Chương 20: Bọn họ
Edit: SodaSora
—
Chu Huệ cảm thấy mình chính là Bá Nhạc(1) đã phát hiện ra một con chiến mã tốt là Mạnh Giản, trong lòng cô vô cùng hưng phấn, Andy nhân lúc tên tuổi của Mạnh Giản vẫn còn hot thì liền đẩy nhanh tốc độ ra mắt tạp chí, liên tục lôi kéo Mạnh Giản thử phong cách này đến phong cách kia. Mạnh Giản bị xoay vòng vòng đến choáng váng đầu óc, niềm an ủi duy nhất của cô chính là mức tiền lương xa xỉ mà Chu Huệ trả, cô có thể dùng số tiền công này để làm quỹ cho Mạnh Sanh ra nước ngoài, nếu còn thiếu thì vừa lúc có thể mượn thêm tiền từ Chu Chiêu!
Chu Minh Thân cũng đã nhìn thấy đoạn video, không phải là anh có nhiều thời gian để lên mạng. Mà Linda, người đang làm một thư ký có đủ tư cách, cô đương nhiên hiểu rõ sở thích của ông chủ nhà mình! Quả nhiên, mới đầu Chu Minh Thân nghe nói Mạnh Giản đang quay chụp video tuyên truyền cho Chu Huệ nên cũng có chút hứng thú, nhưng càng xem mặt càng tối sầm lại, sau khi xem xong khuôn mặt của anh cũng có thể so được lá bài Poker luôn rồi. Đôi mắt mơ màng khiêu khích đó, cặp đùi trắng nõn cân đối, cùng cách ngẩng đầu vuốt tóc đầy gợi cảm và quyến rũ, tất cả đều đâm trúng trái tim già cỗi của Chu Minh Thân! Anh thật sự rất thích, nhưng đồng nghĩa với việc hàng trăm vạn cư dân mạng khác cũng sẽ thích cô như vậy!
Linda không biết đã rời khỏi văn phòng từ lúc nào, Chu Minh Thân thì tức giận muốn lật bàn. Người phụ nữ của anh, vì sao lại phải khiến cho những người đàn ông khác say mê yêu thích cô?!
Chu Minh Thân cố gắng nén sự tức giận của mình xuống và khiến bản thân bình tĩnh lại, dáng vẻ bình tĩnh ngồi trước bàn làm việc trông đặc biệt đáng sợ. Nếu đối thủ trên thương trường của anh mà nhìn thấy cảnh này của Chu tổng, nhất định sẽ nghĩ rằng anh đang có âm mưu gì đó, anh nhéo nhéo ngón tay, cảm thấy nếu mình mà không trói cô nhóc kia lại thì e rằng cô có thể lên tận trời!
Mạnh Giản làm thủ tục xuất viện cho Mạnh Sanh, đưa cậu đi ăn một bữa thật thịnh soạn rồi đưa cậu về trường. Ngoài việc dặn cậu phải chăm sóc bản thân cho thật tốt, cô còn bảo cậu phải gọi đến cho giáo sư hướng dẫn xác nhận việc xuất ngoại.
"Chị, chị chắc chắn muốn em đi à?" Mạnh Sanh cau mày, vẻ mặt không vui.
Mạnh Giản thu xếp lại giường cho cậu, vòng tay qua vai cậu nói: "Em cũng biết gần đây chị gái em rất nổi tiếng mà, yên tâm đi, chị vẫn có thể nuôi được em!"
"Được được, người nổi tiếng trên mạng quái gì chứ!" Mạnh Sanh không vui, mặt phồng như cái bánh bao, cậu rất không vui khi đàn em cùng đàn anh của mình cứ nhìn chị gái cậu với ánh mắt đầy ý đồ không tốt kia.
Mạnh Giản nhéo cậu một cái, trừng mắt: "Từ khi nào mà đến lượt em ghét bỏ người chị gái này chứ? Chị rất vui vẻ, em đừng cằn nhằn nữa! Xuất ngoại đi, tạo dựng danh tiếng của mình cho thật tốt rồi hãy quay lại, chị gái sau này còn phải nhờ em trai nuôi sống đấy!"
Vẻ mặt Mạnh Sanh hiện ra nụ cười, cậu ôm Mạnh Giản nói: "Về sau em nhất định sẽ nuôi chị ăn sung mặc sướng! Mua thật nhiều quần áo và túi xách mà chị thích, để chị được dùng loại mỹ phẩm đắt tiền nhất thế giới!"
Trong ánh mắt Mạnh Giản đều hiện lên ý cười, nhưng lại tỏ vẻ bất mãn gõ lên đầu cậu nói: "Thứ đắt nhất chưa hẳn đã là thứ tốt nhất! Thứ phù hợp với mình mới là thứ tốt nhất, em hiểu không? Đừng để tam quan của mình sai lệch, đừng khiến bản thân đi sai đường!"
"Biết rồi, chị!"
Mạnh Giản bước ra khỏi trường của Mạnh Sanh, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen che khuất nửa khuôn mặt, cúi đầu định vội vàng trở về biệt thự của Chu Huệ ngủ lại một đêm, thì nhận được cuộc gọi của Chu Minh Thân.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
"Ở đâu?"
"Đối diện trường Đại học Q."
"Đợi đó, không được đi!" Chu Minh Thân cúp điện thoại mà không giải thích thêm gì.
Mạnh Giản hít một ngụm khí lạnh, một miệng toàn những lời mắng người nói với cái điện thoại, trời lạnh như vậy anh lại bắt tôi đứng trước cổng trường hứng gió lạnh để đợi anh? Anh có bệnh đúng không? Có phải anh bị bệnh đúng không?
Nửa giờ sau, Chu Minh Thân đến đón Mạnh Giản.
"Sao lại lạnh như vậy!"
Anh sờ sờ khuôn mặt của Mạnh Giản, lạnh ngắt.
"Còn không biết xấu hổ mà nói vậy nữa! Trời lạnh như vậy anh bắt tôi đứng ở đường lớn chờ anh, có thể không bị thổi lạnh thành cây kem sao!" Mạnh Giản đứng mắng hết nửa giờ, miệng khô lưỡi khô, khí thế cũng không còn như lúc nãy nữa.
Chu Minh Thân nói: "Em không biết tìm nơi nào đó ấm áp để đứng chờ à? Với trí thông minh của em, làm thế nào mà em có thể thi vào Đại học B thế?"
Mạnh Giản cực kỳ tức giận, chờ anh nửa giờ mà anh còn bày sắc mặt ra cho cô xem? Cô lập tức đưa bàn tay lạnh cóng của mình lên cổ Chu Minh Thân, ôi, ấm quá! Mạnh Giản trực tiếp vén áo của anh lên thò tay vào trong ủ ấm.
"Em là nữ lưu manh à?" Chu Minh Thân ôm cô, không còn lời gì để nói.
Mạnh Giản ngẩng đầu lên: "Tôi chỉ đang chứng minh cho anh thấy tôi đậu vào Đại học B bằng trí thông minh như thế nào thôi!"
Chu Minh Thân nhéo chóp mũi cô: "Nghịch ngợm!"
Mạnh Giản quay mặt đi, nói: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Chu Minh Thân bế cô lên, nhìn vào mắt cô, rất chân thành nói: "Sau này em theo tôi thì thế nào?"
Đầu Mạnh Giản thắt lại: "Hả?"
"Theo tôi!" Chu Minh Thân lặp lại.
Mạnh Giản phản ứng chậm mất mấy phút, mới yên lặng thu tay lại: "Anh không phải lại đòi lãi nữa chứ..." Vừa rồi cô chỉ là sưởi ấm một chút, không tính là lợi dụng mà.
Chu Minh Thân nói: "Có phải Mạnh Sanh muốn ra nước ngoài du học không?"
"Anh muốn làm gì?" Mạnh Giản cảnh giác nhìn về phía anh, làm gì có chuyện vô duyên vô cớ lại nhắc đến em trai của cô chứ.
Chu Minh Thân nói: "Em theo tôi, không chỉ có học phí và tiền sinh hoạt phí do tôi thanh toán, mà mọi vấn đề liên quan đến sự an toàn của cậu ta tôi cũng sẽ đảm bảo. Cuộc giao dịch này đối với em hoàn toàn có lời, không phải sao?"
Mạnh Giản ngồi thẳng người, lưng dựa vào ghế, ánh mắt sầm lại: "Không cần có anh, tôi vẫn có thể đưa em ấy ra nước ngoài. Mặc dù số tiền tôi kiếm ra không nhiều, nhưng tôi cũng không có ý định bán thân!"
Chu Minh Thân đưa bàn tay to nắm lấy bàn tay lạnh toát của cô, cô đang run?
"Em không muốn?"
Mạnh Giản cắn chặt răng, nói: "Vì sao tôi phải đồng ý? Em trai tôi liệu có thoải mái sử dụng số tiền do tôi bán thân mà có được hay không? Là anh đã dạy tôi, hãy nghĩ đến suy nghĩ của Mạnh Sanh trước khi quyết định làm gì, không phải sao?" Mạnh Giản nhìn về phía anh, chính anh là người đã từng bước dạy cho cô những đạo lý này, đối với cô anh vẫn luôn vừa là thầy vừa là bạn.
Chu Minh Thân trầm mặc.
"Để tôi xuống xe, tôi không muốn tiếp tục nghe những lời nói xúc phạm thế này nữa!". Mạnh Giản rút tay khỏi tay anh.
Xe dừng lại ở ven đường, Mạnh Giản duỗi tay chuẩn bị mở cửa xe.
Chu Minh Thân đột nhiên nói: "Mạnh Giản, em không hiểu ý tôi sao?"
Mạnh Giản dừng tay lại, cô không hiểu.
"Chỉ một lời nói của tôi cũng có thể khiến em cùng Mạnh Sanh cả đời này sẽ không thể ngóc đầu lên nổi"
Chu Minh Thân vẫn ngồi đó, bất động. Anh không hề ra tay giữ cô lại hay an ủi cô, anh chỉ nói, Mạnh Giản em có tin hay không tôi có thể hủy hoại cuộc đời em chỉ bằng một cái búng tay.
Mạnh Giản toàn thân run rẩy, cô cắn chặt môi, không thể tin được kẻ vô liêm sỉ như vậy lại chính là anh? Chu Minh Thân!
"Chu Minh Thân, anh là tên khốn kiếp! Con mẹ nó anh muốn làm cái gì!" Ngón tay Mạnh Giản cấu chặt vào chiếc ghế da bên dưới, như thể muốn đâm xuyên cả lớp ghế da.
Tài xế cố gắng nín thở coi như bản thân không hề tồn tại, cái gì cũng không nghe cái gì cũng không biết!
Chu Minh Thân quay người nói: "Là em tự khiến mình rơi vào tình huống này, lúc trước tôi chưa chú ý đến em cũng chưa có tình cảm với em, là chính em tự mình xông vào! Mạnh Giản, em còn nhớ rõ không? Từ trước tới nay, em vẫn luôn trêu chọc tôi!"
Mạnh Giản thật muốn đánh cho anh một phát, nhưng lòng cô bây giờ đang rất loạn, chân run rẩy, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi mặc dù bây giờ đang là mùa đông. Cô biết uy lực trong câu nói kia của Chu Minh Thân, cô không dám xuống xe, cô sợ nếu cô rời đi, cô và Mạnh Sanh sẽ không thể quay đầu được nữa.
Chu Minh Thân tiếp tục nói: "Hiện tại tôi rất có hứng thú với em, sao em có thể dễ dàng rời đi như vậy? Sao em dám?"
Ánh mắt anh thâm trầm, khóe miệng cong cong. Bàn tay ấm áp của anh nắm lấy tay Mạnh Giản dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve.
"Hoặc là xuống xe, hoặc là trở thành người phụ nữ của tôi. Em, chọn một trong hai!"
Mạnh Giản chớp chớp mắt, nước mắt lưng tròng.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
Mười một năm qua, cô cùng Mạnh Sanh sống một cuộc sống hạnh phúc, không sợ những lời đồn thổi chửi bới, cũng không sợ những ánh mắt coi thường từ người khác, cuộc sống dù có khó khăn cách mấy thì cô vẫn cắn răng chịu đựng, cô tuy là nữ, nhưng vì em trai cô có thể khiến bản thân trở nên cứng rắn.
Nhưng Chu Minh Thân đã nói gì, anh có thể phá hủy bọn họ dễ như trở bàn tay. Mạnh Giản tin anh, rất rất tin tưởng anh! Cô rất kiểu rõ cái gì gọi là kiến càng rung cây lớn(2), càng hiểu được cái gì gọi là châu chấu đá xe(3)! Chu Minh Thân nói là chính cô tự đưa mình vào tình huống này, không sai, quả thật là cô từ từ tự mình tiến gần tới anh. Nhưng đây là điều mà cô muốn sao? Cô vẫn luôn sợ Chu Minh Thân và muốn tránh xa anh. Cô có thể không cố kỵ mà cãi nhau, nói lời cợt nhã với Chu Chiêu, cô cũng dám vênh mặt hất hàm, lạnh lùng trừng mắt sai khiến Vương Tuần, nhưng đối với Chu Minh Thân, cô không có cách nào. Chỉ vì anh chính là chú hai, là người đàn ông đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp, chỉ cần một bước chân cũng có thể đánh đổ nửa bầu trời của thành phố B... Mạnh Giản đối với anh, hoàn toàn không có phần thắng.
Mạnh Giản trông chật vật vô cùng, cô khóc đến mức không còn chút khí chất gì nữa.
Chu Minh Thân nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô, anh cảm thấy mềm lòng, đưa tay ra ôm cô.
"Em không muốn làm người phụ nữ của tôi đến vậy sao? Hửm?"
Mạnh Giản khóc muốn chết, hai mắt cô ngấn lệ, không nhìn rõ được Chu Minh Thân. Mà lúc này cô cũng chẳng biết nên làm gì ngoài việc khóc lóc thêm một trận với hy vọng đầu óc mình sẽ nghĩ ra được cái mẹo gì đó. Nhưng căn bản cô không làm được gì hết!
"Chú hai... Hức... Oaaa..." Mạnh Giản vừa khóc vừa nấc lên, cô đã hoàn toàn đánh bay vẻ quyến rũ thường ngày, đặc biệt đáng thương.
Đồng thời cô cũng muốn thử xem, chiêu kẹo mềm này liệu có tốt hơn kẹo cứng hay không.
Cô đã nghĩ đúng, Chu Minh Thân nhìn thấy cô như vậy cũng không thể làm gì khác, nước mắt của cô rơi xuống, hoàn toàn rơi vào ngực anh.
"Đừng khóc, đây cũng đâu phải chuyện gì đáng sợ lắm đâu chứ!" Chu Minh Thân duỗi tay lau nước mắt cho cô, vốn dĩ lúc nãy còn hùng hổ, hiện tại thấy cô như vậy cũng chỉ thấy đau lòng.
Mạnh Giản không chỉ rơi nước mắt, mà còn chảy cả nước mũi, lấy giấy ra xì mũi, chóp mũi đỏ bừng trông đặc biệt mê người. Chỉ có Chu Minh Thân mới có thể xuống tay với cô như vậy, anh cắn chóp mũi của cô, cười nhạo cô không giữ ý tứ!
"Em sợ thế này à? Bản lĩnh trêu chọc tôi hàng ngày của em đâu rồi?"
Mạnh Giản khóc đến thảm thương, cô bướng bỉnh nói: "Anh nói những lời tàn nhẫn như vậy ai mà không sợ chứ! Đã vậy tôi còn là một nữ nhân yếu đuối..."
Chu Minh Thân ôm cô, để cô ngồi lên đùi mình, anh nói: "Đúng vậy, tôi vậy mà lại coi trọng người yếu đuối như em!"
Mạnh Giản đau đầu muốn chết, đã không nghĩ ra được biện pháp gì tốt, còn để bản thân khóc đến sắp ngất luôn, hiện tại cô rất thiếu oxy.
"Chú hai, anh có ý kiến gì khác không?" Mạnh Giản hỏi.
Chu Minh Thân nói: "Rượu mời hay rượu phạt, em chọn đi!"
"Hức.. Oaaaaa..." Mạnh Giản khóc đến rung trời, nước mắt tuôn ra như vỡ đập, khóc đến mức không thể ngừng lại được, kỳ thật cô cũng không ngờ bản thân một khắc liền có thể khóc kinh khủng như vậy. Đối mặt với Chu Minh Thân, cô có thể đem nước mắt trong suốt mười một năm qua ép đến khô cũng được.
Chu Minh Thân đau đầu, nếu Mạnh Giản cứng cổ với anh, anh sẽ có vô số cách để khiến cô ở lại bên mình. Nhưng cô lại rất thức thời, biết rằng không thể chọi cứng với anh liền dùng chiêu mềm mỏng, mức độ lật mặt hoàn toàn hơn hẳn người bình thường!
"Đừng khóc, tôi còn chưa làm gì em!"
Mạnh Giản nói: "Không phải anh cũng chỉ muốn đem tôi làm gì thôi sao? Tôi khóc trước, đề phòng sau này cũng không còn chỗ để khóc!" Này cũng quá thảm rồi!
Chu Minh Thân: "Vậy em muốn thế nào?"
"Tha cho tôi?" Mạnh Giản ngừng khóc nói.
"Nằm mơ!"
Mạnh Giản nói: "Nhưng tôi không muốn bán thân! Thật đáng xấu hổ, thật mất mặt!"
Lần đầu tiên Chu Minh Thân thấy có một người phụ nữ không muốn ở bên cạnh anh, những người phụ nữ kia ai ai cũng muốn tranh thủ liều mạng để leo lên giường anh, chỉ cần Chu Minh Thân không tỏ ý ngăn cản, tất cả đều muốn tranh thủ lợi ích từ anh, mong muốn một bước lên mây. Nhưng Mạnh Giản thì ngược lại, cô cảm thấy đi theo anh là một việc đáng xấu hổ sao?
Chu Minh Thân hừ lạnh một tiếng: "Không sai biệt lắm, nếu em còn khóc nữa thì tôi sẽ trói em lại!"
Mạnh Giản chưa khóc đủ lau lau nước mắt, cảm giác đôi mắt đã sưng lên rồi.
Cô bình tĩnh lại, nói: "Chú hai, anh thích tôi sao?"
"Vớ vẩn!"
Mạnh Giản sốt ruột: "Nếu anh thích tôi thì có thể theo đuổi tôi..." Tại sao lại phải dùng biệt pháp đáng sợ vậy!
Chu Minh Thân nhìn cô một cái nói: "Em biết thời gian mà tôi bỏ ra cùng em nói chuyện vô nghĩa này tôi có thể kiếm được hàng trăm triệu không? Tôi còn phải phí thời gian theo đuổi em? Hừ, bất luận có theo đuổi được hay không không quan trọng, mà thời gian cùng tinh lực của tôi dùng cho việc này cũng có thể khiến tôi tạo ra lợi ích cho công ty! Em đã từng nghĩ đến việc đó chưa?" Huống hồ tuổi tác của anh lớn hơn Mạnh Giản nhiều như vậy, với cả kỹ năng theo đuổi phụ nữ của anh cũng ít đến đáng thương, so với người trẻ bây giờ, bỏ đi tiền tài cùng địa vị hào nhoáng bên ngoài, anh giống như chẳng còn chút ưu thế nào.
Mạnh Giản sửng sốt tại chỗ, cô cảm thấy Chu Minh Thân đã mở mang quan điểm sống mới trong cô! Hóa ra trong mắt anh, lãng mạn đồng nghĩa với lãng phí!
*Chú thích:
(1) Bá Nhạc: Thời Xuân Thu chiến quốc (770-476 trước Công nguyên), có Tôn Dương (còn gọi là Bá Nhạc) là một chuyên gia về ngựa. Ông được nhà vua giao trọng trách tìm về những con ngựa quý có chất lượng tốt nhất nên lặn lội khắp nơi.
(2) Kiến càng rung cây lớn(Kiến càng hám thụ): Tỉ dụ không biết lượng sức mình.
(3) Châu chấu đá xe: là sự ví von về chuyện những người yếu dám trực tiếp chống lại kẻ mạnh hơn
—
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
—
Chu Huệ cảm thấy mình chính là Bá Nhạc(1) đã phát hiện ra một con chiến mã tốt là Mạnh Giản, trong lòng cô vô cùng hưng phấn, Andy nhân lúc tên tuổi của Mạnh Giản vẫn còn hot thì liền đẩy nhanh tốc độ ra mắt tạp chí, liên tục lôi kéo Mạnh Giản thử phong cách này đến phong cách kia. Mạnh Giản bị xoay vòng vòng đến choáng váng đầu óc, niềm an ủi duy nhất của cô chính là mức tiền lương xa xỉ mà Chu Huệ trả, cô có thể dùng số tiền công này để làm quỹ cho Mạnh Sanh ra nước ngoài, nếu còn thiếu thì vừa lúc có thể mượn thêm tiền từ Chu Chiêu!
Chu Minh Thân cũng đã nhìn thấy đoạn video, không phải là anh có nhiều thời gian để lên mạng. Mà Linda, người đang làm một thư ký có đủ tư cách, cô đương nhiên hiểu rõ sở thích của ông chủ nhà mình! Quả nhiên, mới đầu Chu Minh Thân nghe nói Mạnh Giản đang quay chụp video tuyên truyền cho Chu Huệ nên cũng có chút hứng thú, nhưng càng xem mặt càng tối sầm lại, sau khi xem xong khuôn mặt của anh cũng có thể so được lá bài Poker luôn rồi. Đôi mắt mơ màng khiêu khích đó, cặp đùi trắng nõn cân đối, cùng cách ngẩng đầu vuốt tóc đầy gợi cảm và quyến rũ, tất cả đều đâm trúng trái tim già cỗi của Chu Minh Thân! Anh thật sự rất thích, nhưng đồng nghĩa với việc hàng trăm vạn cư dân mạng khác cũng sẽ thích cô như vậy!
Linda không biết đã rời khỏi văn phòng từ lúc nào, Chu Minh Thân thì tức giận muốn lật bàn. Người phụ nữ của anh, vì sao lại phải khiến cho những người đàn ông khác say mê yêu thích cô?!
Chu Minh Thân cố gắng nén sự tức giận của mình xuống và khiến bản thân bình tĩnh lại, dáng vẻ bình tĩnh ngồi trước bàn làm việc trông đặc biệt đáng sợ. Nếu đối thủ trên thương trường của anh mà nhìn thấy cảnh này của Chu tổng, nhất định sẽ nghĩ rằng anh đang có âm mưu gì đó, anh nhéo nhéo ngón tay, cảm thấy nếu mình mà không trói cô nhóc kia lại thì e rằng cô có thể lên tận trời!
Mạnh Giản làm thủ tục xuất viện cho Mạnh Sanh, đưa cậu đi ăn một bữa thật thịnh soạn rồi đưa cậu về trường. Ngoài việc dặn cậu phải chăm sóc bản thân cho thật tốt, cô còn bảo cậu phải gọi đến cho giáo sư hướng dẫn xác nhận việc xuất ngoại.
"Chị, chị chắc chắn muốn em đi à?" Mạnh Sanh cau mày, vẻ mặt không vui.
Mạnh Giản thu xếp lại giường cho cậu, vòng tay qua vai cậu nói: "Em cũng biết gần đây chị gái em rất nổi tiếng mà, yên tâm đi, chị vẫn có thể nuôi được em!"
"Được được, người nổi tiếng trên mạng quái gì chứ!" Mạnh Sanh không vui, mặt phồng như cái bánh bao, cậu rất không vui khi đàn em cùng đàn anh của mình cứ nhìn chị gái cậu với ánh mắt đầy ý đồ không tốt kia.
Mạnh Giản nhéo cậu một cái, trừng mắt: "Từ khi nào mà đến lượt em ghét bỏ người chị gái này chứ? Chị rất vui vẻ, em đừng cằn nhằn nữa! Xuất ngoại đi, tạo dựng danh tiếng của mình cho thật tốt rồi hãy quay lại, chị gái sau này còn phải nhờ em trai nuôi sống đấy!"
Vẻ mặt Mạnh Sanh hiện ra nụ cười, cậu ôm Mạnh Giản nói: "Về sau em nhất định sẽ nuôi chị ăn sung mặc sướng! Mua thật nhiều quần áo và túi xách mà chị thích, để chị được dùng loại mỹ phẩm đắt tiền nhất thế giới!"
Trong ánh mắt Mạnh Giản đều hiện lên ý cười, nhưng lại tỏ vẻ bất mãn gõ lên đầu cậu nói: "Thứ đắt nhất chưa hẳn đã là thứ tốt nhất! Thứ phù hợp với mình mới là thứ tốt nhất, em hiểu không? Đừng để tam quan của mình sai lệch, đừng khiến bản thân đi sai đường!"
"Biết rồi, chị!"
Mạnh Giản bước ra khỏi trường của Mạnh Sanh, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen che khuất nửa khuôn mặt, cúi đầu định vội vàng trở về biệt thự của Chu Huệ ngủ lại một đêm, thì nhận được cuộc gọi của Chu Minh Thân.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
"Ở đâu?"
"Đối diện trường Đại học Q."
"Đợi đó, không được đi!" Chu Minh Thân cúp điện thoại mà không giải thích thêm gì.
Mạnh Giản hít một ngụm khí lạnh, một miệng toàn những lời mắng người nói với cái điện thoại, trời lạnh như vậy anh lại bắt tôi đứng trước cổng trường hứng gió lạnh để đợi anh? Anh có bệnh đúng không? Có phải anh bị bệnh đúng không?
Nửa giờ sau, Chu Minh Thân đến đón Mạnh Giản.
"Sao lại lạnh như vậy!"
Anh sờ sờ khuôn mặt của Mạnh Giản, lạnh ngắt.
"Còn không biết xấu hổ mà nói vậy nữa! Trời lạnh như vậy anh bắt tôi đứng ở đường lớn chờ anh, có thể không bị thổi lạnh thành cây kem sao!" Mạnh Giản đứng mắng hết nửa giờ, miệng khô lưỡi khô, khí thế cũng không còn như lúc nãy nữa.
Chu Minh Thân nói: "Em không biết tìm nơi nào đó ấm áp để đứng chờ à? Với trí thông minh của em, làm thế nào mà em có thể thi vào Đại học B thế?"
Mạnh Giản cực kỳ tức giận, chờ anh nửa giờ mà anh còn bày sắc mặt ra cho cô xem? Cô lập tức đưa bàn tay lạnh cóng của mình lên cổ Chu Minh Thân, ôi, ấm quá! Mạnh Giản trực tiếp vén áo của anh lên thò tay vào trong ủ ấm.
"Em là nữ lưu manh à?" Chu Minh Thân ôm cô, không còn lời gì để nói.
Mạnh Giản ngẩng đầu lên: "Tôi chỉ đang chứng minh cho anh thấy tôi đậu vào Đại học B bằng trí thông minh như thế nào thôi!"
Chu Minh Thân nhéo chóp mũi cô: "Nghịch ngợm!"
Mạnh Giản quay mặt đi, nói: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Chu Minh Thân bế cô lên, nhìn vào mắt cô, rất chân thành nói: "Sau này em theo tôi thì thế nào?"
Đầu Mạnh Giản thắt lại: "Hả?"
"Theo tôi!" Chu Minh Thân lặp lại.
Mạnh Giản phản ứng chậm mất mấy phút, mới yên lặng thu tay lại: "Anh không phải lại đòi lãi nữa chứ..." Vừa rồi cô chỉ là sưởi ấm một chút, không tính là lợi dụng mà.
Chu Minh Thân nói: "Có phải Mạnh Sanh muốn ra nước ngoài du học không?"
"Anh muốn làm gì?" Mạnh Giản cảnh giác nhìn về phía anh, làm gì có chuyện vô duyên vô cớ lại nhắc đến em trai của cô chứ.
Chu Minh Thân nói: "Em theo tôi, không chỉ có học phí và tiền sinh hoạt phí do tôi thanh toán, mà mọi vấn đề liên quan đến sự an toàn của cậu ta tôi cũng sẽ đảm bảo. Cuộc giao dịch này đối với em hoàn toàn có lời, không phải sao?"
Mạnh Giản ngồi thẳng người, lưng dựa vào ghế, ánh mắt sầm lại: "Không cần có anh, tôi vẫn có thể đưa em ấy ra nước ngoài. Mặc dù số tiền tôi kiếm ra không nhiều, nhưng tôi cũng không có ý định bán thân!"
Chu Minh Thân đưa bàn tay to nắm lấy bàn tay lạnh toát của cô, cô đang run?
"Em không muốn?"
Mạnh Giản cắn chặt răng, nói: "Vì sao tôi phải đồng ý? Em trai tôi liệu có thoải mái sử dụng số tiền do tôi bán thân mà có được hay không? Là anh đã dạy tôi, hãy nghĩ đến suy nghĩ của Mạnh Sanh trước khi quyết định làm gì, không phải sao?" Mạnh Giản nhìn về phía anh, chính anh là người đã từng bước dạy cho cô những đạo lý này, đối với cô anh vẫn luôn vừa là thầy vừa là bạn.
Chu Minh Thân trầm mặc.
"Để tôi xuống xe, tôi không muốn tiếp tục nghe những lời nói xúc phạm thế này nữa!". Mạnh Giản rút tay khỏi tay anh.
Xe dừng lại ở ven đường, Mạnh Giản duỗi tay chuẩn bị mở cửa xe.
Chu Minh Thân đột nhiên nói: "Mạnh Giản, em không hiểu ý tôi sao?"
Mạnh Giản dừng tay lại, cô không hiểu.
"Chỉ một lời nói của tôi cũng có thể khiến em cùng Mạnh Sanh cả đời này sẽ không thể ngóc đầu lên nổi"
Chu Minh Thân vẫn ngồi đó, bất động. Anh không hề ra tay giữ cô lại hay an ủi cô, anh chỉ nói, Mạnh Giản em có tin hay không tôi có thể hủy hoại cuộc đời em chỉ bằng một cái búng tay.
Mạnh Giản toàn thân run rẩy, cô cắn chặt môi, không thể tin được kẻ vô liêm sỉ như vậy lại chính là anh? Chu Minh Thân!
"Chu Minh Thân, anh là tên khốn kiếp! Con mẹ nó anh muốn làm cái gì!" Ngón tay Mạnh Giản cấu chặt vào chiếc ghế da bên dưới, như thể muốn đâm xuyên cả lớp ghế da.
Tài xế cố gắng nín thở coi như bản thân không hề tồn tại, cái gì cũng không nghe cái gì cũng không biết!
Chu Minh Thân quay người nói: "Là em tự khiến mình rơi vào tình huống này, lúc trước tôi chưa chú ý đến em cũng chưa có tình cảm với em, là chính em tự mình xông vào! Mạnh Giản, em còn nhớ rõ không? Từ trước tới nay, em vẫn luôn trêu chọc tôi!"
Mạnh Giản thật muốn đánh cho anh một phát, nhưng lòng cô bây giờ đang rất loạn, chân run rẩy, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi mặc dù bây giờ đang là mùa đông. Cô biết uy lực trong câu nói kia của Chu Minh Thân, cô không dám xuống xe, cô sợ nếu cô rời đi, cô và Mạnh Sanh sẽ không thể quay đầu được nữa.
Chu Minh Thân tiếp tục nói: "Hiện tại tôi rất có hứng thú với em, sao em có thể dễ dàng rời đi như vậy? Sao em dám?"
Ánh mắt anh thâm trầm, khóe miệng cong cong. Bàn tay ấm áp của anh nắm lấy tay Mạnh Giản dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve.
"Hoặc là xuống xe, hoặc là trở thành người phụ nữ của tôi. Em, chọn một trong hai!"
Mạnh Giản chớp chớp mắt, nước mắt lưng tròng.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
Mười một năm qua, cô cùng Mạnh Sanh sống một cuộc sống hạnh phúc, không sợ những lời đồn thổi chửi bới, cũng không sợ những ánh mắt coi thường từ người khác, cuộc sống dù có khó khăn cách mấy thì cô vẫn cắn răng chịu đựng, cô tuy là nữ, nhưng vì em trai cô có thể khiến bản thân trở nên cứng rắn.
Nhưng Chu Minh Thân đã nói gì, anh có thể phá hủy bọn họ dễ như trở bàn tay. Mạnh Giản tin anh, rất rất tin tưởng anh! Cô rất kiểu rõ cái gì gọi là kiến càng rung cây lớn(2), càng hiểu được cái gì gọi là châu chấu đá xe(3)! Chu Minh Thân nói là chính cô tự đưa mình vào tình huống này, không sai, quả thật là cô từ từ tự mình tiến gần tới anh. Nhưng đây là điều mà cô muốn sao? Cô vẫn luôn sợ Chu Minh Thân và muốn tránh xa anh. Cô có thể không cố kỵ mà cãi nhau, nói lời cợt nhã với Chu Chiêu, cô cũng dám vênh mặt hất hàm, lạnh lùng trừng mắt sai khiến Vương Tuần, nhưng đối với Chu Minh Thân, cô không có cách nào. Chỉ vì anh chính là chú hai, là người đàn ông đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp, chỉ cần một bước chân cũng có thể đánh đổ nửa bầu trời của thành phố B... Mạnh Giản đối với anh, hoàn toàn không có phần thắng.
Mạnh Giản trông chật vật vô cùng, cô khóc đến mức không còn chút khí chất gì nữa.
Chu Minh Thân nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô, anh cảm thấy mềm lòng, đưa tay ra ôm cô.
"Em không muốn làm người phụ nữ của tôi đến vậy sao? Hửm?"
Mạnh Giản khóc muốn chết, hai mắt cô ngấn lệ, không nhìn rõ được Chu Minh Thân. Mà lúc này cô cũng chẳng biết nên làm gì ngoài việc khóc lóc thêm một trận với hy vọng đầu óc mình sẽ nghĩ ra được cái mẹo gì đó. Nhưng căn bản cô không làm được gì hết!
"Chú hai... Hức... Oaaa..." Mạnh Giản vừa khóc vừa nấc lên, cô đã hoàn toàn đánh bay vẻ quyến rũ thường ngày, đặc biệt đáng thương.
Đồng thời cô cũng muốn thử xem, chiêu kẹo mềm này liệu có tốt hơn kẹo cứng hay không.
Cô đã nghĩ đúng, Chu Minh Thân nhìn thấy cô như vậy cũng không thể làm gì khác, nước mắt của cô rơi xuống, hoàn toàn rơi vào ngực anh.
"Đừng khóc, đây cũng đâu phải chuyện gì đáng sợ lắm đâu chứ!" Chu Minh Thân duỗi tay lau nước mắt cho cô, vốn dĩ lúc nãy còn hùng hổ, hiện tại thấy cô như vậy cũng chỉ thấy đau lòng.
Mạnh Giản không chỉ rơi nước mắt, mà còn chảy cả nước mũi, lấy giấy ra xì mũi, chóp mũi đỏ bừng trông đặc biệt mê người. Chỉ có Chu Minh Thân mới có thể xuống tay với cô như vậy, anh cắn chóp mũi của cô, cười nhạo cô không giữ ý tứ!
"Em sợ thế này à? Bản lĩnh trêu chọc tôi hàng ngày của em đâu rồi?"
Mạnh Giản khóc đến thảm thương, cô bướng bỉnh nói: "Anh nói những lời tàn nhẫn như vậy ai mà không sợ chứ! Đã vậy tôi còn là một nữ nhân yếu đuối..."
Chu Minh Thân ôm cô, để cô ngồi lên đùi mình, anh nói: "Đúng vậy, tôi vậy mà lại coi trọng người yếu đuối như em!"
Mạnh Giản đau đầu muốn chết, đã không nghĩ ra được biện pháp gì tốt, còn để bản thân khóc đến sắp ngất luôn, hiện tại cô rất thiếu oxy.
"Chú hai, anh có ý kiến gì khác không?" Mạnh Giản hỏi.
Chu Minh Thân nói: "Rượu mời hay rượu phạt, em chọn đi!"
"Hức.. Oaaaaa..." Mạnh Giản khóc đến rung trời, nước mắt tuôn ra như vỡ đập, khóc đến mức không thể ngừng lại được, kỳ thật cô cũng không ngờ bản thân một khắc liền có thể khóc kinh khủng như vậy. Đối mặt với Chu Minh Thân, cô có thể đem nước mắt trong suốt mười một năm qua ép đến khô cũng được.
Chu Minh Thân đau đầu, nếu Mạnh Giản cứng cổ với anh, anh sẽ có vô số cách để khiến cô ở lại bên mình. Nhưng cô lại rất thức thời, biết rằng không thể chọi cứng với anh liền dùng chiêu mềm mỏng, mức độ lật mặt hoàn toàn hơn hẳn người bình thường!
"Đừng khóc, tôi còn chưa làm gì em!"
Mạnh Giản nói: "Không phải anh cũng chỉ muốn đem tôi làm gì thôi sao? Tôi khóc trước, đề phòng sau này cũng không còn chỗ để khóc!" Này cũng quá thảm rồi!
Chu Minh Thân: "Vậy em muốn thế nào?"
"Tha cho tôi?" Mạnh Giản ngừng khóc nói.
"Nằm mơ!"
Mạnh Giản nói: "Nhưng tôi không muốn bán thân! Thật đáng xấu hổ, thật mất mặt!"
Lần đầu tiên Chu Minh Thân thấy có một người phụ nữ không muốn ở bên cạnh anh, những người phụ nữ kia ai ai cũng muốn tranh thủ liều mạng để leo lên giường anh, chỉ cần Chu Minh Thân không tỏ ý ngăn cản, tất cả đều muốn tranh thủ lợi ích từ anh, mong muốn một bước lên mây. Nhưng Mạnh Giản thì ngược lại, cô cảm thấy đi theo anh là một việc đáng xấu hổ sao?
Chu Minh Thân hừ lạnh một tiếng: "Không sai biệt lắm, nếu em còn khóc nữa thì tôi sẽ trói em lại!"
Mạnh Giản chưa khóc đủ lau lau nước mắt, cảm giác đôi mắt đã sưng lên rồi.
Cô bình tĩnh lại, nói: "Chú hai, anh thích tôi sao?"
"Vớ vẩn!"
Mạnh Giản sốt ruột: "Nếu anh thích tôi thì có thể theo đuổi tôi..." Tại sao lại phải dùng biệt pháp đáng sợ vậy!
Chu Minh Thân nhìn cô một cái nói: "Em biết thời gian mà tôi bỏ ra cùng em nói chuyện vô nghĩa này tôi có thể kiếm được hàng trăm triệu không? Tôi còn phải phí thời gian theo đuổi em? Hừ, bất luận có theo đuổi được hay không không quan trọng, mà thời gian cùng tinh lực của tôi dùng cho việc này cũng có thể khiến tôi tạo ra lợi ích cho công ty! Em đã từng nghĩ đến việc đó chưa?" Huống hồ tuổi tác của anh lớn hơn Mạnh Giản nhiều như vậy, với cả kỹ năng theo đuổi phụ nữ của anh cũng ít đến đáng thương, so với người trẻ bây giờ, bỏ đi tiền tài cùng địa vị hào nhoáng bên ngoài, anh giống như chẳng còn chút ưu thế nào.
Mạnh Giản sửng sốt tại chỗ, cô cảm thấy Chu Minh Thân đã mở mang quan điểm sống mới trong cô! Hóa ra trong mắt anh, lãng mạn đồng nghĩa với lãng phí!
*Chú thích:
(1) Bá Nhạc: Thời Xuân Thu chiến quốc (770-476 trước Công nguyên), có Tôn Dương (còn gọi là Bá Nhạc) là một chuyên gia về ngựa. Ông được nhà vua giao trọng trách tìm về những con ngựa quý có chất lượng tốt nhất nên lặn lội khắp nơi.
(2) Kiến càng rung cây lớn(Kiến càng hám thụ): Tỉ dụ không biết lượng sức mình.
(3) Châu chấu đá xe: là sự ví von về chuyện những người yếu dám trực tiếp chống lại kẻ mạnh hơn
—
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!