Chương 55
Mưa rào kéo nắng hạ lên cao, những cành phượng đỏ đốt cháy rực cả khoảng trời. Mùa hạ tràn vào khung cửa sổ bằng tiếng ve. Không khí giục dã của mùa thi rộn ràng trong từng cánh cửa lớp còn đang mở. Khối 10 và 11 đã nghỉ từ lâu. Ngày làm lễ trưởng thành, sân trường chia làm hai nửa. Hai phần ba sân trường ngập trong màu trắng của áo đồng phục học sinh, quần tối màu. Phần còn lại là áo dài trắng xen lẫn với blazer đen.
Ngày ấy, đã gần 1 tháng Hà Diệp không vào mạng xã hội. Không rõ trốn tránh điều gì, chỉ biết muốn tập trung hết sức mình cho kì thi trước mắt, không lo nghĩ, không đắn đo vì bất cứ điều gì nữa.
Ngồi dưới sân trường ngập nắng. Hà Diệp tải lại mạng xã hội. Mở tin nhắn mess đầu tiên, là Nhất Minh gửi.
Anh nhà: Hôm nay tổng kết và lễ trưởng thành nhỉ. Chúc mừng bạn Quách Hà Diệp, trường học không cản được em tung cánh bay giữa trời nữa. Chúc mừng trưởng thành.
Tin nhắn được gửi từ nửa đêm. Chỗ anh chắc vừa sáng.
Hà Diệp không đáp lại, cô vào tin nhắn vừa được gửi tới. Là của Kim Yến.
Chị: Trưởng thành thật rồi gái ơi. Chúc Bống có tất cả trừ vất vả. Sải rộng như cánh ưng, chinh phục cả bầu trời.
Bống: Sóng gió phủ đời Bống, tương lai nhờ chị Yến.
Chị: Chị tham gia "Bác sĩ không biên giới" rồi. Giờ đang ở Lào, không về chụp ảnh cùng Bống được.
Bống: Để em ghép ảnh chị em mình.
Chị: Oke. Vậy chị off trước đây.
Bống: Nhớ chụp ảnh cho em nhé.
Chị: Aukey.
Hà Diệp vào trang cá nhân của Kim Yến. Từng dòng trạng thái đều như một con người mới, chỉ là trạng thái quan hệ vẫn là "đang hẹn hò với Quách Minh Huy". Chị ấy chưa quên được một tình yêu gần một thập kỉ. Cũng chưa quên được những lời hứa cùng anh cô đi tình nguyện quốc tế.
Anh Bờm, anh đang cùng chị Yến, đi khắp mọi nơi phải không?
Cô nhìn màn hình điện thoại, rồi lại xóa ứng dụng.
Hôm nay nhìn sân trường vắng lặng, chỉ có mùi giấy photo vẫn vương chút nóng hổi vừa in xong, không gian chẳng mấy chốc sẽ kéo tới ngày thi.
Hà Diệp đã nhận được giấy báo trúng tuyển từ ngôi trường cô mơ ước. Một sinh viên truyền thông của tương lai. Áp lực từ thi cử với cô, không khó khăn đến thế. Ngọc Ánh sẽ đi du học, tên Nhật Nam kia cũng cắp vali cùng cô đi. Hai người kia cũng đã nhận được giấy báo trúng tuyển sau cô một ngày. Có chút không đành lòng, hai người bạn thân đều cách biệt phương trời.
Cơn mưa rào đặt dấu chấm hết cho mùa thi năm ấy. Từng bông hoa sen đã nở thơm ngát ao làng.
Nhất Minh còn 3 tuần nữa sẽ trở về.
Thi xong, lớp cô tụ tập ăn một bữa. Nhân duyên thế nào chọn nơi liên hoan lại cùng lớp chuyên Lý, hai lớp quen nhau nên quyết định liên hoan chung.
Hôm ý cả bọn buông xõa, mọi người đều mặc sức tung hoành cho lần ăn chơi cuối cùng, quậy cùng nhau. Sau này khi mỗi người một nơi, phương trời bốn phương tụ về một chốn, sẽ còn đâu những bữa tiệc cháy cùng tuổi trẻ.
Hà Diệp hơi choáng bèn ra ngoài hóng gió. Một lát sau liền thấy trên vai một mảng ấm áp.
Trường Phong: Sao lại đứng ngoài này?
Hà Diệp nhìn chiếc áo sơ mi trên vai, định lấy xuống. Cánh tay Trường Phong ngăn lại, khẽ cười.
Trường Phong: Gì vậy. Khoác đi. Vừa uống rượu xong ra ngoài này hóng gió. Mặc vào khéo bị cảm.
Hà Diệp: Cảm ơn cậu. Không ngồi trong với mọi người à.
Trường Phong: Ra đây một chút cho thoáng.
Hà Diệp gật đầu, im lặng ngắm nhìn khoảng tối thu và trong mắt.
Thời gian tưởng chừng như cô đọng lại, tạm dừng chân ở khoảnh khắc giữa khoảng sáng hắt ra của ánh đèn, có một đôi nam nữ ngồi ngắm màn đêm tĩnh lặng.
Trường Phong cất tiếng gọi, nhẹ như tiếng gió lướt qua.
Trường Phong: Hà Diệp.
Hà Diệp: Ừm.
Màn đêm dừng lại, ánh sao trời rơi trên đôi mắt cô. Khoảnh khắc này, trong mắt cậu thanh niên trẻ chỉ còn bóng hình một cô gái.
Trường Phong: Hà Diệp, mình thích cậu. Từ rất lâu rồi.
Hà Diệp ngẩn ngơ, cô bối rồi cất lời: Trường Phong, mình..
Trường Phong: Mình biết, mình chỉ tỏ tình để chấm hết mối tình thanh xuân này thôi. Cậu ngồi đây nhé, nhanh vào kẻo lạnh, mình đi trước đây.
Hà Diệp nhìn theo bóng lưng chàng trai, thẳng tắp, vẫn là dáng vẻ cao ngạo trong trí nhớ.
Trường Phong bỏ lại mối tình thầm thương, chấm hết cho một hạt giống thối trong đất, không kịp nở mầm khi xuân sang. Sau này xuân sang hạ tàn, mình và cậu đi qua đời nhau không còn quen thuộc.
Ngày ấy, đã gần 1 tháng Hà Diệp không vào mạng xã hội. Không rõ trốn tránh điều gì, chỉ biết muốn tập trung hết sức mình cho kì thi trước mắt, không lo nghĩ, không đắn đo vì bất cứ điều gì nữa.
Ngồi dưới sân trường ngập nắng. Hà Diệp tải lại mạng xã hội. Mở tin nhắn mess đầu tiên, là Nhất Minh gửi.
Anh nhà: Hôm nay tổng kết và lễ trưởng thành nhỉ. Chúc mừng bạn Quách Hà Diệp, trường học không cản được em tung cánh bay giữa trời nữa. Chúc mừng trưởng thành.
Tin nhắn được gửi từ nửa đêm. Chỗ anh chắc vừa sáng.
Hà Diệp không đáp lại, cô vào tin nhắn vừa được gửi tới. Là của Kim Yến.
Chị: Trưởng thành thật rồi gái ơi. Chúc Bống có tất cả trừ vất vả. Sải rộng như cánh ưng, chinh phục cả bầu trời.
Bống: Sóng gió phủ đời Bống, tương lai nhờ chị Yến.
Chị: Chị tham gia "Bác sĩ không biên giới" rồi. Giờ đang ở Lào, không về chụp ảnh cùng Bống được.
Bống: Để em ghép ảnh chị em mình.
Chị: Oke. Vậy chị off trước đây.
Bống: Nhớ chụp ảnh cho em nhé.
Chị: Aukey.
Hà Diệp vào trang cá nhân của Kim Yến. Từng dòng trạng thái đều như một con người mới, chỉ là trạng thái quan hệ vẫn là "đang hẹn hò với Quách Minh Huy". Chị ấy chưa quên được một tình yêu gần một thập kỉ. Cũng chưa quên được những lời hứa cùng anh cô đi tình nguyện quốc tế.
Anh Bờm, anh đang cùng chị Yến, đi khắp mọi nơi phải không?
Cô nhìn màn hình điện thoại, rồi lại xóa ứng dụng.
Hôm nay nhìn sân trường vắng lặng, chỉ có mùi giấy photo vẫn vương chút nóng hổi vừa in xong, không gian chẳng mấy chốc sẽ kéo tới ngày thi.
Hà Diệp đã nhận được giấy báo trúng tuyển từ ngôi trường cô mơ ước. Một sinh viên truyền thông của tương lai. Áp lực từ thi cử với cô, không khó khăn đến thế. Ngọc Ánh sẽ đi du học, tên Nhật Nam kia cũng cắp vali cùng cô đi. Hai người kia cũng đã nhận được giấy báo trúng tuyển sau cô một ngày. Có chút không đành lòng, hai người bạn thân đều cách biệt phương trời.
Cơn mưa rào đặt dấu chấm hết cho mùa thi năm ấy. Từng bông hoa sen đã nở thơm ngát ao làng.
Nhất Minh còn 3 tuần nữa sẽ trở về.
Thi xong, lớp cô tụ tập ăn một bữa. Nhân duyên thế nào chọn nơi liên hoan lại cùng lớp chuyên Lý, hai lớp quen nhau nên quyết định liên hoan chung.
Hôm ý cả bọn buông xõa, mọi người đều mặc sức tung hoành cho lần ăn chơi cuối cùng, quậy cùng nhau. Sau này khi mỗi người một nơi, phương trời bốn phương tụ về một chốn, sẽ còn đâu những bữa tiệc cháy cùng tuổi trẻ.
Hà Diệp hơi choáng bèn ra ngoài hóng gió. Một lát sau liền thấy trên vai một mảng ấm áp.
Trường Phong: Sao lại đứng ngoài này?
Hà Diệp nhìn chiếc áo sơ mi trên vai, định lấy xuống. Cánh tay Trường Phong ngăn lại, khẽ cười.
Trường Phong: Gì vậy. Khoác đi. Vừa uống rượu xong ra ngoài này hóng gió. Mặc vào khéo bị cảm.
Hà Diệp: Cảm ơn cậu. Không ngồi trong với mọi người à.
Trường Phong: Ra đây một chút cho thoáng.
Hà Diệp gật đầu, im lặng ngắm nhìn khoảng tối thu và trong mắt.
Thời gian tưởng chừng như cô đọng lại, tạm dừng chân ở khoảnh khắc giữa khoảng sáng hắt ra của ánh đèn, có một đôi nam nữ ngồi ngắm màn đêm tĩnh lặng.
Trường Phong cất tiếng gọi, nhẹ như tiếng gió lướt qua.
Trường Phong: Hà Diệp.
Hà Diệp: Ừm.
Màn đêm dừng lại, ánh sao trời rơi trên đôi mắt cô. Khoảnh khắc này, trong mắt cậu thanh niên trẻ chỉ còn bóng hình một cô gái.
Trường Phong: Hà Diệp, mình thích cậu. Từ rất lâu rồi.
Hà Diệp ngẩn ngơ, cô bối rồi cất lời: Trường Phong, mình..
Trường Phong: Mình biết, mình chỉ tỏ tình để chấm hết mối tình thanh xuân này thôi. Cậu ngồi đây nhé, nhanh vào kẻo lạnh, mình đi trước đây.
Hà Diệp nhìn theo bóng lưng chàng trai, thẳng tắp, vẫn là dáng vẻ cao ngạo trong trí nhớ.
Trường Phong bỏ lại mối tình thầm thương, chấm hết cho một hạt giống thối trong đất, không kịp nở mầm khi xuân sang. Sau này xuân sang hạ tàn, mình và cậu đi qua đời nhau không còn quen thuộc.