Chương 45: Bọn họ
Edit: SodaSora
—
Chu Minh Thân thời gian gần đây đều trở về nhà rất sớm, mấy cuộc hẹn xã giao cùng nhiều người cũng đều bị hủy, tập trung trở thành người ba tiêu chuẩn.
"Cô ấy đâu?" Chu Minh Thân về nhà, cởi cà vạt treo lên giá, nhìn qua nhà ăn và phòng khách đều không thấy bóng dáng xinh đẹp kia đâu.
Quản gia cười, chỉ chỉ trên lầu: "Cô ấy đang tập thể dục ạ."
"Phụ nữ mang thai có thể tập thể dục sao?" Anh ngạc nhiên hỏi.
"Có thể ạ, tập luyện thích hợp ngược lại còn rất tốt cho đứa trẻ, sau này khi sinh con cũng sẽ giảm chút đau đớn."
Chu Minh Thân đi đến phòng tập thể hình ở trên lầu, Mạnh Giản đang mang một chiếc t-shirt to rộng vừa thở hổn hển vừa nâng tạ. Cả người cô đều là mồ hôi, hẳn là đã không ngừng tập luyện hơn cả tiếng đồng hồ.
Chu Minh Thân tháo tai nghe của cô xuống, nói: "Đi tắm rửa đi."
Mạnh Giản thả tạ xuống, lấy tay lau mặt, ôm lấy cái bụng không khác gì ấm trà của mình, đau khổ nói: "Không chỉ béo bụng, mà bây giờ cả tay và chân của em đều béo."
Giọng điệu cô ai oán, nghe cực kỳ muốn rơi lệ vì thương tâm.
"Vậy thì phải làm sao bây giờ? Cũng không thể nào không sinh nữa." Chu Minh Thân ôn hòa an ủi cô, "Cũng không béo mà, sinh con xong rồi giảm được không em?"
Mạnh Giản ném chiếc khăn lau mồ hôi, ngẩng cao đầu bước ra khỏi phòng tập.
Chu Minh Thân cười, lắc đầu bất lực rồi đi theo.
Thời điểm Mạnh Giản mang thai đến tháng thứ tám, lúc cúi đầu cô còn không nhìn thấy được mũi chân của mình, cô sờ sờ thiết bị tập thể dục, cũng không dám lộn xộn nữa.
Chu Minh Thân đến đón cô trở về nhà cũ ăn cơm, cô mang một chiếc váy rộng thoải mái, trông giống hệt bà bầu thật sự. Giơ chiếc gương nhỏ lên nhìn, trên mũi nhỏ cũng hiện thêm vài nốt tàn nhan. Cô thở ngắn than dài bên ghế lái phụ, nỗi ai oán hận không thể xộc thẳng lên trời.
Chu Minh Thân không biết cô đang nghĩ gì, cũng không quá chú ý đến cảm xúc của cô. Mạnh Giản nâng má nhìn khung cảnh thành phố lướt qua như bay bên ngoài cửa sổ, trong lòng đa cảm đến lạ.
Về đến nhà cũ cô liền cẩn thận như đang đi trên mũi dao, Chu Huệ cùng Giang Tấn cũng trở về, Mạnh Giản lúng túng chui vào bếp, cô vẫn chưa quen với một tổ hợp như vậy xuất hiện trước mặt mình.
Ngay lúc Chu Chiêu lén đến phòng bếp ăn vụng, Mạnh Giản cùng anh, hai người bọn họ bắt đầu chọn lấy thức ăn, ăn đến vô cùng vui vẻ.
"Ngu ngốc, cô ăn nhiều như vậy không sợ vóc dáng kia một đi không trở lại à!" Chu Chiêu nhìn cô đang ăn một cách hăng say, nhịn không được lo lắng thay cô.
Mạnh Giản buông đũa, cực kỳ nghiêm túc mà nhìn anh, "Cái hay không nói, chỉ nói mấy cái dở, đây là thói quen từ trước tới nay của anh à?"
Chu Chiêu cười ha ha, gắp một miếng gà cay nhét vào miệng Mạnh Giản.
"A!" Mạnh Giản kêu to, "Cay quá trời nè!"
Chu Chiêu: "...."
"Nhớ hương vị món tôm hùm đất ở bên ngoài trường học ghê, cay cay tê tê, nhưng lại kích thích vị giác, là cực phẩm nhân gian á!" Mạnh Giản nhắm mắt hồi tưởng lại dư vị.
Chu Chiêu nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, thật không nỡ đánh gãy niềm vui nhỏ bé của cô.
Mạnh Giản mở một mắt nhìn anh, "Có chuyện rắm gì thì nhanh thả, ấp a ấp úng như vậy không giống anh chút nào!"
Chu Chiêu dùng đầu bên kia của chiếc đũa gõ trán cô, buồn bực nói: "Không chịu nổi à, tôi chính là vì nghĩ cho cô nên mới không muốn nói!"
Mạnh Giản ném chiếc đũa, tay ôm ngực, "Nói đi, anh nói chỉ nói một nửa như vậy thì làm sao tôi ăn nổi!"
"Cô biết chú hai đầu tư vào Tống thị không?" Chu Chiêu hít một hơi, cuối cùng mở miệng nói.
Mạnh Giản sửng sốt một chút: "Tống thị? Là nhà họ Tống vợ trước của anh ấy sao?"
"Ừ, hai trăm triệu." Chu Chiêu đưa hai ngón tay, không rõ ý tứ mà nhìn cô.
Mũi chân Mạnh Giản di chuyển, cô cúi đầu cười cười, "Anh ấy có tiền vậy à?"
Chu Chiêu lại không có tâm trạng nói đùa, anh nghiêm túc hỏi cô: "Hai người rốt cuộc đã lĩnh chứng chưa?"
"Vẫn chưa." Mạnh Giản ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ có chút tái nhợt, cô nhìn Chu Chiêu, nói: "Là anh ấy chủ động cho cô ta sao?"
"Có gì khác nhau sao? Hai người không kết hôn thì dù số tiền này được dùng cho mục đích gì thì cô cũng không có quyền can thiệp vào. Mà ngay cả khi hai người đã kết hôn...." Chu Chiêu muốn nói, với tính cách của Chu Minh Thân, nếu đã là điều mà anh muốn thì ai cũng không thể ngăn cản.
Mạnh Giản quay đầu tìm nước, Chu Chiêu nói: "Cô muốn làm gì?"
"Tìm nước, nó thật cay!" Mạnh Giản không ngừng dùng tay quạt vào miệng, trong mắt có vài giọt nước mắt trong suốt.
Thấy vậy không nói gì, Chu Chiêu chỉ đưa cho cô một cốc nước.
"Cô thấy khá hơn chưa?"
Mạnh Giản uống cạn cả cốc, cầm cốc nước, cô ngơ ngác hỏi: "Còn nữa không? Cay thật đó...!"
Chu Chiêu lại mang cho cô một ly, Mạnh Giản lại cầm lấy uống cạn, cô lau nước mắt trên khóe mắt ngây ngô cười: "Thật sự rất cay, sao càng uống lại càng thấy cay..."
(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
Lần đầu tiên trong đời, Chu Chiêu chủ động vươn tay ôm một người phụ nữ, anh duỗi tay đem cô ôm vào lồng ngực, ấn đầu cô dựa lên vai mình.
"Cay quá thì khóc đi, nếu ăn cay tôi cũng khóc, không sao đâu..."
Mạnh Giản ngẩng đầu, nắm lấy ống tay áo của Chu Chiêu nói: "Sao lại cay như vậy? Lúc mới ăn cũng đâu có cay như vậy đâu! Sao càng ngày lại càng cay... Thật khó chịu..." Nước mắt cô lộp bộp rơi xuống, rơi trên vai của Chu Chiêu, bắn ra một ít hạt nước trên chiếc áo khoác da của anh.
"Cay thì không ăn nữa, sau này phải nhớ kỹ!"
Hai người ôm nhau với tư thế kỳ quái, ở giữa lại là một cái bụng bự. Một người kêu "Cay", một người lại phối hợp nói cay, có lẽ tình bạn đẹp nhất không có gì tốt hơn thế này, tôi hiểu được nỗi đau của bạn nhưng tuyệt đối sẽ không chọc phá vào vết thương đó, tôi sẽ ở cạnh bạn để cùng cảm nhận nhưng tuyệt đối sẽ không vui mừng trước nỗi đau của bạn.
Lúc ăn cơm Chu Minh Thân phát hiện ra cô có chút không thích hợp, hỏi cô làm sao vậy, Mạnh Giản chỉ chỉ món gà trên bàn: "Rất cay, em bị làm cay đến khóc."
Bà cả Chu cười nói: "Chúng ta đều có thói quen ăn cay một chút, em không quen sao?"
Mạnh Giản cười: "Không phải ạ, là vì lần này em có chút yếu, không chống đỡ được."
Chu Chiêu nhìn cô một cái, cúi đầu nhìn miếng gà ở trong bát.
Chu Minh Thân nhìn thấy biểu hiện bất thường của anh, trong lòng thoáng chốc trầm xuống.
Trên đường về nhà, Từ Lăng tình cờ gọi đến hẹn Mạnh Giản chiều mai đi uống trà, Mạnh Giản cười cùng cô trò truyện tôi một câu cô một câu cho tới khi về nhà. Chu Minh Thân muốn hỏi cũng không có cơ hội để nói, Mạnh Giản cười hì hì đẩy cửa xe bước ra ngoài, như vô tình đi về phía trước.
Tắm xong, cả người đều thơm tho rồi cô mới thả người nằm xuống giường, Chu Minh Thân đặt tay bên eo cô, Mạnh Giản cười đẩy tay anh, "Ngứa, anh buông ra đi."
Chu Minh Thân thu tay lại, đặt lên trán cô một nụ hôn.
"Ngủ ngon, bảo bối!"
"Ngủ ngon..." Mạnh Giản nghiêng người, trừng lớn mắt nhìn vào khoảng không tăm tối. Lời Chu Chiêu nói cứ như sợi dây thừng đang không ngừng quấn chặt vào cổ cô, cô rất muốn vờ như không có việc gì mà nói với Chu Minh Thân xem anh sẽ phản ứng như thế nào, nhưng cô rất không có tự tin. Đây là tiền của anh, anh muốn tiêu như thế nào thì liền tiêu như thế đó, một chút dũng khí để hỏi cô cũng không có được. Cô là gì chứ? Một người được anh bao dưỡng, sau đó được anh yêu, sau đó lại trùng hợp có một đứa con? Mạnh Giản nghiêng đầu, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, không phải chỉ một lần, cô cảm nhận được khoảng cách chênh lệch giữa hai người.
Nước mắt thấm vào gối, cô chớp mắt lặng lẽ lau sạch, nhắm chặt mắt, vờ như không nghe thấy âm thanh trong lòng.
Sáng sớm tỉnh dậy, Chu Minh Thân thấy cô ngủ ngon lành, nhẹ nhàng thu dọn đồ rồi đi ra ngoài. Mạnh Giản mở mắt ra, hai mắt đỏ bừng, bên trong toàn là tơ máu.
Quá rõ ràng, cả một đêm cô không ngủ.
Trải qua một buổi sáng như bình thường, cô sửa soạn một chút liền đeo kính râm đi ra ngoài. Tài xế đưa cô đến chỗ hẹn của cô và Từ Lăng, cô tới quá sớm, trong sảnh lớn căn bản không có bao nhiêu người.
Sau khi uống hai ly nước chanh, Từ Lăng mới khoan thai đến muộn.
"Cô là... bị bạo lực gia đình sao?" Từ Lăng nhìn thấy cô tiều tụy, không thể tin được mà kéo ghế ra ngồi xuống.
Mạnh Giản nói: "Đúng vậy, sớm muộn gì cũng phải rời khỏi nhà."
Từ Lăng: "...."
Mạnh Giản kể đại khái chuyện mà mình trải qua, sau đó nhìn cô đầy mong đợi.
"Này... Chẳng lẽ còn có mục đích khác?" Cô hèn nhát nói một câu.
Mạnh Giản chán nản giống quả bóng cao su xì hơi, cô nói: "Tôi không nghĩ ra, tôi thật sự quá ngu ngốc."
"Chuyện thường trường này chúng ta không hiểu được, nếu cô không yên tâm thì sao không tìm người theo dõi anh ta xem sao." Từ Lăng hất mái tóc màu đỏ rượu của mình lên, tùy tiện nói.
Mạnh Giản lắc đầu, "Không chạm đến điểm mấu chốt, tôi sẽ không làm."
Từ Lăng: "Cô cảm thấy bản thân hiện tại đã rất tốt rồi? Đừng quên trong bụng cô vẫn còn một đứa trẻ, nếu nó sinh ra rồi bị trầm cảm hay tự kỷ, cô có thể đảm đương được trách nhiệm này không?"
Mạnh Giản nâng mí mắt lên nhìn cô, không nói nên lời: "Vậy cô có biết trầm cảm hay tự kỷ là có liên quan đến trình tự chuỗi gen không, cái này..." Mạnh Giản chỉ vào bụng mình, "Đã được định từ rất sớm rồi, không thể thay đổi được!"
Từ Lăng trừng trắng mắt, "Sinh viên đại học, khá lắm!"
Mạnh Giản cười khổ; "Tôi thì tính là sinh viên gì chứ? Chẳng khác gì một đứa ngốc cả!"
Từ Lăng nhéo nhéo tai, nói: "Có thể không cần lâm vào cảnh hoài nghi chồng mình như mấy người phụ nữ trung niên được không? Cô hiện tại vẫn là một thiếu nữ xanh tươi mơn mởn, thậm chí nếu cô ly hôn với anh Chu, thì cô cũng sợ cái gì chứ?"
Mạnh giản nhấp một ngụm nước chanh, đáy lòng chua chát, cô nói: "Tôi vẫn sợ..."
Từ Lăng nói: "Giữ lại hoặc cắt đứt, nếu muốn thì cứ giả vờ như không biết, nếu muốn thì đi thẳng vào vấn đề nói rõ ràng rồi quyết định có chia tay hay không!"
Mạnh Giản thở dài, cô dùng đầu ngón tay chọc vào mu bàn tay của Từ Lăng, hỏi: "Cô đã từng yêu đương chưa?"
"Urse!" Từ Lăng chớp đôi mắt kiều mị, bắn ra tia điện tới mấy ngàn volt.
Mạnh Giản nói: "Vậy thì cô có thể đoán ra được sao? Nếu cảm xúc có thể giống với một bài kiểm tra với câu hỏi trắc nghiệm là B hoặc C, thì có lẽ đã sớm giải quyết được mọi khúc mắt và rối ren, cũng sẽ không có nhiều người cứ mãi mắc kẹt trong một mối quan hệ khó khăn như vậy!"
Từ Lăng cười nhạo, cô ngửi ngửi điếu thuốc ở trên tay chứ không châm lửa, cô nói: "Thật không biết con người tự do phóng khoáng lúc trước của cô đi đâu rồi? Đua xe, đánh bạc, chơi bida, mọi thứ cô đều là cao thủ, hiện tại thì sao? cô còn nhớ rõ cảm giác cầm gậy và đạp ga là thế nào không?"
Mạnh Giản lấy mu bàn tay che mắt, có thứ gì đó làm ẩm ướt da cô.
Trước kia vì kiếm sống mà bôn ba vất vả, đi khắp nơi, làm theo lời người khác, thậm chí là đánh cược cả tính mạng. Thời điểm ấy, cuộc sống thật con mẹ nó thê thảm! Nhưng hiện tại thì sao? Cô sống trong biệt thự, mặc những bộ quần áo của các thương hiệu mà trước đây cô thậm chí còn không dám đến gần cửa hàng, có tài xế có người giúp việc, nhưng cô có cảm thấy cuộc sống bây giờ tốt hơn không? Không, khi cô đạp chân ga, nắm chặt gậy đánh bóng, cô cảm thấy như thể cả thế giới đang nằm trong lòng bàn tay, ở dưới ngay bàn chân của mình. Thời điểm đó tuy khó khăn và vất vả, nhưng cô lại cảm thấy thế nào? Cảm thấy mẹ nó, cuộc sống này thật thích!
Bây giờ thì thế nào? Trung tâm của cô xoay quanh một người đàn ông cùng một đứa bé chưa chào đời. Cô cảm thấy như vậy cứ giữ cho mọi thứ yên bình, cô có thể nhìn thấy hình ảnh của mình khi năm mươi tuổi, một tầng không đổi.
"Tôi... mặc dù không hiểu, nhưng tôi vẫn muốn tin tưởng anh ấy." Cô tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nói.
Nếu đời này của cô không có anh ấy, cô nghĩ rằng bản thân sẽ như đi trên lớp băng mỏng, từng bước khó đi. Trước niềm tin của tình yêu, cô nguyện nhượng bộ lần này, làm ngơ lần này.
Cô đặt tay che đi đôi mắt của mình, ánh mặt trời xuyên qua kẽ ngón tay, nhắm thẳng vào đôi mắt cô. Mặc dù chói lọi nhưng cô vẫn cảm thấy ánh sáng mặt trời rất tuyệt vời, ít nhất là nó đủ ấm áp! Giống như độ ấm của một người nào đó, và cô sẵn sàng vì chút ấm áp khó có được này mà lựa chọn tin tưởng dù chỉ là 50%.
—
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Thi xong ròi, tui bắt đầu trả nợ dần dần nhá!!
Đừng quên để lại cho mình một vote nha
—
Chu Minh Thân thời gian gần đây đều trở về nhà rất sớm, mấy cuộc hẹn xã giao cùng nhiều người cũng đều bị hủy, tập trung trở thành người ba tiêu chuẩn.
"Cô ấy đâu?" Chu Minh Thân về nhà, cởi cà vạt treo lên giá, nhìn qua nhà ăn và phòng khách đều không thấy bóng dáng xinh đẹp kia đâu.
Quản gia cười, chỉ chỉ trên lầu: "Cô ấy đang tập thể dục ạ."
"Phụ nữ mang thai có thể tập thể dục sao?" Anh ngạc nhiên hỏi.
"Có thể ạ, tập luyện thích hợp ngược lại còn rất tốt cho đứa trẻ, sau này khi sinh con cũng sẽ giảm chút đau đớn."
Chu Minh Thân đi đến phòng tập thể hình ở trên lầu, Mạnh Giản đang mang một chiếc t-shirt to rộng vừa thở hổn hển vừa nâng tạ. Cả người cô đều là mồ hôi, hẳn là đã không ngừng tập luyện hơn cả tiếng đồng hồ.
Chu Minh Thân tháo tai nghe của cô xuống, nói: "Đi tắm rửa đi."
Mạnh Giản thả tạ xuống, lấy tay lau mặt, ôm lấy cái bụng không khác gì ấm trà của mình, đau khổ nói: "Không chỉ béo bụng, mà bây giờ cả tay và chân của em đều béo."
Giọng điệu cô ai oán, nghe cực kỳ muốn rơi lệ vì thương tâm.
"Vậy thì phải làm sao bây giờ? Cũng không thể nào không sinh nữa." Chu Minh Thân ôn hòa an ủi cô, "Cũng không béo mà, sinh con xong rồi giảm được không em?"
Mạnh Giản ném chiếc khăn lau mồ hôi, ngẩng cao đầu bước ra khỏi phòng tập.
Chu Minh Thân cười, lắc đầu bất lực rồi đi theo.
Thời điểm Mạnh Giản mang thai đến tháng thứ tám, lúc cúi đầu cô còn không nhìn thấy được mũi chân của mình, cô sờ sờ thiết bị tập thể dục, cũng không dám lộn xộn nữa.
Chu Minh Thân đến đón cô trở về nhà cũ ăn cơm, cô mang một chiếc váy rộng thoải mái, trông giống hệt bà bầu thật sự. Giơ chiếc gương nhỏ lên nhìn, trên mũi nhỏ cũng hiện thêm vài nốt tàn nhan. Cô thở ngắn than dài bên ghế lái phụ, nỗi ai oán hận không thể xộc thẳng lên trời.
Chu Minh Thân không biết cô đang nghĩ gì, cũng không quá chú ý đến cảm xúc của cô. Mạnh Giản nâng má nhìn khung cảnh thành phố lướt qua như bay bên ngoài cửa sổ, trong lòng đa cảm đến lạ.
Về đến nhà cũ cô liền cẩn thận như đang đi trên mũi dao, Chu Huệ cùng Giang Tấn cũng trở về, Mạnh Giản lúng túng chui vào bếp, cô vẫn chưa quen với một tổ hợp như vậy xuất hiện trước mặt mình.
Ngay lúc Chu Chiêu lén đến phòng bếp ăn vụng, Mạnh Giản cùng anh, hai người bọn họ bắt đầu chọn lấy thức ăn, ăn đến vô cùng vui vẻ.
"Ngu ngốc, cô ăn nhiều như vậy không sợ vóc dáng kia một đi không trở lại à!" Chu Chiêu nhìn cô đang ăn một cách hăng say, nhịn không được lo lắng thay cô.
Mạnh Giản buông đũa, cực kỳ nghiêm túc mà nhìn anh, "Cái hay không nói, chỉ nói mấy cái dở, đây là thói quen từ trước tới nay của anh à?"
Chu Chiêu cười ha ha, gắp một miếng gà cay nhét vào miệng Mạnh Giản.
"A!" Mạnh Giản kêu to, "Cay quá trời nè!"
Chu Chiêu: "...."
"Nhớ hương vị món tôm hùm đất ở bên ngoài trường học ghê, cay cay tê tê, nhưng lại kích thích vị giác, là cực phẩm nhân gian á!" Mạnh Giản nhắm mắt hồi tưởng lại dư vị.
Chu Chiêu nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, thật không nỡ đánh gãy niềm vui nhỏ bé của cô.
Mạnh Giản mở một mắt nhìn anh, "Có chuyện rắm gì thì nhanh thả, ấp a ấp úng như vậy không giống anh chút nào!"
Chu Chiêu dùng đầu bên kia của chiếc đũa gõ trán cô, buồn bực nói: "Không chịu nổi à, tôi chính là vì nghĩ cho cô nên mới không muốn nói!"
Mạnh Giản ném chiếc đũa, tay ôm ngực, "Nói đi, anh nói chỉ nói một nửa như vậy thì làm sao tôi ăn nổi!"
"Cô biết chú hai đầu tư vào Tống thị không?" Chu Chiêu hít một hơi, cuối cùng mở miệng nói.
Mạnh Giản sửng sốt một chút: "Tống thị? Là nhà họ Tống vợ trước của anh ấy sao?"
"Ừ, hai trăm triệu." Chu Chiêu đưa hai ngón tay, không rõ ý tứ mà nhìn cô.
Mũi chân Mạnh Giản di chuyển, cô cúi đầu cười cười, "Anh ấy có tiền vậy à?"
Chu Chiêu lại không có tâm trạng nói đùa, anh nghiêm túc hỏi cô: "Hai người rốt cuộc đã lĩnh chứng chưa?"
"Vẫn chưa." Mạnh Giản ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ có chút tái nhợt, cô nhìn Chu Chiêu, nói: "Là anh ấy chủ động cho cô ta sao?"
"Có gì khác nhau sao? Hai người không kết hôn thì dù số tiền này được dùng cho mục đích gì thì cô cũng không có quyền can thiệp vào. Mà ngay cả khi hai người đã kết hôn...." Chu Chiêu muốn nói, với tính cách của Chu Minh Thân, nếu đã là điều mà anh muốn thì ai cũng không thể ngăn cản.
Mạnh Giản quay đầu tìm nước, Chu Chiêu nói: "Cô muốn làm gì?"
"Tìm nước, nó thật cay!" Mạnh Giản không ngừng dùng tay quạt vào miệng, trong mắt có vài giọt nước mắt trong suốt.
Thấy vậy không nói gì, Chu Chiêu chỉ đưa cho cô một cốc nước.
"Cô thấy khá hơn chưa?"
Mạnh Giản uống cạn cả cốc, cầm cốc nước, cô ngơ ngác hỏi: "Còn nữa không? Cay thật đó...!"
Chu Chiêu lại mang cho cô một ly, Mạnh Giản lại cầm lấy uống cạn, cô lau nước mắt trên khóe mắt ngây ngô cười: "Thật sự rất cay, sao càng uống lại càng thấy cay..."
(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
Lần đầu tiên trong đời, Chu Chiêu chủ động vươn tay ôm một người phụ nữ, anh duỗi tay đem cô ôm vào lồng ngực, ấn đầu cô dựa lên vai mình.
"Cay quá thì khóc đi, nếu ăn cay tôi cũng khóc, không sao đâu..."
Mạnh Giản ngẩng đầu, nắm lấy ống tay áo của Chu Chiêu nói: "Sao lại cay như vậy? Lúc mới ăn cũng đâu có cay như vậy đâu! Sao càng ngày lại càng cay... Thật khó chịu..." Nước mắt cô lộp bộp rơi xuống, rơi trên vai của Chu Chiêu, bắn ra một ít hạt nước trên chiếc áo khoác da của anh.
"Cay thì không ăn nữa, sau này phải nhớ kỹ!"
Hai người ôm nhau với tư thế kỳ quái, ở giữa lại là một cái bụng bự. Một người kêu "Cay", một người lại phối hợp nói cay, có lẽ tình bạn đẹp nhất không có gì tốt hơn thế này, tôi hiểu được nỗi đau của bạn nhưng tuyệt đối sẽ không chọc phá vào vết thương đó, tôi sẽ ở cạnh bạn để cùng cảm nhận nhưng tuyệt đối sẽ không vui mừng trước nỗi đau của bạn.
Lúc ăn cơm Chu Minh Thân phát hiện ra cô có chút không thích hợp, hỏi cô làm sao vậy, Mạnh Giản chỉ chỉ món gà trên bàn: "Rất cay, em bị làm cay đến khóc."
Bà cả Chu cười nói: "Chúng ta đều có thói quen ăn cay một chút, em không quen sao?"
Mạnh Giản cười: "Không phải ạ, là vì lần này em có chút yếu, không chống đỡ được."
Chu Chiêu nhìn cô một cái, cúi đầu nhìn miếng gà ở trong bát.
Chu Minh Thân nhìn thấy biểu hiện bất thường của anh, trong lòng thoáng chốc trầm xuống.
Trên đường về nhà, Từ Lăng tình cờ gọi đến hẹn Mạnh Giản chiều mai đi uống trà, Mạnh Giản cười cùng cô trò truyện tôi một câu cô một câu cho tới khi về nhà. Chu Minh Thân muốn hỏi cũng không có cơ hội để nói, Mạnh Giản cười hì hì đẩy cửa xe bước ra ngoài, như vô tình đi về phía trước.
Tắm xong, cả người đều thơm tho rồi cô mới thả người nằm xuống giường, Chu Minh Thân đặt tay bên eo cô, Mạnh Giản cười đẩy tay anh, "Ngứa, anh buông ra đi."
Chu Minh Thân thu tay lại, đặt lên trán cô một nụ hôn.
"Ngủ ngon, bảo bối!"
"Ngủ ngon..." Mạnh Giản nghiêng người, trừng lớn mắt nhìn vào khoảng không tăm tối. Lời Chu Chiêu nói cứ như sợi dây thừng đang không ngừng quấn chặt vào cổ cô, cô rất muốn vờ như không có việc gì mà nói với Chu Minh Thân xem anh sẽ phản ứng như thế nào, nhưng cô rất không có tự tin. Đây là tiền của anh, anh muốn tiêu như thế nào thì liền tiêu như thế đó, một chút dũng khí để hỏi cô cũng không có được. Cô là gì chứ? Một người được anh bao dưỡng, sau đó được anh yêu, sau đó lại trùng hợp có một đứa con? Mạnh Giản nghiêng đầu, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, không phải chỉ một lần, cô cảm nhận được khoảng cách chênh lệch giữa hai người.
Nước mắt thấm vào gối, cô chớp mắt lặng lẽ lau sạch, nhắm chặt mắt, vờ như không nghe thấy âm thanh trong lòng.
Sáng sớm tỉnh dậy, Chu Minh Thân thấy cô ngủ ngon lành, nhẹ nhàng thu dọn đồ rồi đi ra ngoài. Mạnh Giản mở mắt ra, hai mắt đỏ bừng, bên trong toàn là tơ máu.
Quá rõ ràng, cả một đêm cô không ngủ.
Trải qua một buổi sáng như bình thường, cô sửa soạn một chút liền đeo kính râm đi ra ngoài. Tài xế đưa cô đến chỗ hẹn của cô và Từ Lăng, cô tới quá sớm, trong sảnh lớn căn bản không có bao nhiêu người.
Sau khi uống hai ly nước chanh, Từ Lăng mới khoan thai đến muộn.
"Cô là... bị bạo lực gia đình sao?" Từ Lăng nhìn thấy cô tiều tụy, không thể tin được mà kéo ghế ra ngồi xuống.
Mạnh Giản nói: "Đúng vậy, sớm muộn gì cũng phải rời khỏi nhà."
Từ Lăng: "...."
Mạnh Giản kể đại khái chuyện mà mình trải qua, sau đó nhìn cô đầy mong đợi.
"Này... Chẳng lẽ còn có mục đích khác?" Cô hèn nhát nói một câu.
Mạnh Giản chán nản giống quả bóng cao su xì hơi, cô nói: "Tôi không nghĩ ra, tôi thật sự quá ngu ngốc."
"Chuyện thường trường này chúng ta không hiểu được, nếu cô không yên tâm thì sao không tìm người theo dõi anh ta xem sao." Từ Lăng hất mái tóc màu đỏ rượu của mình lên, tùy tiện nói.
Mạnh Giản lắc đầu, "Không chạm đến điểm mấu chốt, tôi sẽ không làm."
Từ Lăng: "Cô cảm thấy bản thân hiện tại đã rất tốt rồi? Đừng quên trong bụng cô vẫn còn một đứa trẻ, nếu nó sinh ra rồi bị trầm cảm hay tự kỷ, cô có thể đảm đương được trách nhiệm này không?"
Mạnh Giản nâng mí mắt lên nhìn cô, không nói nên lời: "Vậy cô có biết trầm cảm hay tự kỷ là có liên quan đến trình tự chuỗi gen không, cái này..." Mạnh Giản chỉ vào bụng mình, "Đã được định từ rất sớm rồi, không thể thay đổi được!"
Từ Lăng trừng trắng mắt, "Sinh viên đại học, khá lắm!"
Mạnh Giản cười khổ; "Tôi thì tính là sinh viên gì chứ? Chẳng khác gì một đứa ngốc cả!"
Từ Lăng nhéo nhéo tai, nói: "Có thể không cần lâm vào cảnh hoài nghi chồng mình như mấy người phụ nữ trung niên được không? Cô hiện tại vẫn là một thiếu nữ xanh tươi mơn mởn, thậm chí nếu cô ly hôn với anh Chu, thì cô cũng sợ cái gì chứ?"
Mạnh giản nhấp một ngụm nước chanh, đáy lòng chua chát, cô nói: "Tôi vẫn sợ..."
Từ Lăng nói: "Giữ lại hoặc cắt đứt, nếu muốn thì cứ giả vờ như không biết, nếu muốn thì đi thẳng vào vấn đề nói rõ ràng rồi quyết định có chia tay hay không!"
Mạnh Giản thở dài, cô dùng đầu ngón tay chọc vào mu bàn tay của Từ Lăng, hỏi: "Cô đã từng yêu đương chưa?"
"Urse!" Từ Lăng chớp đôi mắt kiều mị, bắn ra tia điện tới mấy ngàn volt.
Mạnh Giản nói: "Vậy thì cô có thể đoán ra được sao? Nếu cảm xúc có thể giống với một bài kiểm tra với câu hỏi trắc nghiệm là B hoặc C, thì có lẽ đã sớm giải quyết được mọi khúc mắt và rối ren, cũng sẽ không có nhiều người cứ mãi mắc kẹt trong một mối quan hệ khó khăn như vậy!"
Từ Lăng cười nhạo, cô ngửi ngửi điếu thuốc ở trên tay chứ không châm lửa, cô nói: "Thật không biết con người tự do phóng khoáng lúc trước của cô đi đâu rồi? Đua xe, đánh bạc, chơi bida, mọi thứ cô đều là cao thủ, hiện tại thì sao? cô còn nhớ rõ cảm giác cầm gậy và đạp ga là thế nào không?"
Mạnh Giản lấy mu bàn tay che mắt, có thứ gì đó làm ẩm ướt da cô.
Trước kia vì kiếm sống mà bôn ba vất vả, đi khắp nơi, làm theo lời người khác, thậm chí là đánh cược cả tính mạng. Thời điểm ấy, cuộc sống thật con mẹ nó thê thảm! Nhưng hiện tại thì sao? Cô sống trong biệt thự, mặc những bộ quần áo của các thương hiệu mà trước đây cô thậm chí còn không dám đến gần cửa hàng, có tài xế có người giúp việc, nhưng cô có cảm thấy cuộc sống bây giờ tốt hơn không? Không, khi cô đạp chân ga, nắm chặt gậy đánh bóng, cô cảm thấy như thể cả thế giới đang nằm trong lòng bàn tay, ở dưới ngay bàn chân của mình. Thời điểm đó tuy khó khăn và vất vả, nhưng cô lại cảm thấy thế nào? Cảm thấy mẹ nó, cuộc sống này thật thích!
Bây giờ thì thế nào? Trung tâm của cô xoay quanh một người đàn ông cùng một đứa bé chưa chào đời. Cô cảm thấy như vậy cứ giữ cho mọi thứ yên bình, cô có thể nhìn thấy hình ảnh của mình khi năm mươi tuổi, một tầng không đổi.
"Tôi... mặc dù không hiểu, nhưng tôi vẫn muốn tin tưởng anh ấy." Cô tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nói.
Nếu đời này của cô không có anh ấy, cô nghĩ rằng bản thân sẽ như đi trên lớp băng mỏng, từng bước khó đi. Trước niềm tin của tình yêu, cô nguyện nhượng bộ lần này, làm ngơ lần này.
Cô đặt tay che đi đôi mắt của mình, ánh mặt trời xuyên qua kẽ ngón tay, nhắm thẳng vào đôi mắt cô. Mặc dù chói lọi nhưng cô vẫn cảm thấy ánh sáng mặt trời rất tuyệt vời, ít nhất là nó đủ ấm áp! Giống như độ ấm của một người nào đó, và cô sẵn sàng vì chút ấm áp khó có được này mà lựa chọn tin tưởng dù chỉ là 50%.
—
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Thi xong ròi, tui bắt đầu trả nợ dần dần nhá!!
Đừng quên để lại cho mình một vote nha