Chương 14: Chương 14
Edit: Hến ConSau đó Tần Tiêm Ngưng cũng chạy đi ra ngoài, dọc theo đường đi gặp người liền nói “Có đạo tặc chạy vào nhà, trong nhà đồ vật cùng tiền bạc đều bị cướp sạch, đại ca sắp chết rồi, mẫu thân nàng cũng không muốn sống nữa!”Một hồi sau đó trong thôn hơn một nửa mọi người đều đã biết, chờ Tần Tiêm Ngưng chạy đến cửa thôn liền nhìn thấy Tần Dũng Minh đang từ cửa chính nhà trưởng thôn bước nhanh đi ra.Tần Dũng Minh nhìn về phía Tần Tiêm Ngưng lập tức chạy tới bế lên sốt ruột hỏi: “Nghe người trong thôn nói trong nhà đã xảy ra chuyện, rốt cuộc là làm sao vậy!”Tần Tiêm Ngưng oa một tiếng khóc to, một bên khóc một bên mồm miệng rõ ràng mà nói: “Con cùng nương về đến nhà phát hiện trong nhà có đạo tặc chạy vào! Đồ vật đều bị mất! Trên mặt đất còn có máu, đại ca thì hộc máu, nhị ca thì sợ hãi, vẫn luôn lẩm bẩm đại ca đã chết! Không cần cướp đồ vật của nhà ta! Nương để cho con chạy nhanh tới đây tìm cha!”Mọi người vừa nghe đầu đuôi sự việc liền ngỡ ngàng! Đây chính là xảy ra án mạng đó!Thôn trưởng cũng lo lắng nghĩ thầm nếu xảy ra án mạng thì làm sao bây giờ!Tần Tiêm Ngưng thấy mọi người vẫn đang đứng thảo luận, muợn thời cơ dúi đầu vào lồng ngực Tần Dũng Minh, ở bên tai hắn nói: “Cha! Tần gia! Báo quan”Tần Dũng Minh lập tức hiểu ý tứ của khuê nữ.Hơn nữa hắn cũng hiểu được rằng, với thời đại bây giờ, mọi người thường là việc xấu trong nhà không để lộ ra ngoài, mọi việc đều trong tộc hoặc trong thôn sẽ tự giải quyết.Nếu không dùng đến dư luận của nhóm người đang đứng trước mặt này, chờ đến khi thôn trưởng phản ứng lại, chỉ sợ muốn ra khỏi thôn đi báo quan cũng không được.Tần Dũng Minh suy tư một chút sau đó lớn tiếng mà nói: “Thôn trưởng! Các vị hương thân phụ lão! Đạo tặc ra tay nhẫn tâm độc ác! Đến hài tử mà cũng xuống ay được.Nhà ta tiền bạc cùng với lương thực không nhiều lắm, chắc chắn hắn vẫn sẽ xuống tay lần nữa, nên ta muốn báo quan!”Mọi người nhao nhao sôi nổi nghị luận.Sau một lúc lâu, một người trong đó nói: “Việc này nhất định phải báo quan! Ta ủng hộ ngươi!”Thôn trưởng nghĩ nghĩ nói: “Vạn nhất là người trong thôn chúng ta thì sao, báo quan có vẻ không ổn! Chúng ta vẫn là đi đến hiện trường nhìn xem sao”Tần Dũng Minh lời lẽ chính nghĩa mà nói: “Thôn trưởng! Ngài nói cái gì vậy, thôn chúng ta sao có thể có loại người này, đại gian đại ác! Ta phải chạy nhanh đi báo quan, tên đạo tặc này nhất định còn ở gần đây! Nếu chậm chút nữa hắn liền chạy mất, nếu có thể một lần bắt được hắn thì cũng là điều tốt cho thôn chúng ta!”Thôn trưởng còn muốn nói gì đó, mọi người xung quanh có chút khủng hoảng, mọi người nhao nhao nói: “Đúng đấy! Sao có thể là người của thôn chúng ta! Người của thôn chúng ta không có loại người là đạo tặc, hơn nữa nếu thật sự có, kia rất không có khả năng chỉ trộm nhà bọn họ đâu! Nhất định là người bên ngoài thôn nên không quen thuộc với tình huống trong thôn, hơn nữa còn có khả năng là từ trên núi xuống, nhất định là có chuẩn bị mà vào thôn!”Thôn trưởng nghĩ thầm “Tần Dũng Minh từ trước đến nay đều là người thành thật, chưa bao giờ cùng người trong thôn kết thù, trừ bỏ người một nhà Tần gia, nhưng nếu là một nhà Tần gia thì không có khả năng, dù sao thì cũng là huynh đệ với nhau!”Mấu chốt nhất là lão cũng sợ đạo tặc lại lần nữa vào thôn! Rốt cuộc cũng không dám bảo đảm lần tiếp theo bọn chúng không ghé qua nhà lãoSau đó thôn trưởng liền tổ chức người giúp Tần Dũng Minh mượn xe bò đi trấn trên báo quan.Tần Dũng Minh đem Tần Tiêm Ngưng đặt ở trên mặt đất, nhờ thôn trưởng đưa về nhà sau đó hắn liền đi lên trấn trên báo quanTần Tiêm Ngưng cùng thôn trưởng với một đoàn người đang nhao nhao nói chuyện đi về hướng nhà tranhBên phía nhà tranh bên này, đang đứng ngoài một đám người, nhìn thấy hiện trường máu chảy đầm đìa không dám đi vào, trong đó có hai phụ nhân lá gan to cẩn thận vòng qua vết máu đi vào trong nhà.Chỉ thấy trong phòng càng hỗn loạn, trên mặt đất chén đĩa từng mảnh vương vãi đầy đất, trên giường đất Từ Phù đang ôm Tần Đại Lực không biết sinh tử như thế nào mà âm thầm rơi lệ, đến gần xem Tần Đại Lực thì thấy bên miệng đều là máu tươi.Lúc này hai cái phụ nhân nhìn thấy, trong lòng đều không hẹn mà cùng suy nghĩ: “Tần Đại Lực này có phải hay không chết thật!”Ngoài miệng nói: “Đây là tên đáng chém ngàn đao nào làm ra! Tiểu Phù! Đây là làm sao lại như vậy! Đại Lực đây có phải hay không thật sự đã chết rồi!”Từ Phù nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt đều là mê mang cùng tuyệt vọng, Từ Phù ngơ ngác hoang mang mà nói: “Không biết…… Không biết……” Sau đó lại khóc lên..