Chương 9
Hà Vân Tranh thu lại nụ cười, xấu hổ đưa tay lên che miệng ho khan vài tiếng "Cô được thông qua, sáng mai 8 giờ qua chuẩn bị quay chụp. Người phụ trách muốn 50 kiểu bốn trang phục tổng cộng là 200 bức."
Không biết tại sao, cô ta rất không thích Đồ Ca.
Chắc chắn cô có quan hệ thân thiết với Phó Cảnh Dật, nguyên nhân lớn nhất là cô quá nhạy bén. Tự mình che giấu rất tốt, dù là ánh mắt hay giọng điệu, hoàn toàn không bị lộ ra ngoài.
Nếu cô không phải là người nhạy cảm bẩm sinh, thì quan hệ của cô và Phó Cảnh Dật chắc chắn không phải bình thường.
"Tôi nhất định sẽ có mặt đúng giờ." Vẻ mặt Đồ Ca dịu đi, ánh mắt bình tĩnh "Hiện tại ký kết hợp đồng được rồi chứ?"
Hạ Vân Tranh nghẹn họng, cầm bản thỏa thuận đã in sẵn đưa cho cô "Cô ký đi, tiền lương sau khi làm xong sẽ thanh toán ngay."
Đồ Ca đọc kỹ bản hợp đồng khẳng định không có vấn đề gì mới cầm bút ký tên mình.
Hạ Vân Tranh cũng không thực sự muốn thuê cô.
Sau khi ký kết hợp đồng, Đồ Ca cúi người chào sau đó ra ngoài.
Nhiệt độ ban ngày không quá thấp, nhưng ban đêm vẫn rất lạnh, khi có gió thổi qua cảm giác lạnh thấu xương. Đồ Ca đeo găng tay chuẩn bị lấy xe thì một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng bên đường, biển số rất quen mắt.
Cô nhìn lại sutdio của Hạ Vân Tranh lấy chìa khóa mở xe. Hạ Vân Tranh là bạch phú mỹ (*), quen biết với Phó Minh Chu cũng không có gì kỳ quái.
(*) Bạch phú mỹ: ý chỉ cô gái vừa trắng vừa giàu vừa đẹp
"Đồ Ca?" Phó Minh Chu xuống xe gọi cô lại, khóe miệng nhếch lên "Sao cô lại ở đây?"
Lúc xe giảm tốc độ anh ấy đã nhìn thấy cô.
Ánh sáng từ đèn đường không đủ sáng, ánh sáng vàng yếu ớt chiếu vào đầu cô, ngẫu nhiên tạo nên một cái bóng mờ ảo trên mặt đất. Khuôn mặt ẩn hiện trong làn sương trắng, trông cô như một bức tranh tĩnh lặng.
"Tôi tới nói chuyện công việc, hiện tại đã xong rồi "Đồ Ca lễ phép gật đầu "Chào Phó tổng."
Phó Minh Chu bật cười "Đàn chị của cô không nói cho cô sao, tôi kỳ thật cũng được coi như là đàn anh của cô?"
"Không có." Đồ Ca thành thật trả lời.
Nụ cười trên mặt Phó Minh Chu càng mở rộng, anh ấy nhấc chân dừng lại trước mặt cô, giọng nói vô thức trầm xuống "Đừng nhúc nhích."
"Hả?" Đồ Ca ngẩng đầu, thấy anh ấy giơ tay lên, theo bản năng lùi lại một bước, không vui mà rụt người lại giữ khoảng cách.
"Trên đầu cô có lá khô." Phó Minh Chu vẻ mặt bất lực "Cứ đứng yên."
Đồ Ca phớt lờ anh ấy, chuẩn bị tự mình vuốt nó xuống, không ngờ anh ấy lại di chuyển nhanh hơn lập tức vuốt lấy chiếc lá khô cầm xuống.
"Cám ơn anh." Đồ Ca lại lui thêm một bước, mặt đầy sương lạnh quay người đi lấy xe "Tạm biệt."
Phó Minh Chu vứt lá khô xuống nhìn cô cưỡi xe điện phi xuống từ vỉa hè, tim cũng đập loạn xạ sau cú va chạm kia.
Đúng là cô nhóc thú vị.
Anh ấy lắc đầu nhấc chân bước vào studio của Hạ Vân Tranh.
Gió lạnh thổi qua, lá rơi trên mặt đất cuộn tròn bay lên không trung lại rơi xuống, đáp xuống mặt đất.
Bên kia đường, Mạnh Hàm một tay cầm điện thoại di động cẩn thận xem qua những bức ảnh vừa chụp, mặt khác cầm một xiên thịt cừu nướng, mãn nguyện cắn một miếng, ánh mắt đầy vẻ chế nhạo.
Đồ Ca nhìn thường ngày trông tầm thường như vậy không ngờ lại được người ta bao nuôi.
Chiếc xe hiệu Rolls-Royce, dù không rõ đây là dòng xe nào nhưng chắc hẳn người đàn ông này rất giàu.
Thật không biết xấu hổ mà giành lấy học bổng hạng nhất của cô ta khi đã bám được người giàu có thế vậy.
Ánh đèn đường càng lúc càng sáng, người ra đường mua sắm ngày càng đông, cái không khí se lạnh dường như được che chắn bởi sự náo nhiệt ở phố đi bộ này.
Hạ Vân Tranh kết thúc buổi phỏng vấn người mẫu cuối cùng, xoa xoa vai đứng dậy đi đến phòng bên cạnh.
"Vừa trở về đã phải bận rộn như vậy. Danh sách lần này có phải rất nhiều không?" Phó Minh Chu cười "Buổi chiều anh đi uống trà với chú Hạ, chú phàn nàn với anh về em."
"Có phải ông lại nói rằng em mãi mà vẫn không gả được cho ai chứ gì." Hạ Vân Tranh cũng cười "Thời đại nào rồi còn tư tưởng cổ hủ vậy chứ."
Phó Minh Chu mỉm cười, giang hai tay.
Hà Vân Tranh đi pha hai cốc cà phê, đưa một cốc cho Phó Minh Chu rồi ngồi xuống "Em không cho đường vào ly của anh đâu."
Phó Minh Chu khẽ gật đầu hỏi chuyện chính sự "Em nói Cảnh Dật nguyện ý tiếp xúc với người lạ là vào khi nào?"
Hạ Vân Tranh nhấp một ngụm cà phê, trong mắt lóe lên tia tức giận, không khỏi thở dài một hơi "Chuyện dài dòng lắm, cũng không biết tình huống cụ thể."
Đặt ly cà phê xuống, cô ta đơn giản lặp lại những gì Lâm Thanh Phong đã nói, cô ta ngượng ngùng cúi đầu "Trong nhà hình như anh ấy chỉ nghe lời mỗi mình anh. Anh có cảm thấy trong thời gian này anh ấy có thay đổi gì không."
Phó Minh Chu hơi thả lỏng người ra sau, chống tay trái lên tay vịn ghế sô pha, chống cằm trầm ngâm nhìn ly cà phê trên bàn.
Phó Cảnh Dật thay đổi rất nhiều, vào lễ Giáng sinh có hoa hồng có cả kẹo ngọt, sử dụng xe hơi thường xuyên trong thời gian này, còn có một lần không trở về nhà vào ban đêm.
Giống như chỉ một đêm, anh đã có một bí mật, một bí mật mà không ai được phép biết. Ngay cả người lái xe, lão Ngô, cũng giữ một bí mật, mặc kệ anh ấy có hỏi gì cũng không chịu nói.
"Ngày mai em sẽ đến cửa hàng gặp anh ấy thử xem. Không biết anh ấy có đuổi em ra ngoài không." Hạ Vân Tranh thở dài "Lần trước em thật sự không cố ý làm phiền anh ấy."
"Người hiểu rõ nó nhất là em. Có một số chuyện em có thể hỏi trực tiếp sẽ tốt hơn. Anh không thấy gần đây nó thay đổi gì cả." Phó Minh Chu ngồi thẳng người, trên mặt nở một nụ cười nhạt "Em không ăn à? Đi thôi anh mời khách."
Hạ Vân Tranh hai mắt sáng lên "Được."
Phó Minh Chu mỉm cười, ưu nhã đứng lên.
Việc Hạ Vân Tranh thích Phó Cảnh Dật cũng chẳng phải bí mật. Trước khi gặp nạn, Hạ gia đã nhắm một mắt mở một mắt không chủ động can thiệp.
Sau khi Phó Cảnh Dật biến mất, thái độ của Hạ gia thay đổi đáng kể, rõ rằng nhất là muốn Hạ Vân Tranh tìm một người bình thường có gia cảnh tương đương. Sau khi uống trà vào buổi chiều hàn huyên một lúc lâu, thật ra chỉ có một ý tứ - Hạ gia không đồng ý chuyện của Hạ Vân Tranh với Phó Cảnh Dật.
Phó Minh Chu ban đầu cảm thấy tiếc nuối, nhưng bây giờ, cô gái được Phó Cảnh Dật che giấu đã xuất hiện đúng lúc.
Hạ Vân Tranh năm nay 26. Là con gái duy nhất của Hạ gia, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.
Cô ta cũng rất thích thiết kế, cho dù kết hôn cũng không thể rời khỏi studio vứt bỏ công việc, Phó Cảnh Dật thực sự không thích hợp với cô ta.
"Sinh nhật của Cảnh Dật hình như sắp đến rồi." Hạ Vân Tranh lên xe, thoải mái ngả người ra sau "Em vẫn chưa nghĩ ra nên tặng quà gì cho anh ấy."
Phó Minh Chu nghiêng đầu nhìn cô ta, khóe miệng hơi nhếch lên "Muốn tặng gì thì tặng."
Hạ Vân Tranh nghiêng đầu nhìn anh ấy cười bất lực.
Phó Cảnh Dật sẽ không thích nó cho dù cô ta có tặng gì đi nữa, cô ta đã quen với điều đó từ lâu rồi.
Chiếc Rolls-Royce đen biến mất trong dòng xe cộ trong nháy mắt.
Bên ngoài phòng mổ tầng 19 của Khoa Nội trú Bệnh viện Đa khoa chỉ còn hai ba người ngồi chờ, điều hòa ở giữa không ngừng thổi hơi ấm.
Đồ Ca co rúm người trên ghế, ánh mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm dòng chữ phẫu thuật, tay chân lạnh ngắt.
Đồ Khải vào phòng mổ đã hơn ba tiếng, xem tình hình có thể khả năng đến sáng ca mổ vẫn chưa kết thúc.
Một giờ trước, nữ y tá đến xin chữ ký của cô nói rằng ca phẫu thuật sẽ mất nhiều thời gian vì khối u đã lan rộng nghiêm trọng.
Điện thoại rung lên trong túi áo khoác, Đồ Ca lấy lại tinh thần, cô từ từ ngồi dậy lấy điện thoại ra mở khóa.
Phó Cảnh Dật gửi một tin nhắn: Anh sẽ đến đợi với em.
Đồ Ca ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bất giác nhếch miệng hỏi lại anh: Anh đang ở cửa hàng hay ở nhà?
Cuộc phẫu thuật lần trước của Đồ Khải cũng là vào rạng sáng, Uông Á Nam cũng ở lại với cô. Hôm nay, cậu ấy nhất quyết muốn tới, nhưng Đồ Ca không đồng ý, nói thế nào cũng không nỡ để cậu ấy tới.
Họ đều là sinh viên nghèo, cậu ấy dành dụm được ít tiền dự định đi du lịch khắp nơi, lúc nghe tin Đồ Khải sắp phải phẫu thuật, không do dự chuyển tiền cho cô ngay lập tức.
Cô thực sự xấu hổ khi tiếp tục gặp phiền toái cho cậu ấy như vậy.
Điện thoại lại rung, Phó Cảnh Dật trả lời: Anh đang ở dưới lầu, bữa tối em ăn chắc chắn không ngon miệng, anh muốn tự mua mang tới cùng em ăn.
Đồ Ca buồn cười nhướng mày: Vậy anh mua cái gì, em cùng anh ăn.
Phó Cảnh Dật trong giây lát trả lời một câu được, cũng không nói anh mua gì.
Vài phút sau, có tiếng bước chân từ sảnh thang máy. Đồ Ca theo tiềm thức nhìn lên, thấy Phó Cảnh Dật liền chào hỏi "Anh mua món gì ngon thế?"
Phó Cảnh Dật đem đồ ăn khuya đã đóng gói cho cô cùng một nụ cười trong mắt, chờ đợi được khen ngợi.
Đồ Ca cầm cái túi lên ngửi, vui vẻ nheo mắt "Anh Cá voi, anh thật tốt."
Đó là món cơm cuộn thịt bò mà cô thích ăn, có cho rất nhiều ớt.
Phó Cảnh Dật ngẩng đầu nhìn vào, bước chân ngưng trệ, đôi mắt tươi cười mờ đi trong chốc lát, lộ ra chút bực bội.
Đồ Ca cũng nhìn lại, trầm giọng nói "Chúng ta ngồi chỗ này, bọn họ sẽ không nhìn anh đâu."
Thần kinh căng thẳng của Phó Cảnh Dật ngay lập tức thả lỏng nhẹ nhàng gật đầu.
Nụ cười trên mặt Đồ Ca mở rộng, anh đi về phía trước vài bước, ngồi ở vị trí gần sảnh thang máy nhất, vẫn để một khoảng cách khá xa với cặp mẹ con khác đang chờ sinh mổ.
Phó Cảnh Đật mua hai phần, một phần không ớt một phần có ớt.
Đồ Ca đem phần không ớt kia cho anh, một phần ớt để cho mình. Thấp giọng nói "Anh buổi tối không chịu ăn gì, kén ăn là hư lắm đấy."
Phó Cảnh Dật cúi đầu, mái tóc mềm mại rũ xuống che đi vầng trán. Anh không nói lời nào cũng không làm hành động khác, giống như một cậu học trò phạm sai lầm lớn sợ bị cô giáo phê bình, nhìn vừa tội lại vừa đáng thương.
"Lần sau không được như vậy, không thích ăn thì có thể ăn ít đi, không được để đói." Lông mày Đồ Ca nhíu lại "Anh phải giữ gìn sức khỏe, nếu không em sẽ lo lắng."
Phó Cảnh Dật ngẩng đầu lên, đôi mắt đen dưới ánh đèn như được phát sáng.
Đồ Ca nâng cánh tay lên, hối thúc anh "Anh mau ăn đi, để lạnh sẽ không ngon."
Phó Cảnh Dật chớp mắt mở hộp đồ ăn mang ra ăn.
Đồ Ca dư quang liếc nhìn anh, càng cảm thấy sinh viên nam trong trường so với anh thật quá bình thường. Khuôn mặt này của Phó Cảnh Dật tuỳ ý cũng có thể trở thành người nổi tiếng trên mạng, một vẻ đẹp thuần khiết tự nhiên.
Ăn xong trời cũng đã khuya, Đồ Ca lo lắng rằng gia đình Phó Cảnh Dật sẽ tìm anh, thuyết phục anh mãi anh mới chịu rời đi.
Cuộc phẫu thuật của Đồ Khải kéo dài đến một giờ sáng, khối u được cắt bỏ hoàn toàn, đóng đinh thép vào chân.
Cậu có lẽ rất đau, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Đồ Ca dùng bông gòn thấm nước lên miệng vết thương, không khỏi xót xa "Nếu đau thì kêu nhé."
"Không đau lắm, nhẫn nhịn sẽ qua." Đồ Khải kéo khóe miệng, yếu ớt nhắm mắt lại "Em có thể nhịn được."
Đồ Ca vỗ về an ủi cậu, chua xót kéo khóe miệng.
Đồ Khải thật sự rất hiểu chuyện.
Bác sĩ hỏi cậu có muốn ống bơm giảm đau không nhưng cậu từ chối.
Khối u đã di căn ra diện rộng, sau khi mổ toàn bộ chân của cậu không còn nhiều chỗ lành nên không cần trải qua cũng biết đau thế nào.
Sau khi thấm hết lọ thuốc đầu tiên, Đồ Ca không thể chịu đựng được khi thấy cậu đau đớn như vậy, vì vậy cô đứng dậy đến chỗ y tá để yêu cầu bơm giảm đau. Cô hy vọng rằng sẽ không có tái phát sau ca phẫu thuật này, trong hai năm qua cậu thực sự đã phải trải qua hai ca phẫu thuật làm sao mà chịu nổi. Năm ngoái, chi phí do nhà trường quyên góp, năm nay cô không đồng ý với đề nghị tài trợ của thầy chủ nhiệm cậu nữa.
Đến rạng sáng, Đồ Ca thực sự rất buồn ngủ, chỉnh lại đồng hồ báo thức rồi lăn ra giường.
Sau 7 giờ, đồng hồ báo thức vẫn chưa đổ chuông, nhưng Uông Á Nam đã gọi đến, Đồ Ca mơ hồ "alo" một tiếng qua điện thoại, nghe xong cô lập tức lấy lại tinh thần nói "Gửi cho tớ xem."
Đồ Ca dám thề với trời rằng cô không liên quan gì đến Phó Minh Chu, cô cũng không có một chút hứng thú với anh ấy.
Đầu năm mới không có việc gì tốt mà cứ xúi quẩy hết cái này đến cái khác.
Đừng nói là Phó Minh Chu, cô còn không có hứng thú với tất cả đàn ông trên thế giới này! Kìm nén cơn tức giận của mình, Đồ Ca bình tĩnh trả lời Uông Á Nam: Người đàn ông đó là một ông chủ do đàn chị giới thiệu, anh ta thuê tớ luân phiên phiên dịch tiếng Pháp cho anh ta.
"Tớ nghi ngờ rằng Mạnh Hàm đã đăng cái này diễn đàn. Tối qua cô ta lên thành phố mua quần áo. Tớ không thể nghĩ đến người thứ hai ngoài cô ta cả." Uông Á Nam trực tiếp gửi tin nhắn thoại.
Đồ Ca ngồi dậy mặc áo khoác, quay đầu liếc nhìn Đồ Khải vẫn đang ngủ say, nhẹ nhàng bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh.
Đóng cửa lại, Đồ Ca nhẹ nhàng thở dài, nhỏ giọng trả lời Uông Á Nam "Tớ không muốn đáp lại. Dù giải thích thế nào cô ta cũng đâu có tin, càng bôi càng đen cái này mọi người đều hiểu."
"Thật ghê tởm, không thể vô duyên vô cớ bị oan uổng vậy được. Mới một đêm đã bị cho là tiểu tam." Uông Á Nam phẫn nộ.
Đồ Ca sắc mặt tối sầm "Cái gì mà tiểu tam?"
"Ai đó đã nhận ra người đàn ông này và nói rằng anh ta đã kết hôn. Bây giờ tất cả những người đọc bài viết đều nghĩ cậu là tiểu tam." Uông Á Nam bị chọc đến phát khóc "Đồ Ca, chuyện này tớ không thể một mình giải quyết được."
Đồ Ca trả lời, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc, mở diễn đàn trường tìm bài đăng đang hot bấm vào.
Bức ảnh có độ nét rất cao, Phó Minh Chu khẽ cúi đầu nhặt chiếc lá khô trên đầu cô. Ánh sáng từ cửa sổ soi rõ bóng dáng của họ, chiếc Rolls-Royce đen dừng ở bên đường.
Người chụp chọn được góc ảnh rất tốt, nhìn thế nào cũng giống như họ đang hôn tạm biệt.
Không chỉ một bức ảnh, một vài bức ảnh khác đều được chụp giống nhau, màn hình tràn ngập mùi gian tình.
Đặc biệt, Phó Minh Chu còn là tổng giám đốc điều hành của tập đoàn An Thuỵ được các sinh viên khác chỉ rõ xác nhận.
Câu trả lời nói rằng anh ấy đã kết hôn được đánh dấu, tên của bài đăng đã được sửa lại - Bộ môn tiếng Anh có một em gái sẵn sàng ngồi khóc trên chiếc Rolls Royce, nhưng lại liên tục giả vờ nghèo khổ.
Đồ Ca đã chụp ảnh màn hình toàn bộ bài đăng sau đó gửi bài viết này cho Phó Minh Chu.
Phó Minh Chu trực tiếp gọi điện thoại tới, trong giọng điệu có chút khó chịu "Chuyện này tôi sẽ giải quyết, cô không cần lo lắng."
"Dùng pháp luật chính là con đường giải quyết nhanh nhất." Khuôn mặt của Đồ Ca lạnh băng. Tám năm trước, cô đã biết rằng lời nói của con người là khủng khiếp nhất và điều có thể bảo vệ bản thân không chỉ có sự mạnh mẽ mà còn cần có luật pháp.
Giọng nói của Phó Minh Chu lại truyền đến "Tôi sẽ thu xếp luật sư theo dõi ngay lập tức, nhân tiện cũng phải hỏi người tung tin xem vợ tôi thực sự đang trốn ở đâu."
Đồ Ca ngạc nhiên, khóe miệng bất giác cong lên "Chúc anh thành công, tốt nhất giải quyết chuyện này ngay lập tức, trong lúc tin tức còn chưa truyền đi khắp nơi."
Cô thực sự nghĩ rằng Phó Minh Chu đã kết hôn. Rốt cuộc thì anh ấy cũng rất ưu tú, hơn nữa còn trông khá trẻ.
Phó Minh Chu nói rằng sẽ xử lý sớm nhất có thể.
Đồ Ca thở dài, nghĩ nghĩ gửi cho anh ấy một tin nhắn: Yêu cầu của tôi rất đơn giản. Người đó phải công khai xin lỗi tôi trước mặt tất cả sinh viên trong trường, đăng một thông báo xin lỗi dán trên bảng tin của trường trong một tháng.
Nếu bây giờ không phải thật sự đang khó khăn, cô sẽ tự mình tìm luật sư tố cáo người đăng bậy.+
_Hết chương 9_
Không biết tại sao, cô ta rất không thích Đồ Ca.
Chắc chắn cô có quan hệ thân thiết với Phó Cảnh Dật, nguyên nhân lớn nhất là cô quá nhạy bén. Tự mình che giấu rất tốt, dù là ánh mắt hay giọng điệu, hoàn toàn không bị lộ ra ngoài.
Nếu cô không phải là người nhạy cảm bẩm sinh, thì quan hệ của cô và Phó Cảnh Dật chắc chắn không phải bình thường.
"Tôi nhất định sẽ có mặt đúng giờ." Vẻ mặt Đồ Ca dịu đi, ánh mắt bình tĩnh "Hiện tại ký kết hợp đồng được rồi chứ?"
Hạ Vân Tranh nghẹn họng, cầm bản thỏa thuận đã in sẵn đưa cho cô "Cô ký đi, tiền lương sau khi làm xong sẽ thanh toán ngay."
Đồ Ca đọc kỹ bản hợp đồng khẳng định không có vấn đề gì mới cầm bút ký tên mình.
Hạ Vân Tranh cũng không thực sự muốn thuê cô.
Sau khi ký kết hợp đồng, Đồ Ca cúi người chào sau đó ra ngoài.
Nhiệt độ ban ngày không quá thấp, nhưng ban đêm vẫn rất lạnh, khi có gió thổi qua cảm giác lạnh thấu xương. Đồ Ca đeo găng tay chuẩn bị lấy xe thì một chiếc Rolls-Royce màu đen dừng bên đường, biển số rất quen mắt.
Cô nhìn lại sutdio của Hạ Vân Tranh lấy chìa khóa mở xe. Hạ Vân Tranh là bạch phú mỹ (*), quen biết với Phó Minh Chu cũng không có gì kỳ quái.
(*) Bạch phú mỹ: ý chỉ cô gái vừa trắng vừa giàu vừa đẹp
"Đồ Ca?" Phó Minh Chu xuống xe gọi cô lại, khóe miệng nhếch lên "Sao cô lại ở đây?"
Lúc xe giảm tốc độ anh ấy đã nhìn thấy cô.
Ánh sáng từ đèn đường không đủ sáng, ánh sáng vàng yếu ớt chiếu vào đầu cô, ngẫu nhiên tạo nên một cái bóng mờ ảo trên mặt đất. Khuôn mặt ẩn hiện trong làn sương trắng, trông cô như một bức tranh tĩnh lặng.
"Tôi tới nói chuyện công việc, hiện tại đã xong rồi "Đồ Ca lễ phép gật đầu "Chào Phó tổng."
Phó Minh Chu bật cười "Đàn chị của cô không nói cho cô sao, tôi kỳ thật cũng được coi như là đàn anh của cô?"
"Không có." Đồ Ca thành thật trả lời.
Nụ cười trên mặt Phó Minh Chu càng mở rộng, anh ấy nhấc chân dừng lại trước mặt cô, giọng nói vô thức trầm xuống "Đừng nhúc nhích."
"Hả?" Đồ Ca ngẩng đầu, thấy anh ấy giơ tay lên, theo bản năng lùi lại một bước, không vui mà rụt người lại giữ khoảng cách.
"Trên đầu cô có lá khô." Phó Minh Chu vẻ mặt bất lực "Cứ đứng yên."
Đồ Ca phớt lờ anh ấy, chuẩn bị tự mình vuốt nó xuống, không ngờ anh ấy lại di chuyển nhanh hơn lập tức vuốt lấy chiếc lá khô cầm xuống.
"Cám ơn anh." Đồ Ca lại lui thêm một bước, mặt đầy sương lạnh quay người đi lấy xe "Tạm biệt."
Phó Minh Chu vứt lá khô xuống nhìn cô cưỡi xe điện phi xuống từ vỉa hè, tim cũng đập loạn xạ sau cú va chạm kia.
Đúng là cô nhóc thú vị.
Anh ấy lắc đầu nhấc chân bước vào studio của Hạ Vân Tranh.
Gió lạnh thổi qua, lá rơi trên mặt đất cuộn tròn bay lên không trung lại rơi xuống, đáp xuống mặt đất.
Bên kia đường, Mạnh Hàm một tay cầm điện thoại di động cẩn thận xem qua những bức ảnh vừa chụp, mặt khác cầm một xiên thịt cừu nướng, mãn nguyện cắn một miếng, ánh mắt đầy vẻ chế nhạo.
Đồ Ca nhìn thường ngày trông tầm thường như vậy không ngờ lại được người ta bao nuôi.
Chiếc xe hiệu Rolls-Royce, dù không rõ đây là dòng xe nào nhưng chắc hẳn người đàn ông này rất giàu.
Thật không biết xấu hổ mà giành lấy học bổng hạng nhất của cô ta khi đã bám được người giàu có thế vậy.
Ánh đèn đường càng lúc càng sáng, người ra đường mua sắm ngày càng đông, cái không khí se lạnh dường như được che chắn bởi sự náo nhiệt ở phố đi bộ này.
Hạ Vân Tranh kết thúc buổi phỏng vấn người mẫu cuối cùng, xoa xoa vai đứng dậy đi đến phòng bên cạnh.
"Vừa trở về đã phải bận rộn như vậy. Danh sách lần này có phải rất nhiều không?" Phó Minh Chu cười "Buổi chiều anh đi uống trà với chú Hạ, chú phàn nàn với anh về em."
"Có phải ông lại nói rằng em mãi mà vẫn không gả được cho ai chứ gì." Hạ Vân Tranh cũng cười "Thời đại nào rồi còn tư tưởng cổ hủ vậy chứ."
Phó Minh Chu mỉm cười, giang hai tay.
Hà Vân Tranh đi pha hai cốc cà phê, đưa một cốc cho Phó Minh Chu rồi ngồi xuống "Em không cho đường vào ly của anh đâu."
Phó Minh Chu khẽ gật đầu hỏi chuyện chính sự "Em nói Cảnh Dật nguyện ý tiếp xúc với người lạ là vào khi nào?"
Hạ Vân Tranh nhấp một ngụm cà phê, trong mắt lóe lên tia tức giận, không khỏi thở dài một hơi "Chuyện dài dòng lắm, cũng không biết tình huống cụ thể."
Đặt ly cà phê xuống, cô ta đơn giản lặp lại những gì Lâm Thanh Phong đã nói, cô ta ngượng ngùng cúi đầu "Trong nhà hình như anh ấy chỉ nghe lời mỗi mình anh. Anh có cảm thấy trong thời gian này anh ấy có thay đổi gì không."
Phó Minh Chu hơi thả lỏng người ra sau, chống tay trái lên tay vịn ghế sô pha, chống cằm trầm ngâm nhìn ly cà phê trên bàn.
Phó Cảnh Dật thay đổi rất nhiều, vào lễ Giáng sinh có hoa hồng có cả kẹo ngọt, sử dụng xe hơi thường xuyên trong thời gian này, còn có một lần không trở về nhà vào ban đêm.
Giống như chỉ một đêm, anh đã có một bí mật, một bí mật mà không ai được phép biết. Ngay cả người lái xe, lão Ngô, cũng giữ một bí mật, mặc kệ anh ấy có hỏi gì cũng không chịu nói.
"Ngày mai em sẽ đến cửa hàng gặp anh ấy thử xem. Không biết anh ấy có đuổi em ra ngoài không." Hạ Vân Tranh thở dài "Lần trước em thật sự không cố ý làm phiền anh ấy."
"Người hiểu rõ nó nhất là em. Có một số chuyện em có thể hỏi trực tiếp sẽ tốt hơn. Anh không thấy gần đây nó thay đổi gì cả." Phó Minh Chu ngồi thẳng người, trên mặt nở một nụ cười nhạt "Em không ăn à? Đi thôi anh mời khách."
Hạ Vân Tranh hai mắt sáng lên "Được."
Phó Minh Chu mỉm cười, ưu nhã đứng lên.
Việc Hạ Vân Tranh thích Phó Cảnh Dật cũng chẳng phải bí mật. Trước khi gặp nạn, Hạ gia đã nhắm một mắt mở một mắt không chủ động can thiệp.
Sau khi Phó Cảnh Dật biến mất, thái độ của Hạ gia thay đổi đáng kể, rõ rằng nhất là muốn Hạ Vân Tranh tìm một người bình thường có gia cảnh tương đương. Sau khi uống trà vào buổi chiều hàn huyên một lúc lâu, thật ra chỉ có một ý tứ - Hạ gia không đồng ý chuyện của Hạ Vân Tranh với Phó Cảnh Dật.
Phó Minh Chu ban đầu cảm thấy tiếc nuối, nhưng bây giờ, cô gái được Phó Cảnh Dật che giấu đã xuất hiện đúng lúc.
Hạ Vân Tranh năm nay 26. Là con gái duy nhất của Hạ gia, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.
Cô ta cũng rất thích thiết kế, cho dù kết hôn cũng không thể rời khỏi studio vứt bỏ công việc, Phó Cảnh Dật thực sự không thích hợp với cô ta.
"Sinh nhật của Cảnh Dật hình như sắp đến rồi." Hạ Vân Tranh lên xe, thoải mái ngả người ra sau "Em vẫn chưa nghĩ ra nên tặng quà gì cho anh ấy."
Phó Minh Chu nghiêng đầu nhìn cô ta, khóe miệng hơi nhếch lên "Muốn tặng gì thì tặng."
Hạ Vân Tranh nghiêng đầu nhìn anh ấy cười bất lực.
Phó Cảnh Dật sẽ không thích nó cho dù cô ta có tặng gì đi nữa, cô ta đã quen với điều đó từ lâu rồi.
Chiếc Rolls-Royce đen biến mất trong dòng xe cộ trong nháy mắt.
Bên ngoài phòng mổ tầng 19 của Khoa Nội trú Bệnh viện Đa khoa chỉ còn hai ba người ngồi chờ, điều hòa ở giữa không ngừng thổi hơi ấm.
Đồ Ca co rúm người trên ghế, ánh mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm dòng chữ phẫu thuật, tay chân lạnh ngắt.
Đồ Khải vào phòng mổ đã hơn ba tiếng, xem tình hình có thể khả năng đến sáng ca mổ vẫn chưa kết thúc.
Một giờ trước, nữ y tá đến xin chữ ký của cô nói rằng ca phẫu thuật sẽ mất nhiều thời gian vì khối u đã lan rộng nghiêm trọng.
Điện thoại rung lên trong túi áo khoác, Đồ Ca lấy lại tinh thần, cô từ từ ngồi dậy lấy điện thoại ra mở khóa.
Phó Cảnh Dật gửi một tin nhắn: Anh sẽ đến đợi với em.
Đồ Ca ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bất giác nhếch miệng hỏi lại anh: Anh đang ở cửa hàng hay ở nhà?
Cuộc phẫu thuật lần trước của Đồ Khải cũng là vào rạng sáng, Uông Á Nam cũng ở lại với cô. Hôm nay, cậu ấy nhất quyết muốn tới, nhưng Đồ Ca không đồng ý, nói thế nào cũng không nỡ để cậu ấy tới.
Họ đều là sinh viên nghèo, cậu ấy dành dụm được ít tiền dự định đi du lịch khắp nơi, lúc nghe tin Đồ Khải sắp phải phẫu thuật, không do dự chuyển tiền cho cô ngay lập tức.
Cô thực sự xấu hổ khi tiếp tục gặp phiền toái cho cậu ấy như vậy.
Điện thoại lại rung, Phó Cảnh Dật trả lời: Anh đang ở dưới lầu, bữa tối em ăn chắc chắn không ngon miệng, anh muốn tự mua mang tới cùng em ăn.
Đồ Ca buồn cười nhướng mày: Vậy anh mua cái gì, em cùng anh ăn.
Phó Cảnh Dật trong giây lát trả lời một câu được, cũng không nói anh mua gì.
Vài phút sau, có tiếng bước chân từ sảnh thang máy. Đồ Ca theo tiềm thức nhìn lên, thấy Phó Cảnh Dật liền chào hỏi "Anh mua món gì ngon thế?"
Phó Cảnh Dật đem đồ ăn khuya đã đóng gói cho cô cùng một nụ cười trong mắt, chờ đợi được khen ngợi.
Đồ Ca cầm cái túi lên ngửi, vui vẻ nheo mắt "Anh Cá voi, anh thật tốt."
Đó là món cơm cuộn thịt bò mà cô thích ăn, có cho rất nhiều ớt.
Phó Cảnh Dật ngẩng đầu nhìn vào, bước chân ngưng trệ, đôi mắt tươi cười mờ đi trong chốc lát, lộ ra chút bực bội.
Đồ Ca cũng nhìn lại, trầm giọng nói "Chúng ta ngồi chỗ này, bọn họ sẽ không nhìn anh đâu."
Thần kinh căng thẳng của Phó Cảnh Dật ngay lập tức thả lỏng nhẹ nhàng gật đầu.
Nụ cười trên mặt Đồ Ca mở rộng, anh đi về phía trước vài bước, ngồi ở vị trí gần sảnh thang máy nhất, vẫn để một khoảng cách khá xa với cặp mẹ con khác đang chờ sinh mổ.
Phó Cảnh Đật mua hai phần, một phần không ớt một phần có ớt.
Đồ Ca đem phần không ớt kia cho anh, một phần ớt để cho mình. Thấp giọng nói "Anh buổi tối không chịu ăn gì, kén ăn là hư lắm đấy."
Phó Cảnh Dật cúi đầu, mái tóc mềm mại rũ xuống che đi vầng trán. Anh không nói lời nào cũng không làm hành động khác, giống như một cậu học trò phạm sai lầm lớn sợ bị cô giáo phê bình, nhìn vừa tội lại vừa đáng thương.
"Lần sau không được như vậy, không thích ăn thì có thể ăn ít đi, không được để đói." Lông mày Đồ Ca nhíu lại "Anh phải giữ gìn sức khỏe, nếu không em sẽ lo lắng."
Phó Cảnh Dật ngẩng đầu lên, đôi mắt đen dưới ánh đèn như được phát sáng.
Đồ Ca nâng cánh tay lên, hối thúc anh "Anh mau ăn đi, để lạnh sẽ không ngon."
Phó Cảnh Dật chớp mắt mở hộp đồ ăn mang ra ăn.
Đồ Ca dư quang liếc nhìn anh, càng cảm thấy sinh viên nam trong trường so với anh thật quá bình thường. Khuôn mặt này của Phó Cảnh Dật tuỳ ý cũng có thể trở thành người nổi tiếng trên mạng, một vẻ đẹp thuần khiết tự nhiên.
Ăn xong trời cũng đã khuya, Đồ Ca lo lắng rằng gia đình Phó Cảnh Dật sẽ tìm anh, thuyết phục anh mãi anh mới chịu rời đi.
Cuộc phẫu thuật của Đồ Khải kéo dài đến một giờ sáng, khối u được cắt bỏ hoàn toàn, đóng đinh thép vào chân.
Cậu có lẽ rất đau, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Đồ Ca dùng bông gòn thấm nước lên miệng vết thương, không khỏi xót xa "Nếu đau thì kêu nhé."
"Không đau lắm, nhẫn nhịn sẽ qua." Đồ Khải kéo khóe miệng, yếu ớt nhắm mắt lại "Em có thể nhịn được."
Đồ Ca vỗ về an ủi cậu, chua xót kéo khóe miệng.
Đồ Khải thật sự rất hiểu chuyện.
Bác sĩ hỏi cậu có muốn ống bơm giảm đau không nhưng cậu từ chối.
Khối u đã di căn ra diện rộng, sau khi mổ toàn bộ chân của cậu không còn nhiều chỗ lành nên không cần trải qua cũng biết đau thế nào.
Sau khi thấm hết lọ thuốc đầu tiên, Đồ Ca không thể chịu đựng được khi thấy cậu đau đớn như vậy, vì vậy cô đứng dậy đến chỗ y tá để yêu cầu bơm giảm đau. Cô hy vọng rằng sẽ không có tái phát sau ca phẫu thuật này, trong hai năm qua cậu thực sự đã phải trải qua hai ca phẫu thuật làm sao mà chịu nổi. Năm ngoái, chi phí do nhà trường quyên góp, năm nay cô không đồng ý với đề nghị tài trợ của thầy chủ nhiệm cậu nữa.
Đến rạng sáng, Đồ Ca thực sự rất buồn ngủ, chỉnh lại đồng hồ báo thức rồi lăn ra giường.
Sau 7 giờ, đồng hồ báo thức vẫn chưa đổ chuông, nhưng Uông Á Nam đã gọi đến, Đồ Ca mơ hồ "alo" một tiếng qua điện thoại, nghe xong cô lập tức lấy lại tinh thần nói "Gửi cho tớ xem."
Đồ Ca dám thề với trời rằng cô không liên quan gì đến Phó Minh Chu, cô cũng không có một chút hứng thú với anh ấy.
Đầu năm mới không có việc gì tốt mà cứ xúi quẩy hết cái này đến cái khác.
Đừng nói là Phó Minh Chu, cô còn không có hứng thú với tất cả đàn ông trên thế giới này! Kìm nén cơn tức giận của mình, Đồ Ca bình tĩnh trả lời Uông Á Nam: Người đàn ông đó là một ông chủ do đàn chị giới thiệu, anh ta thuê tớ luân phiên phiên dịch tiếng Pháp cho anh ta.
"Tớ nghi ngờ rằng Mạnh Hàm đã đăng cái này diễn đàn. Tối qua cô ta lên thành phố mua quần áo. Tớ không thể nghĩ đến người thứ hai ngoài cô ta cả." Uông Á Nam trực tiếp gửi tin nhắn thoại.
Đồ Ca ngồi dậy mặc áo khoác, quay đầu liếc nhìn Đồ Khải vẫn đang ngủ say, nhẹ nhàng bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh.
Đóng cửa lại, Đồ Ca nhẹ nhàng thở dài, nhỏ giọng trả lời Uông Á Nam "Tớ không muốn đáp lại. Dù giải thích thế nào cô ta cũng đâu có tin, càng bôi càng đen cái này mọi người đều hiểu."
"Thật ghê tởm, không thể vô duyên vô cớ bị oan uổng vậy được. Mới một đêm đã bị cho là tiểu tam." Uông Á Nam phẫn nộ.
Đồ Ca sắc mặt tối sầm "Cái gì mà tiểu tam?"
"Ai đó đã nhận ra người đàn ông này và nói rằng anh ta đã kết hôn. Bây giờ tất cả những người đọc bài viết đều nghĩ cậu là tiểu tam." Uông Á Nam bị chọc đến phát khóc "Đồ Ca, chuyện này tớ không thể một mình giải quyết được."
Đồ Ca trả lời, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc, mở diễn đàn trường tìm bài đăng đang hot bấm vào.
Bức ảnh có độ nét rất cao, Phó Minh Chu khẽ cúi đầu nhặt chiếc lá khô trên đầu cô. Ánh sáng từ cửa sổ soi rõ bóng dáng của họ, chiếc Rolls-Royce đen dừng ở bên đường.
Người chụp chọn được góc ảnh rất tốt, nhìn thế nào cũng giống như họ đang hôn tạm biệt.
Không chỉ một bức ảnh, một vài bức ảnh khác đều được chụp giống nhau, màn hình tràn ngập mùi gian tình.
Đặc biệt, Phó Minh Chu còn là tổng giám đốc điều hành của tập đoàn An Thuỵ được các sinh viên khác chỉ rõ xác nhận.
Câu trả lời nói rằng anh ấy đã kết hôn được đánh dấu, tên của bài đăng đã được sửa lại - Bộ môn tiếng Anh có một em gái sẵn sàng ngồi khóc trên chiếc Rolls Royce, nhưng lại liên tục giả vờ nghèo khổ.
Đồ Ca đã chụp ảnh màn hình toàn bộ bài đăng sau đó gửi bài viết này cho Phó Minh Chu.
Phó Minh Chu trực tiếp gọi điện thoại tới, trong giọng điệu có chút khó chịu "Chuyện này tôi sẽ giải quyết, cô không cần lo lắng."
"Dùng pháp luật chính là con đường giải quyết nhanh nhất." Khuôn mặt của Đồ Ca lạnh băng. Tám năm trước, cô đã biết rằng lời nói của con người là khủng khiếp nhất và điều có thể bảo vệ bản thân không chỉ có sự mạnh mẽ mà còn cần có luật pháp.
Giọng nói của Phó Minh Chu lại truyền đến "Tôi sẽ thu xếp luật sư theo dõi ngay lập tức, nhân tiện cũng phải hỏi người tung tin xem vợ tôi thực sự đang trốn ở đâu."
Đồ Ca ngạc nhiên, khóe miệng bất giác cong lên "Chúc anh thành công, tốt nhất giải quyết chuyện này ngay lập tức, trong lúc tin tức còn chưa truyền đi khắp nơi."
Cô thực sự nghĩ rằng Phó Minh Chu đã kết hôn. Rốt cuộc thì anh ấy cũng rất ưu tú, hơn nữa còn trông khá trẻ.
Phó Minh Chu nói rằng sẽ xử lý sớm nhất có thể.
Đồ Ca thở dài, nghĩ nghĩ gửi cho anh ấy một tin nhắn: Yêu cầu của tôi rất đơn giản. Người đó phải công khai xin lỗi tôi trước mặt tất cả sinh viên trong trường, đăng một thông báo xin lỗi dán trên bảng tin của trường trong một tháng.
Nếu bây giờ không phải thật sự đang khó khăn, cô sẽ tự mình tìm luật sư tố cáo người đăng bậy.+
_Hết chương 9_