Chương 49
Đồ Ca hung hăng bị kéo đi, cô lập tức phản ứng lại chặn trước mặt Phó Cảnh Dự, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Xuân Hoa đột nhiên xuất hiện.
Bà ta mặc một thân váy đỏ, trang điểm trên mặt rất tinh xảo, trên người không có một tia xấu hổ.
"Trả lại tiền đây, nếu hôm nay cô còn không trả lại tiền cho tôi, tôi sẽ cho mọi người biết bộ mặt thật của cô!" Chu Xuân Hoa bị cô nhìn làm cho không thoải mái, theo bản năng nâng cao đề-xi-ben: "Tôi có mang giấy vay nợ tới."
Năm trước ở trại giam bà ta gặp được hai chị em họ, lúc trở về bà ta đã cố tìm kiếm để tra ra chiếc xe mà Đồ Ca lái. Không ngờ hai chị em họ sống tốt như vậy, giá cả chiếc xe này đến cả trăm nghìn đủ để bà ta mua được một căn nhà ở An Thị.
"Bà nghĩ bà có giấy vay nợ thì có thể bắt tôi trả tiền sao?" Đồ Ca bình tĩnh lại, nheo mắt nhìn xung quanh, thấy Mạnh Hàm đang đứng giữa đám người, nhịn không được nghiến răng.
Cô biết nếu Chu Xuân Hoa có thể tìm được phòng học khẳng định có người dẫn đường, cô không ngờ lại là Mạnh Hàm.
"Mẹ cô cũng tự thừa nhận bà ta phạm tội, thẩm phán sẽ không tin bất cứ điều gì bà ta nói." Chu Xuân Hoa lại rống lên: "Hai mươi vạn, chị em cô phải trả lại số tiền này cho tôi!"
Tám năm trước nhà bọn họ xảy ra chuyện, gia đình nhà hai người đã chết kia thường xuyên đến quấy rối cô. Mấy năm đấy, cô nén giận chuyển nhà, vậy mà bọn họ vẫn lấy chuyện này chèn ép cô.
Chồng bà ta cũng vì chuyện này mà dính líu đến người ta, mất việc lại còn bị thương. Đồ Ca hiện đang là sinh viên đại học, bây giờ bà ta lại bắt cô phải bù tổn thất tinh thần cho nhà bà ta thay mẹ!
"Đừng nói hai mươi vạn, hai mươi tệ cũng không có." Đồ Ca chế nhạo: "Giả mạo giấy vay nợ cũng là vi phạm pháp luật. Nếu bà muốn tiền, chúng ta có thể ra tòa thảo luận."
Từ trước đến nay chưa từng có giấy vay nợ nào. Bà ta chẳng qua chỉ cảm thấy không thoải mái vì bị cho là em gái của kẻ giết người, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới nếu mẹ cô không bị đám súc sinh đó xâm hại thì làm sao bà có thể cầm dao giết người được.
Phó Cảnh Dự nắm chặt tay Đồ Ca, sắc mặt phảng phất như có sương mù, nheo mắt nhìn Chu Xuân Hoa.
Anh đã nghe Đồ Ca nói về bà ta.
Sau khi mẹ Đồ Ca xảy ra chuyện, bà ta lập tức phủi sạch mối quan hệ không chịu tiếp nhận hai chị em Đồ Ca, không những thế bà ta còn đem những đồ vật có giá trị trong nhà Đồ Ca mang đi.
Sau đó Đồ Ca cùng Đồ Khải chuyển đến thị trấn, bà ta còn cố tình chạy đến trường học để nói với mọi người mẹ Đồ Ca là kẻ giết người.
Hai chị em Đồ Ca bị xa lánh cô lập, về sau không có biện pháp nào có thể về An Thị nữa.
"Ra tòa thì ra toà, cô tưởng rằng tôi sợ cô!" Chu Xuân Hoa chú ý tới Phó Cảnh Dự bên cạnh, nghĩ tới chiếc xe kia chợt đem mục tiêu nhắm sang anh: "Cậu là bạn trai của cô ta, lái chiếc xe cả trăm vạn mà không bỏ tiền ra để giúp cô ta trả nợ đi, không nhiều lắm chỉ hai mươi vạn thôi."
Càng ngày càng có nhiều bạn học vây xem, sau khi nghe thấy tiếng rống của Chu Xuân Hoa, họ nhìn qua Phó Cảnh Dự xì xào bàn tán có phải Phó Cảnh Dự già lắm không mà phải đeo khẩu trang.
Từ lần trước đến tìm Đồ Ca, bọn họ cũng nghe nói anh rất già.
"Anh Cá Voi, anh lên xe trước đi." Đồ Ca sợ Chu Xuân Hoa động tay động chân làm anh bị thương, theo bản năng để anh đi trước.
Phó Cảnh Dự siết chặt tay cô không bỏ, tháo khẩu trang xuống, bình tĩnh nhìn Chu Xuân Hoa: "Tới tòa án, hiện tại tôi có thể gọi luật sư tới."
Chu Xuân Hoa ngẩn người, lập tức la lối khóc lóc: "Mẹ nó giết người, cậu không sợ ngày nào đó nó cũng giết cậu sao!"
Bạn học cùng lớp nhìn thấy đều hít vào một hơi, im lặng lùi lại.
Mạnh Hàm kinh ngạc nhìn Phó Cảnh Dự, càng cảm thấy khó chịu. Con gái của kẻ giết người không ngờ lại tìm được bạn trai đẹp trai như thế, bộ dáng còn trông rất có tiền.
"Đừng sợ, nếu bà ta còn làm phiền chúng ta sẽ báo cảnh sát." Vẻ mặt của Phó Cảnh Dự càng thêm khó coi:"Mời bà rời đi."
Chu Xuân Hoa nghe anh nói muốn báo cảnh sát, trong lòng đột nhiên nổi giận, vội vàng chạy tới xô đẩy Đồ Ca.
Đồ Ca loạng choạng va vào Phó Cảnh Dự bên cạnh, anh không phòng bị cũng ngã ra ngoài đập đầu xuống thảm hoa bên cạnh.
"Cảnh Dự!" Lão Ngô nhìn Phó Cảnh Dự ngã xuống đất, hai mắt lập tức mở to: "Mấy người còn xem cái gì? Mau gọi cảnh sát!"
Những người vây xem lập tức gọi cảnh sát, mấy tên nam sinh gan lớn thì ngăn Chu Xuân Hoa lại, những người khác đi qua giúp Phó Cảnh Dự.
Đồ Ca cũng bị doạ tái mặt: "Anh Cá voi, anh không sao chứ?"
Phó Cảnh Dự cố nặn ra nụ cười nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có việc gì chỉ đau đầu chút thôi."
"Chú Ngô, mau gọi cấp cứu." Đồ Ca đỡ Phó Cảnh Dự, tay chân run rẩy không ngừng, cả người giống như bị ép vào hố băng: "Anh chảy máu."
"Thực sự không sao đâu." Phó Cảnh Dự muốn đứng dậy, nhưng lại bị Đồ Ca đè lại không cho cử động: "Đừng nhúc nhích, đợi bác sĩ tới rồi nói."
Đồ Ca che chỗ chảy máu trên đầu anh, nước mắt rơi xuống: "Anh đừng động đậy, chờ bác sĩ tới."
Lúc Uông Á Nam đi xuống tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này, dư quang thấy Mạnh Hàm định bỏ đi, cô ấy cũng không kịp nói với Đồ Ca nghiến răng chạy đuổi theo.
"Mạnh Hàm, cô quá đáng quá rồi đấy!" Uông Á Nam ngăn Mạnh Hàm lại, mắt tràn đầy tức giận: "Đừng tưởng rằng cô làm cách này là sẽ thắng Đồ Ca. Nếu người phụ nữ kia mà bị bắt, cô cũng sẽ là đồng loã!"
"Tôi chỉ có lòng hảo tâm chỉ đường cho người ta, còn chuyện khác tôi chẳng biết gì cả." Mạnh Hàm cười châm chọc: "Con gái của kẻ giết người, cô không sợ ngày nào đó cô ta sẽ găm con dao vào cổ cô sao."
"Giữ miệng cho sạch sẽ!" Uông Á Nam tức giận đến mức cho cô ta một cái bạt tai: "Cô cái gì cũng không hiểu dựa vào gì mà nói bậy về Đồ Ca!"
Mạnh Hàm không ngờ cô ấy sẽ làm vậy, cô ta trợn tròn mắt không tin nổi: "Cô đánh tôi!"
Uông Á Nam đang chuẩn bị động thủ lần nữa, nhưng đã bị bạn học theo sau kéo ra.
Mạnh Hàm cũng bị bạn cùng lớp kéo ra, cô ta oán giận trừng mắt che mặt đau đớn rồi quay đi.
Làm bạn với con gái của kẻ giết người, sớm muộn ngày nào đó cũng sẽ bị vả mặt!
Cảnh sát cùng 120 gần như đến cùng lúc, Chu Xuân Hoa hùng hùng hổ hổ bị cảnh sát đưa đi, Đồ Ca chạy theo xe đưa Phó Cảnh Dự đến bệnh viện.
Bác sĩ xử lý vết thương trên đầu anh, vết thương không nghiêm trọng nhưng tinh thần anh rất không tốt, sau khi băng bó lại lập tức nằm xuống giường ngủ thiếp đi.
"Cảnh Dự thế nào rồi?" Phó Minh Chu mặt mày lạnh tanh chạy vào phòng bệnh, vừa nhìn thấy Đồ Ca thì kinh hãi lập tức dập tắt lửa giận: "Chuyển viện đến cho bác sĩ Lương xem, tôi lập tức đi làm thủ tục."
Đồ Ca gật đầu đôi mắt đỏ hoe.
"Không có việc gì đâu, vừa rồi có chụp phim bác sĩ nói không bị thương bên trong." Lão Ngô thở dài vỗ vai cô.
Đồ Ca nghe ông nói vậy, trong lòng cũng thoáng yên tâm.
Làm thủ tục chuyển bệnh viện cho Phó Cảnh Dự xong xuôi, Đồ Ca quay lại đồn cảnh sát lấy lời khai.
Phó Minh Chu nói chuyện của Chu Xuân Hoa cứ giao cho Hàn Thác giải quyết.
Dừng xe đi xuống, Hàn Thác đã tới cửa. Nhìn thấy đôi mắt sưng vù của cô, anh ta cũng chợt hiểu ra tại sao Phó Cảnh Dự lại thích cô đến vậy.
Nghe Phó Minh Chu kể về mẹ cô, anh ta cũng tự mình đích thân đến An Thị để tìm hiểu rõ vụ việc.
Vụ án của mẹ cô thực sự rất nghiêm trọng, chủ yếu là do bà không chống trả khi xảy ra thương tích mà để sau đó mới hành động. Khi đó cô chỉ mới 12 tuổi, có thể chăm sóc cho em trai như vậy đã rất tốt rồi. Hồi cấp ba còn có tâm tư chăm sóc được cho Phó Cảnh Dự đúng là không đơn giản.
Phó Cảnh Dự từ nhỏ đã quen được bảo vệ, Đồ Ca là liều thuốc an thần tốt nhất của anh trong giai đoạn đầu mất trí nhớ.
Thậm chí đến ngay cả chuyên gia tâm lý còn cho rằng anh thực sự rất may mắn. Hầu hết những bệnh nhân mắc hội chứng Asperger giống như anh đều sẽ dành phần đời còn lại của mình trong bệnh viện tâm thần nếu như trải qua những biến cố như vậy.
"Chào luật sư Hàn, tôi chỉ có một yêu cầu mong bà ta đừng bao giờ làm phiền cuộc sống của tôi nữa." Giọng của Đồ Ca trở nên lạnh lùng: "Giấy vay nợ là giả. Mẹ tôi chưa bao giờ vay tiền của bà ta."
Tiền xây nhà mới ở quê là do bố mẹ cô đi làm thuê ở nơi khác kiếm được, không vay mượn ai một xu.
"Yên tâm, Minh Chu cũng nói ý của cô cho tôi rồi, cô đừng suy nghĩ nhiều." Hàn Thác cười cười: "Về phương diện ở trường học, tôi cũng sẽ giúp cô xử lý."
"Chuyện này không cần anh giúp đâu, tôi sẽ tự mình làm." Đồ Ca bình tĩnh từ chối: "Bà ấy là mẹ tôi, tôi không muốn ai hiểu lầm bà ấy."
Hàn Thác hơi kinh ngạc, trầm ngâm một lúc rồi gật đầu đồng ý: "Vậy được, lát nữa có thể nói với tôi cô sẽ xử lý thế nào."
Đồ Ca cảm kích gật đầu cảm ơn.
Chu Xuân Hoa một mực muốn đến đòi nợ, việc Phó Cảnh Dự bị thương hoàn toàn là do chuyện ngoài ý muốn.
Nơi họ đứng tình cờ có camera theo dõi, lúc đó cũng có nhiều sinh viên vây xem, cảnh sát đã đại khái hiểu được tình huống nên nhốt cô vào phòng thẩm vấn chờ kết quả.
Hàn Thác tìm thấy người cảnh sát đang xử lý giải thích ngắn gọn ý định của mình, anh ta đi theo cảnh sát vào phòng thẩm vấn, Đồ Ca đang ở bên cạnh lấy lời khai.
Sau khi ghi chép xong đi ra ngoài, Hàn Thác vừa lúc đi ra khỏi phòng thẩm vấn, anh ta gật đầu với cô rồi đi thẳng ra ngoài: "Bị tạm giữ 24 giờ."
Đồ Ca thở phào nhẹ nhõm: "Cám ơn anh."
"Không cần cảm ơn, cô trở lại bệnh viện đi, Cảnh Dự đã tỉnh rồi." Hàn Thác nói với cô về chuyện của Mạnh Hàm, vẫy vẫy tay rồi xoay người đi lấy xe.
Đồ Ca thở ra một hơi như trút được gánh nặng.
Sau khi vội vàng trở lại bệnh viện, Phó Cảnh Dự đã thực sự tỉnh lại. Bác sĩ Lương kiểm tra chi tiết cho anh, chỉ là vết thương ngoài da không đáng ngại.
"Tôi không nói với bà nội đâu, đêm nay Cảnh Dự sẽ ở bệnh viện một đêm, ngày mai không sao sẽ trở về." Phó Minh Chu trên mặt có chút ý cười, trêu ghẹo: "Không phải cô cũng nên gọi tôi một tiếng anh trai sao?"
Đồ Ca đỏ mặt cúi đầu, rầu rĩ lên tiếng: "Anh trai."
Phó Minh Chu lắc đầu buồn cười, hất cằm về phía lão Ngô ý bảo cùng đi ra ngoài.
Bọn họ vừa đi, Đồ Ca ngồi ở trên giường, lo lắng nhìn Phó Cảnh Dự: "Đau không?"
Phó Cảnh Dự nắm tay cô, cười nhẹ: "Không đau nữa."
"Lần sau gặp phải loại chuyện này em bảo anh đi, anh nhất định không được ở lại." Đồ Ca cúi đầu nghịch ngón tay anh: "Em có thể đánh thắng bà ta."
"Nhớ kỹ." Phó Cảnh Dự thoáng dùng sức kéo cô lại: "Anh muốn bảo vệ em."
Anh phải tiếp tục rèn luyện mới có thể bảo vệ được cô, nhưng hôm nay anh làm không tốt.
"Được." Đồ Ca ngẩng đầu hôn lên cằm anh, dùng sức hít mũi: "Để em mở máy tính cho anh xem danh sách nhân viên đi phỏng vấn nhé?"
"Anh đói." Phó Cảnh Dự cong khóe miệng: "Ăn trước đi."
Đồ Ca bất tri bất giác cúi đầu xuống, vội vàng đứng lên: "Chờ em một chút, em đi mua ngay."
Phó Cảnh Dự mỉm cười gật đầu.
Đồ Ca nhanh chóng mua đồ ăn rồi trở về, Uống Á Nam nhắn tin quan tâm hỏi tình hình vết thương của Phó Cảnh Dự.
Cô trả lời tin nhắn của cô ấy, Đồ Ca suy nghĩ một chút lại bấm vào nhóm lớp gửi tin nhắn: Tôi quả thật là con gái của kẻ giết người. Mẹ tôi tên là Chu Xuân Linh, tám năm trước, bà đã bị xâm phạm trong lúc mất lý trí nóng giận nên đã phạm phải sai lầm. Bản án có thể tra trên mạng, đó là tất cả những gì tôi muốn nói.
Từ năm nhất cô đã nói về vấn đề này cho Uông Á Nam nghe, cô ấy nói chuyện này sẽ giữ kín không nói cho bạn cùng lớp.
Vốn dĩ đó cũng không phải là bí mật, chẳng qua Mạnh Hàn muốn để có bẽ mặt trước mặt mọi người, nhưng việc cô ta nói xấu đặt điều cô sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, việc này cô sẽ giao cho Hàn Thác chuẩn bị khởi tố.
"Cái này gửi đi." Phó Cảnh Dự gửi một bức ảnh chụp của hai người họ cho Đồ Ca: "Anh không già."
Đồ Ca nhất thời bị anh làm cho bật cười, nhịn không được nhào tới hôn anh: "Còn nghe thấy cái gì?"+
Lúc đó có rất nhiều người, cô cũng không để ý lắm.
_Hết chương 49_
Bà ta mặc một thân váy đỏ, trang điểm trên mặt rất tinh xảo, trên người không có một tia xấu hổ.
"Trả lại tiền đây, nếu hôm nay cô còn không trả lại tiền cho tôi, tôi sẽ cho mọi người biết bộ mặt thật của cô!" Chu Xuân Hoa bị cô nhìn làm cho không thoải mái, theo bản năng nâng cao đề-xi-ben: "Tôi có mang giấy vay nợ tới."
Năm trước ở trại giam bà ta gặp được hai chị em họ, lúc trở về bà ta đã cố tìm kiếm để tra ra chiếc xe mà Đồ Ca lái. Không ngờ hai chị em họ sống tốt như vậy, giá cả chiếc xe này đến cả trăm nghìn đủ để bà ta mua được một căn nhà ở An Thị.
"Bà nghĩ bà có giấy vay nợ thì có thể bắt tôi trả tiền sao?" Đồ Ca bình tĩnh lại, nheo mắt nhìn xung quanh, thấy Mạnh Hàm đang đứng giữa đám người, nhịn không được nghiến răng.
Cô biết nếu Chu Xuân Hoa có thể tìm được phòng học khẳng định có người dẫn đường, cô không ngờ lại là Mạnh Hàm.
"Mẹ cô cũng tự thừa nhận bà ta phạm tội, thẩm phán sẽ không tin bất cứ điều gì bà ta nói." Chu Xuân Hoa lại rống lên: "Hai mươi vạn, chị em cô phải trả lại số tiền này cho tôi!"
Tám năm trước nhà bọn họ xảy ra chuyện, gia đình nhà hai người đã chết kia thường xuyên đến quấy rối cô. Mấy năm đấy, cô nén giận chuyển nhà, vậy mà bọn họ vẫn lấy chuyện này chèn ép cô.
Chồng bà ta cũng vì chuyện này mà dính líu đến người ta, mất việc lại còn bị thương. Đồ Ca hiện đang là sinh viên đại học, bây giờ bà ta lại bắt cô phải bù tổn thất tinh thần cho nhà bà ta thay mẹ!
"Đừng nói hai mươi vạn, hai mươi tệ cũng không có." Đồ Ca chế nhạo: "Giả mạo giấy vay nợ cũng là vi phạm pháp luật. Nếu bà muốn tiền, chúng ta có thể ra tòa thảo luận."
Từ trước đến nay chưa từng có giấy vay nợ nào. Bà ta chẳng qua chỉ cảm thấy không thoải mái vì bị cho là em gái của kẻ giết người, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới nếu mẹ cô không bị đám súc sinh đó xâm hại thì làm sao bà có thể cầm dao giết người được.
Phó Cảnh Dự nắm chặt tay Đồ Ca, sắc mặt phảng phất như có sương mù, nheo mắt nhìn Chu Xuân Hoa.
Anh đã nghe Đồ Ca nói về bà ta.
Sau khi mẹ Đồ Ca xảy ra chuyện, bà ta lập tức phủi sạch mối quan hệ không chịu tiếp nhận hai chị em Đồ Ca, không những thế bà ta còn đem những đồ vật có giá trị trong nhà Đồ Ca mang đi.
Sau đó Đồ Ca cùng Đồ Khải chuyển đến thị trấn, bà ta còn cố tình chạy đến trường học để nói với mọi người mẹ Đồ Ca là kẻ giết người.
Hai chị em Đồ Ca bị xa lánh cô lập, về sau không có biện pháp nào có thể về An Thị nữa.
"Ra tòa thì ra toà, cô tưởng rằng tôi sợ cô!" Chu Xuân Hoa chú ý tới Phó Cảnh Dự bên cạnh, nghĩ tới chiếc xe kia chợt đem mục tiêu nhắm sang anh: "Cậu là bạn trai của cô ta, lái chiếc xe cả trăm vạn mà không bỏ tiền ra để giúp cô ta trả nợ đi, không nhiều lắm chỉ hai mươi vạn thôi."
Càng ngày càng có nhiều bạn học vây xem, sau khi nghe thấy tiếng rống của Chu Xuân Hoa, họ nhìn qua Phó Cảnh Dự xì xào bàn tán có phải Phó Cảnh Dự già lắm không mà phải đeo khẩu trang.
Từ lần trước đến tìm Đồ Ca, bọn họ cũng nghe nói anh rất già.
"Anh Cá Voi, anh lên xe trước đi." Đồ Ca sợ Chu Xuân Hoa động tay động chân làm anh bị thương, theo bản năng để anh đi trước.
Phó Cảnh Dự siết chặt tay cô không bỏ, tháo khẩu trang xuống, bình tĩnh nhìn Chu Xuân Hoa: "Tới tòa án, hiện tại tôi có thể gọi luật sư tới."
Chu Xuân Hoa ngẩn người, lập tức la lối khóc lóc: "Mẹ nó giết người, cậu không sợ ngày nào đó nó cũng giết cậu sao!"
Bạn học cùng lớp nhìn thấy đều hít vào một hơi, im lặng lùi lại.
Mạnh Hàm kinh ngạc nhìn Phó Cảnh Dự, càng cảm thấy khó chịu. Con gái của kẻ giết người không ngờ lại tìm được bạn trai đẹp trai như thế, bộ dáng còn trông rất có tiền.
"Đừng sợ, nếu bà ta còn làm phiền chúng ta sẽ báo cảnh sát." Vẻ mặt của Phó Cảnh Dự càng thêm khó coi:"Mời bà rời đi."
Chu Xuân Hoa nghe anh nói muốn báo cảnh sát, trong lòng đột nhiên nổi giận, vội vàng chạy tới xô đẩy Đồ Ca.
Đồ Ca loạng choạng va vào Phó Cảnh Dự bên cạnh, anh không phòng bị cũng ngã ra ngoài đập đầu xuống thảm hoa bên cạnh.
"Cảnh Dự!" Lão Ngô nhìn Phó Cảnh Dự ngã xuống đất, hai mắt lập tức mở to: "Mấy người còn xem cái gì? Mau gọi cảnh sát!"
Những người vây xem lập tức gọi cảnh sát, mấy tên nam sinh gan lớn thì ngăn Chu Xuân Hoa lại, những người khác đi qua giúp Phó Cảnh Dự.
Đồ Ca cũng bị doạ tái mặt: "Anh Cá voi, anh không sao chứ?"
Phó Cảnh Dự cố nặn ra nụ cười nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có việc gì chỉ đau đầu chút thôi."
"Chú Ngô, mau gọi cấp cứu." Đồ Ca đỡ Phó Cảnh Dự, tay chân run rẩy không ngừng, cả người giống như bị ép vào hố băng: "Anh chảy máu."
"Thực sự không sao đâu." Phó Cảnh Dự muốn đứng dậy, nhưng lại bị Đồ Ca đè lại không cho cử động: "Đừng nhúc nhích, đợi bác sĩ tới rồi nói."
Đồ Ca che chỗ chảy máu trên đầu anh, nước mắt rơi xuống: "Anh đừng động đậy, chờ bác sĩ tới."
Lúc Uông Á Nam đi xuống tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này, dư quang thấy Mạnh Hàm định bỏ đi, cô ấy cũng không kịp nói với Đồ Ca nghiến răng chạy đuổi theo.
"Mạnh Hàm, cô quá đáng quá rồi đấy!" Uông Á Nam ngăn Mạnh Hàm lại, mắt tràn đầy tức giận: "Đừng tưởng rằng cô làm cách này là sẽ thắng Đồ Ca. Nếu người phụ nữ kia mà bị bắt, cô cũng sẽ là đồng loã!"
"Tôi chỉ có lòng hảo tâm chỉ đường cho người ta, còn chuyện khác tôi chẳng biết gì cả." Mạnh Hàm cười châm chọc: "Con gái của kẻ giết người, cô không sợ ngày nào đó cô ta sẽ găm con dao vào cổ cô sao."
"Giữ miệng cho sạch sẽ!" Uông Á Nam tức giận đến mức cho cô ta một cái bạt tai: "Cô cái gì cũng không hiểu dựa vào gì mà nói bậy về Đồ Ca!"
Mạnh Hàm không ngờ cô ấy sẽ làm vậy, cô ta trợn tròn mắt không tin nổi: "Cô đánh tôi!"
Uông Á Nam đang chuẩn bị động thủ lần nữa, nhưng đã bị bạn học theo sau kéo ra.
Mạnh Hàm cũng bị bạn cùng lớp kéo ra, cô ta oán giận trừng mắt che mặt đau đớn rồi quay đi.
Làm bạn với con gái của kẻ giết người, sớm muộn ngày nào đó cũng sẽ bị vả mặt!
Cảnh sát cùng 120 gần như đến cùng lúc, Chu Xuân Hoa hùng hùng hổ hổ bị cảnh sát đưa đi, Đồ Ca chạy theo xe đưa Phó Cảnh Dự đến bệnh viện.
Bác sĩ xử lý vết thương trên đầu anh, vết thương không nghiêm trọng nhưng tinh thần anh rất không tốt, sau khi băng bó lại lập tức nằm xuống giường ngủ thiếp đi.
"Cảnh Dự thế nào rồi?" Phó Minh Chu mặt mày lạnh tanh chạy vào phòng bệnh, vừa nhìn thấy Đồ Ca thì kinh hãi lập tức dập tắt lửa giận: "Chuyển viện đến cho bác sĩ Lương xem, tôi lập tức đi làm thủ tục."
Đồ Ca gật đầu đôi mắt đỏ hoe.
"Không có việc gì đâu, vừa rồi có chụp phim bác sĩ nói không bị thương bên trong." Lão Ngô thở dài vỗ vai cô.
Đồ Ca nghe ông nói vậy, trong lòng cũng thoáng yên tâm.
Làm thủ tục chuyển bệnh viện cho Phó Cảnh Dự xong xuôi, Đồ Ca quay lại đồn cảnh sát lấy lời khai.
Phó Minh Chu nói chuyện của Chu Xuân Hoa cứ giao cho Hàn Thác giải quyết.
Dừng xe đi xuống, Hàn Thác đã tới cửa. Nhìn thấy đôi mắt sưng vù của cô, anh ta cũng chợt hiểu ra tại sao Phó Cảnh Dự lại thích cô đến vậy.
Nghe Phó Minh Chu kể về mẹ cô, anh ta cũng tự mình đích thân đến An Thị để tìm hiểu rõ vụ việc.
Vụ án của mẹ cô thực sự rất nghiêm trọng, chủ yếu là do bà không chống trả khi xảy ra thương tích mà để sau đó mới hành động. Khi đó cô chỉ mới 12 tuổi, có thể chăm sóc cho em trai như vậy đã rất tốt rồi. Hồi cấp ba còn có tâm tư chăm sóc được cho Phó Cảnh Dự đúng là không đơn giản.
Phó Cảnh Dự từ nhỏ đã quen được bảo vệ, Đồ Ca là liều thuốc an thần tốt nhất của anh trong giai đoạn đầu mất trí nhớ.
Thậm chí đến ngay cả chuyên gia tâm lý còn cho rằng anh thực sự rất may mắn. Hầu hết những bệnh nhân mắc hội chứng Asperger giống như anh đều sẽ dành phần đời còn lại của mình trong bệnh viện tâm thần nếu như trải qua những biến cố như vậy.
"Chào luật sư Hàn, tôi chỉ có một yêu cầu mong bà ta đừng bao giờ làm phiền cuộc sống của tôi nữa." Giọng của Đồ Ca trở nên lạnh lùng: "Giấy vay nợ là giả. Mẹ tôi chưa bao giờ vay tiền của bà ta."
Tiền xây nhà mới ở quê là do bố mẹ cô đi làm thuê ở nơi khác kiếm được, không vay mượn ai một xu.
"Yên tâm, Minh Chu cũng nói ý của cô cho tôi rồi, cô đừng suy nghĩ nhiều." Hàn Thác cười cười: "Về phương diện ở trường học, tôi cũng sẽ giúp cô xử lý."
"Chuyện này không cần anh giúp đâu, tôi sẽ tự mình làm." Đồ Ca bình tĩnh từ chối: "Bà ấy là mẹ tôi, tôi không muốn ai hiểu lầm bà ấy."
Hàn Thác hơi kinh ngạc, trầm ngâm một lúc rồi gật đầu đồng ý: "Vậy được, lát nữa có thể nói với tôi cô sẽ xử lý thế nào."
Đồ Ca cảm kích gật đầu cảm ơn.
Chu Xuân Hoa một mực muốn đến đòi nợ, việc Phó Cảnh Dự bị thương hoàn toàn là do chuyện ngoài ý muốn.
Nơi họ đứng tình cờ có camera theo dõi, lúc đó cũng có nhiều sinh viên vây xem, cảnh sát đã đại khái hiểu được tình huống nên nhốt cô vào phòng thẩm vấn chờ kết quả.
Hàn Thác tìm thấy người cảnh sát đang xử lý giải thích ngắn gọn ý định của mình, anh ta đi theo cảnh sát vào phòng thẩm vấn, Đồ Ca đang ở bên cạnh lấy lời khai.
Sau khi ghi chép xong đi ra ngoài, Hàn Thác vừa lúc đi ra khỏi phòng thẩm vấn, anh ta gật đầu với cô rồi đi thẳng ra ngoài: "Bị tạm giữ 24 giờ."
Đồ Ca thở phào nhẹ nhõm: "Cám ơn anh."
"Không cần cảm ơn, cô trở lại bệnh viện đi, Cảnh Dự đã tỉnh rồi." Hàn Thác nói với cô về chuyện của Mạnh Hàm, vẫy vẫy tay rồi xoay người đi lấy xe.
Đồ Ca thở ra một hơi như trút được gánh nặng.
Sau khi vội vàng trở lại bệnh viện, Phó Cảnh Dự đã thực sự tỉnh lại. Bác sĩ Lương kiểm tra chi tiết cho anh, chỉ là vết thương ngoài da không đáng ngại.
"Tôi không nói với bà nội đâu, đêm nay Cảnh Dự sẽ ở bệnh viện một đêm, ngày mai không sao sẽ trở về." Phó Minh Chu trên mặt có chút ý cười, trêu ghẹo: "Không phải cô cũng nên gọi tôi một tiếng anh trai sao?"
Đồ Ca đỏ mặt cúi đầu, rầu rĩ lên tiếng: "Anh trai."
Phó Minh Chu lắc đầu buồn cười, hất cằm về phía lão Ngô ý bảo cùng đi ra ngoài.
Bọn họ vừa đi, Đồ Ca ngồi ở trên giường, lo lắng nhìn Phó Cảnh Dự: "Đau không?"
Phó Cảnh Dự nắm tay cô, cười nhẹ: "Không đau nữa."
"Lần sau gặp phải loại chuyện này em bảo anh đi, anh nhất định không được ở lại." Đồ Ca cúi đầu nghịch ngón tay anh: "Em có thể đánh thắng bà ta."
"Nhớ kỹ." Phó Cảnh Dự thoáng dùng sức kéo cô lại: "Anh muốn bảo vệ em."
Anh phải tiếp tục rèn luyện mới có thể bảo vệ được cô, nhưng hôm nay anh làm không tốt.
"Được." Đồ Ca ngẩng đầu hôn lên cằm anh, dùng sức hít mũi: "Để em mở máy tính cho anh xem danh sách nhân viên đi phỏng vấn nhé?"
"Anh đói." Phó Cảnh Dự cong khóe miệng: "Ăn trước đi."
Đồ Ca bất tri bất giác cúi đầu xuống, vội vàng đứng lên: "Chờ em một chút, em đi mua ngay."
Phó Cảnh Dự mỉm cười gật đầu.
Đồ Ca nhanh chóng mua đồ ăn rồi trở về, Uống Á Nam nhắn tin quan tâm hỏi tình hình vết thương của Phó Cảnh Dự.
Cô trả lời tin nhắn của cô ấy, Đồ Ca suy nghĩ một chút lại bấm vào nhóm lớp gửi tin nhắn: Tôi quả thật là con gái của kẻ giết người. Mẹ tôi tên là Chu Xuân Linh, tám năm trước, bà đã bị xâm phạm trong lúc mất lý trí nóng giận nên đã phạm phải sai lầm. Bản án có thể tra trên mạng, đó là tất cả những gì tôi muốn nói.
Từ năm nhất cô đã nói về vấn đề này cho Uông Á Nam nghe, cô ấy nói chuyện này sẽ giữ kín không nói cho bạn cùng lớp.
Vốn dĩ đó cũng không phải là bí mật, chẳng qua Mạnh Hàn muốn để có bẽ mặt trước mặt mọi người, nhưng việc cô ta nói xấu đặt điều cô sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, việc này cô sẽ giao cho Hàn Thác chuẩn bị khởi tố.
"Cái này gửi đi." Phó Cảnh Dự gửi một bức ảnh chụp của hai người họ cho Đồ Ca: "Anh không già."
Đồ Ca nhất thời bị anh làm cho bật cười, nhịn không được nhào tới hôn anh: "Còn nghe thấy cái gì?"+
Lúc đó có rất nhiều người, cô cũng không để ý lắm.
_Hết chương 49_