Chương 3: Yếu ớt lấy hòng
Trong căn phòng trắng xóa tràn ngập mùi thuốc khử trùng, đôi mắt Quan Thư Ân từ từ mở ra, cơ thể nằm yên bất động trong một thời gian dài có chút tê liệt.
Cô chống tay muốn nâng người ngồi dậy nhưng bàn tay vừa đặt xuống giường bỗng truyền tới cơn đau dữ dội.
Mặt mày Quan Thư Ân nhăn nhó kêu lên: "Ách."
Mộ Ngạn Dương ngồi ở salon đọc báo, nghe thấy thanh âm hệt như mèo kêu của Quan Thư Ân, nhướn mày: "Cô muốn làm gì?"
"Anh sao lại ở đây? Không phải..." Quan Thư Ân đứng hình, sắc mặt nhợt nhạt tỏ ra bất ngờ vì Mộ Ngạn Dương xuất hiện.
"Cái gì không phải, cô đừng nghĩ nhiều cô tưởng tôi muốn ở đây lắm sao? Mẹ tôi dặn phải chăm sóc cô nên tôi mới buộc phải làm." Mặc dù miệng Mộ Ngạn Dương nói ra toàn lời không hay, nhưng anh ta vẫn đặt tờ báo trên tay xuống đi qua chỗ Quan Thư Ân kiểm tra.
"Bị đụng trúng kim truyền rồi, cũng may chưa gãy không cô xong đời rồi." Nhìn qua nhìn lại được một lúc anh ta đưa ra kết luận.
Quan Thư Ân cúi đầu nhìn ba mũi truyền trên cổ tay, nhỏ giọng hỏi: "Em ở đây bao lâu rồi, anh đừng nói cho người nhà em biết nhé."
Mộ Ngạn Dương giống như khám phá ra một câu chuyện thú vị, nhìn Quan Thư Ân không chớp mắt.
Anh ta tự hỏi đây có phải Quan Thư Ân mà anh ta vẫn biết? Hay nhà họ Quan còn một người con gái khác?
Từ một tiểu thư không hiểu chuyện biến thành biết điều cũng nhanh quá đi, xem nào nửa tháng trước tính khí cô ta vẫn rất khó chịu cơ mà, nguyên do gì khiến cô ta trở nên điềm đạm?
"Khụng..."
Ánh nhìn săm soi của Mộ Ngạn Dương làm Quan Thư Ân không được tự nhiên, cô ho khan một tiếng sau đó quay mặt đi nơi khác:
"Anh Ngạn Dương mặt em dính gì sao?"
Mộ Ngạn Dương có lẽ xấu hổ vì hành động bất lịch sự của mình, đứng thẳng người nói: "Cô không nói sớm, vừa rồi lúc cô ngủ tôi đã báo với anh trai cô rồi."
"Dạ, vậy em bảo lại anh trai là được." Quan Thư Ân mỉm cười rồi đưa mắt tìm kiếm túi xách.
Bố mẹ cô và anh trai hiện tại đang ở nước ngoài mở rộng thị trường kinh doanh, cô không muốn vì chút việc nhỏ này làm họ kết thúc công việc sớm hơn dự kiến.
Mộ Ngạn Dương nhìn ra thứ Quan Thư Ân đang tìm, chủ động lấy di động trong túi áo đưa cho cô:
"Dùng tạm của tôi đi, tình huống diễn ra đột ngột không nhớ cầm cho cô."
Quan Thư Ân nhận di động từ tay Mộ Ngạn Dương, dựa theo trí nhớ bấm số anh trai.
Qua một vài câu thoại, cô đưa máy trả lại anh:
"Cảm ơn anh."
Một Quan Thư Ân nết na thùy mị đương nhiên sẽ nhận được những đối đãi phù hợp, Mộ Ngạn Dương dẫu sao cũng thuộc túyp đàn ông trưởng thành chững chạc, ngữ điệu theo đó dần dịu dàng hơn:
"Không có gì, cô nằm xuống nghỉ ngơi đi, bác sĩ nói cô cơ thể suy nhược cần phải ngủ nghỉ hợp lý."
"Dạ." Quan Thư Ân ngoan ngoãn nằm xuống giường, hai mắt nhắm chặt lại che đi ý cười nơi đáy mắt.
Đây có gọi là một mũi tên trúng hai đích không nhỉ? Vừa tránh được kiếp nạn bị Ân Tiểu Lam ăn vạ vừa nhận được cảm tình từ Mộ Ngạn Dương.
Biết anh ta thích che chở, kiếp trước cô đã mất công mất sức làm loạn rồi, nghĩ lại tính cách ngày xưa của cô quả thực rất phiền, người ta chán ghét cũng đúng thôi.
Thấy Quan Thư Ân đã ngủ, đáng ra Mộ Ngạn Dương phải rời đi ngay lập tức, đằng này đôi chân lại chôn tại chỗ, tò mò quan sát gương mặt Quan Thư Ân.
Giờ anh mới cẩn thận để ý gương mặt cô gái này các đường nét kết hợp hết sức hài hòa, chiếc mũi cao đôi mắt to tròn cùng đôi môi anh đào...
Chết tiệt anh nghĩ đi đâu vậy? Mộ Ngạn Dương tự mắng bản thân, bỗng dưng sinh ra tâm ý không thích hợp.
"Ting... ting." Chuông điện thoại reo lên đồng thời cắt ngang dòng độc thoại nội tâm của Mộ Ngạn Dương.
Anh cúi đầu nhìn vào màn hình, là Ân Tiểu Lam gọi tới.
Lúc này anh mới nhớ ra mình đã bỏ quên cô ta.
"Xe công ty qua đón em rồi, anh đừng lo cho em Thư Ân cần anh hơn." Đầu dây bên kia Ân Tiểu Lam một tia oán trách cũng không có, thấu tình đạt lý nói.
"Xong việc anh qua." Lời Mộ Ngạn Dương không có cái gì là rõ ràng cả, qua loa xoa dịu cô ta.
"Vâng." Anh ta đã nói vậy, Ân Tiểu Lam nào dám nhiều lời, có muốn Mộ Ngạn Dương đến ngay bên mình cũng phải cất giữ trong lòng.
"Cô đã nói với Mộ tổng chuyện tham dự show diễn Time chưa?" Trợ lý thấy Ân Tiểu Lam đã tắt máy liền không nhịn được dò hỏi.
Ân Tiểu Lam nổi đóa: "Đừng có thúc giục tôi, muốn thì tự đi mà lấy."
Việc lấy được vé show diễn dành cho giới thượng lưu quan trọng đến thế sao? Bằng việc cô ta có khả năng bị mất Mộ Ngạn Dương không?
Đầu cô ta giờ đây làm gì nghĩ được chuyện khác, quay đi quẩn lại chỉ là hình ảnh hòa hợp giữa Mộ Ngạn Dương và Quan Thư Ân.
Ân Tiểu Lam ôm má phải sưng đỏ đau rát, lòng oán thán: "Người nằm trên giường bệnh, nhận được vô vàn yêu thương, quan tâm phải là cô ta mới đúng."
Quan Thư Ân đã có quá nhiều thứ trong tay vì sao còn tranh giành Mộ Ngạn Dương với cô ta?
"Cho quay xe lại đi, tôi muốn đến bệnh viện quốc tế." Ân Tiểu Lam không rõ có ý đồ gì? Xe gần đến nhà còn ra lệnh cho tài xế chở cô ta tới chỗ Quan Thư Ân dưỡng bệnh.
Hai mươi phút sau, Quan Thư Ân nhân lúc Mộ Ngạn Dương không có trong phòng xuống giường đi lại dãn cơ, tiếng giày cao gót va chạm với sàn nhà mỗi lúc một gần khiến cô không an tâm mà quay lại giường.
Vừa đặt lưng xuống đệm, cánh cửa phòng bệnh được mở ra, vị khách không mời Ân Tiểu Lam trong bộ dạng thảm thương xuất hiện. Cô ta đảo mắt quanh phòng một lượt, không thấy Mộ Ngạn Dương liền xụ mặt thất vọng.
Quan Thư Ân điều chỉnh giường nâng cao thân trên, mắt nhìn về phía cô ta nhưng không lên tiếng.
"Trông cô có vẻ đỡ hơn nhiều rồi, lúc đó thật làm tôi hoảng sợ." Ân Tiểu Lam nở nụ cười ép buộc tiến vào phòng.
"Ngại quá." Quan Thư Ân nhàn nhạt tiếp lời.
Chỉ thấy sau đó ngón tay Ân Tiểu Lam cong lên hiển nhiên đang kiềm chế phẫn nộ, Quan Thư Ân phản ứng nhanh nhẹn phát hiện ra Mộ Ngạn Dương đã về, hạ thấp giọng sao cho mềm mại nhất có thể:
"Mặt cô không sao chứ? Xin lỗi cô nha diễn nhập tâm quá không làm chủ được."
Ân Tiểu Lam mới đầu còn mím chặt môi, liếc mắt thấy Mộ Ngạn Dương buộc phải vị tha nói:
"Không có gì, chúng ta là diễn viên mà đôi khi cần hy sinh cho nghệ thuật."
Mộ Ngạn Dương xách theo đồ ăn tối cho Quan Thư Ân, mơ hồ ngửi thấy mùi giả tạo hòa vào không khí.
"Tiểu Lam em tới lâu chưa?" Anh ta đặt cặp lồng cháo lên bàn, nhàn qua Quan Thư Ân khẽ hỏi.
Ân Tiểu Lam cố ý vén tóc để Mộ Ngạn Dương thấy được vết thương trên mặt mình: "Em mới tới, lo lắng bệnh tình cô Thư Ân nên đến xem sao."
Mà ý đồ cô ta đã thành công, Mộ Ngạn Dương thương hoa tiếc ngọc nói: "Vết thương đã xử lý chưa? Sao càng ngày càng sưng thế này?"
"Gấp quá em chưa kịp." Ân Tiểu Lam khịt mũi áp mu bàn tay vào má.
Mộ Ngạn Dương thở dài: "Đi thôi anh đưa em đi."
Ân Tiểu Lam mở cờ "Dạ" một tiếng rất êm tai, nhưng cô ta vui chưa được bao lâu đã bị Quan Thư Ân cắt ngang:
"Gọi y tá tới đây đi anh, chỗ này cách xa khoa chấn thương, chị Tiểu Lam lại không được tiện cho lắm."
Mộ Ngạn Dương cho rằng Quan Thư Ân nói có lý, dừng bước sắp xếp.
"Anh sơ ý quá, em ra salon ngồi đi."
Nét mặt Ân Tiểu Lam biến sắc, tức đó thì sao? Cô ta cũng chẳng thể biểu hiện ra ngoài, Quan Thư Ân chính là muốn cô ta khó chịu đến chết nghẹn.
Cô chống tay muốn nâng người ngồi dậy nhưng bàn tay vừa đặt xuống giường bỗng truyền tới cơn đau dữ dội.
Mặt mày Quan Thư Ân nhăn nhó kêu lên: "Ách."
Mộ Ngạn Dương ngồi ở salon đọc báo, nghe thấy thanh âm hệt như mèo kêu của Quan Thư Ân, nhướn mày: "Cô muốn làm gì?"
"Anh sao lại ở đây? Không phải..." Quan Thư Ân đứng hình, sắc mặt nhợt nhạt tỏ ra bất ngờ vì Mộ Ngạn Dương xuất hiện.
"Cái gì không phải, cô đừng nghĩ nhiều cô tưởng tôi muốn ở đây lắm sao? Mẹ tôi dặn phải chăm sóc cô nên tôi mới buộc phải làm." Mặc dù miệng Mộ Ngạn Dương nói ra toàn lời không hay, nhưng anh ta vẫn đặt tờ báo trên tay xuống đi qua chỗ Quan Thư Ân kiểm tra.
"Bị đụng trúng kim truyền rồi, cũng may chưa gãy không cô xong đời rồi." Nhìn qua nhìn lại được một lúc anh ta đưa ra kết luận.
Quan Thư Ân cúi đầu nhìn ba mũi truyền trên cổ tay, nhỏ giọng hỏi: "Em ở đây bao lâu rồi, anh đừng nói cho người nhà em biết nhé."
Mộ Ngạn Dương giống như khám phá ra một câu chuyện thú vị, nhìn Quan Thư Ân không chớp mắt.
Anh ta tự hỏi đây có phải Quan Thư Ân mà anh ta vẫn biết? Hay nhà họ Quan còn một người con gái khác?
Từ một tiểu thư không hiểu chuyện biến thành biết điều cũng nhanh quá đi, xem nào nửa tháng trước tính khí cô ta vẫn rất khó chịu cơ mà, nguyên do gì khiến cô ta trở nên điềm đạm?
"Khụng..."
Ánh nhìn săm soi của Mộ Ngạn Dương làm Quan Thư Ân không được tự nhiên, cô ho khan một tiếng sau đó quay mặt đi nơi khác:
"Anh Ngạn Dương mặt em dính gì sao?"
Mộ Ngạn Dương có lẽ xấu hổ vì hành động bất lịch sự của mình, đứng thẳng người nói: "Cô không nói sớm, vừa rồi lúc cô ngủ tôi đã báo với anh trai cô rồi."
"Dạ, vậy em bảo lại anh trai là được." Quan Thư Ân mỉm cười rồi đưa mắt tìm kiếm túi xách.
Bố mẹ cô và anh trai hiện tại đang ở nước ngoài mở rộng thị trường kinh doanh, cô không muốn vì chút việc nhỏ này làm họ kết thúc công việc sớm hơn dự kiến.
Mộ Ngạn Dương nhìn ra thứ Quan Thư Ân đang tìm, chủ động lấy di động trong túi áo đưa cho cô:
"Dùng tạm của tôi đi, tình huống diễn ra đột ngột không nhớ cầm cho cô."
Quan Thư Ân nhận di động từ tay Mộ Ngạn Dương, dựa theo trí nhớ bấm số anh trai.
Qua một vài câu thoại, cô đưa máy trả lại anh:
"Cảm ơn anh."
Một Quan Thư Ân nết na thùy mị đương nhiên sẽ nhận được những đối đãi phù hợp, Mộ Ngạn Dương dẫu sao cũng thuộc túyp đàn ông trưởng thành chững chạc, ngữ điệu theo đó dần dịu dàng hơn:
"Không có gì, cô nằm xuống nghỉ ngơi đi, bác sĩ nói cô cơ thể suy nhược cần phải ngủ nghỉ hợp lý."
"Dạ." Quan Thư Ân ngoan ngoãn nằm xuống giường, hai mắt nhắm chặt lại che đi ý cười nơi đáy mắt.
Đây có gọi là một mũi tên trúng hai đích không nhỉ? Vừa tránh được kiếp nạn bị Ân Tiểu Lam ăn vạ vừa nhận được cảm tình từ Mộ Ngạn Dương.
Biết anh ta thích che chở, kiếp trước cô đã mất công mất sức làm loạn rồi, nghĩ lại tính cách ngày xưa của cô quả thực rất phiền, người ta chán ghét cũng đúng thôi.
Thấy Quan Thư Ân đã ngủ, đáng ra Mộ Ngạn Dương phải rời đi ngay lập tức, đằng này đôi chân lại chôn tại chỗ, tò mò quan sát gương mặt Quan Thư Ân.
Giờ anh mới cẩn thận để ý gương mặt cô gái này các đường nét kết hợp hết sức hài hòa, chiếc mũi cao đôi mắt to tròn cùng đôi môi anh đào...
Chết tiệt anh nghĩ đi đâu vậy? Mộ Ngạn Dương tự mắng bản thân, bỗng dưng sinh ra tâm ý không thích hợp.
"Ting... ting." Chuông điện thoại reo lên đồng thời cắt ngang dòng độc thoại nội tâm của Mộ Ngạn Dương.
Anh cúi đầu nhìn vào màn hình, là Ân Tiểu Lam gọi tới.
Lúc này anh mới nhớ ra mình đã bỏ quên cô ta.
"Xe công ty qua đón em rồi, anh đừng lo cho em Thư Ân cần anh hơn." Đầu dây bên kia Ân Tiểu Lam một tia oán trách cũng không có, thấu tình đạt lý nói.
"Xong việc anh qua." Lời Mộ Ngạn Dương không có cái gì là rõ ràng cả, qua loa xoa dịu cô ta.
"Vâng." Anh ta đã nói vậy, Ân Tiểu Lam nào dám nhiều lời, có muốn Mộ Ngạn Dương đến ngay bên mình cũng phải cất giữ trong lòng.
"Cô đã nói với Mộ tổng chuyện tham dự show diễn Time chưa?" Trợ lý thấy Ân Tiểu Lam đã tắt máy liền không nhịn được dò hỏi.
Ân Tiểu Lam nổi đóa: "Đừng có thúc giục tôi, muốn thì tự đi mà lấy."
Việc lấy được vé show diễn dành cho giới thượng lưu quan trọng đến thế sao? Bằng việc cô ta có khả năng bị mất Mộ Ngạn Dương không?
Đầu cô ta giờ đây làm gì nghĩ được chuyện khác, quay đi quẩn lại chỉ là hình ảnh hòa hợp giữa Mộ Ngạn Dương và Quan Thư Ân.
Ân Tiểu Lam ôm má phải sưng đỏ đau rát, lòng oán thán: "Người nằm trên giường bệnh, nhận được vô vàn yêu thương, quan tâm phải là cô ta mới đúng."
Quan Thư Ân đã có quá nhiều thứ trong tay vì sao còn tranh giành Mộ Ngạn Dương với cô ta?
"Cho quay xe lại đi, tôi muốn đến bệnh viện quốc tế." Ân Tiểu Lam không rõ có ý đồ gì? Xe gần đến nhà còn ra lệnh cho tài xế chở cô ta tới chỗ Quan Thư Ân dưỡng bệnh.
Hai mươi phút sau, Quan Thư Ân nhân lúc Mộ Ngạn Dương không có trong phòng xuống giường đi lại dãn cơ, tiếng giày cao gót va chạm với sàn nhà mỗi lúc một gần khiến cô không an tâm mà quay lại giường.
Vừa đặt lưng xuống đệm, cánh cửa phòng bệnh được mở ra, vị khách không mời Ân Tiểu Lam trong bộ dạng thảm thương xuất hiện. Cô ta đảo mắt quanh phòng một lượt, không thấy Mộ Ngạn Dương liền xụ mặt thất vọng.
Quan Thư Ân điều chỉnh giường nâng cao thân trên, mắt nhìn về phía cô ta nhưng không lên tiếng.
"Trông cô có vẻ đỡ hơn nhiều rồi, lúc đó thật làm tôi hoảng sợ." Ân Tiểu Lam nở nụ cười ép buộc tiến vào phòng.
"Ngại quá." Quan Thư Ân nhàn nhạt tiếp lời.
Chỉ thấy sau đó ngón tay Ân Tiểu Lam cong lên hiển nhiên đang kiềm chế phẫn nộ, Quan Thư Ân phản ứng nhanh nhẹn phát hiện ra Mộ Ngạn Dương đã về, hạ thấp giọng sao cho mềm mại nhất có thể:
"Mặt cô không sao chứ? Xin lỗi cô nha diễn nhập tâm quá không làm chủ được."
Ân Tiểu Lam mới đầu còn mím chặt môi, liếc mắt thấy Mộ Ngạn Dương buộc phải vị tha nói:
"Không có gì, chúng ta là diễn viên mà đôi khi cần hy sinh cho nghệ thuật."
Mộ Ngạn Dương xách theo đồ ăn tối cho Quan Thư Ân, mơ hồ ngửi thấy mùi giả tạo hòa vào không khí.
"Tiểu Lam em tới lâu chưa?" Anh ta đặt cặp lồng cháo lên bàn, nhàn qua Quan Thư Ân khẽ hỏi.
Ân Tiểu Lam cố ý vén tóc để Mộ Ngạn Dương thấy được vết thương trên mặt mình: "Em mới tới, lo lắng bệnh tình cô Thư Ân nên đến xem sao."
Mà ý đồ cô ta đã thành công, Mộ Ngạn Dương thương hoa tiếc ngọc nói: "Vết thương đã xử lý chưa? Sao càng ngày càng sưng thế này?"
"Gấp quá em chưa kịp." Ân Tiểu Lam khịt mũi áp mu bàn tay vào má.
Mộ Ngạn Dương thở dài: "Đi thôi anh đưa em đi."
Ân Tiểu Lam mở cờ "Dạ" một tiếng rất êm tai, nhưng cô ta vui chưa được bao lâu đã bị Quan Thư Ân cắt ngang:
"Gọi y tá tới đây đi anh, chỗ này cách xa khoa chấn thương, chị Tiểu Lam lại không được tiện cho lắm."
Mộ Ngạn Dương cho rằng Quan Thư Ân nói có lý, dừng bước sắp xếp.
"Anh sơ ý quá, em ra salon ngồi đi."
Nét mặt Ân Tiểu Lam biến sắc, tức đó thì sao? Cô ta cũng chẳng thể biểu hiện ra ngoài, Quan Thư Ân chính là muốn cô ta khó chịu đến chết nghẹn.