Chương 5
Ba người bọn cô, Minh Lan, Nhu Ngọc, Trường Ca, đều là chị em cùng cha khác mẹ.
Mẹ cô là người vợ đầu tiên. Họ đến với nhau vì hôn nhân thương mại, không có tình cảm. Căn nhà lúc nào cũng lạnh như băng, bố mẹ cô không nói được với nhau quá ba câu đã lao vào cãi nhau, nhưng trước mặt người ngoài, họ vẫn là cặp vợ chồng mẫu mực. Bởi vậy đứa con gái như cô không được ai quan tâm. Ngôi nhà rộng lớn mà trống vắng lạ thường.
Quý Minh Lan từng khao khát có một gia đình hoàn chỉnh, bố mẹ yêu thương nhau, cùng vun vén hạnh phúc gia đình.
Tới năm cô sáu tuổi, mẹ cô qua đời trong một vụ tai nạn giao thông. Bốn tháng sau bố cô cưới người khác, đó là phu nhân Dương Lệ Vân. Lần đầu gặp gỡ, bà ấy mặc chiếc váy xanh biển, ôm trong ngực bó hoa hồng trắng. Cô không nhớ rõ mặt mẹ ruột, nhưng lại hằn sâu trong đầu bóng dáng người phụ nữ váy xanh ấy.
Bà ấy đối xử tốt với cô hơn cả mẹ ruột, quan hệ bố con cũng dần tốt lên.
Dương Lệ Vân biết nấu ăn, biết làm bánh, biết pha trà hoa quả, cũng biết cách dỗ dành trẻ con. Bà tự tay tết tóc cho cô, hay thắt cái nơ màu đỏ chấm bi, tự tay chọn váy áo xinh xắn cho cô. Quý Minh Lan bấy giờ hạnh phúc vô cùng.
Năm lên tám, Dương Lệ Vân có thai. Cả nhà đắm chìm trong hạnh phúc, cô còn hay mò sang đọc truyện cổ tích cho bà ấy nghe. Tất nhiên bà ấy sẽ xoa đầu cô, pha trà hoa quả cho cô uống.
Quý Trường Ca ra đời, bố mẹ luôn dặn dò cô phải thương yêu chăm sóc em mình. Cô ngoan ngoãn nghe lời, chăm lo thằng bé từng li từng tí.
Rồi một ngày nọ, bố dắt về nhà một đứa trẻ nữa, Nhu Ngọc. Con bé kém cô ba tuổi. Mặc dù cô thấy nhức nhối trong lòng, nhưng nhìn bộ dáng con bé sợ hãi núp sau lưng bố, cô lại động lòng thương.
Gia đình hạnh phúc là chấp niệm của Quý Minh Lan, nó đã bám rễ trong trái tim này, không cách nào nhổ được.
Bố không nói về mẹ của Nhu Ngọc bao giờ, mà Dương Lệ Vân cũng không hỏi thêm gì, con bé cứ sống bình yên qua ngày.
Nhưng theo thời gian Nhu Ngọc càng ngày càng lớn hơn, Dương Lệ Vân phát hiện ra điều gì đó, lần đầu tiên bà ấy cãi nhau to với bố. Cảm giác ấy giống hệt như những ngày cô còn thơ bé.
Quý Minh Lan mười bảy tuổi ôm chặt hai em vào lòng, bịt tai hai đứa trẻ chặn lại tiếng cãi vã cay nghiệt, miệng lặp đi lặp lại "sẽ kết thúc nhanh thôi".
Kể từ lần đó, Dương Lệ Vân như biến thành con người khác, trở thành một phu nhân cao quý ác độc.
Bà ấy ở trong bóng tối chèn ép chà đạp Nhu Ngọc.
Nhưng may thay, Nhu Ngọc trưởng thành vẫn giữ được tính lạc quan ngày nào. Con bé luôn vui tươi rạng rỡ hơn ai hết, là vì sao sáng nhất trên nền trời tối đen.
Quý Minh Lan ngước mắt, bầu trời tối đen chỉ còn thấp thoáng vài đốm sáng. Cô lay em gái, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đi chào cái rồi về nào."
Hai người cùng tới chỗ chủ nhân bữa tiệc hôm nay- Giang Yến Nhi.
Chuyện trong nhà họ Giang khá phức tạp. Chủ tịch Giang cưới người vợ A, bà A không sinh được mụn con nào, thế là ông ta đi ngoại tình với bà B, tức mẹ ruột Giang Dã. Sau khi bà B qua đời thì đón Giang Dã về. Bà A không vừa mắt nhưng chẳng làm gì được, nhưng nhà mẹ đẻ bà A lại phản đối gay gắt, ông ta đành cho Giang Dã đi du học. Ngựa quen đường cũ, ông ta lại có thêm bà C, có một đứa con gái là Giang Yến Nhi. Lần này ông ta có kinh nghiệm, hút hết máu nhà bà A rồi trực tiếp ly hôn, đưa bà C về làm Giang phu nhân hiện tại, cả Giang Dã bên nước ngoài cũng trở về học cách tiếp quản gia đình.
Rồi không hiểu tại sao chủ tịch Giang lại loan tin Giang phu nhân hiện tại là mẹ ruột Giang Dã.
Hề không chứ, Giang phu nhân này chỉ hơn Giang Dã có tám tuổi, nếu trừ đi thì là bà ta sinh con năm lên mười à.
Chuyện cười này đã lan ra khắp giới thượng lưu, trở thành trò cười cho mọi nhà. Mãi tới khi Giang Dã tiếp quản việc làm ăn của gia đình phát triển hơn thì mọi người mới thôi bàn tán về nó nữa.
Mà cô cũng không rõ lúc ấy mình nghĩ gì mà lại đồng ý cho Nhu Ngọc qua lại với bên nhà đó.
Quý Minh Lan xuyên qua đám người quan sát chủ tịch Giang đang đứng bên đó. Quý Nhu Ngọc lấy giúp cô ly champagne.
Giang Yến Nhi mặc chiếc váy công chúa màu hồng do chính tay cô thiết kế, đang được chủ tịch Giang bế trên tay. Trông con bé cứ như nàng công chúa thật sự.
Quý Minh Lan cầm ly champagne bước lên trước, chào hỏi với ông ta. Đương nhiên ông ta phải nể mặt mũi cô, nói mấy câu khách sáo với người đối diện rồi quay lại trò chuyện dăm ba câu.
Chủ tịch Giang cầm tay con gái: "Từ lúc thấy quà của cháu là con bé cứ nằng nặc đòi mặc. Váy của con là của cô này tặng này, Yến Nhi ngoan nói cảm ơn đi nào."
Giọng nói non nớt trong trẻo của trẻ con cất lên: "Cháu cảm ơn cô ạ."
Cô béo má con bé: "Đáng yêu quá. Chủ tịch Giang đúng là có phước, nhà có đủ trai đủ gái."
Ông ta cười ha hả, lấy một miếng bánh quy đưa con bé: "Đợi em cháu kết hôn là cháu được bồng cháu ngay mà."
Quý Nhu Ngọc giả vờ ngại ngùng che mặt: "Bác đừng nói vậy chứ, cháu đang đứng đây mà."
Quý Minh Lan nhấp một ngụm rượu, lơ đãng thở dài: "Nhu Ngọc đáng yêu nhà cháu sắp phải xa cháu rồi, thời gian trôi nhanh thật đấy. Cháu còn thấy lo cho con bé lấy phải người không ra gì, cũng may em ấy sắp cưới công tử nhà ngài. Được cưới người mình yêu là chuyện hạnh phúc, đúng không bác?"
Cô chọc núm đồng tiền trên má con gái ông ta, tự dưng ông ta giật thót tim hất tay cô ra, nhìn cô với ánh mắt kì lạ.
Quý Nhu Ngọc đứng bên hơi cúi đầu, bày ra vẻ ngượng nghịu: "Anh Giang Dã là người đàn ông tốt, cháu thật may mắn khi được kết hôn với anh ấy."
"Phụ nữ thành công là tìm được tấm chồng tốt để dựa vào, bác thấy đúng không?"
Lúc nãy Nhu Ngọc đã bảo cô, con bé sẽ cư xử bình thường trước mặt ông ta.
Chủ tịch Giang nhìn Nhu Ngọc như nhìn một đứa ngốc, có lẽ ông ta đang đắc ý. Dù gì con dâu liên hôn ngu ngốc si tình kiểu này sẽ có lợi với ông ta hơn là một người khôn khéo.
Theo một cách nào đó, tiêu chuẩn chọn con dâu của ông ta cũng giống tiêu chuẩn chọn chồng của cô.
"Chủ tịch Quý đúng là có phước, cả hai cô con gái đều xinh đẹp giỏi giang. Hi vọng con gái bác cũng được như vậy."
Không nói thì thôi, tự nhiên nhắc tới con cái làm Quý Minh Lan mất hứng, luyên thuyên dăm ba câu rồi kéo tay em gái đi trước. Quý Nhu Ngọc không hiểu chuyện gì nhưng thấy sắc mặt cô không tốt thì không hỏi.
Hai người ra khỏi sảnh tiệc, chợt có tiếng hét vang lên: "Diễn viên Nhu Ngọc kìa anh em ơi!"
Quý Minh Lan nhìn ngó xung quanh, phát hiện ra là mấy cây vạn tuế đang bàn tán xôn xao.
Lại có chuyện gì nữa đây?
Mẹ cô là người vợ đầu tiên. Họ đến với nhau vì hôn nhân thương mại, không có tình cảm. Căn nhà lúc nào cũng lạnh như băng, bố mẹ cô không nói được với nhau quá ba câu đã lao vào cãi nhau, nhưng trước mặt người ngoài, họ vẫn là cặp vợ chồng mẫu mực. Bởi vậy đứa con gái như cô không được ai quan tâm. Ngôi nhà rộng lớn mà trống vắng lạ thường.
Quý Minh Lan từng khao khát có một gia đình hoàn chỉnh, bố mẹ yêu thương nhau, cùng vun vén hạnh phúc gia đình.
Tới năm cô sáu tuổi, mẹ cô qua đời trong một vụ tai nạn giao thông. Bốn tháng sau bố cô cưới người khác, đó là phu nhân Dương Lệ Vân. Lần đầu gặp gỡ, bà ấy mặc chiếc váy xanh biển, ôm trong ngực bó hoa hồng trắng. Cô không nhớ rõ mặt mẹ ruột, nhưng lại hằn sâu trong đầu bóng dáng người phụ nữ váy xanh ấy.
Bà ấy đối xử tốt với cô hơn cả mẹ ruột, quan hệ bố con cũng dần tốt lên.
Dương Lệ Vân biết nấu ăn, biết làm bánh, biết pha trà hoa quả, cũng biết cách dỗ dành trẻ con. Bà tự tay tết tóc cho cô, hay thắt cái nơ màu đỏ chấm bi, tự tay chọn váy áo xinh xắn cho cô. Quý Minh Lan bấy giờ hạnh phúc vô cùng.
Năm lên tám, Dương Lệ Vân có thai. Cả nhà đắm chìm trong hạnh phúc, cô còn hay mò sang đọc truyện cổ tích cho bà ấy nghe. Tất nhiên bà ấy sẽ xoa đầu cô, pha trà hoa quả cho cô uống.
Quý Trường Ca ra đời, bố mẹ luôn dặn dò cô phải thương yêu chăm sóc em mình. Cô ngoan ngoãn nghe lời, chăm lo thằng bé từng li từng tí.
Rồi một ngày nọ, bố dắt về nhà một đứa trẻ nữa, Nhu Ngọc. Con bé kém cô ba tuổi. Mặc dù cô thấy nhức nhối trong lòng, nhưng nhìn bộ dáng con bé sợ hãi núp sau lưng bố, cô lại động lòng thương.
Gia đình hạnh phúc là chấp niệm của Quý Minh Lan, nó đã bám rễ trong trái tim này, không cách nào nhổ được.
Bố không nói về mẹ của Nhu Ngọc bao giờ, mà Dương Lệ Vân cũng không hỏi thêm gì, con bé cứ sống bình yên qua ngày.
Nhưng theo thời gian Nhu Ngọc càng ngày càng lớn hơn, Dương Lệ Vân phát hiện ra điều gì đó, lần đầu tiên bà ấy cãi nhau to với bố. Cảm giác ấy giống hệt như những ngày cô còn thơ bé.
Quý Minh Lan mười bảy tuổi ôm chặt hai em vào lòng, bịt tai hai đứa trẻ chặn lại tiếng cãi vã cay nghiệt, miệng lặp đi lặp lại "sẽ kết thúc nhanh thôi".
Kể từ lần đó, Dương Lệ Vân như biến thành con người khác, trở thành một phu nhân cao quý ác độc.
Bà ấy ở trong bóng tối chèn ép chà đạp Nhu Ngọc.
Nhưng may thay, Nhu Ngọc trưởng thành vẫn giữ được tính lạc quan ngày nào. Con bé luôn vui tươi rạng rỡ hơn ai hết, là vì sao sáng nhất trên nền trời tối đen.
Quý Minh Lan ngước mắt, bầu trời tối đen chỉ còn thấp thoáng vài đốm sáng. Cô lay em gái, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đi chào cái rồi về nào."
Hai người cùng tới chỗ chủ nhân bữa tiệc hôm nay- Giang Yến Nhi.
Chuyện trong nhà họ Giang khá phức tạp. Chủ tịch Giang cưới người vợ A, bà A không sinh được mụn con nào, thế là ông ta đi ngoại tình với bà B, tức mẹ ruột Giang Dã. Sau khi bà B qua đời thì đón Giang Dã về. Bà A không vừa mắt nhưng chẳng làm gì được, nhưng nhà mẹ đẻ bà A lại phản đối gay gắt, ông ta đành cho Giang Dã đi du học. Ngựa quen đường cũ, ông ta lại có thêm bà C, có một đứa con gái là Giang Yến Nhi. Lần này ông ta có kinh nghiệm, hút hết máu nhà bà A rồi trực tiếp ly hôn, đưa bà C về làm Giang phu nhân hiện tại, cả Giang Dã bên nước ngoài cũng trở về học cách tiếp quản gia đình.
Rồi không hiểu tại sao chủ tịch Giang lại loan tin Giang phu nhân hiện tại là mẹ ruột Giang Dã.
Hề không chứ, Giang phu nhân này chỉ hơn Giang Dã có tám tuổi, nếu trừ đi thì là bà ta sinh con năm lên mười à.
Chuyện cười này đã lan ra khắp giới thượng lưu, trở thành trò cười cho mọi nhà. Mãi tới khi Giang Dã tiếp quản việc làm ăn của gia đình phát triển hơn thì mọi người mới thôi bàn tán về nó nữa.
Mà cô cũng không rõ lúc ấy mình nghĩ gì mà lại đồng ý cho Nhu Ngọc qua lại với bên nhà đó.
Quý Minh Lan xuyên qua đám người quan sát chủ tịch Giang đang đứng bên đó. Quý Nhu Ngọc lấy giúp cô ly champagne.
Giang Yến Nhi mặc chiếc váy công chúa màu hồng do chính tay cô thiết kế, đang được chủ tịch Giang bế trên tay. Trông con bé cứ như nàng công chúa thật sự.
Quý Minh Lan cầm ly champagne bước lên trước, chào hỏi với ông ta. Đương nhiên ông ta phải nể mặt mũi cô, nói mấy câu khách sáo với người đối diện rồi quay lại trò chuyện dăm ba câu.
Chủ tịch Giang cầm tay con gái: "Từ lúc thấy quà của cháu là con bé cứ nằng nặc đòi mặc. Váy của con là của cô này tặng này, Yến Nhi ngoan nói cảm ơn đi nào."
Giọng nói non nớt trong trẻo của trẻ con cất lên: "Cháu cảm ơn cô ạ."
Cô béo má con bé: "Đáng yêu quá. Chủ tịch Giang đúng là có phước, nhà có đủ trai đủ gái."
Ông ta cười ha hả, lấy một miếng bánh quy đưa con bé: "Đợi em cháu kết hôn là cháu được bồng cháu ngay mà."
Quý Nhu Ngọc giả vờ ngại ngùng che mặt: "Bác đừng nói vậy chứ, cháu đang đứng đây mà."
Quý Minh Lan nhấp một ngụm rượu, lơ đãng thở dài: "Nhu Ngọc đáng yêu nhà cháu sắp phải xa cháu rồi, thời gian trôi nhanh thật đấy. Cháu còn thấy lo cho con bé lấy phải người không ra gì, cũng may em ấy sắp cưới công tử nhà ngài. Được cưới người mình yêu là chuyện hạnh phúc, đúng không bác?"
Cô chọc núm đồng tiền trên má con gái ông ta, tự dưng ông ta giật thót tim hất tay cô ra, nhìn cô với ánh mắt kì lạ.
Quý Nhu Ngọc đứng bên hơi cúi đầu, bày ra vẻ ngượng nghịu: "Anh Giang Dã là người đàn ông tốt, cháu thật may mắn khi được kết hôn với anh ấy."
"Phụ nữ thành công là tìm được tấm chồng tốt để dựa vào, bác thấy đúng không?"
Lúc nãy Nhu Ngọc đã bảo cô, con bé sẽ cư xử bình thường trước mặt ông ta.
Chủ tịch Giang nhìn Nhu Ngọc như nhìn một đứa ngốc, có lẽ ông ta đang đắc ý. Dù gì con dâu liên hôn ngu ngốc si tình kiểu này sẽ có lợi với ông ta hơn là một người khôn khéo.
Theo một cách nào đó, tiêu chuẩn chọn con dâu của ông ta cũng giống tiêu chuẩn chọn chồng của cô.
"Chủ tịch Quý đúng là có phước, cả hai cô con gái đều xinh đẹp giỏi giang. Hi vọng con gái bác cũng được như vậy."
Không nói thì thôi, tự nhiên nhắc tới con cái làm Quý Minh Lan mất hứng, luyên thuyên dăm ba câu rồi kéo tay em gái đi trước. Quý Nhu Ngọc không hiểu chuyện gì nhưng thấy sắc mặt cô không tốt thì không hỏi.
Hai người ra khỏi sảnh tiệc, chợt có tiếng hét vang lên: "Diễn viên Nhu Ngọc kìa anh em ơi!"
Quý Minh Lan nhìn ngó xung quanh, phát hiện ra là mấy cây vạn tuế đang bàn tán xôn xao.
Lại có chuyện gì nữa đây?