Chương 50: Trăng tròn sẽ khuyết [6] (H)
Đầu óc Diêm Vũ vẫn đang lộn xộn, đột nhiên bờ mông đang nhô cao bị vỗ mạnh lên.
Bàn tay đã quen cầm cung nắm kiếm vốn không biết nặng nhẹ, lòng bàn tay Vệ Sóc thô ráp, năm ngón tay đều có một đường chai sần ở đầu ngón, lúc này đang vuốt ve trên làn da mềm mại, dấu bàn tay và vết tím do bị đánh phạt mấy ngày trước chồng lên nhau ở cùng một chỗ, trông vô cùng yêu mị mê hoặc.
Bàn tay rộng thô ráp vuốt loạn xạ trên mông, tê dại xen lẫn đau nhói nhưng lại khêu gợi dục vọng trong lòng, Diêm Vũ nhanh chóng không chống cự nổi, tiếng thở nàng dồn dập: "Quay đầu lại, vừa khéo mưa rơi trên mái hiên. Đây chính là... chính là tên của thiếp."
Lời vừa dứt, nàng lại chịu hàng chục nhát đâm vào hung hăng, Vệ Sóc thấy nàng không chịu nói thật, nghiến răng ưỡn eo lên, đẩy mình vào sâu hơn nữa: "Được, vậy câu hỏi thứ hai, sinh thần nàng vào lúc nào?"
Nếu nói câu hỏi đầu chỉ khiến nàng nghi ngờ, thì câu hỏi thứ hai này khi nói ra, Diêm Vũ gần như có thể khẳng định Vệ Sóc đã nghi ngờ thân phận của nàng, nàng không khỏi hoảng loạn, câu hỏi này tuyệt đối không thể nói lung tung, sinh thần công chúa được ghi trên bảng ngọc hoàng gia, không cần điều tra sâu cũng có thể biết được thật giả.
Nhưng nàng lại không biết.
Nghĩ đến đây, Diêm Vũ cố nén cơn đau nhức bên dưới, đôi mắt sáng long lanh ướt át, nàng nuốt nước bọt, đặt hai tay mềm mại lên vai Vệ Sóc, nhìn hắn đăm đăm: "Hỏi tên, rồi hỏi sinh thần, điện hạ là chuẩn bị hợp hôn sao?"
Vệ Sóc không ngờ nàng lại trả lời như vậy, dừng lại động tác của mình.
Hắn cúi đầu nhìn chỗ giao hợp của hai người, hai mép âm hộ đã sưng đỏ, mềm oặt bao quấn lấy gốc dương v*t cứng cáp, miệng huyệt cũng đã bị làm đến sưng tấy, đám thịt mềm ở âm hộ căng cứng, hắn nhếch khóe miệng, đưa tay nhẹ nhàng xoa nắn đám thịt đó, vuốt ve cho chúng mềm mại trở lại.
Bị hắn xoa nặn nhẹ nhàng hay mạnh bạo, dù không tiếp tục ra vào, âm hộ vẫn trở nên ướt nóng siết chặt hơn, không ngừng tuôn ra nước.
Hắn không nhịn được mà động đậy, gần như quên mất mục đích của hôm nay không phải là để làm nàng, mà là muốn bóc lời thật từ miệng nàng.
"Từ khi vào Đông Cung hầu hạ, cái tôi ngày trước đã không còn nữa." Theo nhịp đâm nhẹ nhàng của hắn, Diêm Vũ rên rỉ vài tiếng, vẫn cố né tránh chủ đề này, "Những lời này, xin điện hạ đừng hỏi nữa."
"Thật sao?" Vệ Sóc nhìn chằm chằm vào mắt nàng, không bỏ lỡ chút biểu cảm nào trên gương mặt ấy.
"Thật." Ánh mắt nàng cũng rất kiên định, như thể những gì mình nói đều là sự thật.
Hai người im lặng không nói, nhưng tiếng bôm bốp va chạm vẫn không ngừng bên tai, Vệ Sóc nghiến chặt răng, dùng hết sức lực vào eo, tay hắn vuốt theo đường cong eo nàng lên trên, đột nhiên đè mạnh lên bầu vú bên trái.
Cả lòng bàn tay không thể bao trọn được thịt vú vẫn không ngừng tràn ra từ kẽ ngón tay, sau khi trượt ra hắn lại nắm lại, cứ thế lặp đi lặp lại, chỉ trong chốc lát, một mảng thịt trắng muốt đã lần lượt in đậm những vết đỏ, hắn dùng sức như muốn bóp nát nàng.
Diêm Vũ đau đến ứa lệ ở khóe mắt, khi thở không khỏi đẩy ngực lên, trông như đang đưa vú cho hắn chơi đùa.
"Thân thể đã mềm rồi, miệng vẫn cứng cỏi, phải làm vào miệng nàng một trận, nàng mới chịu khuất phục phải không?" Vệ Sóc nhúc nhích, dường như có ý muốn rút ra, "Câu hỏi thứ ba, nói xem nàng và Cố Chính Hi là thế nào?"
Vẻ mặt âm trầm đó tuyệt không giống như đang đùa, Diêm Vũ bị lời hắn dọa đến hoảng hốt, chỉ sợ hắn thực sự sẽ làm vào miệng mình, nàng siết chặt vai hắn, "Đừng."
"Đây là lần đầu tiên ta thấy nàng cầu xin ta làm vào huyệt nàng đấy." Vệ Sóc cười trầm thấp, đưa tay nắm lấy cằm nàng, "Thật là đáng thương."
Khi nhắc đến tên phụ thân, Diêm Vũ biết, tất cả đều không thể che giấu được nữa.
Đôi mắt mơ màng của nàng đối diện tầm mắt với hắn: "Nói ta đáng thương, chẳng lẽ ngài không đáng thương sao?"
"..." Vệ Sóc nhất thời á khẩu không thể trả lời được, một cảm xúc khó tả cuộn trào trong lồng ngực, "Ta có gì đáng thương?"
"Những gì điện hạ muốn bảo vệ đều bảo vệ không được, muốn giữ lại, lại giữ không được." Diêm Vũ cũng cười nhẹ, đặt tay lên vai hắn, thậm chí tự mình chậm rãi động eo lên xuống, nuốt trôi dương v*t to dài, "Mẫu hậu đã khuất, đệ đệ tử nạn, trong mắt, trong lòng phụ thân không chỗ dung nạp ngài, dẫu là thái tử thì thế nào, ngài là trữ quân của thiên hạ, nhưng sẽ không bao giờ còn là nhi tử, huynh trưởng và là.... phu quân của bất kỳ ai."
Một số lời nói ra chính là thanh kiếm đâm thẳng vào tim, rút ra là một lỗ hổng, cứ để nguyên sẽ cứ chảy máu không ngừng, Vệ Sóc nhìn chằm chằm nàng: "Nàng là công chúa Minh Nghi tiền triều, sinh thần vào ngày 20 tháng 7 năm Thiên Nguyên thứ 10, Cố Chính Hi là Lễ bộ Thượng thư tiền triều, là thái phó của thái tử năm xưa, người đã dẫn 52 văn thần chết vì nàng. Những lời này sau khi về kinh, bất kể ai hỏi nàng, nàng đều phải nói như vậy, nhớ chưa!"
Trong im lặng, nàng xé tan tất cả lớp vỏ bọc giả dối, cười ra nước mắt: "Trong lòng chàng yêu ta, nhưng ngay cả khả năng để ta phục hồi thân phận cũng không có, Vệ Sóc, trên đời này còn có ai đáng thương hơn chàng nữa không?"
Vệ Sóc cảm thấy cổ họng cay xè khó chịu, hắn đẩy nàng ra, lảo đảo bước xuống giường.
Diêm Vũ cúi mắt, ánh mắt rơi xuống đất: "Điện hạ vẫn cứ như trước đây mà coi ta là kẻ thù giết chết Ngũ hoàng tử đi. Đợi đến khi Tạ Quân minh oan cho phụ thân, ta tuyệt không xuất hiện nữa, khỏi phải làm phiền điện hạ."
Khóe mắt có hơi lạnh, Vệ Sóc đưa tay lên lau, thực ra có chút ẩm ướt. Hắn đứng đó, ánh mắt đông cứng trên người nàng, như thể chưa từng nhìn rõ nữ nhân trước mắt này.
Năm năm qua, chán ghét nàng, hận nàng, rồi lại xấu hổ phát hiện ra mình yêu nàng, tất cả tình yêu và hận thù quấn quýt vào nhau, giống như một tấm lưới chằng chịt không một kẽ hở, giam cầm chặt chẽ tất cả hơi thở của hắn.
Rồi hắn nghe thấy giọng nói của chính mình, mang theo dục vọng sâu thẳm nhất nơi đáy lòng: "Giấu thật kỹ thân phận của nàng, bổn cung không đùa với nàng đâu, nếu ngoài ta ra còn có người khác biết được, tất cả mọi người đều phải chết."
Bàn tay đã quen cầm cung nắm kiếm vốn không biết nặng nhẹ, lòng bàn tay Vệ Sóc thô ráp, năm ngón tay đều có một đường chai sần ở đầu ngón, lúc này đang vuốt ve trên làn da mềm mại, dấu bàn tay và vết tím do bị đánh phạt mấy ngày trước chồng lên nhau ở cùng một chỗ, trông vô cùng yêu mị mê hoặc.
Bàn tay rộng thô ráp vuốt loạn xạ trên mông, tê dại xen lẫn đau nhói nhưng lại khêu gợi dục vọng trong lòng, Diêm Vũ nhanh chóng không chống cự nổi, tiếng thở nàng dồn dập: "Quay đầu lại, vừa khéo mưa rơi trên mái hiên. Đây chính là... chính là tên của thiếp."
Lời vừa dứt, nàng lại chịu hàng chục nhát đâm vào hung hăng, Vệ Sóc thấy nàng không chịu nói thật, nghiến răng ưỡn eo lên, đẩy mình vào sâu hơn nữa: "Được, vậy câu hỏi thứ hai, sinh thần nàng vào lúc nào?"
Nếu nói câu hỏi đầu chỉ khiến nàng nghi ngờ, thì câu hỏi thứ hai này khi nói ra, Diêm Vũ gần như có thể khẳng định Vệ Sóc đã nghi ngờ thân phận của nàng, nàng không khỏi hoảng loạn, câu hỏi này tuyệt đối không thể nói lung tung, sinh thần công chúa được ghi trên bảng ngọc hoàng gia, không cần điều tra sâu cũng có thể biết được thật giả.
Nhưng nàng lại không biết.
Nghĩ đến đây, Diêm Vũ cố nén cơn đau nhức bên dưới, đôi mắt sáng long lanh ướt át, nàng nuốt nước bọt, đặt hai tay mềm mại lên vai Vệ Sóc, nhìn hắn đăm đăm: "Hỏi tên, rồi hỏi sinh thần, điện hạ là chuẩn bị hợp hôn sao?"
Vệ Sóc không ngờ nàng lại trả lời như vậy, dừng lại động tác của mình.
Hắn cúi đầu nhìn chỗ giao hợp của hai người, hai mép âm hộ đã sưng đỏ, mềm oặt bao quấn lấy gốc dương v*t cứng cáp, miệng huyệt cũng đã bị làm đến sưng tấy, đám thịt mềm ở âm hộ căng cứng, hắn nhếch khóe miệng, đưa tay nhẹ nhàng xoa nắn đám thịt đó, vuốt ve cho chúng mềm mại trở lại.
Bị hắn xoa nặn nhẹ nhàng hay mạnh bạo, dù không tiếp tục ra vào, âm hộ vẫn trở nên ướt nóng siết chặt hơn, không ngừng tuôn ra nước.
Hắn không nhịn được mà động đậy, gần như quên mất mục đích của hôm nay không phải là để làm nàng, mà là muốn bóc lời thật từ miệng nàng.
"Từ khi vào Đông Cung hầu hạ, cái tôi ngày trước đã không còn nữa." Theo nhịp đâm nhẹ nhàng của hắn, Diêm Vũ rên rỉ vài tiếng, vẫn cố né tránh chủ đề này, "Những lời này, xin điện hạ đừng hỏi nữa."
"Thật sao?" Vệ Sóc nhìn chằm chằm vào mắt nàng, không bỏ lỡ chút biểu cảm nào trên gương mặt ấy.
"Thật." Ánh mắt nàng cũng rất kiên định, như thể những gì mình nói đều là sự thật.
Hai người im lặng không nói, nhưng tiếng bôm bốp va chạm vẫn không ngừng bên tai, Vệ Sóc nghiến chặt răng, dùng hết sức lực vào eo, tay hắn vuốt theo đường cong eo nàng lên trên, đột nhiên đè mạnh lên bầu vú bên trái.
Cả lòng bàn tay không thể bao trọn được thịt vú vẫn không ngừng tràn ra từ kẽ ngón tay, sau khi trượt ra hắn lại nắm lại, cứ thế lặp đi lặp lại, chỉ trong chốc lát, một mảng thịt trắng muốt đã lần lượt in đậm những vết đỏ, hắn dùng sức như muốn bóp nát nàng.
Diêm Vũ đau đến ứa lệ ở khóe mắt, khi thở không khỏi đẩy ngực lên, trông như đang đưa vú cho hắn chơi đùa.
"Thân thể đã mềm rồi, miệng vẫn cứng cỏi, phải làm vào miệng nàng một trận, nàng mới chịu khuất phục phải không?" Vệ Sóc nhúc nhích, dường như có ý muốn rút ra, "Câu hỏi thứ ba, nói xem nàng và Cố Chính Hi là thế nào?"
Vẻ mặt âm trầm đó tuyệt không giống như đang đùa, Diêm Vũ bị lời hắn dọa đến hoảng hốt, chỉ sợ hắn thực sự sẽ làm vào miệng mình, nàng siết chặt vai hắn, "Đừng."
"Đây là lần đầu tiên ta thấy nàng cầu xin ta làm vào huyệt nàng đấy." Vệ Sóc cười trầm thấp, đưa tay nắm lấy cằm nàng, "Thật là đáng thương."
Khi nhắc đến tên phụ thân, Diêm Vũ biết, tất cả đều không thể che giấu được nữa.
Đôi mắt mơ màng của nàng đối diện tầm mắt với hắn: "Nói ta đáng thương, chẳng lẽ ngài không đáng thương sao?"
"..." Vệ Sóc nhất thời á khẩu không thể trả lời được, một cảm xúc khó tả cuộn trào trong lồng ngực, "Ta có gì đáng thương?"
"Những gì điện hạ muốn bảo vệ đều bảo vệ không được, muốn giữ lại, lại giữ không được." Diêm Vũ cũng cười nhẹ, đặt tay lên vai hắn, thậm chí tự mình chậm rãi động eo lên xuống, nuốt trôi dương v*t to dài, "Mẫu hậu đã khuất, đệ đệ tử nạn, trong mắt, trong lòng phụ thân không chỗ dung nạp ngài, dẫu là thái tử thì thế nào, ngài là trữ quân của thiên hạ, nhưng sẽ không bao giờ còn là nhi tử, huynh trưởng và là.... phu quân của bất kỳ ai."
Một số lời nói ra chính là thanh kiếm đâm thẳng vào tim, rút ra là một lỗ hổng, cứ để nguyên sẽ cứ chảy máu không ngừng, Vệ Sóc nhìn chằm chằm nàng: "Nàng là công chúa Minh Nghi tiền triều, sinh thần vào ngày 20 tháng 7 năm Thiên Nguyên thứ 10, Cố Chính Hi là Lễ bộ Thượng thư tiền triều, là thái phó của thái tử năm xưa, người đã dẫn 52 văn thần chết vì nàng. Những lời này sau khi về kinh, bất kể ai hỏi nàng, nàng đều phải nói như vậy, nhớ chưa!"
Trong im lặng, nàng xé tan tất cả lớp vỏ bọc giả dối, cười ra nước mắt: "Trong lòng chàng yêu ta, nhưng ngay cả khả năng để ta phục hồi thân phận cũng không có, Vệ Sóc, trên đời này còn có ai đáng thương hơn chàng nữa không?"
Vệ Sóc cảm thấy cổ họng cay xè khó chịu, hắn đẩy nàng ra, lảo đảo bước xuống giường.
Diêm Vũ cúi mắt, ánh mắt rơi xuống đất: "Điện hạ vẫn cứ như trước đây mà coi ta là kẻ thù giết chết Ngũ hoàng tử đi. Đợi đến khi Tạ Quân minh oan cho phụ thân, ta tuyệt không xuất hiện nữa, khỏi phải làm phiền điện hạ."
Khóe mắt có hơi lạnh, Vệ Sóc đưa tay lên lau, thực ra có chút ẩm ướt. Hắn đứng đó, ánh mắt đông cứng trên người nàng, như thể chưa từng nhìn rõ nữ nhân trước mắt này.
Năm năm qua, chán ghét nàng, hận nàng, rồi lại xấu hổ phát hiện ra mình yêu nàng, tất cả tình yêu và hận thù quấn quýt vào nhau, giống như một tấm lưới chằng chịt không một kẽ hở, giam cầm chặt chẽ tất cả hơi thở của hắn.
Rồi hắn nghe thấy giọng nói của chính mình, mang theo dục vọng sâu thẳm nhất nơi đáy lòng: "Giấu thật kỹ thân phận của nàng, bổn cung không đùa với nàng đâu, nếu ngoài ta ra còn có người khác biết được, tất cả mọi người đều phải chết."