Chương 7: Chương 7
Edit: Hến ConBa người cùng nhau vào phòng, đem những thứ không nên xuất hiện đều cất vào, sau đó đánh thức hai anh em dậy, mỗi người một quả trứng gà, riêng lão nhị ăn hai quả.Nương theo ánh trăng bên ngoài Tần Đại Lực cùng Tần Nhị Lực đều thấy rõ trong tay đang cầm thứ gì.Tần Nhị Lực kích động nói: “Cha! Nương! Trời ạ! Cư nhiên lại là trứng gà!”Tần Đại Lực có chút nghi hoặc: “Cha! Nương! Mọi người lấy được trứng gà từ nơi nào vậy?”Tần Dũng Minh: “Cha từ trong phòng bếp nhà nãi nã cầm đi, xem như là phân cho nhà chúng ta, tổng cộng sáu quả trứng, chúng ta mỗi người một quả,cho Nhị Lực hai quả.”Tần Nhị Lực lập tức lột trứng gà ra, nguyên một quả toàn bộ đều nhét vào trong miệng, một bên nhẹ che miệng sợ trứng gà rớt ra ,một bên mồm miệng không rõ nói: “Đại ca, ca quản nhiều như vậy làm gì, cha mẹ cho ca, ca liền ăn đi, từ trước tới nay nãi nãi chưa bao giờ cho chứng ta ăn trứng gà, chỉ có hai lần là qua nhà bà ngoại được ăn, phân gia thật tốt, phân gia có trứng gà ăn!”Tần Đại Lực nghĩ nghĩ cũng bóc trứng gà từ từ ăn, Từ Phù ăn trứng gà trong tay nhìn hai đứa nhỏ trước mặt trong lòng một trận đau lòng.Tần Nhị Lực bởi vì ăn quá nhanh mà bị nghẹn, Từ Phù lập tức vuốt cho hắn xuôi bớt, lại vội bảo Tần Dũng Minh đi nấu nước tiện thể đốt giường đất lên cho ấm, còn tốt Tần Dũng Minh nguyên thân cũng thương tức phụ, cho nên Từ Phù sai khiến Tần Dũng Minh nấu nước, hai hài tử cũng không nghĩ nhiều, cũng chỉ nghĩ là sau khi thoát khỏi việc áp bức của Tần thái thái thì cha được sống với tính cách của chính bản thân mìnhChỉ chốc lát Tần Dũng Minh liền đã trở lại, nhìn Từ Phù nói: “Vợ à, nhà này không có nồi!” Lúc này Tần Tiêm Ngưng mới nhớ ra, sắt ở cổ đại là đồ vật quan trọng, chính là không thể nào ở trong một cái phòng ở rách nát lại xuất hiện một cái nồi sắt lớn được.Từ Phù bừng tỉnh đại ngộ: “Xem ta quên mất điều này, ngày mai chúng ta liền đi trấn trên đặt mua ít đồ vật đi, trước cho Nhị Lực uống tạm chén nước giếng cũng được, vừa hay trong viện có giếng nước”Tần Dũng Minh dựa theo ánh trăng đi ra ngoài đến bên cạnh giếng nhìn nhìn, bên cạnh giếng cỏ dại đều héo hết, mặt nước hình như còn có lá cây khô rụng xuống.Sau đó hắn lấy ra cái chén được chia lúc phân gia, từ thùng nước trong không gian đổ nước ra chén rồi bưng vào nhà.Từ Phù cho hắn uống nước trước, sau đó lấy ra một viên thuốc hạ sốt, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nhét vào miệng Tần Nhị Lực, lại cho hắn uống thêm ngụm nước nữa.Tần Nhị Lực: “Nương! Vừa rồi nương cho con uống cái gì vậy ạ!”Tần Tiêm Ngưng: “Nhị ca! Không phải chứ, ca hỏi như vậy nhiều làm gì, nương cũng sẽ không hại ca, nương cho ca uống thuốc đó.”Tần Nhị Lực ngây ngốc gật gật đầu, sau đó cầm quả trứng gà cuối cùng sờ tới sờ lui, lại nhìn nhìn Tần Tiêm Ngưng nói: “Quả này vẫn là để lại cho tiểu muội ăn đi, ta ăn một quả trứng là đủ rồi.”Từ Phù xoa xoa đầu Nhị Lực: “Nhanh ăn đi! Con còn đang bị thương, đây là để lại riêng cho con.Về sau cha mẹ sẽ nỗ lực kiếm tiền, đưa Đại Lực nhà chúng ta đi đọc sách, cũng cho Nhị Lực nhà chúng ta mỗi ngày đều được ăn trứng gà!”Tần Đại Lực vừa nghe được đi đọc sách, vành mắt nháy mắt đỏ, ồm ồm mà hô lên “Nương!”Từ Phù cũng xoa xoa đầu Đại Lực nói: “Ăn xong mau ngủ đi! Tất cả mọi việc có cha mẹ ở đây xử lý rồi!”Tần Dũng Minh: “Đại Lực! Cha bảo đảm sẽ không giống như trước kia, cha nhất định sẽ nỗ lực kiếm tiền cho các con đều được sống cuộc sống tốt hơn.”Tần Tiêm Ngưng giơ cao bàn tay ngắn nhỏ cười nói: “Còn có con! Con cũng sẽ nỗ lực kiếm tiền! Để cho cha mẹ được sống cuộc sống tốt hơn, cho đại ca đi đọc sách! Cho nhị ca mỗi ngày đều được ăn trứng gà.”Tần Nhị Lực gãi gãi đầu cười ngây ngô nói: “Kỳ thật con cảm thấy mỗi ngày ăn thịt thích hơn so với mỗi ngày ăn trứng gà!”Người một nhà nghe xong cười phá lên.Lúc này mọi người nghĩ tới cuộc sống sinh hoạt về sau tràn đầy hy vọngSáng sớm ngày hôm sau, Từ Phù đã ở trong không gian dùng bột trấu được chia khi phân gia trộn cùng một ít bột mì trắng lại thêm chút muối, đánh thêm mấy quả trứng gà làm thành những chiếc bánh bột mì.Tần Dũng Minh cũng đi từ trong không gian lấy một ít nước sôi để nguội rót sẵn cho ra những cái bát, chờ Từ Phù làm xong bữa sáng thì đánh thức ba đứa nhỏ dậy rửa mặt ăn sáng.Tần Nhị Lực không thể tin nổi mà xoa xoa đôi mắt, nhìn thấy trước mặt có bánh bột mì thơm lừng, vừa muốn dùng tay cầm đã bị Từ Phù ngăn lại, bắt ba đứa nhỏ đi rửa mặt trước rồi mới được ăn.Ba đứa nhỏ rửa mặt đơn giản, súc súc miệng, sau đó liền lập tức trở về ngồi bắt đầu ăn bữa sáng.Tần Nhị Lực một bên ăn một bên cảm thán mà nói: “Đời này chưa khi nào được ăn qua món ăn ngon như vậy.”Tần Đại Lực muốn nói lại thôi, bất quá chung quy lại vẫn là hài tử, hơn nữa thằng nhóc choai choai này ngày hôm qua ăn quả trứng gà căn bản không thể no bụng, cho nên cuối cùng vẫn là không thắng nổi đồ ăn dụ hoặc trước mắt cũng cầm lên ăn.Tần Tiêm Ngưng nhìn hai ca ca đều ăn thật sự ngon miệng không tự chủ được cũng ăn nhiều thêm mấy cái..