Chương 3
3
Trông An Mông có vẻ hơi sững sờ khi nghe tôi nói, chị ấy trầm mặc nhìn tôi.
Điều kỳ lạ là mặc dù An Mông không mở miệng, nhưng tôi nghe thấy giọng nói của chị ấy dường như đang nói chuyện với ai đó.
Tôi nhìn quanh và chỉ có hai chúng tôi trong quán cà phê.
Nhưng đó rõ ràng là giọng nói của An Mông.
Tôi đang thắc mắc thì thấy một tấm bảng trong suốt từ từ xuất hiện trước mặt An Mông.
Kế hoạch huấn luyện nữ phụ xấu xa:
Nhiệm vụ 1: Dùng tiền làm nhục nữ chính đã hoàn thành√
Nhiệm vụ thứ hai: Hất cà phê lên người rồi đổ lỗi cho nữ chính, tiến độ 0%
Hả? Nữ chính, chẳng lẽ là tôi sao?
"Hệ thống, tại sao nữ chính này lại khác với kịch bản mà ngươi cho ta xem vậy?"
“Có lẽ là bởi vì em cũng xuyên sách?” Tôi thấp giọng hỏi.
An Mông:???
Tôi:!!!
"A..." Một tiếng hét vang khắp quán cà phê.
Đồng hương gặp nhau nước mắt lưng tròng!
An Mông và tôi la hét một phút rồi mới dừng lại để trao đổi thông tin.
Tôi chỉ mới đọc phần mở đầu của tiểu thuyết. Đột nhiên bị kéo đến đây nên cũng không rõ nội dung lắm.
An Mông thì khác, chị ấy có hệ thống của riêng mình nên biết nhiều hơn tôi.
Tôi mất trọn vẹn hai mươi phút để tiêu hóa thông tin mà An Mông đưa cho tôi.
An Mông không biết tại sao lại đến nơi này, hệ thống trong đầu nói cho chị biết, chị ấy là nữ phụ xấu xa của cuốn sách này.
An Mông phải hoàn thành các nhiệm vụ mà hệ thống giao ra, chị ấy phải gây rắc rối cho nam chính và nữ chính nhằm khiến cho tình cảm nam nữ chính càng thêm sâu đậm.
Sau khi nhiệm vụ thành công, chị ấy có thể nhận được 20 vạn tiền thưởng!
An Mông nói rằng bản thân là một người phụ nữ giàu có, số 0 trong thẻ ngân hàng khiến chị ấy chóng mặt, vì vậy chị ấy không quan tâm đến 20 vạn lắm.
Nhưng sẽ có hình phạt nếu không hoàn thành nhiệm vụ, vì vậy chị ấy buộc phải làm nhiệm vụ.
"Có thể quay lại thế giới ban đầu sau khi nhiệm vụ kết thúc không?"
"Hẳn là không được. Hệ thống nói chúng ta xuyên qua là bởi vì thân thể của chúng ta ở thế giới kia gặp phải tai nạn."
"Còn nguyên thân ở thế giới này thì sao?"
"Hệ thống nói thế giới này xảy ra vấn đề, nữ chính và nữ phụ trong nguyên tác đều hẹo rồi, thế nên chúng ta mới xuyên vào."
Tôi và nguyên thân đều là trẻ mồ côi nên ở đâu cũng không khác biệt lắm.
"Em có một đề nghị!"
Trong năm phút tiếp theo, tôi và An Mông quyết định hợp tác để hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, và phần thưởng sẽ được chia đều!
Chúng tôi thấy rằng hệ thống này rất vô tri, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được, nó không quan tâm An Mông sử dụng phương pháp nào.
Ví dụ như trong cốt truyện này, nữ phụ dùng tiền làm nhục nữ chính, nữ chính trong cơn tức giận đã cãi nhau với nam chính.
Chỉ cần An Mông đưa tiền cho tôi, nhiệm vụ coi như hoàn thành, hệ thống không quan tâm tình tiết sau đó thay đổi như thế nào.
Hệ thống này có lỗ hổng.
Tôi đã bắt đầu hình dung ra 10 vạn tiền thưởng kia nên tiêu như thế nào rồi.
Tôi đang thảo luận với An Mông phải làm gì tiếp theo thì nhận được điện thoại từ Vân Gián.
"Em ngủ luôn trong toilet rồi à?" Vân Gián hỏi.
"Em đang ở quán cà phê dưới lầu, tám chuyện với bạn ấy mà."
Vân Gián vừa nói xong liền cúp điện thoại, nhất định là xuống tìm tôi.
Tôi với An Mông hợp tác, không cần tốn chút sức lực nào, chúng tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ thứ hai ngay bây giờ.
Vì vậy, khi Vân Gián đi xuống, anh ấy thấy tôi và An Mông đang ngồi ở đó.
Quần áo của An Mông dính đầy cà phê.
"Đã xảy ra chuyện gì thế?"
"Anh Vân Gián, anh đừng trách Tri Tri, là do em bất cẩn, không liên quan gì đến Tri Tri, cũng không phải lỗi của Tri Tri!"
An Mông lập tức đi tới nắm lấy cánh tay của Vân Gián và bắt đầu thảo mai, khi nói chuyện chị ấy còn liếc nhìn tôi.
Nhiệm vụ tạt cà phê lên người đổ tội cho nữ chính đã hoàn thành√
Niceee, thành công rồi!
Cả An Mông và tôi đều vui mừng, háo hức đập tay ngay tại chỗ.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hai người thân thiết như vậy từ khi nào thế?"
“Em lỡ tay làm đổ tách cà phê thôi, anh không hiểu được tình bạn giữa tụi con gái đâu.”
An Mông nói xong liền xách túi bước đi, trước khi đi còn lắc lắc điện thoại di động ra hiệu với tôi, có gì cứ liên lạc với chị ấy.
"Anh cứ thấy hai người là lạ sao ấy?"
"Làm gì coá? Sếp nghĩ nhiều rồi." Tôi bày ra vẻ mặt vô tội.
Trông An Mông có vẻ hơi sững sờ khi nghe tôi nói, chị ấy trầm mặc nhìn tôi.
Điều kỳ lạ là mặc dù An Mông không mở miệng, nhưng tôi nghe thấy giọng nói của chị ấy dường như đang nói chuyện với ai đó.
Tôi nhìn quanh và chỉ có hai chúng tôi trong quán cà phê.
Nhưng đó rõ ràng là giọng nói của An Mông.
Tôi đang thắc mắc thì thấy một tấm bảng trong suốt từ từ xuất hiện trước mặt An Mông.
Kế hoạch huấn luyện nữ phụ xấu xa:
Nhiệm vụ 1: Dùng tiền làm nhục nữ chính đã hoàn thành√
Nhiệm vụ thứ hai: Hất cà phê lên người rồi đổ lỗi cho nữ chính, tiến độ 0%
Hả? Nữ chính, chẳng lẽ là tôi sao?
"Hệ thống, tại sao nữ chính này lại khác với kịch bản mà ngươi cho ta xem vậy?"
“Có lẽ là bởi vì em cũng xuyên sách?” Tôi thấp giọng hỏi.
An Mông:???
Tôi:!!!
"A..." Một tiếng hét vang khắp quán cà phê.
Đồng hương gặp nhau nước mắt lưng tròng!
An Mông và tôi la hét một phút rồi mới dừng lại để trao đổi thông tin.
Tôi chỉ mới đọc phần mở đầu của tiểu thuyết. Đột nhiên bị kéo đến đây nên cũng không rõ nội dung lắm.
An Mông thì khác, chị ấy có hệ thống của riêng mình nên biết nhiều hơn tôi.
Tôi mất trọn vẹn hai mươi phút để tiêu hóa thông tin mà An Mông đưa cho tôi.
An Mông không biết tại sao lại đến nơi này, hệ thống trong đầu nói cho chị biết, chị ấy là nữ phụ xấu xa của cuốn sách này.
An Mông phải hoàn thành các nhiệm vụ mà hệ thống giao ra, chị ấy phải gây rắc rối cho nam chính và nữ chính nhằm khiến cho tình cảm nam nữ chính càng thêm sâu đậm.
Sau khi nhiệm vụ thành công, chị ấy có thể nhận được 20 vạn tiền thưởng!
An Mông nói rằng bản thân là một người phụ nữ giàu có, số 0 trong thẻ ngân hàng khiến chị ấy chóng mặt, vì vậy chị ấy không quan tâm đến 20 vạn lắm.
Nhưng sẽ có hình phạt nếu không hoàn thành nhiệm vụ, vì vậy chị ấy buộc phải làm nhiệm vụ.
"Có thể quay lại thế giới ban đầu sau khi nhiệm vụ kết thúc không?"
"Hẳn là không được. Hệ thống nói chúng ta xuyên qua là bởi vì thân thể của chúng ta ở thế giới kia gặp phải tai nạn."
"Còn nguyên thân ở thế giới này thì sao?"
"Hệ thống nói thế giới này xảy ra vấn đề, nữ chính và nữ phụ trong nguyên tác đều hẹo rồi, thế nên chúng ta mới xuyên vào."
Tôi và nguyên thân đều là trẻ mồ côi nên ở đâu cũng không khác biệt lắm.
"Em có một đề nghị!"
Trong năm phút tiếp theo, tôi và An Mông quyết định hợp tác để hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, và phần thưởng sẽ được chia đều!
Chúng tôi thấy rằng hệ thống này rất vô tri, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được, nó không quan tâm An Mông sử dụng phương pháp nào.
Ví dụ như trong cốt truyện này, nữ phụ dùng tiền làm nhục nữ chính, nữ chính trong cơn tức giận đã cãi nhau với nam chính.
Chỉ cần An Mông đưa tiền cho tôi, nhiệm vụ coi như hoàn thành, hệ thống không quan tâm tình tiết sau đó thay đổi như thế nào.
Hệ thống này có lỗ hổng.
Tôi đã bắt đầu hình dung ra 10 vạn tiền thưởng kia nên tiêu như thế nào rồi.
Tôi đang thảo luận với An Mông phải làm gì tiếp theo thì nhận được điện thoại từ Vân Gián.
"Em ngủ luôn trong toilet rồi à?" Vân Gián hỏi.
"Em đang ở quán cà phê dưới lầu, tám chuyện với bạn ấy mà."
Vân Gián vừa nói xong liền cúp điện thoại, nhất định là xuống tìm tôi.
Tôi với An Mông hợp tác, không cần tốn chút sức lực nào, chúng tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ thứ hai ngay bây giờ.
Vì vậy, khi Vân Gián đi xuống, anh ấy thấy tôi và An Mông đang ngồi ở đó.
Quần áo của An Mông dính đầy cà phê.
"Đã xảy ra chuyện gì thế?"
"Anh Vân Gián, anh đừng trách Tri Tri, là do em bất cẩn, không liên quan gì đến Tri Tri, cũng không phải lỗi của Tri Tri!"
An Mông lập tức đi tới nắm lấy cánh tay của Vân Gián và bắt đầu thảo mai, khi nói chuyện chị ấy còn liếc nhìn tôi.
Nhiệm vụ tạt cà phê lên người đổ tội cho nữ chính đã hoàn thành√
Niceee, thành công rồi!
Cả An Mông và tôi đều vui mừng, háo hức đập tay ngay tại chỗ.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hai người thân thiết như vậy từ khi nào thế?"
“Em lỡ tay làm đổ tách cà phê thôi, anh không hiểu được tình bạn giữa tụi con gái đâu.”
An Mông nói xong liền xách túi bước đi, trước khi đi còn lắc lắc điện thoại di động ra hiệu với tôi, có gì cứ liên lạc với chị ấy.
"Anh cứ thấy hai người là lạ sao ấy?"
"Làm gì coá? Sếp nghĩ nhiều rồi." Tôi bày ra vẻ mặt vô tội.