Chương : 26
VIỆC ĐÓ KHÔNG KHÓ NHƯ HỌ NGHĨ. Tiếng la hét và tiếng máy cắt cỏ đã giúp h
Họ mang theo những cái áo khoác Polartec nhẹ cùng quân nhu, vì thế họ có thể mặc để tránh cơn mưa lạnh buốt và đi bộ khoảng vài khu nhà trên những con đường gần như vắng tanh. Lần này Percy đã thông minh mang theo phần lớn quân nhu của mình. Cậu còn nhét miếng thịt sấy chay vào trong túi áo khoác, phòng trừ trường hợp cần dùng để đe dọa thêm con cá voi sát thủ nào nữa.
Họ nhìn thấy lác đác vài chiếc xe đạp lưu thông trên đường và vài ba anh chàng vô gia cư tụm lại với nhau trong các ô cửa, nhưng phần lớn dân Portland dường như ở yên trong nhà.
Khi họ thả bộ đến cuối đường Glisan, Percy khao khát nhìn những cư dân đang thưởng thức café và bánh ngọt trong một tiệm café. Cậu sắp đưa ra gợi ý rằng họ nên ngừng lại để ăn sáng thì nghe được một giọng la lớn từ phía cuối đường: "HA! NHẬN LẤY NÀY, NHỮNG CON GÀ NGU NGỐC!" theo sau là tiếng rồ máy của một loại động cơ nhỏ và vô số tiếng kêu quang quác.
Percy liếc nhìn các bạn mình. "Các cậu có nghĩ...?"
"Có thể lắm," Frank đồng ý.
Họ chạy về phía âm thanh phát ra.
Chạy qua hết khu nhà tiếp theo, họ phát hiện ra một bãi đỗ xe mở rộng thật lớn với các vỉa hè trồng cây thẳng tắp và các dãy xe bán thức ăn di động đối diện với đường phố ở bốn mặt. Percy đã từng nhìn thấy xe bán thức ăn di động, nhưng chưa bao giờ trông thấy quá nhiều chiếc trong cùng một chỗ như thế này. Vài chiếc đơn giản chỉ là các thùng kim loại trắng gắn trên bánh xe, kèm theo mái hiên và quầy phục vụ. Những chiếc khác được sơn màu xanh, tía hay chấm bi, với những băng-rôn lớn ở đằng trước, bảng thực đơn đầy màu sắc và những chiếc bàn như quán café tự phục vụ ở vỉa hè vậy. Một xe quảng cáo món tacos kết hợp nguyên liệu của người Brazil/Hàn Quốc, nghe như đó là một công thức nấu nướng mới cực kỳ bí mật. Một xe khác chào bán món sushi que. Xe thứ ba đang bán sandwich kem chiên. Hàng tá các loại nhà bếp khác nhau nấu ăn cùng một lúc như thế tạo ra một mùi thơm thật đáng kinh ngạc.
Dạ dày Percy kêu ùng ục. Phần lớn các xe thức ăn bỏ ngỏ để bán hàng, nhưng hầu như chẳng có ai xung quanh. Họ có thể ăn bất cứ thứ gì họ muốn! Bánh sandwich kem chiên ư? Ôi trời ơi, món đó nghe ngon hơn mầm lúa mì.
Không may là, còn có thêm nhiều việc khác xảy ra ngoài chuyện nấu nướng. Ở giữa bãi đậu xe, phía sau tất cả các xe thức ăn, một ông già mặc áo choàng tắm vừa chạy loanh quanh với một cái máy cắt cỏ vừa la hét một nhóm phụ nữ-chim đang cố cuỗm thức ăn trên cái bàn picnic.
"Yêu quái mình người cánh chim," Hazel nói. "Có nghĩa là..."
"Đó chính là Phineas," Frank đoán.
Họ băng qua đường và len vào giữa chiếc xe bán món Brazil/Hàn Quốc và một chiếc xe bán món chả giò Trung Hoa.
Mặt sau các xe thức ăn nhìn chẳng đẹp mắt tí nào so với mặt trước. Họ đang gây ra cảnh náo loạn với hàng đống thùng nhựa, thùng rác đầy ngập, các dây phơi quần áo tự chế treo đầy tạp dề và khăn ướt. Chỗ để xe chẳng có gì ngoài một sân bãi rải nhựa đường nứt nẻ được tô điểm bằng cỏ dại. Ngay chính giữa là một bàn picnic chất thức ăn cao ngất lấy từ các xe bán hàng khác nhau.
Người đàn ông trong bộ áo choàng tắm già và béo ị. Ông ta hói gần hết cả đầu, các vết sẹo trải dài trước trán và một vành tóc bạc bao quanh. Chiếc áo choàng tắm dính đầy nước sốt cà, và ông ta vẫn tiếp tục nghiêng ngả chạy khắp nơi với đôi dép lê thỏ màu hồng sờn rách đó, đồng thời đẩy qua đẩy lại cái máy cắt cỏ chạy bằng gas về phía sáu con yêu quái mình người cánh chim đang bay lơ lửng trên bàn ăn.
Chắc chắn là ông ta bị mù. Đôi mắt ông ta trắng đục như sữa, và thường thì dù chẳng đụng trúng con yêu quái mình người cánh chim nào, nhưng ông ta vẫn tiếp tục làm tốt việc né tránh họ.
"Lùi lại đi, lũ gà bẩn thỉu kia!" ông ta gầm lên.
Percy không chắc tại sao, nhưng cậu có cảm giác ngờ ngợ rằng họ sẽ rơi xuống. Họ trông như thể đang đói khát vậy. Mắt họ trũng xuống và hai má hóp vào. Lớp lông bao phủ quanh cơ thể họ đang rụng đi và đầu mỗi đôi cánh là đôi bàn tay teo tóp, bé tẻo teo. Họ dùng những cái bao bố rách nát làm áo đầm. Khi lao xuống tìm thức ăn, họ dường như tuyệt vọng chứ không phải giận dữ. Percy cảm thấy tiếc cho họ.
GRÙ! Ông già nọ vung cái máy cắt cỏ lên. Ông ta làm trầy cánh một trong số các yêu quái mình người cánh chim. Yêu quái đó hét lên đau đớn và vỗ mạnh cánh, những chiếc lông màu vàng rơi lả tả khi nó bay đ
Một yêu quái mình người cánh chim khác bay cao hơn những con còn lại. Cô trông trẻ và nhỏ người hơn, với bộ lông màu đỏ tươi. Cô quan sát kỹ một lối vào, và khi ông già kia quay lưng lại, cô lao vút xuống. Cô dùng bàn chân có móng vuốt chộp lấy một cái burrito, nhưng trước khi cô kịp trốn thoát, người đàn ông mù đó vung chiếc máy cắt cỏ lên và đập mạnh xuống lưng cô, Percy nhíu mày. Yêu quái mình người cánh chim đó bật thét, thả cái burrito xuống và bay đi.
"Này, ngừng lại!" Percy hét lên.
Những con yêu quái mình người cánh chim tưởng cậu bảo chúng. Chúng liếc nhìn về phía ba á thần và biến mất ngay lập tức. Phần lớn chúng bay đi và đậu trên cây quanh bãi đất, mắt nhìn chòng chọc đầy buồn bã về phía bàn picnic. Cô yêu quái lông đỏ với cái lưng bị thương bay loạng choạng ra cuối đường Glisan và mất hút.
"Ha!" Người đàn ông mù hét to vì niềm vui chiến thắng và tắt cái máy cắt cỏ. Ông ta lơ đãng nở nụ cười về hướng Percy. "Cám ơn, những người lạ! Ta rất cảm kích sự giúp đỡ của các ngươi!"
Percy kìm cơn giận lại. Cậu không có ý giúp ông già này, nhưng cậu nhớ rằng họ cần thông tin từ ông ta.
"Ừm, sao cũng được." Cậu tiến về phía ông già, một mắt vẫn chăm chú nhìn vào cái máy cắt cỏ. "Tôi là Percy Jackson. Đây là..."
"Các á thần!" ông già nói. "Ta luôn ngửi được mùi của các á thần."
Hazel cau mày. "Chúng ta có mùi tệ thế sao?"
Ông già cười lớn. "Dĩ nhiên là không, cô bé. Nhưng ngươi sẽ ngạc nhiên nếu biết rằng các giác quan khác của ta đã trở nên nhạy bén như thế nào một khi ta bị mù. Ta là Phineas. Và ngươi... chờ đã, đừng nói với ta..."
Ông ta với tay lên mặt Percy và chọc vào hai mắt cậu.
"Ối!" Percy than phiền.
"Con trai của Neptune!" Phineas kêu lên. "Ta nghĩ mình đã ngửi thấy mùi đại dương trên người ngươi, Percy Jackson. Ta cũng là con của Neptune đây, ngươi biết đấy."
"Ồ... ừm. Đúng thế." Percy dụi dụi hai mắt mình. Thật là, đúng như vận may của cậu từ xưa đến nay, cậu có họ hàng với ông già lôi thôi lếch thếch này. Cậu hy vọng tất cả những đứa con của thần Neptune không có cùng số mệnh tương tự. Đầu tiên, bạn bắt đầu mang túi xách dành cho nam giới. Điều kế tiếp bạn biết là bạn vừa mặc áo choàng tắm và mang đôi dép lê thỏ màu hồng chạy loanh quanh, vừa dùng máy cắt cỏ đuổi theo những con gà.
Phineas quay sang Hazel. "À, và đây là... Ôi trời, mùi của vàng và đất sâu. Hazel Levesque, con gái của Pluto. Và kế bên... con trai của Mars. Nhưng còn nhiều điều liên quan đến câu chuyện của ngươi đấy, Frank Trương..."
"Dòng dõi có từ lâu đời," Frank lẩm bẩm. "Hoàng tử xứ Pylos. Blah, blah, blah."
"Periclymenus, chính xác! Ồ, cậu ta là một anh chàng dễ thương. Ta yêu quý các chàng thủy thủ tàu Argo!"
Miệng Frank há hốc. "Ch-chờ đã. Perry nào?"
Phineas cười toe toét. "Đừng lo. Ta biết rõ gia đình ngươi. Câu chuyện về ông cố của ngươi ấy hả? Thật ra thì ông ta có phá hủy trại đâu nào. Giờ, một nhóm thú vị đây. Các ngươi có đói không?"
Frank trông như thể vừa mới bị xe tải cán, nhưng Phineas đã chuyển sang chủ đề khác. Ông ta vẫy tay về phía bàn picnic. Trên những cái cây gần đó, các yêu quái mình người cánh chim rít lên đầy khổ sở. Dù có đói đi nữa, Percy cũng không nỡ ăn uống khi những quý bà chim tội nghiệp đó đang nhìn cậu chằm chặp.
"Nghe này, tôi đang rất bối rối," Percy nói. "Chúng tôi cần vài thông tin. Chúng tôi được bảo..."
"... là những con yêu quái mình người cánh chim đó không cho ta đến gần thức ăn," Phineas tiếp lời, "và nếu các ngươi giúp ta, ta sẽ giúp lại các ngươi."
"Kiểu kiểu thế," Percy thừa nhận.
Phineas cười lớn. "Tin đó cũ rồi. Trông ta có giống như bị mất bữa ăn nào không?"
Ông ta vỗ vỗ vào bụng mình, nó có kích thước của một trárổ được bơm quá căng.
"Ừm... không," Percy nói.
Phineas vung vẩy cái máy cắt cỏ lung tung. Cả ba người họ cúi đầu né tránh.
"Mọi thứ đã thay đổi, các bạn ạ!" ông ta nói. "Khi ta mới có món quà tiên tri, cách đây nhiều niên kỷ, đúng là Jupiter đã nguyền rủa ta. Ông ta phái các yêu quái mình người cánh chim đến trộm thức ăn của ta. Các ngươi thấy đấy, ta hơi khoác lác. Ta đã tiết lộ quá nhiều bí mật mà các vị thần muốn che giấu." Ông ta quay sang Hazel. "Ví dụ, đáng ra ngươi phải chết rồi. Và ngươi..." Ông ta quay về phía Frank. "Mạng sống của ngươi phụ thuộc vào một que củi cháy."
Percy cau mày. "Ông đang nói gì thế?"
Hazel chớp mắt như thể cô vừa mới bị vả vào mặt. Frank thì trông như chiếc xe tải vừa mới lùi lại và cán qua người cậu ấy lần nữa.
"Và ngươi," Phineas quay sang Percy, "ừm, đến giờ ngươi thậm chí còn không biết mình là ai! Ta có thể cho ngươi lời giải đáp, dĩ nhiên rồi, nhưng... ha ha! Chuyện đó sẽ vui đến mức nào nhỉ? Brigid O’Shaughnessy[21] đã bắn chết Miles Archer[22] trong phim Chim ưng Maltese. Và Darth Vader[23] mới thật là cha của Luke. Người chiến thắng trong giải Super Bowl lần tới sẽ là..."
"Hiểu rồi," Frank lầm bầm.
Hazel nắm chặt lấy thanh kiếm của mình như thể cô muốn được đập mạnh chuôi kiếm vào ông già. "Vậy ra là ông đã không giữ mồm giữ miệng nên các vị thần đã nguyền rủa ông. Sao họ lại ngừng lại?"
"Ồ, họ đã không ngừng!" Ông già nhướn cặp lông mày rậm rạp lên như thể muốn nói, Cậu có tin được không? "Ta đã thỏa thuận với các thủy thủ tàu Argo. Họ cũng muốn thông tin, các ngươi biết đấy. Ta bảo họ hãy giết chết mấy con yêu quái mình người cánh chim đó đi, rồi ta sẽ hợp tác. Ừm, họ đã đuổi những sinh vật gớm ghiếc đó đi, nhưng Iris không cho họ giết chúng. Một sự lăng nhục! Vì thế lần này, khi người bảo trợ của ta giúp ta sống lại..."
"Người bảo trợ của ông
Phineas cười ranh mãnh với cậu. "Sao nào, Gaea đấy, dĩ nhiên rồi. Thế ngươi nghĩ ai đã mở Các Cánh Cửa Của Tử Thần nào? Bạn gái ngươi đây biết rõ đấy. Chẳng phải Gaea cũng là người bảo trợ cho cô sao?"
Hazel rút kiếm ra. "Em không phải... Em không... Gaea không phải là người bảo trợ của em!"
Vẻ mặt Phineas đầy thích thú. Giả sử có nghe được tiếng thanh kiếm rút ra, ông ta dường như cũng chẳng bận tâm. "Tốt, nếu ngươi muốn tỏ ra cao thượng và về bên thua cuộc, tốt thôi, đó là chuyện của ngươi. Nhưng Gaea đang thức giấc đấy. Bà ấy đã viết lại các điều luật của sự sống và cái chết! Ta được sống lại, và để hồi đáp sự giúp đỡ của ta – một lời tiên tri về điều này, một lời tiên tri về điều nọ ấy mà – ta đạt được mong ước yêu thích nhất của mình. Tình thế đã thay đổi hết rồi, ấy là nói như vậy thôi. Giờ ta có thể ăn tất cả những gì ta muốn, cả ngày trời, và những con yêu quái mình người cánh chim đó phải chong mắt ra mà thèm khát."
Ông ta rồ máy cắt cỏ, và các yêu quái mình người cánh chim kêu lên the thé trên các tán cây.
"Chúng bị nguyền rủa!" ông già nói. "Chúng chỉ có thể ăn thức ăn từ bàn của ta, và chúng không thể rời khỏi Portland. Vì Các Cánh Cửa Của Tử Thần đã được mở ra, chúng thậm chí còn không chết được. Thật tuyệt biết bao!"
"Tuyệt á?" Frank phản đối. "Họ là những sinh vật sống. Sao ông lại tàn nhẫn với họ thế?"
"Chúng là quái vật!" Phineas nói. "Và tàn nhẫn sao? Lũ yêu quái ngu ngốc đó đã hành hạ ta nhiều năm rồi đấy!"
"Nhưng đó là nhiệm vụ của họ," Percy nói, cố kiềm chế. "Thần Jupiter đã ra lệnh cho họ phải làm thế."
"Ồ, ta cũng điên tiết với cả Jupiter," Phineas đồng ý. "Đến đúng lúc, Gaea sẽ cho những tên thần đó biết mùi trừng phạt thích đáng. Vì những việc tồi tệ mà chúng đã gây ra, thống trị thế giới. Nhưng lúc này thì ta rất hài lòng khi ở Portland. Bọn người phàm chẳng thèm chú ý đến ta. Chúng nghĩ ta là một lão già điên khùng đang bắn hạ lũ chim bồ câu!"
Hazel bước đến chỗ nhà tiên tri. "Ông thật ghê tởm!" cô bảo Phineas. "Ôngên đến Cánh đồng Trừng phạt mới đúng!"
Phineas cười khinh bỉ. "Người này chết thì đến người khác, chẳng phải sao, cô nhỏ? Ta sẽ không bép xép gì đâu. Ngươi đã khơi mào toàn bộ việc này! Nếu không phải vì ngươi, Alcyastoryus sẽ không hồi sinh!"
Hazel loạng choạng bước lùi lại.
"Hazel?" Đôi mắt Frank mở lớn. "Ông ta đang nói chuyện gì thế?"
"Ha!" Phineas nói. "Ngươi sẽ sớm khám phá ra thôi, Frank Trương. Rồi chúng ta sẽ xem liệu ngươi có còn ngọt ngào với cô bạn gái của ngươi không. Nhưng đó không phải là lý do các ngươi đến đây, phải không? Các ngươi muốn tìm Thanatos. Hắn ta đang bị giam giữ tại hang ổ của Alcyastoryus, ta có thể cho các ngươi biết nơi đó ở đâu. Dĩ nhiên là ta có thể. Nhưng các ngươi phải làm cho ta một việc."
"Quên đi," Hazel cắt ngang. "Ngươi đang làm việc cho kẻ thù. Bọn ta sẽ tự tay đưa ngươi quay trở lại Địa ngục."
"Các ngươi cứ thử đi." Phineas mỉm cười. "Nhưng ta ngờ rằng mình sẽ còn sống rất dai đấy. Các ngươi biết đấy, Gaea đã chỉ cho ta cách hồi sinh thật dễ dàng. Và với việc Thanatos bị xích lại, chẳng có ai kìm hãm được ta đâu! Ngoài ra, nếu các ngươi giết ta, các ngươi sẽ không có được các bí mật."
Percy những muốn để Hazel sử dụng thanh kiếm của cô ấy. Nói thật là cậu muốn tự tay bóp chết lão già đó.
Trại Jupiter, cậu tự nhủ. Việc cứu trại là quan trọng hơn cả. Cậu nhớ lại những lời chế nhạo Alcyastoryus đã nói trong mơ. Nếu họ phí thời gian tìm kiếm hang ổ của gã khổng lồ khắp Alaska, các đội quân của Gaea sẽ tiêu diệt trại La Mã... và những người bạn khác của cậu, cho dù họ ở bất cứ đâu.
Cậu nghiến răng. "Làm việc gì?"
Phineas liếm môi mình một cách thèm thuồng. "Có một con yêu quái mình người cánh chim nhanh nhẹn hơn những con còn lại."
"Con màu đỏ," Percy đoán.
"Ta mù! Ta không phân biệt được màu sắc!" càu nhàu. "Dù sao thì nó là con duy nhất khiến ta thấy phiền. Nó xảo trá lắm, cái con đó ấy. Luôn tự tung tự tác, không bao giờ đậu cùng những con khác. Nó làm ta bị thế này."
Ông ta chỉ tay lên những vết sẹo trước trán.
"Bắt lấy con yêu quái đó," ông ta nói. "Mang nó đến cho ta. Ta muốn trói nó ở nơi ta có thể để mắt tới... à, ấy là nói như vậy thôi. Lũ yêu quái đó ghét bị trói. Làm thế khiến chúng vô cùng đau đớn. Đúng thế, ta thích điều đó. Mà ta thậm chí còn có thể cho nó ăn để nó sống lâu hơn."
Percy nhìn các bạn mình. Họ đều âm thầm đồng ý rằng: họ sẽ không bao giờ giúp ông già đáng sợ này. Mặt khác, họ phải có thông tin từ ông ta. Họ cần một kế hoạch B.
"Ồ, cứ nói chuyện với nhau đi," Phineas vui vẻ nói. "Ta không quan tâm. Chỉ cần nhớ rằng, không có ta giúp, cuộc tìm kiếm của các ngươi sẽ thất bại. Và tất cả những người các ngươi yêu quý trên đời này sẽ mất mạng. Giờ thì, giải tán! Mang con yêu quái đó về đây cho ta!"
Họ mang theo những cái áo khoác Polartec nhẹ cùng quân nhu, vì thế họ có thể mặc để tránh cơn mưa lạnh buốt và đi bộ khoảng vài khu nhà trên những con đường gần như vắng tanh. Lần này Percy đã thông minh mang theo phần lớn quân nhu của mình. Cậu còn nhét miếng thịt sấy chay vào trong túi áo khoác, phòng trừ trường hợp cần dùng để đe dọa thêm con cá voi sát thủ nào nữa.
Họ nhìn thấy lác đác vài chiếc xe đạp lưu thông trên đường và vài ba anh chàng vô gia cư tụm lại với nhau trong các ô cửa, nhưng phần lớn dân Portland dường như ở yên trong nhà.
Khi họ thả bộ đến cuối đường Glisan, Percy khao khát nhìn những cư dân đang thưởng thức café và bánh ngọt trong một tiệm café. Cậu sắp đưa ra gợi ý rằng họ nên ngừng lại để ăn sáng thì nghe được một giọng la lớn từ phía cuối đường: "HA! NHẬN LẤY NÀY, NHỮNG CON GÀ NGU NGỐC!" theo sau là tiếng rồ máy của một loại động cơ nhỏ và vô số tiếng kêu quang quác.
Percy liếc nhìn các bạn mình. "Các cậu có nghĩ...?"
"Có thể lắm," Frank đồng ý.
Họ chạy về phía âm thanh phát ra.
Chạy qua hết khu nhà tiếp theo, họ phát hiện ra một bãi đỗ xe mở rộng thật lớn với các vỉa hè trồng cây thẳng tắp và các dãy xe bán thức ăn di động đối diện với đường phố ở bốn mặt. Percy đã từng nhìn thấy xe bán thức ăn di động, nhưng chưa bao giờ trông thấy quá nhiều chiếc trong cùng một chỗ như thế này. Vài chiếc đơn giản chỉ là các thùng kim loại trắng gắn trên bánh xe, kèm theo mái hiên và quầy phục vụ. Những chiếc khác được sơn màu xanh, tía hay chấm bi, với những băng-rôn lớn ở đằng trước, bảng thực đơn đầy màu sắc và những chiếc bàn như quán café tự phục vụ ở vỉa hè vậy. Một xe quảng cáo món tacos kết hợp nguyên liệu của người Brazil/Hàn Quốc, nghe như đó là một công thức nấu nướng mới cực kỳ bí mật. Một xe khác chào bán món sushi que. Xe thứ ba đang bán sandwich kem chiên. Hàng tá các loại nhà bếp khác nhau nấu ăn cùng một lúc như thế tạo ra một mùi thơm thật đáng kinh ngạc.
Dạ dày Percy kêu ùng ục. Phần lớn các xe thức ăn bỏ ngỏ để bán hàng, nhưng hầu như chẳng có ai xung quanh. Họ có thể ăn bất cứ thứ gì họ muốn! Bánh sandwich kem chiên ư? Ôi trời ơi, món đó nghe ngon hơn mầm lúa mì.
Không may là, còn có thêm nhiều việc khác xảy ra ngoài chuyện nấu nướng. Ở giữa bãi đậu xe, phía sau tất cả các xe thức ăn, một ông già mặc áo choàng tắm vừa chạy loanh quanh với một cái máy cắt cỏ vừa la hét một nhóm phụ nữ-chim đang cố cuỗm thức ăn trên cái bàn picnic.
"Yêu quái mình người cánh chim," Hazel nói. "Có nghĩa là..."
"Đó chính là Phineas," Frank đoán.
Họ băng qua đường và len vào giữa chiếc xe bán món Brazil/Hàn Quốc và một chiếc xe bán món chả giò Trung Hoa.
Mặt sau các xe thức ăn nhìn chẳng đẹp mắt tí nào so với mặt trước. Họ đang gây ra cảnh náo loạn với hàng đống thùng nhựa, thùng rác đầy ngập, các dây phơi quần áo tự chế treo đầy tạp dề và khăn ướt. Chỗ để xe chẳng có gì ngoài một sân bãi rải nhựa đường nứt nẻ được tô điểm bằng cỏ dại. Ngay chính giữa là một bàn picnic chất thức ăn cao ngất lấy từ các xe bán hàng khác nhau.
Người đàn ông trong bộ áo choàng tắm già và béo ị. Ông ta hói gần hết cả đầu, các vết sẹo trải dài trước trán và một vành tóc bạc bao quanh. Chiếc áo choàng tắm dính đầy nước sốt cà, và ông ta vẫn tiếp tục nghiêng ngả chạy khắp nơi với đôi dép lê thỏ màu hồng sờn rách đó, đồng thời đẩy qua đẩy lại cái máy cắt cỏ chạy bằng gas về phía sáu con yêu quái mình người cánh chim đang bay lơ lửng trên bàn ăn.
Chắc chắn là ông ta bị mù. Đôi mắt ông ta trắng đục như sữa, và thường thì dù chẳng đụng trúng con yêu quái mình người cánh chim nào, nhưng ông ta vẫn tiếp tục làm tốt việc né tránh họ.
"Lùi lại đi, lũ gà bẩn thỉu kia!" ông ta gầm lên.
Percy không chắc tại sao, nhưng cậu có cảm giác ngờ ngợ rằng họ sẽ rơi xuống. Họ trông như thể đang đói khát vậy. Mắt họ trũng xuống và hai má hóp vào. Lớp lông bao phủ quanh cơ thể họ đang rụng đi và đầu mỗi đôi cánh là đôi bàn tay teo tóp, bé tẻo teo. Họ dùng những cái bao bố rách nát làm áo đầm. Khi lao xuống tìm thức ăn, họ dường như tuyệt vọng chứ không phải giận dữ. Percy cảm thấy tiếc cho họ.
GRÙ! Ông già nọ vung cái máy cắt cỏ lên. Ông ta làm trầy cánh một trong số các yêu quái mình người cánh chim. Yêu quái đó hét lên đau đớn và vỗ mạnh cánh, những chiếc lông màu vàng rơi lả tả khi nó bay đ
Một yêu quái mình người cánh chim khác bay cao hơn những con còn lại. Cô trông trẻ và nhỏ người hơn, với bộ lông màu đỏ tươi. Cô quan sát kỹ một lối vào, và khi ông già kia quay lưng lại, cô lao vút xuống. Cô dùng bàn chân có móng vuốt chộp lấy một cái burrito, nhưng trước khi cô kịp trốn thoát, người đàn ông mù đó vung chiếc máy cắt cỏ lên và đập mạnh xuống lưng cô, Percy nhíu mày. Yêu quái mình người cánh chim đó bật thét, thả cái burrito xuống và bay đi.
"Này, ngừng lại!" Percy hét lên.
Những con yêu quái mình người cánh chim tưởng cậu bảo chúng. Chúng liếc nhìn về phía ba á thần và biến mất ngay lập tức. Phần lớn chúng bay đi và đậu trên cây quanh bãi đất, mắt nhìn chòng chọc đầy buồn bã về phía bàn picnic. Cô yêu quái lông đỏ với cái lưng bị thương bay loạng choạng ra cuối đường Glisan và mất hút.
"Ha!" Người đàn ông mù hét to vì niềm vui chiến thắng và tắt cái máy cắt cỏ. Ông ta lơ đãng nở nụ cười về hướng Percy. "Cám ơn, những người lạ! Ta rất cảm kích sự giúp đỡ của các ngươi!"
Percy kìm cơn giận lại. Cậu không có ý giúp ông già này, nhưng cậu nhớ rằng họ cần thông tin từ ông ta.
"Ừm, sao cũng được." Cậu tiến về phía ông già, một mắt vẫn chăm chú nhìn vào cái máy cắt cỏ. "Tôi là Percy Jackson. Đây là..."
"Các á thần!" ông già nói. "Ta luôn ngửi được mùi của các á thần."
Hazel cau mày. "Chúng ta có mùi tệ thế sao?"
Ông già cười lớn. "Dĩ nhiên là không, cô bé. Nhưng ngươi sẽ ngạc nhiên nếu biết rằng các giác quan khác của ta đã trở nên nhạy bén như thế nào một khi ta bị mù. Ta là Phineas. Và ngươi... chờ đã, đừng nói với ta..."
Ông ta với tay lên mặt Percy và chọc vào hai mắt cậu.
"Ối!" Percy than phiền.
"Con trai của Neptune!" Phineas kêu lên. "Ta nghĩ mình đã ngửi thấy mùi đại dương trên người ngươi, Percy Jackson. Ta cũng là con của Neptune đây, ngươi biết đấy."
"Ồ... ừm. Đúng thế." Percy dụi dụi hai mắt mình. Thật là, đúng như vận may của cậu từ xưa đến nay, cậu có họ hàng với ông già lôi thôi lếch thếch này. Cậu hy vọng tất cả những đứa con của thần Neptune không có cùng số mệnh tương tự. Đầu tiên, bạn bắt đầu mang túi xách dành cho nam giới. Điều kế tiếp bạn biết là bạn vừa mặc áo choàng tắm và mang đôi dép lê thỏ màu hồng chạy loanh quanh, vừa dùng máy cắt cỏ đuổi theo những con gà.
Phineas quay sang Hazel. "À, và đây là... Ôi trời, mùi của vàng và đất sâu. Hazel Levesque, con gái của Pluto. Và kế bên... con trai của Mars. Nhưng còn nhiều điều liên quan đến câu chuyện của ngươi đấy, Frank Trương..."
"Dòng dõi có từ lâu đời," Frank lẩm bẩm. "Hoàng tử xứ Pylos. Blah, blah, blah."
"Periclymenus, chính xác! Ồ, cậu ta là một anh chàng dễ thương. Ta yêu quý các chàng thủy thủ tàu Argo!"
Miệng Frank há hốc. "Ch-chờ đã. Perry nào?"
Phineas cười toe toét. "Đừng lo. Ta biết rõ gia đình ngươi. Câu chuyện về ông cố của ngươi ấy hả? Thật ra thì ông ta có phá hủy trại đâu nào. Giờ, một nhóm thú vị đây. Các ngươi có đói không?"
Frank trông như thể vừa mới bị xe tải cán, nhưng Phineas đã chuyển sang chủ đề khác. Ông ta vẫy tay về phía bàn picnic. Trên những cái cây gần đó, các yêu quái mình người cánh chim rít lên đầy khổ sở. Dù có đói đi nữa, Percy cũng không nỡ ăn uống khi những quý bà chim tội nghiệp đó đang nhìn cậu chằm chặp.
"Nghe này, tôi đang rất bối rối," Percy nói. "Chúng tôi cần vài thông tin. Chúng tôi được bảo..."
"... là những con yêu quái mình người cánh chim đó không cho ta đến gần thức ăn," Phineas tiếp lời, "và nếu các ngươi giúp ta, ta sẽ giúp lại các ngươi."
"Kiểu kiểu thế," Percy thừa nhận.
Phineas cười lớn. "Tin đó cũ rồi. Trông ta có giống như bị mất bữa ăn nào không?"
Ông ta vỗ vỗ vào bụng mình, nó có kích thước của một trárổ được bơm quá căng.
"Ừm... không," Percy nói.
Phineas vung vẩy cái máy cắt cỏ lung tung. Cả ba người họ cúi đầu né tránh.
"Mọi thứ đã thay đổi, các bạn ạ!" ông ta nói. "Khi ta mới có món quà tiên tri, cách đây nhiều niên kỷ, đúng là Jupiter đã nguyền rủa ta. Ông ta phái các yêu quái mình người cánh chim đến trộm thức ăn của ta. Các ngươi thấy đấy, ta hơi khoác lác. Ta đã tiết lộ quá nhiều bí mật mà các vị thần muốn che giấu." Ông ta quay sang Hazel. "Ví dụ, đáng ra ngươi phải chết rồi. Và ngươi..." Ông ta quay về phía Frank. "Mạng sống của ngươi phụ thuộc vào một que củi cháy."
Percy cau mày. "Ông đang nói gì thế?"
Hazel chớp mắt như thể cô vừa mới bị vả vào mặt. Frank thì trông như chiếc xe tải vừa mới lùi lại và cán qua người cậu ấy lần nữa.
"Và ngươi," Phineas quay sang Percy, "ừm, đến giờ ngươi thậm chí còn không biết mình là ai! Ta có thể cho ngươi lời giải đáp, dĩ nhiên rồi, nhưng... ha ha! Chuyện đó sẽ vui đến mức nào nhỉ? Brigid O’Shaughnessy[21] đã bắn chết Miles Archer[22] trong phim Chim ưng Maltese. Và Darth Vader[23] mới thật là cha của Luke. Người chiến thắng trong giải Super Bowl lần tới sẽ là..."
"Hiểu rồi," Frank lầm bầm.
Hazel nắm chặt lấy thanh kiếm của mình như thể cô muốn được đập mạnh chuôi kiếm vào ông già. "Vậy ra là ông đã không giữ mồm giữ miệng nên các vị thần đã nguyền rủa ông. Sao họ lại ngừng lại?"
"Ồ, họ đã không ngừng!" Ông già nhướn cặp lông mày rậm rạp lên như thể muốn nói, Cậu có tin được không? "Ta đã thỏa thuận với các thủy thủ tàu Argo. Họ cũng muốn thông tin, các ngươi biết đấy. Ta bảo họ hãy giết chết mấy con yêu quái mình người cánh chim đó đi, rồi ta sẽ hợp tác. Ừm, họ đã đuổi những sinh vật gớm ghiếc đó đi, nhưng Iris không cho họ giết chúng. Một sự lăng nhục! Vì thế lần này, khi người bảo trợ của ta giúp ta sống lại..."
"Người bảo trợ của ông
Phineas cười ranh mãnh với cậu. "Sao nào, Gaea đấy, dĩ nhiên rồi. Thế ngươi nghĩ ai đã mở Các Cánh Cửa Của Tử Thần nào? Bạn gái ngươi đây biết rõ đấy. Chẳng phải Gaea cũng là người bảo trợ cho cô sao?"
Hazel rút kiếm ra. "Em không phải... Em không... Gaea không phải là người bảo trợ của em!"
Vẻ mặt Phineas đầy thích thú. Giả sử có nghe được tiếng thanh kiếm rút ra, ông ta dường như cũng chẳng bận tâm. "Tốt, nếu ngươi muốn tỏ ra cao thượng và về bên thua cuộc, tốt thôi, đó là chuyện của ngươi. Nhưng Gaea đang thức giấc đấy. Bà ấy đã viết lại các điều luật của sự sống và cái chết! Ta được sống lại, và để hồi đáp sự giúp đỡ của ta – một lời tiên tri về điều này, một lời tiên tri về điều nọ ấy mà – ta đạt được mong ước yêu thích nhất của mình. Tình thế đã thay đổi hết rồi, ấy là nói như vậy thôi. Giờ ta có thể ăn tất cả những gì ta muốn, cả ngày trời, và những con yêu quái mình người cánh chim đó phải chong mắt ra mà thèm khát."
Ông ta rồ máy cắt cỏ, và các yêu quái mình người cánh chim kêu lên the thé trên các tán cây.
"Chúng bị nguyền rủa!" ông già nói. "Chúng chỉ có thể ăn thức ăn từ bàn của ta, và chúng không thể rời khỏi Portland. Vì Các Cánh Cửa Của Tử Thần đã được mở ra, chúng thậm chí còn không chết được. Thật tuyệt biết bao!"
"Tuyệt á?" Frank phản đối. "Họ là những sinh vật sống. Sao ông lại tàn nhẫn với họ thế?"
"Chúng là quái vật!" Phineas nói. "Và tàn nhẫn sao? Lũ yêu quái ngu ngốc đó đã hành hạ ta nhiều năm rồi đấy!"
"Nhưng đó là nhiệm vụ của họ," Percy nói, cố kiềm chế. "Thần Jupiter đã ra lệnh cho họ phải làm thế."
"Ồ, ta cũng điên tiết với cả Jupiter," Phineas đồng ý. "Đến đúng lúc, Gaea sẽ cho những tên thần đó biết mùi trừng phạt thích đáng. Vì những việc tồi tệ mà chúng đã gây ra, thống trị thế giới. Nhưng lúc này thì ta rất hài lòng khi ở Portland. Bọn người phàm chẳng thèm chú ý đến ta. Chúng nghĩ ta là một lão già điên khùng đang bắn hạ lũ chim bồ câu!"
Hazel bước đến chỗ nhà tiên tri. "Ông thật ghê tởm!" cô bảo Phineas. "Ôngên đến Cánh đồng Trừng phạt mới đúng!"
Phineas cười khinh bỉ. "Người này chết thì đến người khác, chẳng phải sao, cô nhỏ? Ta sẽ không bép xép gì đâu. Ngươi đã khơi mào toàn bộ việc này! Nếu không phải vì ngươi, Alcyastoryus sẽ không hồi sinh!"
Hazel loạng choạng bước lùi lại.
"Hazel?" Đôi mắt Frank mở lớn. "Ông ta đang nói chuyện gì thế?"
"Ha!" Phineas nói. "Ngươi sẽ sớm khám phá ra thôi, Frank Trương. Rồi chúng ta sẽ xem liệu ngươi có còn ngọt ngào với cô bạn gái của ngươi không. Nhưng đó không phải là lý do các ngươi đến đây, phải không? Các ngươi muốn tìm Thanatos. Hắn ta đang bị giam giữ tại hang ổ của Alcyastoryus, ta có thể cho các ngươi biết nơi đó ở đâu. Dĩ nhiên là ta có thể. Nhưng các ngươi phải làm cho ta một việc."
"Quên đi," Hazel cắt ngang. "Ngươi đang làm việc cho kẻ thù. Bọn ta sẽ tự tay đưa ngươi quay trở lại Địa ngục."
"Các ngươi cứ thử đi." Phineas mỉm cười. "Nhưng ta ngờ rằng mình sẽ còn sống rất dai đấy. Các ngươi biết đấy, Gaea đã chỉ cho ta cách hồi sinh thật dễ dàng. Và với việc Thanatos bị xích lại, chẳng có ai kìm hãm được ta đâu! Ngoài ra, nếu các ngươi giết ta, các ngươi sẽ không có được các bí mật."
Percy những muốn để Hazel sử dụng thanh kiếm của cô ấy. Nói thật là cậu muốn tự tay bóp chết lão già đó.
Trại Jupiter, cậu tự nhủ. Việc cứu trại là quan trọng hơn cả. Cậu nhớ lại những lời chế nhạo Alcyastoryus đã nói trong mơ. Nếu họ phí thời gian tìm kiếm hang ổ của gã khổng lồ khắp Alaska, các đội quân của Gaea sẽ tiêu diệt trại La Mã... và những người bạn khác của cậu, cho dù họ ở bất cứ đâu.
Cậu nghiến răng. "Làm việc gì?"
Phineas liếm môi mình một cách thèm thuồng. "Có một con yêu quái mình người cánh chim nhanh nhẹn hơn những con còn lại."
"Con màu đỏ," Percy đoán.
"Ta mù! Ta không phân biệt được màu sắc!" càu nhàu. "Dù sao thì nó là con duy nhất khiến ta thấy phiền. Nó xảo trá lắm, cái con đó ấy. Luôn tự tung tự tác, không bao giờ đậu cùng những con khác. Nó làm ta bị thế này."
Ông ta chỉ tay lên những vết sẹo trước trán.
"Bắt lấy con yêu quái đó," ông ta nói. "Mang nó đến cho ta. Ta muốn trói nó ở nơi ta có thể để mắt tới... à, ấy là nói như vậy thôi. Lũ yêu quái đó ghét bị trói. Làm thế khiến chúng vô cùng đau đớn. Đúng thế, ta thích điều đó. Mà ta thậm chí còn có thể cho nó ăn để nó sống lâu hơn."
Percy nhìn các bạn mình. Họ đều âm thầm đồng ý rằng: họ sẽ không bao giờ giúp ông già đáng sợ này. Mặt khác, họ phải có thông tin từ ông ta. Họ cần một kế hoạch B.
"Ồ, cứ nói chuyện với nhau đi," Phineas vui vẻ nói. "Ta không quan tâm. Chỉ cần nhớ rằng, không có ta giúp, cuộc tìm kiếm của các ngươi sẽ thất bại. Và tất cả những người các ngươi yêu quý trên đời này sẽ mất mạng. Giờ thì, giải tán! Mang con yêu quái đó về đây cho ta!"