Chương : 5
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
EDITOR: LAM
Bệnh viện nằm ở khu vực hẻo lánh, ít khách qua lại, chỉ có người bảo vệ gác cổng nghe thấy tiếng động thì cau mày nhìn về phía bên này.
Thời Tự, “…”
Hạ Tê Kình, “… Rất xin lỗi.”
Biểu cảm của Thời Tự hầu như không thay đổi, nhưng giọng điệu lại lạnh đi trông thấy, “Cậu hiểu theo cách đó cũng được.”
Hạ Tê Kình biết mình lỡ lời, cậu vò đầu bứt tai rồi nói, “… Mới nãy tôi bị mất não đó, lúc cậu nói đến việc tin tức tố bị ức chế, tôi đã vô thức nghĩ tới bệnh liệt dương, bởi vì bạn học thời cấp ba của tôi năm 15 tuổi chính thức phân hóa thành Alpha, sau đó tin tức tố của cậu ấy mỗi lúc một nhạt dần, không khác gì Beta luôn, cuối cùng tin tức tố biến mất hoàn toàn và cậu ấy không hề có bất kì phản ứng nào với Omega hay là Alpha nữa.”
Thời Tự hờ hững hỏi, “Thật?”
Hạ Tê Kình, “Thật, tôi không có ý chê cậu ngóc đầu dậy không nổi… Hiện tại y học kỹ thuật tiên tiến như vậy, tôi tin tưởng cậu nhất định có thể nổi lên phản ứng với Omega, cậu cũng phải tin tưởng vào chính bản thân mình…”
Thế quái nào càng nói càng cảm thấy sai sai.
Hạ Tê Kình rầu rĩ đôi chút, “… Ầy, tôi thật sự không hề có cái ý kia mà.”
Ngày thường, Hạ Tê Kình là một người nhanh mồm nhanh miệng, làm việc gì cũng đều suôn sẻ, hôm nay chẳng biết sao lại thế này, có thể là do vừa nãy ở trong phòng bệnh bị khí thế của ông ngoại dọa hết hồn thế nên não bộ mới tạm thời chập mạch, dòng suy nghĩ đứt đoạn từ đây.
Thời Tự dường như nghe hết nổi rồi, hắn lên tiếng, “Không sao cả, cậu đừng nói thêm gì nữa.”
Hạ Tê Kình muốn cứu vãn tình huống, “Tái Ông thất mã, an tri họa phúc (*), thật ra tin tức tố nhạt một chút cũng không thành vấn đề, người bình thường sẽ không phát hiện ra đâu. Tôi còn đang thắc mắc tại sao bác gái lại để tôi sống chung với cậu, chẳng lẽ bác ấy không sợ có chuyện xảy ra ư? Hiện tại ngẫm lại, xác thực trí lý nha, cho dù tôi có phát tình ngay trước mặt cậu thì cậu chắc cũng không có cảm giác gì đâu ha?”
Thời Tự, “…”
Sắc mặt Thời Tự lạnh nhạt vô cùng, hắn hoàn toàn lơ đẹp cậu chàng, vẫy tay bắt một chiếc taxi, nhanh chóng rời đi.
Một giờ sau.
Hạ Tê Kình và Lâm Dữ Thiên ngồi ở trước quầy nước giải khát, lặng thinh ăn món Chè Bưởi Xoài (1), đương lúc đang coi chương trình tạp kĩ (2) thì Lâm Dữ Thiên lại bị gọi ra ngoài. Hắn giận sôi bụng muốn chửi vài câu nhưng lại nghe được Hạ Tê Kình nói bao ăn bao uống, hắn ngay lập tức ném ưu sầu ra sau, rạo rực chạy đến điểm hẹn gọi một đống gà rán ăn kèm với khoai tây chiên và nước trái cây.
“Tao biết ngay mà, Cá Voi Nhỏ ở nhà một mình nên nhớ tao phải hông, hai ngày nữa là tựu trường rồi nhưng mày lại chờ không nổi thế nên mới mời tao ra đây ăn thực phẩm rác ó!”
Hạ Tê Kình, “Xưng hô kiểu gì đấy, tởm chết được.”
Lâm Dữ Thiên đắc ý rung đùi, “Ây dô, đừng có lạnh lùng ngầu lòi kiểu đó nữa, Omega nào mà phèn giống như mày sớm muộn gì cũng bị đào thải, đầu năm nay sen trắng O (3), tam tòng tứ đức (4) đã quá lạc hậu rồi, thời buổi bây giờ chỉ có trà xanh (5)O mới được yêu thích thôi, càng đĩ càng tốt nha, đàn ông thích vậy lắm nạ.”
Hạ Tê Kình, “… Mày ở nhà cả ngày xem cái gì thế hả?”
Lâm Dữ Thiên thành thật khai báo, “《Omega Người Ấy Là Ai》 mùa thứ bảy, vừa coi đến đoạn nhóm trà xanh bởi vì cùng tranh một anh A mà nhào tới túm tóc, bạt tai nhau thì đã bị mày gọi ra đây ngồi.”
Hạ Tê Kình xoa xoa cánh tay nổi da gà của mình, “Tao có chuyện nghiêm túc muốn hỏi mày.”
Lâm Dữ Thiên ném một khối gà rán bỏng ngô vào miệng, “Mày nói đi.”
“… Mày từng kể qua, hồi cấp ba mày học chung trường với Thời Tự.”
Lâm Dữ Thiên ăn gà rán bỏng ngô, miệng hàm hồ nói, “Đúng rồi, học chung lớp 11.”
Hạ Tê Kình, “Vậy lúc đó cậu ta có hẹn hò với ai không?”
Lâm Dữ Thiên trợn tròn con ngươi, “Không phải chứ, mày rốt cuộc kìm nén không nổi đem lòng thầm mến Thời Thần rồi?”
Hạ Tê Kình, “Mày trả lời tao trước đã.”
Lâm Dữ Thiên, “Ờ thì, kể sao đây ta, nếu nói là chính thức hẹn hò thì không có, trường tụi tao khi đó quản nghiêm lắm, lỡ mà tra ra được ai đấy lén lút ký hiệu bạn học thì sẽ bị đuổi học ngay tức khắc. Nhưng nếu tính đến mối quan hệ mập mờ thì… He he.”
Hạ Tê Kình nhịn không được mà chất vấn, “Có hả?”
Lâm Dữ Thiên, “Để tao kể cho nghe, thời điểm đó tụi tao đều có lớp tự học buổi tối. Mỗi lần sau khi kết thúc lớp tự học thì cũng là lúc đám uyên ương dạn dĩ nhất. Bởi vì ánh sáng yếu ớt, những nơi không có đèn đường về cơ bản tương đương với địa phận nằm ngoài vòng pháp luật, có rất nhiều người lén lút chạm tay và hôn môi nhau.”
Hạ Tê Kình không thể tưởng tượng nổi, cái bộ dạng xa cách ngàn dặm kia của Thời Tự mà lại có thể vụng trộm cùng người khác nắm tay, “Khi ấy Thời Thần cũng…”
Lâm Dữ Thiên, “Khó đoán lắm, tao chỉ có thể nói, mỗi lần tan học đều sẽ có vô số Omega trang điểm lộng lẫy tụ tập chung một chỗ với cậu ấy, nào là hỏi bài, nào là đưa khăn quàng cổ, nào là chocolate các thứ linh tinh, nói chung mấy cái thủ đoạn nho nhỏ của O mày chắc cũng biết mà nhỉ. Thời điểm đó tao với bạn cùng bạn của tao còn làm nguyên cuốn sổ ghi chép, kết quả ghi lại kỷ lục cao nhất trong vòng một tháng chính là, mỗi một lần xuất hiện sẽ là một O khác nhau.”
Hạ Tê Kình, “Cầm thú quá đi mất.”
Lâm Dữ Thiên phụ họa theo, “Xác thực.”. Sau đó hắn tiếp tục hỏi, “Cơ mà, sao tự dưng mày lại quan tâm đến chuyện của cậu ấy?”
Đôi mắt của Hạ Tê Kình láo liêng, cậu đáp, “Tao tùy tiện hỏi chơi thôi.”
Lâm Dữ Thiên nở nụ cười xảo trá, “Chớ giả bộ, thích thì thừa nhận đi, người thầm mến Thời Thần đâu phải chỉ có mỗi mình mày, không cần phải xấu hổ. Chẳng qua tao có hơi thắc mắc, tình yêu đơn phương của mày đến khá là bất chợt đấy, năm ngoái tao muốn kéo mày tham gia vào fan club của Thời Thần, mày sống chết không chịu, thế quái nào bữa nay lại tự dưng thông suốt. Ngó mà coi, hiện tại cũng đâu phải là mùa xuân.”
Hạ Tê Kình muốn lên tiếng phản bác nhưng cậu bỗng dưng nghĩ đến việc một khi nghiêm túc phản bác thì lại trông giống như giấu đầu hở đuôi, cậu đành phải ậm ờ xuôi theo chủ đề này, “Fan club gì?”
Cậu đã từng nghe qua việc Thời Tự ở trong trường có một fan club, nghe nói bọn họ đang tích cực triển khai kế hoạch liên lạc với NASA, bước tiếp theo chính là đi ra ngoài vũ trụ, giúp Thời Tự kiếm thêm fan ngoài hành tinh. Trước kia, lúc Lâm Dữ Thiên tán gẫu với cậu về đề tài này, cậu chỉ là qua loa cho có, nghe tai này xọ tai kia và coi đấy như là khúc nhạc nền đệm cho phần chơi game của cậu mà thôi, nào có ngờ đâu sẽ có một ngày bản thân mình phải dính líu đến cậu ta.
Lâm Dữ Thiên nhiệt tình mời hắn vào một nhóm thành viên trên Wechat, tên của nhóm là “ Omega Đại học Kim Hồ cách mạng bình quyền Đồng Minh Hội“.
Hạ Tê Kình sững sờ, “Mày có chắc là vào đúng nhóm không đấy?”
Lâm Dữ Thiên tự hào gửi ảnh chụp màn hình danh thiếp của nhóm:
【 Danh thiếp nhóm: Cuộc cách mạng tin tức tố, bắt đầu theo chân bạn đời của Thời Thần? (^? ^*)!“ 】
Tin tức trong nhóm cập nhật liên tục, chỉ trong chốc lát đã lên tới 99+. (6). Hạ Tê Kình lướt xem một lúc, cả nhóm về cơ bản là liếm màn hình những bức ảnh chụp của Thời Tự, hoặc là trao đổi ý kiến về các nam thần mà mình tâm đắc hoặc là thảo luận xem nên ăn gì và mặc gì sau giờ học. Những bức ảnh chủ yếu được chụp từ sự kiện chính thức của câu lạc bộ bóng rổ và câu lạc bộ bước nhảy đường phố, thậm chí còn có vài tấm ảnh thẻ 4×6 được đăng trên bảng tin của trường, áo sơ mi trắng nền xanh rất tươi mới. Cậu càng nhìn thì lại càng ghen tị, thế giới này quả nhiên không công bằng chút nào hết. Cậu cũng rất muốn có một cô gái trắng trẻo, mềm mại, trang điểm xinh xắn đến để đưa cơm lươn (7) cho mình.
Đang xem, bỗng có người gửi tin nhắn:
【 SOS! Xảy ra chuyện lớn!】
【 Có rắm mau thả (8), nếu là ba cái tin Thời Thần cho mèo ăn các thứ, tui thật sự sẽ đu dây điện đi đánh người đấy!】
【 +1】
【 +2】
【 + Dãy số thẻ căn cước.】
【 Tin mật siêu hot, có người nhìn thấy Thời Thần đứng ở trước cổng bệnh viện vào sáng nay! Thời Thần bị một O gầy trơ xương, khuôn mặt đáng khinh quấy rối, cậu ấy vội vàng chạy trốn sau nhiều lần cự tuyệt, hẳn là muốn nhịn O đó nhưng lại nhịn không nổi đây mà!】
Hạ Tê Kình suýt chút nữa đánh rơi luôn điện thoại.
Gầy trơ xương?
Khuôn mặt đáng khinh??
Quấy rối???
Lâm Dữ Thiên nhìn chằm chằm màn hình, lòng đầy căm phẫn, “Gà móng đỏ từ đâu tới! Tui biết ngay mà, sắp khai giảng rồi, đám thiêu thân ấy cứ tưởng mình là Hồ Điệp cao sang, bắt đầu nhao nhao không an phận!”
Hạ Tê Kình tóm lấy ly nước trái cây, uống một ngụm lớn.
Lâm Dữ Thiên, “Sao biểu cảm của mày kỳ quái quá vậy?”
Hạ Tê Kình, “… Nước trái cây chua quá.”
Lâm Dữ Thiên không mấy để tâm, hắn tiếp tục đọc tin tức trong nhóm, “Để tao dòm thử coi… Ồ, có người chụp lại ảnh rồi nè.”
Hạ Tê Kình hít thở không thông, nước trái cây mắc kẹt trong cổ họng khiến cậu bị sặc, “Khụ khụ khụ khụ khụ khụ!”
Lâm Dữ Thiên luống cuống tay chân nhích lại gần vỗ lưng cho cậu chàng, “Hôm nay mày cứ ngu ngu kiểu gì ấy.”
Hạ Tê Kình gian nan lắc đầu, cậu kinh hồn bạt vía nhấn mở khóa màn hình di động, lòng bàn tay chai sần nhè nhẹ run lên.
Bức ảnh được chụp lại từ một góc phố, cách đó khá xa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét trên gương mặt của Thời Tự và bóng người đang quay lưng kia. Bởi vì bóng lưng khuất sau cành cây cho nên không nhìn rõ lắm, chỉ có thể loáng thoáng trông thấy áo phông trắng cùng quần xanh.
Hạ Tê Kình thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Dữ Thiên có đôi chút tiếc nuối, “Ầy, chụp không thấy mặt… Ể, nhưng nếu nghĩ theo một chiều hướng khác thì biết đâu chừng chỉ là người tình cờ đi ngang qua thôi chứ làm gì trùng hợp tới mức chụp được ảnh ngoài luồng của Thời Thần.”
Hạ Tê Kình, “Ừ, ờ.” Cậu hỏi tiếp, “Suốt cả một năm nhất, Thời Tự không yêu đương với ai luôn à?”
Lâm Dữ Thiên, “Chính xác, người theo đuổi cậu ấy nhiều lắm, cũng có không ít người cam tâm tình nguyện làm vỏ xe phòng hờ, cơ mà chắc là bởi tiêu chuẩn của Thời Thần khá là cao, chưa từng nghe qua cậu ấy chính thức hẹn hò với ai.”
“Vậy nếu, tao nói là nếu thôi nhé, cậu ấy bỗng dưng bị đào ra chuyện có bạn đời rồi thì sao?”
“Giây tiếp theo sẽ bị ám sát, thề với mày luôn.”
Hạ Tê Kình lặng im cắn một miếng lớn hamburger, “Vậy nếu, có người dám đắc tội cậu ấy thì sẽ như thế nào?”
Lâm Dữ Thiên, “Có ý gì? Mức độ đắc tội ra sao? Lừa tiền hả?”
“Không phải, là cái loại mà tuy rằng người nói không cố ý, nhưng là lúc nói ra lại vô tình mắng cậu ấy, khiến cho cậu ấy tức giận thì sẽ có hậu quả gì?”
Dường như Lâm Dữ Thiên đã phát giác ra điều gì, hắn nhìn chằm chằm cậu chàng từ trên xuống dưới rồi hỏi, “Người nói là ai? Mắng thế nào?”
Hạ Tê Kình trả lời một cách qua loa, “Giả thiết thôi, ai cũng có thể.”
Lâm Dữ Thiên im thin thít nhìn thằng bạn mình.
“Cụ Hạ ơi, mày có biết không? Mỗi lần mày chột dạ, ngón áp út bên trái của mày sẽ run lên đấy.”
Hạ Tê Kình theo bản năng nắm chặt lấy bàn tay trái của mình.
Lâm Dữ Thiên từ tốn nói, “… Tao lừa mày thôi.”
Hạ Tê Kình, “… Tao còn cứu được không?”
Lâm Dữ Thiên bình tĩnh đứng dậy mua thêm một dĩa đầy ắp cánh gà rán.
Hạ Tê Kình, “Mày chưa no luôn hả?”
Lâm Dữ Thiên nhìn cậu chàng bằng một ánh mắt đầy thương hại, “Mua cho mày đó, ăn cho no vào, lên đường bình an.”Chú thích: (*) Nguyên văn 塞翁失马焉知非福 – “Tái Ông thất mã, an tri họa phúc” tức là “Ông lão ở biên cương mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc”. Xưa kia có một ông lão ở vùng biên cương gần láng giềng người Hồ. Lữ khách qua đường đều gọi ông là Tái Ông. Tái Ông tính cách lạc quan bao dung, cách đối nhân xử thế không giống với mọi người. Một hôm, ngựa của Tái Ông không biết vì nguyên nhân gì lúc chăn thả lại lạc đường không trở về nữa. Sau khi hàng xóm biết được tin này, sôi nổi biểu lộ sự tiếc nuối. Nhưng Tái Ông ngược lại không lưu tâm, ông ấy còn cởi mở khuyên nhủ mọi người rằng: “Ngựa mất rồi, đương nhiên là chuyện xấu, nhưng ai biết đâu nó sẽ mang lại kết quả tốt thì sao?”Quả nhiên qua mấy tháng sau, con ngựa lạc đường đó lại trở về từ phía bắc Trường Thành, và lại còn dắt theo một con tuấn mã của người Hồ. Thế là bà con hàng xóm cùng nhau chúc mừng cho Tái Ông, và khen ông có tầm nhìn xa lúc mất ngựa. Nhưng mà, Tái Ông lúc này lại mang nỗi lo canh cánh trong lòng nói: “Ôi, ai biết chuyện này có thể mang tới cho ta tai họa gì không?!” Nhà Tái Ông tự nhiên có thêm một con tuấn mã người Hồ cưỡi, làm con trai ông vui mừng khôn xiết. Thế là ngày ngày cưỡi tuấn mã hóng gió, vui không biết mệt. Cuối cùng có một hôm con trai ông vì hí hửng đắc ý, bất ngờ từ trên lưng ngựa phi vùn vụt rơi xuống, té bị thương ở chân thành tàn phế suốt đời. Hàng xóm hiền lành sau khi nghe tin, nhanh chóng tới hỏi thăm, mà Tái Ông vẫn câu nói cũ: “Ai biết đâu nó sẽ mang lại kết quả tốt chứ?” Một năm sau, người Hồ ồ ạt tấn công xâm lược Trung Nguyên, tình hình biên ải đột nhiên căng thẳng, thanh niên trai tráng đều được gọi nhập ngũ đi lính, kết quả mười người thì có 8, 9 người mất mạng trên chiến trường. Con trai của Tái Ông bởi vì bị què chân nên miễn quân dịch, vì thế cha con ông tránh được nạn sinh ly tử biệt trong cuộc chiến này. Câu chuyện này qua nhiều đời tương truyền, dần dần cô đọng thành việc tốt và việc xấu trong đời người không gì là tuyệt đối, dưới điều kiện nhất định, chuyện xấu có thể dẫn tới kết quả tốt đẹp, chuyện tốt cũng có thể dẫn tới kết quả xấu. (Nguồn: )
(1) Nguyên văn 杨枝甘露 – Chè Bưởi Xoài phiên âm Hán Việt là Dương Chi Cam Lộ, là một món ăn tráng miệng kiểu Hong Kong, nguyên liệu chính gồm bưởi, xoài, bột Sago, nước cốt dừa, đường, kem tươi hoặc sữa cô đặc. (Theo baidu)
(2) Nguyên văn 综艺 – Chương trình tạp kĩ phiên âm Hán Việt là “tống nghệ” là nghệ thuật giải trí được tạo nên bởi đa dạng các hoạt động như: trình diễn âm nhạc, hài kịch ngắn, ảo thuật, nhào lộn, tung hứng và nói tiếng bụng. (Theo wiki)
(3) Nguyên văn 白莲花 – Bông sen trắng (Bạch liên hoa) là một thuật ngữ trên internet, ban đầu nó có ý chỉ hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, dùng để hình dung những người trong sáng, đơn thuần, vô hại nhưng sau khi được phổ biến trên internet, cụm từ “Bông sen trắng” dần dần biến chất, ngày nay khi nhắc đến “bông sen trắng” tức là nhắc tới những người thoạt nhìn thánh thiện nhưng thật ra nội tâm lại rất âm u, suy nghĩ thối nát, cả ngày luôn bày ra dáng vẻ ta đây thanh cao không nhiễm bụi trần. (Theo baidu)
(4) Nguyên văn 三从四德 – Tam tòng tứ đức tức trong đó Tam tòng là “Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử” [Ở nhà theo cha, lấy chồng theo chồng, chồng chết theo con]. Tứ đức là công, dung, ngôn, hạnh.
(5) Nguyên văn 绿茶 – Trà xanh là cách nói rút gọn của Trà xanh biểu (绿茶婊), tức đũy trà xanh hoặc con khốn trà xanh, thường dùng để ám chỉ các cô gái có vẻ ngoài thanh tú, thuần khiết, luôn tỏ ra ta đây điềm đạm, đáng yêu, vô hại trước mặt công chúng thế nhưng sau lưng lại giở đủ mọi chiêu trò đùa bỡn, lừa gạt tình cảm của người khác. (Theo baidu)
(6) 99+: Chức năng này của Wechat cũng gần giống với Mes của FB, khi số lượng tin nhắn vượt ngưỡng cho phép thì màn hình sẽ hiện thông báo là 99+
(7) Nguyên văn 鳗鱼饭.- Cơm lươn (tiếng Nhật gọi là UNADON, Unagidon) là một trong những món ăn truyền thống của Nhật Bản. Đó là món ăn có cơm trắng được xới vào hộp hoặc bát tô bằng gỗ sơn mài, rưới dung dịch gia vị, và phủ kín bằng lươn Nhật nướng (tiếng Nhật gọi là Unagi kabayaki- lươn làm sạch, lạng đôi, trải phẳng ra, rút hết xương, rưới gia vị, nướng chín). [Nguồn:
(8) Nguyên văn 有屁快放 – Có rắm mau thả tức là có lời gì thì mau nói, chớ nên ấp a ấp úng.
EDITOR: LAM
Bệnh viện nằm ở khu vực hẻo lánh, ít khách qua lại, chỉ có người bảo vệ gác cổng nghe thấy tiếng động thì cau mày nhìn về phía bên này.
Thời Tự, “…”
Hạ Tê Kình, “… Rất xin lỗi.”
Biểu cảm của Thời Tự hầu như không thay đổi, nhưng giọng điệu lại lạnh đi trông thấy, “Cậu hiểu theo cách đó cũng được.”
Hạ Tê Kình biết mình lỡ lời, cậu vò đầu bứt tai rồi nói, “… Mới nãy tôi bị mất não đó, lúc cậu nói đến việc tin tức tố bị ức chế, tôi đã vô thức nghĩ tới bệnh liệt dương, bởi vì bạn học thời cấp ba của tôi năm 15 tuổi chính thức phân hóa thành Alpha, sau đó tin tức tố của cậu ấy mỗi lúc một nhạt dần, không khác gì Beta luôn, cuối cùng tin tức tố biến mất hoàn toàn và cậu ấy không hề có bất kì phản ứng nào với Omega hay là Alpha nữa.”
Thời Tự hờ hững hỏi, “Thật?”
Hạ Tê Kình, “Thật, tôi không có ý chê cậu ngóc đầu dậy không nổi… Hiện tại y học kỹ thuật tiên tiến như vậy, tôi tin tưởng cậu nhất định có thể nổi lên phản ứng với Omega, cậu cũng phải tin tưởng vào chính bản thân mình…”
Thế quái nào càng nói càng cảm thấy sai sai.
Hạ Tê Kình rầu rĩ đôi chút, “… Ầy, tôi thật sự không hề có cái ý kia mà.”
Ngày thường, Hạ Tê Kình là một người nhanh mồm nhanh miệng, làm việc gì cũng đều suôn sẻ, hôm nay chẳng biết sao lại thế này, có thể là do vừa nãy ở trong phòng bệnh bị khí thế của ông ngoại dọa hết hồn thế nên não bộ mới tạm thời chập mạch, dòng suy nghĩ đứt đoạn từ đây.
Thời Tự dường như nghe hết nổi rồi, hắn lên tiếng, “Không sao cả, cậu đừng nói thêm gì nữa.”
Hạ Tê Kình muốn cứu vãn tình huống, “Tái Ông thất mã, an tri họa phúc (*), thật ra tin tức tố nhạt một chút cũng không thành vấn đề, người bình thường sẽ không phát hiện ra đâu. Tôi còn đang thắc mắc tại sao bác gái lại để tôi sống chung với cậu, chẳng lẽ bác ấy không sợ có chuyện xảy ra ư? Hiện tại ngẫm lại, xác thực trí lý nha, cho dù tôi có phát tình ngay trước mặt cậu thì cậu chắc cũng không có cảm giác gì đâu ha?”
Thời Tự, “…”
Sắc mặt Thời Tự lạnh nhạt vô cùng, hắn hoàn toàn lơ đẹp cậu chàng, vẫy tay bắt một chiếc taxi, nhanh chóng rời đi.
Một giờ sau.
Hạ Tê Kình và Lâm Dữ Thiên ngồi ở trước quầy nước giải khát, lặng thinh ăn món Chè Bưởi Xoài (1), đương lúc đang coi chương trình tạp kĩ (2) thì Lâm Dữ Thiên lại bị gọi ra ngoài. Hắn giận sôi bụng muốn chửi vài câu nhưng lại nghe được Hạ Tê Kình nói bao ăn bao uống, hắn ngay lập tức ném ưu sầu ra sau, rạo rực chạy đến điểm hẹn gọi một đống gà rán ăn kèm với khoai tây chiên và nước trái cây.
“Tao biết ngay mà, Cá Voi Nhỏ ở nhà một mình nên nhớ tao phải hông, hai ngày nữa là tựu trường rồi nhưng mày lại chờ không nổi thế nên mới mời tao ra đây ăn thực phẩm rác ó!”
Hạ Tê Kình, “Xưng hô kiểu gì đấy, tởm chết được.”
Lâm Dữ Thiên đắc ý rung đùi, “Ây dô, đừng có lạnh lùng ngầu lòi kiểu đó nữa, Omega nào mà phèn giống như mày sớm muộn gì cũng bị đào thải, đầu năm nay sen trắng O (3), tam tòng tứ đức (4) đã quá lạc hậu rồi, thời buổi bây giờ chỉ có trà xanh (5)O mới được yêu thích thôi, càng đĩ càng tốt nha, đàn ông thích vậy lắm nạ.”
Hạ Tê Kình, “… Mày ở nhà cả ngày xem cái gì thế hả?”
Lâm Dữ Thiên thành thật khai báo, “《Omega Người Ấy Là Ai》 mùa thứ bảy, vừa coi đến đoạn nhóm trà xanh bởi vì cùng tranh một anh A mà nhào tới túm tóc, bạt tai nhau thì đã bị mày gọi ra đây ngồi.”
Hạ Tê Kình xoa xoa cánh tay nổi da gà của mình, “Tao có chuyện nghiêm túc muốn hỏi mày.”
Lâm Dữ Thiên ném một khối gà rán bỏng ngô vào miệng, “Mày nói đi.”
“… Mày từng kể qua, hồi cấp ba mày học chung trường với Thời Tự.”
Lâm Dữ Thiên ăn gà rán bỏng ngô, miệng hàm hồ nói, “Đúng rồi, học chung lớp 11.”
Hạ Tê Kình, “Vậy lúc đó cậu ta có hẹn hò với ai không?”
Lâm Dữ Thiên trợn tròn con ngươi, “Không phải chứ, mày rốt cuộc kìm nén không nổi đem lòng thầm mến Thời Thần rồi?”
Hạ Tê Kình, “Mày trả lời tao trước đã.”
Lâm Dữ Thiên, “Ờ thì, kể sao đây ta, nếu nói là chính thức hẹn hò thì không có, trường tụi tao khi đó quản nghiêm lắm, lỡ mà tra ra được ai đấy lén lút ký hiệu bạn học thì sẽ bị đuổi học ngay tức khắc. Nhưng nếu tính đến mối quan hệ mập mờ thì… He he.”
Hạ Tê Kình nhịn không được mà chất vấn, “Có hả?”
Lâm Dữ Thiên, “Để tao kể cho nghe, thời điểm đó tụi tao đều có lớp tự học buổi tối. Mỗi lần sau khi kết thúc lớp tự học thì cũng là lúc đám uyên ương dạn dĩ nhất. Bởi vì ánh sáng yếu ớt, những nơi không có đèn đường về cơ bản tương đương với địa phận nằm ngoài vòng pháp luật, có rất nhiều người lén lút chạm tay và hôn môi nhau.”
Hạ Tê Kình không thể tưởng tượng nổi, cái bộ dạng xa cách ngàn dặm kia của Thời Tự mà lại có thể vụng trộm cùng người khác nắm tay, “Khi ấy Thời Thần cũng…”
Lâm Dữ Thiên, “Khó đoán lắm, tao chỉ có thể nói, mỗi lần tan học đều sẽ có vô số Omega trang điểm lộng lẫy tụ tập chung một chỗ với cậu ấy, nào là hỏi bài, nào là đưa khăn quàng cổ, nào là chocolate các thứ linh tinh, nói chung mấy cái thủ đoạn nho nhỏ của O mày chắc cũng biết mà nhỉ. Thời điểm đó tao với bạn cùng bạn của tao còn làm nguyên cuốn sổ ghi chép, kết quả ghi lại kỷ lục cao nhất trong vòng một tháng chính là, mỗi một lần xuất hiện sẽ là một O khác nhau.”
Hạ Tê Kình, “Cầm thú quá đi mất.”
Lâm Dữ Thiên phụ họa theo, “Xác thực.”. Sau đó hắn tiếp tục hỏi, “Cơ mà, sao tự dưng mày lại quan tâm đến chuyện của cậu ấy?”
Đôi mắt của Hạ Tê Kình láo liêng, cậu đáp, “Tao tùy tiện hỏi chơi thôi.”
Lâm Dữ Thiên nở nụ cười xảo trá, “Chớ giả bộ, thích thì thừa nhận đi, người thầm mến Thời Thần đâu phải chỉ có mỗi mình mày, không cần phải xấu hổ. Chẳng qua tao có hơi thắc mắc, tình yêu đơn phương của mày đến khá là bất chợt đấy, năm ngoái tao muốn kéo mày tham gia vào fan club của Thời Thần, mày sống chết không chịu, thế quái nào bữa nay lại tự dưng thông suốt. Ngó mà coi, hiện tại cũng đâu phải là mùa xuân.”
Hạ Tê Kình muốn lên tiếng phản bác nhưng cậu bỗng dưng nghĩ đến việc một khi nghiêm túc phản bác thì lại trông giống như giấu đầu hở đuôi, cậu đành phải ậm ờ xuôi theo chủ đề này, “Fan club gì?”
Cậu đã từng nghe qua việc Thời Tự ở trong trường có một fan club, nghe nói bọn họ đang tích cực triển khai kế hoạch liên lạc với NASA, bước tiếp theo chính là đi ra ngoài vũ trụ, giúp Thời Tự kiếm thêm fan ngoài hành tinh. Trước kia, lúc Lâm Dữ Thiên tán gẫu với cậu về đề tài này, cậu chỉ là qua loa cho có, nghe tai này xọ tai kia và coi đấy như là khúc nhạc nền đệm cho phần chơi game của cậu mà thôi, nào có ngờ đâu sẽ có một ngày bản thân mình phải dính líu đến cậu ta.
Lâm Dữ Thiên nhiệt tình mời hắn vào một nhóm thành viên trên Wechat, tên của nhóm là “ Omega Đại học Kim Hồ cách mạng bình quyền Đồng Minh Hội“.
Hạ Tê Kình sững sờ, “Mày có chắc là vào đúng nhóm không đấy?”
Lâm Dữ Thiên tự hào gửi ảnh chụp màn hình danh thiếp của nhóm:
【 Danh thiếp nhóm: Cuộc cách mạng tin tức tố, bắt đầu theo chân bạn đời của Thời Thần? (^? ^*)!“ 】
Tin tức trong nhóm cập nhật liên tục, chỉ trong chốc lát đã lên tới 99+. (6). Hạ Tê Kình lướt xem một lúc, cả nhóm về cơ bản là liếm màn hình những bức ảnh chụp của Thời Tự, hoặc là trao đổi ý kiến về các nam thần mà mình tâm đắc hoặc là thảo luận xem nên ăn gì và mặc gì sau giờ học. Những bức ảnh chủ yếu được chụp từ sự kiện chính thức của câu lạc bộ bóng rổ và câu lạc bộ bước nhảy đường phố, thậm chí còn có vài tấm ảnh thẻ 4×6 được đăng trên bảng tin của trường, áo sơ mi trắng nền xanh rất tươi mới. Cậu càng nhìn thì lại càng ghen tị, thế giới này quả nhiên không công bằng chút nào hết. Cậu cũng rất muốn có một cô gái trắng trẻo, mềm mại, trang điểm xinh xắn đến để đưa cơm lươn (7) cho mình.
Đang xem, bỗng có người gửi tin nhắn:
【 SOS! Xảy ra chuyện lớn!】
【 Có rắm mau thả (8), nếu là ba cái tin Thời Thần cho mèo ăn các thứ, tui thật sự sẽ đu dây điện đi đánh người đấy!】
【 +1】
【 +2】
【 + Dãy số thẻ căn cước.】
【 Tin mật siêu hot, có người nhìn thấy Thời Thần đứng ở trước cổng bệnh viện vào sáng nay! Thời Thần bị một O gầy trơ xương, khuôn mặt đáng khinh quấy rối, cậu ấy vội vàng chạy trốn sau nhiều lần cự tuyệt, hẳn là muốn nhịn O đó nhưng lại nhịn không nổi đây mà!】
Hạ Tê Kình suýt chút nữa đánh rơi luôn điện thoại.
Gầy trơ xương?
Khuôn mặt đáng khinh??
Quấy rối???
Lâm Dữ Thiên nhìn chằm chằm màn hình, lòng đầy căm phẫn, “Gà móng đỏ từ đâu tới! Tui biết ngay mà, sắp khai giảng rồi, đám thiêu thân ấy cứ tưởng mình là Hồ Điệp cao sang, bắt đầu nhao nhao không an phận!”
Hạ Tê Kình tóm lấy ly nước trái cây, uống một ngụm lớn.
Lâm Dữ Thiên, “Sao biểu cảm của mày kỳ quái quá vậy?”
Hạ Tê Kình, “… Nước trái cây chua quá.”
Lâm Dữ Thiên không mấy để tâm, hắn tiếp tục đọc tin tức trong nhóm, “Để tao dòm thử coi… Ồ, có người chụp lại ảnh rồi nè.”
Hạ Tê Kình hít thở không thông, nước trái cây mắc kẹt trong cổ họng khiến cậu bị sặc, “Khụ khụ khụ khụ khụ khụ!”
Lâm Dữ Thiên luống cuống tay chân nhích lại gần vỗ lưng cho cậu chàng, “Hôm nay mày cứ ngu ngu kiểu gì ấy.”
Hạ Tê Kình gian nan lắc đầu, cậu kinh hồn bạt vía nhấn mở khóa màn hình di động, lòng bàn tay chai sần nhè nhẹ run lên.
Bức ảnh được chụp lại từ một góc phố, cách đó khá xa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét trên gương mặt của Thời Tự và bóng người đang quay lưng kia. Bởi vì bóng lưng khuất sau cành cây cho nên không nhìn rõ lắm, chỉ có thể loáng thoáng trông thấy áo phông trắng cùng quần xanh.
Hạ Tê Kình thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Dữ Thiên có đôi chút tiếc nuối, “Ầy, chụp không thấy mặt… Ể, nhưng nếu nghĩ theo một chiều hướng khác thì biết đâu chừng chỉ là người tình cờ đi ngang qua thôi chứ làm gì trùng hợp tới mức chụp được ảnh ngoài luồng của Thời Thần.”
Hạ Tê Kình, “Ừ, ờ.” Cậu hỏi tiếp, “Suốt cả một năm nhất, Thời Tự không yêu đương với ai luôn à?”
Lâm Dữ Thiên, “Chính xác, người theo đuổi cậu ấy nhiều lắm, cũng có không ít người cam tâm tình nguyện làm vỏ xe phòng hờ, cơ mà chắc là bởi tiêu chuẩn của Thời Thần khá là cao, chưa từng nghe qua cậu ấy chính thức hẹn hò với ai.”
“Vậy nếu, tao nói là nếu thôi nhé, cậu ấy bỗng dưng bị đào ra chuyện có bạn đời rồi thì sao?”
“Giây tiếp theo sẽ bị ám sát, thề với mày luôn.”
Hạ Tê Kình lặng im cắn một miếng lớn hamburger, “Vậy nếu, có người dám đắc tội cậu ấy thì sẽ như thế nào?”
Lâm Dữ Thiên, “Có ý gì? Mức độ đắc tội ra sao? Lừa tiền hả?”
“Không phải, là cái loại mà tuy rằng người nói không cố ý, nhưng là lúc nói ra lại vô tình mắng cậu ấy, khiến cho cậu ấy tức giận thì sẽ có hậu quả gì?”
Dường như Lâm Dữ Thiên đã phát giác ra điều gì, hắn nhìn chằm chằm cậu chàng từ trên xuống dưới rồi hỏi, “Người nói là ai? Mắng thế nào?”
Hạ Tê Kình trả lời một cách qua loa, “Giả thiết thôi, ai cũng có thể.”
Lâm Dữ Thiên im thin thít nhìn thằng bạn mình.
“Cụ Hạ ơi, mày có biết không? Mỗi lần mày chột dạ, ngón áp út bên trái của mày sẽ run lên đấy.”
Hạ Tê Kình theo bản năng nắm chặt lấy bàn tay trái của mình.
Lâm Dữ Thiên từ tốn nói, “… Tao lừa mày thôi.”
Hạ Tê Kình, “… Tao còn cứu được không?”
Lâm Dữ Thiên bình tĩnh đứng dậy mua thêm một dĩa đầy ắp cánh gà rán.
Hạ Tê Kình, “Mày chưa no luôn hả?”
Lâm Dữ Thiên nhìn cậu chàng bằng một ánh mắt đầy thương hại, “Mua cho mày đó, ăn cho no vào, lên đường bình an.”Chú thích: (*) Nguyên văn 塞翁失马焉知非福 – “Tái Ông thất mã, an tri họa phúc” tức là “Ông lão ở biên cương mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc”. Xưa kia có một ông lão ở vùng biên cương gần láng giềng người Hồ. Lữ khách qua đường đều gọi ông là Tái Ông. Tái Ông tính cách lạc quan bao dung, cách đối nhân xử thế không giống với mọi người. Một hôm, ngựa của Tái Ông không biết vì nguyên nhân gì lúc chăn thả lại lạc đường không trở về nữa. Sau khi hàng xóm biết được tin này, sôi nổi biểu lộ sự tiếc nuối. Nhưng Tái Ông ngược lại không lưu tâm, ông ấy còn cởi mở khuyên nhủ mọi người rằng: “Ngựa mất rồi, đương nhiên là chuyện xấu, nhưng ai biết đâu nó sẽ mang lại kết quả tốt thì sao?”Quả nhiên qua mấy tháng sau, con ngựa lạc đường đó lại trở về từ phía bắc Trường Thành, và lại còn dắt theo một con tuấn mã của người Hồ. Thế là bà con hàng xóm cùng nhau chúc mừng cho Tái Ông, và khen ông có tầm nhìn xa lúc mất ngựa. Nhưng mà, Tái Ông lúc này lại mang nỗi lo canh cánh trong lòng nói: “Ôi, ai biết chuyện này có thể mang tới cho ta tai họa gì không?!” Nhà Tái Ông tự nhiên có thêm một con tuấn mã người Hồ cưỡi, làm con trai ông vui mừng khôn xiết. Thế là ngày ngày cưỡi tuấn mã hóng gió, vui không biết mệt. Cuối cùng có một hôm con trai ông vì hí hửng đắc ý, bất ngờ từ trên lưng ngựa phi vùn vụt rơi xuống, té bị thương ở chân thành tàn phế suốt đời. Hàng xóm hiền lành sau khi nghe tin, nhanh chóng tới hỏi thăm, mà Tái Ông vẫn câu nói cũ: “Ai biết đâu nó sẽ mang lại kết quả tốt chứ?” Một năm sau, người Hồ ồ ạt tấn công xâm lược Trung Nguyên, tình hình biên ải đột nhiên căng thẳng, thanh niên trai tráng đều được gọi nhập ngũ đi lính, kết quả mười người thì có 8, 9 người mất mạng trên chiến trường. Con trai của Tái Ông bởi vì bị què chân nên miễn quân dịch, vì thế cha con ông tránh được nạn sinh ly tử biệt trong cuộc chiến này. Câu chuyện này qua nhiều đời tương truyền, dần dần cô đọng thành việc tốt và việc xấu trong đời người không gì là tuyệt đối, dưới điều kiện nhất định, chuyện xấu có thể dẫn tới kết quả tốt đẹp, chuyện tốt cũng có thể dẫn tới kết quả xấu. (Nguồn: )
(1) Nguyên văn 杨枝甘露 – Chè Bưởi Xoài phiên âm Hán Việt là Dương Chi Cam Lộ, là một món ăn tráng miệng kiểu Hong Kong, nguyên liệu chính gồm bưởi, xoài, bột Sago, nước cốt dừa, đường, kem tươi hoặc sữa cô đặc. (Theo baidu)
(2) Nguyên văn 综艺 – Chương trình tạp kĩ phiên âm Hán Việt là “tống nghệ” là nghệ thuật giải trí được tạo nên bởi đa dạng các hoạt động như: trình diễn âm nhạc, hài kịch ngắn, ảo thuật, nhào lộn, tung hứng và nói tiếng bụng. (Theo wiki)
(3) Nguyên văn 白莲花 – Bông sen trắng (Bạch liên hoa) là một thuật ngữ trên internet, ban đầu nó có ý chỉ hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, dùng để hình dung những người trong sáng, đơn thuần, vô hại nhưng sau khi được phổ biến trên internet, cụm từ “Bông sen trắng” dần dần biến chất, ngày nay khi nhắc đến “bông sen trắng” tức là nhắc tới những người thoạt nhìn thánh thiện nhưng thật ra nội tâm lại rất âm u, suy nghĩ thối nát, cả ngày luôn bày ra dáng vẻ ta đây thanh cao không nhiễm bụi trần. (Theo baidu)
(4) Nguyên văn 三从四德 – Tam tòng tứ đức tức trong đó Tam tòng là “Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử” [Ở nhà theo cha, lấy chồng theo chồng, chồng chết theo con]. Tứ đức là công, dung, ngôn, hạnh.
(5) Nguyên văn 绿茶 – Trà xanh là cách nói rút gọn của Trà xanh biểu (绿茶婊), tức đũy trà xanh hoặc con khốn trà xanh, thường dùng để ám chỉ các cô gái có vẻ ngoài thanh tú, thuần khiết, luôn tỏ ra ta đây điềm đạm, đáng yêu, vô hại trước mặt công chúng thế nhưng sau lưng lại giở đủ mọi chiêu trò đùa bỡn, lừa gạt tình cảm của người khác. (Theo baidu)
(6) 99+: Chức năng này của Wechat cũng gần giống với Mes của FB, khi số lượng tin nhắn vượt ngưỡng cho phép thì màn hình sẽ hiện thông báo là 99+
(7) Nguyên văn 鳗鱼饭.- Cơm lươn (tiếng Nhật gọi là UNADON, Unagidon) là một trong những món ăn truyền thống của Nhật Bản. Đó là món ăn có cơm trắng được xới vào hộp hoặc bát tô bằng gỗ sơn mài, rưới dung dịch gia vị, và phủ kín bằng lươn Nhật nướng (tiếng Nhật gọi là Unagi kabayaki- lươn làm sạch, lạng đôi, trải phẳng ra, rút hết xương, rưới gia vị, nướng chín). [Nguồn:
(8) Nguyên văn 有屁快放 – Có rắm mau thả tức là có lời gì thì mau nói, chớ nên ấp a ấp úng.