Chương 35: Khi đàn nhạn bay về [1]
Ý thu dần đậm, gió lạnh lùa qua, khắp đất đã ngập hoa vàng rụng.
Hôm nay trời trong xanh như gương, ánh sáng ngưng tụ nơi chân trời, đúng là ngày tốt để thái tử cùng bệ hạ đi săn thu ở hành cung Thái Vi!
Sau khi buổi chầu sớm kết thúc, Tạ Quân lại bị Vũ Đức Đế giữ lại nói chuyện riêng một lúc, đến khi vội vã tới Đông Cung, xe ngựa đã chờ sẵn bên ngoài điện, hắn còn tưởng mình đến muộn, chợt nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang băng qua hàng trăm ngọn đèn cúc vàng đi vào nội điện.
Là Diêm Vũ cô nương bên cạnh thái tử.
Diêm Vũ cũng đã nhìn thấy hắn, dừng lại tại chỗ chờ hắn tiến lên, thi lễ xong lộ ra nụ cười nhẹ: "Thái phó giờ này đến Đông Cung là có việc gấp sao?"
Tạ Quân nhìn gương mặt ngày càng rõ nét của nàng, siết chặt hộp gỗ đàn hương trong tay.
Đêm qua trằn trọc cả đêm, hắn ngồi dưới ánh đèn xem đi xem lại bức chân dung kia. Qua bao năm tháng, dung mạo người phụ nữ trong tranh tuy đã nhạt đi phần nào, nhưng nụ cười vẫn không hề giảm sút, đặc biệt là hai má lúm đồng tiền nhạt, khi loang ra trên giấy vẫn sinh động như thế.
Hôm nay nhìn kỹ lại người trước mắt này, cảm thấy đôi mày đôi mắt càng lúc càng giống người trong tranh, điều khiến Tạ Quân kinh hãi hơn không chỉ có vậy, vừa rồi thấy nàng mỉm cười duyên dáng, lại càng giống Cố Chính Hi sư phụ.
Nếu không phải là quan hệ huyết thống thân cận, sao lại có dung mạo giống nhau đến thế?
"Thái phó, thái phó?" Diêm Vũ nhẹ giọng nhắc nhở, "Điện hạ sắp lên đường rồi."
Tạ Quân hoàn hồn lại, một mặt tự an ủi mình đừng suy nghĩ lung tung, đây có lẽ là chuyện không thể nào, mặt khác trong lòng lại âm thầm trào dâng, nhưng lại không biết nên chứng thực suy đoán này như thế nào mới được, thâm tâm giằng co qua lại, chỉ đành tạm thời đáp lại nàng: "Gặp Vương công công cũng được, Tạ mỗ đến đây là để giao đồ."
Diêm Vũ gật đầu: "Vương công công lúc này đang kiểm kê đồ đạc mang đi, chỉ sợ là không rảnh, thái phó cứ đưa đồ cho nô tỳ là được rồi."
Tạ Quân vốn ôn hòa đột nhiên giọng điệu trở nên gấp gáp, siết chặt hộp gỗ: "Không được.. bên trong là đồ cực kỳ quan trọng, Tạ mỗ cần tự tay giao phó."
Vừa rồi Diêm Vũ đã nhìn thấy hộp gỗ trong tay hắn, lại không ngờ phản ứng của hắn lại lớn như vậy, đoán bên trong hẳn là quân cơ yếu vụ, sợ là không thể qua tay mình, bèn đáp: "Vậy nô tỳ vào trong tìm Vương công công."
"Ta cùng nàng vào trong vậy!" Tạ Quân cảm thấy bản thân vừa rồi có vẻ thất lễ vụng về, bèn đi theo sau lưng Diêm Vũ, nhìn đôi mắt trong veo kia của nàng, trong lòng không kiềm chế được tình cảm di rời, giọng nói cũng càng thêm dịu dàng, "Cô nương đừng trách, thái tử điện hạ đã sắp xếp người đến Tô Châu dời mộ cho tiểu thư nhà họ Cố, bên trong này chứa đựng chân dung và hôn thư để mang theo an táng cùng nàng ấy."
"Sao thái phó lại đến đây?"
Gần như cùng lúc lời Tạ Quân vừa dứt, giọng nói của Vệ Sóc lại vang lên. Trong khoảnh khắc, Diêm Vũ chỉ cảm thấy trong đầu vang ong ong..
Tựa như tiếng vỡ nát của trời long đất lở.
"Điện hạ, chân dung và hôn thư hôm qua được nói đến, hôm nay thần đã mang đến đây." Nói xong, Tạ Quân hướng về Vệ Sóc thi lễ, "Lát nữa thần sẽ dâng cho Vương công công."
Vệ Sóc bước lên vài bước, khóe miệng mang theo nụ cười, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ngây dại của Diêm Vũ thì sắc mặt lại tối sầm xuống, trong lòng đoán lung tung một hồi, càng thêm tức giận, nhưng vì Tạ Quân còn ở đó, cũng không tiện phát tác, chỉ nghĩ trước tiên nên đuổi hắn đi, rồi sẽ xử lí nàng thật tốt.
Hắn đưa tay ra nhận lấy: "Lúc này ông ấy đang bận, trước hết ngươi cứ đưa cho ta đi."
Môi Diêm Vũ run rẩy, tay chân đã lạnh ngắt, ánh mắt chết trân nhìn chằm chằm động tác trên tay Tạ Quân.
"Thật sự nghĩ kỹ rồi, không muốn giữ lại để lưu chút niệm tưởng nào sao?" Vệ Sóc nhận lấy hộp gỗ, không chút động tĩnh mà nghiêng người, chắn ngang giữa Tạ Quân và Diêm Vũ, bờ vai rộng lớn che khuất hoàn toàn tầm mắt của nàng, đột nhiên hắn cười lạnh lùng, "Cố Trân dù sao cũng từng có hôn ước với ngươi, nói đến thì ngươi mới là phu quân danh chính ngôn thuận của nàng. Giờ biết nàng đã gả cho người khác, thái phó cũng có thể vì bản thân mà tính toán lại một mối hôn nhân rồi."
Tạ Quân im lặng một lúc, nghiêm túc đáp lại: "Thần đã thề trước mặt sư phụ, cho dù Trân Trân không còn nữa cũng sẽ không cưới người khác. Chữ "Thệ" có thể tách thành hai chữ "chiết", "ngôn", chính là lời nguyện thần đã nói ra, dù chết cũng không thể vi phạm."*
(*Chữ "誓" (thệ) có thể tách thành hai chữ "折" (chiết) và "言" (ngôn). Chiết nghĩa là bẻ gãy, ở đây ý chỉ sự cam kết, thề nguyện một cách kiên quyết. Ngôn nghĩa là lời nói. Ghép lại, chiết ngôn nghĩa là lời thề nguyện không thể thay đổi, như một cành cây đã bẻ gãy không thể nào nối lại được.)
"Việc này làm phiền điện hạ, thần xin cáo lui trước."
Vệ Sóc không ngờ hắn lại kiên quyết như vậy, nhìn bóng lưng hắn, một mặt khinh thường nho sinh cứng nhắc, câu nệ quy củ, mặt khác lại âm thầm vui mừng, hắn bèn quay đầu nhìn Diêm Vũ với vẻ đắc ý.
"Nghe hết rồi chứ?"
Ánh mắt Diêm Vũ vẫn đang đặt trên tay hắn, nửa người cứng đờ, trong đầu cuồn cuộn sóng to gió lớn, lặp đi lặp lại suy nghĩ một việc..
Nếu lát nữa Vệ Sóc lên xe ngựa, tò mò mở hộp gỗ này ra... Năm năm lừa vua, hơn phân nửa nàng sẽ không thoát khỏi cái chết, chỉ là sẽ liên lụy Tạ Quân, không biết hắn sẽ bị xử trí như thế nào.
Bất giác nàng buột miệng nói một câu: "Điện hạ có thể mang thiếp cùng đi, đến hành cung được không?"
Vệ Sóc không ngờ nàng lại nói ra câu này, hồi lâu không thấy động tĩnh gì, cẩn thận suy ngẫm một hồi, cười lạnh hỏi nàng: "Khi đi săn bổn cung không cần người hầu hạ, chỉ là hành cung hẻo lánh lạnh lẽo, ban đêm thiếu người sưởi ấm giường, nữ quân tử thanh cao chính trực như nàng, há có thể nguyện ý?"
Diêm Vũ ánh mắt kiên định: "Thiếp nguyện ý."
Mày mắt Vệ Sóc dần trầm xuống, không nắm chắc vì sao nàng lại như vậy, nhưng nghĩ đến vừa rồi nàng nhìn Tạ Quân với vẻ thất hồn lạc phách, lại lo lắng mấy ngày mình không ở đây, để nàng một mình ở Đông Cung sẽ phát sinh ra chuyện gì.
Hắn bèn hừ một tiếng, gọi nàng lên xe ngựa: "Lên đây!"
Hôm nay trời trong xanh như gương, ánh sáng ngưng tụ nơi chân trời, đúng là ngày tốt để thái tử cùng bệ hạ đi săn thu ở hành cung Thái Vi!
Sau khi buổi chầu sớm kết thúc, Tạ Quân lại bị Vũ Đức Đế giữ lại nói chuyện riêng một lúc, đến khi vội vã tới Đông Cung, xe ngựa đã chờ sẵn bên ngoài điện, hắn còn tưởng mình đến muộn, chợt nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang băng qua hàng trăm ngọn đèn cúc vàng đi vào nội điện.
Là Diêm Vũ cô nương bên cạnh thái tử.
Diêm Vũ cũng đã nhìn thấy hắn, dừng lại tại chỗ chờ hắn tiến lên, thi lễ xong lộ ra nụ cười nhẹ: "Thái phó giờ này đến Đông Cung là có việc gấp sao?"
Tạ Quân nhìn gương mặt ngày càng rõ nét của nàng, siết chặt hộp gỗ đàn hương trong tay.
Đêm qua trằn trọc cả đêm, hắn ngồi dưới ánh đèn xem đi xem lại bức chân dung kia. Qua bao năm tháng, dung mạo người phụ nữ trong tranh tuy đã nhạt đi phần nào, nhưng nụ cười vẫn không hề giảm sút, đặc biệt là hai má lúm đồng tiền nhạt, khi loang ra trên giấy vẫn sinh động như thế.
Hôm nay nhìn kỹ lại người trước mắt này, cảm thấy đôi mày đôi mắt càng lúc càng giống người trong tranh, điều khiến Tạ Quân kinh hãi hơn không chỉ có vậy, vừa rồi thấy nàng mỉm cười duyên dáng, lại càng giống Cố Chính Hi sư phụ.
Nếu không phải là quan hệ huyết thống thân cận, sao lại có dung mạo giống nhau đến thế?
"Thái phó, thái phó?" Diêm Vũ nhẹ giọng nhắc nhở, "Điện hạ sắp lên đường rồi."
Tạ Quân hoàn hồn lại, một mặt tự an ủi mình đừng suy nghĩ lung tung, đây có lẽ là chuyện không thể nào, mặt khác trong lòng lại âm thầm trào dâng, nhưng lại không biết nên chứng thực suy đoán này như thế nào mới được, thâm tâm giằng co qua lại, chỉ đành tạm thời đáp lại nàng: "Gặp Vương công công cũng được, Tạ mỗ đến đây là để giao đồ."
Diêm Vũ gật đầu: "Vương công công lúc này đang kiểm kê đồ đạc mang đi, chỉ sợ là không rảnh, thái phó cứ đưa đồ cho nô tỳ là được rồi."
Tạ Quân vốn ôn hòa đột nhiên giọng điệu trở nên gấp gáp, siết chặt hộp gỗ: "Không được.. bên trong là đồ cực kỳ quan trọng, Tạ mỗ cần tự tay giao phó."
Vừa rồi Diêm Vũ đã nhìn thấy hộp gỗ trong tay hắn, lại không ngờ phản ứng của hắn lại lớn như vậy, đoán bên trong hẳn là quân cơ yếu vụ, sợ là không thể qua tay mình, bèn đáp: "Vậy nô tỳ vào trong tìm Vương công công."
"Ta cùng nàng vào trong vậy!" Tạ Quân cảm thấy bản thân vừa rồi có vẻ thất lễ vụng về, bèn đi theo sau lưng Diêm Vũ, nhìn đôi mắt trong veo kia của nàng, trong lòng không kiềm chế được tình cảm di rời, giọng nói cũng càng thêm dịu dàng, "Cô nương đừng trách, thái tử điện hạ đã sắp xếp người đến Tô Châu dời mộ cho tiểu thư nhà họ Cố, bên trong này chứa đựng chân dung và hôn thư để mang theo an táng cùng nàng ấy."
"Sao thái phó lại đến đây?"
Gần như cùng lúc lời Tạ Quân vừa dứt, giọng nói của Vệ Sóc lại vang lên. Trong khoảnh khắc, Diêm Vũ chỉ cảm thấy trong đầu vang ong ong..
Tựa như tiếng vỡ nát của trời long đất lở.
"Điện hạ, chân dung và hôn thư hôm qua được nói đến, hôm nay thần đã mang đến đây." Nói xong, Tạ Quân hướng về Vệ Sóc thi lễ, "Lát nữa thần sẽ dâng cho Vương công công."
Vệ Sóc bước lên vài bước, khóe miệng mang theo nụ cười, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ngây dại của Diêm Vũ thì sắc mặt lại tối sầm xuống, trong lòng đoán lung tung một hồi, càng thêm tức giận, nhưng vì Tạ Quân còn ở đó, cũng không tiện phát tác, chỉ nghĩ trước tiên nên đuổi hắn đi, rồi sẽ xử lí nàng thật tốt.
Hắn đưa tay ra nhận lấy: "Lúc này ông ấy đang bận, trước hết ngươi cứ đưa cho ta đi."
Môi Diêm Vũ run rẩy, tay chân đã lạnh ngắt, ánh mắt chết trân nhìn chằm chằm động tác trên tay Tạ Quân.
"Thật sự nghĩ kỹ rồi, không muốn giữ lại để lưu chút niệm tưởng nào sao?" Vệ Sóc nhận lấy hộp gỗ, không chút động tĩnh mà nghiêng người, chắn ngang giữa Tạ Quân và Diêm Vũ, bờ vai rộng lớn che khuất hoàn toàn tầm mắt của nàng, đột nhiên hắn cười lạnh lùng, "Cố Trân dù sao cũng từng có hôn ước với ngươi, nói đến thì ngươi mới là phu quân danh chính ngôn thuận của nàng. Giờ biết nàng đã gả cho người khác, thái phó cũng có thể vì bản thân mà tính toán lại một mối hôn nhân rồi."
Tạ Quân im lặng một lúc, nghiêm túc đáp lại: "Thần đã thề trước mặt sư phụ, cho dù Trân Trân không còn nữa cũng sẽ không cưới người khác. Chữ "Thệ" có thể tách thành hai chữ "chiết", "ngôn", chính là lời nguyện thần đã nói ra, dù chết cũng không thể vi phạm."*
(*Chữ "誓" (thệ) có thể tách thành hai chữ "折" (chiết) và "言" (ngôn). Chiết nghĩa là bẻ gãy, ở đây ý chỉ sự cam kết, thề nguyện một cách kiên quyết. Ngôn nghĩa là lời nói. Ghép lại, chiết ngôn nghĩa là lời thề nguyện không thể thay đổi, như một cành cây đã bẻ gãy không thể nào nối lại được.)
"Việc này làm phiền điện hạ, thần xin cáo lui trước."
Vệ Sóc không ngờ hắn lại kiên quyết như vậy, nhìn bóng lưng hắn, một mặt khinh thường nho sinh cứng nhắc, câu nệ quy củ, mặt khác lại âm thầm vui mừng, hắn bèn quay đầu nhìn Diêm Vũ với vẻ đắc ý.
"Nghe hết rồi chứ?"
Ánh mắt Diêm Vũ vẫn đang đặt trên tay hắn, nửa người cứng đờ, trong đầu cuồn cuộn sóng to gió lớn, lặp đi lặp lại suy nghĩ một việc..
Nếu lát nữa Vệ Sóc lên xe ngựa, tò mò mở hộp gỗ này ra... Năm năm lừa vua, hơn phân nửa nàng sẽ không thoát khỏi cái chết, chỉ là sẽ liên lụy Tạ Quân, không biết hắn sẽ bị xử trí như thế nào.
Bất giác nàng buột miệng nói một câu: "Điện hạ có thể mang thiếp cùng đi, đến hành cung được không?"
Vệ Sóc không ngờ nàng lại nói ra câu này, hồi lâu không thấy động tĩnh gì, cẩn thận suy ngẫm một hồi, cười lạnh hỏi nàng: "Khi đi săn bổn cung không cần người hầu hạ, chỉ là hành cung hẻo lánh lạnh lẽo, ban đêm thiếu người sưởi ấm giường, nữ quân tử thanh cao chính trực như nàng, há có thể nguyện ý?"
Diêm Vũ ánh mắt kiên định: "Thiếp nguyện ý."
Mày mắt Vệ Sóc dần trầm xuống, không nắm chắc vì sao nàng lại như vậy, nhưng nghĩ đến vừa rồi nàng nhìn Tạ Quân với vẻ thất hồn lạc phách, lại lo lắng mấy ngày mình không ở đây, để nàng một mình ở Đông Cung sẽ phát sinh ra chuyện gì.
Hắn bèn hừ một tiếng, gọi nàng lên xe ngựa: "Lên đây!"