Chương 30
Phó Cảnh Dự quay lại nhìn cô, nhẹ gật đầu.
Anh không có vấn đề gì, anh phải đối mặt với nó mọi lúc.
Đồ Ca giật giật khóe miệng nắm chặt bàn tay anh, cảm thấy được ngón tay anh thả lỏng: "Anh có thể."
Phó Cảnh Dự khống chế sức lực không bóp tay cô mạnh, ừm một tiếng theo cô vào đồn cảnh sát.
Cảnh sát kiểm tra thân phận của anh, quay đầu lại liếc nhìn Phó Minh Chu và Hàn Thác đang đứng phía sau, ý bảo Phó Cảnh Dự ký tên: "Lúc trộm ghé thăm chủ nhà không có ai. Chờ anh lại kiểm tra, anh kiểm tra xem có mất đồ vật gì quý giá không."
"Có thể." Phó Cảnh Dự cúi lưng, cầm bút nhanh chóng ký tên, không hề buông tay Đồ Ca ra.
Sau khi ký tên kiểm tra những món đồ bị trộm, cả nhóm đi ra khỏi đồn cảnh sát rồi lên xe, cùng cảnh sát đến căn hộ bị trộm.
"Tình cảm của Cảnh Dự dành cho Đồ Ca khác với những người khác." Hàn Thác hạ cửa kính xe xuống, cầm điếu thuốc để lên miệng châm: "Cậu tính xem, đừng dùng thái độ làm ăn dây dưa với Đồ Ca, cô gái này không dễ để bị bắt nạt đâu."
Phó Minh Chu liếc anh ta một cái, cười khổ nói: "Là cực kỳ không dễ bị bắt nạt. Lúc nghe nói Cảnh Dự mất tích, việc đầu tiên cô ấy nghĩ đến là tìm thứ gì đó có thể đánh người được. Cảnh Dự có lẽ đã chịu không ít chuyện khổ ở An Thị."
"Khẳng định không ít." Hàn Thác hút một hơi thuốc, mỉm cười: "Cảnh sát Hà Châu có nói, mấy tên lưu manh hầu như toàn bị đánh gãy xương, đúng là rất tàn nhẫn."
Phó Minh Chu nhớ lại lúc anh nhặt chiếc lá rơi trên đầu Đồ Ca ở tầng dưới studio của Hà Vân Tranh, sống lưng không hiểu sao nhảy lên một trận lạnh lẽo.
Tính cô thật sự không dễ gì bị bắt nạt, nhưng khi trước mặt Cảnh Dự lại giống như một con mèo ngoan.
"Mà này, đừng nói chuyện này với bà cụ ở nhà." Hàn Thác lại cười: "Tôi không lo bà cụ phản đối, tôi chỉ sợ bà cụ còn muốn Đồ Ca gả cho Cảnh Dự khiến con nhà người ta sợ."
Phó Minh Chu bất lực thở dài.
Bà cụ thực sự có thể làm ra chuyện này. Cảnh Dự mất tích hai năm bà cụ ở nhà khóc đến mờ mắt, sau khi Cảnh Dự trở về, bà cụ lại bắt đầu lo lắng sợ lúc mình đi rồi Cảnh Dự phải làm sao.
Bất kể gia cảnh hay năng lực bản thân, Hà Vân Tranh quả thực là người thích hợp nhất với Cảnh Dự.
Nhưng người phù hợp lại không phải người mình thích.
"Còn chuyện khác nữa, theo như thông tin hồ sơ bảo dưỡng xe bị tai nạn của chú cậu cho thấy xe đã được gửi đi bảo dưỡng một ngày trước khi xảy ra tai nạn." Hàn Thác rít hai hơi rồi dập điếu thuốc, xoay người móc trong túi hồ sơ mở ra một xấp tài liệu.
Phó Minh Chu sa sầm mặt: "Cậu nói tai nạn xe cộ thật sự là do có người gây ra?"
"Còn chưa biết, hiện tại tất cả đều là nghi ngờ. Những manh mối mà cảnh sát tìm thấy chắc cũng giống với những gì tôi tìm thấy." Hàn Thác lôi ra bằng chứng chiếc xe đã được gửi đi bảo dưỡng, cong ngón tay búng búng: "Tôi đã sao chép một bản, cậu tí nữa về rồi xem, dù sao chuyện cũng đã xảy ra bốn năm, cũng không có khả năng ngày một ngày hai điều tra ra được."
Phó Minh Chu nghiến răng gật đầu.
Dừng xe đi xuống, Đồ Ca cùng Phó Cảnh Dự xuống xe, nắm tay nhau đi theo sau viên cảnh sát tiến vào hàng hiên.
Phó Minh Chu thoáng yên tâm, theo Hàn Thác đi lên.
Căn hộ thông tầng này là căn hộ chú dì của anh ấy lúc trước thường ở, Cảnh Dự sinh ra và lớn lên ở đây, sau vụ tai nạn xe hơi, anh ấy đã nghe theo ý kiến của bác sĩ tâm lý không dám đưa anh trở lại đây, về sau chỗ này luôn luôn được bỏ trống.
Khóa cửa ra vào của căn hộ không bị phá, Phó Cảnh Dự chỉ có thể đợi bên ngoài cùng cảnh sát vì không mang theo chìa khóa.
Phó Minh Chu mở cửa đi vào trước, đứng ở hành lang nhìn Phó Cảnh Dự.
Anh rất căng thẳng, huyết sắc trên mặt dần dần tan biến, cứ đứng yên ngoài cửa chậm chạp không động đậy.
"Anh Cá voi, nếu anh không muốn vào thì không vào. Chúng ta đợi ở bên ngoài, anh Phó sẽ giúp kiểm tra thứ còn thiếu trong nhà." Đồ Ca lên tiếng trấn an cảm xúc của anh: "Không thích thì cự tuyệt, không sao."
Phó Cảnh Dự nắm chặt tay cô, cúi đầu nhìn vào mắt cô, khó khăn nói: "Anh... có thể."
Mấy ngày này anh vẫn luôn suy nghĩ, ngày đó nếu anh lái xe liệu kết quả có khác đi.
Vốn dĩ, anh muốn đợi chẩn đoán của bác sĩ Lương đưa ra, sau đó nói với Đồ Ca rằng trí nhớ của anh đã được khôi phục, sau đó để cô cùng anh trở về nhà.
Chỉ là ngày này đến sớm hơn so với dự định của anh.
"Chúng ta vào thôi." Đồ Ca lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, dẫn anh đi vào.
Phòng khách bị lật tung bừa bãi, các phòng trên lầu xuống cũng lộn xộn, ngoài những thứ mà trộm khai ra, trong nhà còn có một vài chiếc điện thoại di động lỗi thời cùng một chiếc đài.
Cảnh sát lập biên bản xong xác nhận không còn thiếu thứ gì nữa, đồng thời yêu cầu Phó Cảnh Dự ký tên đồng ý để cả đội rời đi.
"Cảnh Dự?" Phó Minh Chu quan tâm nhìn anh: "Đi thôi."
"Mọi người đi đi." Phó Cảnh Dự dựa vào sô pha, chậm rãi buông tay Đồ Ca, cong lưng ôm gối, ngây người nhìn bàn trà: "Đồ Ca ở đây."
Phó Minh Chu trao đổi ánh mắt với Đồ Ca, hất cằm về phía Hàn Thác rồi bước ra ngoài trước.
Cửa ra vào được đóng lại, Phó Cảnh Dự vùi đầu vào gối, khó chịu nhắm mắt lại.
Ba mẹ sẽ không quay lại nữa.
Đồ Ca biết anh đang cảm thấy không thoải mái nên đặt tay phải lên lưng anh, di chuyển nhẹ để anh cảm thấy dễ chịu.
Thật lâu sau, Phó Cảnh Dự ngẩng đầu lên khỏi gối, nhàn nhạt nói: "Em cũng về đi."
"Không." Đồ Ca buột miệng nói: "Em không đi đâu, thật đấy."
Anh nghĩ rằng cô rồi cũng sẽ rời bỏ anh giống như ba mẹ, cô biết.
"Ừ." Phó Cảnh Dự quay đầu lại nhìn cô, hai mắt đỏ bừng: "Ở đây, để Đồ Khải cũng ở căn hộ này."
Căn phòng cô thuê sẽ bị phá bỏ sau Tết âm lịch, chủ nhà sẽ sớm đuổi họ ra ngoài. Anh trai anh đã đăng lên vòng bạn bè, anh trai anh có mua hai mảnh đất ở đó, thông báo phá dỡ sẽ được đăng vào tuần tới.
Đồ Ca: "..."
Phó Cảnh Dự thấy sự ngạc nhiên trong mắt cô, vai anh run lên bắt đầu thở hổn hển, bàn tay ôm gối lộ ra khớp xương trắng bệch, như thể sẽ xuyên qua da thịt bất cứ lúc nào.
"Đừng tức giận, anh đã hứa với em rồi." Đồ Ca hốt hoảng ôm lấy anh: "Nếu anh cảm thấy không thoải mái thì khóc đi. Em sẽ không nói cho người khác biết. Đồ Khải cũng hay khóc, mặc kệ cả lúc em đánh cũng khóc."
Phó Cảnh Dự nguỵ trang gạt đi cơn tức giận, vùi đầu vào cổ cô, nước mắt chảy dài trên mặt.
Vào ngày đám tang ba mẹ được tổ chức, anh vẫn đang nằm ở phòng ICU (Phòng săn sóc tích cực), sau khi xuất viện, anh đi một chuyến đến nghĩa trang, sau bốn năm hỗn loạn, cũng chẳng biết mình là ai mình ở đâu.
Về sau được anh cả đưa về Tân Thành lần nữa, tim anh rất đau nhưng không biết tại sao lại đau.
Sau khi khôi phục lại trí nhớ, anh luôn ảo tượng mọi thứ trước đây chỉ là một giấc mơ, về đến nhà bố vẫn ở bếp nấu ăn còn mẹ đang đánh đàn trước cửa sổ. Ba mẹ sẽ hỏi anh đi làm về có mệt không, có vô cớ tức giận với mọi người không.
Vừa rồi lúc cánh cửa được mở ra, anh chợt ý thức rõ ràng ba mẹ anh sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Một ngày nào đó Đồ Ca cũng sẽ rời xa.
Anh không biết làm cách nào có thể giữ cô lại được, anh có thể nỗ lực, có thể chăm chỉ để cô không phải vất vả như bây giờ. Không phải sống trong căn phòng dột nát, không bị người khác hiểu lầm, gây gổ chỉ vì cô không có tiền.
"Hai người ở trên trời vẫn sẽ nhìn anh." Đồ Ca thở dài một hơi: "Đã tốt hơn chút nào chưa?"
Phó Cảnh Dự hàm hồ trả lời, chần chừ buông cô ra.
Đồ Ca lấy khăn giấy trong túi ra, cẩn thận lau nước mắt cho anh: "Anh muốn sống ở đây thì ở lại, nếu muốn mang theo cái gì thì về chung cư lấy."
Phó Minh Chu nói, vì Phó Cảnh Dự cùng mở studio với bọn Lâm Thanh Phong nên anh mới ở chung cư bên kia, bởi vì thường xuyên tăng ca, đi lại sẽ gần và thuận tiện hơn.
Sống ở đây cũng tốt, môi trường càng quen thuộc càng dễ đánh thức trí nhớ của anh.
Sau khi gửi tin nhắn cho Phó Minh Chu về vấn đề này, Đồ Ca đưa Phó Cảnh Dự trở về chung cư đóng gói hành lý.
Ba giờ chiều, căn hộ được dọn dẹp rồi thay khóa cửa. Đồ Ca tiễn trợ lý của Phó Minh Chu đi, lên lầu tìm Phó Cảnh Dự.
Căn hộ để không bốn năm, nhưng Phó Minh Chu vẫn luôn bố trí người quét dọn mở cửa sổ thường xuyên.
Phòng ngủ của Phó Cảnh Dự nằm trên lầu hai, nối liền với phòng làm việc, bên cạnh là phòng vẽ tranh và phòng khách, cả tầng đều là địa bàn của anh. Lúc Đồ Ca đi vào, anh đang thất thần ngồi trên sàn nhà trước cửa sổ, bên cạnh có một xấp ảnh chụp chung với ba mẹ.
Đồ Ca mím khóe miệng, đi tới ngồi bên cạnh anh, lấy điện thoại ra lựa chọn áo khoác phù hợp để đi làm.
Thứ hai tới An Thuỵ làm việc, mặc dù có cô cùng đi với Phó Cảnh Dự đến đó, nhưng cô cũng phải cho mình thật chỉn chu.
"Đồ Ca." Phó Cảnh Dự nghiêng đầu nhìn cô, ôm cuốn album tựa đầu vào bả vai cô: "Anh đau lòng."
"Họ vẫn sống ở đây. Anh cứ nghĩ vậy thì không sao nữa." Đồ Ca thuận tay vỗ vỗ vai anh: "Giúp em xem em nên mặc áo khoác gì."
Đã ba năm nay cô chưa mua áo khoác mùa đông mới, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có hai áo khoác cùng một chiếc áo khoác bông.
"Màu nâu nhạt, xanh nước biển." Phó Cảnh Dự nhìn xuống màn hình điện thoại di động nói: "Cái này không đẹp. Tay áo quá hẹp, cổ áo bị lệch."
Đồ Ca: "..."
Quay trở lại giao diện tìm kiếm, Đồ Ca nhớ lại những gì đàn chị đã nói, cô lại mở một ứng dụng mua sắm khác tìm kiếm một thương hiệu phù hợp với mình.
"Cái này cũng được." Phó Cảnh Dự vươn tay chọc vào màn hình điện thoại di động của cô: "Là cái này."
Đồ Ca xem qua giá cả, dùng toàn bộ phiếu giảm giá cộng vào thì cũng gần bốn trăm, lòng đau như cắt, nghiến răng thêm vào giỏ hàng.
Đắt quá, ngân sách của cô chỉ có khoảng hai trăm, còn phải mua áo bông bên trong quần dài, một ngàn tệ không biết có mua được hai bộ quần áo có thể mặc thay đổi được không.
"Cái này." Phó Cảnh Dự lại chọc ngón tay vào màn hình.
Đồ Ca không chỉ đau bên ngoài mà còn đau cả trong tim: "Em mua nó để cùng anh đi làm thôi, ngàn vạn lần không được rút lui nếu không em đòi lại anh đấy."
"Không rút lui." Phó Cảnh Dự chớp mắt tiếp tục chọn quần áo cho cô, anh sẽ không để cô thất vọng.
Sáng thứ hai, Đồ Ca đúng 5 giờ thức dậy. Lúc mở cửa ra ngoài, Phó Cảnh Dự cũng đã rời giường, đầu tóc rối loạn gương mặt nhập nhèm.
"Bên ngoài trời đang mưa, hôm nay không đi chạy bộ. Em đi luyện nghe một lúc, anh trở lại ngủ bù tiếp đi đến giờ em gọi anh dậy." Đồ Ca ngáp một cái, nhìn thấy đôi mắt đen nhèm của anh, không hiểu sao thấy đau lòng.
Tối qua khẳng định anh ngủ không ngon.
Phó Cảnh Dự đáp lời, đi thẳng vào phòng cô, đi tới giường đắp chăn tiếp tục ngủ.
Đồ Ca buồn cười lắc đầu.
Đúng 9 giờ, Đồ Ca theo Phó Cảnh Dự đến An Thuỵ, đi theo trợ lý lên lầu nhận chức.
Buổi sáng Phó Cảnh Dự không biết lấy đâu ra cặp kính cận gọng đen, bộ quần áo cũng rất cổ điển, nhìn từ xa, thậm chí chẳng muốn nhìn lại lần nữa.
Cả hai đều ở bộ phận thiết kế, nhưng vị trí cách xa nhau, anh ở phía trước Đồ Ca ở phía sau.
Các nhân viên khác đều đúng giờ đến làm việc, Đồ Ca mở máy tính tìm công việc yêu cầu cần dịch và mô tả sản phẩm, Phó Minh Chu đột nhiên gọi điện bảo cô lên lầu.
Lần dịch thơ trước đó Phó Minh Chu đưa cho cô đã có kết quả, nhà xuất bản đồng ý sử dụng bản dịch của cô với chi phí hai trăm một nghìn từ, toàn bộ tập thơ có khoảng 80 nghìn từ, trả trước 30% thù lao.
Đồ Ca vui vẻ cảm ơn anh ấy, hỏi rõ ràng thời gian ký hợp đồng rồi đi xuống tầng.
Trở lại phòng thiết kế, Phó Cảnh Dự ngoài ý muốn đang đứng cạnh một đồng nghiệp, cô bỗng trở nên căng thẳng, trong lòng thầm cầu mong anh đừng mất bình tĩnh.+
_Hết chương 30_
Anh không có vấn đề gì, anh phải đối mặt với nó mọi lúc.
Đồ Ca giật giật khóe miệng nắm chặt bàn tay anh, cảm thấy được ngón tay anh thả lỏng: "Anh có thể."
Phó Cảnh Dự khống chế sức lực không bóp tay cô mạnh, ừm một tiếng theo cô vào đồn cảnh sát.
Cảnh sát kiểm tra thân phận của anh, quay đầu lại liếc nhìn Phó Minh Chu và Hàn Thác đang đứng phía sau, ý bảo Phó Cảnh Dự ký tên: "Lúc trộm ghé thăm chủ nhà không có ai. Chờ anh lại kiểm tra, anh kiểm tra xem có mất đồ vật gì quý giá không."
"Có thể." Phó Cảnh Dự cúi lưng, cầm bút nhanh chóng ký tên, không hề buông tay Đồ Ca ra.
Sau khi ký tên kiểm tra những món đồ bị trộm, cả nhóm đi ra khỏi đồn cảnh sát rồi lên xe, cùng cảnh sát đến căn hộ bị trộm.
"Tình cảm của Cảnh Dự dành cho Đồ Ca khác với những người khác." Hàn Thác hạ cửa kính xe xuống, cầm điếu thuốc để lên miệng châm: "Cậu tính xem, đừng dùng thái độ làm ăn dây dưa với Đồ Ca, cô gái này không dễ để bị bắt nạt đâu."
Phó Minh Chu liếc anh ta một cái, cười khổ nói: "Là cực kỳ không dễ bị bắt nạt. Lúc nghe nói Cảnh Dự mất tích, việc đầu tiên cô ấy nghĩ đến là tìm thứ gì đó có thể đánh người được. Cảnh Dự có lẽ đã chịu không ít chuyện khổ ở An Thị."
"Khẳng định không ít." Hàn Thác hút một hơi thuốc, mỉm cười: "Cảnh sát Hà Châu có nói, mấy tên lưu manh hầu như toàn bị đánh gãy xương, đúng là rất tàn nhẫn."
Phó Minh Chu nhớ lại lúc anh nhặt chiếc lá rơi trên đầu Đồ Ca ở tầng dưới studio của Hà Vân Tranh, sống lưng không hiểu sao nhảy lên một trận lạnh lẽo.
Tính cô thật sự không dễ gì bị bắt nạt, nhưng khi trước mặt Cảnh Dự lại giống như một con mèo ngoan.
"Mà này, đừng nói chuyện này với bà cụ ở nhà." Hàn Thác lại cười: "Tôi không lo bà cụ phản đối, tôi chỉ sợ bà cụ còn muốn Đồ Ca gả cho Cảnh Dự khiến con nhà người ta sợ."
Phó Minh Chu bất lực thở dài.
Bà cụ thực sự có thể làm ra chuyện này. Cảnh Dự mất tích hai năm bà cụ ở nhà khóc đến mờ mắt, sau khi Cảnh Dự trở về, bà cụ lại bắt đầu lo lắng sợ lúc mình đi rồi Cảnh Dự phải làm sao.
Bất kể gia cảnh hay năng lực bản thân, Hà Vân Tranh quả thực là người thích hợp nhất với Cảnh Dự.
Nhưng người phù hợp lại không phải người mình thích.
"Còn chuyện khác nữa, theo như thông tin hồ sơ bảo dưỡng xe bị tai nạn của chú cậu cho thấy xe đã được gửi đi bảo dưỡng một ngày trước khi xảy ra tai nạn." Hàn Thác rít hai hơi rồi dập điếu thuốc, xoay người móc trong túi hồ sơ mở ra một xấp tài liệu.
Phó Minh Chu sa sầm mặt: "Cậu nói tai nạn xe cộ thật sự là do có người gây ra?"
"Còn chưa biết, hiện tại tất cả đều là nghi ngờ. Những manh mối mà cảnh sát tìm thấy chắc cũng giống với những gì tôi tìm thấy." Hàn Thác lôi ra bằng chứng chiếc xe đã được gửi đi bảo dưỡng, cong ngón tay búng búng: "Tôi đã sao chép một bản, cậu tí nữa về rồi xem, dù sao chuyện cũng đã xảy ra bốn năm, cũng không có khả năng ngày một ngày hai điều tra ra được."
Phó Minh Chu nghiến răng gật đầu.
Dừng xe đi xuống, Đồ Ca cùng Phó Cảnh Dự xuống xe, nắm tay nhau đi theo sau viên cảnh sát tiến vào hàng hiên.
Phó Minh Chu thoáng yên tâm, theo Hàn Thác đi lên.
Căn hộ thông tầng này là căn hộ chú dì của anh ấy lúc trước thường ở, Cảnh Dự sinh ra và lớn lên ở đây, sau vụ tai nạn xe hơi, anh ấy đã nghe theo ý kiến của bác sĩ tâm lý không dám đưa anh trở lại đây, về sau chỗ này luôn luôn được bỏ trống.
Khóa cửa ra vào của căn hộ không bị phá, Phó Cảnh Dự chỉ có thể đợi bên ngoài cùng cảnh sát vì không mang theo chìa khóa.
Phó Minh Chu mở cửa đi vào trước, đứng ở hành lang nhìn Phó Cảnh Dự.
Anh rất căng thẳng, huyết sắc trên mặt dần dần tan biến, cứ đứng yên ngoài cửa chậm chạp không động đậy.
"Anh Cá voi, nếu anh không muốn vào thì không vào. Chúng ta đợi ở bên ngoài, anh Phó sẽ giúp kiểm tra thứ còn thiếu trong nhà." Đồ Ca lên tiếng trấn an cảm xúc của anh: "Không thích thì cự tuyệt, không sao."
Phó Cảnh Dự nắm chặt tay cô, cúi đầu nhìn vào mắt cô, khó khăn nói: "Anh... có thể."
Mấy ngày này anh vẫn luôn suy nghĩ, ngày đó nếu anh lái xe liệu kết quả có khác đi.
Vốn dĩ, anh muốn đợi chẩn đoán của bác sĩ Lương đưa ra, sau đó nói với Đồ Ca rằng trí nhớ của anh đã được khôi phục, sau đó để cô cùng anh trở về nhà.
Chỉ là ngày này đến sớm hơn so với dự định của anh.
"Chúng ta vào thôi." Đồ Ca lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, dẫn anh đi vào.
Phòng khách bị lật tung bừa bãi, các phòng trên lầu xuống cũng lộn xộn, ngoài những thứ mà trộm khai ra, trong nhà còn có một vài chiếc điện thoại di động lỗi thời cùng một chiếc đài.
Cảnh sát lập biên bản xong xác nhận không còn thiếu thứ gì nữa, đồng thời yêu cầu Phó Cảnh Dự ký tên đồng ý để cả đội rời đi.
"Cảnh Dự?" Phó Minh Chu quan tâm nhìn anh: "Đi thôi."
"Mọi người đi đi." Phó Cảnh Dự dựa vào sô pha, chậm rãi buông tay Đồ Ca, cong lưng ôm gối, ngây người nhìn bàn trà: "Đồ Ca ở đây."
Phó Minh Chu trao đổi ánh mắt với Đồ Ca, hất cằm về phía Hàn Thác rồi bước ra ngoài trước.
Cửa ra vào được đóng lại, Phó Cảnh Dự vùi đầu vào gối, khó chịu nhắm mắt lại.
Ba mẹ sẽ không quay lại nữa.
Đồ Ca biết anh đang cảm thấy không thoải mái nên đặt tay phải lên lưng anh, di chuyển nhẹ để anh cảm thấy dễ chịu.
Thật lâu sau, Phó Cảnh Dự ngẩng đầu lên khỏi gối, nhàn nhạt nói: "Em cũng về đi."
"Không." Đồ Ca buột miệng nói: "Em không đi đâu, thật đấy."
Anh nghĩ rằng cô rồi cũng sẽ rời bỏ anh giống như ba mẹ, cô biết.
"Ừ." Phó Cảnh Dự quay đầu lại nhìn cô, hai mắt đỏ bừng: "Ở đây, để Đồ Khải cũng ở căn hộ này."
Căn phòng cô thuê sẽ bị phá bỏ sau Tết âm lịch, chủ nhà sẽ sớm đuổi họ ra ngoài. Anh trai anh đã đăng lên vòng bạn bè, anh trai anh có mua hai mảnh đất ở đó, thông báo phá dỡ sẽ được đăng vào tuần tới.
Đồ Ca: "..."
Phó Cảnh Dự thấy sự ngạc nhiên trong mắt cô, vai anh run lên bắt đầu thở hổn hển, bàn tay ôm gối lộ ra khớp xương trắng bệch, như thể sẽ xuyên qua da thịt bất cứ lúc nào.
"Đừng tức giận, anh đã hứa với em rồi." Đồ Ca hốt hoảng ôm lấy anh: "Nếu anh cảm thấy không thoải mái thì khóc đi. Em sẽ không nói cho người khác biết. Đồ Khải cũng hay khóc, mặc kệ cả lúc em đánh cũng khóc."
Phó Cảnh Dự nguỵ trang gạt đi cơn tức giận, vùi đầu vào cổ cô, nước mắt chảy dài trên mặt.
Vào ngày đám tang ba mẹ được tổ chức, anh vẫn đang nằm ở phòng ICU (Phòng săn sóc tích cực), sau khi xuất viện, anh đi một chuyến đến nghĩa trang, sau bốn năm hỗn loạn, cũng chẳng biết mình là ai mình ở đâu.
Về sau được anh cả đưa về Tân Thành lần nữa, tim anh rất đau nhưng không biết tại sao lại đau.
Sau khi khôi phục lại trí nhớ, anh luôn ảo tượng mọi thứ trước đây chỉ là một giấc mơ, về đến nhà bố vẫn ở bếp nấu ăn còn mẹ đang đánh đàn trước cửa sổ. Ba mẹ sẽ hỏi anh đi làm về có mệt không, có vô cớ tức giận với mọi người không.
Vừa rồi lúc cánh cửa được mở ra, anh chợt ý thức rõ ràng ba mẹ anh sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Một ngày nào đó Đồ Ca cũng sẽ rời xa.
Anh không biết làm cách nào có thể giữ cô lại được, anh có thể nỗ lực, có thể chăm chỉ để cô không phải vất vả như bây giờ. Không phải sống trong căn phòng dột nát, không bị người khác hiểu lầm, gây gổ chỉ vì cô không có tiền.
"Hai người ở trên trời vẫn sẽ nhìn anh." Đồ Ca thở dài một hơi: "Đã tốt hơn chút nào chưa?"
Phó Cảnh Dự hàm hồ trả lời, chần chừ buông cô ra.
Đồ Ca lấy khăn giấy trong túi ra, cẩn thận lau nước mắt cho anh: "Anh muốn sống ở đây thì ở lại, nếu muốn mang theo cái gì thì về chung cư lấy."
Phó Minh Chu nói, vì Phó Cảnh Dự cùng mở studio với bọn Lâm Thanh Phong nên anh mới ở chung cư bên kia, bởi vì thường xuyên tăng ca, đi lại sẽ gần và thuận tiện hơn.
Sống ở đây cũng tốt, môi trường càng quen thuộc càng dễ đánh thức trí nhớ của anh.
Sau khi gửi tin nhắn cho Phó Minh Chu về vấn đề này, Đồ Ca đưa Phó Cảnh Dự trở về chung cư đóng gói hành lý.
Ba giờ chiều, căn hộ được dọn dẹp rồi thay khóa cửa. Đồ Ca tiễn trợ lý của Phó Minh Chu đi, lên lầu tìm Phó Cảnh Dự.
Căn hộ để không bốn năm, nhưng Phó Minh Chu vẫn luôn bố trí người quét dọn mở cửa sổ thường xuyên.
Phòng ngủ của Phó Cảnh Dự nằm trên lầu hai, nối liền với phòng làm việc, bên cạnh là phòng vẽ tranh và phòng khách, cả tầng đều là địa bàn của anh. Lúc Đồ Ca đi vào, anh đang thất thần ngồi trên sàn nhà trước cửa sổ, bên cạnh có một xấp ảnh chụp chung với ba mẹ.
Đồ Ca mím khóe miệng, đi tới ngồi bên cạnh anh, lấy điện thoại ra lựa chọn áo khoác phù hợp để đi làm.
Thứ hai tới An Thuỵ làm việc, mặc dù có cô cùng đi với Phó Cảnh Dự đến đó, nhưng cô cũng phải cho mình thật chỉn chu.
"Đồ Ca." Phó Cảnh Dự nghiêng đầu nhìn cô, ôm cuốn album tựa đầu vào bả vai cô: "Anh đau lòng."
"Họ vẫn sống ở đây. Anh cứ nghĩ vậy thì không sao nữa." Đồ Ca thuận tay vỗ vỗ vai anh: "Giúp em xem em nên mặc áo khoác gì."
Đã ba năm nay cô chưa mua áo khoác mùa đông mới, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có hai áo khoác cùng một chiếc áo khoác bông.
"Màu nâu nhạt, xanh nước biển." Phó Cảnh Dự nhìn xuống màn hình điện thoại di động nói: "Cái này không đẹp. Tay áo quá hẹp, cổ áo bị lệch."
Đồ Ca: "..."
Quay trở lại giao diện tìm kiếm, Đồ Ca nhớ lại những gì đàn chị đã nói, cô lại mở một ứng dụng mua sắm khác tìm kiếm một thương hiệu phù hợp với mình.
"Cái này cũng được." Phó Cảnh Dự vươn tay chọc vào màn hình điện thoại di động của cô: "Là cái này."
Đồ Ca xem qua giá cả, dùng toàn bộ phiếu giảm giá cộng vào thì cũng gần bốn trăm, lòng đau như cắt, nghiến răng thêm vào giỏ hàng.
Đắt quá, ngân sách của cô chỉ có khoảng hai trăm, còn phải mua áo bông bên trong quần dài, một ngàn tệ không biết có mua được hai bộ quần áo có thể mặc thay đổi được không.
"Cái này." Phó Cảnh Dự lại chọc ngón tay vào màn hình.
Đồ Ca không chỉ đau bên ngoài mà còn đau cả trong tim: "Em mua nó để cùng anh đi làm thôi, ngàn vạn lần không được rút lui nếu không em đòi lại anh đấy."
"Không rút lui." Phó Cảnh Dự chớp mắt tiếp tục chọn quần áo cho cô, anh sẽ không để cô thất vọng.
Sáng thứ hai, Đồ Ca đúng 5 giờ thức dậy. Lúc mở cửa ra ngoài, Phó Cảnh Dự cũng đã rời giường, đầu tóc rối loạn gương mặt nhập nhèm.
"Bên ngoài trời đang mưa, hôm nay không đi chạy bộ. Em đi luyện nghe một lúc, anh trở lại ngủ bù tiếp đi đến giờ em gọi anh dậy." Đồ Ca ngáp một cái, nhìn thấy đôi mắt đen nhèm của anh, không hiểu sao thấy đau lòng.
Tối qua khẳng định anh ngủ không ngon.
Phó Cảnh Dự đáp lời, đi thẳng vào phòng cô, đi tới giường đắp chăn tiếp tục ngủ.
Đồ Ca buồn cười lắc đầu.
Đúng 9 giờ, Đồ Ca theo Phó Cảnh Dự đến An Thuỵ, đi theo trợ lý lên lầu nhận chức.
Buổi sáng Phó Cảnh Dự không biết lấy đâu ra cặp kính cận gọng đen, bộ quần áo cũng rất cổ điển, nhìn từ xa, thậm chí chẳng muốn nhìn lại lần nữa.
Cả hai đều ở bộ phận thiết kế, nhưng vị trí cách xa nhau, anh ở phía trước Đồ Ca ở phía sau.
Các nhân viên khác đều đúng giờ đến làm việc, Đồ Ca mở máy tính tìm công việc yêu cầu cần dịch và mô tả sản phẩm, Phó Minh Chu đột nhiên gọi điện bảo cô lên lầu.
Lần dịch thơ trước đó Phó Minh Chu đưa cho cô đã có kết quả, nhà xuất bản đồng ý sử dụng bản dịch của cô với chi phí hai trăm một nghìn từ, toàn bộ tập thơ có khoảng 80 nghìn từ, trả trước 30% thù lao.
Đồ Ca vui vẻ cảm ơn anh ấy, hỏi rõ ràng thời gian ký hợp đồng rồi đi xuống tầng.
Trở lại phòng thiết kế, Phó Cảnh Dự ngoài ý muốn đang đứng cạnh một đồng nghiệp, cô bỗng trở nên căng thẳng, trong lòng thầm cầu mong anh đừng mất bình tĩnh.+
_Hết chương 30_