Chương 30: Trong ánh bình minh
Bình minh lấp ló sau khung cửa sổ, hương thơm buổi sớm nhàn nhạt phủ khắp căn phòng. Dưới nhà, Tô Ngọc cùng Phi Hùng chuẩn bị bữa sáng, tiếng Tô Ngọc vọng lên từ gian bếp nhỏ:
- Bống dậy chưa?
Hà Diệp giật mình tỉnh giấc. Đầu lông mày khẽ nhíu, khóe mặt giật giật vài lần mới sẵn sàng đón ánh bình minh. Hà Diệp vùng người khỏi chăn mở tung cửa sổ. Cơn gió nhẹ đột kích vào phòng thổi bay rèm cửa cùng giấy tờ. Trên bàn học, hai móc khóa nhỏ vẫn vững vàng đứng cạnh chậu cây nhỏ. Tâm trạng có chút phức tạp, tay chạm khẽ vào đầu hai lính cứu hỏa nhỏ, thì thầm cô đáp:
- Chào buổi sáng.
Sắp xếp sách vở vào cặp, vươn mình bước chân vào nhà tắm, dòng nước ấm xối mạnh mẽ lên cơ thể, ánh mắt mơ màng nhìn làn hơi bốc lên phủ kín gian phòng nhỏ. Đôi mắt cô phủ lên một tầng sương rồi nhanh chóng bị những giọt nước trên vòi hoa sen xóa đi dấu vết của tầng sương kia một cách sạch sẽ.
Bước ra khỏi nhà tắm, mái tóc ướt thả trên vai. Ngồi xuống bàn học, tầm mắt cô chợt quét qua căn phòng đối diện, ánh mắt chợt giao nhau. Nhất Minh nở nụ cười tươi vẫy tay với cô. Nâng cánh tay lên anh chỉ nhẹ vào tóc. Hà Diệp vẽ ra nụ cười tươi tắn rồi chạy đi dùng máy sấy làm khô tóc. Mùi dầu gội phảng phất quanh khóe mũi làm những xao động trong lòng cô dần chìm xuống.
Tắt máy sấy, tiếng bước chân Tô Ngọc bước lên cầu thang ngày một rõ ràng. Trên tay cầm chiếc muỗm gõ cửa phòng Hà Diệp.
Tô Ngọc: Xong chưa.
Hà Diệp: Con xuống liền đây ạ.
Tiếng bước chân dội lại xa dần, Hà Diệp mặc trên mình đồng phục trắng, xách cặp đi về phía cầu thang. Ngước mặt nhìn qua căn phòng đối diện cô thoáng dừng bước. Chạy lại mở cửa phòng liền kéo chiếc rèm cửa xanh dương sang hai bên, ánh nắng tràn vào phòng, chú chim chích ở đâu bạo dạn đậu bên bậc cửa sổ, hót vài tiếng. Khóe môi nhếch nhẹ nhàng, Hà Diệp đóng lại cửa phòng, một mạch xuống nhà bếp.
3 người đều đã thay trang phục đi làm, bố Hà Diệp theo thói quen đã ăn xong đang đọc báo sớm, mẹ Hà Diệp vừa ăn vừa thỉnh thoảng nói chuyện với Hà Diệp. Mọi người đều như có như không cố vẽ lên một cuộc sống như trước đây.
Ngoài cửa có tiếng động cơ dừng lại, một tiếng gọi lảnh lót dội vào nhà:
- Bống ơi.
Hà Diệp giật mình chạy ra liền thấy Ngọc Ánh cười tươi rói vẫy tay với mình, Hà Diệp đáp lại rồi chạy vọt vào nhà.
Tô Ngọc: Ánh qua rủ hả Bống?
Hà Diệp: Vâng ạ.
Tô Ngọc: Xem con bé ăn chưa vào đây ăn luôn.
Hà Diệp: Thôi muộn rồi ạ. Để bữa khác.
Hà Diệp xách cặp ra khỏi phòng bếp rồi nói:
- Con đi học đây ạ. Con chào bố mẹ.
Bố Hà Diệp từ trong vọng ra:
- Đi cẩn thận đấy.
Chạy chân sáo tới chỗ Ngọc Ánh, Hà Diệp chọc nhẹ tay lên má cô nàng, ánh mắt nghi ngờ hỏi:
- Gì đây, sao lại đến rủ tui. Khai nhanh, nhà ngươi đã làm điều gì khuất tất cần bổn cung xá tội?
Ngọc Ánh dưới lớp khẩu trang, ánh mắt thoáng bối rối, giọng nói giả lả đáp lại:
- Gì chứ, chị đây ngự giá thân chinh mang kiệu tới đón đi học mà chê à.
Hà Diệp: Hưởng lộc bất ngờ nên nghi ngờ.
Ngọc Ánh: Lên ngựa nào.
Hà Diệp nhẹ nhàng trèo lên xe, bóng dáng hai người biến mất sau góc đường.
Bước chân vào lớp học, mọi người đều như vô tình liếc nhìn Hà Diệp. Nét mặt cô vẫn như mọi ngày, ánh mắt phần nhiều có chút khác biệt, thường xuyên thất thần nghĩ về điều gì đó. Nụ cười cũng bớt phần hồn nhiên, đôi mắt thi thoảng hiện một tầng sương rồi nhanh chóng biến mất.
Buổi học vốn bình thường cho tới khi Bí thư thông báo về việc bên Đoàn trường triển khai một kế hoạch "Ủng hộ người bị thiệt hại trong vụ cháy" vài ngày trước. Ánh mắt cả lớp không tự chủ được nhìn về phía Hà Diệp. Ánh mắt cô hiện lên tia xót xa, đầu hơi cúi xuống như cố giấu đi sự yếu đuối của mình. Bên trên Bí thư vẫn đang phổ biến, bên dưới có những ánh mắt đã thu liễm tia săm soi kia lại. Ngọc Ánh liếc nhìn Hà Diệp, cánh tay vỗ nhẹ lên lưng cô, ánh mắt thầm trừng từng người đang cố nhìn qua đây. Hà Diệp ngẩng đầu, nhỏ giọng nói với Ngọc Ánh:
- Ánh ơi bạn đói.
Ngọc Ánh: Mình đi ra căng-tin.
Nói rồi hai bóng người dần rời khỏi lớp học.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Cách Tôi Công Lược Nam Chính Trong 0.01s
=====================================
Ngọc Ánh sánh vai đi bên cạnh Hà Diệp, đi lướt qua sân bóng, bỗng thấy có quả bóng lăn về phía này. Vài giọng nam vọng ra:
- Bạn ơi đá giúp mình quả bóng vào sân với.
Hà Diệp đưa chân sút mạnh vào quả bóng, quả bóng bay vọt vào trong sân, có tiếng nói hô lên:
- Bóng tốt.
Bên này Ngọc Ánh không nhịn được gào thét:
- Đá cho hẳn hoi không bị thầy túm cổ.
Nói rồi như bay kéo Hà Diệp chạy về phía trước. Đằng sau vang lên tiếng đáp lại nhưng gió đã cản những tiếng lao xao ấy trong những tán cây.
- Bống dậy chưa?
Hà Diệp giật mình tỉnh giấc. Đầu lông mày khẽ nhíu, khóe mặt giật giật vài lần mới sẵn sàng đón ánh bình minh. Hà Diệp vùng người khỏi chăn mở tung cửa sổ. Cơn gió nhẹ đột kích vào phòng thổi bay rèm cửa cùng giấy tờ. Trên bàn học, hai móc khóa nhỏ vẫn vững vàng đứng cạnh chậu cây nhỏ. Tâm trạng có chút phức tạp, tay chạm khẽ vào đầu hai lính cứu hỏa nhỏ, thì thầm cô đáp:
- Chào buổi sáng.
Sắp xếp sách vở vào cặp, vươn mình bước chân vào nhà tắm, dòng nước ấm xối mạnh mẽ lên cơ thể, ánh mắt mơ màng nhìn làn hơi bốc lên phủ kín gian phòng nhỏ. Đôi mắt cô phủ lên một tầng sương rồi nhanh chóng bị những giọt nước trên vòi hoa sen xóa đi dấu vết của tầng sương kia một cách sạch sẽ.
Bước ra khỏi nhà tắm, mái tóc ướt thả trên vai. Ngồi xuống bàn học, tầm mắt cô chợt quét qua căn phòng đối diện, ánh mắt chợt giao nhau. Nhất Minh nở nụ cười tươi vẫy tay với cô. Nâng cánh tay lên anh chỉ nhẹ vào tóc. Hà Diệp vẽ ra nụ cười tươi tắn rồi chạy đi dùng máy sấy làm khô tóc. Mùi dầu gội phảng phất quanh khóe mũi làm những xao động trong lòng cô dần chìm xuống.
Tắt máy sấy, tiếng bước chân Tô Ngọc bước lên cầu thang ngày một rõ ràng. Trên tay cầm chiếc muỗm gõ cửa phòng Hà Diệp.
Tô Ngọc: Xong chưa.
Hà Diệp: Con xuống liền đây ạ.
Tiếng bước chân dội lại xa dần, Hà Diệp mặc trên mình đồng phục trắng, xách cặp đi về phía cầu thang. Ngước mặt nhìn qua căn phòng đối diện cô thoáng dừng bước. Chạy lại mở cửa phòng liền kéo chiếc rèm cửa xanh dương sang hai bên, ánh nắng tràn vào phòng, chú chim chích ở đâu bạo dạn đậu bên bậc cửa sổ, hót vài tiếng. Khóe môi nhếch nhẹ nhàng, Hà Diệp đóng lại cửa phòng, một mạch xuống nhà bếp.
3 người đều đã thay trang phục đi làm, bố Hà Diệp theo thói quen đã ăn xong đang đọc báo sớm, mẹ Hà Diệp vừa ăn vừa thỉnh thoảng nói chuyện với Hà Diệp. Mọi người đều như có như không cố vẽ lên một cuộc sống như trước đây.
Ngoài cửa có tiếng động cơ dừng lại, một tiếng gọi lảnh lót dội vào nhà:
- Bống ơi.
Hà Diệp giật mình chạy ra liền thấy Ngọc Ánh cười tươi rói vẫy tay với mình, Hà Diệp đáp lại rồi chạy vọt vào nhà.
Tô Ngọc: Ánh qua rủ hả Bống?
Hà Diệp: Vâng ạ.
Tô Ngọc: Xem con bé ăn chưa vào đây ăn luôn.
Hà Diệp: Thôi muộn rồi ạ. Để bữa khác.
Hà Diệp xách cặp ra khỏi phòng bếp rồi nói:
- Con đi học đây ạ. Con chào bố mẹ.
Bố Hà Diệp từ trong vọng ra:
- Đi cẩn thận đấy.
Chạy chân sáo tới chỗ Ngọc Ánh, Hà Diệp chọc nhẹ tay lên má cô nàng, ánh mắt nghi ngờ hỏi:
- Gì đây, sao lại đến rủ tui. Khai nhanh, nhà ngươi đã làm điều gì khuất tất cần bổn cung xá tội?
Ngọc Ánh dưới lớp khẩu trang, ánh mắt thoáng bối rối, giọng nói giả lả đáp lại:
- Gì chứ, chị đây ngự giá thân chinh mang kiệu tới đón đi học mà chê à.
Hà Diệp: Hưởng lộc bất ngờ nên nghi ngờ.
Ngọc Ánh: Lên ngựa nào.
Hà Diệp nhẹ nhàng trèo lên xe, bóng dáng hai người biến mất sau góc đường.
Bước chân vào lớp học, mọi người đều như vô tình liếc nhìn Hà Diệp. Nét mặt cô vẫn như mọi ngày, ánh mắt phần nhiều có chút khác biệt, thường xuyên thất thần nghĩ về điều gì đó. Nụ cười cũng bớt phần hồn nhiên, đôi mắt thi thoảng hiện một tầng sương rồi nhanh chóng biến mất.
Buổi học vốn bình thường cho tới khi Bí thư thông báo về việc bên Đoàn trường triển khai một kế hoạch "Ủng hộ người bị thiệt hại trong vụ cháy" vài ngày trước. Ánh mắt cả lớp không tự chủ được nhìn về phía Hà Diệp. Ánh mắt cô hiện lên tia xót xa, đầu hơi cúi xuống như cố giấu đi sự yếu đuối của mình. Bên trên Bí thư vẫn đang phổ biến, bên dưới có những ánh mắt đã thu liễm tia săm soi kia lại. Ngọc Ánh liếc nhìn Hà Diệp, cánh tay vỗ nhẹ lên lưng cô, ánh mắt thầm trừng từng người đang cố nhìn qua đây. Hà Diệp ngẩng đầu, nhỏ giọng nói với Ngọc Ánh:
- Ánh ơi bạn đói.
Ngọc Ánh: Mình đi ra căng-tin.
Nói rồi hai bóng người dần rời khỏi lớp học.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Cách Tôi Công Lược Nam Chính Trong 0.01s
=====================================
Ngọc Ánh sánh vai đi bên cạnh Hà Diệp, đi lướt qua sân bóng, bỗng thấy có quả bóng lăn về phía này. Vài giọng nam vọng ra:
- Bạn ơi đá giúp mình quả bóng vào sân với.
Hà Diệp đưa chân sút mạnh vào quả bóng, quả bóng bay vọt vào trong sân, có tiếng nói hô lên:
- Bóng tốt.
Bên này Ngọc Ánh không nhịn được gào thét:
- Đá cho hẳn hoi không bị thầy túm cổ.
Nói rồi như bay kéo Hà Diệp chạy về phía trước. Đằng sau vang lên tiếng đáp lại nhưng gió đã cản những tiếng lao xao ấy trong những tán cây.