Chương 38: Khi đàn nhạn quay về [4] (H)
Nhìn Vương công công cất chiếc hộp gỗ đi, tảng đá lớn đè nặng trong lòng Diêm Vũ mới hơi lắng xuống, nhưng sắc mặt nàng vẫn không dám thả lỏng, dáng vẻ bồn chồn như cũ. Chỉ vì trong lòng nàng hiểu rõ, mình và Vệ Sóc quen biết từ năm mười lăm tuổi, nếu hắn nhìn bức chân dung kia, chắc chắn sẽ lập tức nhận ra.
Vẫn phải nghĩ cách mới được, thứ này chỉ cần còn ở bên hắn một ngày thì có thêm một ngày nguy hiểm.
"Đang nghĩ gì.." Vệ Sóc như có cảm ứng mà nhìn chằm chằm Diêm Vũ, một lúc sau hắn gối đầu lên đùi nàng, "Trước đây hỏi nàng, không phải nàng nói không muốn đến hành cung sao, sao lúc sắp đi lại đột nhiên đổi ý?"
Nhận ra hắn đang ngửa mặt nhìn mình, Diêm Vũ không giỏi nói dối, lúc này cũng không biết tìm cớ gì, đành quay mặt đi im lặng nửa khắc.
Nàng không nói, ngay cả ánh mắt cũng tránh né, Vệ Sóc không nhận được lời đáp lại không chịu bỏ qua, nghiêng mặt áp vào bụng dưới của nàng, cách lớp y phục cắn từng miếng, ý vị trêu chọc rõ ràng: "Nàng nên biết, ta có đủ cách để nàng mở miệng."
Nhớ lại cơn cuồng loạn tối qua, Diêm Vũ thực sự bị hắn làm đến sợ, thân thể không tự chủ được mà co rúm lại, ánh mắt đầy cảnh giác.
Thịt mềm bụng dưới bị hắn cắn đến tê dại, nàng sợ Vệ Sóc phát điên muốn nàng ngay trên xe, vội vàng lên tiếng: "Vương công công và Tiểu Huyền đều đi cùng... Thiếp chỉ là, không muốn phải một mình ở đó."
Vệ Sóc nhìn đôi mắt Diêm Vũ tối sầm lại.
Nơi nàng nói, chính là Đông Cung, là thâm cung sao?
Nhưng đó không phải nơi nàng lớn lên từ nhỏ sao? Vì sao tình cảm trong ánh mắt nàng, không phải là sự lưu luyến và gắn bó mà ngược lại lộ ra chút bất đắc dĩ và chán ghét.
Khoảng cách gần lại, Vệ Sóc ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người nàng, đột nhiên dục hỏa xông lên, hắn dễ dàng banh một chân nàng ra, khoác lên ngực mình, tư thế này nhìn có phần dâm loạn, nàng dang chân đối mặt hắn, mà đầu hắn vừa khéo bị kẹp ở giữa hai chân.
"Nàng nghĩ ta sẽ tin sao?" Tiếng cười trầm thấp vang lên giữa hai chân, Vệ Sóc vén váy chui vào, nói chuyện thở ra hơi nóng, "Nàng từ đầu đến chân đều lạnh, tim cũng lạnh, nhưng chỉ có chỗ này là nóng."
Nàng toàn thân đều là vẻ lạnh lùng cấm dục, sau lưng như luôn mang theo một cây thước giáo huấn nho gia, nàng ít nói, trên mặt cũng ít biểu cảm, Vệ Sóc đôi khi nhìn không rõ, sách sử tiền triều nói, Minh Nghi công chúa quen thói lấy lòng Lệ Đế, từ nhỏ đã được vạn người sủng ái, rốt cuộc là sử quan nào ghi chép lại?
Quan văn tiền triều đều theo Cố Chính Hi tuẫn đạo trước cửa Chu Tước, hành văn như vậy, chết cũng không oan. Nhìn thế nào Diêm Vũ cũng không giống như tính tình được nuông chiều, hắn càng không thể tưởng tượng nổi với gương mặt lạnh lùng như vậy, lúc lấy lòng người khác sẽ là dáng vẻ gì?
"Nàng có mục đích gì ta không quan tâm, tóm lại, nàng ở bên cạnh ta là được." Giọng nói hắn cực kỳ trầm thấp, dường như không định để nàng nghe rõ, ngón tay vạch lớp vải mỏng, hoa huy*t kiều mị kia liền lộ ra trọn vẹn trước mắt.
Tối qua hắn thoả mãn dục tình, ăn nàng ba lần, thịt đỏ óng ánh dịch trong suốt có hơi lộn ra ngoài, rõ ràng là dáng vẻ đáng thương sau khi bị nhào nặn.
Khi hắn nói chuyện, hơi thở nóng phả lên thịt huyệt vừa ngứa vừa tê, thân thể Diêm Vũ căng cứng, đột nhiên kẹp chặt chân lại, tay Vệ Sóc đặt trên eo nàng véo một cái, giọng nói cố ý hạ thấp vô cùng trầm ấm, như đang dỗ dành: "Đừng động.. đều bị làm đến sưng rồi, để ta hôn cho nàng."
"...Ưm." Nàng kinh ngạc không nói nên lời, hít vào một hơi, đầu lưỡi ẩm nóng đã chui vào.
Lúc này mặt hắn bị váy che kín không lộ ra chút nào, nếu Diêm Vũ có thể nhìn thấy biểu cảm của hắn lúc này thì đó chính là vẻ thỏa mãn như được nếm mật ngọt. Vệ Sóc cứ thế vùi đầu giữa hai chân nàng, miệng dán vào huyệt hoa mềm mại, như thể hôn môi lưỡi nàng mà ngậm trọn âm hộ vào miệng.
Ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào này liền khiến hắn kích động một cách khó hiểu, chỉ vài cái, hắn đã mút nơi tư mật của nàng đến ướt đẫm hồng hào, hai mép thịt mọng nước bị mút đến sưng lên, đầu lưỡi thừa cơ chọc mở khe hở, trước tiên liếm quét bên trong, mỗi nếp nhăn đều được ngậm mút dịu dàng, sau đó hắn mô phỏng động tác ra vào, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng làm nàng.
Diêm Vũ không chịu nổi sự khiêu khích này, giãy dụa muốn rút chân chạy trốn, tay hắn càng bám chặt vào gốc đùi nàng mà dùng sức ấn xuống, cố tình không cho nàng động đậy: "Nếu còn động nữa, ta sẽ đổi thứ khác nhét vào đấy."
Hắn vốn nói được làm được, bên ngoài toàn là người đi theo, Diêm Vũ dù sao da mặt cũng mỏng, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà thuận theo, không dám động loạn nữa.
Đầu lưỡi kia xoay tròn khoan vào giữa hai chân, nàng chỉ cảm thấy có ngọn lửa nóng đang cháy trong cơ thể, không dám phát ra chút âm thanh nào, chỉ có thể đưa ngón tay phải vào miệng mà cắn chặt.
Dịch ngọt ngào tuôn ra không ngừng, Vệ Sóc ngậm lấy không sót giọt nào, cố ý tạo ra âm thanh lớn khi mút mát, dọa Diêm Vũ sợ tới mức kẹp chặt đầu hắn lại, đầu lưỡi linh hoạt như con rắn nhỏ, chui vào trong huyệt rồi không chịu ra, lật qua lật lại mà liếm mút không ngừng, trêu chọc nàng đến cuộn trào xuân triều, khó mà tự kiềm chế.
Chính Vệ Sóc cũng đã cứng không chịu nổi, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ lúc này không thể khinh suất, một ngụm cắn huyệt non nàng, khàn giọng dỗ dành: "Khanh khanh, ban ngày ta hầu hạ nàng, ban đêm nàng cũng phải hầu hạ ta cho tốt. Đợi đến khi ta đi săn mùa thu được giải nhất, việc này có thể thành."
Diêm Vũ bị hắn làm cho thần hồn điên đảo, đầu óc trống rỗng, lại nghe tiếng "khanh khanh" kia gọi đến da thịt tê dại, ào một cái hoàn toàn tuôn ra.
Nàng làm gì còn tâm trí mà hỏi, "việc này" là việc gì.
Vẫn phải nghĩ cách mới được, thứ này chỉ cần còn ở bên hắn một ngày thì có thêm một ngày nguy hiểm.
"Đang nghĩ gì.." Vệ Sóc như có cảm ứng mà nhìn chằm chằm Diêm Vũ, một lúc sau hắn gối đầu lên đùi nàng, "Trước đây hỏi nàng, không phải nàng nói không muốn đến hành cung sao, sao lúc sắp đi lại đột nhiên đổi ý?"
Nhận ra hắn đang ngửa mặt nhìn mình, Diêm Vũ không giỏi nói dối, lúc này cũng không biết tìm cớ gì, đành quay mặt đi im lặng nửa khắc.
Nàng không nói, ngay cả ánh mắt cũng tránh né, Vệ Sóc không nhận được lời đáp lại không chịu bỏ qua, nghiêng mặt áp vào bụng dưới của nàng, cách lớp y phục cắn từng miếng, ý vị trêu chọc rõ ràng: "Nàng nên biết, ta có đủ cách để nàng mở miệng."
Nhớ lại cơn cuồng loạn tối qua, Diêm Vũ thực sự bị hắn làm đến sợ, thân thể không tự chủ được mà co rúm lại, ánh mắt đầy cảnh giác.
Thịt mềm bụng dưới bị hắn cắn đến tê dại, nàng sợ Vệ Sóc phát điên muốn nàng ngay trên xe, vội vàng lên tiếng: "Vương công công và Tiểu Huyền đều đi cùng... Thiếp chỉ là, không muốn phải một mình ở đó."
Vệ Sóc nhìn đôi mắt Diêm Vũ tối sầm lại.
Nơi nàng nói, chính là Đông Cung, là thâm cung sao?
Nhưng đó không phải nơi nàng lớn lên từ nhỏ sao? Vì sao tình cảm trong ánh mắt nàng, không phải là sự lưu luyến và gắn bó mà ngược lại lộ ra chút bất đắc dĩ và chán ghét.
Khoảng cách gần lại, Vệ Sóc ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người nàng, đột nhiên dục hỏa xông lên, hắn dễ dàng banh một chân nàng ra, khoác lên ngực mình, tư thế này nhìn có phần dâm loạn, nàng dang chân đối mặt hắn, mà đầu hắn vừa khéo bị kẹp ở giữa hai chân.
"Nàng nghĩ ta sẽ tin sao?" Tiếng cười trầm thấp vang lên giữa hai chân, Vệ Sóc vén váy chui vào, nói chuyện thở ra hơi nóng, "Nàng từ đầu đến chân đều lạnh, tim cũng lạnh, nhưng chỉ có chỗ này là nóng."
Nàng toàn thân đều là vẻ lạnh lùng cấm dục, sau lưng như luôn mang theo một cây thước giáo huấn nho gia, nàng ít nói, trên mặt cũng ít biểu cảm, Vệ Sóc đôi khi nhìn không rõ, sách sử tiền triều nói, Minh Nghi công chúa quen thói lấy lòng Lệ Đế, từ nhỏ đã được vạn người sủng ái, rốt cuộc là sử quan nào ghi chép lại?
Quan văn tiền triều đều theo Cố Chính Hi tuẫn đạo trước cửa Chu Tước, hành văn như vậy, chết cũng không oan. Nhìn thế nào Diêm Vũ cũng không giống như tính tình được nuông chiều, hắn càng không thể tưởng tượng nổi với gương mặt lạnh lùng như vậy, lúc lấy lòng người khác sẽ là dáng vẻ gì?
"Nàng có mục đích gì ta không quan tâm, tóm lại, nàng ở bên cạnh ta là được." Giọng nói hắn cực kỳ trầm thấp, dường như không định để nàng nghe rõ, ngón tay vạch lớp vải mỏng, hoa huy*t kiều mị kia liền lộ ra trọn vẹn trước mắt.
Tối qua hắn thoả mãn dục tình, ăn nàng ba lần, thịt đỏ óng ánh dịch trong suốt có hơi lộn ra ngoài, rõ ràng là dáng vẻ đáng thương sau khi bị nhào nặn.
Khi hắn nói chuyện, hơi thở nóng phả lên thịt huyệt vừa ngứa vừa tê, thân thể Diêm Vũ căng cứng, đột nhiên kẹp chặt chân lại, tay Vệ Sóc đặt trên eo nàng véo một cái, giọng nói cố ý hạ thấp vô cùng trầm ấm, như đang dỗ dành: "Đừng động.. đều bị làm đến sưng rồi, để ta hôn cho nàng."
"...Ưm." Nàng kinh ngạc không nói nên lời, hít vào một hơi, đầu lưỡi ẩm nóng đã chui vào.
Lúc này mặt hắn bị váy che kín không lộ ra chút nào, nếu Diêm Vũ có thể nhìn thấy biểu cảm của hắn lúc này thì đó chính là vẻ thỏa mãn như được nếm mật ngọt. Vệ Sóc cứ thế vùi đầu giữa hai chân nàng, miệng dán vào huyệt hoa mềm mại, như thể hôn môi lưỡi nàng mà ngậm trọn âm hộ vào miệng.
Ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào này liền khiến hắn kích động một cách khó hiểu, chỉ vài cái, hắn đã mút nơi tư mật của nàng đến ướt đẫm hồng hào, hai mép thịt mọng nước bị mút đến sưng lên, đầu lưỡi thừa cơ chọc mở khe hở, trước tiên liếm quét bên trong, mỗi nếp nhăn đều được ngậm mút dịu dàng, sau đó hắn mô phỏng động tác ra vào, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng làm nàng.
Diêm Vũ không chịu nổi sự khiêu khích này, giãy dụa muốn rút chân chạy trốn, tay hắn càng bám chặt vào gốc đùi nàng mà dùng sức ấn xuống, cố tình không cho nàng động đậy: "Nếu còn động nữa, ta sẽ đổi thứ khác nhét vào đấy."
Hắn vốn nói được làm được, bên ngoài toàn là người đi theo, Diêm Vũ dù sao da mặt cũng mỏng, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà thuận theo, không dám động loạn nữa.
Đầu lưỡi kia xoay tròn khoan vào giữa hai chân, nàng chỉ cảm thấy có ngọn lửa nóng đang cháy trong cơ thể, không dám phát ra chút âm thanh nào, chỉ có thể đưa ngón tay phải vào miệng mà cắn chặt.
Dịch ngọt ngào tuôn ra không ngừng, Vệ Sóc ngậm lấy không sót giọt nào, cố ý tạo ra âm thanh lớn khi mút mát, dọa Diêm Vũ sợ tới mức kẹp chặt đầu hắn lại, đầu lưỡi linh hoạt như con rắn nhỏ, chui vào trong huyệt rồi không chịu ra, lật qua lật lại mà liếm mút không ngừng, trêu chọc nàng đến cuộn trào xuân triều, khó mà tự kiềm chế.
Chính Vệ Sóc cũng đã cứng không chịu nổi, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ lúc này không thể khinh suất, một ngụm cắn huyệt non nàng, khàn giọng dỗ dành: "Khanh khanh, ban ngày ta hầu hạ nàng, ban đêm nàng cũng phải hầu hạ ta cho tốt. Đợi đến khi ta đi săn mùa thu được giải nhất, việc này có thể thành."
Diêm Vũ bị hắn làm cho thần hồn điên đảo, đầu óc trống rỗng, lại nghe tiếng "khanh khanh" kia gọi đến da thịt tê dại, ào một cái hoàn toàn tuôn ra.
Nàng làm gì còn tâm trí mà hỏi, "việc này" là việc gì.