Chương 50: Cách người ta tôn trọng cơ thể của người thương, cũng là một loại ngôn ngữ nói yêu
Mồng hai Tết, Hà Diệp về ngoại. Ở nhà đã có ông bà nội nên cô về ngoại sớm một ngày, tiện cho việc ngày hôm sau sẽ vào viện ăn Tết cùng bố mẹ.
Con đường về quê dài và hun hút những cây phi lao. Con đường khi xưa cả nhà đèo nhau về. Nay đã mở rộng thành đường quốc lộ. Nhà cao tầng san sát, những kiến trúc từ Á đến Âu, tiếp thu và xây dựng đan xen nhau.
Hà Diệp ngắm nhìn ven đường, hai tay ôm chặt người đằng trước. Hôm nay, Nhất Minh về cùng cô.
Về tới cổng nhà bà ngoại. Dì hai đã tới. Nhìn thấy mọi người, Hà Diệp nắm lấy tay Nhất Minh, tay còn lại xách theo túi quà.
Chào hỏi mọi người xong, Hà Diệp bèn nói:
- Đây là anh Minh - người yêu con ạ.
Bà ngoại cười hiền từ nói:
- Đẹp trai quá. Đây là thằng cu gần nhà đúng không?
Hà Diệp ngượng ngùng, gò má ửng hồng đáp:
- Dạ, bà ngoại.
Dì hai cười lớn, từ trong túi rút ra hai phong bao lì xì nói:
- Thế này là bác Ngọc sau có rể gần nhà, không lo mất con gái rồi. Nào, lại đây dì lì xì cho.
Được mọi người mở hàng tuổi mới xong. Nhất Minh từ trong túi lấy ra hai phong bao lì xì, tiến về phía ông bà ngoại, anh lễ phép nói:
- Dạ con cùng em về nhà mình chơi nhân dịp năm mới. Con có mấy đồng biếu ông bà ạ.
Ông bà ngoại cười tươi rói, nhận lấy phong bao lì xì. Bọn trẻ con xếp hàng lấy tiền mừng năm mới. Không khí vui tươi, rộn ràng. Mất công Hà Diệp suy nghĩ cả đoạn đường để tìm cách giải vây cho anh, ai mà ngờ anh ra mắt họ ngoại nhà cô không có chút trở ngại gì như thế.
Hà Diệp len lén nhìn anh ở mâm trên đang uống rượu cùng cậu, gương mặt đỏ lên vì cồn, ánh mắt vẫn kiên định, thẳng tắp. Dì hai bên cạnh bắt được gian tình bèn nói:
- Rớt quai hàm ra rồi con ơi.
Hà Diệp giật mình, ngại ngùng cúi đầu gắp đồ ăn, miệng nhỏ vội lấp liếm:
- Con sợ anh ấy uống say tẹo không tỉnh táo để lấy xe.
Dì hai bèn vạch trần cái cớ cô lấp liếm:
- Giờ taxi còn thiếu gì, lo cho chàng thì cứ nhận, sao mà phải ngại. Ngày xưa đưa chú về dì cũng thấp thỏm như vậy mà.
Hà Diệp không nói gì, khuôn mặt nhỏ phiến hồng như người say.
Di Hai lại nhìn cô nhỏ giọng:
- Còn đang đi học, nhớ phải biết giữ mình nghe chưa? Đang học mà lại chồng con vào là dang dở đấy.
Hà Diệp ngước đầu, ánh mắt thoáng bối rối rồi lập tức thẳng tắp nhìn dì hai.
- Bọn con chưa có làm gì cả, mới chỉ nắm tay.
Lời nói dối mượt mà như vậy, cô nói ra một cách trơn tru. Cô sợ ngày đầu tiên anh về nhà, mọi người đã có ý xấu với anh. Sợ rằng anh vì vậy mà bị đánh giá là kẻ thiếu chín chắn. So với việc yêu đương thắm thiết, cô muốn một tương lai lâu dài hơn với anh.
Đúng như dự đoán, anh thành công bị cậu chuốc say. Một người uống rượu chắc tay như cậu, đương nhiên đưa ra thử thách không tầm thường. Cậu là người uống rượu lâu năm, còn Nhất Minh.. chắc bình thường bạn bè cũng có uống, nhưng chắc uống cho vui.
Không thể về ngay được, mợ bảo Hà Diệp dắt anh lên phòng nghỉ cho khách.
Hà Diệp dìu anh lên tầng trên xong, đóng cửa, bèn thẳng tắp khẽ nói:
- Hết người rồi, anh đứng thẳng lên cho em.
Nhất Minh vẫn lặng im, đầu gục bên vai Hà Diệp.
Hà Diệp: Anh còn trả vờ với em.
Nhất Minh cười khẽ, hai tay ôm lấy cơ thể cô. Đầu tựa vào vai cô, giọng nói trầm khàn, chậm rãi. Hơi rượu phả vương vấn bên chóp mũi cô..
Nhất Minh: Bị em phát hiện rồi sao.
Hà Diệp: Anh cao hơn hẳn em, trọng lượng cơ thể cũng hơn nhiều, khi nãy em tưởng anh say thật, có chút lo. Nhưng khi dìu anh em mới thấy, anh vẫn tự chủ bước đi, chẳng qua người cố tình tựa vào em mà thôi.
Nhất Minh: Anh đâu thể không say. Hơn nữa, anh đã uống rượu rồi, không thể đưa em về. Vậy cứ ở lại một lát đi.
Hà Diệp: Đúng là mưu mô.
Nhất Minh: Quả thực có chút say mà. Em không tin anh đã uống rất nhiều rượu sao.
Nhất Minh nhẹ giọng tủi thâ, cằm dụi trên vai Hà Diệp, như tủi thân, cũng vừa ủy khuất.
Khuôn mặt anh nóng hổi, hơi thở khi này đã phả sau gáy cô, lần này anh trực tiếp xoay đầu, mặt áp lên cổ cô. Cả cơ thể cô như bị dòng điện làm cho tê liệt. Lắp bắp một hồi mới hỏi ra câu:
- Anh.. Say thật sao?
Nhất Minh: Ừm. Hơi chóng mặt một chút.
Hà Diệp: Vậy anh nghỉ ngơi đi, em xuống dọn dẹp với mọi người.
Nhất Minh: Cho anh dựa một chút.
Hình như ngoài việc phả từng hơi thở nóng bỏng lên cổ cô, anh cũng không làm gì cả. Hà Diệp đứng im, như một lời chấp thuận để anh ôm.
Nhất Minh cảm nhận được một tia lửa nhen nhóm trong lòng. Thực sự muốn hôn cô nhưng sợ châm lửa tại đây sẽ không thể dập tắt. Cô gái nhỏ này cũng sẽ bị anh dọa sợ mất.
Thật sự chỉ một lúc sau, Nhất Minh khẽ nói:
- Anh nằm một lát cho đỡ đau đầu.
Hà Diệp: Được. Em đi xuống dọn dẹp. Chút nữa sẽ pha nước mật ong cho anh.
Nhất Minh thơm nhẹ lên má cô, nằm bịch xuống giường.
Cả cơ thể đang thả lỏng bỗng chốc hóa đá. Cô lấy chăn đắp cho anh xong liền ra ngoài.
Dọn dẹp xong xuôi, khi quay lại phòng trên tay đã cầm theo một ly nước mật ong.
Hai mắt Nhất Minh nhắm nghiền, hình như đã ngủ rồi. Đặt cốc nước ở bàn nhỏ bên cạnh. Hà Diệp định đưa tay kéo lại chăn thì một bàn tay khác vươn ra, kéo cô nằm xuống. Lần này cô đã hiểu cảm giác anh dồn nửa trọng lực lên người cô là gì. Bị kéo xuống đột ngột, Hà Diệp suýt chút nữa đã kêu lên.
Nhất Minh: Dọn xong rồi sao?
Hà Diệp: Xong rồi ạ. Dì hai về rồi, cậu mợ thì về ngoại.
Nhất Minh ôm cô. Không nói gì.
Hà Diệp: Anh đỡ say chưa?
Nhất Minh: Một chút.
Hà Diệp: Vậy mau uống trà mật ong đi.
Nhất Minh buông cô, tay với lấy trà mật ong uống.
Nhìn ly nước cạn dần, cô khẽ hỏi:
- Ngon không anh?
Nhất Minh không trả lời, đặt ly nước xuống liền tiếp tục ôm Hà Diệp, mắt nhìn đôi môi nhỏ xinh của cô, đặt xuống một nụ hôn. Vẫn là vị mềm mềm như lần trước. Môi lưỡi chạm nhau. Nhất Minh dùng đầu lưỡi của mình tiến đến chạm vào lưỡi cô.
Vị trà mật ong giải rượu trên lưỡi anh vẫn còn nguyên hương vị, Hà Diệp nếm được mùi vị ngọt ngào ấy, tham lam nhận lấy dư vị từ đầu lưỡi anh.
Thì ra, có những hương vị không cần cảm nhận bằng lời nói, có thể trực tiếp nói cho nhau biết.
Nhất Minh nhận thấy sự tiếp nhận của cô, tay ôm eo cô siết chặt hơn, cả cơ thể cô bị nhấc tới gần anh. Giữa hai người vẫn kẹt lại lớp chăn bông mỏng. Bàn tay Nhất Minh di chuyển xuống bên dưới, đầu ngón tay cảm nhận được làn da non mềm. Anh chợt nhớ ra hôm nay cô mặc váy. Xúc cảm trên những đầu ngón tay còn nguyên vẹn. Hai người đều giật mình với sự đụng chạm này. Nhất Minh lập tức quay tay trở lại ôm eo cô, triền miên đắm mình vào nụ hôn, dùng lý trí cuối cùng để nhắc nhở mình rằng: Chỉ có thể hôn thôi!
Chỉ một tấm chăn, không đủ sức ngăn được nhiệt lượng tỏa ra từ người đàn ông đang siết cô thật chặt. Dư vị này, thật khiến người ta đắm chìm.
* * *
Lại là tác giả đây.
Nhất Minh nhất định phải tử tế. Không tử tế tui đá anh làm nam phụ liền.
Con đường về quê dài và hun hút những cây phi lao. Con đường khi xưa cả nhà đèo nhau về. Nay đã mở rộng thành đường quốc lộ. Nhà cao tầng san sát, những kiến trúc từ Á đến Âu, tiếp thu và xây dựng đan xen nhau.
Hà Diệp ngắm nhìn ven đường, hai tay ôm chặt người đằng trước. Hôm nay, Nhất Minh về cùng cô.
Về tới cổng nhà bà ngoại. Dì hai đã tới. Nhìn thấy mọi người, Hà Diệp nắm lấy tay Nhất Minh, tay còn lại xách theo túi quà.
Chào hỏi mọi người xong, Hà Diệp bèn nói:
- Đây là anh Minh - người yêu con ạ.
Bà ngoại cười hiền từ nói:
- Đẹp trai quá. Đây là thằng cu gần nhà đúng không?
Hà Diệp ngượng ngùng, gò má ửng hồng đáp:
- Dạ, bà ngoại.
Dì hai cười lớn, từ trong túi rút ra hai phong bao lì xì nói:
- Thế này là bác Ngọc sau có rể gần nhà, không lo mất con gái rồi. Nào, lại đây dì lì xì cho.
Được mọi người mở hàng tuổi mới xong. Nhất Minh từ trong túi lấy ra hai phong bao lì xì, tiến về phía ông bà ngoại, anh lễ phép nói:
- Dạ con cùng em về nhà mình chơi nhân dịp năm mới. Con có mấy đồng biếu ông bà ạ.
Ông bà ngoại cười tươi rói, nhận lấy phong bao lì xì. Bọn trẻ con xếp hàng lấy tiền mừng năm mới. Không khí vui tươi, rộn ràng. Mất công Hà Diệp suy nghĩ cả đoạn đường để tìm cách giải vây cho anh, ai mà ngờ anh ra mắt họ ngoại nhà cô không có chút trở ngại gì như thế.
Hà Diệp len lén nhìn anh ở mâm trên đang uống rượu cùng cậu, gương mặt đỏ lên vì cồn, ánh mắt vẫn kiên định, thẳng tắp. Dì hai bên cạnh bắt được gian tình bèn nói:
- Rớt quai hàm ra rồi con ơi.
Hà Diệp giật mình, ngại ngùng cúi đầu gắp đồ ăn, miệng nhỏ vội lấp liếm:
- Con sợ anh ấy uống say tẹo không tỉnh táo để lấy xe.
Dì hai bèn vạch trần cái cớ cô lấp liếm:
- Giờ taxi còn thiếu gì, lo cho chàng thì cứ nhận, sao mà phải ngại. Ngày xưa đưa chú về dì cũng thấp thỏm như vậy mà.
Hà Diệp không nói gì, khuôn mặt nhỏ phiến hồng như người say.
Di Hai lại nhìn cô nhỏ giọng:
- Còn đang đi học, nhớ phải biết giữ mình nghe chưa? Đang học mà lại chồng con vào là dang dở đấy.
Hà Diệp ngước đầu, ánh mắt thoáng bối rối rồi lập tức thẳng tắp nhìn dì hai.
- Bọn con chưa có làm gì cả, mới chỉ nắm tay.
Lời nói dối mượt mà như vậy, cô nói ra một cách trơn tru. Cô sợ ngày đầu tiên anh về nhà, mọi người đã có ý xấu với anh. Sợ rằng anh vì vậy mà bị đánh giá là kẻ thiếu chín chắn. So với việc yêu đương thắm thiết, cô muốn một tương lai lâu dài hơn với anh.
Đúng như dự đoán, anh thành công bị cậu chuốc say. Một người uống rượu chắc tay như cậu, đương nhiên đưa ra thử thách không tầm thường. Cậu là người uống rượu lâu năm, còn Nhất Minh.. chắc bình thường bạn bè cũng có uống, nhưng chắc uống cho vui.
Không thể về ngay được, mợ bảo Hà Diệp dắt anh lên phòng nghỉ cho khách.
Hà Diệp dìu anh lên tầng trên xong, đóng cửa, bèn thẳng tắp khẽ nói:
- Hết người rồi, anh đứng thẳng lên cho em.
Nhất Minh vẫn lặng im, đầu gục bên vai Hà Diệp.
Hà Diệp: Anh còn trả vờ với em.
Nhất Minh cười khẽ, hai tay ôm lấy cơ thể cô. Đầu tựa vào vai cô, giọng nói trầm khàn, chậm rãi. Hơi rượu phả vương vấn bên chóp mũi cô..
Nhất Minh: Bị em phát hiện rồi sao.
Hà Diệp: Anh cao hơn hẳn em, trọng lượng cơ thể cũng hơn nhiều, khi nãy em tưởng anh say thật, có chút lo. Nhưng khi dìu anh em mới thấy, anh vẫn tự chủ bước đi, chẳng qua người cố tình tựa vào em mà thôi.
Nhất Minh: Anh đâu thể không say. Hơn nữa, anh đã uống rượu rồi, không thể đưa em về. Vậy cứ ở lại một lát đi.
Hà Diệp: Đúng là mưu mô.
Nhất Minh: Quả thực có chút say mà. Em không tin anh đã uống rất nhiều rượu sao.
Nhất Minh nhẹ giọng tủi thâ, cằm dụi trên vai Hà Diệp, như tủi thân, cũng vừa ủy khuất.
Khuôn mặt anh nóng hổi, hơi thở khi này đã phả sau gáy cô, lần này anh trực tiếp xoay đầu, mặt áp lên cổ cô. Cả cơ thể cô như bị dòng điện làm cho tê liệt. Lắp bắp một hồi mới hỏi ra câu:
- Anh.. Say thật sao?
Nhất Minh: Ừm. Hơi chóng mặt một chút.
Hà Diệp: Vậy anh nghỉ ngơi đi, em xuống dọn dẹp với mọi người.
Nhất Minh: Cho anh dựa một chút.
Hình như ngoài việc phả từng hơi thở nóng bỏng lên cổ cô, anh cũng không làm gì cả. Hà Diệp đứng im, như một lời chấp thuận để anh ôm.
Nhất Minh cảm nhận được một tia lửa nhen nhóm trong lòng. Thực sự muốn hôn cô nhưng sợ châm lửa tại đây sẽ không thể dập tắt. Cô gái nhỏ này cũng sẽ bị anh dọa sợ mất.
Thật sự chỉ một lúc sau, Nhất Minh khẽ nói:
- Anh nằm một lát cho đỡ đau đầu.
Hà Diệp: Được. Em đi xuống dọn dẹp. Chút nữa sẽ pha nước mật ong cho anh.
Nhất Minh thơm nhẹ lên má cô, nằm bịch xuống giường.
Cả cơ thể đang thả lỏng bỗng chốc hóa đá. Cô lấy chăn đắp cho anh xong liền ra ngoài.
Dọn dẹp xong xuôi, khi quay lại phòng trên tay đã cầm theo một ly nước mật ong.
Hai mắt Nhất Minh nhắm nghiền, hình như đã ngủ rồi. Đặt cốc nước ở bàn nhỏ bên cạnh. Hà Diệp định đưa tay kéo lại chăn thì một bàn tay khác vươn ra, kéo cô nằm xuống. Lần này cô đã hiểu cảm giác anh dồn nửa trọng lực lên người cô là gì. Bị kéo xuống đột ngột, Hà Diệp suýt chút nữa đã kêu lên.
Nhất Minh: Dọn xong rồi sao?
Hà Diệp: Xong rồi ạ. Dì hai về rồi, cậu mợ thì về ngoại.
Nhất Minh ôm cô. Không nói gì.
Hà Diệp: Anh đỡ say chưa?
Nhất Minh: Một chút.
Hà Diệp: Vậy mau uống trà mật ong đi.
Nhất Minh buông cô, tay với lấy trà mật ong uống.
Nhìn ly nước cạn dần, cô khẽ hỏi:
- Ngon không anh?
Nhất Minh không trả lời, đặt ly nước xuống liền tiếp tục ôm Hà Diệp, mắt nhìn đôi môi nhỏ xinh của cô, đặt xuống một nụ hôn. Vẫn là vị mềm mềm như lần trước. Môi lưỡi chạm nhau. Nhất Minh dùng đầu lưỡi của mình tiến đến chạm vào lưỡi cô.
Vị trà mật ong giải rượu trên lưỡi anh vẫn còn nguyên hương vị, Hà Diệp nếm được mùi vị ngọt ngào ấy, tham lam nhận lấy dư vị từ đầu lưỡi anh.
Thì ra, có những hương vị không cần cảm nhận bằng lời nói, có thể trực tiếp nói cho nhau biết.
Nhất Minh nhận thấy sự tiếp nhận của cô, tay ôm eo cô siết chặt hơn, cả cơ thể cô bị nhấc tới gần anh. Giữa hai người vẫn kẹt lại lớp chăn bông mỏng. Bàn tay Nhất Minh di chuyển xuống bên dưới, đầu ngón tay cảm nhận được làn da non mềm. Anh chợt nhớ ra hôm nay cô mặc váy. Xúc cảm trên những đầu ngón tay còn nguyên vẹn. Hai người đều giật mình với sự đụng chạm này. Nhất Minh lập tức quay tay trở lại ôm eo cô, triền miên đắm mình vào nụ hôn, dùng lý trí cuối cùng để nhắc nhở mình rằng: Chỉ có thể hôn thôi!
Chỉ một tấm chăn, không đủ sức ngăn được nhiệt lượng tỏa ra từ người đàn ông đang siết cô thật chặt. Dư vị này, thật khiến người ta đắm chìm.
* * *
Lại là tác giả đây.
Nhất Minh nhất định phải tử tế. Không tử tế tui đá anh làm nam phụ liền.