Chương : 8
EDITOR: LAM
Hạ Tê Kình không hề có một chút căn bản nào về bộ môn bước nhảy đường phố, càng đừng nói chi tới BUNNYHOP, BARRELS hay DOWNROCK, ngay cả khi cậu có biết thì ở trong tình huống này, điều đó là không thể. Toàn thân cậu bị nguồn nhiệt lưu bao vây, nóng hổi, rã rời, lâng lâng, cậu loáng thoáng ngửi được mùi vị tin tức tố phát ra từ bên trong tuyến thể của mình, là hương muối biển vị vải trong veo, mỗi lúc một nồng, nồng đến mức ngọt ngào béo ngậy từ sau gáy phá kén mà ra. Phảng phất như dung nham nóng chảy, sôi trào đến mức khiến toàn thân phát run. Mà cái kẻ đứng ở phía sau cậu hoàn toàn không phát giác ra dị thường, vẫn cứ giữ chặt lấy cậu không cho cậu rời đi, thậm chí trong lúc lơ đễnh còn chạm nhẹ vào cần cổ của cậu khiến cậu không thể ức chế được rùng mình một phen.
Mễ Yên bắt đầu cất cao giọng hát, là một bài đồng dao bằng Tiếng Anh, tiết tấu chậm rãi, đây dường như là bài nhạc nền thông dụng dành cho người mới bắt đầu luyện tập kiến thức cơ bản.
Thời Tự bắt nạt người đủ rồi thì đứng thẳng người lại chuẩn bị làm mẫu, vì thế hắn buông lỏng cánh tay đang choàng lấy bả vai của Hạ Tê Kình ra nhưng lại nhanh chóng bị đối phương tóm trở lại. Hạ Tê Kình nắm tay hắn vòng qua sau lưng rồi dùng sức ấn mạnh về vị trí cũ, bảo trì tư thế ghì chặt lấy phần eo của chính mình, thậm chí còn thân mật và suồng sã hơn so với cả khi nãy, tựa như một đôi tình nhân chẳng thể tách rời.
Thời Tự, “…”
Bàn tay của Hạ Tê Kình rất mềm và nhỏ, bởi vì quanh năm không tiếp xúc với ánh mặt trời cho nên nước da trắng của cậu chàng có hơi nhợt nhạt, thời điểm chủ nhân của đôi bàn tay phải ấy nắm lấy tay hắn cũng là lúc các khớp ngón tay gắt gao chụm lại, những đường gân xanh mỏng manh cũng theo đó mà trồi lên trên cổ tay, như thể đã dùng hết toàn bộ khí lực của bản thân vậy.
Thời Tự bị túm chặt đến mức thân mình có hơi loạng choạng, lòng bàn tay của người nọ áp sát tay hắn, đốt tay thì nóng rực trong khi các đầu ngón tay lại lạnh lẽo vô cùng, người nọ vẫn cúi đầu, lặng thinh không nói.
Phần gáy của Hạ Tê Kình chầm chậm lan tràn sắc đỏ, lúc này Thời Tự mới phát hiện có điều không ổn, hắn cúi xuống nói nhỏ vào lỗ tai cậu chàng, “Cậu giận đấy à?”
Dựa vào những gì mà bản thân quan sát được vào ba ngày trước, hắn cho rằng Hạ Tê Kình không phải là loại người dễ dàng trở mặt thành thù nhưng ngoại trừ lí do này ra hắn lại không thể tìm được nguyên nhân nào khác. Hạ Tê Kình vẫn như cũ không thèm để ý tới hắn, người nọ theo phản xạ muốn trốn, cơ thể cũng dần khụy xuống dưới.
Thời Tự khẽ nhíu mày, hắn không hiểu tại sao Hạ Tê Kình lại tránh hắn, miệng thì câm như hến, hắn sắp không giữ nổi cậu chàng rồi.
Hạ Tê Kình tóm lấy hắn không buông, đầu ngón tay của cậu chàng đâm vào da thịt hắn, lòng bàn tay truyền tới cảm giác đau nhức hệt như bị kim chích, như thể muốn khảm sâu vào từng thớ thịt.
Thời Tự lạnh lùng nói, “Thả ra.”
Hạ Tê Kình vẫn cứ tóm lấy tay hắn trong lặng câm.
Thời Tự, “Tôi lặp lại lần nữa, thả ra. Không muốn học thì có thể rời đi ngay lập tức, về sau đừng có tới đây gây rối nữa.”
Tiếng nhạc vang lên mỗi lúc một lớn, là do Mễ Yên thấy bọn họ chẳng chịu nhúc nhích nên mới dùng cách này để nhắc nhở.
Tốp học viên phía dưới khán đài cũng nhận thấy có điều bất thường, họ bắt đầu cất tiếng xì xào bàn tán.
Nhạc càng to thì sự đối lập tinh tế trong im lặng này càng trở nên rõ ràng.
Thời Tự cuối cùng cũng không nhịn được nữa, “Cậu…”
Lời còn chưa kịp nói xong, Mễ Yên ở góc bên kia của sân khấu đột nhiên hít thở không thông, sắc mặt biến đổi, cô vội vàng chạy tới kéo cổ áo sau của Hạ Tê Kình xuống rồi sờ soạng một chút, nhất thời hiểu rõ nguyên nhân. Mễ Yên đỡ lấy Hạ Tê Kình tiếp đó lớn tiếng nói với Thời Tự và Đường Giang, “Hai người các cậu, lùi ra sau ngay!”
Cánh tay của Thời Tự bị hất văng, hắn vẫn chẳng hiểu chuyện gì, “Tóm lại…”
Đúng lúc này, Đường Giang rốt cuộc cũng ngửi được vị ngọt thanh khác thường trong không khí, hắn nhanh chóng bịt mũi, kéo Thời Tự ra khỏi phạm vi hai, ba mét rồi rú lên, “Em đã làm gì con nhà người ta thể hả ả ả ả ả ả ả ả ả, tại sao tin tức tố lại nồng như vậy? Tin tức tố dày đặc cỡ đó mà em còn ôm khư khư con nhà người ta, có muốn dấu hiệu thì cũng phải nhìn hoàn cảnh chứ!”
Thời Tự sững sờ.
Hạ Tê Kình suy yếu dựa vào người Mễ Yên, cằm khẽ nhếch lên, lúc này Thời Tự mới thấy rõ gương mặt cậu chàng.
Tái nhợt, tinh xảo, ngay cả môi cũng nhạt đi trông thấy, mồ hôi lạnh đọng lại trên Thái Dương, khóe mắt phiếm hồng, bộ dạng đáng thương hệt như bị người bắt nạt qua, hoàn toàn không giống với dáng vẻ của một nhóc hồ ly nhảy nhót tưng bừng, vênh vang đắc ý của mấy ngày hôm trước.
Bởi vì âm nhạc quá lớn, tiếng rú của Đường Giang bị át đi thế nên người dưới khán đài chỉ có thể nghe được vài từ mơ hồ, tuy nhiên điều này cũng không gây trở ngại gì đến việc các học viên tò mò đổ dồn ánh nhìn về phía họ.
Mễ Yên nhanh chóng đưa ra quyết định, cô tắt nhạc, tuyên bố tan học, mười lăm phút sau bắt đầu tiết thứ hai sau đó nhỏ giọng kêu một người bạn cũng là O lại đây hỗ trợ mình dìu Hạ Tê Kình đến phòng vệ sinh. Hạ Tê Kình tuy rằng nhỏ gầy nhưng dù gì cũng là một nam thanh niên trưởng thành, đối với hai nàng Omega mà nói thì vẫn có chút quá sức. Còn chưa ra khỏi phòng tập vũ đạo mà cơ thể đã muốn chao đảo, thiếu chút nữa đập đầu vào khung cửa.
Thời Tự đi theo sau có hơi khựng lại, “Để đó cho tôi.”
Mễ Yên quay đầu lại toan mắng người, “Cậu đang nói nhảm cái gì đấy? Cậu là Alpha…”
Lời còn chưa nói xong mà Thời Tự đã đem cánh tay vòng qua nách của Hạ Tê Kình, thận trọng đỡ lấy cậu chàng, nửa ôm vào trong ngực, sải bước vững vàng đi về phía trước.
Hạ Tê Kình gần như đã rơi vào trạng thái bán hôn mê, hai mắt nhắm nghiền, tóc ướt bết hết cả vào trán.
Mễ Yên kinh ngạc quay đầu lại nhìn Đường Giang, hắn đang mặt nhăn mày nhó mở toang hết tất cả cửa sổ, liều mạng quạt gió, điều này chứng tỏ tin tức tố của Hạ Tê Kình hoàn toàn không có vấn đề gì, chỉ cần là A như Đường Giang đều có thể phát giác ra được trong khi Thời Tự lại bình chân như vại, giống như không hề ngửi thấy?
Thời Tự dìu Hạ Tê Kình vào trong toilet, sau khi giao người cho Mễ Yên thì mới lặng lẽ lui ra ngoài.
Khu dừng chân của toilet là nơi công cộng, Mễ Yên để Hạ Tê Kình ngồi nghỉ ngơi trên băng ghế, cô lấy thuốc ức chế từ trong túi ra rồi đánh cho cậu một ống. Màu thuốc vàng nhạt được tiêm dọc theo mũi kim, một ống đã đánh xong nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Hạ Tê Kình tỉnh táo hơn đôi chút, cậu bắt lấy thanh ghế dựa, sắc mặt tái nhợt mỉm cười với Mễ Yên, “Ngại quá… Em cần liều lượng lớn hơn người bình thường.”
Nhu cầu về liều lượng thuốc của một Omega liên quan đến thể chất cá nhân của họ, thể chất càng mẫn cảm thì O đó càng dễ dàng tiến vào kỳ phát tình, nhu cầu đối với thuốc ức chế cũng theo đó mà tăng cao, tần suất của kỳ phát tình cũng nhiều hơn so với người bình thường một ít.
Mễ Yên hiểu rõ nên mới đánh thêm một ống nữa cho cậu, qua hai mũi tiêm, Hạ Tê Kình dần dần trở về trạng thái ổn định. Sau khi được Mễ Yên đút cho một khối chocolate, gương mặt cậu cũng chậm rãi lấy lại chút huyết sắc.
“Cảm ơn chị tiên nữ (*) nhiều nha.”. Hạ Tê Kình tìm được đường sống trong chỗ chết, cậu cầm lấy bàn tay của Mễ Yên, nước mắt lưng tròng, “Mới ban nãy em cảm thấy mình gần như sắp chết đến nơi rồi, trong lúc mơ mơ màng màng đột nhiên em cảm thấy có một vòng tay ấm áp ôm lấy em, là của ai vậy? Em không mở mắt cũng biết nhất định là đôi tay này của chị tiên nữ đã cứu lấy em.”
Mễ Yên dở khóc dở cười, “Thể lực của em vẫn chưa hồi phục, bớt nói lại đi.”
Omega vừa mới đánh xong thuốc ức chế nói chung không có cách nào khôi phục thể lực trong thời gian ngắn, nhưng Hạ Tê Kình là ai chứ? Dù có phải ăn bữa cơm cuối cùng trước khi bị chặt đầu thì cũng phải hí ha hí hửng nói cho hết những lời trăng trối, miệng mồm hệt như bôi mật, “Em quên mang theo thuốc ức chế là chuyện nhỏ, còn lỡ phá hư kiểu tóc của chị tiên nữ mới là chuyện lớn đó, em nặng lắm nhỉ? Mới nãy có đè trúng chị không vậy?”
Mễ Yên vui vẻ mở miệng, “Đừng cảm ơn chị mà hãy nói với Thời Tự, cậu ấy là người đã ôm em tới.”
Hạ Tê Kình sửng sốt, nụ cười tắt lịm, cậu im lặng trong giây lát, khô cằn nghẹn ra một câu, “Ồ.”
Nghỉ ngơi khoảng mười phút, Hạ Tê Kình cảm thấy sức lực của mình đã trở dần trở lại cho nên mới cùng Mễ Yên chậm rãi bước ra ngoài.
Mễ Yên nói thời gian gần hết, cô phải nhanh chóng vào lớp, sau đó vội vã rời đi, để lại Hạ Tê Kình và Thời Tự đứng đối mặt, giương mắt nhìn nhau ở bên ngoài phòng vệ sinh.
Thời Tự mấp máy môi, như muốn nói điều gì.
Song, ngay khi Hạ Tê Kình nhìn thấy hắn, những ký ức ngượng ngùng đó lại hiện về trong tâm trí cậu.
Xấu hổ, phẫn nộ, sục sôi, Hạ Tê Kình hít sâu một hơi, xoay người rời đi.
Thời Tự, “Chờ đã.”
Đây là câu nói thường xuyên xuất hiện trong mấy bộ phim truyền hình sến rện, toàn là kẻ muốn đi người muốn ở, lưu luyến triền miên, cuối cùng ôm chặt lấy nhau mà khóc.
Hạ Tê Kình quay người lại, cười khẩy một cái, “Chuyện gì?”
Thời Tự do dự, “Có một chút hiểu lầm giữa hai chúng ta.”
Hạ Tê Kình, “À há?”
“Tôi nghĩ, tôi có thể giải thích.”. Thời Tự suy tư trong giây lát, sau đó mới thốt ra một câu, “Còn có, về chuyện hợp đồng, tôi nghĩ cậu có thể cũng…”
Hạ Tê Kình, “Ờ. Không cần đàm luận đâu, Thời đại thiếu gia.”. Cậu không chút ngại ngần giơ ngón giữa về phía Thời Tự sau đó ung dung xoay người rời đi, “Phiền cậu mang theo bản hợp đồng hôn nhân của cậu cút ra khỏi thế giới tươi đẹp của tôi.”
Chú thích:
(*) Nguyên văn 仙女 – Tiên nữ hay Tiểu tiên nữ là một thuật ngữ lưu hành trên internet dùng để khen những cô gái có vẻ ngoài ngọt ngào, xinh đẹp.
Hết chương 8
Thật ra Thời Tự là một người rất dịu dàng, trong chuyện này Thời Tự không có lỗi, cậu ấy bị lãnh cảm nên chẳng thể phát hiện ra dị thường của bé Cá Voi, dù cho có áy náy vì lỡ bắt nạt người ta thì cậu ấy chỉ cần dìu tới phòng vệ sinh là được nhưng cậu ấy vẫn đứng ở đó hơn 10 phút đồng hồ chỉ để ngó xem Hạ Tê Kình có ổn hay không. Đấy là chưa kể nhà họ Hạ ở thế yếu hơn cần sự giúp đỡ của nhà cậu ấy, đã bị chửi thì thôi, người tới xin lỗi còn ngủ quên luôn nhưng cậu ấy không hề coi thường bé Cá Voi. Khách quan mà nói thì Nhà họ Thời đã dưỡng ra được một cậu thiếu gia không tồi chút nào đâu. Thời Tự có một câu nói mà khi đọc QT mình cứ nhớ mãi, “Nếu có một ngày, cả thế giới ngoài kia đồng thời chối bỏ cậu, thì tớ vẫn sẽ là kẻ cuối cùng ở lại, thương lấy cậu.”
P.s Giờ tui mới biết trăng trối mới là từ đúng chính tả, tui gõ từ trăn trối xong tui tự hỏi ngược lại tui là ủa đúng chính tả không trời? Cuối cùng phải ra hỏi google, ai dè đúng là tui sai thiệt. =]]
Hạ Tê Kình không hề có một chút căn bản nào về bộ môn bước nhảy đường phố, càng đừng nói chi tới BUNNYHOP, BARRELS hay DOWNROCK, ngay cả khi cậu có biết thì ở trong tình huống này, điều đó là không thể. Toàn thân cậu bị nguồn nhiệt lưu bao vây, nóng hổi, rã rời, lâng lâng, cậu loáng thoáng ngửi được mùi vị tin tức tố phát ra từ bên trong tuyến thể của mình, là hương muối biển vị vải trong veo, mỗi lúc một nồng, nồng đến mức ngọt ngào béo ngậy từ sau gáy phá kén mà ra. Phảng phất như dung nham nóng chảy, sôi trào đến mức khiến toàn thân phát run. Mà cái kẻ đứng ở phía sau cậu hoàn toàn không phát giác ra dị thường, vẫn cứ giữ chặt lấy cậu không cho cậu rời đi, thậm chí trong lúc lơ đễnh còn chạm nhẹ vào cần cổ của cậu khiến cậu không thể ức chế được rùng mình một phen.
Mễ Yên bắt đầu cất cao giọng hát, là một bài đồng dao bằng Tiếng Anh, tiết tấu chậm rãi, đây dường như là bài nhạc nền thông dụng dành cho người mới bắt đầu luyện tập kiến thức cơ bản.
Thời Tự bắt nạt người đủ rồi thì đứng thẳng người lại chuẩn bị làm mẫu, vì thế hắn buông lỏng cánh tay đang choàng lấy bả vai của Hạ Tê Kình ra nhưng lại nhanh chóng bị đối phương tóm trở lại. Hạ Tê Kình nắm tay hắn vòng qua sau lưng rồi dùng sức ấn mạnh về vị trí cũ, bảo trì tư thế ghì chặt lấy phần eo của chính mình, thậm chí còn thân mật và suồng sã hơn so với cả khi nãy, tựa như một đôi tình nhân chẳng thể tách rời.
Thời Tự, “…”
Bàn tay của Hạ Tê Kình rất mềm và nhỏ, bởi vì quanh năm không tiếp xúc với ánh mặt trời cho nên nước da trắng của cậu chàng có hơi nhợt nhạt, thời điểm chủ nhân của đôi bàn tay phải ấy nắm lấy tay hắn cũng là lúc các khớp ngón tay gắt gao chụm lại, những đường gân xanh mỏng manh cũng theo đó mà trồi lên trên cổ tay, như thể đã dùng hết toàn bộ khí lực của bản thân vậy.
Thời Tự bị túm chặt đến mức thân mình có hơi loạng choạng, lòng bàn tay của người nọ áp sát tay hắn, đốt tay thì nóng rực trong khi các đầu ngón tay lại lạnh lẽo vô cùng, người nọ vẫn cúi đầu, lặng thinh không nói.
Phần gáy của Hạ Tê Kình chầm chậm lan tràn sắc đỏ, lúc này Thời Tự mới phát hiện có điều không ổn, hắn cúi xuống nói nhỏ vào lỗ tai cậu chàng, “Cậu giận đấy à?”
Dựa vào những gì mà bản thân quan sát được vào ba ngày trước, hắn cho rằng Hạ Tê Kình không phải là loại người dễ dàng trở mặt thành thù nhưng ngoại trừ lí do này ra hắn lại không thể tìm được nguyên nhân nào khác. Hạ Tê Kình vẫn như cũ không thèm để ý tới hắn, người nọ theo phản xạ muốn trốn, cơ thể cũng dần khụy xuống dưới.
Thời Tự khẽ nhíu mày, hắn không hiểu tại sao Hạ Tê Kình lại tránh hắn, miệng thì câm như hến, hắn sắp không giữ nổi cậu chàng rồi.
Hạ Tê Kình tóm lấy hắn không buông, đầu ngón tay của cậu chàng đâm vào da thịt hắn, lòng bàn tay truyền tới cảm giác đau nhức hệt như bị kim chích, như thể muốn khảm sâu vào từng thớ thịt.
Thời Tự lạnh lùng nói, “Thả ra.”
Hạ Tê Kình vẫn cứ tóm lấy tay hắn trong lặng câm.
Thời Tự, “Tôi lặp lại lần nữa, thả ra. Không muốn học thì có thể rời đi ngay lập tức, về sau đừng có tới đây gây rối nữa.”
Tiếng nhạc vang lên mỗi lúc một lớn, là do Mễ Yên thấy bọn họ chẳng chịu nhúc nhích nên mới dùng cách này để nhắc nhở.
Tốp học viên phía dưới khán đài cũng nhận thấy có điều bất thường, họ bắt đầu cất tiếng xì xào bàn tán.
Nhạc càng to thì sự đối lập tinh tế trong im lặng này càng trở nên rõ ràng.
Thời Tự cuối cùng cũng không nhịn được nữa, “Cậu…”
Lời còn chưa kịp nói xong, Mễ Yên ở góc bên kia của sân khấu đột nhiên hít thở không thông, sắc mặt biến đổi, cô vội vàng chạy tới kéo cổ áo sau của Hạ Tê Kình xuống rồi sờ soạng một chút, nhất thời hiểu rõ nguyên nhân. Mễ Yên đỡ lấy Hạ Tê Kình tiếp đó lớn tiếng nói với Thời Tự và Đường Giang, “Hai người các cậu, lùi ra sau ngay!”
Cánh tay của Thời Tự bị hất văng, hắn vẫn chẳng hiểu chuyện gì, “Tóm lại…”
Đúng lúc này, Đường Giang rốt cuộc cũng ngửi được vị ngọt thanh khác thường trong không khí, hắn nhanh chóng bịt mũi, kéo Thời Tự ra khỏi phạm vi hai, ba mét rồi rú lên, “Em đã làm gì con nhà người ta thể hả ả ả ả ả ả ả ả ả, tại sao tin tức tố lại nồng như vậy? Tin tức tố dày đặc cỡ đó mà em còn ôm khư khư con nhà người ta, có muốn dấu hiệu thì cũng phải nhìn hoàn cảnh chứ!”
Thời Tự sững sờ.
Hạ Tê Kình suy yếu dựa vào người Mễ Yên, cằm khẽ nhếch lên, lúc này Thời Tự mới thấy rõ gương mặt cậu chàng.
Tái nhợt, tinh xảo, ngay cả môi cũng nhạt đi trông thấy, mồ hôi lạnh đọng lại trên Thái Dương, khóe mắt phiếm hồng, bộ dạng đáng thương hệt như bị người bắt nạt qua, hoàn toàn không giống với dáng vẻ của một nhóc hồ ly nhảy nhót tưng bừng, vênh vang đắc ý của mấy ngày hôm trước.
Bởi vì âm nhạc quá lớn, tiếng rú của Đường Giang bị át đi thế nên người dưới khán đài chỉ có thể nghe được vài từ mơ hồ, tuy nhiên điều này cũng không gây trở ngại gì đến việc các học viên tò mò đổ dồn ánh nhìn về phía họ.
Mễ Yên nhanh chóng đưa ra quyết định, cô tắt nhạc, tuyên bố tan học, mười lăm phút sau bắt đầu tiết thứ hai sau đó nhỏ giọng kêu một người bạn cũng là O lại đây hỗ trợ mình dìu Hạ Tê Kình đến phòng vệ sinh. Hạ Tê Kình tuy rằng nhỏ gầy nhưng dù gì cũng là một nam thanh niên trưởng thành, đối với hai nàng Omega mà nói thì vẫn có chút quá sức. Còn chưa ra khỏi phòng tập vũ đạo mà cơ thể đã muốn chao đảo, thiếu chút nữa đập đầu vào khung cửa.
Thời Tự đi theo sau có hơi khựng lại, “Để đó cho tôi.”
Mễ Yên quay đầu lại toan mắng người, “Cậu đang nói nhảm cái gì đấy? Cậu là Alpha…”
Lời còn chưa nói xong mà Thời Tự đã đem cánh tay vòng qua nách của Hạ Tê Kình, thận trọng đỡ lấy cậu chàng, nửa ôm vào trong ngực, sải bước vững vàng đi về phía trước.
Hạ Tê Kình gần như đã rơi vào trạng thái bán hôn mê, hai mắt nhắm nghiền, tóc ướt bết hết cả vào trán.
Mễ Yên kinh ngạc quay đầu lại nhìn Đường Giang, hắn đang mặt nhăn mày nhó mở toang hết tất cả cửa sổ, liều mạng quạt gió, điều này chứng tỏ tin tức tố của Hạ Tê Kình hoàn toàn không có vấn đề gì, chỉ cần là A như Đường Giang đều có thể phát giác ra được trong khi Thời Tự lại bình chân như vại, giống như không hề ngửi thấy?
Thời Tự dìu Hạ Tê Kình vào trong toilet, sau khi giao người cho Mễ Yên thì mới lặng lẽ lui ra ngoài.
Khu dừng chân của toilet là nơi công cộng, Mễ Yên để Hạ Tê Kình ngồi nghỉ ngơi trên băng ghế, cô lấy thuốc ức chế từ trong túi ra rồi đánh cho cậu một ống. Màu thuốc vàng nhạt được tiêm dọc theo mũi kim, một ống đã đánh xong nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Hạ Tê Kình tỉnh táo hơn đôi chút, cậu bắt lấy thanh ghế dựa, sắc mặt tái nhợt mỉm cười với Mễ Yên, “Ngại quá… Em cần liều lượng lớn hơn người bình thường.”
Nhu cầu về liều lượng thuốc của một Omega liên quan đến thể chất cá nhân của họ, thể chất càng mẫn cảm thì O đó càng dễ dàng tiến vào kỳ phát tình, nhu cầu đối với thuốc ức chế cũng theo đó mà tăng cao, tần suất của kỳ phát tình cũng nhiều hơn so với người bình thường một ít.
Mễ Yên hiểu rõ nên mới đánh thêm một ống nữa cho cậu, qua hai mũi tiêm, Hạ Tê Kình dần dần trở về trạng thái ổn định. Sau khi được Mễ Yên đút cho một khối chocolate, gương mặt cậu cũng chậm rãi lấy lại chút huyết sắc.
“Cảm ơn chị tiên nữ (*) nhiều nha.”. Hạ Tê Kình tìm được đường sống trong chỗ chết, cậu cầm lấy bàn tay của Mễ Yên, nước mắt lưng tròng, “Mới ban nãy em cảm thấy mình gần như sắp chết đến nơi rồi, trong lúc mơ mơ màng màng đột nhiên em cảm thấy có một vòng tay ấm áp ôm lấy em, là của ai vậy? Em không mở mắt cũng biết nhất định là đôi tay này của chị tiên nữ đã cứu lấy em.”
Mễ Yên dở khóc dở cười, “Thể lực của em vẫn chưa hồi phục, bớt nói lại đi.”
Omega vừa mới đánh xong thuốc ức chế nói chung không có cách nào khôi phục thể lực trong thời gian ngắn, nhưng Hạ Tê Kình là ai chứ? Dù có phải ăn bữa cơm cuối cùng trước khi bị chặt đầu thì cũng phải hí ha hí hửng nói cho hết những lời trăng trối, miệng mồm hệt như bôi mật, “Em quên mang theo thuốc ức chế là chuyện nhỏ, còn lỡ phá hư kiểu tóc của chị tiên nữ mới là chuyện lớn đó, em nặng lắm nhỉ? Mới nãy có đè trúng chị không vậy?”
Mễ Yên vui vẻ mở miệng, “Đừng cảm ơn chị mà hãy nói với Thời Tự, cậu ấy là người đã ôm em tới.”
Hạ Tê Kình sửng sốt, nụ cười tắt lịm, cậu im lặng trong giây lát, khô cằn nghẹn ra một câu, “Ồ.”
Nghỉ ngơi khoảng mười phút, Hạ Tê Kình cảm thấy sức lực của mình đã trở dần trở lại cho nên mới cùng Mễ Yên chậm rãi bước ra ngoài.
Mễ Yên nói thời gian gần hết, cô phải nhanh chóng vào lớp, sau đó vội vã rời đi, để lại Hạ Tê Kình và Thời Tự đứng đối mặt, giương mắt nhìn nhau ở bên ngoài phòng vệ sinh.
Thời Tự mấp máy môi, như muốn nói điều gì.
Song, ngay khi Hạ Tê Kình nhìn thấy hắn, những ký ức ngượng ngùng đó lại hiện về trong tâm trí cậu.
Xấu hổ, phẫn nộ, sục sôi, Hạ Tê Kình hít sâu một hơi, xoay người rời đi.
Thời Tự, “Chờ đã.”
Đây là câu nói thường xuyên xuất hiện trong mấy bộ phim truyền hình sến rện, toàn là kẻ muốn đi người muốn ở, lưu luyến triền miên, cuối cùng ôm chặt lấy nhau mà khóc.
Hạ Tê Kình quay người lại, cười khẩy một cái, “Chuyện gì?”
Thời Tự do dự, “Có một chút hiểu lầm giữa hai chúng ta.”
Hạ Tê Kình, “À há?”
“Tôi nghĩ, tôi có thể giải thích.”. Thời Tự suy tư trong giây lát, sau đó mới thốt ra một câu, “Còn có, về chuyện hợp đồng, tôi nghĩ cậu có thể cũng…”
Hạ Tê Kình, “Ờ. Không cần đàm luận đâu, Thời đại thiếu gia.”. Cậu không chút ngại ngần giơ ngón giữa về phía Thời Tự sau đó ung dung xoay người rời đi, “Phiền cậu mang theo bản hợp đồng hôn nhân của cậu cút ra khỏi thế giới tươi đẹp của tôi.”
Chú thích:
(*) Nguyên văn 仙女 – Tiên nữ hay Tiểu tiên nữ là một thuật ngữ lưu hành trên internet dùng để khen những cô gái có vẻ ngoài ngọt ngào, xinh đẹp.
Hết chương 8
Thật ra Thời Tự là một người rất dịu dàng, trong chuyện này Thời Tự không có lỗi, cậu ấy bị lãnh cảm nên chẳng thể phát hiện ra dị thường của bé Cá Voi, dù cho có áy náy vì lỡ bắt nạt người ta thì cậu ấy chỉ cần dìu tới phòng vệ sinh là được nhưng cậu ấy vẫn đứng ở đó hơn 10 phút đồng hồ chỉ để ngó xem Hạ Tê Kình có ổn hay không. Đấy là chưa kể nhà họ Hạ ở thế yếu hơn cần sự giúp đỡ của nhà cậu ấy, đã bị chửi thì thôi, người tới xin lỗi còn ngủ quên luôn nhưng cậu ấy không hề coi thường bé Cá Voi. Khách quan mà nói thì Nhà họ Thời đã dưỡng ra được một cậu thiếu gia không tồi chút nào đâu. Thời Tự có một câu nói mà khi đọc QT mình cứ nhớ mãi, “Nếu có một ngày, cả thế giới ngoài kia đồng thời chối bỏ cậu, thì tớ vẫn sẽ là kẻ cuối cùng ở lại, thương lấy cậu.”
P.s Giờ tui mới biết trăng trối mới là từ đúng chính tả, tui gõ từ trăn trối xong tui tự hỏi ngược lại tui là ủa đúng chính tả không trời? Cuối cùng phải ra hỏi google, ai dè đúng là tui sai thiệt. =]]