Chương : 7
TRÊN ĐƯỜNG VỀ TRẠI, HAZEL VẤP PHẢI MỘT THỎI VÀNG.
Cô biết mình không nên chạy quá nhanh, nhưng cô sợ trễ giờ điểm danh. Đội quân Số Năm có các sĩ quan chỉ huy dễ thương nhất trại. Thế nhưng, ngay cả họ cũng sẽ phạt cô nếu cô về trễ. Các hình phạt của người La Mã khá tàn nhẫn: cọ rửa đường sá bằng bàn chải đánh răng, lau chùi chuồng bò ở đấu trường, bị nhốt trong túi đầy nhóc những con chồn hung dữ và bị dìm xuống dòng Tiểu Tiber – toàn những lựa chọn chẳng mấy hay ho.
Cô vấp phải một thỏi vàng nhô ra ngay dưới chân. Nico cố đỡ cô lại nhưng cô đã ngã xuống và bị thương ở hai bàn tay.
"Chị không sao chứ?" Nico quỳ kế bên cô và với tay lấy thỏi vàng.
"Đừng làm thế!" Hazel cảnh báo.
Nico cứng người lại. "Phải rồi. Xin lỗi. Chỉ là... hừ. Cái thứ đó lớn thật đấy." Cậu lấy từ túi áo khoác phi công ra một lọ bẹt chứa rượu thánh và đổ một ít vào hai tay Hazel. Ngay lập tức, các vết xước bắt đầu lành lại. "Chị đứng lên được không?"
Cậu giúp cô đứng dậy. Cả hai người nhìn chằm chằm vào thỏi vàng. Nó to cỡ một ổ bánh mì, được đóng dấu một số seri và dòng chữ BỘ NGN KHỐ MỸ.
Nico lắc đầu. "Sao ở Tartarus...?"
"Chị không biết nữa," Hazel khổ sở nói. "Có lẽ bọn cướp đã chôn nó ở đó hoặc nó bị rơi khỏi xe ngựa cách đây cả trăm năm. Có thể nó được chuyển từ hầm nhà băng gần nơi này nhất. Bất cứ thứ gì ở trong lòng đất, bất cứ chỗ nào gần chị – nó chỉ việc trồi lên. Và thứ đó càng giá trị bao nhiêu..."
"Thì càng lắm nguy hiểm bấy nhiêu." Nico cau mày. "Liệu chúng ta có nên lấp nó lại không? Nếu các thần nông tìm thấy
Hazel tưởng tượng ra cảnh một đám mây hình nấm cuồn cuộn dâng lên khỏi đường đi, các thần nông cháy đen bị hất văng bốn phương tám hướng. Thật quá khủng khiếp để nghĩ đến cảnh tượng đó. "Trước sau gì nó cũng sẽ tự lún xuống đất sau khi chị rời đi, nhưng để chắc ăn..."
Cô đã luyện tập thủ thuật này suốt nhưng chưa bao giờ thử với thứ gì đó quá nặng. Cô chỉ tay về phía thỏi vàng và cố tập trung.
Thỏi vàng bay lên. Cô dồn hết sự tức giận của mình lại, điều đó chẳng khó chút nào – cô ghét thỏi vàng đó, ghét lời nguyền của cô, ghét nghĩ về quá khứ và tất cả những việc cô đã thất bại. Ngón tay cô nhói đau. Thỏi vàng phát ra nhiệt.
Nico nuốt xuống. "Ừm, Hazel này, chị có chắc...?"
Cô cụp các ngón tay vào thành nắm đấm. Thỏi vàng cũng uốn cong như miếng nhựa dẻo. Hazel bẻ nó xoắn thành một chiếc nhẫn khổng lồ lổn nhổn. Cái bánh donut trị giá hàng triệu đô la của cô rơi ầm xuống đất. Nó chìm xuống rất sâu, chẳng để lại dấu tích gì ngoài một vết đất mới.
Đôi mắt Nico tròn xoe. "Chuyện đó... tuyệt quá."
Hazel không nghĩ việc mình vừa làm gây được nhiều ấn tượng nếu so với năng lực của người có thể khôi phục lại các bộ xương và hồi sinh người chết, nhưng đổi lại cô cảm thấy thật tuyệt khi có thể khiến cậu ngạc nhiên.
Bên trong trại, tiếng kèn lại vang lên lần nữa. Các đội quân đang bắt đầu điểm danh, và Hazel không hề muốn bị nhét vào một bao đầy chồn hôi.
"Nhanh lên nào!" cô giục Nico, và họ chạy về phía các cánh cổng.
Lần đầu tiên nhìn thấy quân đoàn tập hợp, Hazel tưởng đâu mình bị dọa chết khiếp, suýt thì cô đã lui vào trong doanh trại để ẩn nấp. Ngay cả khi đã ở trại được chín tháng, cô vẫn thấy đó là một cảnh tượng hoành tráng.
Bốn đội quân đầu tiên, mỗi đội gồm bốn mươi đứa trẻ khỏe mạnh, xếp thành hàng phía trước doanh trại của chúng ở mỗi bên Đường Chính. Đội quân Số Năm tập hợp ở nơi xa nhất, ngay trước bộ chỉ huy, vì của họ đóng tại góc cuối của trại, kế bên khu chuồng ngựa và nhà xí. Hazel phải chạy một mạch qua giữa quân đoàn mới đến được vị trí của mình.
Các trại viên đang khoác trên mình quân phục. Áo giáp lưới và giáp che ống chân sáng loáng, bên trong là áo phông tía và quần jeans. Các họa tiết hình thanh-kiếm-và-đầu-sọ được vẽ trên mũ giáp. Thậm chí những đôi giày ống bằng da trông cũng khá dữ dằn với đinh đế giày bằng sắt, rất hữu ích cho việc di chuyển qua bùn hoặc đạp vào mặt ai đó.
Trước mặt các binh lính là một dãy khiên màu đỏ và vàng trông như một hàng domino khổng lồ, cái nào cái nấy to cỡ một cánh cửa tủ lạnh. Mỗi một binh lính mang một cây giáo giống cây lao móc được gọi là pilum, một thanh đoản kiếm gladius, một con dao găm và các trang bị khác nặng hơn bốn mươi lăm ký. Nếu bạn đến quân đoàn trong tình trạng ốm yếu, bạn sẽ chẳng trụ lại được lâu đâu. Nội việc đi khắp nơi trong bộ áo giáp đã là một buổi tập luyện thể lực cho cả cơ thể rồi.
Hazel và Nico chạy từ từ về phía cuối đường khi mọi người đang đứng nghiêm, vì thế sự xuất hiện của họ rất gây chú ý. Tiếng bước chân của hai người phát ra tiếng vọng trên những phiến đá. Hazel cố không nhìn ai, nhưng cô bắt gặp Octavian, người đứng đầu hàng Đội quân Số Một, đang mỉm cười vờ vịt với cô, vẻ mặt cực kỳ tự mãn dưới cái mũ giáp có gắn lông chim của đội trưởng cùng với một tá huy hiệu cài trước ngực.
Tâm trí Hazel vẫn đang xáo động vì những lời đe dọa của anh ta lúc ban sớm. Đồ thầy bói ngu ngốc và khả năng tiên đoán của anh ta – trong vô số người ở trại có thể khám phá ra các bí mật của cô, sao lại là anh ta được nhỉ? Cô tin chắc nếu không phải anh ta biết các bí mật đáng giá ấy sẽ mang lại cho anh ta nhiều điều, hẳn anh ta đã mách lẻo chuyện đó cách đây nhiều tuần. Cô ước gì mình đã giữ lại thỏi vàng đó để có thể đập nó vào mặt anh ta.
Cô chạy ngang qua Reyna, người đang cho con pegasus tên Scipio chạy nước kiệu nhỏ tới tới lui lui – tên thường gọi của cái tên Skippy vì nó có màu bơ đậu phộng. Hai con chó kim loại Aurum và Argentum chạy lon ton bên cạnh cô ấy. Áo choàng chỉ huy màu tía của cô tung bay phấp phới sau lưng.
"Hazel Levesque," cô ấy gọi lớn, "rất vui khi em có thể tham gia với mọi người."
Hazel biết mình nên đáp lại lời chào đó. Trên người cô lúc này gần như chẳng có trang bị nào, nhưng cô vội về chỗ của mình ở kế bên Frank và đứng nghiêm. Đội trưởng của họ, một anh chàng mười bảy tuổi cao to tên Dakota, vừa mới điểm danh cô – tên cuối cùng trong danh sách.
"Có mặt!" cô kêu lên the thé.
Tạ ơn thánh thần. Theo đúng nghĩa, cô đã không đến muộn.
Nico ra chỗ Percy Jackson, người hiện đang đứng riêng một bên với hai lính gác. Tóc Percy còn ướt vì vừa mới tắm xong. Anh đã mặc áo quần mới nhưng trông anh vẫn không thoải mái. Hazel không thể trách anh. Anh sắp được giới thiệu với hai trăm đứa trẻ được vũ trang đầy đủ.
Các thần Lar là những người cuối cùng đứng vào hàng. Những cái bóng màu tía của họ sáng lung linh khi họ giành chỗ của nhau. Họ có thói quen khó chịu là thích đứng một nửa người bên trong hàng của người sống, vì thế tổng thể hàng ngũ trông như một bức tranh lờ mờ, nhưng đến phút chót các đội trưởng vẫn buộc họ phải tách riêng hẳn ra.
Octavian hét lớn, "Giương cờ!"
Đội cờ bước lên trước. Họ mặc áo choàng bằng da sư tử và cầm trong tay những cái cột trang trí vật tượng trưng của mỗi đội quân. Người cuối cùng thực hiện việc giương cột là Jacob, người phụ trách mang con đại bàng của quân đoàn. Anh ta cầm một cây cột dài chẳng có gì ở phía trên đỉnh. Công việc này được cho là vô cùng vinh dự, tuy nhiên Jacob lại chán ghét nó cực kỳ. Mặc dù Reyna vẫn một mực làm theo truyền thống, nhưng cứ mỗi lần cột cờ thiếu mất con đại bàng được giơ lên cao, Hazel có thể cảm nhận được sự xấu hổ lan khắp quân đoàn.
Reyna cho con pegasus dừng lại.
"Hỡi những người con La Mã!" cô thông báo. "Chắc các bạn đã nghe về cuộc tấn công bất ngờ hôm nay. Hai ả gorgon đã bị tiêu diệt trong dòng sông bởi người mới đến, Percy Jackson. Chính nữ thần Juno đã chỉ đường cho cậu ta đến đây và tuyên bố cậu ta là con trai của thần Neptune."
Những đứa trẻ ở mấy hàng cuối nghển cổ lên để nhìn Percy. Anh giơ tay lên và nói, "Chào."
"Cậu ta muốn gia nhập vào quân đoàn," Reyna nói tiếp. "Các điềm báo nói
"Tôi đã xem hết bộ ruột!" Octavian thông báo, như thể anh ta thà giết một con sư tử với hai tay không còn hơn moi ruột một cái gối gấu trúc. "Các lời tiên đoán đều tán thành. Cậu ta đủ tiêu chuẩn!"
Các trại viên hét lớn: "Chào!"
Frank kêu "chào" hơi trễ, vì thế lời chào của anh ấy trở thành tiếng vang the thé. Các binh lính nhìn anh ấy và cười khúc khích.
Reyna ra hiệu cho những người đứng đầu của từng đội quân tiến lên trước. Octavian, với tư cách là đội trưởng cao cấp nhất, quay người về phía Percy.
"Tân binh," anh ta hỏi, "cậu có mang theo ủy nhiệm thư nào không? Thư giới thiệu chẳng hạn?"
Hazel nhớ chuyện này cũng xảy ra khi cô mới đến trại. Rất nhiều đứa trẻ mang theo thư của các á thần lớn hơn ở thế giới bên ngoài, những người đã từng là cựu binh của trại. Vài tân binh có những người bảo trợ giàu có và nổi tiếng. Số khác là con cháu đời thứ ba thứ tư gì đấy của các trại viên. Một lá thư giới thiệu tốt có thể mang đến cho bạn một vị trí trong các đội quân tốt hơn, đôi khi còn là những công việc đặc biệt như người đưa tin của quân đoàn, giúp bạn thoát khỏi công việc nhàm chán như đào hào hay chia các động từ tiếng Latinh.
Percy khẽ đổi tư thế. "Thư nào? Ừm, không có."
Octavian nhăn mũi.
Không công bằng! Hazel muốn hét lên. Percy đã bế một nữ thần vào trại. Bạn còn muốn sự tiến cử nào tốt hơn? Nhưng gia đình của Octavian đã và đang gửi những đứa trẻ đến trại trong hơn một thế kỷ qua. Anh ta thích nhắc nhở các tân binh rằng, so với anh ta, họ kém quan trọng hơn.
"Không có thư," Octavian nói với vẻ tiếc nuối. "Thế người nào sẽ đại diện cho cậu ta nhỉ?"
"Em ạ!" Frank bước lên trước. "Cậu ấy đã cứu mạng em!"
Ngay lập tức có tiếng phản đối vang lên từ các đội khác. Reyna đưa tay lên để mọi người im lặng và
"Frank Trương này," cô nói, "đây là lần thứ hai trong ngày, tôi nhắc cho cậu nhớ rằng cậu đang ở trong giai đoạn thử thách. Cha mẹ thần thánh của cậu còn chưa công nhận cậu. Cậu không đủ tư cách để đại diện cho một trại viên khác cho đến khi cậu có được vạch đầu tiên."
Frank trông cứ như có thể chết vì xấu hổ.
Hazel không thể bỏ mặc anh bị mọi người đối xử như thế. Cô bước ra khỏi hàng và lên tiếng, "Ý của anh Frank là anh Percy đã cứu mạng cả hai chúng tôi. Tôi là thành viên chính thức của quân đoàn. Tôi sẽ đại diện cho Percy Jackson."
Frank liếc nhìn cô với vẻ cảm kích, nhưng các trại viên khác bắt đầu xì xầm. Hazel vừa đủ tư cách. Cô mới có được vạch đầu tiên cách đây vài tuần, và "hành động dũng cảm" đó đối với cô mà nói phần lớn chỉ là sự tình cờ. Ngoài ra, cô là con gái của thần Pluto và là thành viên của Đội quân Số Năm vô tích sự. Cô sẽ không mang đến cho Percy nhiều sự ưu ái khi ủng hộ anh.
Reyna nhăn mũi, nhưng cô quay sang phía Octavian. Gã thầy bói đó mỉm cười và nhún vai, như thể ý tưởng đó làm anh ta thích thú.
Sao lại không nhỉ? Hazel nghĩ. Việc đưa Percy vào Đội quân Số Năm sẽ khiến cho anh ta ít bị đe dọa hơn, và Octavian thích được gom các kẻ thù của mình lại một chỗ.
"Rất tốt," Reyna nói. "Hazel Levesque, em có thể đại diện cho một tân binh. Đội của em có chấp nhận cậu ta không?"
Các đội quân khác bắt đầu ho, cố để không bật cười. Hazel biết những gì họ đang nghĩ: Thêm một kẻ vô dụng vào Đội quân Số Năm.
Frank nện khiên của mình xuống đất. Các thành viên khác của Đội Năm làm theo, mặc dù họ có vẻ chẳng thích thú lắm. Hai đội trưởng của họ, Dakota và Gwen, nhìn nhau với vẻ đau khổ, như thể: Lại thế nữa rồi.
"Đội quân của tôi đã nói rõ," Dakota nói. "Chúng tôi chấp nhận tân binh."
Reyna nhìn Percy với vẻ thương hại. "Chúc mừng, Percy Jackson. Cậu sẽ ở trong giai đoạn thử thách. Cậu sẽ được phát một tấm thẻ đề tên và đội quân của mình. Trong năm đầu tiên hoặc ngay khi hoàn thành một hành động dũng cảm, cậu sẽ trở thành binh lính chính thức của Quân đoàn Mười hai Fulminata. Phụng sự cho La Mã, tuân theo các luật lệ của quân đoàn và bảo vệ trại với lòng tôn kính. Viện Nguyên Lão và Nhân Dân La Mã!"
Toàn bộ quân đoàn hò reo hoan hô.
Reyna kéo con pegasus tránh xa Percy, như thể cô ấy mừng vì đã xong việc với anh. Skippy dang rộng đôi cánh xinh đẹp của mình ra. Hazel không thể không cảm thấy sự đau đớn của cơn ghen tị. Cô sẽ cho đi hết mọi thứ mình có để đổi lại một con ngựa như thế, nhưng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Những con ngựa chỉ dành cho những người đứng đầu hay lính kỵ binh hung hãn, chứ không đến lượt các binh lính La Mã.
"Các đội trưởng," Reyna nói, "các cậu và lính của mình có một giờ để ăn tối. Rồi chúng ta sẽ tập họp tại Cánh đồng Thần Mars. Đội Số Một và Số Hai sẽ phòng thủ. Đội Số Ba, Số Bốn, và Số Năm chịu trách nhiệm tấn công. Chúc may mắn!"
Một tiếng hoan hô vang trời – vì các trò đánh trận và vì bữa tối. Các đội quân giải tán và chạy về phía nhà ăn.
Hazel vẫy vẫy Percy, người đang len lỏi qua đám đông với Nico đi bên cạnh. Ngạc nhiên thay, Hazel thấy Nico toe toét cười với cô.
"Làm tốt lắm, chị gái," cậu nói. "Việc chị can đảm đại diện cho anh ấy đấy."
Cậu chưa bao giờ gọi cô là chị gái trước đây. Cô tự hỏi liệu đó có phải là cách cậu từng gọi Bianca không.
Một trong các lính gác đưa cho Percy thẻ tên. Percy buộc nó vào vòng cổ bằng da có những hạt kỳ lạ của mình.
"Cám ơn, Hazel," cậu nói. "Ừm, chính xác thì chuyện đó có nghĩa là gì – việc em đại diện cho anh ấy?"
"Em bảo đảm cho tư cách đạo đức tốt của anh," Hazel giải thích. "Em dạy anh các quy tắc, trả lời các câu hỏi, cam đoan anh không làm điều gì hổ thẹn với quân đoàn."
"Và... nếu anh phạm sai lầm thì sao?"
"Thì emchết chung với anh thôi," Hazel nói. "Đói bụng không? Chúng ta đi ăn nào."
Cô biết mình không nên chạy quá nhanh, nhưng cô sợ trễ giờ điểm danh. Đội quân Số Năm có các sĩ quan chỉ huy dễ thương nhất trại. Thế nhưng, ngay cả họ cũng sẽ phạt cô nếu cô về trễ. Các hình phạt của người La Mã khá tàn nhẫn: cọ rửa đường sá bằng bàn chải đánh răng, lau chùi chuồng bò ở đấu trường, bị nhốt trong túi đầy nhóc những con chồn hung dữ và bị dìm xuống dòng Tiểu Tiber – toàn những lựa chọn chẳng mấy hay ho.
Cô vấp phải một thỏi vàng nhô ra ngay dưới chân. Nico cố đỡ cô lại nhưng cô đã ngã xuống và bị thương ở hai bàn tay.
"Chị không sao chứ?" Nico quỳ kế bên cô và với tay lấy thỏi vàng.
"Đừng làm thế!" Hazel cảnh báo.
Nico cứng người lại. "Phải rồi. Xin lỗi. Chỉ là... hừ. Cái thứ đó lớn thật đấy." Cậu lấy từ túi áo khoác phi công ra một lọ bẹt chứa rượu thánh và đổ một ít vào hai tay Hazel. Ngay lập tức, các vết xước bắt đầu lành lại. "Chị đứng lên được không?"
Cậu giúp cô đứng dậy. Cả hai người nhìn chằm chằm vào thỏi vàng. Nó to cỡ một ổ bánh mì, được đóng dấu một số seri và dòng chữ BỘ NGN KHỐ MỸ.
Nico lắc đầu. "Sao ở Tartarus...?"
"Chị không biết nữa," Hazel khổ sở nói. "Có lẽ bọn cướp đã chôn nó ở đó hoặc nó bị rơi khỏi xe ngựa cách đây cả trăm năm. Có thể nó được chuyển từ hầm nhà băng gần nơi này nhất. Bất cứ thứ gì ở trong lòng đất, bất cứ chỗ nào gần chị – nó chỉ việc trồi lên. Và thứ đó càng giá trị bao nhiêu..."
"Thì càng lắm nguy hiểm bấy nhiêu." Nico cau mày. "Liệu chúng ta có nên lấp nó lại không? Nếu các thần nông tìm thấy
Hazel tưởng tượng ra cảnh một đám mây hình nấm cuồn cuộn dâng lên khỏi đường đi, các thần nông cháy đen bị hất văng bốn phương tám hướng. Thật quá khủng khiếp để nghĩ đến cảnh tượng đó. "Trước sau gì nó cũng sẽ tự lún xuống đất sau khi chị rời đi, nhưng để chắc ăn..."
Cô đã luyện tập thủ thuật này suốt nhưng chưa bao giờ thử với thứ gì đó quá nặng. Cô chỉ tay về phía thỏi vàng và cố tập trung.
Thỏi vàng bay lên. Cô dồn hết sự tức giận của mình lại, điều đó chẳng khó chút nào – cô ghét thỏi vàng đó, ghét lời nguyền của cô, ghét nghĩ về quá khứ và tất cả những việc cô đã thất bại. Ngón tay cô nhói đau. Thỏi vàng phát ra nhiệt.
Nico nuốt xuống. "Ừm, Hazel này, chị có chắc...?"
Cô cụp các ngón tay vào thành nắm đấm. Thỏi vàng cũng uốn cong như miếng nhựa dẻo. Hazel bẻ nó xoắn thành một chiếc nhẫn khổng lồ lổn nhổn. Cái bánh donut trị giá hàng triệu đô la của cô rơi ầm xuống đất. Nó chìm xuống rất sâu, chẳng để lại dấu tích gì ngoài một vết đất mới.
Đôi mắt Nico tròn xoe. "Chuyện đó... tuyệt quá."
Hazel không nghĩ việc mình vừa làm gây được nhiều ấn tượng nếu so với năng lực của người có thể khôi phục lại các bộ xương và hồi sinh người chết, nhưng đổi lại cô cảm thấy thật tuyệt khi có thể khiến cậu ngạc nhiên.
Bên trong trại, tiếng kèn lại vang lên lần nữa. Các đội quân đang bắt đầu điểm danh, và Hazel không hề muốn bị nhét vào một bao đầy chồn hôi.
"Nhanh lên nào!" cô giục Nico, và họ chạy về phía các cánh cổng.
Lần đầu tiên nhìn thấy quân đoàn tập hợp, Hazel tưởng đâu mình bị dọa chết khiếp, suýt thì cô đã lui vào trong doanh trại để ẩn nấp. Ngay cả khi đã ở trại được chín tháng, cô vẫn thấy đó là một cảnh tượng hoành tráng.
Bốn đội quân đầu tiên, mỗi đội gồm bốn mươi đứa trẻ khỏe mạnh, xếp thành hàng phía trước doanh trại của chúng ở mỗi bên Đường Chính. Đội quân Số Năm tập hợp ở nơi xa nhất, ngay trước bộ chỉ huy, vì của họ đóng tại góc cuối của trại, kế bên khu chuồng ngựa và nhà xí. Hazel phải chạy một mạch qua giữa quân đoàn mới đến được vị trí của mình.
Các trại viên đang khoác trên mình quân phục. Áo giáp lưới và giáp che ống chân sáng loáng, bên trong là áo phông tía và quần jeans. Các họa tiết hình thanh-kiếm-và-đầu-sọ được vẽ trên mũ giáp. Thậm chí những đôi giày ống bằng da trông cũng khá dữ dằn với đinh đế giày bằng sắt, rất hữu ích cho việc di chuyển qua bùn hoặc đạp vào mặt ai đó.
Trước mặt các binh lính là một dãy khiên màu đỏ và vàng trông như một hàng domino khổng lồ, cái nào cái nấy to cỡ một cánh cửa tủ lạnh. Mỗi một binh lính mang một cây giáo giống cây lao móc được gọi là pilum, một thanh đoản kiếm gladius, một con dao găm và các trang bị khác nặng hơn bốn mươi lăm ký. Nếu bạn đến quân đoàn trong tình trạng ốm yếu, bạn sẽ chẳng trụ lại được lâu đâu. Nội việc đi khắp nơi trong bộ áo giáp đã là một buổi tập luyện thể lực cho cả cơ thể rồi.
Hazel và Nico chạy từ từ về phía cuối đường khi mọi người đang đứng nghiêm, vì thế sự xuất hiện của họ rất gây chú ý. Tiếng bước chân của hai người phát ra tiếng vọng trên những phiến đá. Hazel cố không nhìn ai, nhưng cô bắt gặp Octavian, người đứng đầu hàng Đội quân Số Một, đang mỉm cười vờ vịt với cô, vẻ mặt cực kỳ tự mãn dưới cái mũ giáp có gắn lông chim của đội trưởng cùng với một tá huy hiệu cài trước ngực.
Tâm trí Hazel vẫn đang xáo động vì những lời đe dọa của anh ta lúc ban sớm. Đồ thầy bói ngu ngốc và khả năng tiên đoán của anh ta – trong vô số người ở trại có thể khám phá ra các bí mật của cô, sao lại là anh ta được nhỉ? Cô tin chắc nếu không phải anh ta biết các bí mật đáng giá ấy sẽ mang lại cho anh ta nhiều điều, hẳn anh ta đã mách lẻo chuyện đó cách đây nhiều tuần. Cô ước gì mình đã giữ lại thỏi vàng đó để có thể đập nó vào mặt anh ta.
Cô chạy ngang qua Reyna, người đang cho con pegasus tên Scipio chạy nước kiệu nhỏ tới tới lui lui – tên thường gọi của cái tên Skippy vì nó có màu bơ đậu phộng. Hai con chó kim loại Aurum và Argentum chạy lon ton bên cạnh cô ấy. Áo choàng chỉ huy màu tía của cô tung bay phấp phới sau lưng.
"Hazel Levesque," cô ấy gọi lớn, "rất vui khi em có thể tham gia với mọi người."
Hazel biết mình nên đáp lại lời chào đó. Trên người cô lúc này gần như chẳng có trang bị nào, nhưng cô vội về chỗ của mình ở kế bên Frank và đứng nghiêm. Đội trưởng của họ, một anh chàng mười bảy tuổi cao to tên Dakota, vừa mới điểm danh cô – tên cuối cùng trong danh sách.
"Có mặt!" cô kêu lên the thé.
Tạ ơn thánh thần. Theo đúng nghĩa, cô đã không đến muộn.
Nico ra chỗ Percy Jackson, người hiện đang đứng riêng một bên với hai lính gác. Tóc Percy còn ướt vì vừa mới tắm xong. Anh đã mặc áo quần mới nhưng trông anh vẫn không thoải mái. Hazel không thể trách anh. Anh sắp được giới thiệu với hai trăm đứa trẻ được vũ trang đầy đủ.
Các thần Lar là những người cuối cùng đứng vào hàng. Những cái bóng màu tía của họ sáng lung linh khi họ giành chỗ của nhau. Họ có thói quen khó chịu là thích đứng một nửa người bên trong hàng của người sống, vì thế tổng thể hàng ngũ trông như một bức tranh lờ mờ, nhưng đến phút chót các đội trưởng vẫn buộc họ phải tách riêng hẳn ra.
Octavian hét lớn, "Giương cờ!"
Đội cờ bước lên trước. Họ mặc áo choàng bằng da sư tử và cầm trong tay những cái cột trang trí vật tượng trưng của mỗi đội quân. Người cuối cùng thực hiện việc giương cột là Jacob, người phụ trách mang con đại bàng của quân đoàn. Anh ta cầm một cây cột dài chẳng có gì ở phía trên đỉnh. Công việc này được cho là vô cùng vinh dự, tuy nhiên Jacob lại chán ghét nó cực kỳ. Mặc dù Reyna vẫn một mực làm theo truyền thống, nhưng cứ mỗi lần cột cờ thiếu mất con đại bàng được giơ lên cao, Hazel có thể cảm nhận được sự xấu hổ lan khắp quân đoàn.
Reyna cho con pegasus dừng lại.
"Hỡi những người con La Mã!" cô thông báo. "Chắc các bạn đã nghe về cuộc tấn công bất ngờ hôm nay. Hai ả gorgon đã bị tiêu diệt trong dòng sông bởi người mới đến, Percy Jackson. Chính nữ thần Juno đã chỉ đường cho cậu ta đến đây và tuyên bố cậu ta là con trai của thần Neptune."
Những đứa trẻ ở mấy hàng cuối nghển cổ lên để nhìn Percy. Anh giơ tay lên và nói, "Chào."
"Cậu ta muốn gia nhập vào quân đoàn," Reyna nói tiếp. "Các điềm báo nói
"Tôi đã xem hết bộ ruột!" Octavian thông báo, như thể anh ta thà giết một con sư tử với hai tay không còn hơn moi ruột một cái gối gấu trúc. "Các lời tiên đoán đều tán thành. Cậu ta đủ tiêu chuẩn!"
Các trại viên hét lớn: "Chào!"
Frank kêu "chào" hơi trễ, vì thế lời chào của anh ấy trở thành tiếng vang the thé. Các binh lính nhìn anh ấy và cười khúc khích.
Reyna ra hiệu cho những người đứng đầu của từng đội quân tiến lên trước. Octavian, với tư cách là đội trưởng cao cấp nhất, quay người về phía Percy.
"Tân binh," anh ta hỏi, "cậu có mang theo ủy nhiệm thư nào không? Thư giới thiệu chẳng hạn?"
Hazel nhớ chuyện này cũng xảy ra khi cô mới đến trại. Rất nhiều đứa trẻ mang theo thư của các á thần lớn hơn ở thế giới bên ngoài, những người đã từng là cựu binh của trại. Vài tân binh có những người bảo trợ giàu có và nổi tiếng. Số khác là con cháu đời thứ ba thứ tư gì đấy của các trại viên. Một lá thư giới thiệu tốt có thể mang đến cho bạn một vị trí trong các đội quân tốt hơn, đôi khi còn là những công việc đặc biệt như người đưa tin của quân đoàn, giúp bạn thoát khỏi công việc nhàm chán như đào hào hay chia các động từ tiếng Latinh.
Percy khẽ đổi tư thế. "Thư nào? Ừm, không có."
Octavian nhăn mũi.
Không công bằng! Hazel muốn hét lên. Percy đã bế một nữ thần vào trại. Bạn còn muốn sự tiến cử nào tốt hơn? Nhưng gia đình của Octavian đã và đang gửi những đứa trẻ đến trại trong hơn một thế kỷ qua. Anh ta thích nhắc nhở các tân binh rằng, so với anh ta, họ kém quan trọng hơn.
"Không có thư," Octavian nói với vẻ tiếc nuối. "Thế người nào sẽ đại diện cho cậu ta nhỉ?"
"Em ạ!" Frank bước lên trước. "Cậu ấy đã cứu mạng em!"
Ngay lập tức có tiếng phản đối vang lên từ các đội khác. Reyna đưa tay lên để mọi người im lặng và
"Frank Trương này," cô nói, "đây là lần thứ hai trong ngày, tôi nhắc cho cậu nhớ rằng cậu đang ở trong giai đoạn thử thách. Cha mẹ thần thánh của cậu còn chưa công nhận cậu. Cậu không đủ tư cách để đại diện cho một trại viên khác cho đến khi cậu có được vạch đầu tiên."
Frank trông cứ như có thể chết vì xấu hổ.
Hazel không thể bỏ mặc anh bị mọi người đối xử như thế. Cô bước ra khỏi hàng và lên tiếng, "Ý của anh Frank là anh Percy đã cứu mạng cả hai chúng tôi. Tôi là thành viên chính thức của quân đoàn. Tôi sẽ đại diện cho Percy Jackson."
Frank liếc nhìn cô với vẻ cảm kích, nhưng các trại viên khác bắt đầu xì xầm. Hazel vừa đủ tư cách. Cô mới có được vạch đầu tiên cách đây vài tuần, và "hành động dũng cảm" đó đối với cô mà nói phần lớn chỉ là sự tình cờ. Ngoài ra, cô là con gái của thần Pluto và là thành viên của Đội quân Số Năm vô tích sự. Cô sẽ không mang đến cho Percy nhiều sự ưu ái khi ủng hộ anh.
Reyna nhăn mũi, nhưng cô quay sang phía Octavian. Gã thầy bói đó mỉm cười và nhún vai, như thể ý tưởng đó làm anh ta thích thú.
Sao lại không nhỉ? Hazel nghĩ. Việc đưa Percy vào Đội quân Số Năm sẽ khiến cho anh ta ít bị đe dọa hơn, và Octavian thích được gom các kẻ thù của mình lại một chỗ.
"Rất tốt," Reyna nói. "Hazel Levesque, em có thể đại diện cho một tân binh. Đội của em có chấp nhận cậu ta không?"
Các đội quân khác bắt đầu ho, cố để không bật cười. Hazel biết những gì họ đang nghĩ: Thêm một kẻ vô dụng vào Đội quân Số Năm.
Frank nện khiên của mình xuống đất. Các thành viên khác của Đội Năm làm theo, mặc dù họ có vẻ chẳng thích thú lắm. Hai đội trưởng của họ, Dakota và Gwen, nhìn nhau với vẻ đau khổ, như thể: Lại thế nữa rồi.
"Đội quân của tôi đã nói rõ," Dakota nói. "Chúng tôi chấp nhận tân binh."
Reyna nhìn Percy với vẻ thương hại. "Chúc mừng, Percy Jackson. Cậu sẽ ở trong giai đoạn thử thách. Cậu sẽ được phát một tấm thẻ đề tên và đội quân của mình. Trong năm đầu tiên hoặc ngay khi hoàn thành một hành động dũng cảm, cậu sẽ trở thành binh lính chính thức của Quân đoàn Mười hai Fulminata. Phụng sự cho La Mã, tuân theo các luật lệ của quân đoàn và bảo vệ trại với lòng tôn kính. Viện Nguyên Lão và Nhân Dân La Mã!"
Toàn bộ quân đoàn hò reo hoan hô.
Reyna kéo con pegasus tránh xa Percy, như thể cô ấy mừng vì đã xong việc với anh. Skippy dang rộng đôi cánh xinh đẹp của mình ra. Hazel không thể không cảm thấy sự đau đớn của cơn ghen tị. Cô sẽ cho đi hết mọi thứ mình có để đổi lại một con ngựa như thế, nhưng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Những con ngựa chỉ dành cho những người đứng đầu hay lính kỵ binh hung hãn, chứ không đến lượt các binh lính La Mã.
"Các đội trưởng," Reyna nói, "các cậu và lính của mình có một giờ để ăn tối. Rồi chúng ta sẽ tập họp tại Cánh đồng Thần Mars. Đội Số Một và Số Hai sẽ phòng thủ. Đội Số Ba, Số Bốn, và Số Năm chịu trách nhiệm tấn công. Chúc may mắn!"
Một tiếng hoan hô vang trời – vì các trò đánh trận và vì bữa tối. Các đội quân giải tán và chạy về phía nhà ăn.
Hazel vẫy vẫy Percy, người đang len lỏi qua đám đông với Nico đi bên cạnh. Ngạc nhiên thay, Hazel thấy Nico toe toét cười với cô.
"Làm tốt lắm, chị gái," cậu nói. "Việc chị can đảm đại diện cho anh ấy đấy."
Cậu chưa bao giờ gọi cô là chị gái trước đây. Cô tự hỏi liệu đó có phải là cách cậu từng gọi Bianca không.
Một trong các lính gác đưa cho Percy thẻ tên. Percy buộc nó vào vòng cổ bằng da có những hạt kỳ lạ của mình.
"Cám ơn, Hazel," cậu nói. "Ừm, chính xác thì chuyện đó có nghĩa là gì – việc em đại diện cho anh ấy?"
"Em bảo đảm cho tư cách đạo đức tốt của anh," Hazel giải thích. "Em dạy anh các quy tắc, trả lời các câu hỏi, cam đoan anh không làm điều gì hổ thẹn với quân đoàn."
"Và... nếu anh phạm sai lầm thì sao?"
"Thì emchết chung với anh thôi," Hazel nói. "Đói bụng không? Chúng ta đi ăn nào."