Chương : 11
Nàng có phải đang ngâm mình trong nước sôi nóng bỏng hay không, vì sao oi bức khó nhịn như vậy, ngay cả nâng cánh tay lên cũng đều mệt mỏi không chịu được.
Chăn bông trên người nàng bị xốc lên một góc, một bàn tay lạnh như băng vươn tới chà lau mồ hôi trên trán nàng, nửa tỉnh nửa mê không rõ ràng.
Hoàn Ý Như ánh mắt tan rã mà nhìn lại, chỉ thấy dung nhan phong hoa tuấn dị kia, nhớ lại thân mình trần truồng bị hắn cưỡng bách thê lãnh chi dạ (?), cáu giận mà quay đầu đi.
Hắn trầm mặc không lên tiếng mà quấy muỗng dược, chờ chén thuốc nguội liền ngậm vào trong miệng, mạnh mẽ mà bẻ cằm của nàng, miệng đối miệng rót thuốc vào.
Thuốc đắng khó uống nhập vào cổ hỏng, sặc đến nàng ho khan không ngừng, miệng lại bị lấp kín gắt gap, làm cho nước thuốc không thể phun ra chút nào.
Chờ sau khi uống thuốc xong, Hoàn Ý Như cực nhanh chui vào trong chăn, tràn ngập xấu hổ, giận dữ cùng ủy khuất.
Mép giường đột nhiên truyền đến tiếng cởi quần áo, Hoàn Ý Như nghĩ hắn lại muốn cưỡng bách chính mình, phòng bị giống như con nhím, đem thân mình cuộn tròn thành một đoàn.
Ngọc Vô Hà chui vào trong ổ chăn cùng càng, vuốt ve lưng nàng đang căng chặt từng chút một, nhàn nhạt mà mở miệng: "Đêm nay ta sẽ không chạm vào ngươi."
Nghe âm thanh mỏng lạnh của hắn, huyền tâm của nàng mới trầm xuống, nhắm mắt lại làm bộ ngủ say.
Đêm dài mà cô tịch, nếu không phải có cánh tay đáp trên vòng eo của nàng, nàng thậm chí còn không cảm nhận được hơi thở của hắn.
Hắn trước sau vẫn không nhúc nhích, chẳng lẽ con rối cũng sẽ ngủ?
Hoàn Ý Như không khỏi có điểm tò mò, nhẹ nhàng chậm chạp xoay người, trộm ngó người đang ngủ bên cạnh.
Người kia cùng bóng tối hòa thành một thể, hai mắt lặng im chăm chú nhìn nàng, trong trẻo đến yêu dị kỳ quái, giống như con mắt của con thú nhìn con mồi của mình, theo dõi hành động của nàng.
Hô hấp Hoàn Ý Như cứng lại, đang muốn xoay người lại bị hắn quay cuồng đè ở dưới thân, chặt chẽ ôm vòng eo của nàng.
Nàng kinh ngạc mà cứng còng người lại, nói thầm mang theo nồng đậm giọng mũi: "Ngươi chẳng phải đã nói không chạm vào ta sao?"
"Ngươi đã đỡ sốt một chút." Ngọc Vô Hà dùng cánh môi cọ qua cái trán của nàng, môi dán nàng gần như thế, nói ra những câu rung động lòng người, "Nhưng ta chưa nói không hôn ngươi..."
Môi hắn hơi hạ xuống, hơi lạnh ôn tồn, nhẹ như cánh bướm đụng vào, đầu lưỡi từ ngoài thâm nhập vào khớp hàm cắn chặt của nàng.
Môi mỏng kia được dùng nước hoa anh túc bôi qua, khó trách có thể khiến người ta nghiện đến vậy.
Mà đôi mắt hắn sáng đến kinh người, là bảo ngọc trân quý được khảm mà thành, có thể câu hồn nhiếp khách.
Hoàn Ý Như trong lúc hắn hôn xuống kiều diễm như mộng, người mềm oặt xuống, giống như trở lại những đêm bị hắn xâm phạm, tuy rằng mọi cách không muốn, vẫn là bị hắn làm cho chìm đắm trong tình dục.
Ngọc Vô Hà cuối cùng cũng buổng lỏng môi, đem nàng nhỏ xinh kéo vào trong lồng ngực, nằm trong khuỷu tay của hắn, mềm nhẹ mà thì thầm: "Đêm còn lạnh, ngủ đi."
Hoàn Ý Như giống như bị hạ cổ, mí mắt nặng trĩu giống như bị đá đè, phiêu phiêu hồ hồ mà rơi vào bóng đè...
Giờ thìn ngày hôm sau Hoàn Ý Như tỉnh lại, bên cạnh đã không thấy thân ảnh của hắn, ngay cả tàn dư hơi ấm cũng không thấy.
Sau một đêm nàng đã hoàn toàn hạ sốt, thân thể khôi phục sức lực. Nàng uyển chuyển nhẹ nhàng mà từ trên giường bò dậy, sửa lại quần áo sau đó mở cửa phòng.
Bạch y nhân che mặt vọt đến trước mặt nàng, gắt gao mà lấp kín đường đi ra ngoài, phát ra mệnh lệnh khô khan: "Cô nương, chủ tử muốn ngươi ở trong phòng nghỉ ngơi."
Hoàn Ý Như ngoảnh mặt làm ngơ, dùng sức đem hắn đẩy ra, hắn lại lù lù bất động, vẫn không ngừng lặp lại đoạn lời nói kia, có vẻ cực kỳ quỷ dị.
Suy đoán không tốt nảy lên trong lòng nàng, bỗng chốc Hoàn Ý Như kéo xuống khăn che mặt của hắn, sau khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt, suýt chút nữa thét chói tai ra tiếng.
Này...Này không phải một trong bốn con rối nàng làm ra sao...
Hiện giờ nàng bị Ngọc Vô Hà cầm tù ở trong phòng, không được bước ra ngoài nửa bước, con rối sư ngược lại bị con rối đùa bỡn, thật là việc hoang đường vô lý nhất trên đời.
Ngọc Vô Hà giam cầm nàng cực có thể là do muốn lợi dụng nàng, chế tạo càng nhiều con rối để hắn có thể sai khiến.
Hắn ngay cả tâm đều không có, sao có thể có nhân tính...
Chăn bông trên người nàng bị xốc lên một góc, một bàn tay lạnh như băng vươn tới chà lau mồ hôi trên trán nàng, nửa tỉnh nửa mê không rõ ràng.
Hoàn Ý Như ánh mắt tan rã mà nhìn lại, chỉ thấy dung nhan phong hoa tuấn dị kia, nhớ lại thân mình trần truồng bị hắn cưỡng bách thê lãnh chi dạ (?), cáu giận mà quay đầu đi.
Hắn trầm mặc không lên tiếng mà quấy muỗng dược, chờ chén thuốc nguội liền ngậm vào trong miệng, mạnh mẽ mà bẻ cằm của nàng, miệng đối miệng rót thuốc vào.
Thuốc đắng khó uống nhập vào cổ hỏng, sặc đến nàng ho khan không ngừng, miệng lại bị lấp kín gắt gap, làm cho nước thuốc không thể phun ra chút nào.
Chờ sau khi uống thuốc xong, Hoàn Ý Như cực nhanh chui vào trong chăn, tràn ngập xấu hổ, giận dữ cùng ủy khuất.
Mép giường đột nhiên truyền đến tiếng cởi quần áo, Hoàn Ý Như nghĩ hắn lại muốn cưỡng bách chính mình, phòng bị giống như con nhím, đem thân mình cuộn tròn thành một đoàn.
Ngọc Vô Hà chui vào trong ổ chăn cùng càng, vuốt ve lưng nàng đang căng chặt từng chút một, nhàn nhạt mà mở miệng: "Đêm nay ta sẽ không chạm vào ngươi."
Nghe âm thanh mỏng lạnh của hắn, huyền tâm của nàng mới trầm xuống, nhắm mắt lại làm bộ ngủ say.
Đêm dài mà cô tịch, nếu không phải có cánh tay đáp trên vòng eo của nàng, nàng thậm chí còn không cảm nhận được hơi thở của hắn.
Hắn trước sau vẫn không nhúc nhích, chẳng lẽ con rối cũng sẽ ngủ?
Hoàn Ý Như không khỏi có điểm tò mò, nhẹ nhàng chậm chạp xoay người, trộm ngó người đang ngủ bên cạnh.
Người kia cùng bóng tối hòa thành một thể, hai mắt lặng im chăm chú nhìn nàng, trong trẻo đến yêu dị kỳ quái, giống như con mắt của con thú nhìn con mồi của mình, theo dõi hành động của nàng.
Hô hấp Hoàn Ý Như cứng lại, đang muốn xoay người lại bị hắn quay cuồng đè ở dưới thân, chặt chẽ ôm vòng eo của nàng.
Nàng kinh ngạc mà cứng còng người lại, nói thầm mang theo nồng đậm giọng mũi: "Ngươi chẳng phải đã nói không chạm vào ta sao?"
"Ngươi đã đỡ sốt một chút." Ngọc Vô Hà dùng cánh môi cọ qua cái trán của nàng, môi dán nàng gần như thế, nói ra những câu rung động lòng người, "Nhưng ta chưa nói không hôn ngươi..."
Môi hắn hơi hạ xuống, hơi lạnh ôn tồn, nhẹ như cánh bướm đụng vào, đầu lưỡi từ ngoài thâm nhập vào khớp hàm cắn chặt của nàng.
Môi mỏng kia được dùng nước hoa anh túc bôi qua, khó trách có thể khiến người ta nghiện đến vậy.
Mà đôi mắt hắn sáng đến kinh người, là bảo ngọc trân quý được khảm mà thành, có thể câu hồn nhiếp khách.
Hoàn Ý Như trong lúc hắn hôn xuống kiều diễm như mộng, người mềm oặt xuống, giống như trở lại những đêm bị hắn xâm phạm, tuy rằng mọi cách không muốn, vẫn là bị hắn làm cho chìm đắm trong tình dục.
Ngọc Vô Hà cuối cùng cũng buổng lỏng môi, đem nàng nhỏ xinh kéo vào trong lồng ngực, nằm trong khuỷu tay của hắn, mềm nhẹ mà thì thầm: "Đêm còn lạnh, ngủ đi."
Hoàn Ý Như giống như bị hạ cổ, mí mắt nặng trĩu giống như bị đá đè, phiêu phiêu hồ hồ mà rơi vào bóng đè...
Giờ thìn ngày hôm sau Hoàn Ý Như tỉnh lại, bên cạnh đã không thấy thân ảnh của hắn, ngay cả tàn dư hơi ấm cũng không thấy.
Sau một đêm nàng đã hoàn toàn hạ sốt, thân thể khôi phục sức lực. Nàng uyển chuyển nhẹ nhàng mà từ trên giường bò dậy, sửa lại quần áo sau đó mở cửa phòng.
Bạch y nhân che mặt vọt đến trước mặt nàng, gắt gao mà lấp kín đường đi ra ngoài, phát ra mệnh lệnh khô khan: "Cô nương, chủ tử muốn ngươi ở trong phòng nghỉ ngơi."
Hoàn Ý Như ngoảnh mặt làm ngơ, dùng sức đem hắn đẩy ra, hắn lại lù lù bất động, vẫn không ngừng lặp lại đoạn lời nói kia, có vẻ cực kỳ quỷ dị.
Suy đoán không tốt nảy lên trong lòng nàng, bỗng chốc Hoàn Ý Như kéo xuống khăn che mặt của hắn, sau khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt, suýt chút nữa thét chói tai ra tiếng.
Này...Này không phải một trong bốn con rối nàng làm ra sao...
Hiện giờ nàng bị Ngọc Vô Hà cầm tù ở trong phòng, không được bước ra ngoài nửa bước, con rối sư ngược lại bị con rối đùa bỡn, thật là việc hoang đường vô lý nhất trên đời.
Ngọc Vô Hà giam cầm nàng cực có thể là do muốn lợi dụng nàng, chế tạo càng nhiều con rối để hắn có thể sai khiến.
Hắn ngay cả tâm đều không có, sao có thể có nhân tính...