Chương 22: Mây mù lững lờ [12]
Diêm Vũ cuối cùng cũng bước vào cửa, hít sâu một hơi, chuẩn bị sẵn sàng đón nhận cơn thịnh nộ.
Vương công công chưa từng nói nặng lời đã mắng nàng suốt dọc đường, đến trước cửa lại thở dài não ruột: "Nhìn thì thông minh, sao hôm nay lại làm ra chuyện ngu ngốc này! Tiêu quý phi với thái tử là quan hệ gì?? Ngươi... Ôi, ngươi... Thôi bỏ đi, lát nữa vào trong tự cẩn thận một chút!"
Đi vào bên trong, tất cả đồ đạc trong điện đều hoàn hảo không tổn hại, yên tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì, hoàn toàn không phù hợp với phong cách thường ngày của Vệ Sóc, chỉ có một ngọn nến lay lắt bên giường, đến gần, còn ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt.
Vệ Sóc đã tắm rửa thay y phục, đang nhắm mắt dựa nghiêng trên giường.
Nàng không nói gì, nhẹ nhàng tháo chiếc khuy vàng đeo ở thắt lưng, gạt móc câu đi mượn lửa nến thắp hương, thứ hương này do tay nàng chế, có thể thư giãn tinh thần, trước kia khi Vệ Sóc đau đầu khó ngủ, nàng sẽ đốt loại hương này.
Nhiệt độ lửa nến không cao, Diêm Vũ bèn một tay che tay áo tránh bị đốt cháy, một tay cầm mép khuy vàng, kiên nhẫn chờ đợi.
Bóng dáng in trên tường, mảnh mai như cành hoa dễ gãy.
Trong nháy mắt, một bóng đen khổng lồ khác che phủ lên, hoàn toàn bao trùm lấy nàng!
Vệ Sóc chỉ mặc một chiếc áo giữa màu trắng, thong thả ngồi dậy, có vẻ hơi lơ đãng, Diêm Vũ nhìn gương mặt tuấn tú kia vẫn góc cạnh rõ ràng, nhưng vẻ phóng khoáng ngày thường lại nhạt đi đôi chút, lại có mấy phần tư thái trong trẻo như nước thu thần ngọc cốt.
"A.." Nàng bị bỏng rút một hơi, kèm theo tiếng keng nhẹ, không biết từ khi nào lư hương đã bén lửa, xuyên qua lỗ trống trên khuy vàng cháy ra ngoài."
Thoáng chốc, cổ tay bị Vệ Sóc nâng lên, hắn thổi nhẹ vào đầu ngón tay hơi đỏ, môi mỏng khẽ chạm vào: "Hôm nay sao lại bất cẩn thế?"
Đầu óc Diêm Vũ choáng váng, đồng tử co lại, lập tức quỳ xuống bên giường: "Điện hạ tha tội."
"Có tội gì đâu?" Vệ Sóc đột nhiên cười, "Năm năm nay ở bên ta nàng cũng vất vả, bổn cung trên đường từ Thái Vi về còn đang nghĩ, nên thưởng cho nàng thứ gì mới tốt--"
Hắn cúi người xuống gần, hơi thở mang theo mùi rượu quấn quýt bên tai nàng, Diêm Vũ nhận ra tóc mình đang bị hắn nâng niu trong tay: "Dù sao cũng là công chúa tiền triều, chỉ phong làm lương đệ thật có chút ủy khuất, chi bằng nghe lời can gián của Phù Hành, ban cho làm thái tử phi nhé?"
"Không, không được..." Nàng cố gắng bình tĩnh từ chối, "Bệ hạ đã nói, chỉ cần thiếp ở lại trong cung, sẽ được giữ thân tự do."
"Đáng tiếc, ai bảo ta chỉ là thái tử.."
Vệ Sóc cũng thẳng thắn buông tay, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng, "Lệnh chỉ của thái tử tất nhiên không bằng thánh chỉ của bệ hạ. Nàng đã muốn nghe lời phụ hoàng, vậy việc này coi như thôi vậy."
Chưa đợi nàng nói lời cảm tạ, Vệ Sóc lại đứng dậy bước đến trước tủ sách, lấy ra tấu chương hắn giữ lại, ném xuống trước mặt nàng.
"... Lệ Đế tội đáng chém, nhưng Minh Nghi công chúa vô tội, không thể tiếp tục sỉ nhục làm tỳ nữ, phần riêng thần cho rằng phẩm vị lương đệ chưa thỏa đáng, khẩn cầu điện hạ khôi phục thân phận công chúa, lấy vị trí thái tử phi nạp nàng vào Đông Cung, lập con nàng làm chính thống, tỏ rõ lòng nhân từ của triều đình, an ủi lòng của bề tôi cũ."
Diêm Vũ mở tấu chương ra, đọc lướt qua, hơi thở đột nhiên nghẹn lại, lời của Tiểu Huyền văng vẳng bên tai: "Phù đại nhân muốn nạp thiếp, phu nhân trong nhà không cho phép, nên mới nảy sinh ý định giết chồng."
Không phải Phù Hành muốn nạp thiếp, mà là thái tử muốn nạp thiếp.
Cũng không phải phu nhân của ông ta không cho phép, mà là bệ hạ không cho phép.
Nàng chợt nhớ lại hôm đó Phù Hành và thái tử xảy ra tranh cãi, trước khi rời đi đã va phải nàng, ánh mắt phức tạp nhưng bất lực kia, hóa ra lúc đó, ông ta đã biết "thân phận" của nàng rồi.
Khóe mắt Diêm Vũ lập tức đỏ lên, Phù Hành lại cũng là vì công chúa mà mất mạng!
Vệ Sóc cao cao tại thượng nhìn xuống nàng: "Phù Hành lấy mạng đổi lấy, nàng muốn hay không?"
Đã có quá nhiều người vì công chúa mà mất mạng, Diêm Vũ trước kia không hiểu, bây giờ cũng không hiểu, nàng chỉ lại một lần nữa nhớ đến phụ thân, nhớ đến đá Thái Hồ.
Phụ thân muốn làm đá Thái Hồ, gột rửa ở trong nước, ngàn lỗ trăm hố vẫn không đánh mất chí hướng cao cả, cho dù Lệ Đế ngu muội, ông với tư cách thần tử cũng thà chết chứ không thay lòng, để bảo vệ dòng máu hoàng gia cuối cùng, mạng của mình có thể không cần, mạng của tất cả môn sinh có thể không cần, đem cả cuộc đời tự do của nữ nhi ra, cũng phải toàn vẹn lòng trung hiếu với quân phụ.
Phù đại nhân cũng muốn làm đá Thái Hồ, sau khi biết thân phận công chúa, dùng mạng sống của mình dâng lời can gián, bảo vệ dòng máu và tôn nghiêm cuối cùng của tiền triều.
Còn có Tạ Quân, môn sinh cuối cùng của phụ thân, ẩn nhẫn nhiều năm trên quan trường, chỉ để minh oan cho ân sư năm xưa, hắn thì sao? Có phải cũng sẽ đi làm hòn đá dưới đáy hồ kia?
Diêm Vũ cảm thấy có chút hoảng hốt, càng nhìn nơi này càng giống một lao ngục, bốn bức tường gạch lạnh lẽo xung quanh đột nhiên biến hình như đang lay động ép sát về phía nàng.
Lao ngục lại biến thành nấm mồ.
Nàng lắc đầu.
Vệ Sóc thấy nàng vẫn không chịu nói với hắn về chuyện hòa thân mà Võ Đức Đế đề cập, lại nghĩ đến tỳ nữ hôm nay chính là do nàng tự tay chọn đến hầu hạ, sắc mặt lập tức lạnh hẳn, vô cớ trở nên dữ tợn, trong mắt lửa giận cuồn cuộn.
"Không chịu nhập Đông Cung vậy nàng muốn đi đâu?"
Sự im lặng chết chóc, ngọn nến lách tách hai tiếng, phun ra đám lửa cuối cùng, rồi chỉ còn một sợi khói mỏng manh, bốc lên giữa bóng tối.
"Nơi này quá tối, điện hạ ban cho thiếp một chiếc đèn đi, thiếp muốn về."
Vệ Sóc như nghe thấy chuyện hoang đường nhất trần đời, trong đầu chợt hiện lên cảnh nàng đưa đèn cung đình cho Tạ Quân, nụ cười nhẹ nàng lộ ra khi đối diện Tạ Quân đâm nhói tim hắn, hắn cũng không thích ánh mắt Tạ Quân nhìn nàng, luôn có một sự ám muội muốn nói lại thôi.
Thoáng chốc, một ngọn lửa ghen vô danh bùng cháy trong bụng, khó lòng lắng xuống.
"... Được, nàng đã thích vậy, thì bổn cung thành toàn cho nàng."
*
Vương công công nín thở bước vào hầu hạ, nhưng Vệ Sóc không cho phép ông thắp đèn.
Trong bóng tối vang lên tiếng sột soạt không ngừng, chiếc khuy vàng kia trong tay hắn mở ra rồi lại đóng vào.
Mãi đến khi tiếng chuông canh gần tắt, mùi hương trầm trắng trong phòng cũng nhạt đến mức gần như không ngửi thấy, Vệ Sóc cuối cùng mới như hạ quyết tâm điều gì đó, bật chiếc khuy vàng rồi đóng lại, cất giọng khàn khàn:
""Bắt chước nét chữ của Tạ Quân viết một lá thư, mấy hôm nữa hẹn nàng ta đến chùa Bát Nhã. Dặn dò kỹ càng ở cổng cung, nếu nàng ta muốn ra ngoài, không được cản lại."
Vương công công do dự mãi, vừa định dò hỏi, nếu nàng không đi thì sao?
Lại bị Vệ Sóc liếc mắt nhìn, không dám thở mạnh.
Thánh chỉ của bệ hạ chỉ nói là có tác dụng trong cung, ra khỏi cung, thì mặc kệ nàng ta.
Thích quân tử phong nhã cơ đấy? Đáng tiếc hắn là kẻ hủy hoa dập liễu, sát thần tàn bạo.
______
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Vương công công chưa từng nói nặng lời đã mắng nàng suốt dọc đường, đến trước cửa lại thở dài não ruột: "Nhìn thì thông minh, sao hôm nay lại làm ra chuyện ngu ngốc này! Tiêu quý phi với thái tử là quan hệ gì?? Ngươi... Ôi, ngươi... Thôi bỏ đi, lát nữa vào trong tự cẩn thận một chút!"
Đi vào bên trong, tất cả đồ đạc trong điện đều hoàn hảo không tổn hại, yên tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì, hoàn toàn không phù hợp với phong cách thường ngày của Vệ Sóc, chỉ có một ngọn nến lay lắt bên giường, đến gần, còn ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt.
Vệ Sóc đã tắm rửa thay y phục, đang nhắm mắt dựa nghiêng trên giường.
Nàng không nói gì, nhẹ nhàng tháo chiếc khuy vàng đeo ở thắt lưng, gạt móc câu đi mượn lửa nến thắp hương, thứ hương này do tay nàng chế, có thể thư giãn tinh thần, trước kia khi Vệ Sóc đau đầu khó ngủ, nàng sẽ đốt loại hương này.
Nhiệt độ lửa nến không cao, Diêm Vũ bèn một tay che tay áo tránh bị đốt cháy, một tay cầm mép khuy vàng, kiên nhẫn chờ đợi.
Bóng dáng in trên tường, mảnh mai như cành hoa dễ gãy.
Trong nháy mắt, một bóng đen khổng lồ khác che phủ lên, hoàn toàn bao trùm lấy nàng!
Vệ Sóc chỉ mặc một chiếc áo giữa màu trắng, thong thả ngồi dậy, có vẻ hơi lơ đãng, Diêm Vũ nhìn gương mặt tuấn tú kia vẫn góc cạnh rõ ràng, nhưng vẻ phóng khoáng ngày thường lại nhạt đi đôi chút, lại có mấy phần tư thái trong trẻo như nước thu thần ngọc cốt.
"A.." Nàng bị bỏng rút một hơi, kèm theo tiếng keng nhẹ, không biết từ khi nào lư hương đã bén lửa, xuyên qua lỗ trống trên khuy vàng cháy ra ngoài."
Thoáng chốc, cổ tay bị Vệ Sóc nâng lên, hắn thổi nhẹ vào đầu ngón tay hơi đỏ, môi mỏng khẽ chạm vào: "Hôm nay sao lại bất cẩn thế?"
Đầu óc Diêm Vũ choáng váng, đồng tử co lại, lập tức quỳ xuống bên giường: "Điện hạ tha tội."
"Có tội gì đâu?" Vệ Sóc đột nhiên cười, "Năm năm nay ở bên ta nàng cũng vất vả, bổn cung trên đường từ Thái Vi về còn đang nghĩ, nên thưởng cho nàng thứ gì mới tốt--"
Hắn cúi người xuống gần, hơi thở mang theo mùi rượu quấn quýt bên tai nàng, Diêm Vũ nhận ra tóc mình đang bị hắn nâng niu trong tay: "Dù sao cũng là công chúa tiền triều, chỉ phong làm lương đệ thật có chút ủy khuất, chi bằng nghe lời can gián của Phù Hành, ban cho làm thái tử phi nhé?"
"Không, không được..." Nàng cố gắng bình tĩnh từ chối, "Bệ hạ đã nói, chỉ cần thiếp ở lại trong cung, sẽ được giữ thân tự do."
"Đáng tiếc, ai bảo ta chỉ là thái tử.."
Vệ Sóc cũng thẳng thắn buông tay, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng, "Lệnh chỉ của thái tử tất nhiên không bằng thánh chỉ của bệ hạ. Nàng đã muốn nghe lời phụ hoàng, vậy việc này coi như thôi vậy."
Chưa đợi nàng nói lời cảm tạ, Vệ Sóc lại đứng dậy bước đến trước tủ sách, lấy ra tấu chương hắn giữ lại, ném xuống trước mặt nàng.
"... Lệ Đế tội đáng chém, nhưng Minh Nghi công chúa vô tội, không thể tiếp tục sỉ nhục làm tỳ nữ, phần riêng thần cho rằng phẩm vị lương đệ chưa thỏa đáng, khẩn cầu điện hạ khôi phục thân phận công chúa, lấy vị trí thái tử phi nạp nàng vào Đông Cung, lập con nàng làm chính thống, tỏ rõ lòng nhân từ của triều đình, an ủi lòng của bề tôi cũ."
Diêm Vũ mở tấu chương ra, đọc lướt qua, hơi thở đột nhiên nghẹn lại, lời của Tiểu Huyền văng vẳng bên tai: "Phù đại nhân muốn nạp thiếp, phu nhân trong nhà không cho phép, nên mới nảy sinh ý định giết chồng."
Không phải Phù Hành muốn nạp thiếp, mà là thái tử muốn nạp thiếp.
Cũng không phải phu nhân của ông ta không cho phép, mà là bệ hạ không cho phép.
Nàng chợt nhớ lại hôm đó Phù Hành và thái tử xảy ra tranh cãi, trước khi rời đi đã va phải nàng, ánh mắt phức tạp nhưng bất lực kia, hóa ra lúc đó, ông ta đã biết "thân phận" của nàng rồi.
Khóe mắt Diêm Vũ lập tức đỏ lên, Phù Hành lại cũng là vì công chúa mà mất mạng!
Vệ Sóc cao cao tại thượng nhìn xuống nàng: "Phù Hành lấy mạng đổi lấy, nàng muốn hay không?"
Đã có quá nhiều người vì công chúa mà mất mạng, Diêm Vũ trước kia không hiểu, bây giờ cũng không hiểu, nàng chỉ lại một lần nữa nhớ đến phụ thân, nhớ đến đá Thái Hồ.
Phụ thân muốn làm đá Thái Hồ, gột rửa ở trong nước, ngàn lỗ trăm hố vẫn không đánh mất chí hướng cao cả, cho dù Lệ Đế ngu muội, ông với tư cách thần tử cũng thà chết chứ không thay lòng, để bảo vệ dòng máu hoàng gia cuối cùng, mạng của mình có thể không cần, mạng của tất cả môn sinh có thể không cần, đem cả cuộc đời tự do của nữ nhi ra, cũng phải toàn vẹn lòng trung hiếu với quân phụ.
Phù đại nhân cũng muốn làm đá Thái Hồ, sau khi biết thân phận công chúa, dùng mạng sống của mình dâng lời can gián, bảo vệ dòng máu và tôn nghiêm cuối cùng của tiền triều.
Còn có Tạ Quân, môn sinh cuối cùng của phụ thân, ẩn nhẫn nhiều năm trên quan trường, chỉ để minh oan cho ân sư năm xưa, hắn thì sao? Có phải cũng sẽ đi làm hòn đá dưới đáy hồ kia?
Diêm Vũ cảm thấy có chút hoảng hốt, càng nhìn nơi này càng giống một lao ngục, bốn bức tường gạch lạnh lẽo xung quanh đột nhiên biến hình như đang lay động ép sát về phía nàng.
Lao ngục lại biến thành nấm mồ.
Nàng lắc đầu.
Vệ Sóc thấy nàng vẫn không chịu nói với hắn về chuyện hòa thân mà Võ Đức Đế đề cập, lại nghĩ đến tỳ nữ hôm nay chính là do nàng tự tay chọn đến hầu hạ, sắc mặt lập tức lạnh hẳn, vô cớ trở nên dữ tợn, trong mắt lửa giận cuồn cuộn.
"Không chịu nhập Đông Cung vậy nàng muốn đi đâu?"
Sự im lặng chết chóc, ngọn nến lách tách hai tiếng, phun ra đám lửa cuối cùng, rồi chỉ còn một sợi khói mỏng manh, bốc lên giữa bóng tối.
"Nơi này quá tối, điện hạ ban cho thiếp một chiếc đèn đi, thiếp muốn về."
Vệ Sóc như nghe thấy chuyện hoang đường nhất trần đời, trong đầu chợt hiện lên cảnh nàng đưa đèn cung đình cho Tạ Quân, nụ cười nhẹ nàng lộ ra khi đối diện Tạ Quân đâm nhói tim hắn, hắn cũng không thích ánh mắt Tạ Quân nhìn nàng, luôn có một sự ám muội muốn nói lại thôi.
Thoáng chốc, một ngọn lửa ghen vô danh bùng cháy trong bụng, khó lòng lắng xuống.
"... Được, nàng đã thích vậy, thì bổn cung thành toàn cho nàng."
*
Vương công công nín thở bước vào hầu hạ, nhưng Vệ Sóc không cho phép ông thắp đèn.
Trong bóng tối vang lên tiếng sột soạt không ngừng, chiếc khuy vàng kia trong tay hắn mở ra rồi lại đóng vào.
Mãi đến khi tiếng chuông canh gần tắt, mùi hương trầm trắng trong phòng cũng nhạt đến mức gần như không ngửi thấy, Vệ Sóc cuối cùng mới như hạ quyết tâm điều gì đó, bật chiếc khuy vàng rồi đóng lại, cất giọng khàn khàn:
""Bắt chước nét chữ của Tạ Quân viết một lá thư, mấy hôm nữa hẹn nàng ta đến chùa Bát Nhã. Dặn dò kỹ càng ở cổng cung, nếu nàng ta muốn ra ngoài, không được cản lại."
Vương công công do dự mãi, vừa định dò hỏi, nếu nàng không đi thì sao?
Lại bị Vệ Sóc liếc mắt nhìn, không dám thở mạnh.
Thánh chỉ của bệ hạ chỉ nói là có tác dụng trong cung, ra khỏi cung, thì mặc kệ nàng ta.
Thích quân tử phong nhã cơ đấy? Đáng tiếc hắn là kẻ hủy hoa dập liễu, sát thần tàn bạo.
______
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko