Chương 60
Đồ Ca vui vẻ đồng ý, sau khi ngắt cuộc gọi ngay lập tức báo tin vui cho Phó Cảnh Dự.
Sau hơn hai tháng chờ đợi, cuối cùng cũng có một chút tiến triển.
"Ngày mai không phải lên lớp sao?" Phó Cảnh Dự quay đầu ánh mắt chăm chú nhìn cô: "Xin nghỉ phép có tốt không?"
Trước kia Đồ Ca chỉ xin nghỉ phép khi bị ốm, khi Đồ Khải nhập viện còn lại cô chưa nghỉ học một ngày nào.
"Đây là ưu tiên hàng đầu, em phải đi cùng anh chứ." Đồ Ca nở nụ cười trấn an khởi động xe lái ra ngoài: "Một tiết học thôi mà, em có thể học bù."
Cô mong muốn vụ án này nhanh chóng được điều tra rõ ràng, cố ý giết người không phải là tội nhẹ. Nếu đúng là Lâm Thanh Phong làm tốt nhất nên để anh ta ở bên trong cả đời không ra được.
"Ăn đồ tây." Phó Cảnh Dự nhìn cô cười nhẹ: "Anh muốn ăn bít tết."
"Được." Đồ Ca sảng khoái đồng ý.
Cô một mực tin tưởng vào thực lực của Phó Cảnh Dự, không có gì bất ngờ khi anh được lọt vào danh sách vòng sau. Nếu Lâm Thanh Phong xem danh sách các bản thảo thiết kế đã nộp, anh ta có thể sẽ biết tác phẩm nào là của Phó Cảnh Dự.
Hà Vân Tranh cũng có thể nhìn ra.
Không biết lần này Đường Lâm dự định đối phó thế nào.
Trước đó nói rằng Phó Đồ sao chép đã nhận được rất nhiều nhiệt, cô mỗi ngày đều cập nhật một số thiết kế quần áo mới.
Fan của Cách Sắc đi qua nháo cô cũng không xóa bình luận, nhân tiện mở rộng gói khuyến mại đắt tiền nhất, để nhiều fan Cách Sắc có thể nhìn thấy.
Ngoại trừ bức ảnh bị làm mờ khuôn mặt của cô ra, Cách Sắc cũng không đưa ra thêm được bằng chứng xác thực khẳng định việc sao chép.
"Tháng sau phải đi thi làm ra thành phẩm, anh sẽ tự mình đi." Phó Cảnh Dự thả lỏng, ánh mắt nhìn cô: "Anh có thể."
"Cuối tuần dành thời gian ở cùng anh." Đồ Ca bóp chặt mặt anh cố ý cảnh cáo: "Không cho phép nhìn những cô gái khác, nếu không sẽ không để ý đến anh."
Phó Cảnh Dự ngoan ngoãn gật đầu: "Người khác sẽ không nhìn."
Đồ Ca nhướng mày đắc ý.
Ngày hôm sau hai người đi đến cục để phối hợp điều tra, cảnh sát cũng không cho biết họ biết đã phát hiện đến mức độ nào, nhưng phần lớn vấn đề đều liên quan đến Lâm Thanh Phong.
Phó Cảnh Dự ra khỏi văn phòng, thời gian đã hơn 9 giờ.
Đồ Ca nắm tay anh đi ra ngoài lấy xe, trực tiếp chở anh trở lại studio.
"Em phải chú ý an toàn." Phó Cảnh Dự quay đầu nhìn cô:"Không nên gặp riêng cậu ấy."
Đồ Ca cười gật đầu: "Em biết rõ, anh cũng vậy. Nếu như em ở trường học, mặc kệ anh muốn đi đâu tốt nhất để chú Ngô đi cùng anh."
Thời điểm cảnh sát phỏng vấn cô ở bên ngoài lắng nghe được không ít mấy tin vụn vặt.
Nếu quả thật là Lâm Thanh Phong, phẩm chất tâm lý của anh ta cũng đủ cứng. Mặt khác, cũng cho thấy Phó Minh Chu bảo vệ Phó Cảnh Dự rất tốt, suốt hai năm anh mất trí nhớ, anh ấy cũng không cho Lâm Thanh Phong có bất kỳ cơ hội nào để hạ thủ.
Lão Ngô cũng cho biết Phó Cảnh Dự trở về một năm đầu hầu như anh không sử dụng điện thoại di động.
Đầu năm ngoái, Phó Cảnh Dự xem một quảng cáo trên TV đột nhiên nói rằng anh muốn có một chiếc điện thoại, Phó Minh Chu lập tức mua cho anh một chiếc.
Điện thoại đó của anh cùng một hãng điện thoại với Đồ Ca nhưng khác loại.
"Anh sẽ không gặp cậu ấy, địa chỉ studio anh cũng không nói." Phó Cảnh Dự nhếch miệng trầm tĩnh lại.
Thời điểm khai trương chỉ có anh trai anh, bác cùng Hàn Thác tới, còn lại không mời ai khác.
"Vậy thì tốt, cố gắng không thu xếp để chú Ngô chạy việc vặt, mọi thứ cứ để trợ lý làm." Đồ Ca vỗ về anh, lại tập trung lái xe.
Cảnh sát có lẽ đã tra ra được không ít bằng chứng, nhưng để bắt Lâm Thanh Phong còn chưa đủ, còn phải xem xét tình hình.
Đưa Phó Cảnh Dự đến studio, Đồ Ca kiểm tra thời gian một lần nữa lại lên đường trở lại trường.
Hai tiết học buổi sáng đã kết thúc vừa kịp cho buổi học tiếp theo.
Sau buổi học, lão Ngô gọi điện nói rằng ngày hôm nay có một số khách hàng đã yêu cầu hủy đơn đặt hàng, Phó Cảnh Dự rất không vui.
Trái tim Đồ Ca run lên, sau khi kết thúc cuộc điện thoại với lão Ngô, cô lập tức gọi điện cho Phó Cảnh Dự, hỏi anh có phải không vui hay không.
"Không, em yên tâm học đi buổi tối nói với em." Phó Cảnh Dự tâm tình rất phiền muộn.
Đồ Ca an ủi một hồi, cúp điện thoại đăng nhập tài khoản chính thức của Phó Đồ.
Đường Lâm xuất chiêu.
Những sản phẩm mới mà studio chưa công bố đã bị chính Cách Sắc trả treo nói rằng nếu muốn nổi tiếng thì đừng đi sao chép.
Đồ Ca có chút bốc hỏa, chụp ảnh màn hình gửi cho Phó Minh Chu hỏi anh ấy kiện lên tòa hay trực tiếp phản kích. Cách Sắc rất thông minh, không có chỉ tên điểm mặt studio sao chép là Phó Đồ.
Tuy nhiên, một số khách hàng đã nhận ra một dải lụa có logo là Y Cẩm cùng một con cá voi.
Phó Minh Chu nhanh chóng trả lời: Trực tiếp phản kích, đồng thời thông báo rằng Lâm Thanh Phong là nhân viên của Cách Sắc.
Đồ Ca nhếch miệng, thuận miệng nói một câu rồi chậm rãi trở về phòng.
Tư liệu đã được cô sắp xếp từ trước trang web chính thức của Cách Sắc vẫn chưa bị xóa bỏ phần của Lâm Thanh Phong. Cô mở laptop đăng nhập trang web nhấp ảnh chụp sau đó trả lời trực tiếp @CáchSắc.
Đồ Ca thực sự rất tức giận, lần đầu tiên Cách Sắc nhắm vào cô, cô hận không thể trực tiếp đáp trả, nhưng cô biết rằng nếu Phó Đồ muốn thoát khỏi vòng xoáy của việc sao chép, cô chỉ có thể thuyết phục mọi người bằng lý trí.
Tất cả các hình ảnh so sánh, bao gồm cả việc Lâm Thanh Phong không xin lỗi vì thua kiện và hành vi sao chép bản thảo, tấm poster mà Cách Sắc tố sao chép tác phẩm, tất cả đều được giải thích rõ ràng cẩn thận. Đồng thời một lần nữa bày tỏ thái độ sẽ sử dụng biện pháp pháp lý để bảo vệ quyền lợi của mình.
Thông thường mà nói, trên mạng bất kể có rắc rối thế nào cũng khó ảnh hưởng đến sự thật, lần này Cách Sắc cũng rất quá đáng.
Sau khi đáp trả xong, Đồ Ca mua hotsearch.
Phó Minh Chu sắp xếp cho đội quan hệ công chúng của An Thuỵ theo dõi, Lâm Thanh Phong không xin lỗi chuyện sao chép bản thảo, Cách Sắc dùng tác phẩm sao chép làm poster, đồng thời ám chỉ studio nhỏ sao chép mình, nhiệt nhanh chóng tăng lên.
Phó Minh Chu quản lý An Thuỵ nhiều năm, anh ấy rất biết cách đánh vào dư luận, Đường Lâm không ngờ rằng Phó Minh Chu thật sự không nể mặt mũi ai chút nào.
Vào buổi chiều, Cách Sắc chính thức sa thải Lâm Thanh Phong đồng thời cũng sa thải nhân viên hoạt động, họ nói rằng đây thuộc về hành vi cá nhân, poster là do họ duyệt không nghiêm.
Phản hồi rất nhanh chóng, đồng thời đem Cách Sắc nhận được không ít tiếng tăm sạch sẽ.
Đồ Ca nghẹn một bụng tức liên lạc lại với Phó Minh Chu hỏi anh ấy xem anh ấy hiện tại muốn làm gì.
Cô không biết gì về quản lý cũng không có kinh nghiệm trong việc đối phó như phòng làm việc quan hệ công chúng.
Phó Minh Chu lần này trực tiếp gọi điện thoại, vừa nối máy đã nghe thấy anh ấy mỉm cười: "Trước tiên cứ vậy đã, loại bỏ Lâm Thanh Phong trong lòng Đường Lâm khẳng định không dễ chịu, trước mắt cứ xem như studio đã thắng."
Đồ Ca tức giận phồng má, rầu rĩ gật đầu.
"Về sau những vấn đề thế này sẽ còn gặp rất nhiều, Cảnh Dự sẽ không xử lý những vấn đề này." Phó Minh Chu lại cười: "Em còn phải học hỏi nhiều, sợ sao."
"Không sợ, trời có sập em cũng sẽ gánh cùng anh ấy." Đồ Ca tức đến phát giận: "Có biện pháp nào khiến Đường Lâm rút lui khỏi ban giám khảo không. Anh Cá voi sẽ tham gia cuộc thi, Đường Lâm chắc chắn sẽ không cho anh ấy điểm cao."
"Vẫn còn thời gian một tháng nữa, không ai có thể nói được chính xác giữa chừng sẽ xảy ra chuyện gì, đừng lo." Giọng nói của Phó Minh Chu nghiêm túc hơn một chút: "Có thời gian tìm hiểu một chút về quan hệ công chúng."
"Em hiểu rồi." Đồ Ca vẫn rất không vui, kết thúc cuộc gọi trong ủ rũ.
Trở lại studio, Phó Cảnh Dự ngồi một mình trong phòng làm việc, trên bàn nào kéo, thước cuộn cùng các dụng cụ khác nằm rải rác.
Đồ Ca để cho lão Ngô trở về trước, chờ ông đi mới đi qua ôm Phó Cảnh Dự: "Không sao đâu, một ngày nào đó chúng ta sẽ trở nên lớn mạnh hơn."
Phó Cảnh Dự ngước nhìn cô: "Tại sao ông ta lại làm thế."
"Bởi vì ông ta đã hết thời không muốn bị thế hệ trẻ đánh bại, điều duy nhất ông ta có thể làm là chèn ép." Đồ Ca ngẩng mặt lên nở nụ cười thật tươi: "Ông ta sợ hãi anh sẽ vượt qua ông ta."
Đường Lâm đã là một bậc thầy trong ngành, vận dụng thủ đoạn lợi dụng Lâm Thanh Phong đối phó với một studio mới mở, cũng có thể là vì chính ông ta.
Đội ngũ thiết kế của Cách Sắc rất giỏi nhưng ông ta lại là một người rất cường thế, trong những năm qua những mẫu quần áo của các thương hiệu đều mang chữ ký của ông ta.
Chữ ký thiết kế vẫn luôn là ông ta.
Ông ta muốn đẩy Lâm Thanh Phong nhưng thật ra ông ta vẫn không muốn buông tay, không dám để người khác nổi tiếng hơn mình.
Với tư cách là một nhà thiết kế, nếu như tác phẩm không có phong cách riêng của mình thì dù là tiền hay là tài năng trên thực tế cũng quá đỗi bình thường, nếu như chỉ biết dựa theo yêu cầu thiết kế của người khác.
"Em nghĩ như vậy?" Phó Cảnh Dự nắm lấy tay cô, ánh mắt có chút uỷ khuất: "Anh rất giỏi?"
"Siêu cấp giỏi, được chứ." Đồ Ca cúi người hôn anh: "Trong lòng em, anh sẽ luôn là số một."
Anh ở phòng trưng bày trong suốt hơn một năm, nhìn những đám đông người đến người đi trên phố đi bộ mỗi ngày. Hơn 300 ngày đêm, cộng với tài quan sát tinh tường, mỗi tác phẩm được thiết kế đều có một sức hút đặc biệt.
Trong khoảng thời gian này, ngoài việc học tập cô còn xem không ít những thiết kế tên tuổi của nước ngoài. Thiết kế của anh phù hợp hơn với thẩm mỹ của người Trung Quốc, hàm súc đơn giản nhưng lại có gì đó đặc biệt rất khác.
Bất kể là lễ phục hay đồ thông thường, hàng trăm bản thảo thiết kế kiểu dáng đều không giống nhau.
"Đồ Ca..." Phó Cảnh Dự ôm cô, giọng điệu đáng thương: "Đói bụng rồi."
Đồ Ca dở khóc dở cười, vỗ nhẹ vào lưng anh rồi kéo anh đứng dậy.
Ăn xong, Lâm Thanh Phong gọi điện thoại tới.
Đồ Ca liếc nhìn Phó Cành Dự mới trả lời lại, thuận tiện mở ghi âm: "Anh Lâm."
"Bảo Cá voi nghe điện thoại." Giọng nói vô lực của Lâm Thanh Phong truyền đến: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu ấy."
Đồ Ca nhướng mi, đưa điện thoại cho Phó Cảnh Dự: "Anh Cá voi."
Phó Cảnh Dự nhận điện thoại cau mày lên tiếng: "Thanh Phong."
"Đường Lâm là kẻ lòng dạ hẹp hòi. Ông ta sẽ không cho phép ở Tân Thành có bất kỳ một nhà thiết kế nào khác có thể cạnh tranh với ông ta." Giọng nói của Lâm Thanh Phong vang lên: "Cá voi, chừng nào ông ta vẫn còn làm trong ngành thời trang này, cậu không thể xuất đầu được."
"Xuất đầu?" Phó Cảnh Dự nhíu mày, cầm lấy tay Đồ Ca cùng nhau nắm chặt: "Không nghĩ tới."
Anh chỉ muốn nhìn thấy Đồ Ca mặc quần áo do anh thiết kế mỗi ngày, studio có thể kiếm tiền thế là đủ rồi.
Số tiền bố mẹ để lại cho anh đều do những nhà hoạch định tài chính chuyên nghiệp lo, thu nhập hàng tháng đủ để anh sống.
"Không nghĩ tới vậy cậu tham gia cuộc thi làm gì?" Lâm Thanh Phong trở nên kích động: "Cậu có biết đi đến Đế Đô là có ý gì không!"
"Không biết." Phó Cảnh Dự nhanh chóng trả lời.
Mặc kệ đi đến Đế Đô phát sinh cái gì anh cũng phải đi.
Lâm Thanh Phong bình tĩnh trở lại, thật lâu sau mới nói: "Rời khỏi cuộc thi được không? Tôi sẽ đăng thông báo xin lỗi ngay lập tức. Cậu đừng đi tới Đế Đô, tôi cầu xin cậu đấy."
Đồ Ca mím môi không nói gì. Phó Cảnh Dự nhìn cô không thấy cô cho ý kiến nào, trong mắt có chút uỷ khuất nhưng rất nhanh lại khôi phục: "Không rút lui."
Cuộc gọi bị gián đoạn.
Phó Cảnh Dự trả lại điện thoại cho Đồ Ca, nghiêng đầu dựa vào vai cô: "Thi quán quân không cho phép đi ra ngoài."
"Em cũng hiểu được." Đồ Ca nghiêng đầu hôn lên mặt anh: "Lên lầu đi, không cần nghĩ đến anh ta."
Phó Cảnh Dự mỉm cười lên lầu cùng cô vào phòng làm việc.
Buổi chiều một số khách hàng đột nhiên hủy đơn đặt hàng làm anh rất không vui. Nhìn thấy Đồ Ca những thứ không vui này đều không còn nữa, cho dù có thế nào cô cũng sẽ ủng hộ anh.
Bước vào phòng làm việc, Đồ Ca ngồi xuống đăng nhập vào weibo lông mày chau lại.
Đường Lâm thực sự rất tàn nhẫn, nói không muốn là lập tức không cho anh ta một chút cơ hội.
Ban tổ chức cuộc thi thiết kế thời trang của Cách Sắc đưa ra thông báo Lâm Thanh Phong bị loại khỏi danh sách vòng trong với lý do người tham gia có tiền sử sao chép, không được chấp nhận tham gia cuộc thi.
Chỉ với thông báo này, sự nghiệp của Lâm Thanh Phong gần như bị hủy hoại.
Đồ Ca nhìn chằm chằm thời điểm phát ra tin tức này, mí mắt giật giật. Lâm Thanh Phong biết trước mình bị loại khỏi cuộc thi, vậy tại sao lại ngăn cản Phó Cảnh Dự đến Đế Đô?
_Hết chương 60_
Sau hơn hai tháng chờ đợi, cuối cùng cũng có một chút tiến triển.
"Ngày mai không phải lên lớp sao?" Phó Cảnh Dự quay đầu ánh mắt chăm chú nhìn cô: "Xin nghỉ phép có tốt không?"
Trước kia Đồ Ca chỉ xin nghỉ phép khi bị ốm, khi Đồ Khải nhập viện còn lại cô chưa nghỉ học một ngày nào.
"Đây là ưu tiên hàng đầu, em phải đi cùng anh chứ." Đồ Ca nở nụ cười trấn an khởi động xe lái ra ngoài: "Một tiết học thôi mà, em có thể học bù."
Cô mong muốn vụ án này nhanh chóng được điều tra rõ ràng, cố ý giết người không phải là tội nhẹ. Nếu đúng là Lâm Thanh Phong làm tốt nhất nên để anh ta ở bên trong cả đời không ra được.
"Ăn đồ tây." Phó Cảnh Dự nhìn cô cười nhẹ: "Anh muốn ăn bít tết."
"Được." Đồ Ca sảng khoái đồng ý.
Cô một mực tin tưởng vào thực lực của Phó Cảnh Dự, không có gì bất ngờ khi anh được lọt vào danh sách vòng sau. Nếu Lâm Thanh Phong xem danh sách các bản thảo thiết kế đã nộp, anh ta có thể sẽ biết tác phẩm nào là của Phó Cảnh Dự.
Hà Vân Tranh cũng có thể nhìn ra.
Không biết lần này Đường Lâm dự định đối phó thế nào.
Trước đó nói rằng Phó Đồ sao chép đã nhận được rất nhiều nhiệt, cô mỗi ngày đều cập nhật một số thiết kế quần áo mới.
Fan của Cách Sắc đi qua nháo cô cũng không xóa bình luận, nhân tiện mở rộng gói khuyến mại đắt tiền nhất, để nhiều fan Cách Sắc có thể nhìn thấy.
Ngoại trừ bức ảnh bị làm mờ khuôn mặt của cô ra, Cách Sắc cũng không đưa ra thêm được bằng chứng xác thực khẳng định việc sao chép.
"Tháng sau phải đi thi làm ra thành phẩm, anh sẽ tự mình đi." Phó Cảnh Dự thả lỏng, ánh mắt nhìn cô: "Anh có thể."
"Cuối tuần dành thời gian ở cùng anh." Đồ Ca bóp chặt mặt anh cố ý cảnh cáo: "Không cho phép nhìn những cô gái khác, nếu không sẽ không để ý đến anh."
Phó Cảnh Dự ngoan ngoãn gật đầu: "Người khác sẽ không nhìn."
Đồ Ca nhướng mày đắc ý.
Ngày hôm sau hai người đi đến cục để phối hợp điều tra, cảnh sát cũng không cho biết họ biết đã phát hiện đến mức độ nào, nhưng phần lớn vấn đề đều liên quan đến Lâm Thanh Phong.
Phó Cảnh Dự ra khỏi văn phòng, thời gian đã hơn 9 giờ.
Đồ Ca nắm tay anh đi ra ngoài lấy xe, trực tiếp chở anh trở lại studio.
"Em phải chú ý an toàn." Phó Cảnh Dự quay đầu nhìn cô:"Không nên gặp riêng cậu ấy."
Đồ Ca cười gật đầu: "Em biết rõ, anh cũng vậy. Nếu như em ở trường học, mặc kệ anh muốn đi đâu tốt nhất để chú Ngô đi cùng anh."
Thời điểm cảnh sát phỏng vấn cô ở bên ngoài lắng nghe được không ít mấy tin vụn vặt.
Nếu quả thật là Lâm Thanh Phong, phẩm chất tâm lý của anh ta cũng đủ cứng. Mặt khác, cũng cho thấy Phó Minh Chu bảo vệ Phó Cảnh Dự rất tốt, suốt hai năm anh mất trí nhớ, anh ấy cũng không cho Lâm Thanh Phong có bất kỳ cơ hội nào để hạ thủ.
Lão Ngô cũng cho biết Phó Cảnh Dự trở về một năm đầu hầu như anh không sử dụng điện thoại di động.
Đầu năm ngoái, Phó Cảnh Dự xem một quảng cáo trên TV đột nhiên nói rằng anh muốn có một chiếc điện thoại, Phó Minh Chu lập tức mua cho anh một chiếc.
Điện thoại đó của anh cùng một hãng điện thoại với Đồ Ca nhưng khác loại.
"Anh sẽ không gặp cậu ấy, địa chỉ studio anh cũng không nói." Phó Cảnh Dự nhếch miệng trầm tĩnh lại.
Thời điểm khai trương chỉ có anh trai anh, bác cùng Hàn Thác tới, còn lại không mời ai khác.
"Vậy thì tốt, cố gắng không thu xếp để chú Ngô chạy việc vặt, mọi thứ cứ để trợ lý làm." Đồ Ca vỗ về anh, lại tập trung lái xe.
Cảnh sát có lẽ đã tra ra được không ít bằng chứng, nhưng để bắt Lâm Thanh Phong còn chưa đủ, còn phải xem xét tình hình.
Đưa Phó Cảnh Dự đến studio, Đồ Ca kiểm tra thời gian một lần nữa lại lên đường trở lại trường.
Hai tiết học buổi sáng đã kết thúc vừa kịp cho buổi học tiếp theo.
Sau buổi học, lão Ngô gọi điện nói rằng ngày hôm nay có một số khách hàng đã yêu cầu hủy đơn đặt hàng, Phó Cảnh Dự rất không vui.
Trái tim Đồ Ca run lên, sau khi kết thúc cuộc điện thoại với lão Ngô, cô lập tức gọi điện cho Phó Cảnh Dự, hỏi anh có phải không vui hay không.
"Không, em yên tâm học đi buổi tối nói với em." Phó Cảnh Dự tâm tình rất phiền muộn.
Đồ Ca an ủi một hồi, cúp điện thoại đăng nhập tài khoản chính thức của Phó Đồ.
Đường Lâm xuất chiêu.
Những sản phẩm mới mà studio chưa công bố đã bị chính Cách Sắc trả treo nói rằng nếu muốn nổi tiếng thì đừng đi sao chép.
Đồ Ca có chút bốc hỏa, chụp ảnh màn hình gửi cho Phó Minh Chu hỏi anh ấy kiện lên tòa hay trực tiếp phản kích. Cách Sắc rất thông minh, không có chỉ tên điểm mặt studio sao chép là Phó Đồ.
Tuy nhiên, một số khách hàng đã nhận ra một dải lụa có logo là Y Cẩm cùng một con cá voi.
Phó Minh Chu nhanh chóng trả lời: Trực tiếp phản kích, đồng thời thông báo rằng Lâm Thanh Phong là nhân viên của Cách Sắc.
Đồ Ca nhếch miệng, thuận miệng nói một câu rồi chậm rãi trở về phòng.
Tư liệu đã được cô sắp xếp từ trước trang web chính thức của Cách Sắc vẫn chưa bị xóa bỏ phần của Lâm Thanh Phong. Cô mở laptop đăng nhập trang web nhấp ảnh chụp sau đó trả lời trực tiếp @CáchSắc.
Đồ Ca thực sự rất tức giận, lần đầu tiên Cách Sắc nhắm vào cô, cô hận không thể trực tiếp đáp trả, nhưng cô biết rằng nếu Phó Đồ muốn thoát khỏi vòng xoáy của việc sao chép, cô chỉ có thể thuyết phục mọi người bằng lý trí.
Tất cả các hình ảnh so sánh, bao gồm cả việc Lâm Thanh Phong không xin lỗi vì thua kiện và hành vi sao chép bản thảo, tấm poster mà Cách Sắc tố sao chép tác phẩm, tất cả đều được giải thích rõ ràng cẩn thận. Đồng thời một lần nữa bày tỏ thái độ sẽ sử dụng biện pháp pháp lý để bảo vệ quyền lợi của mình.
Thông thường mà nói, trên mạng bất kể có rắc rối thế nào cũng khó ảnh hưởng đến sự thật, lần này Cách Sắc cũng rất quá đáng.
Sau khi đáp trả xong, Đồ Ca mua hotsearch.
Phó Minh Chu sắp xếp cho đội quan hệ công chúng của An Thuỵ theo dõi, Lâm Thanh Phong không xin lỗi chuyện sao chép bản thảo, Cách Sắc dùng tác phẩm sao chép làm poster, đồng thời ám chỉ studio nhỏ sao chép mình, nhiệt nhanh chóng tăng lên.
Phó Minh Chu quản lý An Thuỵ nhiều năm, anh ấy rất biết cách đánh vào dư luận, Đường Lâm không ngờ rằng Phó Minh Chu thật sự không nể mặt mũi ai chút nào.
Vào buổi chiều, Cách Sắc chính thức sa thải Lâm Thanh Phong đồng thời cũng sa thải nhân viên hoạt động, họ nói rằng đây thuộc về hành vi cá nhân, poster là do họ duyệt không nghiêm.
Phản hồi rất nhanh chóng, đồng thời đem Cách Sắc nhận được không ít tiếng tăm sạch sẽ.
Đồ Ca nghẹn một bụng tức liên lạc lại với Phó Minh Chu hỏi anh ấy xem anh ấy hiện tại muốn làm gì.
Cô không biết gì về quản lý cũng không có kinh nghiệm trong việc đối phó như phòng làm việc quan hệ công chúng.
Phó Minh Chu lần này trực tiếp gọi điện thoại, vừa nối máy đã nghe thấy anh ấy mỉm cười: "Trước tiên cứ vậy đã, loại bỏ Lâm Thanh Phong trong lòng Đường Lâm khẳng định không dễ chịu, trước mắt cứ xem như studio đã thắng."
Đồ Ca tức giận phồng má, rầu rĩ gật đầu.
"Về sau những vấn đề thế này sẽ còn gặp rất nhiều, Cảnh Dự sẽ không xử lý những vấn đề này." Phó Minh Chu lại cười: "Em còn phải học hỏi nhiều, sợ sao."
"Không sợ, trời có sập em cũng sẽ gánh cùng anh ấy." Đồ Ca tức đến phát giận: "Có biện pháp nào khiến Đường Lâm rút lui khỏi ban giám khảo không. Anh Cá voi sẽ tham gia cuộc thi, Đường Lâm chắc chắn sẽ không cho anh ấy điểm cao."
"Vẫn còn thời gian một tháng nữa, không ai có thể nói được chính xác giữa chừng sẽ xảy ra chuyện gì, đừng lo." Giọng nói của Phó Minh Chu nghiêm túc hơn một chút: "Có thời gian tìm hiểu một chút về quan hệ công chúng."
"Em hiểu rồi." Đồ Ca vẫn rất không vui, kết thúc cuộc gọi trong ủ rũ.
Trở lại studio, Phó Cảnh Dự ngồi một mình trong phòng làm việc, trên bàn nào kéo, thước cuộn cùng các dụng cụ khác nằm rải rác.
Đồ Ca để cho lão Ngô trở về trước, chờ ông đi mới đi qua ôm Phó Cảnh Dự: "Không sao đâu, một ngày nào đó chúng ta sẽ trở nên lớn mạnh hơn."
Phó Cảnh Dự ngước nhìn cô: "Tại sao ông ta lại làm thế."
"Bởi vì ông ta đã hết thời không muốn bị thế hệ trẻ đánh bại, điều duy nhất ông ta có thể làm là chèn ép." Đồ Ca ngẩng mặt lên nở nụ cười thật tươi: "Ông ta sợ hãi anh sẽ vượt qua ông ta."
Đường Lâm đã là một bậc thầy trong ngành, vận dụng thủ đoạn lợi dụng Lâm Thanh Phong đối phó với một studio mới mở, cũng có thể là vì chính ông ta.
Đội ngũ thiết kế của Cách Sắc rất giỏi nhưng ông ta lại là một người rất cường thế, trong những năm qua những mẫu quần áo của các thương hiệu đều mang chữ ký của ông ta.
Chữ ký thiết kế vẫn luôn là ông ta.
Ông ta muốn đẩy Lâm Thanh Phong nhưng thật ra ông ta vẫn không muốn buông tay, không dám để người khác nổi tiếng hơn mình.
Với tư cách là một nhà thiết kế, nếu như tác phẩm không có phong cách riêng của mình thì dù là tiền hay là tài năng trên thực tế cũng quá đỗi bình thường, nếu như chỉ biết dựa theo yêu cầu thiết kế của người khác.
"Em nghĩ như vậy?" Phó Cảnh Dự nắm lấy tay cô, ánh mắt có chút uỷ khuất: "Anh rất giỏi?"
"Siêu cấp giỏi, được chứ." Đồ Ca cúi người hôn anh: "Trong lòng em, anh sẽ luôn là số một."
Anh ở phòng trưng bày trong suốt hơn một năm, nhìn những đám đông người đến người đi trên phố đi bộ mỗi ngày. Hơn 300 ngày đêm, cộng với tài quan sát tinh tường, mỗi tác phẩm được thiết kế đều có một sức hút đặc biệt.
Trong khoảng thời gian này, ngoài việc học tập cô còn xem không ít những thiết kế tên tuổi của nước ngoài. Thiết kế của anh phù hợp hơn với thẩm mỹ của người Trung Quốc, hàm súc đơn giản nhưng lại có gì đó đặc biệt rất khác.
Bất kể là lễ phục hay đồ thông thường, hàng trăm bản thảo thiết kế kiểu dáng đều không giống nhau.
"Đồ Ca..." Phó Cảnh Dự ôm cô, giọng điệu đáng thương: "Đói bụng rồi."
Đồ Ca dở khóc dở cười, vỗ nhẹ vào lưng anh rồi kéo anh đứng dậy.
Ăn xong, Lâm Thanh Phong gọi điện thoại tới.
Đồ Ca liếc nhìn Phó Cành Dự mới trả lời lại, thuận tiện mở ghi âm: "Anh Lâm."
"Bảo Cá voi nghe điện thoại." Giọng nói vô lực của Lâm Thanh Phong truyền đến: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu ấy."
Đồ Ca nhướng mi, đưa điện thoại cho Phó Cảnh Dự: "Anh Cá voi."
Phó Cảnh Dự nhận điện thoại cau mày lên tiếng: "Thanh Phong."
"Đường Lâm là kẻ lòng dạ hẹp hòi. Ông ta sẽ không cho phép ở Tân Thành có bất kỳ một nhà thiết kế nào khác có thể cạnh tranh với ông ta." Giọng nói của Lâm Thanh Phong vang lên: "Cá voi, chừng nào ông ta vẫn còn làm trong ngành thời trang này, cậu không thể xuất đầu được."
"Xuất đầu?" Phó Cảnh Dự nhíu mày, cầm lấy tay Đồ Ca cùng nhau nắm chặt: "Không nghĩ tới."
Anh chỉ muốn nhìn thấy Đồ Ca mặc quần áo do anh thiết kế mỗi ngày, studio có thể kiếm tiền thế là đủ rồi.
Số tiền bố mẹ để lại cho anh đều do những nhà hoạch định tài chính chuyên nghiệp lo, thu nhập hàng tháng đủ để anh sống.
"Không nghĩ tới vậy cậu tham gia cuộc thi làm gì?" Lâm Thanh Phong trở nên kích động: "Cậu có biết đi đến Đế Đô là có ý gì không!"
"Không biết." Phó Cảnh Dự nhanh chóng trả lời.
Mặc kệ đi đến Đế Đô phát sinh cái gì anh cũng phải đi.
Lâm Thanh Phong bình tĩnh trở lại, thật lâu sau mới nói: "Rời khỏi cuộc thi được không? Tôi sẽ đăng thông báo xin lỗi ngay lập tức. Cậu đừng đi tới Đế Đô, tôi cầu xin cậu đấy."
Đồ Ca mím môi không nói gì. Phó Cảnh Dự nhìn cô không thấy cô cho ý kiến nào, trong mắt có chút uỷ khuất nhưng rất nhanh lại khôi phục: "Không rút lui."
Cuộc gọi bị gián đoạn.
Phó Cảnh Dự trả lại điện thoại cho Đồ Ca, nghiêng đầu dựa vào vai cô: "Thi quán quân không cho phép đi ra ngoài."
"Em cũng hiểu được." Đồ Ca nghiêng đầu hôn lên mặt anh: "Lên lầu đi, không cần nghĩ đến anh ta."
Phó Cảnh Dự mỉm cười lên lầu cùng cô vào phòng làm việc.
Buổi chiều một số khách hàng đột nhiên hủy đơn đặt hàng làm anh rất không vui. Nhìn thấy Đồ Ca những thứ không vui này đều không còn nữa, cho dù có thế nào cô cũng sẽ ủng hộ anh.
Bước vào phòng làm việc, Đồ Ca ngồi xuống đăng nhập vào weibo lông mày chau lại.
Đường Lâm thực sự rất tàn nhẫn, nói không muốn là lập tức không cho anh ta một chút cơ hội.
Ban tổ chức cuộc thi thiết kế thời trang của Cách Sắc đưa ra thông báo Lâm Thanh Phong bị loại khỏi danh sách vòng trong với lý do người tham gia có tiền sử sao chép, không được chấp nhận tham gia cuộc thi.
Chỉ với thông báo này, sự nghiệp của Lâm Thanh Phong gần như bị hủy hoại.
Đồ Ca nhìn chằm chằm thời điểm phát ra tin tức này, mí mắt giật giật. Lâm Thanh Phong biết trước mình bị loại khỏi cuộc thi, vậy tại sao lại ngăn cản Phó Cảnh Dự đến Đế Đô?
_Hết chương 60_