Chương 4: Nếu Chị Ấy Trở Thành Mẹ Của Con Thì Tốt Biết Mấy!
Hai giờ chiều, Mộng Linh đến trường tiểu học của Minh Châu. Cô đợi ở ngoài cổng trường một lúc mới thấy cô bé bước xuống từ một chiếc xe ô tô sang trọng. Người tài xế dắt tay Minh Châu đi về phía Mộng Linh, giao con bé lại cho cô rồi mới an tâm quay trở lại xe. “Chị Mộng Linh, chúng ta vào trong thôi.” Minh Châu nắm tay cô, lon ton chạy vào bên trong. Gương mặt cô bé rạng ngời, hứng khởi, dường như là đang rất vui trong lòng. Hai cô cháu đi vào lớp học, gần đến giờ họp nên phụ huynh của các bạn khác đã đến gần hết. Mộng Linh và Minh Châu trở thành tâm điểm của sự chú ý của mọi người, ai nấy cũng nhìn về phía bọn họ. “Minh Châu, đây là mẹ của cậu sao? Cô ấy thật xinh đẹp!” Cô bé ngồi bàn bên cạnh òa lên đầy ngưỡng mộ. Cố Minh Châu ngước mặt lên nhìn Mộng Linh, như thể mong đợi điều gì đó. Cô hiểu ý con bé, bèn nhìn về bạn nhỏ ngồi bên cạnh, cười rạng rỡ: “Phải! Dì là mẹ của Tiểu Châu.” Nói xong, Mộng Linh nắm lấy bàn tay nhỏ của Minh Châu, để cô bé nép vào trong người mình. Cô còn bắt chuyện với vài vị phụ huynh ngồi xung quanh để tạo ra bầu không khí thân thiện. “Lần đầu tiên được gặp mẹ của bé Châu. Bé xinh đẹp giống mẹ quá!” Mộng Linh có chút gượng gạo, nhưng vẫn cười tươi để không lộ ra chút sơ hở nào. Cũng may là lúc này cô giáo vào lớp học, mọi người mới thôi không nói chuyện cùng nhau nữa. Hôm nay là buổi họp phụ huynh của đầu học kỳ hai, cô giáo điểm sơ qua thành tích học tập của các bạn trong lớp, sau đó nói riêng qua từng em, về những tiến bộ mà các bé đã đạt được trong suốt học kỳ vừa qua. Tiếp theo là phần giao lưu giữa phụ huynh và các bạn học sinh. Để làm cho không khí thêm sôi động, cô giáo tổ chức một hoạt động văn nghệ nhỏ. Trên tinh thần tự nguyện, nếu tham gia sẽ nhận được một phần quà xinh xắn đặt ở trên kia. Minh Châu lay nhẹ cánh tay của Mộng Linh, mong muốn cô tham gia một tiết mục văn nghệ. Cô gật đầu, dù chưa từng hát ở chỗ đông người nhưng khi nhìn thấy đôi mắt long lanh của Minh Châu, cô không nỡ từ chối. Mộng Linh bước lên bục giảng, hít sâu một hơi để lấy tinh thần. Cô cầm micro trên tay, chờ khi nhạc trong phòng vang lên nhè nhẹ, Mộng Linh bắt đầu cất tiếng hát. Minh Châu ở bên cạnh múa phụ họa. Phụ huynh và các bạn học sinh ở bên dưới vỗ tay nhịp nhàng, hòa theo tiếng hát du dương của Mộng Linh đang đứng trên bục giảng. Cô bình tĩnh trình bày hết tiết mục văn nghệ, lúc kết thúc không quên cúi đầu chào mọi người. Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, cùng nhiều lời khen có cánh dành cho giọng hát trong trẻo này. Minh Châu được chọn một phần quà ở trên bàn, cô bé liền lấy chú gấu bông màu trắng. Lúc tan trường, Minh Châu nói với Mộng Linh rằng hôm nay là ngày vui nhất của con bé từ lúc đi học đến giờ. Mộng Linh nghe mà xót xa trong lòng. Hóa ra người giàu cũng chẳng sung sướng gì, chỉ là không phải lo lắng về cái ăn cái mặc, còn về phương diện tình cảm lại thiếu thốn vô cùng. Thời cô còn đi học, đến ngày họp phụ huynh, dù mẹ cô có bận đến mức nào cũng gác hết lại công việc mà đến trường cùng cô. Mộng Linh bế Minh Châu ra ngoài cổng trường, lúc này tài xế riêng của nhà họ Cố còn chưa đến. Cô bé nhìn chằm chằm vào chiếc xe kẹo bông gòn ở trước mặt, liếm môi thèm thuồng. Mộng Linh tinh ý, liền hỏi: “Bé con có muốn ăn kẹo bông không? Chị mua cho em một cái nhé?” Minh Châu gật đầu thích thú, Mộng Linh bèn đi đến mua cho cô bé một cây kẹo bông khổng lồ. Minh Châu vừa cắn được vài miếng, thì xe của Cố Tử Sâm chạy đến. Chiều nay hắn tan làm sớm, nên ghé sang trường đón con gái. Cố Tử Sâm vừa mở cửa xe đi ra, nhìn thấy Minh Châu đang ăn kẹo bông thì không hài lòng. Hắn quay sang phía Mộng Linh, hỏi: “Là cô mua cho con bé?” “Vâng ạ.” Mộng Linh thật thà nói. Cố Tử Sâm giơ tay về phía Minh Châu, con bé liền hiểu ý hắn, buồn bã đưa cây kẹo bông còn đang cắn dở cho người đàn ông kia. Ngay lập tức, Cố Tử Sâm đem nó vứt thẳng vào trong thùng rác, trước sự ngỡ ngàng của người con gái trước mặt. Tại sao lại vứt? Chẳng lẽ là vì cây kẹo bông gòn kia là do cô mua cho con gái hắn ư? Mộng Linh liếc mắt sang nhìn Cố Tử Sâm, hắn mới qua loa giải thích vài câu: “Đồ ăn ngoài đường không sạch sẽ. Hệ miễn dịch của Minh Châu vốn không tốt, không thích hợp ăn những thứ này.” Nói xong hắn giơ tay ra, Mộng Linh hiểu ý liền đưa Minh Châu cho Cố Tử Sâm bế. Hắn quay người đi về hướng xe ô tô, thấy cô còn đứng ngây người ra đó thì dừng chân lại. “Không định về sao?” Mộng Linh ngơ ngác, ý của Cố Tử Sâm là sẽ đưa cô về? Cô cười trừ, trả lời hắn: “Anh về trước đi, tôi bắt xe buýt là được rồi.” Minh Châu bảo Cố Tử Sâm thả mình xuống, rồi chạy đến ôm đùi Mộng Linh, nài nỉ: “Chị mau lên xe đi. Chỗ ngồi phía sau rất rộng, chị đừng ngại.” Cô bé kéo tay Mộng Linh ra xe, cô không biết làm thế nào, đành phải nghe theo lời Minh Châu. Lần đầu tiên Mộng Linh ngồi lên chiếc xe ô tô sang trọng như vậy, quả thật có chút ngại. “Chủ tịch, làm phiền anh rồi!” Cố Tử Sâm liếc nhìn Mộng Linh từ trong gương chiếu hậu, im lặng không nói câu nào. Cái thái độ lãnh đạm này cô sớm quen rồi, Mộng Linh không quá để ý đến hắn mà thoải mái trò chuyện cùng Minh Châu. Cô bé rất thích Mộng Linh, không ngừng luyên thuyên rủ cô đến nhà mình ăn tối. Mộng Linh tìm cách khéo léo từ chối, rồi hẹn Minh Châu khi khác sẽ đến nhà chơi cùng con bé. Cố Tử Sâm đưa Mộng Linh về nhà. Cô bước xuống khỏi xe, không thể tránh khỏi cái nhìn săm soi từ mấy bà hàng xóm. Mộng Linh vờ như không thấy, sau khi chào tạm biệt hai cha con hắn thì đi vào trong nhà. Cố Tử Sâm lái xe về biệt thự, vừa vào phòng khách, hắn đã hỏi han đến con gái mình. Minh Châu kể cho Cố Tử Sâm nghe về những hoạt động ở trường, vui vẻ đến mức cười khanh khách. “Ba, con thích chị Mộng Linh lắm! Nếu chị ấy trở thành mẹ của con thì tốt biết mấy!” Cố Tử Sâm gật đầu cho có lệ, rồi bảo Minh Châu theo thím Vương lên trên phòng đi tắm. Hai người vừa đi khỏi, hắn đã ngồi ngã người ra lưng tựa ghế sofa, vắt tay lên trán không ngừng suy nghĩ về câu nói của cô con gái nhỏ. Kỳ thực người đàn ông này chưa bao giờ có ý định tái hôn cả, nhưng trước niềm mong ước của con trẻ, hắn lại thấy bận lòng.