Chương : 45
CÁC CON MA XẾP THÀNH HÀNG VÀ BAO QUANH giao lộ. Có khoảng một trăm tên tất cả – chưa phải là hết một quân đoàn, nhưng nhiều hơn một đội quân. Một vài tên cầm các lá cờ được trang trí các tia chớp rách bươm của Đội quân Số Năm trực thuộc Quân đoàn Mười hai – cuộc thám hiểm thất bại của Michael Varus từ những năm 1980. Những tên khác mang cột cờ và vật tương trưng mà Hazel không sao nhận ra, như thể họ đã chết ở các khoảng thời gian khác nhau, trong các nhiệm vụ khác nhau – nói không chừng còn không phải là người của Trại Jupiter.
Phần lớn đều được trang bị vũ khí bằng vàng Imperial – nhiều hơn lượng vàng Imperial mà cả Quân đoàn Mười hai sở hữu. Hazel cảm nhận được sức mạnh kết hợp từ những tiếng kêu o o của số vàng đó đang bao quanh lấy cô, thậm chí còn đáng sợ hơn tiếng kêu răng rắc của sông băng. Cô tự hỏi liệu có thể dùng năng lực của mình để kiểm soát các loại vũ khí, biết đâu là tước vũ khí của những con ma đó hay không, nhưng cô sợ. Vàng Imperial không chỉ là kim loại quý hiếm. Nó có khả năng gây chết người đối với các á thần và quái vật. Cố kiểm soát nhiều khí giới như thế trong cùng một lúc sẽ tương tự như việc cố kiểm soát plutonium trong lò phản ứng. Nếu thất bại, cô có thể sẽ quét sạch Sông băng Hubbard ra khỏi bản đồ và giết chết bạn bè.
"Thanatos!" Hazel quay ng hình người mặc áo choàng. "Chúng tôi đến đây để cứu ngài. Nếu ngài điều khiển được những vong hồn này, hãy bảo họ..."
Giọng cô ngập ngừng. Mũ trùm đầu của vị thần rơi xuống và áo choàng cũng rớt theo khi anh ta sải cánh, chỉ còn lại duy nhất một
chiếc áo tunic đen không tay có dây lưng. Đó là người đàn ông xinh đẹp nhất mà Hazel từng thấy.
Da anh ta có màu gỗ tếch, ngăm ngăm và lấp lánh như cái bàn cầu hồn cũ của Nữ hoàng Marie. Đôi mắt anh ta cũng có màu vàng mật ong như mắt Hazel. Anh ta thon gầy và rắn chắc, khuôn mặt mang nét vương giả và mái tóc đen buông dài xuống hai vai. Hai cánh lung linh tỏa sáng các sắc xanh, đen và tía.
Hazel nhắc mình phải thở.
Xinh đẹp mới là từ chính xác dành cho Thanatos – không phải đẹp trai, hấp dẫn, hay bất cứ từ miêu tả nào tương tự như thế. Anh ta đẹp theo kiểu xinh đẹp của một thiên thần – bất biến, hoàn hảo, lãnh đạm.
"Ồ," cô khẽ thốt.
Hai cổ tay vị thần bị khóa lại bằng xiềng băng, với các sợi xích chạy thẳng vào bên trong nền sông băng. Chân trần, bị cùm lại ở hai mắt cá chân và cũng gắn xích nốt.
"Đó là thần Cupid," Frank nói.
"Một thần Cupid cơ bắp thực thụ," Percy đồng ý.
"Các ngươi khen ngợi ta ư," Thanatos nói. Giọng anh ta cũng quyến rũ y hệt chính anh ta vậy – trầm ấm và du dương. "Ta thường bị nhầm với thần ái tình. Cái Chết có nhiều điểm chung với Tình Yêu hơn là các ngươi có thể hình dung được. Nhưng ta là Tử Thần. Cam đoan đấy."
Hazel không nghi ngờ gì về điều đó. Cô có cảm giác tựa như mình được tạo ra từ tro bụi. Bất cứ thời khắc nào, cô đều có thể vỡ vụn và bị hút vào cái máy hút bụi. Thậm chí cô còn hồ nghi về việc Thanatos chạm vào mới giết được cô. Anh ta đơn giản chỉ cần hô một tiếng, tức thì cô sẽ từ giã cõi đời. Cô sẽ bất thình lình ngất đi ngay tại chỗ, linh hồn cô vâng theo giọng nói mê hoặc và đôi mắt ân cần kia.
"Chúng tôi... chúng tôi đến đây để giải cứu ngài," cô nói. "Alcyastoryus ạ?"
"Giải cứu ta...?" Thanatos nheo mắt. "Ngươi có hiểu mình đang nói gì không, Hazel Levesque? Ngươi có hiểu điều đó có nghĩa là gì không?"
Percy bước lên trước. "Chúng ta đang lãng phí thời gian."
Anh vung thanh kiếm về phía những sợi xích đang trói lấy vị thần. Đồng Celestial cắt vào lớp băng, nhưng thanh Thủy Triều dính chặt vào dây xích như bị gắn keo vậy. Sương giá bắt đầu bao phủ lấy lưỡi kiếm. Percy điên cuồng kéo nó ra. Frank chạy tới giúp. Cùng chung sức, họ kịp thời giật được thanh Thủy Triều ra khỏi sợi xích trước khi sương giá phủ lên tay của họ.
"Làm thế không được đâu," Thanatos nói ngắn gọn. "Còn về phần tên khổng lồ, hắn ta đang ở gần đây. Những vong hồn này không phải của ta. Chúng là của hắn."
Ánh mắt Thanatos quét qua những tên lính ma ấy. Chúng di chuyển một cách ngắc ngứ, như thể một ngọn gió giá rét đang thổi qua các hàng quân.
"Vậy chúng tôi giải thoát cho ngài bằng cách nào?" Hazel hỏi.
Thanatos chuyển sự chú ý của mình về phía cô. "Con gái thần Pluto, con của ông chủ ta, trong tất cả mọi người, ngươi sẽ không là người ước gì ta được thả ra."
"Ngài không nghĩ là tôi biết điều đó sao?" Mắt Hazel cay xè, nhưng cô không còn sợ nữa. Cô đã từng là một cô gái nhỏ hay sợ hãi bảy mươi năm về trước. Cô đã mất mẹ của mình chỉ vì cô hành động muộn màng. Giờ cô là một chiến binh La Mã. Cô sẽ không thất bại lần nữa. Cô sẽ không làm bạn bè mình thất vọng.
"Nghe đây, Tử Thần." Cô rút thanh kiếm kỵ binh ra, và Arion chồm lên với vẻ thách thức. "Tôi đã không quay trở lại từ Địa ngục và đi hàng ngàn dặm đến đây để được bảo rằng tôi là một đứa ngốc vì giải thoát cho ngài. Nếu tôi chết, tôi sẽ chấp nhận. Tôi sẽ chiến đấu với cả đội quân này nếu tôi buộc phải làm thế. Hãy chỉ cho chúng tôi biết cách phá các sợi xích đang giữ ngài mà thôi."
Thanatos chăm chú nhìn cô trong giây lát. "Thú vị đấy. Ngươi chắc cũng hiểu rằng những vong hồn này đã từng là các á thần như ngươi vậy. Chúng đã chiến đấu vì Rome. Chúng chết đi mà chưa hoàn tất các sứ mệnh anh hùng của mình. Giống như ngươi, chúng được đưa đến Asphodel. Giờ Gaea đã hứa hẹn với chúng một kiếp sống mới nếu ngày hôm nay chúng chiến đấu vì bà ta. Dĩ nhiên, nếu ngươi thả ta ra và đánh bại chúng, chúng sẽ phải quay lại Địa ngục, nơi mà chúng thuộc về. Vì tội mưu phản chống lại thần linh, chúng sẽ đối mặt với sự trừng phạt vĩnh cửu. Chúng không khác biệt lắm so với ngươi, Hazel Levesque ạ. Ngươi có chắc là ngươi muốn giải thoát cho ta và đọa đày những linh hồn đó mãi mãi không?"
Frank siết chặt hai nắm tay. "Điều đó không công bằng! Thế ngài có muốn được giải thoát hay không?"
"Công bằng..." Tử Thần ngẫm nghĩ. "Ngươi sẽ phải ngạc nhiên về việc ta thường được nghe từ đó nhiều như thế nào, Frank Trương, và nó vô nghĩa biết bao. Thế có công bằng khi mạng sống của ngươi cháy sáng ngắn ngủi và chói lọi không? Liệu có công bằng không khi ta dẫn đường cho mẹ ngươi đến Địa ngục?"
Frank lảo đảo như thể cậu vừa mới bị đấm cho một phát vậy.
"Không," Tử Thần buồn bã nói. "Không công bằng. Và chưa kể là lúc ấy thời điểm ra đi của mẹ ngươi chưa đến. Cái Chết làm gì công bằng nào. Nếu ngươi giải thoát cho ta, ta sẽ thực thi nhiệm vụ của mình. Nhưng dĩ nhiên những vong hồn này sẽ cố ngăn cản ngươi."
"Vậy nếu chúng tôi thả ngài ra," Percy kết luận, "chúng tôi sẽ bị một đám những gã khói đen với các thanh kiếm bằng vàng tấn công. Tốt thôi. Làm thế nào chúng tôi mới phá được mấy sợi xích này?"
Thanatos mỉm cười. "Chỉ có ngọn lửa sinh mệnh mới có thể làm tiêu tan xiềng xích của cõi chết."
"Làm ơn đừng nói những điều ẩn ý nhé?" Percy yêu cầu.
Frank run rẩy hít sâu. "Nó không phải là ẩn ý."
"Anh Frank, không được," Hazel yếu ớt nói. "Sẽ có cách khác."
Một tiếng cười oang oang bên kia sông băng. Một giọng nói trầm trầm vang lên: "Các bạn của ta. Ta đã đợi các ngươi lâu lắm đấy!"
Đứng ở cổng trại là Alcyastoryus. Hắn ta thậm chí còn to lớn hơn cả tên khổng lồ Polybotes mà họ đã nhìn thấy ở California. Hắn ta có làn da màu vàng ánh kim, áo giáp được làm từ các mắt xích bằng bạch kim và trên tay cầm một cây quyền trượng bằng sắt có kích thước của một cây cột vật tổ. Đôi chân rồng màu gỉ đỏ của hắn nện mạnh lên mặt băng khi hắn tiến vào trại. Những viên đá quý lóe sáng trong mái tóc đỏ được tết lại.
Hazel chưa bao giờ nhìn thấy hắn ta trong hình dạng hoàn chỉnh, nhưng cô biết rõ hắn ta còn nhiều hơn cô biết về chính cha mẹ mình. Cô đã tạo ra hắn. Trong nhiều tháng, cô đã dùng vàng và đá quý từ trong lòng đất để tạo ra con quái vật này. Cô biết trái tim hắn làm bằng kim cương. Cô biết thay vì máu, dầu chảy trong các tĩnh mạch của hắn. Cô muốn tiêu diệt hắn ta hơn bất cứ điều gì.
Tên khổng lồ tiến đến, cười toe toét với cô với hàm răng toàn bằng bạc.
"À Hazel Levesque," hắn ta nói, "ngươi đã khiến ta trả giá khá đắt đấy! Nếu không phải ngươi, ta đã tỉnh dậy từ cách đây nhiều thập kỷ trước, và thế giới này lẽ ra đã thuộc về mẹ Gaea. Nhưng không sao!"
Hắn ta xòe hai tay ra, khoe khoang các hàng quân ma của mình. "Hoan nghênh Percy Jackson! Hoan nghênh Frank Trương! Ta là Alcyastoryus, tai họa của Pluto, ông chủ mới của Tử Thần. Và đây là quân đoàn mới của các ngươi."
Phần lớn đều được trang bị vũ khí bằng vàng Imperial – nhiều hơn lượng vàng Imperial mà cả Quân đoàn Mười hai sở hữu. Hazel cảm nhận được sức mạnh kết hợp từ những tiếng kêu o o của số vàng đó đang bao quanh lấy cô, thậm chí còn đáng sợ hơn tiếng kêu răng rắc của sông băng. Cô tự hỏi liệu có thể dùng năng lực của mình để kiểm soát các loại vũ khí, biết đâu là tước vũ khí của những con ma đó hay không, nhưng cô sợ. Vàng Imperial không chỉ là kim loại quý hiếm. Nó có khả năng gây chết người đối với các á thần và quái vật. Cố kiểm soát nhiều khí giới như thế trong cùng một lúc sẽ tương tự như việc cố kiểm soát plutonium trong lò phản ứng. Nếu thất bại, cô có thể sẽ quét sạch Sông băng Hubbard ra khỏi bản đồ và giết chết bạn bè.
"Thanatos!" Hazel quay ng hình người mặc áo choàng. "Chúng tôi đến đây để cứu ngài. Nếu ngài điều khiển được những vong hồn này, hãy bảo họ..."
Giọng cô ngập ngừng. Mũ trùm đầu của vị thần rơi xuống và áo choàng cũng rớt theo khi anh ta sải cánh, chỉ còn lại duy nhất một
chiếc áo tunic đen không tay có dây lưng. Đó là người đàn ông xinh đẹp nhất mà Hazel từng thấy.
Da anh ta có màu gỗ tếch, ngăm ngăm và lấp lánh như cái bàn cầu hồn cũ của Nữ hoàng Marie. Đôi mắt anh ta cũng có màu vàng mật ong như mắt Hazel. Anh ta thon gầy và rắn chắc, khuôn mặt mang nét vương giả và mái tóc đen buông dài xuống hai vai. Hai cánh lung linh tỏa sáng các sắc xanh, đen và tía.
Hazel nhắc mình phải thở.
Xinh đẹp mới là từ chính xác dành cho Thanatos – không phải đẹp trai, hấp dẫn, hay bất cứ từ miêu tả nào tương tự như thế. Anh ta đẹp theo kiểu xinh đẹp của một thiên thần – bất biến, hoàn hảo, lãnh đạm.
"Ồ," cô khẽ thốt.
Hai cổ tay vị thần bị khóa lại bằng xiềng băng, với các sợi xích chạy thẳng vào bên trong nền sông băng. Chân trần, bị cùm lại ở hai mắt cá chân và cũng gắn xích nốt.
"Đó là thần Cupid," Frank nói.
"Một thần Cupid cơ bắp thực thụ," Percy đồng ý.
"Các ngươi khen ngợi ta ư," Thanatos nói. Giọng anh ta cũng quyến rũ y hệt chính anh ta vậy – trầm ấm và du dương. "Ta thường bị nhầm với thần ái tình. Cái Chết có nhiều điểm chung với Tình Yêu hơn là các ngươi có thể hình dung được. Nhưng ta là Tử Thần. Cam đoan đấy."
Hazel không nghi ngờ gì về điều đó. Cô có cảm giác tựa như mình được tạo ra từ tro bụi. Bất cứ thời khắc nào, cô đều có thể vỡ vụn và bị hút vào cái máy hút bụi. Thậm chí cô còn hồ nghi về việc Thanatos chạm vào mới giết được cô. Anh ta đơn giản chỉ cần hô một tiếng, tức thì cô sẽ từ giã cõi đời. Cô sẽ bất thình lình ngất đi ngay tại chỗ, linh hồn cô vâng theo giọng nói mê hoặc và đôi mắt ân cần kia.
"Chúng tôi... chúng tôi đến đây để giải cứu ngài," cô nói. "Alcyastoryus ạ?"
"Giải cứu ta...?" Thanatos nheo mắt. "Ngươi có hiểu mình đang nói gì không, Hazel Levesque? Ngươi có hiểu điều đó có nghĩa là gì không?"
Percy bước lên trước. "Chúng ta đang lãng phí thời gian."
Anh vung thanh kiếm về phía những sợi xích đang trói lấy vị thần. Đồng Celestial cắt vào lớp băng, nhưng thanh Thủy Triều dính chặt vào dây xích như bị gắn keo vậy. Sương giá bắt đầu bao phủ lấy lưỡi kiếm. Percy điên cuồng kéo nó ra. Frank chạy tới giúp. Cùng chung sức, họ kịp thời giật được thanh Thủy Triều ra khỏi sợi xích trước khi sương giá phủ lên tay của họ.
"Làm thế không được đâu," Thanatos nói ngắn gọn. "Còn về phần tên khổng lồ, hắn ta đang ở gần đây. Những vong hồn này không phải của ta. Chúng là của hắn."
Ánh mắt Thanatos quét qua những tên lính ma ấy. Chúng di chuyển một cách ngắc ngứ, như thể một ngọn gió giá rét đang thổi qua các hàng quân.
"Vậy chúng tôi giải thoát cho ngài bằng cách nào?" Hazel hỏi.
Thanatos chuyển sự chú ý của mình về phía cô. "Con gái thần Pluto, con của ông chủ ta, trong tất cả mọi người, ngươi sẽ không là người ước gì ta được thả ra."
"Ngài không nghĩ là tôi biết điều đó sao?" Mắt Hazel cay xè, nhưng cô không còn sợ nữa. Cô đã từng là một cô gái nhỏ hay sợ hãi bảy mươi năm về trước. Cô đã mất mẹ của mình chỉ vì cô hành động muộn màng. Giờ cô là một chiến binh La Mã. Cô sẽ không thất bại lần nữa. Cô sẽ không làm bạn bè mình thất vọng.
"Nghe đây, Tử Thần." Cô rút thanh kiếm kỵ binh ra, và Arion chồm lên với vẻ thách thức. "Tôi đã không quay trở lại từ Địa ngục và đi hàng ngàn dặm đến đây để được bảo rằng tôi là một đứa ngốc vì giải thoát cho ngài. Nếu tôi chết, tôi sẽ chấp nhận. Tôi sẽ chiến đấu với cả đội quân này nếu tôi buộc phải làm thế. Hãy chỉ cho chúng tôi biết cách phá các sợi xích đang giữ ngài mà thôi."
Thanatos chăm chú nhìn cô trong giây lát. "Thú vị đấy. Ngươi chắc cũng hiểu rằng những vong hồn này đã từng là các á thần như ngươi vậy. Chúng đã chiến đấu vì Rome. Chúng chết đi mà chưa hoàn tất các sứ mệnh anh hùng của mình. Giống như ngươi, chúng được đưa đến Asphodel. Giờ Gaea đã hứa hẹn với chúng một kiếp sống mới nếu ngày hôm nay chúng chiến đấu vì bà ta. Dĩ nhiên, nếu ngươi thả ta ra và đánh bại chúng, chúng sẽ phải quay lại Địa ngục, nơi mà chúng thuộc về. Vì tội mưu phản chống lại thần linh, chúng sẽ đối mặt với sự trừng phạt vĩnh cửu. Chúng không khác biệt lắm so với ngươi, Hazel Levesque ạ. Ngươi có chắc là ngươi muốn giải thoát cho ta và đọa đày những linh hồn đó mãi mãi không?"
Frank siết chặt hai nắm tay. "Điều đó không công bằng! Thế ngài có muốn được giải thoát hay không?"
"Công bằng..." Tử Thần ngẫm nghĩ. "Ngươi sẽ phải ngạc nhiên về việc ta thường được nghe từ đó nhiều như thế nào, Frank Trương, và nó vô nghĩa biết bao. Thế có công bằng khi mạng sống của ngươi cháy sáng ngắn ngủi và chói lọi không? Liệu có công bằng không khi ta dẫn đường cho mẹ ngươi đến Địa ngục?"
Frank lảo đảo như thể cậu vừa mới bị đấm cho một phát vậy.
"Không," Tử Thần buồn bã nói. "Không công bằng. Và chưa kể là lúc ấy thời điểm ra đi của mẹ ngươi chưa đến. Cái Chết làm gì công bằng nào. Nếu ngươi giải thoát cho ta, ta sẽ thực thi nhiệm vụ của mình. Nhưng dĩ nhiên những vong hồn này sẽ cố ngăn cản ngươi."
"Vậy nếu chúng tôi thả ngài ra," Percy kết luận, "chúng tôi sẽ bị một đám những gã khói đen với các thanh kiếm bằng vàng tấn công. Tốt thôi. Làm thế nào chúng tôi mới phá được mấy sợi xích này?"
Thanatos mỉm cười. "Chỉ có ngọn lửa sinh mệnh mới có thể làm tiêu tan xiềng xích của cõi chết."
"Làm ơn đừng nói những điều ẩn ý nhé?" Percy yêu cầu.
Frank run rẩy hít sâu. "Nó không phải là ẩn ý."
"Anh Frank, không được," Hazel yếu ớt nói. "Sẽ có cách khác."
Một tiếng cười oang oang bên kia sông băng. Một giọng nói trầm trầm vang lên: "Các bạn của ta. Ta đã đợi các ngươi lâu lắm đấy!"
Đứng ở cổng trại là Alcyastoryus. Hắn ta thậm chí còn to lớn hơn cả tên khổng lồ Polybotes mà họ đã nhìn thấy ở California. Hắn ta có làn da màu vàng ánh kim, áo giáp được làm từ các mắt xích bằng bạch kim và trên tay cầm một cây quyền trượng bằng sắt có kích thước của một cây cột vật tổ. Đôi chân rồng màu gỉ đỏ của hắn nện mạnh lên mặt băng khi hắn tiến vào trại. Những viên đá quý lóe sáng trong mái tóc đỏ được tết lại.
Hazel chưa bao giờ nhìn thấy hắn ta trong hình dạng hoàn chỉnh, nhưng cô biết rõ hắn ta còn nhiều hơn cô biết về chính cha mẹ mình. Cô đã tạo ra hắn. Trong nhiều tháng, cô đã dùng vàng và đá quý từ trong lòng đất để tạo ra con quái vật này. Cô biết trái tim hắn làm bằng kim cương. Cô biết thay vì máu, dầu chảy trong các tĩnh mạch của hắn. Cô muốn tiêu diệt hắn ta hơn bất cứ điều gì.
Tên khổng lồ tiến đến, cười toe toét với cô với hàm răng toàn bằng bạc.
"À Hazel Levesque," hắn ta nói, "ngươi đã khiến ta trả giá khá đắt đấy! Nếu không phải ngươi, ta đã tỉnh dậy từ cách đây nhiều thập kỷ trước, và thế giới này lẽ ra đã thuộc về mẹ Gaea. Nhưng không sao!"
Hắn ta xòe hai tay ra, khoe khoang các hàng quân ma của mình. "Hoan nghênh Percy Jackson! Hoan nghênh Frank Trương! Ta là Alcyastoryus, tai họa của Pluto, ông chủ mới của Tử Thần. Và đây là quân đoàn mới của các ngươi."