Chương 45
Đồ Ca bị bộ dạng của anh doạ sợ, không rõ nguyên do đi đến ngồi xuống cạnh anh: "Anh Cá voi?"
"Nói dối." Phó Cảnh Dự từ trên cao nhìn cô, trong mắt hiện rõ sự bất mãn: "Em cũng nói dối anh!"
Cô nói cô sẽ chuyển đến chung cư, nhưng thực ra lại không chuyển.
Buổi chiều, anh cùng anh trai đến studio xem tiến độ sửa sang, nhớ tới ở chung cư còn rất nhiều bản thảo thiết kế nên tiện đường đi qua lấy. Chung cư vẫn như trước, không có đồ vật gì thuộc về hai chị em họ.
"Anh đang nói về việc để em với Đồ Khải sống ở chung cư sao?" Đồ Ca cầm bản thảo thiết kế trên tay lên nhìn, buông xuống vẻ chột dạ, quay đầu nắm lấy tay anh, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh: "Anh muốn biết tại sao em không chuyển đến chung cư của anh không?"
Anh đối với cô tốt thế nào cô đều biết.
Tất cả những gì anh trao cho cô bây giờ, rất có thể ngày mai, khi tỉnh dậy sẽ chẳng còn gì. Không ai thích con gái của kẻ sát nhân, tuy rằng cô chưa bao giờ nghĩ rằng mẹ cô giết người là sai.
Nhưng luật pháp là luật pháp, nếu vi phạm sẽ bị trừng phạt, ngay cả khi người bị tổn hại trước là bản thân.
"Nói đi." Phó Cảnh Dự rầu rĩ lên tiếng.
"Nếu thực sự em và Đồ Khải sống ở đấy. Anh đã suy xét điều gì xảy ra nếu như bà nội anh biết điều đó chưa?" Giọng của Đồ Ca dịu xuống: "Anh biết mẹ em giết người, thời điểm còn ở An Thị biết em và Đồ Khải vì sao lại bị khinh rẻ như vậy."
"Anh có thể thuyết phục." Phó Cảnh Dự vươn vai kéo cô, theo bản năng kéo cô tới trước ngực, tựa cằm vào vai cô rồi nhẹ giọng nói thầm: "Anh có thể chăm sóc cho em với Đồ Khải."
Bố mẹ anh để lại rất nhiều tiền, anh có thể mở studio kiếm tiền cho cuộc sống của cô tốt hơn, dù bà nội không đồng ý thì anh vẫn có thể kiên trì.
"Thuyết phục bà cái gì?" Đồ Ca chua xót mở miệng: "Anh Cá voi, trên đời này thật sự không có chuyện cổ tích."
Cha mẹ anh cả Phó Minh Chu, tất cả mọi người đều cố gắng hết sức để bảo vệ anh. Anh không biết lòng người hiểm ác đến mức nào, không biết cảm giác tuyệt vọng đến tột cùng là thế nào.
Mỗi bước đi của anh bây giờ đều có Phó Minh Chu soi đường cho anh. Cuộc sống của anh thật sự tốt đẹp, rất đáng để mong đợi.
Nhưng với cô thì không phải.
Cô mỗi ngày đều lo lắng, sợ khối u trên chân của Đồ Khải tái phát, sợ mẹ sống trong tù không được tốt đột ngột đổ bệnh, sợ bà dì ra tay phá hủy sự bình yên mà cô khó khăn cầu được.
"Có!" Phó Cảnh Dự tức giận đem người cô đẩy ra, chống tay phải lên sau đầu cô, cúi đầu bịt miệng cô lại.
Anh có thể cho cô tất cả những gì anh có!
Đồ Ca hoàn toàn cứng đờ, hai mắt mở to. Môi anh đè lên môi cô, động tác gì cũng không có, vừa cẩn thận lại có chút tức giận.
"Thích em." Phó Cảnh Dự dời đôi môi cô, run rẩy hôn lên má cô: "Không ai khác, không ai cả."
Đồ Ca chớp chớp mắt, ngây ngẩn cả người: "Anh Cá voi?"
"Anh có thể." Phó Cảnh Dự dán lên trán cô hôn thật mạnh, che đi hàng mi dài, nhỏ giọng nói: "Anh có thể cho em bất cứ thứ gì."
Đồ Ca run lên, khó khăn ngẩng đầu nhìn anh: "Anh thích em?"
Không phải Ôn Tư Kỳ?
"Chỉ thích em." Phó Cảnh Dự gắt gao ôm lấy cô, như là ôm bảo bối quý giá, rầu rĩ nói: "Làm thế nào để nói chuyện yêu đương?"
Anh đã đọc rất nhiều thông tin trên Internet, nhưng vẫn không hiểu.
"Anh trước tiên cứ buông em ra, em có chuyện muốn nói." Mặt Đồ Ca nóng như lửa đốt: "Anh đã gửi bản thiết kế tham gia cuộc thi chưa?"
Cô cũng không biết yêu đương là thế nào, nhưng cô sẽ rất vui khi ở cạnh anh, cũng rất vui vẻ khi hôn anh, ôm anh.
Phó Cảnh Dự lắc đầu: "Anh vẫn chưa chọn."
Đồ Ca thở phào nhẹ nhõm nói cho anh biết nội dung cuộc điện thoại của Hà Vân Tranh. Phó Cảnh Dự vẫn ôm cô như cũ, tựa cằm lên vai cô, nhắm mắt suy nghĩ một lúc rồi nói: "Anh có thể dùng tên tiếng Anh."
"Ý kiến hay đấy." Đồ Ca trên đường trở về cũng đã nghĩ đến biện pháp này, điều cô lo lắng hơn bây giờ là Lâm Thanh Phong có thể sẽ có cơ hội xem trước bài dự thi hay không.
"Anh sẽ xử lý tốt." Phó Cảnh Dự trên mặt lộ ý cười, vui vẻ kéo cô lên: "Em giúp anh chọn đi."
Đồ Ca buồn cười gật đầu.
Anh lại sắp xếp lại tất cả các bản thảo thiết kế, có hai trong số đó phù hợp với chủ đề của cuộc thi - Mê. Đồ Ca chọn ra một bản thảo thiết kế, thản nhiên hỏi: "Bản thảo thiết kế mà anh thường vẽ trước kia ở studio đều được vẽ bằng tay hết?"
Phó Cảnh Dự gật đầu: "Tất cả đều được vẽ bằng tay."
"Như vậy đi, để không bị Lâm Thanh Phong nhìn ra, lần này anh có thể dùng máy tính để vẽ." Đồ Ca vui vẻ đề nghị, sau khi nói xong mới ý thức được hình như anh không dùng máy tính vẽ nhiều.
"Nghe lời em." Phó Cảnh Dự từ sau lưng ôm lấy cô, trầm giọng nói: "Anh đói."
Đồ Ca: "..."
Sau bữa tối, Phó Cảnh Dự vẽ, Đồ Ca dịch bản thảo thơ còn lại, chớp mắt đã tới 10 giờ.
Sau khi tắm rửa xong, Đồ Ca trở lại phòng ngủ cho khách, nằm chưa tới năm phút, Phó Cảnh Dự mở cửa đi vào, tự nhiên nằm ngủ bên cạnh cô: "Bạn gái có thể ngủ chung."
Đồ Ca sặc nước miếng, hai má lập tức bỏng rát: "Không được."
"Anh được." Phó Cảnh Dự vươn tay kéo cô lại, khẩn trương ngậm lấy môi cô một cách cẩn thận.
Môi của Đồ Ca rất mềm, hương vị cũng rất ngọt.
Không khí dường như tĩnh lặng, Đồ Ca phản ứng lại không đợi được nữa đẩy anh ra, Phó Cảnh Dự rời môi, thở hổn hển bên tai cô: "Ngủ ngon Đồ Ca."
Đồ Ca hơi nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt nghẹn đỏ của anh, đột nhiên muốn cười: "Trở về ngủ, có khó chịu em cũng mặc kệ anh."
"Ừ." Phó Cảnh Dự đờ đẫn trả lời, nằm im bất động.
Đồ Ca nín cười, làm bộ như không biết chuyện gì, cũng không thúc giục anh.
Một lúc sau, Phó Cảnh Dự tắt đèn duỗi tay dưới cổ cô, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô đưa vào trong áo ngủ của anh: "Ngủ ngon."
Đồ Ca trong bóng tối chớp mắt, mỉm cười nhắm mắt lại tiến vào giấc ngủ.
Phiên toà về vụ kiện Lâm Thanh Phong sao chép bản thảo được mở vào thứ ba. Đồ Ca không xin nghỉ phép được, tối thứ hai vào tiết tự học buổi tối cô nói một tiếng với Uông Á Nam rồi vội vàng về nhà bằng tàu điện ngầm.
Phó Cảnh Dự đang phát ngốc trong phòng khách, nghe thấy tiếng mở cửa, anh vô thức ngẩng đầu lên, nháy mắt rời khỏi sô pha, lon ton chạy tới ôm lấy cô: " Đồ Ca."
"Ngày mai em không đến được." Đồ Ca vòng tay qua cổ anh, nhón chân hôn anh, nắm tay kéo anh vào phòng khách ngồi xuống: "Giáo viên chuyên ngành không chấp thuận nghỉ phép, tìm cố vấn học tập thì phiền phức."
"Ừ." Phó Cảnh Dự trên môi nở nụ cười, quàng một tay qua vai cô, tay kia cầm di động nhấn mở chụp ảnh: "Như vậy là được."
"Anh không được mang điện thoại di động vào trong phiên tòa." Đồ Ca bị anh làm cho buồn cười, cúi đầu mở túi lấy thẻ sinh viên ra đưa cho anh: "Mang cái này trên người cho bình an."
Nụ cười trên mặt Phó Cảnh Dự càng mở rộng, cất thẻ sinh viên của cô như bảo bối, dắt tay cô lên lầu.
Anh thực ra cũng không lo lắng về việc thắng thua, biết cô không yên lòng cho anh là anh đã rất vui rồi. Vụ kiện sẽ không thua, anh đã xem trước bằng chứng video của Lâm Thanh Phong, sẽ không ảnh hưởng đến kết quả phán quyết.
Tắm rửa xong nằm xuống, Đồ Ca vươn tay nhéo mặt anh, nhướng mày: "Luật sư bên kia có nói khó nghe, anh không được tức giận, đã nhớ rõ chưa."
Phó Cảnh Dự hai mắt sáng ngời nhìn cô, mỉm cười gật đầu.
Những lời nói này Hàn Thác đều nói với anh rồi.
"Còn có, bên kia sẽ tấn công anh bằng cách nói anh là bệnh nhân mắc hội chứng Asperger, anh cũng không thể tức giận." Đồ Ca thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Anh ta tuỳ tiện nói gì cũng không tức giận, ngay cả khi Lâm Thanh Phong nói với anh em là bạn gái của anh ta."
Luật sư mà Lâm Thanh Phong thuê rất lợi hại, mặc kệ thế nào anh ta cũng sẽ bào chữa ở mọi góc độ, miễn là có thể giúp được cho thân chủ. Đây là chức nghiệp mà nghề luật sư cho phép, dù tức giận đến mức muốn giết người cũng không thể biển hiện ra trước tòa.
Sẽ bị bắt lại rồi trở thành nhược điểm công kích.
Vụ án của mẹ xét xử hai lần, Đồ Ca lần nào cũng phải đến dự, cô biết rất rõ điều gì sẽ xảy ra nếu Phó Cảnh Dự mất kiểm soát trước tòa.
"Không tức giận." Phó Cảnh Dự cúi người hôn lên trán cô: "Ngủ đi."
Anh hiện tại có thể kiểm soát rất tốt tính khí của mình, cho dù Lâm Thanh Phong hay luật sư của anh ta có nói gì đi chăng nữa, điều đó cũng sẽ không làm anh dễ phát cáu.
"Ấn bả vai cho em." Đồ Ca quay lưng về phía anh, thở dài một hơi: "Anh phải nhớ rằng một khi mất kiểm soát, anh sẽ cho Lâm Thanh Phong một lý do để hạ anh."
Phó Cảnh Dự lại gật đầu, ấn nhẹ vào vai cô.
Đồ Ca thoải mái, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Phó Cảnh Dự cúi đầu, ánh mắt nhìn cô thật sâu, nhấc chăn xuống giường nhẹ nhàng đi vào nhà tắm.
Phiên tòa bắt đầu lúc 9 giờ, Đồ Ca ngồi trong lớp đầu óc đều nghĩ đến Phó Cảnh Dự. Trong toà án không được phép đeo khẩu trang, không biết anh kiên trì được không.
Lâm Thanh Phong quá hiểu anh, biết làm cái gì có thể kích thích anh.
Cô thực sự một chút cũng không yên tâm.
Cùng thời gian đó, tại Tòa án quận Tân Thành.
Phó Cảnh Dự nắm chặt thẻ sinh viên có ảnh Đồ Ca, cố gắng hết sức kiềm chế cơn tức giận của mình, nhìn Lâm Thanh Phong phía đối diện. Anh ta nói chiếc váy cưới này được thiết kế cho bà xã tương lai của anh ta, còn nói tên của nó là Đồ Ca.
Sự thật hoàn toàn không phải như vậy!
"Nguyên cáo có gì cần bổ sung không?" Sau khi thẩm phán đọc chứng cứ của hai bên, ánh mắt dừng lại trên người Phó Cảnh Dự.
"Không có." Phó Cảnh Dự nhìn thẳng Lâm Thanh Phong, giọng nói bình tĩnh: "Chứng cứ tôi đã trần thuật rõ ràng rồi."
Bản thiết kế do Lâm Thanh Phong cung cấp và bản thảo do Cách Sắc công bố không giống nhau, bản thiết kế mà anh ta vẽ trong video không giống với bằng chứng đã nộp.
Anh không biết kết quả cụ thể phán quyết thế nào, nhưng anh đã làm được những gì anh đã đáp ứng với Đồ Ca.
Sau khi kết thúc phiên toà ra ngoài, Phó Minh Chu vỗ vỗ vai anh, khóe miệng tươi cười: "Trên tay em cầm gì thế?"
Từ lúc mở phiên toà trong tay anh vẫn luôn nắm chặt thứ gì đó.
Phó Cảnh Dự cười đem bảo bối cất vào trong túi áo khoác: "Không thể nói được, mọi người trở về trước đi, em không sao."
Phó Minh Chu mỉm cười gật đầu, sau đó quay sang đỡ bà cụ.
Anh ấy rất bất ngờ với biểu hiện của Cảnh Dự hôm nay, anh ấy vốn tưởng rằng Đồ Ca không có ở đây anh sẽ không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, đặc biệt là khi Lâm Thanh Phong nói rằng Đồ Ca đang có quan hệ tình cảm với anh ta, hơn nữa còn đã sống chung với nhau, cả trái tim anh ta đều ở phía cô.
May mắn thay, Cảnh Dự cũng không phát tác.
"Ma lực của tình yêu." Hàn Thác trêu ghẹo bên tai anh ấy một câu, nhỏ giọng nói: "Kết quả phán quyết sẽ sớm có thôi, tôi có linh cảm cho dù Lâm Thanh Phong thua kiện, Đường Lâm cũng sẽ coi như không có chuyện gì."
Phó Minh Chu nhướng mày, "Chuyện này không quan trọng, quan trọng là Cảnh Dự đã thực sự bình phục."
Hàn Thác bật cười: "Hôm nay cậu ấy thực sự làm tôi phải rửa mắt."
Phó Minh Chu nghiêng đầu nhìn Phó Cảnh Dự đang đi theo lão Ngô lấy xe, trên mặt nở nụ cười thoải mái: "Tôi cũng vậy."
Vị trí của Đồ Ca trong lòng Cảnh Dự quan trọng hơn anh ấy tưởng.
Sau khi kết thúc tiết học cuối cùng vào buổi sáng, Đồ Ca ra khỏi phòng học, lập tức lấy di động ra, nóng lòng gọi cho Phó Cảnh Dự.+
"Quay đầu lại." Giọng Phó Cảnh Dự truyền đến, ẩn ẩn ý cười.
_Hết chương 45_
"Nói dối." Phó Cảnh Dự từ trên cao nhìn cô, trong mắt hiện rõ sự bất mãn: "Em cũng nói dối anh!"
Cô nói cô sẽ chuyển đến chung cư, nhưng thực ra lại không chuyển.
Buổi chiều, anh cùng anh trai đến studio xem tiến độ sửa sang, nhớ tới ở chung cư còn rất nhiều bản thảo thiết kế nên tiện đường đi qua lấy. Chung cư vẫn như trước, không có đồ vật gì thuộc về hai chị em họ.
"Anh đang nói về việc để em với Đồ Khải sống ở chung cư sao?" Đồ Ca cầm bản thảo thiết kế trên tay lên nhìn, buông xuống vẻ chột dạ, quay đầu nắm lấy tay anh, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh: "Anh muốn biết tại sao em không chuyển đến chung cư của anh không?"
Anh đối với cô tốt thế nào cô đều biết.
Tất cả những gì anh trao cho cô bây giờ, rất có thể ngày mai, khi tỉnh dậy sẽ chẳng còn gì. Không ai thích con gái của kẻ sát nhân, tuy rằng cô chưa bao giờ nghĩ rằng mẹ cô giết người là sai.
Nhưng luật pháp là luật pháp, nếu vi phạm sẽ bị trừng phạt, ngay cả khi người bị tổn hại trước là bản thân.
"Nói đi." Phó Cảnh Dự rầu rĩ lên tiếng.
"Nếu thực sự em và Đồ Khải sống ở đấy. Anh đã suy xét điều gì xảy ra nếu như bà nội anh biết điều đó chưa?" Giọng của Đồ Ca dịu xuống: "Anh biết mẹ em giết người, thời điểm còn ở An Thị biết em và Đồ Khải vì sao lại bị khinh rẻ như vậy."
"Anh có thể thuyết phục." Phó Cảnh Dự vươn vai kéo cô, theo bản năng kéo cô tới trước ngực, tựa cằm vào vai cô rồi nhẹ giọng nói thầm: "Anh có thể chăm sóc cho em với Đồ Khải."
Bố mẹ anh để lại rất nhiều tiền, anh có thể mở studio kiếm tiền cho cuộc sống của cô tốt hơn, dù bà nội không đồng ý thì anh vẫn có thể kiên trì.
"Thuyết phục bà cái gì?" Đồ Ca chua xót mở miệng: "Anh Cá voi, trên đời này thật sự không có chuyện cổ tích."
Cha mẹ anh cả Phó Minh Chu, tất cả mọi người đều cố gắng hết sức để bảo vệ anh. Anh không biết lòng người hiểm ác đến mức nào, không biết cảm giác tuyệt vọng đến tột cùng là thế nào.
Mỗi bước đi của anh bây giờ đều có Phó Minh Chu soi đường cho anh. Cuộc sống của anh thật sự tốt đẹp, rất đáng để mong đợi.
Nhưng với cô thì không phải.
Cô mỗi ngày đều lo lắng, sợ khối u trên chân của Đồ Khải tái phát, sợ mẹ sống trong tù không được tốt đột ngột đổ bệnh, sợ bà dì ra tay phá hủy sự bình yên mà cô khó khăn cầu được.
"Có!" Phó Cảnh Dự tức giận đem người cô đẩy ra, chống tay phải lên sau đầu cô, cúi đầu bịt miệng cô lại.
Anh có thể cho cô tất cả những gì anh có!
Đồ Ca hoàn toàn cứng đờ, hai mắt mở to. Môi anh đè lên môi cô, động tác gì cũng không có, vừa cẩn thận lại có chút tức giận.
"Thích em." Phó Cảnh Dự dời đôi môi cô, run rẩy hôn lên má cô: "Không ai khác, không ai cả."
Đồ Ca chớp chớp mắt, ngây ngẩn cả người: "Anh Cá voi?"
"Anh có thể." Phó Cảnh Dự dán lên trán cô hôn thật mạnh, che đi hàng mi dài, nhỏ giọng nói: "Anh có thể cho em bất cứ thứ gì."
Đồ Ca run lên, khó khăn ngẩng đầu nhìn anh: "Anh thích em?"
Không phải Ôn Tư Kỳ?
"Chỉ thích em." Phó Cảnh Dự gắt gao ôm lấy cô, như là ôm bảo bối quý giá, rầu rĩ nói: "Làm thế nào để nói chuyện yêu đương?"
Anh đã đọc rất nhiều thông tin trên Internet, nhưng vẫn không hiểu.
"Anh trước tiên cứ buông em ra, em có chuyện muốn nói." Mặt Đồ Ca nóng như lửa đốt: "Anh đã gửi bản thiết kế tham gia cuộc thi chưa?"
Cô cũng không biết yêu đương là thế nào, nhưng cô sẽ rất vui khi ở cạnh anh, cũng rất vui vẻ khi hôn anh, ôm anh.
Phó Cảnh Dự lắc đầu: "Anh vẫn chưa chọn."
Đồ Ca thở phào nhẹ nhõm nói cho anh biết nội dung cuộc điện thoại của Hà Vân Tranh. Phó Cảnh Dự vẫn ôm cô như cũ, tựa cằm lên vai cô, nhắm mắt suy nghĩ một lúc rồi nói: "Anh có thể dùng tên tiếng Anh."
"Ý kiến hay đấy." Đồ Ca trên đường trở về cũng đã nghĩ đến biện pháp này, điều cô lo lắng hơn bây giờ là Lâm Thanh Phong có thể sẽ có cơ hội xem trước bài dự thi hay không.
"Anh sẽ xử lý tốt." Phó Cảnh Dự trên mặt lộ ý cười, vui vẻ kéo cô lên: "Em giúp anh chọn đi."
Đồ Ca buồn cười gật đầu.
Anh lại sắp xếp lại tất cả các bản thảo thiết kế, có hai trong số đó phù hợp với chủ đề của cuộc thi - Mê. Đồ Ca chọn ra một bản thảo thiết kế, thản nhiên hỏi: "Bản thảo thiết kế mà anh thường vẽ trước kia ở studio đều được vẽ bằng tay hết?"
Phó Cảnh Dự gật đầu: "Tất cả đều được vẽ bằng tay."
"Như vậy đi, để không bị Lâm Thanh Phong nhìn ra, lần này anh có thể dùng máy tính để vẽ." Đồ Ca vui vẻ đề nghị, sau khi nói xong mới ý thức được hình như anh không dùng máy tính vẽ nhiều.
"Nghe lời em." Phó Cảnh Dự từ sau lưng ôm lấy cô, trầm giọng nói: "Anh đói."
Đồ Ca: "..."
Sau bữa tối, Phó Cảnh Dự vẽ, Đồ Ca dịch bản thảo thơ còn lại, chớp mắt đã tới 10 giờ.
Sau khi tắm rửa xong, Đồ Ca trở lại phòng ngủ cho khách, nằm chưa tới năm phút, Phó Cảnh Dự mở cửa đi vào, tự nhiên nằm ngủ bên cạnh cô: "Bạn gái có thể ngủ chung."
Đồ Ca sặc nước miếng, hai má lập tức bỏng rát: "Không được."
"Anh được." Phó Cảnh Dự vươn tay kéo cô lại, khẩn trương ngậm lấy môi cô một cách cẩn thận.
Môi của Đồ Ca rất mềm, hương vị cũng rất ngọt.
Không khí dường như tĩnh lặng, Đồ Ca phản ứng lại không đợi được nữa đẩy anh ra, Phó Cảnh Dự rời môi, thở hổn hển bên tai cô: "Ngủ ngon Đồ Ca."
Đồ Ca hơi nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt nghẹn đỏ của anh, đột nhiên muốn cười: "Trở về ngủ, có khó chịu em cũng mặc kệ anh."
"Ừ." Phó Cảnh Dự đờ đẫn trả lời, nằm im bất động.
Đồ Ca nín cười, làm bộ như không biết chuyện gì, cũng không thúc giục anh.
Một lúc sau, Phó Cảnh Dự tắt đèn duỗi tay dưới cổ cô, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô đưa vào trong áo ngủ của anh: "Ngủ ngon."
Đồ Ca trong bóng tối chớp mắt, mỉm cười nhắm mắt lại tiến vào giấc ngủ.
Phiên toà về vụ kiện Lâm Thanh Phong sao chép bản thảo được mở vào thứ ba. Đồ Ca không xin nghỉ phép được, tối thứ hai vào tiết tự học buổi tối cô nói một tiếng với Uông Á Nam rồi vội vàng về nhà bằng tàu điện ngầm.
Phó Cảnh Dự đang phát ngốc trong phòng khách, nghe thấy tiếng mở cửa, anh vô thức ngẩng đầu lên, nháy mắt rời khỏi sô pha, lon ton chạy tới ôm lấy cô: " Đồ Ca."
"Ngày mai em không đến được." Đồ Ca vòng tay qua cổ anh, nhón chân hôn anh, nắm tay kéo anh vào phòng khách ngồi xuống: "Giáo viên chuyên ngành không chấp thuận nghỉ phép, tìm cố vấn học tập thì phiền phức."
"Ừ." Phó Cảnh Dự trên môi nở nụ cười, quàng một tay qua vai cô, tay kia cầm di động nhấn mở chụp ảnh: "Như vậy là được."
"Anh không được mang điện thoại di động vào trong phiên tòa." Đồ Ca bị anh làm cho buồn cười, cúi đầu mở túi lấy thẻ sinh viên ra đưa cho anh: "Mang cái này trên người cho bình an."
Nụ cười trên mặt Phó Cảnh Dự càng mở rộng, cất thẻ sinh viên của cô như bảo bối, dắt tay cô lên lầu.
Anh thực ra cũng không lo lắng về việc thắng thua, biết cô không yên lòng cho anh là anh đã rất vui rồi. Vụ kiện sẽ không thua, anh đã xem trước bằng chứng video của Lâm Thanh Phong, sẽ không ảnh hưởng đến kết quả phán quyết.
Tắm rửa xong nằm xuống, Đồ Ca vươn tay nhéo mặt anh, nhướng mày: "Luật sư bên kia có nói khó nghe, anh không được tức giận, đã nhớ rõ chưa."
Phó Cảnh Dự hai mắt sáng ngời nhìn cô, mỉm cười gật đầu.
Những lời nói này Hàn Thác đều nói với anh rồi.
"Còn có, bên kia sẽ tấn công anh bằng cách nói anh là bệnh nhân mắc hội chứng Asperger, anh cũng không thể tức giận." Đồ Ca thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Anh ta tuỳ tiện nói gì cũng không tức giận, ngay cả khi Lâm Thanh Phong nói với anh em là bạn gái của anh ta."
Luật sư mà Lâm Thanh Phong thuê rất lợi hại, mặc kệ thế nào anh ta cũng sẽ bào chữa ở mọi góc độ, miễn là có thể giúp được cho thân chủ. Đây là chức nghiệp mà nghề luật sư cho phép, dù tức giận đến mức muốn giết người cũng không thể biển hiện ra trước tòa.
Sẽ bị bắt lại rồi trở thành nhược điểm công kích.
Vụ án của mẹ xét xử hai lần, Đồ Ca lần nào cũng phải đến dự, cô biết rất rõ điều gì sẽ xảy ra nếu Phó Cảnh Dự mất kiểm soát trước tòa.
"Không tức giận." Phó Cảnh Dự cúi người hôn lên trán cô: "Ngủ đi."
Anh hiện tại có thể kiểm soát rất tốt tính khí của mình, cho dù Lâm Thanh Phong hay luật sư của anh ta có nói gì đi chăng nữa, điều đó cũng sẽ không làm anh dễ phát cáu.
"Ấn bả vai cho em." Đồ Ca quay lưng về phía anh, thở dài một hơi: "Anh phải nhớ rằng một khi mất kiểm soát, anh sẽ cho Lâm Thanh Phong một lý do để hạ anh."
Phó Cảnh Dự lại gật đầu, ấn nhẹ vào vai cô.
Đồ Ca thoải mái, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Phó Cảnh Dự cúi đầu, ánh mắt nhìn cô thật sâu, nhấc chăn xuống giường nhẹ nhàng đi vào nhà tắm.
Phiên tòa bắt đầu lúc 9 giờ, Đồ Ca ngồi trong lớp đầu óc đều nghĩ đến Phó Cảnh Dự. Trong toà án không được phép đeo khẩu trang, không biết anh kiên trì được không.
Lâm Thanh Phong quá hiểu anh, biết làm cái gì có thể kích thích anh.
Cô thực sự một chút cũng không yên tâm.
Cùng thời gian đó, tại Tòa án quận Tân Thành.
Phó Cảnh Dự nắm chặt thẻ sinh viên có ảnh Đồ Ca, cố gắng hết sức kiềm chế cơn tức giận của mình, nhìn Lâm Thanh Phong phía đối diện. Anh ta nói chiếc váy cưới này được thiết kế cho bà xã tương lai của anh ta, còn nói tên của nó là Đồ Ca.
Sự thật hoàn toàn không phải như vậy!
"Nguyên cáo có gì cần bổ sung không?" Sau khi thẩm phán đọc chứng cứ của hai bên, ánh mắt dừng lại trên người Phó Cảnh Dự.
"Không có." Phó Cảnh Dự nhìn thẳng Lâm Thanh Phong, giọng nói bình tĩnh: "Chứng cứ tôi đã trần thuật rõ ràng rồi."
Bản thiết kế do Lâm Thanh Phong cung cấp và bản thảo do Cách Sắc công bố không giống nhau, bản thiết kế mà anh ta vẽ trong video không giống với bằng chứng đã nộp.
Anh không biết kết quả cụ thể phán quyết thế nào, nhưng anh đã làm được những gì anh đã đáp ứng với Đồ Ca.
Sau khi kết thúc phiên toà ra ngoài, Phó Minh Chu vỗ vỗ vai anh, khóe miệng tươi cười: "Trên tay em cầm gì thế?"
Từ lúc mở phiên toà trong tay anh vẫn luôn nắm chặt thứ gì đó.
Phó Cảnh Dự cười đem bảo bối cất vào trong túi áo khoác: "Không thể nói được, mọi người trở về trước đi, em không sao."
Phó Minh Chu mỉm cười gật đầu, sau đó quay sang đỡ bà cụ.
Anh ấy rất bất ngờ với biểu hiện của Cảnh Dự hôm nay, anh ấy vốn tưởng rằng Đồ Ca không có ở đây anh sẽ không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, đặc biệt là khi Lâm Thanh Phong nói rằng Đồ Ca đang có quan hệ tình cảm với anh ta, hơn nữa còn đã sống chung với nhau, cả trái tim anh ta đều ở phía cô.
May mắn thay, Cảnh Dự cũng không phát tác.
"Ma lực của tình yêu." Hàn Thác trêu ghẹo bên tai anh ấy một câu, nhỏ giọng nói: "Kết quả phán quyết sẽ sớm có thôi, tôi có linh cảm cho dù Lâm Thanh Phong thua kiện, Đường Lâm cũng sẽ coi như không có chuyện gì."
Phó Minh Chu nhướng mày, "Chuyện này không quan trọng, quan trọng là Cảnh Dự đã thực sự bình phục."
Hàn Thác bật cười: "Hôm nay cậu ấy thực sự làm tôi phải rửa mắt."
Phó Minh Chu nghiêng đầu nhìn Phó Cảnh Dự đang đi theo lão Ngô lấy xe, trên mặt nở nụ cười thoải mái: "Tôi cũng vậy."
Vị trí của Đồ Ca trong lòng Cảnh Dự quan trọng hơn anh ấy tưởng.
Sau khi kết thúc tiết học cuối cùng vào buổi sáng, Đồ Ca ra khỏi phòng học, lập tức lấy di động ra, nóng lòng gọi cho Phó Cảnh Dự.+
"Quay đầu lại." Giọng Phó Cảnh Dự truyền đến, ẩn ẩn ý cười.
_Hết chương 45_