Chương : 3
Ba người duy trì trầm mặc không lâu lắm, rồi vẫn giống như trước đây bị bạn học Bành Tri Hàn đánh vỡ.
“A, mình ngốc thật!”
“Sao vậy Tiểu Hàn?” Lý Nhược Quang bị câu bất thình lình dọa sợ.
“Người yêu của Tạ cẩn, nhất định Tạ Du biết là ai, bọn mình đi hỏi hắn không phải là được sao!” Còn chưa nói hết, người nào đó đã thu dọn xong mọi thứ liền xông ra ngoài.
“Tiểu… Tiểu Hàn!” Không kịp nhắc nhở nhỏ người ta còn đang hẹn hò, Lý Nhược Quang chỉ có thể xông ra theo.
“ …Một ngày nào đó mình phải giải quyết nhỏ này.” Đối với Bành Tri Hàn lại kéo Tiểu Quang đi làm chuyện xấu, Tô Tuyền nghiến răng nghiến lợi cũng chỉ có thể đi theo.
Tuy chỉ vài phút nhưng hiển nhiên Tạ Du và cô gái kia đã đi xa. Ba người vòng vèo loanh quanh ở trong đám người tìm nửa ngày cũng không thấy bóng dáng bọn họ.
“Hộc… Chạy mệt quá, rốt cuộc chạy đâu mất rồi?” Trong con hẻm quanh co ngoằn nghèo đến hôn mê, Bành Tri Hàn ná thở phì phò.
“Mà đây là đâu?” Lý Nhược Quang nhìn xung quanh.
Đây rõ ràng là một hẻm nhỏ hoang vu, tường đất cũ ẩm ướt tỏa ra mùi đặc trưng của mùa hè. Cách con hẻm thẳng tắp vài mét mới có cái bóng đèn nhỏ đung đưa, tảng đá bên đường dưới ánh đèn lờ mờ tạo thành cái bóng tối. Vài con thiêu thân mỏi mệt vỗ cánh, lòng vòng dưới quầng sáng đèn đường màu vàng.
“Lần này tự chúng ta cũng không ra được.” Miệng nói mặt lại chẳng chút sợ hãi. Tô Tuyền kéo Lý Nhược Quang. “Mà này, chỗ này rất hợp để hẹn hò, lần sau chúng ta tới đây đi.”
Tuyệt không thương hương tiếc ngọc đánh tay Tô Tuyền về, Lý Nhược Quang vừa muốn mở miệng mắng lại bị Bành Tri Hàn bịt miệng.
“Suỵt, cậu nghe… ”
Sâu trong hẻm nhỏ, loáng thoáng có tiếng người.
“Đi xem.” Bành Tri Hàn nhỏ giọng nói.
Trợn trắng mắt, Tô Tuyền nghĩ sao nhỏ lại thích lo chuyện bao đồng như vậy. Nhưng nhìn thấy Lý Nhược Quang đã cùng bà hoàng thích xen vào chuyện người khác đi tới, đành phải ngoan ngoãn đi theo.
“Ha… ha a……” Khi ba người tới gần, âm thanh càng ngày rõ ràng hơn, tiếng va chạm pha tiếng rên rỉ ái muội. Mặt Lý Nhược Quang đỏ cả lên. Nhưng quay đầu xem hai người khác. Tô Tuyền mặt đầy hứng thú, Bành Tri Hàn thì chẳng biết chuyện gì xảy ra.
Đành phải kiên trì đi tiếp.
Rốt cuộc, âm thanh như gần ở bên tai rồi. Lý Nhược Quang nhịn không nổi kéo tay áo Tô Tuyền đừng đi tới nữa, nhưng đối phương chẳng những phớt lờ, còn kéo cậu vào lòng, trốn ở một góc.
Lý Nhược Quang đành phải lần theo tiếng mà nhìn. Vừa nhìn, người liền lạnh băng.
Người bị đè trên tường tùy tiện xâm phạm rõ ràng chính là Tạ Du.
Lúc này hắn đầy đau đớn và mê mang, T-shirt màu trắng đã vo thành một cục vứt dưới chân, dưới ánh sáng mờ tối, có thể thấy rõ người đang đè hắn điên cuồng gặm cắn thân hình cường tráng của hắn thế nào. Dù hắn cắn chặt răng cũng không ngừng bật ra rên rỉ.
Không, tiếng đau đớn và vui thích này là bởi vì thứ to lớn đó không ngừng ma sát nơi nào đó thì đúng hơn. Từ góc độ của Lý Nhược Quang, đôi chân trần truồng thon dài của Tạ Du bị đặt lên vai người nọ, vùng kín giữa hai chân đang bị lợi khí đâm vào rút ra không ngừng. Chất lỏng liên tục từ nơi giao hợp chảy ra, từ cái mông rắn chắc chảy xuống.
“A… Ha…” Bên tai tiếng rên càng lúc càng lớn, mà kẻ đang tàn bạo làm kia, hơi thở cũng dần nặng nề.
Bành Tri Hàn hình như đã bị cảnh trước mắt dọa ngốc, một tiếng cũng không nói ra. Mà Lý Nhược Quang thì thấy mặt nóng bừng, chẳng lẽ bình thường mình và Tô Tuyền cũng là vậy? Nghĩ đến lúc mình ý loạn tình mê, cậu chẳng dám quay đầu nhìn Tô Tuyền đằng sau. Nhưng trong tình hình này vành tai cứ bị liếm nhiều lần, còn nhạy cảm cảm giác được tên phía sau hơi thở ngày càng nặng.
Không, không được. Khi bàn tay ôm cậu bắt đầu chậm rãi lần mò vào trong cổ áo, môi lưỡi nóng ướt chạm vào hai má thì Lý Nhược Quang dùng lực đẩy Tô Tuyền ra sau.
Rầm!
“Đau quá ── Tiểu Quang em muốn giết chồng sao!” Tô Tuyền nhếch miệng. Nói xong liền theo bản năng che miệng.
Không còn kịp rồi.
Tạ Du bị tiếng nói cả kinh tỉnh táo lại, trên khuôn mặt anh tuấn đỏ rực như lửa, nhìn thấy ba người nhìn lén, hắn đột nhiên giãy dụa đứng lên: “Buông tôi ra! A… ”
Đáng tiếc không có tác dụng gì, người kia chỉ dùng sức đâm một cái, Tạ Du lập tức liền hai mắt mê man, cơ thể mới có chút sức nháy mắt mềm oặt.
“Có người nhìn hình như em càng hưng phấn, thiếu chút nữa bị em kẹp đến bắn.” Giọng nói từ tính giống như kim loại, kẻ đè Tạ Du trên tường rốt cuộc quay đầu.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống, hắt lên mặt hắn. Ngũ quan lập thể xinh đẹp giống như bức tượng Hy Lạp cổ đại dưới ánh trăng có vẻ tái nhợt, đôi môi màu máu thêm đôi mắt mị hoặc chúng sinh kia nữa…
“Gaea… ” Không tự chủ được, nói ra tên của hắn.
“Ha ha.” Đôi môi màu Tường Vi mím chặt. “Ra là cậu.”
Ánh mắt lạnh như rắn tập trung nhìn vào Tô Tuyền.
Nhưng chỉ là một giây. Giây sau, đôi mắt này như bị bốc cháy, tỏa ra ánh sáng nóng rực, nhìn chằm chằm con mồi trước mắt ── Tạ Du.
“Tiếp tục nào, bé yêu, đêm còn rất dài…” Nhẹ nhàng cười, Gaea vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm bờ môi đã trắng bệch dưới thân. “Tình yêu tựa như than. Nếu cháy, phải nghĩ cách làm cho nó nguội. Cưng ạ.” Hắn lại liếc nhìn ba người đã hóa đá. “Đã có người xem, biểu diễn phải càng tập trung hơn… Hahaha, hahaha… ”
Rất nhiều rất nhiều năm sau đó, Lý Nhược Quang vẫn nhớ rõ cái đêm điên rồ ấy.
Cả một buổi tối, Gaea đổi đủ loại tư thế để đi vào người con trai tuấn mỹ dưới thân. Bình thường cao lớn cường tráng anh tuấn tiêu sái Tạ Du bắt đầu còn có thể hơi giãy dụa, tới sau này tựa như đứa bé rách nát vậy, mặc Gaea đầy yêu dị chi phối, vô luận là bị ôm từ dưới thân nuốt hết vật lớn làm người ta sợ hãi, hay là bị bắt dùng miệng phun ra nuốt vào thứ to khỏe đã bắn nhiều lần vẫn dữ tợn.
Mà trước kia chỉ thấy một lần, đầy hơi thở hoa mỹ như quý tộc Gaea, một đêm này, lại giống như Ác Ma. Vừa điên cuồng dùng lực tiến vào người dưới thân, vừa không ngừng phun ra những câu tục tĩu.
“Cưng à, em luôn siết chặt như vậy, ha, shit.”
“Anh có thể nhìn đến cái miệng tham lam của em đang thèm khát t*ng trùng anh đấy!”
“Có phải em thích anh thô bạo thế này không? Nhất là khi có người xem. Ha, em thật sự là rất phóng đãng.”
Buổi tối kinh khủng rốt cuộc kết thúc trong tiếng khàn sung sướng của Gaea.
“Ọc ──” Rốt cuộc nhịn không được nữa, Bành Tri Hàn cúi đầu nôn ra.
“Gaea ──” Tô Tuyền còn có thể nói được. Lý Nhược Quang cảm thấy mình đã ngồi liệt trong lòng Tô Tuyền.
“What? Sóc nhỏ?” Thần sắc chẳng có chút mệt nhọc cả đêm, Gaea vừa giúp Tạ Du sửa sang lại quần áo, vừa cười nhìn Tô Tuyền, một xíu xấu hổ cũng không có.
“Tôi ── hóa ra người cậu nói ──” Tô Tuyền nhìn hôn mê Tạ Du. “Là hắn sao?”
“Không phải.” Gaea lại cười. Lúc đầu là cười khẽ, sau đó dần biến thành cười lớn.
“Cái người tàn nhẫn với tôi. Đã chết. Hahahahahaha.” Hắn cười quá lớn, làm mấy chú chim dậy sớm kiếm ăn hoảng sợ.
“Tôi đã giết hắn.” Tiếng cười ngưng bặt. Gaea bế Tạ Du lên.
“Đây, là quà tôi nhận được.” Nhếch mày, đôi mắt như ma quỷ đói khát nhìn chằm chằm người trong lòng.
Đó là một cảnh thật kỳ lạ.
“Chẳng lẽ là Tạ Cẩn!” Đột nhiên Tô Tuyền chợt lóe lên suy nghĩ.
Người ở đây đều cả kinh. Ngay cả Gaea cũng bỗng ngẩng đầu lên, mắt như đuốc, sáng quắc nhìn Tô Tuyền.
Yêu khí mạnh mẽ bao phủ khắp nơi.
Bốn phía trầm mặc, mấy con chim bị hoảng sợ vừa rồi rất không thức thời bắt đầu đùa giỡn nhau phát ra tiếng ríu rít véo von.
“Cẩn… Cẩn…” Tiếng lẩm bẩm phá vỡ trầm mặc hóa ra là từ môi Tạ Du trong lòng Gaea phát ra.
Ánh mắt mọi người bỗng tập trung hết vào Tạ Du. Hình như hắn chỉ đang nói mớ, tiếp tục thì thào.
“Cẩn… Gaea… Thật xin lỗi…”
“Em cũng biết nói thật xin lỗi sao.” Gaea lại cười, nhưng dịu dàng như nước. Nháy mắt thu lại hơi thở như yêu ma. Quay đầu đối mặt ba người Gaea lại như khối băng.
“Các người rất thông minh.” Giọng nói bình tĩnh không một chút dao động.
“Nhưng, Cẩn không phải tôi giết. Chim sẻ giết chim cổ đỏ. Anh em nhà họ Tạ nợ tôi.”
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại mang theo Tạ Du bước nhanh rời đi.
“Đợi đã ──” Rốt cuộc có thể nói được Bành Tri Hàn định ngăn hắn.
Lại bị câu nói phía sau nghẹn họng.
“Nếu như nói ai giết ai thì… ” Giọng nói như kim loại không có tình cảm ở trong sáng sớm lãng đãng. “Bị giết thật, là tôi.”
Trong nháy mắt, bức tường lạnh lẽo ngăn cách vỡ nát, ngay cả chậm tiêu như Bành Tri Hàn, cũng nghe ra được đầy nỗi tuyệt vọng và thù hận từ trong giọng nói nhẹ nhàng này.
“A, mình ngốc thật!”
“Sao vậy Tiểu Hàn?” Lý Nhược Quang bị câu bất thình lình dọa sợ.
“Người yêu của Tạ cẩn, nhất định Tạ Du biết là ai, bọn mình đi hỏi hắn không phải là được sao!” Còn chưa nói hết, người nào đó đã thu dọn xong mọi thứ liền xông ra ngoài.
“Tiểu… Tiểu Hàn!” Không kịp nhắc nhở nhỏ người ta còn đang hẹn hò, Lý Nhược Quang chỉ có thể xông ra theo.
“ …Một ngày nào đó mình phải giải quyết nhỏ này.” Đối với Bành Tri Hàn lại kéo Tiểu Quang đi làm chuyện xấu, Tô Tuyền nghiến răng nghiến lợi cũng chỉ có thể đi theo.
Tuy chỉ vài phút nhưng hiển nhiên Tạ Du và cô gái kia đã đi xa. Ba người vòng vèo loanh quanh ở trong đám người tìm nửa ngày cũng không thấy bóng dáng bọn họ.
“Hộc… Chạy mệt quá, rốt cuộc chạy đâu mất rồi?” Trong con hẻm quanh co ngoằn nghèo đến hôn mê, Bành Tri Hàn ná thở phì phò.
“Mà đây là đâu?” Lý Nhược Quang nhìn xung quanh.
Đây rõ ràng là một hẻm nhỏ hoang vu, tường đất cũ ẩm ướt tỏa ra mùi đặc trưng của mùa hè. Cách con hẻm thẳng tắp vài mét mới có cái bóng đèn nhỏ đung đưa, tảng đá bên đường dưới ánh đèn lờ mờ tạo thành cái bóng tối. Vài con thiêu thân mỏi mệt vỗ cánh, lòng vòng dưới quầng sáng đèn đường màu vàng.
“Lần này tự chúng ta cũng không ra được.” Miệng nói mặt lại chẳng chút sợ hãi. Tô Tuyền kéo Lý Nhược Quang. “Mà này, chỗ này rất hợp để hẹn hò, lần sau chúng ta tới đây đi.”
Tuyệt không thương hương tiếc ngọc đánh tay Tô Tuyền về, Lý Nhược Quang vừa muốn mở miệng mắng lại bị Bành Tri Hàn bịt miệng.
“Suỵt, cậu nghe… ”
Sâu trong hẻm nhỏ, loáng thoáng có tiếng người.
“Đi xem.” Bành Tri Hàn nhỏ giọng nói.
Trợn trắng mắt, Tô Tuyền nghĩ sao nhỏ lại thích lo chuyện bao đồng như vậy. Nhưng nhìn thấy Lý Nhược Quang đã cùng bà hoàng thích xen vào chuyện người khác đi tới, đành phải ngoan ngoãn đi theo.
“Ha… ha a……” Khi ba người tới gần, âm thanh càng ngày rõ ràng hơn, tiếng va chạm pha tiếng rên rỉ ái muội. Mặt Lý Nhược Quang đỏ cả lên. Nhưng quay đầu xem hai người khác. Tô Tuyền mặt đầy hứng thú, Bành Tri Hàn thì chẳng biết chuyện gì xảy ra.
Đành phải kiên trì đi tiếp.
Rốt cuộc, âm thanh như gần ở bên tai rồi. Lý Nhược Quang nhịn không nổi kéo tay áo Tô Tuyền đừng đi tới nữa, nhưng đối phương chẳng những phớt lờ, còn kéo cậu vào lòng, trốn ở một góc.
Lý Nhược Quang đành phải lần theo tiếng mà nhìn. Vừa nhìn, người liền lạnh băng.
Người bị đè trên tường tùy tiện xâm phạm rõ ràng chính là Tạ Du.
Lúc này hắn đầy đau đớn và mê mang, T-shirt màu trắng đã vo thành một cục vứt dưới chân, dưới ánh sáng mờ tối, có thể thấy rõ người đang đè hắn điên cuồng gặm cắn thân hình cường tráng của hắn thế nào. Dù hắn cắn chặt răng cũng không ngừng bật ra rên rỉ.
Không, tiếng đau đớn và vui thích này là bởi vì thứ to lớn đó không ngừng ma sát nơi nào đó thì đúng hơn. Từ góc độ của Lý Nhược Quang, đôi chân trần truồng thon dài của Tạ Du bị đặt lên vai người nọ, vùng kín giữa hai chân đang bị lợi khí đâm vào rút ra không ngừng. Chất lỏng liên tục từ nơi giao hợp chảy ra, từ cái mông rắn chắc chảy xuống.
“A… Ha…” Bên tai tiếng rên càng lúc càng lớn, mà kẻ đang tàn bạo làm kia, hơi thở cũng dần nặng nề.
Bành Tri Hàn hình như đã bị cảnh trước mắt dọa ngốc, một tiếng cũng không nói ra. Mà Lý Nhược Quang thì thấy mặt nóng bừng, chẳng lẽ bình thường mình và Tô Tuyền cũng là vậy? Nghĩ đến lúc mình ý loạn tình mê, cậu chẳng dám quay đầu nhìn Tô Tuyền đằng sau. Nhưng trong tình hình này vành tai cứ bị liếm nhiều lần, còn nhạy cảm cảm giác được tên phía sau hơi thở ngày càng nặng.
Không, không được. Khi bàn tay ôm cậu bắt đầu chậm rãi lần mò vào trong cổ áo, môi lưỡi nóng ướt chạm vào hai má thì Lý Nhược Quang dùng lực đẩy Tô Tuyền ra sau.
Rầm!
“Đau quá ── Tiểu Quang em muốn giết chồng sao!” Tô Tuyền nhếch miệng. Nói xong liền theo bản năng che miệng.
Không còn kịp rồi.
Tạ Du bị tiếng nói cả kinh tỉnh táo lại, trên khuôn mặt anh tuấn đỏ rực như lửa, nhìn thấy ba người nhìn lén, hắn đột nhiên giãy dụa đứng lên: “Buông tôi ra! A… ”
Đáng tiếc không có tác dụng gì, người kia chỉ dùng sức đâm một cái, Tạ Du lập tức liền hai mắt mê man, cơ thể mới có chút sức nháy mắt mềm oặt.
“Có người nhìn hình như em càng hưng phấn, thiếu chút nữa bị em kẹp đến bắn.” Giọng nói từ tính giống như kim loại, kẻ đè Tạ Du trên tường rốt cuộc quay đầu.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống, hắt lên mặt hắn. Ngũ quan lập thể xinh đẹp giống như bức tượng Hy Lạp cổ đại dưới ánh trăng có vẻ tái nhợt, đôi môi màu máu thêm đôi mắt mị hoặc chúng sinh kia nữa…
“Gaea… ” Không tự chủ được, nói ra tên của hắn.
“Ha ha.” Đôi môi màu Tường Vi mím chặt. “Ra là cậu.”
Ánh mắt lạnh như rắn tập trung nhìn vào Tô Tuyền.
Nhưng chỉ là một giây. Giây sau, đôi mắt này như bị bốc cháy, tỏa ra ánh sáng nóng rực, nhìn chằm chằm con mồi trước mắt ── Tạ Du.
“Tiếp tục nào, bé yêu, đêm còn rất dài…” Nhẹ nhàng cười, Gaea vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm bờ môi đã trắng bệch dưới thân. “Tình yêu tựa như than. Nếu cháy, phải nghĩ cách làm cho nó nguội. Cưng ạ.” Hắn lại liếc nhìn ba người đã hóa đá. “Đã có người xem, biểu diễn phải càng tập trung hơn… Hahaha, hahaha… ”
Rất nhiều rất nhiều năm sau đó, Lý Nhược Quang vẫn nhớ rõ cái đêm điên rồ ấy.
Cả một buổi tối, Gaea đổi đủ loại tư thế để đi vào người con trai tuấn mỹ dưới thân. Bình thường cao lớn cường tráng anh tuấn tiêu sái Tạ Du bắt đầu còn có thể hơi giãy dụa, tới sau này tựa như đứa bé rách nát vậy, mặc Gaea đầy yêu dị chi phối, vô luận là bị ôm từ dưới thân nuốt hết vật lớn làm người ta sợ hãi, hay là bị bắt dùng miệng phun ra nuốt vào thứ to khỏe đã bắn nhiều lần vẫn dữ tợn.
Mà trước kia chỉ thấy một lần, đầy hơi thở hoa mỹ như quý tộc Gaea, một đêm này, lại giống như Ác Ma. Vừa điên cuồng dùng lực tiến vào người dưới thân, vừa không ngừng phun ra những câu tục tĩu.
“Cưng à, em luôn siết chặt như vậy, ha, shit.”
“Anh có thể nhìn đến cái miệng tham lam của em đang thèm khát t*ng trùng anh đấy!”
“Có phải em thích anh thô bạo thế này không? Nhất là khi có người xem. Ha, em thật sự là rất phóng đãng.”
Buổi tối kinh khủng rốt cuộc kết thúc trong tiếng khàn sung sướng của Gaea.
“Ọc ──” Rốt cuộc nhịn không được nữa, Bành Tri Hàn cúi đầu nôn ra.
“Gaea ──” Tô Tuyền còn có thể nói được. Lý Nhược Quang cảm thấy mình đã ngồi liệt trong lòng Tô Tuyền.
“What? Sóc nhỏ?” Thần sắc chẳng có chút mệt nhọc cả đêm, Gaea vừa giúp Tạ Du sửa sang lại quần áo, vừa cười nhìn Tô Tuyền, một xíu xấu hổ cũng không có.
“Tôi ── hóa ra người cậu nói ──” Tô Tuyền nhìn hôn mê Tạ Du. “Là hắn sao?”
“Không phải.” Gaea lại cười. Lúc đầu là cười khẽ, sau đó dần biến thành cười lớn.
“Cái người tàn nhẫn với tôi. Đã chết. Hahahahahaha.” Hắn cười quá lớn, làm mấy chú chim dậy sớm kiếm ăn hoảng sợ.
“Tôi đã giết hắn.” Tiếng cười ngưng bặt. Gaea bế Tạ Du lên.
“Đây, là quà tôi nhận được.” Nhếch mày, đôi mắt như ma quỷ đói khát nhìn chằm chằm người trong lòng.
Đó là một cảnh thật kỳ lạ.
“Chẳng lẽ là Tạ Cẩn!” Đột nhiên Tô Tuyền chợt lóe lên suy nghĩ.
Người ở đây đều cả kinh. Ngay cả Gaea cũng bỗng ngẩng đầu lên, mắt như đuốc, sáng quắc nhìn Tô Tuyền.
Yêu khí mạnh mẽ bao phủ khắp nơi.
Bốn phía trầm mặc, mấy con chim bị hoảng sợ vừa rồi rất không thức thời bắt đầu đùa giỡn nhau phát ra tiếng ríu rít véo von.
“Cẩn… Cẩn…” Tiếng lẩm bẩm phá vỡ trầm mặc hóa ra là từ môi Tạ Du trong lòng Gaea phát ra.
Ánh mắt mọi người bỗng tập trung hết vào Tạ Du. Hình như hắn chỉ đang nói mớ, tiếp tục thì thào.
“Cẩn… Gaea… Thật xin lỗi…”
“Em cũng biết nói thật xin lỗi sao.” Gaea lại cười, nhưng dịu dàng như nước. Nháy mắt thu lại hơi thở như yêu ma. Quay đầu đối mặt ba người Gaea lại như khối băng.
“Các người rất thông minh.” Giọng nói bình tĩnh không một chút dao động.
“Nhưng, Cẩn không phải tôi giết. Chim sẻ giết chim cổ đỏ. Anh em nhà họ Tạ nợ tôi.”
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại mang theo Tạ Du bước nhanh rời đi.
“Đợi đã ──” Rốt cuộc có thể nói được Bành Tri Hàn định ngăn hắn.
Lại bị câu nói phía sau nghẹn họng.
“Nếu như nói ai giết ai thì… ” Giọng nói như kim loại không có tình cảm ở trong sáng sớm lãng đãng. “Bị giết thật, là tôi.”
Trong nháy mắt, bức tường lạnh lẽo ngăn cách vỡ nát, ngay cả chậm tiêu như Bành Tri Hàn, cũng nghe ra được đầy nỗi tuyệt vọng và thù hận từ trong giọng nói nhẹ nhàng này.