Chương : 5
Cửa vừa mở ra, một bó hồng rất lớn hiện ra, nữ sinh bên cạnh ta vội kinh hô: “Oa, 999 đóa hoa hồng, hảo lãng mạn a…” Đúng là tâm lý thiếu nữ mà.
.
“Xin hỏi, ngươi tìm ai?” Mặc Nhiên dò hỏi.
.
“Cái kia, xin hỏi…” Người đang ôm bó hồng quá lớn vất vả nói, “Xin hỏi học viên Thanh Dương có đây không?”
.
Ta nhàm chán đang muốn cúi đầu tiếp tục đọc sách, nghe nói như thế, kinh ngạc nhìn về phía hắn.
.
Cả gian phòng bỗng chốc ồn ào hắn lên, ánh mắt mọi người, kể cả Mặc Nhiên cũng tập trung trên người ta. Cảm giác mặt nóng quá, ta nhanh chóng bước ra.
.
“Là như thế này, đây là một điểm tâm ý của Hàn Phong thiếu gia…” Nghe thấy chữ “Hàn”, ta liền trừng mắt hung hăng nhìn gã bán hoa, hắn nhưng lại không hề hay biết tiếp tục nói: “Thiếu gia hy vọng ngươi sẽ thích, còn có, thiếu gia hy vọng giữa trưa có thể ăn cơm cùng ngươi…”
.
“Câm miệng.” Ta cố gắng bịt miệng hắn, nhưng là đã không còn kịp rồi. Bốn phía bắt đầu lao xao, Mặc Nhiên cũng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn ta.
.
Tâm ta dấy lên một trận đau đớn, ta túm tay gã bán hoa, đẩy hắn ra ngoài hành lang, lạnh lùng nhìn hắn. ”Hoa này ta không nhận, mời ngươi đi cho!”
.
“Nhưng là…” Hắn vẻ mặt vô tội nhìn ta, “Thiếu gia hội tức giận.”
.
“Thừa dịp ta không phát hỏa trước, mau đi.”
.
“Này?” Hắn đang do dự, lại nhìn thấy ánh mắt ác liệt của ta liền đáp: “Biết rồi.” Sau đó ôm hoa rời đi.
.
Tâm tư hỗn loạn, lại rất đau đớn.Vì sao ta nghĩ muốn liều mạng quên việc đó đi, hắn lại hết lần này tới lần khác không buông tha đây?
.
“Thanh Dương, không có việc gì chứ?” Mặc Nhiên từ phòng học nói vọng ra.
.
“Không có việc gì.” Thoáng điều chỉnh hô hấp, ta giả vờ tự tin đi vào. Đợi ngồi vào chỗ của mình, một ít thanh âm thì thầm vang lên bên tai. ”Oa, hảo hâm mộ hắn, Hàn thiếu gia vừa có tiền, lại vừa đẹp trai. Hắn làm quen bằng cách nào vậy?”
.
“Chính là, có thể làm tình nhân của Hàn thiếu gia, ta này cả đời cũng không lo rồi.”
.
“Chỉ tiếc, ta nghe nói Hàn thiếu gia hình như không thích phụ nữ, nếu không… Ai…”
.
“Hàn thiếu gia rất thích dạng này sao? Ta so với hắn cũng không khác biệt mấy đâu.”
.
“Hàn thiếu gia nếu có thể coi trọng ta thì tốt rồi…”
.
“Hàn thiếu gia hảo đẹp trai, cực giỏi…”
.
… Mọi người cứ như vậy dây dưa không dứt, ta tức giận đến muốn ngất đi thôi. Càng kỳ quái chính là nam sinh cư nhiên cũng nói như vậy?
.
Vì sao những nam sinh nữ sinh này mặt dày như vậy, vì sao bọn họ lại không biết đến cái gì gọi là tự tôn?
.
“Trật tự!” Mặc Nhiên bình tĩnh ngắt lời bọn hắn, “Chúng ta kế…”
.
Thanh âm “Cốc cốc” theo tiếng đập cửa vang lên, bất đắc dĩ cười cười, hắn lần nữa mở cửa.
.
Màu trắng, ta rất thích màu này. Chỉ tiếc, bây giờ mới biết là nó có thể chói mắt như vậy.
.
Giống như lúc trước, lần này là một bó hoa bách hợp trắng cũng rất lớn lại lần nữa khiến cho cả gian phòng trong chốc lát vô cùng nhốn nháo.
.
“Sư phụ, ta là muốn tìm học viên Thanh Dương.” Không chờ Mặc Nhiên đặt câu hỏi, người đưa hoa đã tự động nói.
.
Bất đắc dĩ, phẫn nộ, ta cất bước hướng hắn đi đến.
.
“Hàn thiếu gia nói hoa hồng vốn là tượng trưng tượng trưng cho tình yêu, cho nên vừa rồi sai ta đưa tới để biểu đạt sự yêu thương của hắn đối với ngươi. Bởi vì đoán rằng ngươi có thể không thích, thiếu gia lại sai ta đưa tới hoa bách hợp. Thiếu gia
như cũ hy vọng ngươi cùng hắn ăn cơm trưa, thiếu gia còn nói muốn chủ động liên lạc với ngươi, nên đã sai ta đem chiêc điện thoại di động Nokia đời mới nhất này tặng cho ngươi.”
.
(cứ như anh ý đang khoe của vậy)
.
Không biết có phải là Hàn Phong bày trước cho hắn nói hay không mà hắn lại định lớn tiếng nói tiếp.
.
“Câm mồm.” Trong lòng buồn bực, đầu ta cũng sắp nổ tung rồi.
.
Không để ý đến ta, hắn lại tiếp tục nói, “Thiếu gia nói ngươi là của hắn, cho nên sai ta cảnh cáo bạn học của ngươi một chút, không cho phép bọn họ có ý gì với ngươi. Kể cả là… cũng vậy…” Hắn dừng lại, nhưng lại dùng ánh mắt nhìn về phía Mặc Nhiên.
.
“Câm miệng, nói cho ta biết Hàn Phong bây giờ ở đâu?”
.
“Thiếu gia ở dưới lầu, ngươi đứng trong phòng học cũng có thể thấy hắn rồi.” Bán hoa tiểu đệ mỉm cười nói.
.
“Hảo.” Ta cười lạnh, nhanh chóng đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới.
.
Một thân màu đen giả bộ ưu nhã, quả nhiên là hắn, Hàn Phong! Hắn ngẩng đầu nhìn ta. Trên mặt lộ ra tươi cười, dĩ nhiên hoàn toàn chẳng biết xấu hổ hô lớn một tiếng: “Thanh Dương, ta thật sự thích ngươi.”
.
“Đi chết đi!” Thầm mắng, ta rất nhanh chóng trở lại bên cạnh bán hoa tiểu đệ, lạnh lùng nói: “Đưa hoa cho ta.”
.
“Tốt, vậy có muốn hay không ta giúp ngươi mang về phòng trước?” Hắn ân cần hỏi.
.
Không để ý hắn, ta có chút gần giống như thô lỗ ôm lấy bó hoa. Hoa có chút nặng, ta ngạo mạn đi thong thả đến bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn Hàn Phong đang đứng cười ở lầu dưới, “Ba!” Ta dùng sức vung, đem bó hoa ném ra ngoài cửa sổ.
.
Hảo dễ dàng, tâm lý có chút thư thái hơn rồi.
.
Xoay người, ta không để ý đến tiếng kêu kinh ngạc của mọi người, cũng tự động quên bán hoa tiểu đệ đã trong phút chốc toàn thân đã như hoá thạch.
.
“Này! Tỉnh tỉnh. Điện thoại di động đâu?”
.
Như vừa tỉnh mộng, hắn hoảng hốt đưa cho ta một cái hộp rất tinh xảo.
.
Cùng với vừa rồi mục đích vẫn giống nhau, ta ngạo mạn chậm hướng bên cửa sổ đi đến, không ngờ một thanh âm kêu gào thảm thiết từ sau lưng truyền đến, quay đầu lại, bán hoa tiểu đệ vẻ mặt bối rối nói: “Không được, cái điện thoại này vốn là thiếu gia phân phó cần phải tặng cho ngươi,xin ngươi đừng mà…”
.
Cười lạnh một tiếng, ta đem cái hộp ném ngoài cửa sổ.
.
(sao anh phí thế không dùng thì phải cho em chứ, sao lại vứt đi như thế oa oa)
.
Hàn Phong vẫn đứng ở đó, xanh mặt ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt ánh lên tàn ngược quang mang làm cho người ta cảm thấy có chút phát lạnh.
.
Nhưng là khoái cảm sau khi trả thù đã làm cho ta quên mất sợ hãi, ta khiêu khích nhìn hắn mà cười xán lạn.
.
Tiếng lao xao bàn tán của mọi người một lần nữa lại vang lên, ta xoay người hướng Mặc Nhiên gửi tới một ánh mắt xin lỗi rồi trở về chỗ ngồi. Sau đó thì hiển nhiên là ta không yên lòng, không còn tâm trí đâu để nghe giảng nữa, mãi cho đến khi mọi người ra về hết, Mặc Nhiên đi tới bên cạnh ta mới chợt nhận ra là đã hết giờ rồi.
.
Hắn thấy ta rốt cuộc đã hồi tỉnh, nhìn ta mỉm cười: ”Bây giờ đi thư *** sao? Nếu như ngươi không có việc gì thì đi thôi!”
.
“Hảo.”
.
Dọc theo đường đi, Mặc Nhiên không chỉ không hề cập đến việc vừa xảy ra trong lớp, thậm chí ngay cả trách cứ ta làm ảnh hưởng đến bài giảng của hắn cũng không có. Hắn không nói, nhưng nội tâm ta cuối cùng vẫn là mang theo một tia xấu hổ.
.
“Đinh” một tiếng, thang máy đã xuống đến đại sảnh, ta ra khỏi thang máy, cùng Mặc Nhiên song song bước nhanh về phía trước, đang muốn mở miệng hướng hắn biểu đạt xin lỗi, nhưng bỗng nhiên lại không tự chủ mà rùng mình một cái.
.
Cảm giác có ánh mắt lạnh như băng dán chặt vào người, ta liền hung hăng ngẩng đầu nhìn về phía trước, quả nhiên là người đang bị ta ghét nhất, không muốn nhìn thấy nhất, giờ phút này cả người tản ra lãnh khốc, đang đứng dựa cửa ngạo nghễ nhìn ta.
.
Lại là hắn, ai! Âm thầm thở dài. Quay mặt đi, ta không nghĩ muốn đối mặt với ánh mắt lạnh băng của hắn lúc này đâu.
.
” Thanh Dương, Hàn Phong tìm ngươi có việc?” Mặc Nhiên trên mặt lộ ra nghi vấn.
.
“Không cần để ý đến hắn, đi thôi!”
.
Khoảng cách càng gần, ta càng cảm nhận rõ ràng ánh mắt phẫn hận của hắn càng thêm mãnh liệt.
.
“Ngươi thật cao hứng?” Thanh âm lạnh như băng của hắn vang lên lúc ta và Mặc Nhiên sắp rời khỏi toà nhà.
.
Không có để ý đến hắn, ta tiếp tục đi tới.
.
“Đứng lại.” Tựa hồ hắn đã tức giận đến cực điểm, trong vòng một ngày, hắn lần thứ hai túm trụ tay của ta, “Ta nói ngươi có nghe không?”
.
Quay đầu lại, ta cười lạnh, “Hàn đại thiếu gia có gì cần phân phó?”
.
“Tại sao đem hoa ném xuống?”
.
Vấn đề này thật quá nhàm chán, trả lời loại câu hỏi ngu ngốc của hắn quả thực là vũ nhục trí tuệ của ta.
.
Ta lẳng lặng nhìn hắn, lấy trầm mặc thay thế rồi trả lời. ”Đau quá, ngươi buông tay.”
.
Hàn Phong thấy ta trầm mặc, hung hăng cầm tay của ta bóp mạnh: “Nói mau!”
.
“Ngươi buông hắn ra.” Mặc Nhiên cả giận nói.
.
“Yêu, này không phải Mặc đại giáo sư sao? Ngươi không nói lời nào, ta còn thiếu chút nữa đã quên sự tồn tại của ngươi; như thế nào, Mặc giáo sư đối với vấn đề tình ái của học trò cũng muốn can thiệp sao?” Hàn Phong hơi cười nhạo nói.
.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Trừng mắt liếc hắn một cái, ta dùng sức nghĩ muốn giật tay hắn ra, đáng tiếc, không thành công.
.
“Ta muốn ngươi theo ta đi ăn cơm trưa.” Hắn vẫn là bá đạo như trước không để người ta có cơ hội từ chối.
.
“Ta không rảnh.”
.
“Thật sự? Vậy bây giờ thì sao? Cùng hắn đi ước hẹn thì lại có thời gian rồi sao?” Một chút tức giận ngưng tụ trên mặt hắn.
.
Lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, ta thừa dịp hắn không để ý mà dùng sức rút tay ra.
.
“Thưa Hàn thiếu gia, nhờ phúc của ngài, tiểu nhân chính là phải vội vàng đi kiếm tiền đóng học phí, nếu như Hàn thiếu gia cảm giác được một người ăn cơm thực nhàm chán, như vậy… thì đừng ăn nữa.” Ta châm chọc nói.
.
“Mặc Nhiên, chúng ta đi thôi!” Không hề để ý tới Hàn Phong, ta hướng Mặc Nhiên đi đến.
.
”Thanh Dương…” Thanh âm gợi cảm trầm thấp của Hàn Phong từ sau lưng truyền đến như muốn nói gì đó, ta cười lạnh, tiếp tục bước đi.
.
“Xin hỏi, ngươi tìm ai?” Mặc Nhiên dò hỏi.
.
“Cái kia, xin hỏi…” Người đang ôm bó hồng quá lớn vất vả nói, “Xin hỏi học viên Thanh Dương có đây không?”
.
Ta nhàm chán đang muốn cúi đầu tiếp tục đọc sách, nghe nói như thế, kinh ngạc nhìn về phía hắn.
.
Cả gian phòng bỗng chốc ồn ào hắn lên, ánh mắt mọi người, kể cả Mặc Nhiên cũng tập trung trên người ta. Cảm giác mặt nóng quá, ta nhanh chóng bước ra.
.
“Là như thế này, đây là một điểm tâm ý của Hàn Phong thiếu gia…” Nghe thấy chữ “Hàn”, ta liền trừng mắt hung hăng nhìn gã bán hoa, hắn nhưng lại không hề hay biết tiếp tục nói: “Thiếu gia hy vọng ngươi sẽ thích, còn có, thiếu gia hy vọng giữa trưa có thể ăn cơm cùng ngươi…”
.
“Câm miệng.” Ta cố gắng bịt miệng hắn, nhưng là đã không còn kịp rồi. Bốn phía bắt đầu lao xao, Mặc Nhiên cũng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn ta.
.
Tâm ta dấy lên một trận đau đớn, ta túm tay gã bán hoa, đẩy hắn ra ngoài hành lang, lạnh lùng nhìn hắn. ”Hoa này ta không nhận, mời ngươi đi cho!”
.
“Nhưng là…” Hắn vẻ mặt vô tội nhìn ta, “Thiếu gia hội tức giận.”
.
“Thừa dịp ta không phát hỏa trước, mau đi.”
.
“Này?” Hắn đang do dự, lại nhìn thấy ánh mắt ác liệt của ta liền đáp: “Biết rồi.” Sau đó ôm hoa rời đi.
.
Tâm tư hỗn loạn, lại rất đau đớn.Vì sao ta nghĩ muốn liều mạng quên việc đó đi, hắn lại hết lần này tới lần khác không buông tha đây?
.
“Thanh Dương, không có việc gì chứ?” Mặc Nhiên từ phòng học nói vọng ra.
.
“Không có việc gì.” Thoáng điều chỉnh hô hấp, ta giả vờ tự tin đi vào. Đợi ngồi vào chỗ của mình, một ít thanh âm thì thầm vang lên bên tai. ”Oa, hảo hâm mộ hắn, Hàn thiếu gia vừa có tiền, lại vừa đẹp trai. Hắn làm quen bằng cách nào vậy?”
.
“Chính là, có thể làm tình nhân của Hàn thiếu gia, ta này cả đời cũng không lo rồi.”
.
“Chỉ tiếc, ta nghe nói Hàn thiếu gia hình như không thích phụ nữ, nếu không… Ai…”
.
“Hàn thiếu gia rất thích dạng này sao? Ta so với hắn cũng không khác biệt mấy đâu.”
.
“Hàn thiếu gia nếu có thể coi trọng ta thì tốt rồi…”
.
“Hàn thiếu gia hảo đẹp trai, cực giỏi…”
.
… Mọi người cứ như vậy dây dưa không dứt, ta tức giận đến muốn ngất đi thôi. Càng kỳ quái chính là nam sinh cư nhiên cũng nói như vậy?
.
Vì sao những nam sinh nữ sinh này mặt dày như vậy, vì sao bọn họ lại không biết đến cái gì gọi là tự tôn?
.
“Trật tự!” Mặc Nhiên bình tĩnh ngắt lời bọn hắn, “Chúng ta kế…”
.
Thanh âm “Cốc cốc” theo tiếng đập cửa vang lên, bất đắc dĩ cười cười, hắn lần nữa mở cửa.
.
Màu trắng, ta rất thích màu này. Chỉ tiếc, bây giờ mới biết là nó có thể chói mắt như vậy.
.
Giống như lúc trước, lần này là một bó hoa bách hợp trắng cũng rất lớn lại lần nữa khiến cho cả gian phòng trong chốc lát vô cùng nhốn nháo.
.
“Sư phụ, ta là muốn tìm học viên Thanh Dương.” Không chờ Mặc Nhiên đặt câu hỏi, người đưa hoa đã tự động nói.
.
Bất đắc dĩ, phẫn nộ, ta cất bước hướng hắn đi đến.
.
“Hàn thiếu gia nói hoa hồng vốn là tượng trưng tượng trưng cho tình yêu, cho nên vừa rồi sai ta đưa tới để biểu đạt sự yêu thương của hắn đối với ngươi. Bởi vì đoán rằng ngươi có thể không thích, thiếu gia lại sai ta đưa tới hoa bách hợp. Thiếu gia
như cũ hy vọng ngươi cùng hắn ăn cơm trưa, thiếu gia còn nói muốn chủ động liên lạc với ngươi, nên đã sai ta đem chiêc điện thoại di động Nokia đời mới nhất này tặng cho ngươi.”
.
(cứ như anh ý đang khoe của vậy)
.
Không biết có phải là Hàn Phong bày trước cho hắn nói hay không mà hắn lại định lớn tiếng nói tiếp.
.
“Câm mồm.” Trong lòng buồn bực, đầu ta cũng sắp nổ tung rồi.
.
Không để ý đến ta, hắn lại tiếp tục nói, “Thiếu gia nói ngươi là của hắn, cho nên sai ta cảnh cáo bạn học của ngươi một chút, không cho phép bọn họ có ý gì với ngươi. Kể cả là… cũng vậy…” Hắn dừng lại, nhưng lại dùng ánh mắt nhìn về phía Mặc Nhiên.
.
“Câm miệng, nói cho ta biết Hàn Phong bây giờ ở đâu?”
.
“Thiếu gia ở dưới lầu, ngươi đứng trong phòng học cũng có thể thấy hắn rồi.” Bán hoa tiểu đệ mỉm cười nói.
.
“Hảo.” Ta cười lạnh, nhanh chóng đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới.
.
Một thân màu đen giả bộ ưu nhã, quả nhiên là hắn, Hàn Phong! Hắn ngẩng đầu nhìn ta. Trên mặt lộ ra tươi cười, dĩ nhiên hoàn toàn chẳng biết xấu hổ hô lớn một tiếng: “Thanh Dương, ta thật sự thích ngươi.”
.
“Đi chết đi!” Thầm mắng, ta rất nhanh chóng trở lại bên cạnh bán hoa tiểu đệ, lạnh lùng nói: “Đưa hoa cho ta.”
.
“Tốt, vậy có muốn hay không ta giúp ngươi mang về phòng trước?” Hắn ân cần hỏi.
.
Không để ý hắn, ta có chút gần giống như thô lỗ ôm lấy bó hoa. Hoa có chút nặng, ta ngạo mạn đi thong thả đến bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn Hàn Phong đang đứng cười ở lầu dưới, “Ba!” Ta dùng sức vung, đem bó hoa ném ra ngoài cửa sổ.
.
Hảo dễ dàng, tâm lý có chút thư thái hơn rồi.
.
Xoay người, ta không để ý đến tiếng kêu kinh ngạc của mọi người, cũng tự động quên bán hoa tiểu đệ đã trong phút chốc toàn thân đã như hoá thạch.
.
“Này! Tỉnh tỉnh. Điện thoại di động đâu?”
.
Như vừa tỉnh mộng, hắn hoảng hốt đưa cho ta một cái hộp rất tinh xảo.
.
Cùng với vừa rồi mục đích vẫn giống nhau, ta ngạo mạn chậm hướng bên cửa sổ đi đến, không ngờ một thanh âm kêu gào thảm thiết từ sau lưng truyền đến, quay đầu lại, bán hoa tiểu đệ vẻ mặt bối rối nói: “Không được, cái điện thoại này vốn là thiếu gia phân phó cần phải tặng cho ngươi,xin ngươi đừng mà…”
.
Cười lạnh một tiếng, ta đem cái hộp ném ngoài cửa sổ.
.
(sao anh phí thế không dùng thì phải cho em chứ, sao lại vứt đi như thế oa oa)
.
Hàn Phong vẫn đứng ở đó, xanh mặt ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt ánh lên tàn ngược quang mang làm cho người ta cảm thấy có chút phát lạnh.
.
Nhưng là khoái cảm sau khi trả thù đã làm cho ta quên mất sợ hãi, ta khiêu khích nhìn hắn mà cười xán lạn.
.
Tiếng lao xao bàn tán của mọi người một lần nữa lại vang lên, ta xoay người hướng Mặc Nhiên gửi tới một ánh mắt xin lỗi rồi trở về chỗ ngồi. Sau đó thì hiển nhiên là ta không yên lòng, không còn tâm trí đâu để nghe giảng nữa, mãi cho đến khi mọi người ra về hết, Mặc Nhiên đi tới bên cạnh ta mới chợt nhận ra là đã hết giờ rồi.
.
Hắn thấy ta rốt cuộc đã hồi tỉnh, nhìn ta mỉm cười: ”Bây giờ đi thư *** sao? Nếu như ngươi không có việc gì thì đi thôi!”
.
“Hảo.”
.
Dọc theo đường đi, Mặc Nhiên không chỉ không hề cập đến việc vừa xảy ra trong lớp, thậm chí ngay cả trách cứ ta làm ảnh hưởng đến bài giảng của hắn cũng không có. Hắn không nói, nhưng nội tâm ta cuối cùng vẫn là mang theo một tia xấu hổ.
.
“Đinh” một tiếng, thang máy đã xuống đến đại sảnh, ta ra khỏi thang máy, cùng Mặc Nhiên song song bước nhanh về phía trước, đang muốn mở miệng hướng hắn biểu đạt xin lỗi, nhưng bỗng nhiên lại không tự chủ mà rùng mình một cái.
.
Cảm giác có ánh mắt lạnh như băng dán chặt vào người, ta liền hung hăng ngẩng đầu nhìn về phía trước, quả nhiên là người đang bị ta ghét nhất, không muốn nhìn thấy nhất, giờ phút này cả người tản ra lãnh khốc, đang đứng dựa cửa ngạo nghễ nhìn ta.
.
Lại là hắn, ai! Âm thầm thở dài. Quay mặt đi, ta không nghĩ muốn đối mặt với ánh mắt lạnh băng của hắn lúc này đâu.
.
” Thanh Dương, Hàn Phong tìm ngươi có việc?” Mặc Nhiên trên mặt lộ ra nghi vấn.
.
“Không cần để ý đến hắn, đi thôi!”
.
Khoảng cách càng gần, ta càng cảm nhận rõ ràng ánh mắt phẫn hận của hắn càng thêm mãnh liệt.
.
“Ngươi thật cao hứng?” Thanh âm lạnh như băng của hắn vang lên lúc ta và Mặc Nhiên sắp rời khỏi toà nhà.
.
Không có để ý đến hắn, ta tiếp tục đi tới.
.
“Đứng lại.” Tựa hồ hắn đã tức giận đến cực điểm, trong vòng một ngày, hắn lần thứ hai túm trụ tay của ta, “Ta nói ngươi có nghe không?”
.
Quay đầu lại, ta cười lạnh, “Hàn đại thiếu gia có gì cần phân phó?”
.
“Tại sao đem hoa ném xuống?”
.
Vấn đề này thật quá nhàm chán, trả lời loại câu hỏi ngu ngốc của hắn quả thực là vũ nhục trí tuệ của ta.
.
Ta lẳng lặng nhìn hắn, lấy trầm mặc thay thế rồi trả lời. ”Đau quá, ngươi buông tay.”
.
Hàn Phong thấy ta trầm mặc, hung hăng cầm tay của ta bóp mạnh: “Nói mau!”
.
“Ngươi buông hắn ra.” Mặc Nhiên cả giận nói.
.
“Yêu, này không phải Mặc đại giáo sư sao? Ngươi không nói lời nào, ta còn thiếu chút nữa đã quên sự tồn tại của ngươi; như thế nào, Mặc giáo sư đối với vấn đề tình ái của học trò cũng muốn can thiệp sao?” Hàn Phong hơi cười nhạo nói.
.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Trừng mắt liếc hắn một cái, ta dùng sức nghĩ muốn giật tay hắn ra, đáng tiếc, không thành công.
.
“Ta muốn ngươi theo ta đi ăn cơm trưa.” Hắn vẫn là bá đạo như trước không để người ta có cơ hội từ chối.
.
“Ta không rảnh.”
.
“Thật sự? Vậy bây giờ thì sao? Cùng hắn đi ước hẹn thì lại có thời gian rồi sao?” Một chút tức giận ngưng tụ trên mặt hắn.
.
Lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, ta thừa dịp hắn không để ý mà dùng sức rút tay ra.
.
“Thưa Hàn thiếu gia, nhờ phúc của ngài, tiểu nhân chính là phải vội vàng đi kiếm tiền đóng học phí, nếu như Hàn thiếu gia cảm giác được một người ăn cơm thực nhàm chán, như vậy… thì đừng ăn nữa.” Ta châm chọc nói.
.
“Mặc Nhiên, chúng ta đi thôi!” Không hề để ý tới Hàn Phong, ta hướng Mặc Nhiên đi đến.
.
”Thanh Dương…” Thanh âm gợi cảm trầm thấp của Hàn Phong từ sau lưng truyền đến như muốn nói gì đó, ta cười lạnh, tiếp tục bước đi.