Chương : 13
Cuộc sống của Cố An Mạt bắt đầu trở lại bình thường.
Tuy không thể tránh khỏi nhớ đến người đàn ông kia, nhưng số lần đã giảm dần, ít nhất là cô ép buộc mình làm thế.
Thể trạng của cô cũng dần dần tốt lên, sắc mặt hồng hào, tăng thêm vài cân, đây đều là công lao của Liên Hách Duy. Hiện giờ họ đã hoàn toàn trở thành bạn ăn cơm, hầu như một ngày ba bữa luôn cùng nhau ăn, cô không biết anh tìm ở đâu được nhiều nhà hàng theo quốc gia như vậy, hương vị, phong cách bài trí, tóm lại chính là anh có cách giúp cô thấy ngon miệng.
Tối nay, anh thậm chí còn khoe khoang nói sẽ dẫn cô tới một nhà hàng độc nhất vô nhị ăn những món ngon nhất.
Nghĩ đến đây, chính Cố An Mạt cũng không phát hiện mình đang mỉm cười, cô nghĩ bữa tối nay nhất định phải giành tính tiền, lãi của món nợ lúc trước cô còn chưa trả hết.
Nhưng trước khi tan tầm, cô lại nhận được một cuộc điện thoại.
Cố An Mạt không ngừng vặn xoắn tay dưới bàn, có thể thấy cô đang khó xử.
"Chào cháu, đừng lo lắng, tôi biết hôm nay gọi cháu đến đây là rất đường đột." Trịnh Thuận Bình ngữ điệu hòa nhã, còn rót cho cô đầy một tách đại hồng bào(*) thượng hạng.
(*) Đại Hồng Bào: là 1 loại trà ô long bị oxy hóa nặng. Đây là loại trà đắt nhất thế giới, thường chỉ dành cho những vị khách quý ở Trung Quốc.
"... Không, không sao ạ..." Cô vội vàng nhận lấy tách trà ông đưa, khẽ nhấp một ngụm.
"Quả thực lúc trước tôi rất muốn được gặp cháu một lần, chỉ là không nghĩ mọi chuyện lại đến nước này... Haizz, đều tại thằng cháu tồi tệ của tôi! Tôi cũng thật lòng xin lỗi cháu!" Trịnh Thuận Bình từng nghe Trịnh Nhạc kể đôi điều về Cố An Mạt, tuy hôm nay mới là lần đầu gặp mặt, nhưng ông vẫn vô cùng hài lòng về cô gái dịu dàng hiểu chuyện này.
"Ngài Trịnh, ngài đừng nói vậy, chuyện tình cảm... Vốn không thể nói rõ ràng." Nhắc đến anh, lòng vẫn đau. Muốn trách cũng chỉ đành trách cô và Trịnh Nhạc không có duyên phận.
"Cố tiểu thư... Tôi gọi cháu là An Mạt đi, thằng oắt Trịnh Nhạc đó thực sự đã làm ra chuyện khó chấp nhận, nhưng dù sao cô gái kia đã mang thai con của nó... Đây cũng là tôi bất đắc dĩ thay nó quyết định." Trịnh Thuận Bình hẹn gặp Cố An Mạt là có mục đích, cảm xúc của Trịnh Nhạc gần đây cực kỳ không ổn định, chẳng hề quan tâm tới hôn sự của mình cùng Liên Hân Duy, thậm chí cũng không lời hỏi han tới cái thai trong bụng con bé.
Xem ra, chỉ có cách chặt đứt niệm tưởng của nó, nó mới có thể ngoan ngoãn kết hôn.
Nếu chuyện chia tay lúc trước khiến Cố An Mạt đau lòng, thì hiện giờ tin tức này đã hoàn toàn đánh gục cô. Cô khẽ mỉm cười, "Ngài Trịnh, ngài yên tâm đi, cháu và Trịnh Nhạc tuyệt đối không còn khả năng. Cho dù... không có đứa bé kia." Thông minh như cô, sao có thể không hiểu dụng ý trong lời nói của Trịnh Thuận Bình.
Một đoạn tình cảm càng thanh thuần sạch sẽ, càng khó để tha thứ khi bị nhiễm tạp chất; quả cầu thủy tinh một khi nứt vỡ, dù có thể gắn lại, cũng không thể phát ra ánh sáng như ban đầu.
Ông cháu nhà họ Trịnh quả là tâm linh tương thông, Cố An Mạt vừa bước ra khỏi quán trà, Trịnh Nhạc liền gọi điện tới.
Cô đã xóa số của anh từ lâu, nhưng vẫn không đủ can đảm cho vào danh sách chặn. Cô nhìn dãy số mà mình đã thuộc lòng, cô có thể nói rằng cô cảm thấy như đã qua mấy kiếp người?
Cô bắt máy, nói khách sáo: "Xin chào."
Lời chào hỏi của cô khiến Trịnh Nhạc vô cùng khó chịu, họ đã xa lạ đến vậy sao? "An Mạt, anh đây..." Giọng nói của anh có phần nghẹn ngào, đến tận hôm nay anh mới đủ dũng khí gọi điện cho cô.
"Ừ." Cố An Mạt lên tiếng, sau đó im lặng, bởi cô thật sự không biết nên nói gì, hai người lúc này, đã chẳng còn gì để nói.
"An Mạt, anh rất nhớ em..." Trịnh Nhạc hạ thấp giọng, ngữ khí như van xin.
Trái tim cô run rẩy, gần như muốn rơi nước mắt, cô hít mạnh vài hơi, "Trịnh Nhạc, sau này đừng gọi điện cho tôi nữa. Cuối cùng, chúc mừng anh sắp làm bố."
Bên tai truyền đến tiếng tút tút, đây là lần đầutiên An Mạt ngắt điện thoại của anh, anh biết, lần này cũng là lần cuối cùng.
Tuy không thể tránh khỏi nhớ đến người đàn ông kia, nhưng số lần đã giảm dần, ít nhất là cô ép buộc mình làm thế.
Thể trạng của cô cũng dần dần tốt lên, sắc mặt hồng hào, tăng thêm vài cân, đây đều là công lao của Liên Hách Duy. Hiện giờ họ đã hoàn toàn trở thành bạn ăn cơm, hầu như một ngày ba bữa luôn cùng nhau ăn, cô không biết anh tìm ở đâu được nhiều nhà hàng theo quốc gia như vậy, hương vị, phong cách bài trí, tóm lại chính là anh có cách giúp cô thấy ngon miệng.
Tối nay, anh thậm chí còn khoe khoang nói sẽ dẫn cô tới một nhà hàng độc nhất vô nhị ăn những món ngon nhất.
Nghĩ đến đây, chính Cố An Mạt cũng không phát hiện mình đang mỉm cười, cô nghĩ bữa tối nay nhất định phải giành tính tiền, lãi của món nợ lúc trước cô còn chưa trả hết.
Nhưng trước khi tan tầm, cô lại nhận được một cuộc điện thoại.
Cố An Mạt không ngừng vặn xoắn tay dưới bàn, có thể thấy cô đang khó xử.
"Chào cháu, đừng lo lắng, tôi biết hôm nay gọi cháu đến đây là rất đường đột." Trịnh Thuận Bình ngữ điệu hòa nhã, còn rót cho cô đầy một tách đại hồng bào(*) thượng hạng.
(*) Đại Hồng Bào: là 1 loại trà ô long bị oxy hóa nặng. Đây là loại trà đắt nhất thế giới, thường chỉ dành cho những vị khách quý ở Trung Quốc.
"... Không, không sao ạ..." Cô vội vàng nhận lấy tách trà ông đưa, khẽ nhấp một ngụm.
"Quả thực lúc trước tôi rất muốn được gặp cháu một lần, chỉ là không nghĩ mọi chuyện lại đến nước này... Haizz, đều tại thằng cháu tồi tệ của tôi! Tôi cũng thật lòng xin lỗi cháu!" Trịnh Thuận Bình từng nghe Trịnh Nhạc kể đôi điều về Cố An Mạt, tuy hôm nay mới là lần đầu gặp mặt, nhưng ông vẫn vô cùng hài lòng về cô gái dịu dàng hiểu chuyện này.
"Ngài Trịnh, ngài đừng nói vậy, chuyện tình cảm... Vốn không thể nói rõ ràng." Nhắc đến anh, lòng vẫn đau. Muốn trách cũng chỉ đành trách cô và Trịnh Nhạc không có duyên phận.
"Cố tiểu thư... Tôi gọi cháu là An Mạt đi, thằng oắt Trịnh Nhạc đó thực sự đã làm ra chuyện khó chấp nhận, nhưng dù sao cô gái kia đã mang thai con của nó... Đây cũng là tôi bất đắc dĩ thay nó quyết định." Trịnh Thuận Bình hẹn gặp Cố An Mạt là có mục đích, cảm xúc của Trịnh Nhạc gần đây cực kỳ không ổn định, chẳng hề quan tâm tới hôn sự của mình cùng Liên Hân Duy, thậm chí cũng không lời hỏi han tới cái thai trong bụng con bé.
Xem ra, chỉ có cách chặt đứt niệm tưởng của nó, nó mới có thể ngoan ngoãn kết hôn.
Nếu chuyện chia tay lúc trước khiến Cố An Mạt đau lòng, thì hiện giờ tin tức này đã hoàn toàn đánh gục cô. Cô khẽ mỉm cười, "Ngài Trịnh, ngài yên tâm đi, cháu và Trịnh Nhạc tuyệt đối không còn khả năng. Cho dù... không có đứa bé kia." Thông minh như cô, sao có thể không hiểu dụng ý trong lời nói của Trịnh Thuận Bình.
Một đoạn tình cảm càng thanh thuần sạch sẽ, càng khó để tha thứ khi bị nhiễm tạp chất; quả cầu thủy tinh một khi nứt vỡ, dù có thể gắn lại, cũng không thể phát ra ánh sáng như ban đầu.
Ông cháu nhà họ Trịnh quả là tâm linh tương thông, Cố An Mạt vừa bước ra khỏi quán trà, Trịnh Nhạc liền gọi điện tới.
Cô đã xóa số của anh từ lâu, nhưng vẫn không đủ can đảm cho vào danh sách chặn. Cô nhìn dãy số mà mình đã thuộc lòng, cô có thể nói rằng cô cảm thấy như đã qua mấy kiếp người?
Cô bắt máy, nói khách sáo: "Xin chào."
Lời chào hỏi của cô khiến Trịnh Nhạc vô cùng khó chịu, họ đã xa lạ đến vậy sao? "An Mạt, anh đây..." Giọng nói của anh có phần nghẹn ngào, đến tận hôm nay anh mới đủ dũng khí gọi điện cho cô.
"Ừ." Cố An Mạt lên tiếng, sau đó im lặng, bởi cô thật sự không biết nên nói gì, hai người lúc này, đã chẳng còn gì để nói.
"An Mạt, anh rất nhớ em..." Trịnh Nhạc hạ thấp giọng, ngữ khí như van xin.
Trái tim cô run rẩy, gần như muốn rơi nước mắt, cô hít mạnh vài hơi, "Trịnh Nhạc, sau này đừng gọi điện cho tôi nữa. Cuối cùng, chúc mừng anh sắp làm bố."
Bên tai truyền đến tiếng tút tút, đây là lần đầutiên An Mạt ngắt điện thoại của anh, anh biết, lần này cũng là lần cuối cùng.