Chương 2
Quý Minh Lan bị bội thực tin tức.
Chồng sắp cưới của em gái là kẻ trăng hoa đa tình, lừa dối tình cảm người khác, thích chơi tập thể, có con trai ngoài giá thú,...
Con trai nhà họ Giang danh giá là đây sao?
Tại sao trước giờ cô chưa nghe thấy tin nào?
Quý Minh Lan ngẫm nghĩ, chợt cô sững sờ, không muốn tin vào suy đoán của mình.
Quý Nhu Ngọc vỗ vai cô làm cô giật bắn người, vội kéo con bé lên xe, bảo tài xế nhanh chóng về nhà.
Quý Nhu Ngọc không hiểu gì cả, ôm khư khư túi ngô nướng trong ngực: "Chị lại làm sao vậy? Sao trông chị căng thế?"
Quý Minh Lan lắc đầu, lấy một cái ngô trong túi giấy ra bẻ làm đôi, đưa một nửa cho em gái: "À, tự nhiên chị nhớ ra cái này, phải về nhà nhanh mới được."
Quý Nhu Ngọc nửa tin nửa ngờ, gặm một nửa bắp ngô.
Xe vừa dừng lại, Quý Minh Lan vội mở cửa xe chạy vào phòng ngủ tìm mẹ. Cô đứng trước cửa, hít một hơi thật sâu, vuốt lại tóc rồi gõ cửa.
Quả nhiên bà Dương Lệ Vân đang ngồi trước bàn trang điểm. Bà liếc nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng khẽ nhíu lại: "Xem lại tác phong của con đi, xem có ra thể thống gì không."
Quý Minh Lan hít sâu, đóng cửa lại, vào thẳng vấn đề: "Mẹ, mẹ biết rõ con người Giang Dã có vấn đề đúng không?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Dương Lệ Vân mở nắp son, quẹt nhẹ một đường lên môi: "Có quan trọng không?"
Cô nhíu mày, không khỏi cao giọng hơn: "Tại sao mẹ lại để Nhu Ngọc gả cho hắn được chứ? Tương lai con bé sẽ bị hủy hoại mất!"
Lớp son đỏ trên môi bà ấy khiến khuôn mặt cao quý trở nên cay nghiệt một cách kì lạ: "Liên hôn gia tộc là để giúp việc làm ăn của gia đình phát triển. Nó họ Quý, tất nhiên phải ra sức vì gia đình rồi."
Quý Minh Lan cắn răng.
Dương Lệ Vân liếc cô, dường như nhìn thấu ý đồ của cô: "Con đừng nghĩ nữa, cứ mặc kệ con bé đó đi. Không phải ai cũng may mắn như con đâu."
"Đấy là lựa chọn của nó, đáng ra có thể chọn người khác, nhưng nó vẫn chọn cậu ta."
"Nhu Ngọc biết Giang Dã có thể làm bàn đạp của nó."
"Bỏ ngay cái trò gia đình hạnh phúc đi, không ai rảnh chơi với con đâu."
Dương Lệ Vân cười lạnh, bà đứng lên vuốt lại phần tóc mái lòa xòa của cô: "Con gái của ả đàn bà đó mà cũng xứng đáng để con gọi chị em à? Mẹ đi trước đây, tối nay nhà họ Giang có tiệc, nhớ bảo con bé kia tới đúng giờ."
Nói rồi bà đi thẳng xuống tầng, bỏ lại cô với đống suy nghĩ ngổn ngang.
Quý Minh Lan về phòng mình, nằm vật xuống giường. Ánh hoàng hôn đỏ rực dừng chân bên cửa sổ, chảy dài trên giường. Mặc dù biết rõ đó là lựa chọn của Nhu Ngọc, nhưng cô vẫn không khỏi khó chịu trong lòng.
Chợt tiếng chuông điện thoại vang lên, là em trai cô Quý Trường Ca gọi tới.
Cô uể oải ấn nút nghe. Chưa kịp đợi cô nói gì, đầu dây bên kia đã tuôn một tràng dài: "Minh Lan nhớ anh không? Lâu không gặp bé, bé khỏe không? Dạo này bé sao rồi, công việc ổn không? Phía studio vẫn thuận lợi chứ? Sắp sinh nhật bé rồi, bé muốn quà gì anh tặng?"
Quý Minh Lan đang trong tâm trạng cũng bật cười: "Anh Lễ Phong."
Phía bên kia bỗng im lặng, ồn ào một hồi, rồi một giọng nam khác cất lên: "Chị, chị đừng để ý anh ta. Em sắp về rồi, đừng bảo chị Nhu Ngọc, em muốn cho chị ấy bất ngờ."
Cô mỉm cười, thằng bé luôn ấm áp như vậy. Cô đáp một tiếng "Ừ", chợt giật ngồi thẳng dậy, nghiêm giọng nói: "Chị bảo, Giang Dã kia có vấn đề, ban nãy chị có hỏi nhưng mẹ không phủ nhận cũng không đồng ý. Em để ý giùm chị."
Quý Trường Ca đơ người, hỏi lại: "Chị có chắc không?"
Quý Minh Lan cắn móng tay, đó là thói quen xấu mỗi khi cô hoang mang: "Em cũng không biết nữa, nhưng dựa vào thái độ của mẹ, chắc chắn là không ổn."
Dựa vào mấy lời của đám cây ban nãy nữa.
"Được rồi, em sẽ nhờ người điều tra."
Cậu cúp máy, Lễ Phong đang cười nói vui vẻ thấy mặt cậu nghiêm trọng thì tò mò lại hỏi: "Có chuyện gì mà mặt em căng thế? Bên Minh Lan có việc gì à?"
Quý Trường Ca nhíu mày, trả lời: "Là về chồng sắp cưới của chị Nhu Ngọc. Chuyện hơi phức tạp, lát em giải thích sau."
Cậu lướt danh bạ, ấn gọi một dãy số: "Phiền ông tra xét giùm tôi Giang Dã của tập đoàn Ưng Hoành. À, nhớ tìm kiếm các bất động sản đứng tên Ưng Hoành, tra được gì thì báo cho tôi biết. Cần gấp trong hai ngày."
Hai ngày sau là lễ cưới của Nhu Ngọc rồi, cậu phải giải quyết càng nhanh càng tốt.
Quý Minh Lan nhìn màn hình điện thoại tối đen, chợt ngẫm lại chuyện mình nghe hiểu tiếng cây cối.
Siêu năng lực có được do bị đập đầu?
Khá thú vị đó. Đi giải cứu thế giới được rồi.
Cô ngó ngang ngó dọc quanh phòng mình, ngoài ban công có một giàn hoa giấy đỏ. Cô chậm rãi bước tới, cái cây không phát ra tiếng gì cả. Cô ngồi xuống ghế ở dưới giàn hoa, chạm nhẹ vào cánh hoa giấy.
Không có gì.
Quý Minh Lan vuốt cằm, thử bứt một cái lá. Có một tiếng "Á" xuất hiện. Cô thử vặt thêm cái lá nữa, cái cây rung nhẹ, buồn bã: "Huhu đau quá..."
Cô hào hứng hẳn lên, hóa ra mình có năng lực này thật. Cô vui vẻ vào trong phòng lấy bình nước trên bàn tưới cho nó.
"Vậy ra đây là vừa đánh vừa xoa sao? Hihi thích thật đấy."
Có thể dùng thành ngữ như này à?
Chồng sắp cưới của em gái là kẻ trăng hoa đa tình, lừa dối tình cảm người khác, thích chơi tập thể, có con trai ngoài giá thú,...
Con trai nhà họ Giang danh giá là đây sao?
Tại sao trước giờ cô chưa nghe thấy tin nào?
Quý Minh Lan ngẫm nghĩ, chợt cô sững sờ, không muốn tin vào suy đoán của mình.
Quý Nhu Ngọc vỗ vai cô làm cô giật bắn người, vội kéo con bé lên xe, bảo tài xế nhanh chóng về nhà.
Quý Nhu Ngọc không hiểu gì cả, ôm khư khư túi ngô nướng trong ngực: "Chị lại làm sao vậy? Sao trông chị căng thế?"
Quý Minh Lan lắc đầu, lấy một cái ngô trong túi giấy ra bẻ làm đôi, đưa một nửa cho em gái: "À, tự nhiên chị nhớ ra cái này, phải về nhà nhanh mới được."
Quý Nhu Ngọc nửa tin nửa ngờ, gặm một nửa bắp ngô.
Xe vừa dừng lại, Quý Minh Lan vội mở cửa xe chạy vào phòng ngủ tìm mẹ. Cô đứng trước cửa, hít một hơi thật sâu, vuốt lại tóc rồi gõ cửa.
Quả nhiên bà Dương Lệ Vân đang ngồi trước bàn trang điểm. Bà liếc nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng khẽ nhíu lại: "Xem lại tác phong của con đi, xem có ra thể thống gì không."
Quý Minh Lan hít sâu, đóng cửa lại, vào thẳng vấn đề: "Mẹ, mẹ biết rõ con người Giang Dã có vấn đề đúng không?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Dương Lệ Vân mở nắp son, quẹt nhẹ một đường lên môi: "Có quan trọng không?"
Cô nhíu mày, không khỏi cao giọng hơn: "Tại sao mẹ lại để Nhu Ngọc gả cho hắn được chứ? Tương lai con bé sẽ bị hủy hoại mất!"
Lớp son đỏ trên môi bà ấy khiến khuôn mặt cao quý trở nên cay nghiệt một cách kì lạ: "Liên hôn gia tộc là để giúp việc làm ăn của gia đình phát triển. Nó họ Quý, tất nhiên phải ra sức vì gia đình rồi."
Quý Minh Lan cắn răng.
Dương Lệ Vân liếc cô, dường như nhìn thấu ý đồ của cô: "Con đừng nghĩ nữa, cứ mặc kệ con bé đó đi. Không phải ai cũng may mắn như con đâu."
"Đấy là lựa chọn của nó, đáng ra có thể chọn người khác, nhưng nó vẫn chọn cậu ta."
"Nhu Ngọc biết Giang Dã có thể làm bàn đạp của nó."
"Bỏ ngay cái trò gia đình hạnh phúc đi, không ai rảnh chơi với con đâu."
Dương Lệ Vân cười lạnh, bà đứng lên vuốt lại phần tóc mái lòa xòa của cô: "Con gái của ả đàn bà đó mà cũng xứng đáng để con gọi chị em à? Mẹ đi trước đây, tối nay nhà họ Giang có tiệc, nhớ bảo con bé kia tới đúng giờ."
Nói rồi bà đi thẳng xuống tầng, bỏ lại cô với đống suy nghĩ ngổn ngang.
Quý Minh Lan về phòng mình, nằm vật xuống giường. Ánh hoàng hôn đỏ rực dừng chân bên cửa sổ, chảy dài trên giường. Mặc dù biết rõ đó là lựa chọn của Nhu Ngọc, nhưng cô vẫn không khỏi khó chịu trong lòng.
Chợt tiếng chuông điện thoại vang lên, là em trai cô Quý Trường Ca gọi tới.
Cô uể oải ấn nút nghe. Chưa kịp đợi cô nói gì, đầu dây bên kia đã tuôn một tràng dài: "Minh Lan nhớ anh không? Lâu không gặp bé, bé khỏe không? Dạo này bé sao rồi, công việc ổn không? Phía studio vẫn thuận lợi chứ? Sắp sinh nhật bé rồi, bé muốn quà gì anh tặng?"
Quý Minh Lan đang trong tâm trạng cũng bật cười: "Anh Lễ Phong."
Phía bên kia bỗng im lặng, ồn ào một hồi, rồi một giọng nam khác cất lên: "Chị, chị đừng để ý anh ta. Em sắp về rồi, đừng bảo chị Nhu Ngọc, em muốn cho chị ấy bất ngờ."
Cô mỉm cười, thằng bé luôn ấm áp như vậy. Cô đáp một tiếng "Ừ", chợt giật ngồi thẳng dậy, nghiêm giọng nói: "Chị bảo, Giang Dã kia có vấn đề, ban nãy chị có hỏi nhưng mẹ không phủ nhận cũng không đồng ý. Em để ý giùm chị."
Quý Trường Ca đơ người, hỏi lại: "Chị có chắc không?"
Quý Minh Lan cắn móng tay, đó là thói quen xấu mỗi khi cô hoang mang: "Em cũng không biết nữa, nhưng dựa vào thái độ của mẹ, chắc chắn là không ổn."
Dựa vào mấy lời của đám cây ban nãy nữa.
"Được rồi, em sẽ nhờ người điều tra."
Cậu cúp máy, Lễ Phong đang cười nói vui vẻ thấy mặt cậu nghiêm trọng thì tò mò lại hỏi: "Có chuyện gì mà mặt em căng thế? Bên Minh Lan có việc gì à?"
Quý Trường Ca nhíu mày, trả lời: "Là về chồng sắp cưới của chị Nhu Ngọc. Chuyện hơi phức tạp, lát em giải thích sau."
Cậu lướt danh bạ, ấn gọi một dãy số: "Phiền ông tra xét giùm tôi Giang Dã của tập đoàn Ưng Hoành. À, nhớ tìm kiếm các bất động sản đứng tên Ưng Hoành, tra được gì thì báo cho tôi biết. Cần gấp trong hai ngày."
Hai ngày sau là lễ cưới của Nhu Ngọc rồi, cậu phải giải quyết càng nhanh càng tốt.
Quý Minh Lan nhìn màn hình điện thoại tối đen, chợt ngẫm lại chuyện mình nghe hiểu tiếng cây cối.
Siêu năng lực có được do bị đập đầu?
Khá thú vị đó. Đi giải cứu thế giới được rồi.
Cô ngó ngang ngó dọc quanh phòng mình, ngoài ban công có một giàn hoa giấy đỏ. Cô chậm rãi bước tới, cái cây không phát ra tiếng gì cả. Cô ngồi xuống ghế ở dưới giàn hoa, chạm nhẹ vào cánh hoa giấy.
Không có gì.
Quý Minh Lan vuốt cằm, thử bứt một cái lá. Có một tiếng "Á" xuất hiện. Cô thử vặt thêm cái lá nữa, cái cây rung nhẹ, buồn bã: "Huhu đau quá..."
Cô hào hứng hẳn lên, hóa ra mình có năng lực này thật. Cô vui vẻ vào trong phòng lấy bình nước trên bàn tưới cho nó.
"Vậy ra đây là vừa đánh vừa xoa sao? Hihi thích thật đấy."
Có thể dùng thành ngữ như này à?