Chương 60: Nay ta về với suy tư [5] (Hơi H)
Cửa phát ra tiếng kẽo kẹt nặng nề, mở ra rồi đóng lại, Diêm Vũ mới hoàn hồn.
Vừa rồi vì một cơn xúc động mà nàng vào đây, lúc này đối mặt với sự lạnh lẽo và âm trầm khắp phòng nàng lại đột nhiên sinh ra chút sợ hãi, một đoạn đường ngắn từ cửa đến bên cửa sổ này mà nàng lại cố hết sức mà đi, vừa bồn chồn không biết Vệ Sóc có trút giận lên người mình không, vừa thực lòng lo lắng cho hắn.
Người thân yêu nhất chết ngay trước mặt mình, tình cảnh thảm khốc như vậy nàng cảm nhận rất sâu sắc, trong bóng tối nàng khẽ mở bờ môi đỏ: "Cả ngày nay ngài có ăn gì không?"
Khi Vệ Sóc quay người lại, Diêm Vũ mới ý thức được mình hoàn toàn quên mất, lúc này nàng đến tay không, chiếc bánh bao hình thỏ rơi xuống đất đã bị Tạ Quân ăn mất rồi.
Mặt nàng có hơi ngượng ngùng: "Nếu đói rồi thì thiếp đi lấy chút đồ ăn cho ngài nhé?"
Vệ Sóc không ngờ lại là nàng, lập tức buông bỏ toàn bộ phòng bị, sau khi thả lỏng vẻ mệt mỏi nơi đáy mắt lộ ra hết trên gương mặt, hắn xoa xoa mi tâm của mình.
"Bên ngoài rơi tuyết rồi à?" Hắn đưa tay phủi phủi vai nàng, gạt đi những mảnh trắng vụn, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu, "Vừa rồi nàng đi đâu vậy?"
Khi bị hắn kéo vào trong lòng, cổ họng Diêm Vũ đột nhiên thắt lại, nàng nuốt nước bọt, nhưng không biết mình đang áy náy điều gì, chỉ ấp úng đáp lại một câu: "Không... không đi đâu cả."
"Ừm..." Vệ Sóc biết nàng không nói thật, nhưng thực ra hắn cũng không để ý, chỉ cúi đầu tựa lên vai nàng, "Thật sự coi ta điếc mù sao? Thực ra... không sao đâu."
Vừa rồi khi Vương công công thăm dò đến hỏi, có nên mời nàng qua không, hắn đã biết rồi, nàng đang ở phòng trực cùng một đám người ăn mừng Tiểu Niên, hắn đã biết nàng không phải công chúa, cũng không còn muốn trút giận lên người nàng nữa, người thường đều phải ăn Tiểu Niên, hắn không có lý do gì để gò bó, không cho phép nàng.
Chàng có phải đang đau buồn vì Ngũ hoàng tử không?
Diêm Vũ muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi ra miệng, chỉ nhớ lại trong đầu hình ảnh cuối cùng khi nàng gặp Ngũ hoàng tử..
Ngày cung biến hôm đó, bên ngoài yên tĩnh một lúc rồi đột nhiên nghe Vệ Nghị hô lên một tiếng gì đó, nàng xông ra khỏi nội điện liền thấy tên bay đầy trời, rơi xuống dày đặc như mưa, tất cả đều bắn về phía đám cung nhân bị vây quanh, Lệ Đế cười đến điên cuồng giữa làn mưa tên, Vệ Nghị thì ánh mắt lạnh lùng, gương mặt đông cứng như băng giá.
Một mũi tên bay vụt đến phía nàng, Ngũ hoàng tử không biết từ khi nào đã xuất hiện trước mặt nàng, vung kiếm đánh rơi.
Hắn nhìn chằm chằm vào mặt nàng rất lâu, đột nhiên lộ ra vẻ mặt vui mừng: "Là nàng sao? Nhị ca! Nhị ca của ta đâu? Đi...để ta dẫn nàng đi gặp nhị ca ta, nàng còn nhớ huynh ấy không? Giờ huynh ấy bây giờ đang ở ngoài cửa!"
Diêm Vũ chỉ nhớ lúc đó đầu óc mình hỗn loạn, bên tai lại toàn là tiếng khóc, tiếng kêu thảm thiết của cung nhân, giữa ánh đao bóng kiếm, ý thức đã mơ hồ của nàng như người chết đuối nắm lấy cọng rơm, cũng không quan tâm người này là ai, liền cầu khẩn nắm lấy cánh tay hắn: "Cầu ngài, xin hãy cứu họ! Tĩnh Hi Đế đã đồng ý thoái vị rồi, đừng giết nữa... thật đấy!!"
Nhìn những người bắn tên kia tuy khoác giáp cấm quân trong cung, nhưng mơ hồ lại thấy động tác bắn tên có phần quen thuộc, dần dần, Ngũ hoàng tử như hiểu ra điều gì, gương mặt đó lộ vẻ hoảng sợ, ánh mắt lại nhìn về phía đám cung nhân liên tục ngã xuống đất: "Ta sẽ đi bảo phụ thân dừng tay!".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Tay Diêm Vũ run rẩy dữ dội, siết chặt y phục của hắn: "Cảm tạ, cảm tạ ngài."
Nàng từ nhỏ đã không chịu nổi chút máu, lúc này chỉ cảm thấy không khí đều thoang thoảng mùi máu tanh, trước mắt càng lúc càng mờ mịt, rồi ngồi ngã phịch xuống đất.
...
"Hôm nay là sinh nhật Ngũ đệ của ta." Vệ Sóc im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn nói ra với nàng, "Ta vừa không muốn quên đi đệ ấy, vừa sợ nhớ đến đệ ấy. Mấy năm nay hà khắc với nàng bao nhiêu, thực ra là ta hận bản thân bấy nhiêu, ta hận tại sao mình không thể đến sớm hơn một chút, để có thể vào trong sớm hơn một chút..."
Nói đến đây, giọng Vệ Sóc lại nghẹn ngào, hắn đứng dậy hai tay đỡ vai nàng: "Diêm Vũ, cuối cùng, ta vẫn có lỗi với Ngũ đệ, cũng khiến nàng phải chịu ấm ức."
Diêm Vũ chưa từng nghĩ, Vệ Sóc lạnh mặt lạnh tâm lại có mặt dịu dàng như vậy.
Nàng nhìn gương mặt quen thuộc mà xa lạ kia của hắn thật lâu, nhớ đến những lời ác độc làm tổn thương người của mình khi ở hành cung, nước mắt cũng như muốn tràn khỏi viền mi: "Rồi sẽ qua thôi, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi."
Bàn tay Vệ Sóc đỡ sau gáy nàng, một nụ hôn sâu rơi xuống, nàng không từ chối, mặc cho hắn ôm nàng đặt lên giường, nghiêng người đè xuống, một tay móc vào dây lưng của mình.
Rồi nàng nghe thấy hơi thở nặng nề của Vệ Sóc bên tai: "Được không?"
Diêm Vũ không hiểu sao nàng lại thấy hơi thẹn thùng và căng thẳng, không biết nên nói gì cho phải, rõ ràng không phải lần đầu làm, nhưng vẫn là lần đầu hắn hỏi được hay không, nàng nhắm mắt suy nghĩ, run rẩy vòng tay ôm lấy cổ hắn, không nói gì, chỉ dùng chóp mũi chạm vào má hắn một cái.
Rõ ràng chỉ là một cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lại khiến toàn thân Vệ Sóc nóng bừng.
Lúc động tình, hắn cúi đầu ngậm lấy môi nàng tiếp tục hôn sâu, ngón tay khéo léo vén áo váy ra, dùng lòng bàn tay mềm mại xoa quanh ngực, cảm giác trơn mềm mịn màng, kèm theo từng trận hương thơm.
Chơi đùa hai bầu vú non một lúc, Vệ Sóc đột nhiên nắm lấy tay nàng dò xuống dưới háng mình.
Một vật nóng bỏng, to dài, đỉnh đã rỉ ra chút dịch nhầy. Xúc cảm nóng ấm khiến Diêm Vũ giật mình mà co rúm lòng bàn tay lại, rồi lại bị hắn dùng sức ấn lên thân côn, giọng Vệ Sóc khàn đến kì lạ, lại như cầu xin, dỗ dành nàng: "Trân Trân ngoan, vuốt ve ta đi."
Một lớp da mỏng, theo ngón tay mà lật lên, dương v*t kia càng cọ càng to, càng sờ càng nóng. Diêm Vũ nghe tiếng thở dốc nặng nề của hắn, không dám mở mắt nhìn thần sắc của Vệ Sóc ra sao.
Bên dưới mình đột nhiên ướt đẫm, không biết là do hắn sờ, hay do sờ hắn, tiểu huyệt ngứa đến khó chịu.
Rất muốn hắn là cảm giác chân thực nhất lúc này.
Có lẽ là sự chân thành của Vệ Sóc tối nay đã chạm đến nàng, Diêm Vũ cảm thấy ngàn tầng suy nghĩ của mình đều bị đập vỡ, tay theo động tác của hắn xoa nắn qua lại trên thân côn nóng bỏng, giữa lúc tình mê ý loạn, nàng lại mềm mại gọi tên hắn: "Vệ Sóc.."
Như là tâm linh tương thông, Vệ Sóc biết nàng cũng muốn hắn, không chút do dự, hắn rút ra nhắm thẳng quy đầu vào cái miệng nhỏ kia.
Vừa rồi vì một cơn xúc động mà nàng vào đây, lúc này đối mặt với sự lạnh lẽo và âm trầm khắp phòng nàng lại đột nhiên sinh ra chút sợ hãi, một đoạn đường ngắn từ cửa đến bên cửa sổ này mà nàng lại cố hết sức mà đi, vừa bồn chồn không biết Vệ Sóc có trút giận lên người mình không, vừa thực lòng lo lắng cho hắn.
Người thân yêu nhất chết ngay trước mặt mình, tình cảnh thảm khốc như vậy nàng cảm nhận rất sâu sắc, trong bóng tối nàng khẽ mở bờ môi đỏ: "Cả ngày nay ngài có ăn gì không?"
Khi Vệ Sóc quay người lại, Diêm Vũ mới ý thức được mình hoàn toàn quên mất, lúc này nàng đến tay không, chiếc bánh bao hình thỏ rơi xuống đất đã bị Tạ Quân ăn mất rồi.
Mặt nàng có hơi ngượng ngùng: "Nếu đói rồi thì thiếp đi lấy chút đồ ăn cho ngài nhé?"
Vệ Sóc không ngờ lại là nàng, lập tức buông bỏ toàn bộ phòng bị, sau khi thả lỏng vẻ mệt mỏi nơi đáy mắt lộ ra hết trên gương mặt, hắn xoa xoa mi tâm của mình.
"Bên ngoài rơi tuyết rồi à?" Hắn đưa tay phủi phủi vai nàng, gạt đi những mảnh trắng vụn, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu, "Vừa rồi nàng đi đâu vậy?"
Khi bị hắn kéo vào trong lòng, cổ họng Diêm Vũ đột nhiên thắt lại, nàng nuốt nước bọt, nhưng không biết mình đang áy náy điều gì, chỉ ấp úng đáp lại một câu: "Không... không đi đâu cả."
"Ừm..." Vệ Sóc biết nàng không nói thật, nhưng thực ra hắn cũng không để ý, chỉ cúi đầu tựa lên vai nàng, "Thật sự coi ta điếc mù sao? Thực ra... không sao đâu."
Vừa rồi khi Vương công công thăm dò đến hỏi, có nên mời nàng qua không, hắn đã biết rồi, nàng đang ở phòng trực cùng một đám người ăn mừng Tiểu Niên, hắn đã biết nàng không phải công chúa, cũng không còn muốn trút giận lên người nàng nữa, người thường đều phải ăn Tiểu Niên, hắn không có lý do gì để gò bó, không cho phép nàng.
Chàng có phải đang đau buồn vì Ngũ hoàng tử không?
Diêm Vũ muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi ra miệng, chỉ nhớ lại trong đầu hình ảnh cuối cùng khi nàng gặp Ngũ hoàng tử..
Ngày cung biến hôm đó, bên ngoài yên tĩnh một lúc rồi đột nhiên nghe Vệ Nghị hô lên một tiếng gì đó, nàng xông ra khỏi nội điện liền thấy tên bay đầy trời, rơi xuống dày đặc như mưa, tất cả đều bắn về phía đám cung nhân bị vây quanh, Lệ Đế cười đến điên cuồng giữa làn mưa tên, Vệ Nghị thì ánh mắt lạnh lùng, gương mặt đông cứng như băng giá.
Một mũi tên bay vụt đến phía nàng, Ngũ hoàng tử không biết từ khi nào đã xuất hiện trước mặt nàng, vung kiếm đánh rơi.
Hắn nhìn chằm chằm vào mặt nàng rất lâu, đột nhiên lộ ra vẻ mặt vui mừng: "Là nàng sao? Nhị ca! Nhị ca của ta đâu? Đi...để ta dẫn nàng đi gặp nhị ca ta, nàng còn nhớ huynh ấy không? Giờ huynh ấy bây giờ đang ở ngoài cửa!"
Diêm Vũ chỉ nhớ lúc đó đầu óc mình hỗn loạn, bên tai lại toàn là tiếng khóc, tiếng kêu thảm thiết của cung nhân, giữa ánh đao bóng kiếm, ý thức đã mơ hồ của nàng như người chết đuối nắm lấy cọng rơm, cũng không quan tâm người này là ai, liền cầu khẩn nắm lấy cánh tay hắn: "Cầu ngài, xin hãy cứu họ! Tĩnh Hi Đế đã đồng ý thoái vị rồi, đừng giết nữa... thật đấy!!"
Nhìn những người bắn tên kia tuy khoác giáp cấm quân trong cung, nhưng mơ hồ lại thấy động tác bắn tên có phần quen thuộc, dần dần, Ngũ hoàng tử như hiểu ra điều gì, gương mặt đó lộ vẻ hoảng sợ, ánh mắt lại nhìn về phía đám cung nhân liên tục ngã xuống đất: "Ta sẽ đi bảo phụ thân dừng tay!".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Tay Diêm Vũ run rẩy dữ dội, siết chặt y phục của hắn: "Cảm tạ, cảm tạ ngài."
Nàng từ nhỏ đã không chịu nổi chút máu, lúc này chỉ cảm thấy không khí đều thoang thoảng mùi máu tanh, trước mắt càng lúc càng mờ mịt, rồi ngồi ngã phịch xuống đất.
...
"Hôm nay là sinh nhật Ngũ đệ của ta." Vệ Sóc im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn nói ra với nàng, "Ta vừa không muốn quên đi đệ ấy, vừa sợ nhớ đến đệ ấy. Mấy năm nay hà khắc với nàng bao nhiêu, thực ra là ta hận bản thân bấy nhiêu, ta hận tại sao mình không thể đến sớm hơn một chút, để có thể vào trong sớm hơn một chút..."
Nói đến đây, giọng Vệ Sóc lại nghẹn ngào, hắn đứng dậy hai tay đỡ vai nàng: "Diêm Vũ, cuối cùng, ta vẫn có lỗi với Ngũ đệ, cũng khiến nàng phải chịu ấm ức."
Diêm Vũ chưa từng nghĩ, Vệ Sóc lạnh mặt lạnh tâm lại có mặt dịu dàng như vậy.
Nàng nhìn gương mặt quen thuộc mà xa lạ kia của hắn thật lâu, nhớ đến những lời ác độc làm tổn thương người của mình khi ở hành cung, nước mắt cũng như muốn tràn khỏi viền mi: "Rồi sẽ qua thôi, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi."
Bàn tay Vệ Sóc đỡ sau gáy nàng, một nụ hôn sâu rơi xuống, nàng không từ chối, mặc cho hắn ôm nàng đặt lên giường, nghiêng người đè xuống, một tay móc vào dây lưng của mình.
Rồi nàng nghe thấy hơi thở nặng nề của Vệ Sóc bên tai: "Được không?"
Diêm Vũ không hiểu sao nàng lại thấy hơi thẹn thùng và căng thẳng, không biết nên nói gì cho phải, rõ ràng không phải lần đầu làm, nhưng vẫn là lần đầu hắn hỏi được hay không, nàng nhắm mắt suy nghĩ, run rẩy vòng tay ôm lấy cổ hắn, không nói gì, chỉ dùng chóp mũi chạm vào má hắn một cái.
Rõ ràng chỉ là một cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lại khiến toàn thân Vệ Sóc nóng bừng.
Lúc động tình, hắn cúi đầu ngậm lấy môi nàng tiếp tục hôn sâu, ngón tay khéo léo vén áo váy ra, dùng lòng bàn tay mềm mại xoa quanh ngực, cảm giác trơn mềm mịn màng, kèm theo từng trận hương thơm.
Chơi đùa hai bầu vú non một lúc, Vệ Sóc đột nhiên nắm lấy tay nàng dò xuống dưới háng mình.
Một vật nóng bỏng, to dài, đỉnh đã rỉ ra chút dịch nhầy. Xúc cảm nóng ấm khiến Diêm Vũ giật mình mà co rúm lòng bàn tay lại, rồi lại bị hắn dùng sức ấn lên thân côn, giọng Vệ Sóc khàn đến kì lạ, lại như cầu xin, dỗ dành nàng: "Trân Trân ngoan, vuốt ve ta đi."
Một lớp da mỏng, theo ngón tay mà lật lên, dương v*t kia càng cọ càng to, càng sờ càng nóng. Diêm Vũ nghe tiếng thở dốc nặng nề của hắn, không dám mở mắt nhìn thần sắc của Vệ Sóc ra sao.
Bên dưới mình đột nhiên ướt đẫm, không biết là do hắn sờ, hay do sờ hắn, tiểu huyệt ngứa đến khó chịu.
Rất muốn hắn là cảm giác chân thực nhất lúc này.
Có lẽ là sự chân thành của Vệ Sóc tối nay đã chạm đến nàng, Diêm Vũ cảm thấy ngàn tầng suy nghĩ của mình đều bị đập vỡ, tay theo động tác của hắn xoa nắn qua lại trên thân côn nóng bỏng, giữa lúc tình mê ý loạn, nàng lại mềm mại gọi tên hắn: "Vệ Sóc.."
Như là tâm linh tương thông, Vệ Sóc biết nàng cũng muốn hắn, không chút do dự, hắn rút ra nhắm thẳng quy đầu vào cái miệng nhỏ kia.