Chương : 50
BỐN GIỜ.
Đó là khoảng thời gian mà con ngựa nhanh nhất hành tinh đi từ Alaska đến Vịnh San Francisco, phóng trên mặt nước xuôi thẳng về Bờ biển Tây Bắc.
Đó cũng là khoảng thời gian mà trí nhớ của Percy đã khôi phục hoàn toàn. Quá trình bắt đầu ở Portland khi cậu uống máu gorgon, nhưng cuộc sống trong quá khứ của cậu vẫn mờ nhạt đến phát bực. Giờ thì, khi họ quay trở lại lãnh địa của các vị thần trên đỉnh Olympus, Percy đã nhớ hết mọi chuyện: cuộc chiến với Kronos, sinh nhật thứ mười sáu của cậu ở Trại Con Lai, người huấn luyện cậu ở trại – nhân mã Chiron, người bạn thân Grover, em trai Tyson, và trên tất cả là Annabeth – hai tháng hẹn hò tuyệt vời, rồi BÙM. Cậu bị bắt cóc bởi người ngoài hành tinh được biết với cái tên nữ thần Hera. Hay nữ thần Juno... gì cũng được.
Cuộc đời cậu đã bị đánh cắp hết tám tháng. Lần tới nếu gặp Nữ hoàng của đỉnh Olympus, nhất định Percy sẽ cho bà ta một cái tát theo tiêu chuẩn nữ thần vào đầu bà ta.
Bạn bè và gia đình cậu ắt sẽ lo đến điên mất. Nếu Trại Jupiter ở trong tình trạng tồi tệ thế này, cậu chỉ có thể đoán được những gì mà Trại Con Lai phải đối mặt khi thiếu vắng cậu.
Thậm chí còn tệ hơn: Việc cứu cả hai trại hẳn sẽ chỉ mới là khởi đầu. Theo Alcyastoryus, trận chiến thật sự sẽ xảy ra ở một nơi xa xôi, quê hương của các vị thần. Bọn khổng lồ dự tính tấn công Đỉnh Olympus đầu tiên và tiêu diệt các vị thần mãi mãi.
Percy biết các tên khổng lồ bất tử, trừ
khi á thần và thần linh cùng nhau đánh bại chúng. Nico đã kể cho cậu nghe như vậy. Annabeth cũng từng nhắc đến điều đó, vào thời điểm tháng Tám năm trước, khi cô ấy suy xét rằng các tên khổng lồ có thể là một phần của Lời Sấm Truyền mới – mà người La Mã gọi là Lời Tiên Tri Về Nhóm Bảy. (Đó là mặt tiêu cực của việc hẹn hò với cô gái thông minh nhất trại: Bạn học được vài vẩn.)
Cậu đã hiểu rõ kế hoạch của nữ thần Juno: Hợp nhất các á thần Hy Lạp và La Mã để tạo ra một nhóm các anh hùng ưu tú, rồi bằng cách nào đó thuyết phục các vị thần chung vai sát cánh chiến đấu với họ. Nhưng trước tiên, họ phải cứu lấy Trại Jupiter đã.
Đường bờ biển bắt đầu trở nên quen thuộc. Họ phóng như bay qua ngọn hải đăng Mendocino. Ngay sau đó, Núi Tam và các mũi biển Marin hiện ra lờ mờ sau màn sương. Arion vọt thẳng xuống dưới Cầu Cổng Vàng tiến vào Vịnh San Francisco.
Họ lao vút qua Berkeley và đi vào địa phận Đồi Oakland. Khi họ đến được đỉnh đồi trên Đường hầm Caldecott, Arion rùng mình như một chiếc xe hỏng và ngừng lại, ngực nó căng phồng.
Hazel trìu mến vỗ vào hai bên cổ nó. "Mày làm tốt lắm, Arion."
Con ngựa mệt đến nỗi chẳng thèm chửi rủa: Dĩ nhiên là tôi phải làm tốt rồi. Thế các người còn mong cái quỷ gì nữa đây?
Percy và Frank nhảy xuống khỏi chiến xa. Percy ước gì có những chiếc ghế êm ái hay một bữa ăn trong khi bay. Hai chân cậu loạng choạng. Các khớp xương vẫn còn cứng ngắc, khiến cậu gần như không thể bước đi. Nếu cậu tham gia chiến trận với tình trạng thế này, quân địch chắc sẽ gọi cậu là Lão Già Jackson mất thôi.
Frank trông chẳng khá hơn cậu là mấy. Cậu ấy tập tễnh đi lên đỉnh ngọn đồi và nhìn chăm chú xuống trại. "Các cậu... hai người qua đây mà xem."
Khi Percy và Hazel đến bên cậu ấy, Percy thấy lòng mình nao núng. Trận chiến đã bắt đầu và diễn biến chẳng tốt lắm. Quân đoàn Mười hai dàn trận ở Cánh đồng Thần Mars, cố bảo vệ thành phố. Những chiếc máy bắn đá nhỏ nã đá vào các hàng quân Thứ-được-sinh-ra-từ-đất. Con voi Hannibal húc những con quái vật bay tán loạn, nhưng quân phòng ngự bị áp đảo quân số nghiêm trọng.
Cưỡi trên lưng con pegasus Scipio, Reyna bay quanh tên khổng lồ Polybotes, cố giữ cho hắn bận rộn. Các Lar tạo thành các hàng màu tía lung linh chống lại đợt tấn công của một đám vong hồn hư ảo màu đen mặc các bộ áo giáp cổ. Các cựu á thần trong thành phố đã tham chiến và đang dùng lớp tường khiên đẩy bạt đợt công kích dữ dội của các tên nhân mã man rợ. Những con đại bàng khổng lồ bay vòng vòng phía trên chiến trường, chiến đấu trên không với hai quý bà tóc r trong bộ vest Chợ Giảm Giá màu xanh lục – Stheno và Euryale.
Tuy bản thân quân đoàn là mục tiêu nhận lấy mũi dùi cuộc tấn công, nhưng đội hình của họ đang bị phá vỡ. Mỗi tiểu đoàn là một hòn đảo bị bao vây bởi một biển kẻ thù. Tháp công thành của các tên Cyclops bắn đạn thần công màu xanh lục phát sáng vào thành phố, tạo thành các miệng hố ở quảng trường, biến nhà cửa thành đống đổ nát. Khi Percy đang quan sát, một quả đạn thần công bắn trúng Viện Nguyên Lão và một phần mái vòm đổ sập xuống.
"Chúng ta đến quá trễ," Hazel nói.
"Không," Percy nói. "Họ vẫn còn đang đánh nhau. Chúng ta có thể xoay chuyển tình thế."
"Lupa đâu?" Frank hỏi, sự tuyệt vọng len lỏi trong giọng cậu ấy. "Bà ấy và những con sói... họ nên có mặt ở đây rồi mới phải."
Percy hồi tưởng lại thời điểm cậu ở cùng nữ thần sói. Cậu kính trọng các bài học của bà, nhưng đồng thời cậu nhận ra các con sói cũng có những hạn chế. Chúng không phải là các chiến binh ở tiền tuyến. Chúng chỉ tấn công khi có các thành viên vô cùng mạnh mẽ, và thường là khi có sự che chở của bóng đêm. Ngoài ra, quy tắc đầu tiên của Lupa là độc lập. Bà sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ cho những đứa con của mình, đào tạo chúng chiến đấu – nhưng cuối cùng, chúng hoặc là kẻ săn mồi hoặc là con mồi. Người La Mã phải chiến đấu vì chính họ. Họ phải chứng minh giá trị của họ, hoặc sẽ mất mạng. Đó là cách của Lupa.
"Bà ấy đã làm hết khả năng của mình," Percy nói. "Bà đã cầm chân kẻ thù trên đường chúng đi về phía nam. Giờ mọi việc tùy thuộc vào chúng ta. Chúng ta phải đưa con đại bàng vàng và vũ khí đến chỗ quân đoàn."
"Nhưng Arion đã hết hơi rồi!" Hazel nói. "Chúng ta không thể tự mình vận chuyển mấy thứ này được."
"Có lẽ chúng ta không cần phải làm thế." Percy quét mắt khắp đỉnh đồi. Nếu Tyson nhận được thông điệp trong mơ của cậu ở Vancouver, nói không chừng cứu binh sẽ ở gần đây thôi.
Cậu huýt gió rõ to – một cú huýt gió gọi xe taxi tuyệt vời ở New York mà bạn có thể được nghe trên suốt đoạn đường từ Quảng trường Thời Đại đến Công viên Trung Tâm.
Bóng râm dưới những tàng cây khẽ lay động. Một bóng đen khổng lồ từ đâu nhảy vọt ra – một con chó lớn cỡ một chiếc SUV, với một Cyclops và một yêu quái mình người cánh chim trên lưng nó.
"Chó ngao địa ngục!" Frank bò lùi lại.
"Không sao đâu!" Percy cười toe toét. "Đây là những người bạn."
"Anh trai!" Tyson leo xuống và chạy đến chỗ Percy. Percy cố đứng vững nhưng chẳng ăn thua là bao. Tyson đâm sầm vào cậu và ôm cậu chặt đến ngạt thở. Trong vài giây, Percy chỉ có thể nhìn thấy các chấm đen và mảnh vải fla-nen. Rồi Tyson buông cậu ra và cười vui sướng, nhìn Percy bằng đôi mắt nâu nhạt to tròn trẻ con đó.
"Anh không chết!" cậu ấy nói. "Em thích khi anh không chết!"
Ella vỗ cánh đáp xuống đất và bắt đầu rỉa lông. "Ella tìm thấy một con chó," cô thông báo. "Một con chó lớn. Và một Cyclops."
Có phải cô ấy đang đỏ mặt không? Trước khi Percy kịp xác nhận, con chó lớn đen thui vồ lấy cậu, hất Percy ngã xuống đất và sủa lớn đến nỗi Arion cũng phải lùi lại.
"Chào Quý bà O’Leary," Percy nói. "Ừm, tao cũng yêu mày, cô bé. Chó ngoan."
Hazel kêu lên the thé. "Anh có một con chó ngao địa ngục tên là Quý bà O’Leary sao?"
"Một câu chuyện dài." Percy cố đứng dậy và lau nước dãi của con chó trên mặt mình. "Em có thể hỏi em trai em..."
Giọng cậu ngập ngừng khi cậu nhìn thấy nét mặt của Hazel. Cậu suýt thì quên mất rằng Nico di Angelo đang mất tích.
Hazel đã kể cậu nghe Thanatos nói gì về việc tìm kiếm Các Cánh Cửa Của Tử Thần ở Rome, và Percy nóng lòng tìm Nico vì các lý do của riêng mình – để bóp cổ thằng nhóc đó vì đã giả vờ như không quen biết Percy khi cậu mới đến trại. Thế nhưng, cậu ta là em trai của Hazel, và việc tìm kiếm cậu ta là câu chuyện cho một thời điểm khác.
"Anh rất tiếc,"Nhưng đúng thế, đây là con chó của anh, Quý Bà O’Leary. Tyson – đây là các bạn anh, Frank và Hazel."
Percy quay sang Ella, người đang đếm những sợi tơ trên một cọng lông chim.
"Cô ổn không?" cậu hỏi. "Chúng tôi đã rất lo cho cô."
"Ella không mạnh," cô ấy nói. "Các Cyclops mới mạnh. Tyson tìm thấy Ella. Tyson chăm sóc cho Ella."
Percy nhướn mày. Ella đang đỏ mặt.
"Tyson này," cậu nói, "em đấy, anh chàng dẻo mồm to xác ạ."
Mặt Tyson có màu y hệt màu lông của Ella. "Ừm... Không đâu." Cậu ấy nghiêng người xuống và thì thầm một cách lo lắng, đủ lớn để tất cả những người khác nghe thấy: "Cô ấy xinh lắm."
Frank vỗ vào đầu như thể cậu ấy đang sợ não mình bị chập mạch. "Dù gì cũng đang là lúc nước sôi lửa bỏng đấy."
"Đúng thế," Percy đồng ý. "Tyson, Annabeth đâu? Có người nào khác đến giúp nữa không?"
Tyson bĩu môi. Đôi mắt nâu to tròn của cậu trở nên ươn ướt. "Con thuyền lớn chưa sẵn sàng. Leo nói ngày mai, hoặc hai ngày. Rồi họ sẽ đến."
"Chúng ta chưa có đến hai phút," Percy nói. "Được rồi, đây là kế hoạch."
Thật nhanh gọn, cậu chỉ ra đâu là người tốt đâu là người xấu trên chiến trường. Tyson hoảng sợ khi nhận ra các Cyclops và các nhân mã xấu trong đội quân của tên khổng lồ. "Em phải hạ những anh chàng ngựa pony đó sao?"
"Chỉ đuổi chúng đi thôi," Percy cam đoan.
"Ừm, Percy này?" Frank lo lắng nhìn Tyson. "Tớ chỉ... không muốn bạn của chúng ta bị thương. Tyson là một chiến binh sao?"
Percy mỉm cười. "Cậu ấy có phải là một chiến binh không ấy hả? Frank, cậu đang gặp Tướng Tyson của đội quân Cyclops. Và nhân tiện, Tyson, Frank là hậu duệ của Poseidon."
"Anh trai!" Tyson đè bẹp Frank trong một cái ôm.
Percy cố không bật cười. "Thật ra cậu ấy giống như là chút... chít... Ồ, không sao cả. Đúng thế, cậu ấy là anh trai của em."
"Cám ơn," Frank làu bàu qua lớp vải fla-nen nhét đầy trong miệng. "Nhưng nếu quân đoàn nhầm Tyson với quân địch..."
"Em có ý này!" Hazel chạy ra chỗ chiến xa và bới ra một cái mũ giáp La Mã lớn nhất mà cô tìm được, cộng thêm một lá cờ La Mã cũ có thêu dòng chữ SPQR.
Cô đưa chúng cho Tyson. "Dùng những cái này đi, anh chàng to lớn. Rồi bạn bè của chúng ta sẽ biết cậu ở phe mình."
"Úi!" Tyson nói. "Em ở đội các anh!"
Mũ giáp nhỏ đến tức cười, và cậu ấy khoác áo choàng trên lưng, trông như một cái yếm dãi của trẻ em có dòng chữ SPQR.
"Nó sẽ có ích," Percy nói. "Ella, ở lại đây. Ở lại đây cho an toàn nhé."
"An toàn," Ella lặp lại. "Ella thích được an toàn. An toàn với những con số. Những cái két sắt an toàn. Ella sẽ đi cùng Tyson."
"Gì cơ?" Percy nói. "Ồ... tốt thôi. Sao cũng được. Chỉ đừng để bị thương. Và Quý Bà O’Leary..."
"GU!"
"Mày cảm thấy thế nào nếu kéo một chiếc chiến xa nhỉ?"
Đó là khoảng thời gian mà con ngựa nhanh nhất hành tinh đi từ Alaska đến Vịnh San Francisco, phóng trên mặt nước xuôi thẳng về Bờ biển Tây Bắc.
Đó cũng là khoảng thời gian mà trí nhớ của Percy đã khôi phục hoàn toàn. Quá trình bắt đầu ở Portland khi cậu uống máu gorgon, nhưng cuộc sống trong quá khứ của cậu vẫn mờ nhạt đến phát bực. Giờ thì, khi họ quay trở lại lãnh địa của các vị thần trên đỉnh Olympus, Percy đã nhớ hết mọi chuyện: cuộc chiến với Kronos, sinh nhật thứ mười sáu của cậu ở Trại Con Lai, người huấn luyện cậu ở trại – nhân mã Chiron, người bạn thân Grover, em trai Tyson, và trên tất cả là Annabeth – hai tháng hẹn hò tuyệt vời, rồi BÙM. Cậu bị bắt cóc bởi người ngoài hành tinh được biết với cái tên nữ thần Hera. Hay nữ thần Juno... gì cũng được.
Cuộc đời cậu đã bị đánh cắp hết tám tháng. Lần tới nếu gặp Nữ hoàng của đỉnh Olympus, nhất định Percy sẽ cho bà ta một cái tát theo tiêu chuẩn nữ thần vào đầu bà ta.
Bạn bè và gia đình cậu ắt sẽ lo đến điên mất. Nếu Trại Jupiter ở trong tình trạng tồi tệ thế này, cậu chỉ có thể đoán được những gì mà Trại Con Lai phải đối mặt khi thiếu vắng cậu.
Thậm chí còn tệ hơn: Việc cứu cả hai trại hẳn sẽ chỉ mới là khởi đầu. Theo Alcyastoryus, trận chiến thật sự sẽ xảy ra ở một nơi xa xôi, quê hương của các vị thần. Bọn khổng lồ dự tính tấn công Đỉnh Olympus đầu tiên và tiêu diệt các vị thần mãi mãi.
Percy biết các tên khổng lồ bất tử, trừ
khi á thần và thần linh cùng nhau đánh bại chúng. Nico đã kể cho cậu nghe như vậy. Annabeth cũng từng nhắc đến điều đó, vào thời điểm tháng Tám năm trước, khi cô ấy suy xét rằng các tên khổng lồ có thể là một phần của Lời Sấm Truyền mới – mà người La Mã gọi là Lời Tiên Tri Về Nhóm Bảy. (Đó là mặt tiêu cực của việc hẹn hò với cô gái thông minh nhất trại: Bạn học được vài vẩn.)
Cậu đã hiểu rõ kế hoạch của nữ thần Juno: Hợp nhất các á thần Hy Lạp và La Mã để tạo ra một nhóm các anh hùng ưu tú, rồi bằng cách nào đó thuyết phục các vị thần chung vai sát cánh chiến đấu với họ. Nhưng trước tiên, họ phải cứu lấy Trại Jupiter đã.
Đường bờ biển bắt đầu trở nên quen thuộc. Họ phóng như bay qua ngọn hải đăng Mendocino. Ngay sau đó, Núi Tam và các mũi biển Marin hiện ra lờ mờ sau màn sương. Arion vọt thẳng xuống dưới Cầu Cổng Vàng tiến vào Vịnh San Francisco.
Họ lao vút qua Berkeley và đi vào địa phận Đồi Oakland. Khi họ đến được đỉnh đồi trên Đường hầm Caldecott, Arion rùng mình như một chiếc xe hỏng và ngừng lại, ngực nó căng phồng.
Hazel trìu mến vỗ vào hai bên cổ nó. "Mày làm tốt lắm, Arion."
Con ngựa mệt đến nỗi chẳng thèm chửi rủa: Dĩ nhiên là tôi phải làm tốt rồi. Thế các người còn mong cái quỷ gì nữa đây?
Percy và Frank nhảy xuống khỏi chiến xa. Percy ước gì có những chiếc ghế êm ái hay một bữa ăn trong khi bay. Hai chân cậu loạng choạng. Các khớp xương vẫn còn cứng ngắc, khiến cậu gần như không thể bước đi. Nếu cậu tham gia chiến trận với tình trạng thế này, quân địch chắc sẽ gọi cậu là Lão Già Jackson mất thôi.
Frank trông chẳng khá hơn cậu là mấy. Cậu ấy tập tễnh đi lên đỉnh ngọn đồi và nhìn chăm chú xuống trại. "Các cậu... hai người qua đây mà xem."
Khi Percy và Hazel đến bên cậu ấy, Percy thấy lòng mình nao núng. Trận chiến đã bắt đầu và diễn biến chẳng tốt lắm. Quân đoàn Mười hai dàn trận ở Cánh đồng Thần Mars, cố bảo vệ thành phố. Những chiếc máy bắn đá nhỏ nã đá vào các hàng quân Thứ-được-sinh-ra-từ-đất. Con voi Hannibal húc những con quái vật bay tán loạn, nhưng quân phòng ngự bị áp đảo quân số nghiêm trọng.
Cưỡi trên lưng con pegasus Scipio, Reyna bay quanh tên khổng lồ Polybotes, cố giữ cho hắn bận rộn. Các Lar tạo thành các hàng màu tía lung linh chống lại đợt tấn công của một đám vong hồn hư ảo màu đen mặc các bộ áo giáp cổ. Các cựu á thần trong thành phố đã tham chiến và đang dùng lớp tường khiên đẩy bạt đợt công kích dữ dội của các tên nhân mã man rợ. Những con đại bàng khổng lồ bay vòng vòng phía trên chiến trường, chiến đấu trên không với hai quý bà tóc r trong bộ vest Chợ Giảm Giá màu xanh lục – Stheno và Euryale.
Tuy bản thân quân đoàn là mục tiêu nhận lấy mũi dùi cuộc tấn công, nhưng đội hình của họ đang bị phá vỡ. Mỗi tiểu đoàn là một hòn đảo bị bao vây bởi một biển kẻ thù. Tháp công thành của các tên Cyclops bắn đạn thần công màu xanh lục phát sáng vào thành phố, tạo thành các miệng hố ở quảng trường, biến nhà cửa thành đống đổ nát. Khi Percy đang quan sát, một quả đạn thần công bắn trúng Viện Nguyên Lão và một phần mái vòm đổ sập xuống.
"Chúng ta đến quá trễ," Hazel nói.
"Không," Percy nói. "Họ vẫn còn đang đánh nhau. Chúng ta có thể xoay chuyển tình thế."
"Lupa đâu?" Frank hỏi, sự tuyệt vọng len lỏi trong giọng cậu ấy. "Bà ấy và những con sói... họ nên có mặt ở đây rồi mới phải."
Percy hồi tưởng lại thời điểm cậu ở cùng nữ thần sói. Cậu kính trọng các bài học của bà, nhưng đồng thời cậu nhận ra các con sói cũng có những hạn chế. Chúng không phải là các chiến binh ở tiền tuyến. Chúng chỉ tấn công khi có các thành viên vô cùng mạnh mẽ, và thường là khi có sự che chở của bóng đêm. Ngoài ra, quy tắc đầu tiên của Lupa là độc lập. Bà sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ cho những đứa con của mình, đào tạo chúng chiến đấu – nhưng cuối cùng, chúng hoặc là kẻ săn mồi hoặc là con mồi. Người La Mã phải chiến đấu vì chính họ. Họ phải chứng minh giá trị của họ, hoặc sẽ mất mạng. Đó là cách của Lupa.
"Bà ấy đã làm hết khả năng của mình," Percy nói. "Bà đã cầm chân kẻ thù trên đường chúng đi về phía nam. Giờ mọi việc tùy thuộc vào chúng ta. Chúng ta phải đưa con đại bàng vàng và vũ khí đến chỗ quân đoàn."
"Nhưng Arion đã hết hơi rồi!" Hazel nói. "Chúng ta không thể tự mình vận chuyển mấy thứ này được."
"Có lẽ chúng ta không cần phải làm thế." Percy quét mắt khắp đỉnh đồi. Nếu Tyson nhận được thông điệp trong mơ của cậu ở Vancouver, nói không chừng cứu binh sẽ ở gần đây thôi.
Cậu huýt gió rõ to – một cú huýt gió gọi xe taxi tuyệt vời ở New York mà bạn có thể được nghe trên suốt đoạn đường từ Quảng trường Thời Đại đến Công viên Trung Tâm.
Bóng râm dưới những tàng cây khẽ lay động. Một bóng đen khổng lồ từ đâu nhảy vọt ra – một con chó lớn cỡ một chiếc SUV, với một Cyclops và một yêu quái mình người cánh chim trên lưng nó.
"Chó ngao địa ngục!" Frank bò lùi lại.
"Không sao đâu!" Percy cười toe toét. "Đây là những người bạn."
"Anh trai!" Tyson leo xuống và chạy đến chỗ Percy. Percy cố đứng vững nhưng chẳng ăn thua là bao. Tyson đâm sầm vào cậu và ôm cậu chặt đến ngạt thở. Trong vài giây, Percy chỉ có thể nhìn thấy các chấm đen và mảnh vải fla-nen. Rồi Tyson buông cậu ra và cười vui sướng, nhìn Percy bằng đôi mắt nâu nhạt to tròn trẻ con đó.
"Anh không chết!" cậu ấy nói. "Em thích khi anh không chết!"
Ella vỗ cánh đáp xuống đất và bắt đầu rỉa lông. "Ella tìm thấy một con chó," cô thông báo. "Một con chó lớn. Và một Cyclops."
Có phải cô ấy đang đỏ mặt không? Trước khi Percy kịp xác nhận, con chó lớn đen thui vồ lấy cậu, hất Percy ngã xuống đất và sủa lớn đến nỗi Arion cũng phải lùi lại.
"Chào Quý bà O’Leary," Percy nói. "Ừm, tao cũng yêu mày, cô bé. Chó ngoan."
Hazel kêu lên the thé. "Anh có một con chó ngao địa ngục tên là Quý bà O’Leary sao?"
"Một câu chuyện dài." Percy cố đứng dậy và lau nước dãi của con chó trên mặt mình. "Em có thể hỏi em trai em..."
Giọng cậu ngập ngừng khi cậu nhìn thấy nét mặt của Hazel. Cậu suýt thì quên mất rằng Nico di Angelo đang mất tích.
Hazel đã kể cậu nghe Thanatos nói gì về việc tìm kiếm Các Cánh Cửa Của Tử Thần ở Rome, và Percy nóng lòng tìm Nico vì các lý do của riêng mình – để bóp cổ thằng nhóc đó vì đã giả vờ như không quen biết Percy khi cậu mới đến trại. Thế nhưng, cậu ta là em trai của Hazel, và việc tìm kiếm cậu ta là câu chuyện cho một thời điểm khác.
"Anh rất tiếc,"Nhưng đúng thế, đây là con chó của anh, Quý Bà O’Leary. Tyson – đây là các bạn anh, Frank và Hazel."
Percy quay sang Ella, người đang đếm những sợi tơ trên một cọng lông chim.
"Cô ổn không?" cậu hỏi. "Chúng tôi đã rất lo cho cô."
"Ella không mạnh," cô ấy nói. "Các Cyclops mới mạnh. Tyson tìm thấy Ella. Tyson chăm sóc cho Ella."
Percy nhướn mày. Ella đang đỏ mặt.
"Tyson này," cậu nói, "em đấy, anh chàng dẻo mồm to xác ạ."
Mặt Tyson có màu y hệt màu lông của Ella. "Ừm... Không đâu." Cậu ấy nghiêng người xuống và thì thầm một cách lo lắng, đủ lớn để tất cả những người khác nghe thấy: "Cô ấy xinh lắm."
Frank vỗ vào đầu như thể cậu ấy đang sợ não mình bị chập mạch. "Dù gì cũng đang là lúc nước sôi lửa bỏng đấy."
"Đúng thế," Percy đồng ý. "Tyson, Annabeth đâu? Có người nào khác đến giúp nữa không?"
Tyson bĩu môi. Đôi mắt nâu to tròn của cậu trở nên ươn ướt. "Con thuyền lớn chưa sẵn sàng. Leo nói ngày mai, hoặc hai ngày. Rồi họ sẽ đến."
"Chúng ta chưa có đến hai phút," Percy nói. "Được rồi, đây là kế hoạch."
Thật nhanh gọn, cậu chỉ ra đâu là người tốt đâu là người xấu trên chiến trường. Tyson hoảng sợ khi nhận ra các Cyclops và các nhân mã xấu trong đội quân của tên khổng lồ. "Em phải hạ những anh chàng ngựa pony đó sao?"
"Chỉ đuổi chúng đi thôi," Percy cam đoan.
"Ừm, Percy này?" Frank lo lắng nhìn Tyson. "Tớ chỉ... không muốn bạn của chúng ta bị thương. Tyson là một chiến binh sao?"
Percy mỉm cười. "Cậu ấy có phải là một chiến binh không ấy hả? Frank, cậu đang gặp Tướng Tyson của đội quân Cyclops. Và nhân tiện, Tyson, Frank là hậu duệ của Poseidon."
"Anh trai!" Tyson đè bẹp Frank trong một cái ôm.
Percy cố không bật cười. "Thật ra cậu ấy giống như là chút... chít... Ồ, không sao cả. Đúng thế, cậu ấy là anh trai của em."
"Cám ơn," Frank làu bàu qua lớp vải fla-nen nhét đầy trong miệng. "Nhưng nếu quân đoàn nhầm Tyson với quân địch..."
"Em có ý này!" Hazel chạy ra chỗ chiến xa và bới ra một cái mũ giáp La Mã lớn nhất mà cô tìm được, cộng thêm một lá cờ La Mã cũ có thêu dòng chữ SPQR.
Cô đưa chúng cho Tyson. "Dùng những cái này đi, anh chàng to lớn. Rồi bạn bè của chúng ta sẽ biết cậu ở phe mình."
"Úi!" Tyson nói. "Em ở đội các anh!"
Mũ giáp nhỏ đến tức cười, và cậu ấy khoác áo choàng trên lưng, trông như một cái yếm dãi của trẻ em có dòng chữ SPQR.
"Nó sẽ có ích," Percy nói. "Ella, ở lại đây. Ở lại đây cho an toàn nhé."
"An toàn," Ella lặp lại. "Ella thích được an toàn. An toàn với những con số. Những cái két sắt an toàn. Ella sẽ đi cùng Tyson."
"Gì cơ?" Percy nói. "Ồ... tốt thôi. Sao cũng được. Chỉ đừng để bị thương. Và Quý Bà O’Leary..."
"GU!"
"Mày cảm thấy thế nào nếu kéo một chiếc chiến xa nhỉ?"