Chương 10
Dịch: Lá Nhỏ
Quả nhiên như Khang Vu Thụ nói, vừa nhấn ga một cái là họ đã tới Tố Thành trước chín giờ. Xe chở hàng đi tới phòng triển lãm tranh Tân Nhuệ dưới sự chỉ dẫn của Lê Thanh Mộng. Cô xuống xe, cẩn thận lấy vali ra.
Khang Vu Thụ hạ cửa xe xuống, gọi cô đang chuẩn bị rời đi: “Tôi tìm nơi ngủ bù, khi nào cô xong việc?”
Lê Thanh Mộng sững sờ, cô không ngờ Khang Vu Thụ sẽ chở mình về, cô định lúc về sẽ ngồi tàu hỏa.
Cô nghi ngờ hỏi: “Ý anh là anh sẽ đợi tôi rồi chở tôi về sao?”
Anh thản nhiên đáp: “Không phải bình thường lắm sao? Chở hàng có đầu có cuối, đây là quy tắc nghề nghiệp của tôi.”
“Tôi không phải hàng hóa!” Lê Thanh Mộng nổi giận phản bác, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ anh muốn nhân cơ hội này vòi thêm tiền xe của cô đây.
Nhưng cô lại buột miệng nói: “Anh ngủ xong chắc tôi cũng ok rồi, anh dậy thì tới đây, chúng ta gặp nhau ở đây.”
“Được.” Anh buồn ngủ tới mức ngáp ngắn ngáp dài, không nói nhiều lời, nhấn chân ga rời đi.
Lê Thanh Mộng cũng kéo vali đi quanh phòng triển lãm một vòng, cuối cùng đã tìm được cửa sau của nó. Lúc này nhân viên công tác đang đi vào tấp nập, chuẩn bị những khâu cuối cùng cho buổi triển lãm.
Lê Thanh Mộng không có thẻ nhân viên, trông lại lạ mặt, người đi ra vào đều nhìn cô mấy cái, nghi ngờ cô không phải nhân viên ở đây. Nhưng cô vô cùng thản nhiên, do vậy không ai dám lên tiếng đuổi cô đi.
Cô cố tỏ ra bình thản, tự nhiên nhất, sau khi đi qua cửa sau, cô nhìn phòng triển lãm một lượt, khi không thấy ai cô lại đi tới chỗ lối đi đặc biệt ở cửa sau đợi.
Chẳng mấy chốc có một chiếc xe màu đen đã đi tới như cô đoán. Cô ra hiệu ngăn xe lại, cô đã sẵn sàng cho trường hợp sẽ bị ngó lơ, thậm chí còn chuẩn bị giở trò ăn vạ, kết quả chiếc xe đó lại dừng lại cạnh cô thật.
Cửa xe tự động mở ra, người đàn ông trung niên mặc vest nghiêm chỉnh không xuống xe mà ở bên trong quan sát cô, đó là Lý Ôn Vỹ.
Lê Thanh Mộng hít sâu một hơi, cúi người với cửa xe: “Ông Lý, ông còn nhớ tôi không?”
Lý Ôn Vỹ không ngờ sẽ gặp cô, ông ta sững sờ một lúc rồi cười nói: “Sao không nhận ra cô được, cô Lê, cô không cần phải cúi người vậy đâu.”
“Tôi có thể làm phiền ông mấy phút không?”
“Bây giờ sao?”
Lê Thanh Mộng gật đầu: “Tôi có chuyện rất quan trọng.”
Lý Ôn Vỹ thấp giọng nói: “Được, vậy cô lên xe đi.”
Ở bên đường đối diện, một chiếc xe chở hàng dừng lại ở góc đường. Khang Vu Thụ mở cửa xe ra, ngồi bên trên hút thuốc, khói thuốc khẽ bay ra khỏi khung cửa đang hé mở.
Vừa nãy khi lái xe đi, anh nhìn thấy Lê Thanh Mộng đứng ngây ngốc bên đường, do vậy anh đã dừng xe lại, châm điếu thuốc, xem cô định làm gì.
Hút hết một điếu, anh thấy một chiếc xe màu đen sang trọng đi tới rồi dừng lại trước mặt Lê Thanh Mộng. Với góc nhìn của anh, anh có thể thấy một người đàn ông ngồi trong xe.
Khang Vu Thụ nhíu mày, sau khi thấy Lê Thanh Mộng không chút do dự đi lên xe, anh kéo cửa xe lên, biến mất ở góc đường.
***
Khi hai người lên xe, tài xế đã rời đi, để lại cho Lê Thanh Mộng và Lý Ôn Vỹ không gian riêng.
Cứ như vậy, Lê Thanh Mộng vốn còn do dự không nói, giờ cô cũng mặt dày mở miệng: “Ông Lý, ông từng nói nếu có cơ hội, ông muốn mở triển lãm cho tôi, không biết ông còn nhớ câu này không?”
Lý Ôn Vỹ ngồi bên cạnh cô, người hơi nghiêng về phía cô như đang nhớ lại mọi chuyện: “Hình như tôi từng nói vậy thật.”
Lê Thanh Mộng thở phào nhẹ nhõm. Cô quen Lý Ôn Vỹ vào buổi tốt nghiệp năm tư đại học. Khi đó tác phẩm của cô được chọn là tác phẩm xuất sắc của khóa, được đặt chung với các tập phẩm của các anh chị học thạc sĩ. Về sau tác phẩm của cô còn được lấy làm chủ đề chính, trưng bày trong viện bảo tàng nghệ thuật của thành phố Kinh Kỳ.
Khi ấy Lý Ôn Vỹ là một trong những người tới tham quan. Ông ấy nắm trong tay số lượng khách hàng và thị trường tranh vẽ khổng lồ, thường đi tới các khu triển lãm tranh để tìm họa sĩ tiềm năng, nhất là người mới. Theo những gì ông ấy nói, đây là một thị trường khổng lồ nhưng chưa được khai phá triệt để, thuần thục.
Ngày đầu của buổi triển lãm, Lê Thanh Mộng ở cùng người tới tham gia triển lãm, kết bạn với nhau, giao lưu học thuật.
Lý Ôn Vỹ là người đầu tiên tới bắt chuyện với cô.
Câu đầu tiên ông ta nói với cô là: “Tranh cô vẽ đẹp quá, nếu như sau này có cơ hội, tôi rất muốn đích thân mở triển lãm cho cô.”
Lê Thanh Mộng không coi câu nói này là thật, có quá nhiều người khen ngợi cô, có người nói thật, có người lại chỉ đang nịnh nọt, nói lời khách sáo, cô chỉ lịch sự nói cảm ơn. Cuối cùng dưới sự kiên trì của Lý Ôn Vỹ, họ mới kết bạn Wechat.
Lý Ôn Vỹ có chủ động gửi tin nhắn cho cô mấy lần, cô đều đáp lại hời hợt.
Thời gian thấm thoát trôi qua, có đánh chết cô cũng không ngờ mình sẽ chủ động tới tìm ông ta.
“Tôi có một yêu cầu…” Lê Thanh Mộng cố gắng để giọng nói của mình bình thản nhất, làm như thỉnh cầu này của cô rất hợp lý: “Tôi mang tới mấy bức tranh, không biết ông có tiện để nó vào buổi triển lãm lần này không?”
Lý Ôn Vỹ là người đã trải đời, có sóng to gió lớn nào mà chưa từng gặp, nghe cô nói vậy, ông ta không khỏi sững sờ. Vô lý thật.
“Cô Lê, cô hài hước quá.”
Nghe vậy vẻ mặt Lê Thanh Mộng trở nên nghiêm túc: “Tôi đã mang cả tranh tới rồi.”
Cô chỉ vào vali trên xe.
Lý Ôn Vỹ khó tin nhìn cô, sau đó nói: “Vậy tôi nói thẳng nhé, chưa bàn tới tính khả thi của việc này. Cô Lê, đây là triển lãm tranh thương mại, không phải nơi giao lưu học thuật trong lâu đài mộng tưởng của các cô. Hiện tại cô chỉ là một sinh viên tốt nghiệp chính quy, không có tác phẩm nào nổi bật, cô vẫn chưa đủ tư cách tham gia vào buổi triển lãm họa sĩ trẻ tuổi lần này đâu, càng không nói tới việc tham gia vào phút chót thế.”
“Có tác phẩm nổi bật là một loại, có người đứng sau giúp đỡ lại là một loại khác, không phải sao? Tư cách tham gia chẳng qua chỉ là cái búng tay của tư bản, điểm này ông còn hiểu rõ hơn tôi.” Lê Thanh Mộng cũng đã soạn sắn đáp án khi gặp phải câu hỏi này: “Vậy ông cũng có thể đẩy tôi ra ánh sáng, không phải sao? Dù sao ban đầu ông cũng từng nói rất thích tranh của tôi.”
“Cô Lê, cô đáng yêu thật. Ý của câu tôi nói nó cũng chỉ như mấy câu hôm nay trời đẹp nhỉ, cho dù có là bầu trời âm u thì tôi vẫn nói vậy thôi.”
“Vậy nên ông chỉ đang tâng bốc tôi thôi sao?”
“Cũng không hẳn. Tôi cho rằng tranh của cô cũng có điểm nổi bật, nhưng nó chưa tốt tới mức khiến tôi phải giúp cô lúc này. Cô vẫn còn quá trẻ, cô có hiểu điều này không?”
Sao lại không hiểu được chứ?
Ngay cả cô cũng cảm thấy khó khăn, khốn đốn để nói ra thỉnh cầu này. Cô còn cách con đường trở thành nghệ thuật gia rất xa, cho dù không biết bao giờ con đường đó mới mở ra, nhưng chắc chắn không phải bây giờ.
Nếu đã không thể một bước thành tiên, vậy tô trát thêm ít bùn đất, rải thêm chút màu sắc sặc sỡ lên người, giả làm Bồ Tát cũng có thể sống những ngày tháng huy hoàng.
Trong giới họa sĩ, có một bộ phận người là như vậy, tài đức không xứng với vị trí hiện có, tất cả đều nhờ có người nâng đỡ. Nhưng khi cá vàng và rồng lẫn lộn với nhau, mấy người thật sự phân biệt được dưới lớp vàng ấy là người hay quỷ, là kẻ tài hèn sức mọn hay thiên tài xuất chúng? Vào miếu rồi ai cũng được cúng bái, hưởng hương hỏa như nhau.
Vậy nên lần triển lãm này là cơ hội tốt nhất để trà trộn vào, cũng là lúc bị vắt kiệt sức lực, tinh thần nhất.
Nhưng khi không bị ép vào đường cùng, cô sẽ không đi vào con đường khiến người ta cảm thấy hổ thẹn này.
“Tôi biết. Nhưng nếu như ông giúp tôi lần này, tôi sẽ chia cho ông một nửa tiền kiếm được từ tranh được trưng bày trong triển lãm của tôi.” Lê thanh Mộng cắn răng, tiếp tục nói: “Bao gồm cả mười năm tương lai của tôi, có lẽ trong những tác phẩm mang lại được lợi nhuận cao hơn về sau cũng sẽ áp dụng điều kiện này để chia lợi nhuận cho ông. Nếu được chúng ta có thể ký hợp đồng làm căn cứ.”
Lý Ôn Vỹ bất giác giơ tay lên, ngả người về phía cô: “Cô hiểu quy tắc đấy.” Ông ta cong môi: “Nhưng cô tưởng chỉ dựa vào mấy thứ này là đủ rồi sao? Nếu dễ dàng như vậy đã có được sự trợ giúp, vậy mấy họa sĩ lưu lạc đầu đường xó chợ kia có lẽ còn đưa ra điều kiện hấp dẫn hơn nhiều, họ toàn đưa ra tỉ lệ 3:7, tôi bảy họ ba. Tỉ lệ 2:8 cũng có, sau khi thành công, cho dù chỉ lấy được 20% lợi nhuận cũng đỡ hơn để chết đói, đúng không?”
“Vậy ông muốn thế nào? 1:9 sao?”
Lý Ôn Vỹ đưa tay sờ gáy cô, để lộ ra ánh mắt thương tiếc: “Vừa nãy tôi nói còn quá trẻ là khuyết điểm của cô, nhưng vào lúc nào đó, trẻ trung cũng là một ưu điểm khiến người ta say đắm.” Ông ta nói một cách ẩn ý.
Lê Thanh Mộng hiểu ra hàm ý sâu xa trong câu nói đó, người cô run lên, đầu lập tức nghiêng sang một bên.
Lý Ôn Vỹ chậm rãi rút tay về, nhìn đồng hồ: “Sắp tới giờ triển lãm rồi, hôm nay không thể để tranh cô vào đó được, nhưng còn có ngày mai. Hôm nay nhất định sẽ có tranh được mua bán, tôi có thể dùng cách khác để đưa tranh cô vào buổi triển lãm ngày mai, với yêu cầu là tối nay tâm trạng tôi phải tốt.”
Lý Ôn Vỹ ấn nút, cửa xe từ từ mở ra, ông ta không quay đầu lại, cứ thế đi xuống xe. Một tấm thẻ phòng màu vàng rơi trên chỗ ngồi của ông ta.
***
Sau khi Khang Vu Thụ rời đi, anh đã tìm một nhà nghỉ tạm thời gần đó ngủ một giấc, lúc tỉnh lại đã là 6 giờ tối. truyện ngôn tình
Bên ngoài cửa sổ là ánh trăng lạnh lẽo, trời ngày hè sẽ lâu tối hơn, nhưng mọi người vẫn biết một ngày nữa lại qua đi. Khi chạy xe đêm, anh thường được trải nghiệm cảm giác đảo ngược như này khi tỉnh lại, mỗi lần tới lúc đó, anh sẽ cảm thấy rầu rĩ, không biết nên làm gì tiếp theo.
Như thường lệ thì anh sẽ đờ đẫn ở giường một lúc, đợi bản thân tỉnh táo hẳn rồi mới rời giường. Nhưng lần này anh lại vội vã đứng dậy, đi súc miệng tắm rửa, trong đầu như có một mệnh lệnh bắt anh phải ra ngoài ngay lúc này, cho dù ý thức của anh vẫn đang rất mơ màng.
Khi nước lạnh xối lên đầu, động tác của Khang Vu Thụ chợt dừng lại, trong đầu hiện lên cảnh mình nhìn thấy qua gương chiếu hậu.
Anh tát nước lên mặt, tắt vòi nước đi, lục tìm điện thoại trong túi quần bò đã cởi ra.
“Tôi dậy rồi, vẫn gặp nhau ở chỗ xuống xe hả?” Anh soạn một tin nhắn như vậy, chần chừ một lúc rồi gửi đi.
Chẳng mấy chốc điện thoại đã rung lên, Lê Thanh Mộng nhắn lại một chữ: “Được.”
Khang Vu Thụ thở phào nhẹ nhõm, cầm khăn lau khô tóc, anh mặc quần áo lên, cầm chìa khóa xe, nhanh chóng đi xuống tầng.
***
Khi nhận được tin nhắn Khang Vu Thụ gửi, Lê Thanh Mộng đã ngồi trong quán cafe cạnh phòng triển lãm cả buổi chiều.
Viên đá đẹp đẽ trước mắt đã tan thành nước, trên vành ly thủy tinh còn đọng lại chút khí lạnh và hơi nước.
Cô bất giác nghiêng đầu nhìn bầu trời phía xa bên ngoài, một tòa nhà cao chọc trời đập vào tầm mắt, đó là khách sạn Lý Ôn Vỹ ở.
Một tay cô đút vào túi áo, nắm chặt thẻ phòng sắc bén. Rõ ràng cô đã không chấp nhận nổi, nhưng tại sao cô vẫn cầm thẻ phòng này?
Cô tự hỏi mình như vậy.
Lẽ nào mày đã có thể hạ giới hạn của bản thân tới mức này rồi sao?
Lê Thanh Mộng bị suy nghĩ này làm cho rét run. Do vậy khi nhận được tin nhắn Khang Vu Thụ gửi, cô không cần nghĩ đã nhắn một chữ được, dường như đang muốn gạt bỏ hoàn toàn suy nghĩ này ra khỏi đầu, chứng minh bản thân vẫn luôn không chấp nhận hành động đó.
Mấy phút sau, Lê Thanh Mộng nhìn thấy chiếc xe quen thuộc dừng ở cửa tiệm. Điện thoại nhận được tin nhắn của Khang Vu Thụ: “Đi ra đi.”
Cô chậm rãi cầm khăn giấy lau tay, lại chậm rãi đứng dậy, chậm rãi kéo vali đi ra ngoài. Dường như cô đã dùng sự chậm rãi này để nói cho bản thân biết, lựa chọn của mình là đúng đắn, không nên hối hận.
Khoảnh khắc trước khi quay người, cô rút tay ra khỏi túi áo, thẻ phòng nắm chặt trong tay cũng được vứt lên bàn, cô đẩy cửa, kéo vali vẫn chưa hề động tới, quay lại xe chở hàng.
Cô vừa đặt vali vào thùng xe, khi chuẩn bị lên xe thì có nhân viên cửa tiệm đuổi theo.
Đối phương đưa tấm thẻ màu vàng lấp lánh ra: “Cô ơi, hình như vừa nãy cô đã bất cẩn làm rơi cái này, cô đừng để mất nhé.”
Lê Thanh Mộng không biết nên phản ứng sao, cô nhìn chằm chằm tấm thẻ đó, sự ớn lạnh như bị ma ám dâng lên, kèm theo đó là sự bất lực trước số phận.
Nhân viên ngượng ngùng đưa tay ra, Lê Thanh Mộng mãi vẫn không nhận lấy thẻ. Khi nhân viên đang không biết phải làm sao, Lê Thanh Mộng đột nhiên nhận lấy thẻ phòng, nói một câu cảm ơn.
Cô quay người nhìn về phía Khang Vu Thụ, cắn môi, sau đó cúi đầu, không nhìn anh nữa, lạnh nhạt nói: “Tôi không đi cùng anh nữa, nhưng tôi sẽ trả tiền cho anh như đã hứa.”
Khang Vu Thụ nhìn chằm chằm túi áo cô, tấm thẻ phòng vàng chói ấy lập tức bị giấu vào trong. Kết hợp với cảnh tượng lúc sáng, Khang Vu Thụ không khỏi liên tưởng tới điều gì đó.
Khóe miệng anh nở nụ cười châm biếm, không đáp lời nào, cúi người đóng cửa xe lại, nhấn chân ga rời đi.
Quả nhiên như Khang Vu Thụ nói, vừa nhấn ga một cái là họ đã tới Tố Thành trước chín giờ. Xe chở hàng đi tới phòng triển lãm tranh Tân Nhuệ dưới sự chỉ dẫn của Lê Thanh Mộng. Cô xuống xe, cẩn thận lấy vali ra.
Khang Vu Thụ hạ cửa xe xuống, gọi cô đang chuẩn bị rời đi: “Tôi tìm nơi ngủ bù, khi nào cô xong việc?”
Lê Thanh Mộng sững sờ, cô không ngờ Khang Vu Thụ sẽ chở mình về, cô định lúc về sẽ ngồi tàu hỏa.
Cô nghi ngờ hỏi: “Ý anh là anh sẽ đợi tôi rồi chở tôi về sao?”
Anh thản nhiên đáp: “Không phải bình thường lắm sao? Chở hàng có đầu có cuối, đây là quy tắc nghề nghiệp của tôi.”
“Tôi không phải hàng hóa!” Lê Thanh Mộng nổi giận phản bác, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ anh muốn nhân cơ hội này vòi thêm tiền xe của cô đây.
Nhưng cô lại buột miệng nói: “Anh ngủ xong chắc tôi cũng ok rồi, anh dậy thì tới đây, chúng ta gặp nhau ở đây.”
“Được.” Anh buồn ngủ tới mức ngáp ngắn ngáp dài, không nói nhiều lời, nhấn chân ga rời đi.
Lê Thanh Mộng cũng kéo vali đi quanh phòng triển lãm một vòng, cuối cùng đã tìm được cửa sau của nó. Lúc này nhân viên công tác đang đi vào tấp nập, chuẩn bị những khâu cuối cùng cho buổi triển lãm.
Lê Thanh Mộng không có thẻ nhân viên, trông lại lạ mặt, người đi ra vào đều nhìn cô mấy cái, nghi ngờ cô không phải nhân viên ở đây. Nhưng cô vô cùng thản nhiên, do vậy không ai dám lên tiếng đuổi cô đi.
Cô cố tỏ ra bình thản, tự nhiên nhất, sau khi đi qua cửa sau, cô nhìn phòng triển lãm một lượt, khi không thấy ai cô lại đi tới chỗ lối đi đặc biệt ở cửa sau đợi.
Chẳng mấy chốc có một chiếc xe màu đen đã đi tới như cô đoán. Cô ra hiệu ngăn xe lại, cô đã sẵn sàng cho trường hợp sẽ bị ngó lơ, thậm chí còn chuẩn bị giở trò ăn vạ, kết quả chiếc xe đó lại dừng lại cạnh cô thật.
Cửa xe tự động mở ra, người đàn ông trung niên mặc vest nghiêm chỉnh không xuống xe mà ở bên trong quan sát cô, đó là Lý Ôn Vỹ.
Lê Thanh Mộng hít sâu một hơi, cúi người với cửa xe: “Ông Lý, ông còn nhớ tôi không?”
Lý Ôn Vỹ không ngờ sẽ gặp cô, ông ta sững sờ một lúc rồi cười nói: “Sao không nhận ra cô được, cô Lê, cô không cần phải cúi người vậy đâu.”
“Tôi có thể làm phiền ông mấy phút không?”
“Bây giờ sao?”
Lê Thanh Mộng gật đầu: “Tôi có chuyện rất quan trọng.”
Lý Ôn Vỹ thấp giọng nói: “Được, vậy cô lên xe đi.”
Ở bên đường đối diện, một chiếc xe chở hàng dừng lại ở góc đường. Khang Vu Thụ mở cửa xe ra, ngồi bên trên hút thuốc, khói thuốc khẽ bay ra khỏi khung cửa đang hé mở.
Vừa nãy khi lái xe đi, anh nhìn thấy Lê Thanh Mộng đứng ngây ngốc bên đường, do vậy anh đã dừng xe lại, châm điếu thuốc, xem cô định làm gì.
Hút hết một điếu, anh thấy một chiếc xe màu đen sang trọng đi tới rồi dừng lại trước mặt Lê Thanh Mộng. Với góc nhìn của anh, anh có thể thấy một người đàn ông ngồi trong xe.
Khang Vu Thụ nhíu mày, sau khi thấy Lê Thanh Mộng không chút do dự đi lên xe, anh kéo cửa xe lên, biến mất ở góc đường.
***
Khi hai người lên xe, tài xế đã rời đi, để lại cho Lê Thanh Mộng và Lý Ôn Vỹ không gian riêng.
Cứ như vậy, Lê Thanh Mộng vốn còn do dự không nói, giờ cô cũng mặt dày mở miệng: “Ông Lý, ông từng nói nếu có cơ hội, ông muốn mở triển lãm cho tôi, không biết ông còn nhớ câu này không?”
Lý Ôn Vỹ ngồi bên cạnh cô, người hơi nghiêng về phía cô như đang nhớ lại mọi chuyện: “Hình như tôi từng nói vậy thật.”
Lê Thanh Mộng thở phào nhẹ nhõm. Cô quen Lý Ôn Vỹ vào buổi tốt nghiệp năm tư đại học. Khi đó tác phẩm của cô được chọn là tác phẩm xuất sắc của khóa, được đặt chung với các tập phẩm của các anh chị học thạc sĩ. Về sau tác phẩm của cô còn được lấy làm chủ đề chính, trưng bày trong viện bảo tàng nghệ thuật của thành phố Kinh Kỳ.
Khi ấy Lý Ôn Vỹ là một trong những người tới tham quan. Ông ấy nắm trong tay số lượng khách hàng và thị trường tranh vẽ khổng lồ, thường đi tới các khu triển lãm tranh để tìm họa sĩ tiềm năng, nhất là người mới. Theo những gì ông ấy nói, đây là một thị trường khổng lồ nhưng chưa được khai phá triệt để, thuần thục.
Ngày đầu của buổi triển lãm, Lê Thanh Mộng ở cùng người tới tham gia triển lãm, kết bạn với nhau, giao lưu học thuật.
Lý Ôn Vỹ là người đầu tiên tới bắt chuyện với cô.
Câu đầu tiên ông ta nói với cô là: “Tranh cô vẽ đẹp quá, nếu như sau này có cơ hội, tôi rất muốn đích thân mở triển lãm cho cô.”
Lê Thanh Mộng không coi câu nói này là thật, có quá nhiều người khen ngợi cô, có người nói thật, có người lại chỉ đang nịnh nọt, nói lời khách sáo, cô chỉ lịch sự nói cảm ơn. Cuối cùng dưới sự kiên trì của Lý Ôn Vỹ, họ mới kết bạn Wechat.
Lý Ôn Vỹ có chủ động gửi tin nhắn cho cô mấy lần, cô đều đáp lại hời hợt.
Thời gian thấm thoát trôi qua, có đánh chết cô cũng không ngờ mình sẽ chủ động tới tìm ông ta.
“Tôi có một yêu cầu…” Lê Thanh Mộng cố gắng để giọng nói của mình bình thản nhất, làm như thỉnh cầu này của cô rất hợp lý: “Tôi mang tới mấy bức tranh, không biết ông có tiện để nó vào buổi triển lãm lần này không?”
Lý Ôn Vỹ là người đã trải đời, có sóng to gió lớn nào mà chưa từng gặp, nghe cô nói vậy, ông ta không khỏi sững sờ. Vô lý thật.
“Cô Lê, cô hài hước quá.”
Nghe vậy vẻ mặt Lê Thanh Mộng trở nên nghiêm túc: “Tôi đã mang cả tranh tới rồi.”
Cô chỉ vào vali trên xe.
Lý Ôn Vỹ khó tin nhìn cô, sau đó nói: “Vậy tôi nói thẳng nhé, chưa bàn tới tính khả thi của việc này. Cô Lê, đây là triển lãm tranh thương mại, không phải nơi giao lưu học thuật trong lâu đài mộng tưởng của các cô. Hiện tại cô chỉ là một sinh viên tốt nghiệp chính quy, không có tác phẩm nào nổi bật, cô vẫn chưa đủ tư cách tham gia vào buổi triển lãm họa sĩ trẻ tuổi lần này đâu, càng không nói tới việc tham gia vào phút chót thế.”
“Có tác phẩm nổi bật là một loại, có người đứng sau giúp đỡ lại là một loại khác, không phải sao? Tư cách tham gia chẳng qua chỉ là cái búng tay của tư bản, điểm này ông còn hiểu rõ hơn tôi.” Lê Thanh Mộng cũng đã soạn sắn đáp án khi gặp phải câu hỏi này: “Vậy ông cũng có thể đẩy tôi ra ánh sáng, không phải sao? Dù sao ban đầu ông cũng từng nói rất thích tranh của tôi.”
“Cô Lê, cô đáng yêu thật. Ý của câu tôi nói nó cũng chỉ như mấy câu hôm nay trời đẹp nhỉ, cho dù có là bầu trời âm u thì tôi vẫn nói vậy thôi.”
“Vậy nên ông chỉ đang tâng bốc tôi thôi sao?”
“Cũng không hẳn. Tôi cho rằng tranh của cô cũng có điểm nổi bật, nhưng nó chưa tốt tới mức khiến tôi phải giúp cô lúc này. Cô vẫn còn quá trẻ, cô có hiểu điều này không?”
Sao lại không hiểu được chứ?
Ngay cả cô cũng cảm thấy khó khăn, khốn đốn để nói ra thỉnh cầu này. Cô còn cách con đường trở thành nghệ thuật gia rất xa, cho dù không biết bao giờ con đường đó mới mở ra, nhưng chắc chắn không phải bây giờ.
Nếu đã không thể một bước thành tiên, vậy tô trát thêm ít bùn đất, rải thêm chút màu sắc sặc sỡ lên người, giả làm Bồ Tát cũng có thể sống những ngày tháng huy hoàng.
Trong giới họa sĩ, có một bộ phận người là như vậy, tài đức không xứng với vị trí hiện có, tất cả đều nhờ có người nâng đỡ. Nhưng khi cá vàng và rồng lẫn lộn với nhau, mấy người thật sự phân biệt được dưới lớp vàng ấy là người hay quỷ, là kẻ tài hèn sức mọn hay thiên tài xuất chúng? Vào miếu rồi ai cũng được cúng bái, hưởng hương hỏa như nhau.
Vậy nên lần triển lãm này là cơ hội tốt nhất để trà trộn vào, cũng là lúc bị vắt kiệt sức lực, tinh thần nhất.
Nhưng khi không bị ép vào đường cùng, cô sẽ không đi vào con đường khiến người ta cảm thấy hổ thẹn này.
“Tôi biết. Nhưng nếu như ông giúp tôi lần này, tôi sẽ chia cho ông một nửa tiền kiếm được từ tranh được trưng bày trong triển lãm của tôi.” Lê thanh Mộng cắn răng, tiếp tục nói: “Bao gồm cả mười năm tương lai của tôi, có lẽ trong những tác phẩm mang lại được lợi nhuận cao hơn về sau cũng sẽ áp dụng điều kiện này để chia lợi nhuận cho ông. Nếu được chúng ta có thể ký hợp đồng làm căn cứ.”
Lý Ôn Vỹ bất giác giơ tay lên, ngả người về phía cô: “Cô hiểu quy tắc đấy.” Ông ta cong môi: “Nhưng cô tưởng chỉ dựa vào mấy thứ này là đủ rồi sao? Nếu dễ dàng như vậy đã có được sự trợ giúp, vậy mấy họa sĩ lưu lạc đầu đường xó chợ kia có lẽ còn đưa ra điều kiện hấp dẫn hơn nhiều, họ toàn đưa ra tỉ lệ 3:7, tôi bảy họ ba. Tỉ lệ 2:8 cũng có, sau khi thành công, cho dù chỉ lấy được 20% lợi nhuận cũng đỡ hơn để chết đói, đúng không?”
“Vậy ông muốn thế nào? 1:9 sao?”
Lý Ôn Vỹ đưa tay sờ gáy cô, để lộ ra ánh mắt thương tiếc: “Vừa nãy tôi nói còn quá trẻ là khuyết điểm của cô, nhưng vào lúc nào đó, trẻ trung cũng là một ưu điểm khiến người ta say đắm.” Ông ta nói một cách ẩn ý.
Lê Thanh Mộng hiểu ra hàm ý sâu xa trong câu nói đó, người cô run lên, đầu lập tức nghiêng sang một bên.
Lý Ôn Vỹ chậm rãi rút tay về, nhìn đồng hồ: “Sắp tới giờ triển lãm rồi, hôm nay không thể để tranh cô vào đó được, nhưng còn có ngày mai. Hôm nay nhất định sẽ có tranh được mua bán, tôi có thể dùng cách khác để đưa tranh cô vào buổi triển lãm ngày mai, với yêu cầu là tối nay tâm trạng tôi phải tốt.”
Lý Ôn Vỹ ấn nút, cửa xe từ từ mở ra, ông ta không quay đầu lại, cứ thế đi xuống xe. Một tấm thẻ phòng màu vàng rơi trên chỗ ngồi của ông ta.
***
Sau khi Khang Vu Thụ rời đi, anh đã tìm một nhà nghỉ tạm thời gần đó ngủ một giấc, lúc tỉnh lại đã là 6 giờ tối. truyện ngôn tình
Bên ngoài cửa sổ là ánh trăng lạnh lẽo, trời ngày hè sẽ lâu tối hơn, nhưng mọi người vẫn biết một ngày nữa lại qua đi. Khi chạy xe đêm, anh thường được trải nghiệm cảm giác đảo ngược như này khi tỉnh lại, mỗi lần tới lúc đó, anh sẽ cảm thấy rầu rĩ, không biết nên làm gì tiếp theo.
Như thường lệ thì anh sẽ đờ đẫn ở giường một lúc, đợi bản thân tỉnh táo hẳn rồi mới rời giường. Nhưng lần này anh lại vội vã đứng dậy, đi súc miệng tắm rửa, trong đầu như có một mệnh lệnh bắt anh phải ra ngoài ngay lúc này, cho dù ý thức của anh vẫn đang rất mơ màng.
Khi nước lạnh xối lên đầu, động tác của Khang Vu Thụ chợt dừng lại, trong đầu hiện lên cảnh mình nhìn thấy qua gương chiếu hậu.
Anh tát nước lên mặt, tắt vòi nước đi, lục tìm điện thoại trong túi quần bò đã cởi ra.
“Tôi dậy rồi, vẫn gặp nhau ở chỗ xuống xe hả?” Anh soạn một tin nhắn như vậy, chần chừ một lúc rồi gửi đi.
Chẳng mấy chốc điện thoại đã rung lên, Lê Thanh Mộng nhắn lại một chữ: “Được.”
Khang Vu Thụ thở phào nhẹ nhõm, cầm khăn lau khô tóc, anh mặc quần áo lên, cầm chìa khóa xe, nhanh chóng đi xuống tầng.
***
Khi nhận được tin nhắn Khang Vu Thụ gửi, Lê Thanh Mộng đã ngồi trong quán cafe cạnh phòng triển lãm cả buổi chiều.
Viên đá đẹp đẽ trước mắt đã tan thành nước, trên vành ly thủy tinh còn đọng lại chút khí lạnh và hơi nước.
Cô bất giác nghiêng đầu nhìn bầu trời phía xa bên ngoài, một tòa nhà cao chọc trời đập vào tầm mắt, đó là khách sạn Lý Ôn Vỹ ở.
Một tay cô đút vào túi áo, nắm chặt thẻ phòng sắc bén. Rõ ràng cô đã không chấp nhận nổi, nhưng tại sao cô vẫn cầm thẻ phòng này?
Cô tự hỏi mình như vậy.
Lẽ nào mày đã có thể hạ giới hạn của bản thân tới mức này rồi sao?
Lê Thanh Mộng bị suy nghĩ này làm cho rét run. Do vậy khi nhận được tin nhắn Khang Vu Thụ gửi, cô không cần nghĩ đã nhắn một chữ được, dường như đang muốn gạt bỏ hoàn toàn suy nghĩ này ra khỏi đầu, chứng minh bản thân vẫn luôn không chấp nhận hành động đó.
Mấy phút sau, Lê Thanh Mộng nhìn thấy chiếc xe quen thuộc dừng ở cửa tiệm. Điện thoại nhận được tin nhắn của Khang Vu Thụ: “Đi ra đi.”
Cô chậm rãi cầm khăn giấy lau tay, lại chậm rãi đứng dậy, chậm rãi kéo vali đi ra ngoài. Dường như cô đã dùng sự chậm rãi này để nói cho bản thân biết, lựa chọn của mình là đúng đắn, không nên hối hận.
Khoảnh khắc trước khi quay người, cô rút tay ra khỏi túi áo, thẻ phòng nắm chặt trong tay cũng được vứt lên bàn, cô đẩy cửa, kéo vali vẫn chưa hề động tới, quay lại xe chở hàng.
Cô vừa đặt vali vào thùng xe, khi chuẩn bị lên xe thì có nhân viên cửa tiệm đuổi theo.
Đối phương đưa tấm thẻ màu vàng lấp lánh ra: “Cô ơi, hình như vừa nãy cô đã bất cẩn làm rơi cái này, cô đừng để mất nhé.”
Lê Thanh Mộng không biết nên phản ứng sao, cô nhìn chằm chằm tấm thẻ đó, sự ớn lạnh như bị ma ám dâng lên, kèm theo đó là sự bất lực trước số phận.
Nhân viên ngượng ngùng đưa tay ra, Lê Thanh Mộng mãi vẫn không nhận lấy thẻ. Khi nhân viên đang không biết phải làm sao, Lê Thanh Mộng đột nhiên nhận lấy thẻ phòng, nói một câu cảm ơn.
Cô quay người nhìn về phía Khang Vu Thụ, cắn môi, sau đó cúi đầu, không nhìn anh nữa, lạnh nhạt nói: “Tôi không đi cùng anh nữa, nhưng tôi sẽ trả tiền cho anh như đã hứa.”
Khang Vu Thụ nhìn chằm chằm túi áo cô, tấm thẻ phòng vàng chói ấy lập tức bị giấu vào trong. Kết hợp với cảnh tượng lúc sáng, Khang Vu Thụ không khỏi liên tưởng tới điều gì đó.
Khóe miệng anh nở nụ cười châm biếm, không đáp lời nào, cúi người đóng cửa xe lại, nhấn chân ga rời đi.