Chương : 27
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
EDITOR: LAM
Nụ cười của Hạ Tê Kình đông cứng trên gương mặt, miếng bánh rán hành ở trong miệng còn chưa kịp nuốt trôi, cậu chỉ tay về phía Thời Tự “Cậu cậu cậu cậu cậu” hồi lâu mà vẫn không thốt ra được lời nào.
Thời Tự sơ vin nhã nhặn, hai tay nhét vào trong túi quần, “Cậu có vẻ kinh ngạc ghê nhỉ?”
Hạ Tê Kình, “Cậu làm gì ở nhà tôi thế?”
Cậu ngàn vạn lần không ngờ cái kẻ mà mình không muốn thấy mặt tại đây nhất giờ lại xuất hiện chình ình ngay trước mắt, đã vậy còn đến sớm hơn cả cậu nữa chứ.
Thời Tự lên tiếng, “Mẹ cậu gọi tôi tới.”
Hạ Tê Kình rõ ràng không tin, “Mẹ tôi chưa từng thấy mặt cậu, càng không có số điện thoại của cậu, sao mà gọi cho cậu được?”
Thời Tự đang muốn nói điều gì thì phía bên trong cánh cửa lại đột nhiên truyền đến giọng điệu của Chu Dục Linh, “Cá Voi về rồi à?”
Chu Dục Linh mặc tạp dề, trên tay còn cầm cái sạn (*), bà để kiểu tóc mái thường thấy của một người phụ nữ trung niên, phần tóc phía sau tết đuôi sam không dài mà cũng chẳng ngắn rồi buộc chặt lại bằng sợi dây cột tóc màu đen. Bà vừa quạt khói vừa nói, “Bố của con ra ngoài mua vịt ngâm tương (1) rồi, lúc trưa mẹ đã dặn tới dặn lui là đặt mua trước đi vậy mà ổng cũng quên, thế là phải bắt ổng đi thêm lần nữa. Đảo Nhỏ mới vừa tới không bao lâu, hai đứa tụi con vào trong phòng chơi chứ đừng ở chỗ này, toàn là dầu mỡ thôi.”
Có mặt Chu Dục Linh ở đây, Hạ Tê Kình không tiện nói nhiều, cậu đành phải nuốt xuống những lời muốn nói sau đó lôi kéo Thời Tự bước vào bên trong.
Căn hộ này được gia đình họ Hạ mua từ rất sớm cho nên mới chọn được một căn có diện tích tương đối, chỉ là nền nhà quá thấp, ánh sáng không đủ, ban ngày nếu trời râm thì căn hộ luôn nằm trong trạng thái mờ tối, mùa hè nhiệt độ bên ngoài nóng bao nhiêu thì bên trong oi bức gấp bội, mùa đông lạnh lẽo chừng nào thì trong nhà buốt giá nhân đôi, toàn bộ ngôi nhà cứ như một gian phòng hấp nhiệt thu nhỏ vậy.
Giờ phút này hết thảy đèn lớn đều được bật lên soi sáng mọi ngóc ngách, ngay cả điều hòa nhiệt độ trong phòng Hạ Tê Kình cũng đã được mở từ trước, mới vừa bước vào là đã cảm nhận được sự mát mẻ khoan khoái rồi.
Hạ Tê Kình biết tất cả những điều này là do Chu Dục Linh chuẩn bị, từ xưa đến nay bà là một người rất tiết kiệm, cách nào có thể giảm thiểu được tiền điện thì bà đều sẽ áp dụng, ngay cả xem tivi ở phòng khách mà bà cũng nhất quyết không bật đèn. Hiện tại tự dưng lại mở hết đèn và điều hòa lên, lại còn sai bố Hạ chạy ra ngoài mua đồ ăn, đủ để nhận thấy bà coi trọng Thời Tự tới mức nào.
Mãi cho đến khi Hạ Tê Kình đóng cửa, Thời Tự mới mở miệng, “Tôi không hề can thiệp vào chuyện riêng tư của cậu, là mẹ cậu tìm tới nhà và lấy được số điện thoại của tôi, sau đó liên lạc với tôi. Bác gái nói đêm nay là lần đầu tiên đôi bên gặp mặt nhau dùng bữa nên bà ấy muốn trang trọng một chút.”
Hạ Tê Kình có hơi bất mãn, “Tôi nói cậu can thiệp vào chuyện riêng tư của tôi lúc nào?”
Thời Tự nhìn cậu, “Ban ngày cậu có nói mà, cậu hi vọng tôi chớ nên tìm hiểu thói quen cũng như sở thích hàng ngày của cậu, thế nên tôi đoán có thể cậu cho rằng tôi đang theo dõi cậu hoặc là cố ý liên hệ với bác gái.”
Cậu ta bỏ qua việc cậu vì không muốn mời cậu ta về nhà ăn tối nên mới dùng tin nhắn văn bản để đối phó qua loa, chính cậu biết mình lúc này thật sự chẳng có lý do gì để chống chế, không còn cách nào đành phải nói một cách ngượng ngùng, “Lúc chiều tôi tính mời cậu nhưng quên mất, quên thôi.”
“Không sao.”. Thời Tự thản nhiên đáp, “Tôi vốn không định đến.”
Khoảnh khắc Thời Tự thốt ra những câu trên, mùi thuốc súng thoáng chốc nồng nặc, khiến cho Hạ Tê Kình được một phen hoảng hồn.
Trong khoảng thời gian này, cậu và Thời Tự cũng coi như là đã có chút thân quen, Thời Tự chưa từng chân chính tức giận với cậu, về căn bản nếu có khúc mắc cả hai chỉ đơn thuần là đấu võ mồm với nhau, làm cậu gần như quên mất dáng vẻ lạnh lùng mỗi khi nổi nóng của Thời Tự có bao nhiêu đáng sợ.
Thông thường, người rộng lượng tức giận thì sẽ nổi cơn tam bành, bao nhiêu khó chịu đều theo lỗ chân lông tràn ra, thể hiện hết lên mặt, như vậy mới có thể nguôi ngoai. Thế nhưng loại người giống như Thời Tự, bình thường trêu chọc cỡ nào cậu ta vẫn cứ bình chân như vại, chỉ khi bày ra biểu cảm lạnh như băng, cả người trở nên hờ hững kiệm lời mới chính là lúc mọi chuyện trở nên nghiêm trọng nhất. Song, cậu thật sự không hiểu, chuyện bé như cái lỗ mũi, sao lại tức giận đến thế?
Hạ Tê Kình bèn nói, “Quả thật mới nãy tôi nói dối đó, tôi không mời cậu tới nhà ăn cơm là bởi vì… Tôi cảm thấy hai chúng ta chỉ là kết hôn giả cho nên điều này hoàn toàn không cần thiết.”
Thời Tự, “Một bữa cơm thôi mà.”
Hạ Tê Kình khách sáo lên tiếng, “Đúng vậy nha, một bữa cơm thôi chứ nào phải Mãn Hán toàn tịch (2), dĩ nhiên là sẽ không ngon bằng những thứ cậu hay ăn ở nhà rồi.”
Trên thực tế, suy nghĩ thật sự chính là, nếu như đã không muốn dính líu quá nhiều tới gia đình họ Thời vậy thì phải chặt đứt mối quan hệ này ngay từ đầu, bọn họ vốn là người của hai thế giới, chớ nên ép buộc lẫn nhau tham dự vào thế giới của người kia. Hơn nữa, Chu Dục Linh còn là một người đa sầu đa cảm, cậu không muốn bà ấy hao tâm tốn sức chỉ vì chuyện này.
Thời Tự, “Trước kia cậu không dẫn bạn học về nhà ăn cơm à?”
Hạ Tê Kình trả lời không chút nghĩ ngợi, “Có chứ, tôi thường dẫn bạn học…”
Lời nói tới đây thì đứt đoạn.
Này chẳng phải ý bảo Thời Tự còn thua xa cả một người bạn học sao?
Đôi môi của Thời Tự mím thành một đường thẳng mà ngay cả mắt thường cũng nhìn thấy được.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng khách vang lên tiếng của Chu Dục Linh, “Ăn cơm thôi nào.”
Thời Tự ngay lập tức mở cửa bước ra cứ như thể chỉ cần ở lại một giây nữa thôi là sẽ bị Hạ Tê Kình chọc cho tức chết.
Hạ Tê Kình chán nản đi theo sau, nội tâm lặng lẽ thở than tính tình của Thời Tự ngày càng kỳ quặc, quả nhiên con cái của mấy nhà lắm tiền lòng tự trọng cao như núi ấy, chắc là vì chưa từng bị người nào làm mất mặt như vậy, không mời cậu ta có một bữa cơm thôi mà đã cau có nãy giờ, tính tình cũng khó chiều quá rồi đó.
Bố Hạ đã mua vịt ngâm tương trở về, ông xoa xoa hai tay, xoắn xuýt đứng ở trước bàn ăn.
Chu Dục Linh nhanh chóng đặt đồ ăn lên bàn, đây đều là những món sở trường của bà, đậu hủ non sốt gạch cua, sườn xào chua ngọt, gà tiềm nấm, rau muống xào tỏi, chân gà chanh sả ớt, đậu phụ om, còn cả món vịt ngâm tương được đặt ở vị trí trung tâm nữa.
Tuy rằng đang là cuối mùa hè nhưng tiết trời vẫn còn chút khô nóng, Chu Dục Linh bận bịu đã lâu, mồ hôi lấm tấm trên trán chảy dọc theo nếp nhăn thấm xuống tóc mai ở hai bên Thái Dương của bà.
Hạ Tê Kình muốn tiến vào bếp bưng thức ăn nhưng lại bị Chu Dục Linh đuổi ra, “Con nên nói chuyện với Đảo Nhỏ nhiều hơn, tự dưng lăn vô trong này làm gì? Nóng lắm.”
Cậu đành phải ngồi trở lại bàn ăn.
Bàn dùng cơm của nhà họ Hạ là loại bàn bát tiên (3), trước đây một nhà bốn người vừa khéo ngồi đủ số lượng, hôm nay Hạ Chi Tang vắng mặt cho nên Thời Tự ngồi vào vị trí của cô bé, còn Hạ Tê Kình thì an vị phía bên cánh phải của hắn.
Hạ Tê Kình muốn mở miệng nói chút gì đó vì vậy mới ngẩng đầu lên ngó chừng Thời Tự nhưng khi thấy hắn vẫn cứ nín thinh mím chặt môi, biết là hắn vẫn chưa nguôi giận nên cậu cũng đành thôi.
Không phải cậu sợ Thời Tự mà là cậu sợ bố Hạ và mẹ Hạ nhận ra điều khác thường, đến lúc đó mệt công bọn họ lo lắng cậu bị người ta ức hiếp.
Bố Hạ là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí im ắng này, ông tằng hắng cổ họng rồi nói, “Cá Voi à, còn và Thời Tự ở chung với nhau đã quen chưa?”
Hạ Tê Kình túng quẫn đáp, “Vẫn được, vẫn được ạ.”
Bố Hạ, “Ăn uống, sở thích cá nhân có hòa hợp không?”
Hạ Tê Kình, “Ăn uống thì hầu như ở căn tin bố ơi.”
Bố Hạ, “Sao hôm nay hai đứa lại không về cùng nhau?”
Hạ Tê Kình đang định bịa đại một lý do nào đó thì Thời Tự lại đột nhiên mở miệng, “Đúng dịp cháu làm tình nguyện viên ở gần đây nên ghé sang luôn, còn Hạ Tê Kình thì xuất phát từ trường học… Mới nãy, lúc bác ra ngoài mua vịt ngâm tương, bác gái cũng có hỏi cháu câu này.”
Hạ Tê Kình ngẩn người, hiện tại mới biết suýt chút nữa mình đã làm lộ mọi chuyện.
Bố Hạ khen ngợi, “Sau giờ học mà còn tới tham gia công tác xã hội, thật là tốt bụng.” Giọng điệu thoáng run rẩy.
Có lẽ là vì bản hợp đồng kia nên ông luôn có một sự căng thẳng không thể kiểm soát được trước mặt cậu thiếu niên trạc tuổi đứa con trai này của mình. Địa vị và tôn nghiêm của một người đàn ông là một cái gì đó rất ý nhị, không hẳn là vì tiền, cũng chẳng dính líu nhiều đến tuổi tác của đôi bên nhưng nếu đã nợ đối phương một ân huệ thì cũng đồng nghĩa với việc uy quyền của bản thân sẽ giảm đi một cách đáng kể, hơn nữa đây còn là một cuộc giao dịch không mấy vẻ vang, chỉ có thể che giấu.
Thời Tự dường như nhận ra được vẻ quýnh quáng của ông cho nên mới nở nụ cười, hắn nói, “Bác trai quá khen rồi, chỉ là một buổi bán hàng từ thiện do nhà trường tổ chức, có rất nhiều bạn học đăng ký tham gia.”
Hạ Tê Kình cũng cất tiếng phụ họa, “Đúng vậy, đúng vậy ạ, con muốn đi lắm nhưng chiều này có tiết nên không tới được.”
Thời Tự liếc mắt nhìn cậu, hắn không phản bác cũng không thay đổi sắc mặt.
Hạ Tê Kình lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Quá trình ăn uống tiếp theo diễn ra suôn sẻ vượt ngoài mong đợi của Hạ Tê Kình, mặc dù vừa rồi Thời Tự vẫn còn tức giận nhưng cậu ta lại không hề tỏ ra bất mãn trước mặt bố mẹ cậu. Không những không có chút giả tạo nào mà ngược lại, vô cùng hiểu ý người khác.
Thời Tự không hề đề cập đến chuyện hợp đồng, để không khí trên bàn cơm náo nhiệt hơn hắn thậm chí còn chủ động trò chuyện với bố Hạ về Real Madrid, Barcelona và cả World Cup nữa; hắn khen mẹ Hạ nấu ăn ngon hơn mẹ mình; hắn còn đặc biệt nhắc đến Hạ Chi Tang và hỏi tại sao cô bé lại vắng nhà.
Chu Dục Linh được khen nên vui đến mức mặt mày hớn hở, “Con bé nhà bác ấy à, tính khí nó thất thường lắm, giận dỗi làm mình làm mẩy hơn nửa tháng nay rồi, dùng dằng chẳng chịu về đấy chứ.”
Nguyên cớ do đâu mà không chịu về, tất cả mọi người đều hiểu, vốn dĩ người được chỉ định bên trong hợp đồng phải là Hạ Chi Tang, chỉ có điều Hạ Chi Tang kịch liệt phản đối bảo là thà chết còn hơn, sau khi ầm ĩ một trận thì bỏ nhà tới trường, thế nên Hạ Tê Kình đành phải thay thế cô bé hoàn tất cuộc giao dịch này.
Hạ Tê Kình vội vàng đánh trống lảng sang chuyện khác, “Mau ăn đi, mau ăn đi, đồ ăn nguội mất.”
Bố Hạ càng nhìn Thời Tự thì lại càng thấy thuận mắt, “Nếu cháu thích, sau này có thời gian rảnh thì hãy ghé chơi nhiều hơn, vợ bác sẽ nấu vài món ngon tiếp đãi cháu, ngôi nhà này luôn chào đón cháu.”
Thời Tự mỉm cười, “Đương nhiên là cháu nguyện ý rồi ạ, nhưng cháu không biết Hạ Tê Kình có bằng lòng hay không.”
Bàn tay đang gắp thịt gà của Hạ Tê Kình khựng lại ngay tức khắc.
Bố Hạ khó hiểu, “Chuyện này thì có gì đâu mà không bằng lòng?”
Thời Tự nói một cách chậm rãi, “Hạ Tê Kình bảo với cháu là cậu ấy hiếm khi dẫn bạn học về nhà dùng cơm lắm, thế nên cháu sợ sẽ quấy rầy hai bác.”
“Làm gì có chuyện đấy.”. Chu Dục Linh trừng mắt liếc Hạ Tê Kình một cái, bà nói, “Thằng con bác ngay từ khi còn nhỏ đã thích kết giao bạn bè rồi, đi học mẫu giáo mới có một tuần mà đã dắt tới bảy, tám cô bé về nhà ăn cơm, con gái nhà người ta vì muốn tranh nhau gắp cánh gà cho thằng bé mà suýt chút nữa đã lao vào đánh nhau, thằng bé thì vẫn cứ dửng dưng như không có gì xảy ra, thậm chí còn chạy sang nhà hàng xóm rủ thêm mấy cô bé nữa, tới khi lên cấp hai hẵng…”
Hạ Tê Kình vùi đầu ăn cơm, mở miệng càm ràm, “Mẹ à được rồi đấy.”
Thời Tự dòm cậu một cách đầy ẩn ý rồi mới hỏi, “Chỉ toàn là con gái thôi ạ? Không có người bạn nam nào thân thiết ư?”
Chu Dục Linh sảng khoái đáp lời, “Ôi, nam nhiều lắm nhưng để nói mà thân thì phải kể đến cậu hàng xóm đối diện nhà bác đã chuyển đi cách đây năm năm về trước…”
Hạ Tê Kình bất thình lình lớn tiếng hô lên, “Mẹ! Bới thêm cơm cho con.”
Chu Dục Linh ghét bỏ che lỗ tai, “Tự mình bới đi, lớn to đầu rồi mà vẫn cứ la hét suốt cả ngày…”
Chủ đề mới ban nãy cũng theo đó chìm vào quên lãng.
Thời Tự lặng lẽ nhìn bóng lưng xoay người đi bới cơm của Hạ Tê Kình, lòng thoáng suy tư.
Thật ra thì Hạ Tê Kình đã no rồi, chỉ vì muốn đánh gãy lời nói của Chu Dục Linh nên mới viện cớ vậy thôi. Cậu tùy tiện múc một ít cơm bỏ vào trong bát, khoảng chừng hai lần gắp đũa là sẽ hết, trong lòng thầm cầu nguyện đợi lát nữa ăn xong trở về hi vọng Thời Tự có thể trở lại trạng thái bình thường, không tới làm phiền cậu nữa.
Vừa đặt vá cơm vào lại nồi thì bỗng dưng cậu nghe được tiếng đóng cửa “Rầm” một cái.
Hạ Tê Kình sửng sốt sau đó mới kịp phản ứng người trở về là ai, nội tâm thầm kêu to không ổn!
Đợi cho tới khi cậu chạy ra, Hạ Chi Tang đã đứng ở chính giữa phòng khách rồi, cô bé mặc một chiếc váy denim (5) phối kèm với đôi giày vải màu trắng, tóc dài thướt tha nhìn chằm chằm Thời Tự, lạnh lùng hỏi, “Anh là ai?”
Chú thích:
(*) Cái sạn (cái xẻng nấu ăn) ở chỗ mình gọi là cái sạn nhưng có vẻ như ở miền Bắc thì các bạn gọi là cái xẻng? Mình không biết có đúng không, nếu sai thì xin hãy góp ý cho mình biết.
(1) Nguyên văn 酱鸭 – Vịt ngâm tương là một món ăn đặc sắc phổ biến ở tỉnh Chiết Giang, Thượng Hải và miền nam tỉnh Giang Tô, có tác dụng thanh nhiệt giải độc, dưỡng âm, hạ hỏa, cầm máu, chữa lỵ, dưỡng can, nhưng không nên dùng chung với thịt thỏ, quả thanh mai và quả óc chó. (Theo baidu)
(2) Nguyên văn 满汉全席 – Mãn Hán toàn tịch là bữa tiệc huyền thoại, cũng là bữa tiệc lớn nhất tại Trung Quốc, quy tụ đầy đủ các món ăn từ khắp các vùng miền lãnh thổ. Bữa đại tiệc này được tạo ra nhằm hóa giải mối hận thù giữa hai dân tộc Mãn và Hán trong lịch sử xa xưa (Nguồn:)
(3) Nguyên văn 八仙桌 – Bàn bát tiên là một trong những đồ nội thất truyền thống của Trung Quốc. Nó dùng để chỉ cái bàn vuông có bốn cạnh dài bằng nhau, mặt bàn rộng với góc vuông lớn có bốn cạnh, mỗi cạnh ngồi được hai người, bốn cạnh ngồi được tám người (như tám vị tiên), nên người Trung Hoa gọi tao nhã là bàn bát tiên. (Theo baidu)
(4) Nguyên văn 牛仔 – Denim là loại vải thô, bền, được dệt đan chéo một cách chắc chắn bằng 100% vải cotton. Để tạo ra vải denim người ta sử dụng hình thức dệt thoi kết hợp nhiều sợi trắng và các sợi chàm trong đó các sợi chàm chạy dọc còn sợi trắng chạy ngang. Tất cả quần jean đều là quần denim nhưng không phải tất cả quần denim đều là quần jean. (Nguồn: )
⚑Chuyên mục hình ảnh:
❋Cái sạn:
❋Vịt ngâm tương:
❋Đậu hủ non sốt gạch cua:
❋Đậu phụ om:
❋Gà tiềm nấm:
❋Chân gà chanh sả ớt:
❋Bàn bát tiên:
EDITOR: LAM
Nụ cười của Hạ Tê Kình đông cứng trên gương mặt, miếng bánh rán hành ở trong miệng còn chưa kịp nuốt trôi, cậu chỉ tay về phía Thời Tự “Cậu cậu cậu cậu cậu” hồi lâu mà vẫn không thốt ra được lời nào.
Thời Tự sơ vin nhã nhặn, hai tay nhét vào trong túi quần, “Cậu có vẻ kinh ngạc ghê nhỉ?”
Hạ Tê Kình, “Cậu làm gì ở nhà tôi thế?”
Cậu ngàn vạn lần không ngờ cái kẻ mà mình không muốn thấy mặt tại đây nhất giờ lại xuất hiện chình ình ngay trước mắt, đã vậy còn đến sớm hơn cả cậu nữa chứ.
Thời Tự lên tiếng, “Mẹ cậu gọi tôi tới.”
Hạ Tê Kình rõ ràng không tin, “Mẹ tôi chưa từng thấy mặt cậu, càng không có số điện thoại của cậu, sao mà gọi cho cậu được?”
Thời Tự đang muốn nói điều gì thì phía bên trong cánh cửa lại đột nhiên truyền đến giọng điệu của Chu Dục Linh, “Cá Voi về rồi à?”
Chu Dục Linh mặc tạp dề, trên tay còn cầm cái sạn (*), bà để kiểu tóc mái thường thấy của một người phụ nữ trung niên, phần tóc phía sau tết đuôi sam không dài mà cũng chẳng ngắn rồi buộc chặt lại bằng sợi dây cột tóc màu đen. Bà vừa quạt khói vừa nói, “Bố của con ra ngoài mua vịt ngâm tương (1) rồi, lúc trưa mẹ đã dặn tới dặn lui là đặt mua trước đi vậy mà ổng cũng quên, thế là phải bắt ổng đi thêm lần nữa. Đảo Nhỏ mới vừa tới không bao lâu, hai đứa tụi con vào trong phòng chơi chứ đừng ở chỗ này, toàn là dầu mỡ thôi.”
Có mặt Chu Dục Linh ở đây, Hạ Tê Kình không tiện nói nhiều, cậu đành phải nuốt xuống những lời muốn nói sau đó lôi kéo Thời Tự bước vào bên trong.
Căn hộ này được gia đình họ Hạ mua từ rất sớm cho nên mới chọn được một căn có diện tích tương đối, chỉ là nền nhà quá thấp, ánh sáng không đủ, ban ngày nếu trời râm thì căn hộ luôn nằm trong trạng thái mờ tối, mùa hè nhiệt độ bên ngoài nóng bao nhiêu thì bên trong oi bức gấp bội, mùa đông lạnh lẽo chừng nào thì trong nhà buốt giá nhân đôi, toàn bộ ngôi nhà cứ như một gian phòng hấp nhiệt thu nhỏ vậy.
Giờ phút này hết thảy đèn lớn đều được bật lên soi sáng mọi ngóc ngách, ngay cả điều hòa nhiệt độ trong phòng Hạ Tê Kình cũng đã được mở từ trước, mới vừa bước vào là đã cảm nhận được sự mát mẻ khoan khoái rồi.
Hạ Tê Kình biết tất cả những điều này là do Chu Dục Linh chuẩn bị, từ xưa đến nay bà là một người rất tiết kiệm, cách nào có thể giảm thiểu được tiền điện thì bà đều sẽ áp dụng, ngay cả xem tivi ở phòng khách mà bà cũng nhất quyết không bật đèn. Hiện tại tự dưng lại mở hết đèn và điều hòa lên, lại còn sai bố Hạ chạy ra ngoài mua đồ ăn, đủ để nhận thấy bà coi trọng Thời Tự tới mức nào.
Mãi cho đến khi Hạ Tê Kình đóng cửa, Thời Tự mới mở miệng, “Tôi không hề can thiệp vào chuyện riêng tư của cậu, là mẹ cậu tìm tới nhà và lấy được số điện thoại của tôi, sau đó liên lạc với tôi. Bác gái nói đêm nay là lần đầu tiên đôi bên gặp mặt nhau dùng bữa nên bà ấy muốn trang trọng một chút.”
Hạ Tê Kình có hơi bất mãn, “Tôi nói cậu can thiệp vào chuyện riêng tư của tôi lúc nào?”
Thời Tự nhìn cậu, “Ban ngày cậu có nói mà, cậu hi vọng tôi chớ nên tìm hiểu thói quen cũng như sở thích hàng ngày của cậu, thế nên tôi đoán có thể cậu cho rằng tôi đang theo dõi cậu hoặc là cố ý liên hệ với bác gái.”
Cậu ta bỏ qua việc cậu vì không muốn mời cậu ta về nhà ăn tối nên mới dùng tin nhắn văn bản để đối phó qua loa, chính cậu biết mình lúc này thật sự chẳng có lý do gì để chống chế, không còn cách nào đành phải nói một cách ngượng ngùng, “Lúc chiều tôi tính mời cậu nhưng quên mất, quên thôi.”
“Không sao.”. Thời Tự thản nhiên đáp, “Tôi vốn không định đến.”
Khoảnh khắc Thời Tự thốt ra những câu trên, mùi thuốc súng thoáng chốc nồng nặc, khiến cho Hạ Tê Kình được một phen hoảng hồn.
Trong khoảng thời gian này, cậu và Thời Tự cũng coi như là đã có chút thân quen, Thời Tự chưa từng chân chính tức giận với cậu, về căn bản nếu có khúc mắc cả hai chỉ đơn thuần là đấu võ mồm với nhau, làm cậu gần như quên mất dáng vẻ lạnh lùng mỗi khi nổi nóng của Thời Tự có bao nhiêu đáng sợ.
Thông thường, người rộng lượng tức giận thì sẽ nổi cơn tam bành, bao nhiêu khó chịu đều theo lỗ chân lông tràn ra, thể hiện hết lên mặt, như vậy mới có thể nguôi ngoai. Thế nhưng loại người giống như Thời Tự, bình thường trêu chọc cỡ nào cậu ta vẫn cứ bình chân như vại, chỉ khi bày ra biểu cảm lạnh như băng, cả người trở nên hờ hững kiệm lời mới chính là lúc mọi chuyện trở nên nghiêm trọng nhất. Song, cậu thật sự không hiểu, chuyện bé như cái lỗ mũi, sao lại tức giận đến thế?
Hạ Tê Kình bèn nói, “Quả thật mới nãy tôi nói dối đó, tôi không mời cậu tới nhà ăn cơm là bởi vì… Tôi cảm thấy hai chúng ta chỉ là kết hôn giả cho nên điều này hoàn toàn không cần thiết.”
Thời Tự, “Một bữa cơm thôi mà.”
Hạ Tê Kình khách sáo lên tiếng, “Đúng vậy nha, một bữa cơm thôi chứ nào phải Mãn Hán toàn tịch (2), dĩ nhiên là sẽ không ngon bằng những thứ cậu hay ăn ở nhà rồi.”
Trên thực tế, suy nghĩ thật sự chính là, nếu như đã không muốn dính líu quá nhiều tới gia đình họ Thời vậy thì phải chặt đứt mối quan hệ này ngay từ đầu, bọn họ vốn là người của hai thế giới, chớ nên ép buộc lẫn nhau tham dự vào thế giới của người kia. Hơn nữa, Chu Dục Linh còn là một người đa sầu đa cảm, cậu không muốn bà ấy hao tâm tốn sức chỉ vì chuyện này.
Thời Tự, “Trước kia cậu không dẫn bạn học về nhà ăn cơm à?”
Hạ Tê Kình trả lời không chút nghĩ ngợi, “Có chứ, tôi thường dẫn bạn học…”
Lời nói tới đây thì đứt đoạn.
Này chẳng phải ý bảo Thời Tự còn thua xa cả một người bạn học sao?
Đôi môi của Thời Tự mím thành một đường thẳng mà ngay cả mắt thường cũng nhìn thấy được.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng khách vang lên tiếng của Chu Dục Linh, “Ăn cơm thôi nào.”
Thời Tự ngay lập tức mở cửa bước ra cứ như thể chỉ cần ở lại một giây nữa thôi là sẽ bị Hạ Tê Kình chọc cho tức chết.
Hạ Tê Kình chán nản đi theo sau, nội tâm lặng lẽ thở than tính tình của Thời Tự ngày càng kỳ quặc, quả nhiên con cái của mấy nhà lắm tiền lòng tự trọng cao như núi ấy, chắc là vì chưa từng bị người nào làm mất mặt như vậy, không mời cậu ta có một bữa cơm thôi mà đã cau có nãy giờ, tính tình cũng khó chiều quá rồi đó.
Bố Hạ đã mua vịt ngâm tương trở về, ông xoa xoa hai tay, xoắn xuýt đứng ở trước bàn ăn.
Chu Dục Linh nhanh chóng đặt đồ ăn lên bàn, đây đều là những món sở trường của bà, đậu hủ non sốt gạch cua, sườn xào chua ngọt, gà tiềm nấm, rau muống xào tỏi, chân gà chanh sả ớt, đậu phụ om, còn cả món vịt ngâm tương được đặt ở vị trí trung tâm nữa.
Tuy rằng đang là cuối mùa hè nhưng tiết trời vẫn còn chút khô nóng, Chu Dục Linh bận bịu đã lâu, mồ hôi lấm tấm trên trán chảy dọc theo nếp nhăn thấm xuống tóc mai ở hai bên Thái Dương của bà.
Hạ Tê Kình muốn tiến vào bếp bưng thức ăn nhưng lại bị Chu Dục Linh đuổi ra, “Con nên nói chuyện với Đảo Nhỏ nhiều hơn, tự dưng lăn vô trong này làm gì? Nóng lắm.”
Cậu đành phải ngồi trở lại bàn ăn.
Bàn dùng cơm của nhà họ Hạ là loại bàn bát tiên (3), trước đây một nhà bốn người vừa khéo ngồi đủ số lượng, hôm nay Hạ Chi Tang vắng mặt cho nên Thời Tự ngồi vào vị trí của cô bé, còn Hạ Tê Kình thì an vị phía bên cánh phải của hắn.
Hạ Tê Kình muốn mở miệng nói chút gì đó vì vậy mới ngẩng đầu lên ngó chừng Thời Tự nhưng khi thấy hắn vẫn cứ nín thinh mím chặt môi, biết là hắn vẫn chưa nguôi giận nên cậu cũng đành thôi.
Không phải cậu sợ Thời Tự mà là cậu sợ bố Hạ và mẹ Hạ nhận ra điều khác thường, đến lúc đó mệt công bọn họ lo lắng cậu bị người ta ức hiếp.
Bố Hạ là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí im ắng này, ông tằng hắng cổ họng rồi nói, “Cá Voi à, còn và Thời Tự ở chung với nhau đã quen chưa?”
Hạ Tê Kình túng quẫn đáp, “Vẫn được, vẫn được ạ.”
Bố Hạ, “Ăn uống, sở thích cá nhân có hòa hợp không?”
Hạ Tê Kình, “Ăn uống thì hầu như ở căn tin bố ơi.”
Bố Hạ, “Sao hôm nay hai đứa lại không về cùng nhau?”
Hạ Tê Kình đang định bịa đại một lý do nào đó thì Thời Tự lại đột nhiên mở miệng, “Đúng dịp cháu làm tình nguyện viên ở gần đây nên ghé sang luôn, còn Hạ Tê Kình thì xuất phát từ trường học… Mới nãy, lúc bác ra ngoài mua vịt ngâm tương, bác gái cũng có hỏi cháu câu này.”
Hạ Tê Kình ngẩn người, hiện tại mới biết suýt chút nữa mình đã làm lộ mọi chuyện.
Bố Hạ khen ngợi, “Sau giờ học mà còn tới tham gia công tác xã hội, thật là tốt bụng.” Giọng điệu thoáng run rẩy.
Có lẽ là vì bản hợp đồng kia nên ông luôn có một sự căng thẳng không thể kiểm soát được trước mặt cậu thiếu niên trạc tuổi đứa con trai này của mình. Địa vị và tôn nghiêm của một người đàn ông là một cái gì đó rất ý nhị, không hẳn là vì tiền, cũng chẳng dính líu nhiều đến tuổi tác của đôi bên nhưng nếu đã nợ đối phương một ân huệ thì cũng đồng nghĩa với việc uy quyền của bản thân sẽ giảm đi một cách đáng kể, hơn nữa đây còn là một cuộc giao dịch không mấy vẻ vang, chỉ có thể che giấu.
Thời Tự dường như nhận ra được vẻ quýnh quáng của ông cho nên mới nở nụ cười, hắn nói, “Bác trai quá khen rồi, chỉ là một buổi bán hàng từ thiện do nhà trường tổ chức, có rất nhiều bạn học đăng ký tham gia.”
Hạ Tê Kình cũng cất tiếng phụ họa, “Đúng vậy, đúng vậy ạ, con muốn đi lắm nhưng chiều này có tiết nên không tới được.”
Thời Tự liếc mắt nhìn cậu, hắn không phản bác cũng không thay đổi sắc mặt.
Hạ Tê Kình lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Quá trình ăn uống tiếp theo diễn ra suôn sẻ vượt ngoài mong đợi của Hạ Tê Kình, mặc dù vừa rồi Thời Tự vẫn còn tức giận nhưng cậu ta lại không hề tỏ ra bất mãn trước mặt bố mẹ cậu. Không những không có chút giả tạo nào mà ngược lại, vô cùng hiểu ý người khác.
Thời Tự không hề đề cập đến chuyện hợp đồng, để không khí trên bàn cơm náo nhiệt hơn hắn thậm chí còn chủ động trò chuyện với bố Hạ về Real Madrid, Barcelona và cả World Cup nữa; hắn khen mẹ Hạ nấu ăn ngon hơn mẹ mình; hắn còn đặc biệt nhắc đến Hạ Chi Tang và hỏi tại sao cô bé lại vắng nhà.
Chu Dục Linh được khen nên vui đến mức mặt mày hớn hở, “Con bé nhà bác ấy à, tính khí nó thất thường lắm, giận dỗi làm mình làm mẩy hơn nửa tháng nay rồi, dùng dằng chẳng chịu về đấy chứ.”
Nguyên cớ do đâu mà không chịu về, tất cả mọi người đều hiểu, vốn dĩ người được chỉ định bên trong hợp đồng phải là Hạ Chi Tang, chỉ có điều Hạ Chi Tang kịch liệt phản đối bảo là thà chết còn hơn, sau khi ầm ĩ một trận thì bỏ nhà tới trường, thế nên Hạ Tê Kình đành phải thay thế cô bé hoàn tất cuộc giao dịch này.
Hạ Tê Kình vội vàng đánh trống lảng sang chuyện khác, “Mau ăn đi, mau ăn đi, đồ ăn nguội mất.”
Bố Hạ càng nhìn Thời Tự thì lại càng thấy thuận mắt, “Nếu cháu thích, sau này có thời gian rảnh thì hãy ghé chơi nhiều hơn, vợ bác sẽ nấu vài món ngon tiếp đãi cháu, ngôi nhà này luôn chào đón cháu.”
Thời Tự mỉm cười, “Đương nhiên là cháu nguyện ý rồi ạ, nhưng cháu không biết Hạ Tê Kình có bằng lòng hay không.”
Bàn tay đang gắp thịt gà của Hạ Tê Kình khựng lại ngay tức khắc.
Bố Hạ khó hiểu, “Chuyện này thì có gì đâu mà không bằng lòng?”
Thời Tự nói một cách chậm rãi, “Hạ Tê Kình bảo với cháu là cậu ấy hiếm khi dẫn bạn học về nhà dùng cơm lắm, thế nên cháu sợ sẽ quấy rầy hai bác.”
“Làm gì có chuyện đấy.”. Chu Dục Linh trừng mắt liếc Hạ Tê Kình một cái, bà nói, “Thằng con bác ngay từ khi còn nhỏ đã thích kết giao bạn bè rồi, đi học mẫu giáo mới có một tuần mà đã dắt tới bảy, tám cô bé về nhà ăn cơm, con gái nhà người ta vì muốn tranh nhau gắp cánh gà cho thằng bé mà suýt chút nữa đã lao vào đánh nhau, thằng bé thì vẫn cứ dửng dưng như không có gì xảy ra, thậm chí còn chạy sang nhà hàng xóm rủ thêm mấy cô bé nữa, tới khi lên cấp hai hẵng…”
Hạ Tê Kình vùi đầu ăn cơm, mở miệng càm ràm, “Mẹ à được rồi đấy.”
Thời Tự dòm cậu một cách đầy ẩn ý rồi mới hỏi, “Chỉ toàn là con gái thôi ạ? Không có người bạn nam nào thân thiết ư?”
Chu Dục Linh sảng khoái đáp lời, “Ôi, nam nhiều lắm nhưng để nói mà thân thì phải kể đến cậu hàng xóm đối diện nhà bác đã chuyển đi cách đây năm năm về trước…”
Hạ Tê Kình bất thình lình lớn tiếng hô lên, “Mẹ! Bới thêm cơm cho con.”
Chu Dục Linh ghét bỏ che lỗ tai, “Tự mình bới đi, lớn to đầu rồi mà vẫn cứ la hét suốt cả ngày…”
Chủ đề mới ban nãy cũng theo đó chìm vào quên lãng.
Thời Tự lặng lẽ nhìn bóng lưng xoay người đi bới cơm của Hạ Tê Kình, lòng thoáng suy tư.
Thật ra thì Hạ Tê Kình đã no rồi, chỉ vì muốn đánh gãy lời nói của Chu Dục Linh nên mới viện cớ vậy thôi. Cậu tùy tiện múc một ít cơm bỏ vào trong bát, khoảng chừng hai lần gắp đũa là sẽ hết, trong lòng thầm cầu nguyện đợi lát nữa ăn xong trở về hi vọng Thời Tự có thể trở lại trạng thái bình thường, không tới làm phiền cậu nữa.
Vừa đặt vá cơm vào lại nồi thì bỗng dưng cậu nghe được tiếng đóng cửa “Rầm” một cái.
Hạ Tê Kình sửng sốt sau đó mới kịp phản ứng người trở về là ai, nội tâm thầm kêu to không ổn!
Đợi cho tới khi cậu chạy ra, Hạ Chi Tang đã đứng ở chính giữa phòng khách rồi, cô bé mặc một chiếc váy denim (5) phối kèm với đôi giày vải màu trắng, tóc dài thướt tha nhìn chằm chằm Thời Tự, lạnh lùng hỏi, “Anh là ai?”
Chú thích:
(*) Cái sạn (cái xẻng nấu ăn) ở chỗ mình gọi là cái sạn nhưng có vẻ như ở miền Bắc thì các bạn gọi là cái xẻng? Mình không biết có đúng không, nếu sai thì xin hãy góp ý cho mình biết.
(1) Nguyên văn 酱鸭 – Vịt ngâm tương là một món ăn đặc sắc phổ biến ở tỉnh Chiết Giang, Thượng Hải và miền nam tỉnh Giang Tô, có tác dụng thanh nhiệt giải độc, dưỡng âm, hạ hỏa, cầm máu, chữa lỵ, dưỡng can, nhưng không nên dùng chung với thịt thỏ, quả thanh mai và quả óc chó. (Theo baidu)
(2) Nguyên văn 满汉全席 – Mãn Hán toàn tịch là bữa tiệc huyền thoại, cũng là bữa tiệc lớn nhất tại Trung Quốc, quy tụ đầy đủ các món ăn từ khắp các vùng miền lãnh thổ. Bữa đại tiệc này được tạo ra nhằm hóa giải mối hận thù giữa hai dân tộc Mãn và Hán trong lịch sử xa xưa (Nguồn:)
(3) Nguyên văn 八仙桌 – Bàn bát tiên là một trong những đồ nội thất truyền thống của Trung Quốc. Nó dùng để chỉ cái bàn vuông có bốn cạnh dài bằng nhau, mặt bàn rộng với góc vuông lớn có bốn cạnh, mỗi cạnh ngồi được hai người, bốn cạnh ngồi được tám người (như tám vị tiên), nên người Trung Hoa gọi tao nhã là bàn bát tiên. (Theo baidu)
(4) Nguyên văn 牛仔 – Denim là loại vải thô, bền, được dệt đan chéo một cách chắc chắn bằng 100% vải cotton. Để tạo ra vải denim người ta sử dụng hình thức dệt thoi kết hợp nhiều sợi trắng và các sợi chàm trong đó các sợi chàm chạy dọc còn sợi trắng chạy ngang. Tất cả quần jean đều là quần denim nhưng không phải tất cả quần denim đều là quần jean. (Nguồn: )
⚑Chuyên mục hình ảnh:
❋Cái sạn:
❋Vịt ngâm tương:
❋Đậu hủ non sốt gạch cua:
❋Đậu phụ om:
❋Gà tiềm nấm:
❋Chân gà chanh sả ớt:
❋Bàn bát tiên: