Chương : 13
Trong văn phòng của mình với cửa ra vào đã khóa, Eve cùng Feeney xem lại đĩa CD ghi hình cảnh giết Lola Starr. Cô không nao núng trước tiếng nổ của súng hãm thanh. Cơ thể Eve không còn chùn lại trước sự xúc phạm mà viên đạn gây ra trong da thịt nữa.
Màn hình dừng lại với hàng chữ kết thúc: Hai trong sáu. Rồi tắt ngóm thành màn hình trắng. Không nói một lời, Eve ra hiệu chiếu vụ giết người đầu tiên và họ lại xem cảnh Sharon DeBlass chết.
“Ông có thể cho tôi biết những gì?” Eve hỏi khi đoạn phim kết thúc.
“Đĩa được làm trên máy quay TridentMicroCam, kiểu 5000. Loại này mới chỉ có ngoài thị trường khoảng sáu tháng, rất đắt tiền. Tuy nhiên Giáng sinh vừa qua bán rất chạy. Riêng Manhattan đã có hơn mười nghìn máy nhập vào trong mùa mua sắm truyền thống, không kể bao nhiêu chiếc khác tuồn qua thị trường buôn lậu. Không tràn ngập như những kiểu dáng rẻ hơn, nhưng vẫn là quá nhiều để có thể lần ra dấu vết.”
Feeney quan sát Eve bằng đôi mắt lạc đà ủ rũ. “Đoán xem ai là chủ hãng Trident?”
“Tập đoàn Roarke Industries.”
“Tặng quý cô một bó hoa. Tôi muốn nói tỷ lệ cá cược bản thân ông chủ có sở hữu một chiếc là khá cao.”
“Chắc chắn anh ta có sử dụng.” Eve ghi chú ý tưởng đó và cưỡng lại ký ức về đôi môi Roarke lướt trên các đốt ngón tay cô. “Tên giết người sử dụng một thiết bị khá độc quyền do chính gã sản xuất. Kiêu ngạo hay ngu ngốc?”
“Ngu ngốc không bay cùng gã này.”
“Đúng thế. Còn vũ khí?”
“Chúng ta có một vài ngàn khẩu ngoài kia, trong các bộ sưu tập cá nhân,” Feeney cất giọng, miệng nhấm nháp một hạt điều. “Ba khẩu trong thành phố. Đó là những thứ đã được đăng ký,” ông ta nói thêm với một nụ cười khẽ. “Bộ phận hãm thanh không phải đăng ký vì được đánh giá là tự thân không gây chết người. Không cách nào lần ra dấu vết.”
Feeney ngả người ra sau, gõ lên màn hình. “Tính riêng đĩa thứ nhất, tôi đã cho chạy nhiều lần. Tôi đã phát hiện vài bóng mờ khiến tôi chắc chắn gã ghi hình nhiều thứ khác ngoài vụ giết người. Nhưng tôi không thể làm bật lên bất cứ thứ gì. Gã nào chỉnh sửa chiếc đĩa đó biết tất cả mọi mánh khóe hoặc đã tiếp cận được những thiết bị biết mánh khóe hộ cho gã.”
“Các máy quét thì sao?”
“Chỉ huy đã ra lệnh quét sáng nay theo yêu cầu của cô.” Feeney liếc nhìn đồng hồ. “Bây giờ hẳn đã có ở đấy. Tôi lấy những đĩa ghi hình an ninh trên đường vào rồi chạy chúng. Chúng ta có khoảng thời gian là hai mươi phút bắt đầu lúc ba giờ mười, đêm hôm kia.”
“Thằng con hoang lượn ngay vào trong,” Eve thầm thì. “Khu phố ấy quả rất thối tha, Feeney, nhưng đó lại là tòa nhà cao cấp. Không ai để ý đến gã cũng như để ý thời gian, có nghĩa là gã đã hòa lẫn.”
“Hoặc là người ta đã quen nhìn thấy gã.”
“Bởi gã là một trong những khách quen của Sharon. Nói tôi nghe tại sao một gã khách quen của một ả giang hồ lão luyện, sành đời, xa hoa lại chọn một cô gái ngây thơ, tay mơ hạ cấp - gọi sao cũng được - như Lola Starr để làm mục tiêu thứ hai?”
Feeney trề môi. “Gã thích sự đa dạng.”
Eve lắc đầu. “Có lẽ vì lần đầu tiên đã quá thích thú rồi, giờ đây gã sẽ không kén chọn nữa. Còn bốn mục tiêu nữa để ra tay, Feeney. Ngay từ đầu gã đã nói với chúng ta là đụng phải một tên sát nhân hàng loạt. Gã tuyên bố điều đó để cho chúng ta biết Sharon không phải quan trọng đặc biệt. Chỉ là một trong sáu nạn nhân.”
Eve thở ra một hơi, không hài lòng. “Vậy tại sao gã quay lại?” cô tự hỏi bản thân. “Gã đang tìm cái gì?”
“Có thể máy quét sẽ nói chúng ta biết.”
“Có thể.” Eve nhặt một danh sách trên bàn giấy lên. “Tôi sẽ kiểm tra danh sách khách chơi của Sharon lần nữa, sau đó là danh sách của Lola.”
Feeney hắng giọng, chọn một hạt điều khác trong cái túi nhỏ của ông ta. “Tôi ghét phải là người thông báo cho cô, Dallas. Thượng nghị sĩ đòi một bản cập nhật.”
“Tôi chẳng có gì để nói với lão.”
“Cô sẽ phải nói với lão vào chiều nay. Tại Đông Washington.”
Eve khựng bước ngay trước cánh cửa. “Tào lao.”
“Chỉ huy cho tôi biết tin. Chúng ta lên chuyến xe bay lúc hai giờ,” Feeney cam chịu nghĩ đến cảnh dạ dày ông ta phản ứng với sự di chuyển trên không. “Tôi ghét chính trị.”
Eve vẫn còn đang nghiến răng về vụ họp thông báo của cô với Whitney thì đụng đầu bộ phận an ninh của DeBlass bên ngoài văn phòng của lão trong Cao ốc Văn phòng Thượng viện mới, tại Đông Washington.
Bất kể chứng minh thư, cả Eve lẫn Feeney đều bị quét dò, và theo Đạo luật Tài sản Liên bang 2022 sửa đổi thì họ buộc phải giao nộp vũ khí.
“Cứ như thể chúng ta sắp tiêu diệt lão trong khi đang ngồi tại bàn giấy không bằng,” Feeney thì thào khi họ được hộ tống trên tấm thảm đỏ, trắng và xanh dương.
“Tôi sẽ không ngần ngại tặng cho nhiều gã trong đám này cái gọi là cảm giác phởn phơ thoáng qua.” Bị kèm bên hông bởi những bộ vest và những đôi giày bóng loáng, Eve thõng người xuống trước cánh cửa bóng lộn của văn phòng Thượng nghị sĩ, đợi máy quay nội bộ xác nhận họ.
“Nếu cô hỏi thì tôi sẽ nói Đông Washington đã mắc chứng hoang tưởng từ lúc bị khủng bố,” Feeney nhạo báng vào ống kính máy quay. “Vài tá nhà lập pháp bị quất đòn và họ không bao giờ quên điều đó.”
Cửa mở ra và Rockman, tinh tươm trong lớp vải sọc mảnh như chiếc kim may, gật đầu. “Nhớ dai là một lợi điểm trong chính trị, Đại úy Feeney ạ. Chào Trung úy Dallas,” gã nói thêm cùng với một cái gật đầu nữa. “Chúng tôi rất cảm ơn sự sốt sắng của các vị.”
“Tôi không biết Thượng nghị sĩ và sếp của tôi lại gần gũi đến thế,” Eve lên tiếng khi bước vào trong. “Hoặc cả hai bọn họ đã quá lo làm sao để lãng phí được tiền của người đóng thuế.”
“Có lẽ cả hai người đều quan niệm công lý là vô giá,” Rockman ra hiệu cho họ về phía bàn giấy bằng gỗ anh đào bóng láng - chắc chắn là vô giá - nơi DeBlass đang đợi.
Lão nghị sĩ, trong chừng mực Eve nhận thấy, đã hưởng lợi từ sự thay đổi nhiệt độ ở vùng quê - theo quan điểm của cô là quá nóng - và sự bãi bỏ Dự Luật Hai Nhiệm Kỳ. Theo luật hiện hành, một chính trị gia ngày nay có thể giữ ghế suốt đời. Tất cả những gì người đó phải làm là hăm dọa cử tri để họ bầu cho gã.
DeBlass rõ ràng có vẻ thoải mái như ở nhà. Văn phòng lót ván của lão im lặng như một thánh đường và tôn nghiêm từng chút một với cái bàn giấy giống như bàn thở, những chiếc ghế dành cho khách khúm núm như ghế cầu nguyện trong nhà thờ.
“Ngồi đi,” DeBlass sủa và khum đôi bàn tay với những đốt ngón to bè trên bàn. “Thông tin mới nhất là các người chưa tiến triển được gì so với tuần trước trong việc tìm ra con quái vật đã giết chết cháu gái của tôi.” Cặp lông mày u tối của DeBlass chìa ra trên mắt lão. “Tôi thấy khó mà hiểu được điều này nếu tính đến những nguồn lực của Sở Cảnh sát New York.”
“Thượng nghị sĩ.” Eve để những chỉ thị ngắn gọn của Chỉ huy Whitney chạy trong đầu cô: Hãy tỏ ra khéo léo, tôn trọng và đừng nói cho ông ta điều gì mà ông ta chưa biết. “Chúng tôi đang sử dụng những nguồn lực đó để điều tra và thu thập chứng cứ. Lúc này khi Sở chưa chuẩn bị tiến hành bắt giữ thì mọi nỗ lực khả thi đều đang được thi hành để đưa kẻ hạ sát cháu gái ông ra trước công lý. Vụ án của cô ấy là ưu tiên số một của tôi, và tôi hứa sẽ tiếp tục đến khi vụ án được khép lại một cách thỏa đáng.”
Vị Thượng nghị sĩ lắng nghe bài diễn văn nhỏ với tất cả vẻ quan tâm thực sự. Sau đó lão cúi mình ra phía trước. “Tôi đã ở trong cái nghề khốn kiếp này lâu gấp đôi cuộc đời cô, Trung úy ạ. Vậy chớ có giở trò nhảy thiết hài ra với tôi. Cô chẳng có gì cả.”
Khốn kiếp cái sự khéo léo, Eve quyết định ngay tức thì. “Những gì chúng tôi có, thưa Thượng nghị sĩ DeBlass, là một cuộc điều tra tế nhị và phức tạp. Phức tạp do bản chất của vụ án; tế nhị vì dòng họ của nạn nhân. Chỉ huy của tôi cho rằng tôi là người tốt nhất để tiến hành cuộc điều tra này. Ông có quyền không đồng ý. Nhưng lôi tôi ra khỏi công việc chỉ để tới đây biện hộ cho những gì tôi làm là một sự lãng phí thời gian. Thời gian của tôi.” Cô đứng lên. “Tôi chẳng có gì để báo cho ông biết cả.”
Trước viễn cảnh có nguy cơ cả hai bị xử, Feeney cũng đứng lên, tỏ vẻ kính trọng. “Thưa nghị sĩ, tôi chắc ông hiểu sự tế nhị của một cuộc điều tra có tính chất như vụ này thường có nghĩa mức độ tiến triển sẽ chậm chạp. Thật khó mà yêu cầu ông có sự khách quan khi chúng ta nói đến cháu gái của ông, nhưng Trung úy Dallas và tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải khách quan.”
Khoát tay vẻ nôn nóng, DeBlass ra hiệu cho họ ngồi trở xuống. “Hiển nhiên là cảm xúc của tôi có mắc mứu chứ. Sharon là một phần quan trọng của đời tôi. Bất kể nó trở thành thứ gì và mức độ thất vọng của tôi vì những chọn lựa của nó là bao nhiêu thì nó vẫn là máu mủ.” Lão hít một hơi sâu, rồi thở hắt ra. “Tôi không thể và sẽ không thể nguôi ngoai được chỉ với những mẩu thông tin vụn vặt.”
“Không có gì khác nữa mà tôi có thể nói với ông,” Eve nhắc lại.
“Cô có thể nói với tôi về ả gái điếm bị giết cách nay hai đêm.” Mắt DeBlass nhướng lên Rockman.
“Lola Starr,” Rockman cung cấp thông tin.
“Tôi hình dung những nguồn tin của anh cũng đầy đủ như của chúng tôi.” Eve chọn cách nói trực tiếp với Rockman. “Phải, chúng tôi tin có mối quan hệ giữa hai vụ án mạng.”
“Cháu gái tôi có thể đã lầm lạc,” DeBlass cắt lời, “nhưng nó không kết giao với loại người như Lola Starr.”
Vậy là gái điếm có cả hệ thống giai cấp đấy, Eve mệt mỏi nghĩ. Có gì khác mới mẻ không? “Chúng tôi chưa xác định được họ có quen biết nhau không. Nhưng có chút nghi ngờ rằng cả hai đều quen biết cùng một người đàn ông. Và gã đó đã giết họ. Mỗi vụ đều diễn ra theo một cách đặc trưng. Chúng tôi sẽ dùng cách đó để tìm ra gã. Hy vọng là trước khi gã lại ra tay giết người.”
“Cô tin gã sẽ làm thế,” Rockman thốt lên.
“Tôi chắc gã sẽ ra tay.”
“Vũ khí giết người,” DeBlass hỏi. “Cùng một loại không?”
“Đó là một phần của cách giết người,” Eve trả lời. Cô không đưa thêm thông tin nào nữa. “Có những điểm tương tự căn bản và không thể phủ nhận giữa hai vụ án mạng. Rõ ràng thủ phạm là cùng một gã.”
Giờ đây bình tâm hơn, Eve lại đứng lên. “Thượng nghị sĩ, tôi chưa bao giờ quen cháu gái ông và không có ràng buộc riêng tư gì với cô ấy, nhưng cá nhân tôi bị xúc phạm vì vụ giết người. Tôi đang truy đuổi gã. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói với ông.”
DeBlass quan sát cô một lúc, nhìn thấy nhiều điều hơn lão mong đợi. “Hay lắm, Trung úy. Cảm ơn cô đã đến.”
Được giải tán, Eve đi với Feeney ra cửa. Trong gương cô nhìn thấy DeBlass ra hiệu cho Rockman, gã này ghi nhận tín hiệu. Cô đợi đến khi ra ngoài mới lên tiếng.
“Thằng con hoang sẽ theo đuôi chúng ta.”
“Hả?”
“Con chó giữ nhà của DeBlass. Gã sẽ lén lút theo dõi chúng ta.”
“Để làm cái quái gì?”
“Để xem chúng ta làm gì, đi đâu. Tại sao lại theo đuôi ai đó? Chúng ta sẽ cho gã mất dấu tại trung tâm vận tải,” Eve bảo Feeney trong khi vẫy một chiếc taxi. “Hãy trông chừng xem gã có theo đuôi ông đến New York không.”
“Theo đuôi tôi? Cô đi đâu?”
“Tôi đi theo cái mũi của tôi.”
Thủ đoạn cắt đuôi vốn không khó. Trạm lên tàu chái phía Tây tại Trạm Vận tải Quốc gia lúc nào cũng hỗn loạn. Thậm chí vào giờ cao điểm còn tệ hại hơn khi tất cả hành khách đi hướng Bắc bị nhồi nhét vào lối an toàn và lùa đi bằng những giọng nói điện tử. Các tàu con thoi và xe loại nhỏ sẽ bị ùn tắc.
Eve cứ thế mất hút trong đám đông, len vào một chuyến xe đi ngang về chái phía Nam và đón tàu điện ngầm đến Virginia.
Sau khi ổn định trong xe điện ngầm, mặc kệ những chuyến bốn giờ chiều đang hướng về các bến ngoại ô, Eve lấy sổ tay bỏ túi của mình ra. Cô yêu cầu lấy địa chỉ của Elizabeth Barrister rồi hỏi đường đi.
Cho đến lúc này thì mũi của Eve vẫn tốt. Cô lên đúng tàu điện ngầm và sẽ chỉ phải đổi một chuyến tại Richmond. Nếu vận may còn duy trì, cô có thể hoàn thành chuyến đi và trở về căn hộ của mình kịp giờ ăn tối.
Cằm tựa lên nắm tay, Eve nghịch ngợm những nút điều khiển màn hình. Lẽ ra cô bỏ qua phần tin tức - một thứ mà Eve có thói quen bỏ qua - nhưng khi một bộ-mặt-hoàn-toàn-quá-quen lóe trên màn hình, cô dừng dò tin.
Ảnh Roarke, Eve nghĩ, làm cô nhíu mắt. Gã cứ tiếp tục chường mặt ra. Bĩu đôi môi, cô dò tần số âm thanh, cắm tai nghe.
“... trong dự án quốc tế trị giá hàng tỷ đô la này, tập đoàn Roarke Industries, Tokayamo và Europa sẽ bắt tay nhau,” phát thanh viên khẳng định. “Đã mất ba năm, nhưng có vẻ như khu nghỉ dưỡng Olympus Resort với quá nhiều dự báo, quá nhiều tranh cãi sẽ được khởi công xây dựng.”
Khu nghỉ dưỡng Olympus Resort, Eve suy nghĩ, lật mở những trang hồ sơ trong trí óc mình. Một thiên đường nghỉ mát cao cấp, đắt tiền nào đó, cô nhớ lại. Một trạm không gian đề xuất được xây dựng cho lạc thú và giải trí.
Eve khịt mũi. Chẳng phải cái thú tiêu xài thời gian và tiền bạc vào những thứ lòe loẹt chính là của anh ta sao?
Nếu Roarke không đánh mất một cái áo sơ mi lụa đặt may, cô hình dung anh ta sẽ tạo dựng một gia tài khác từ nó.
“Ông Roarke - một câu hỏi, thưa ông.”
Eve nhìn Roarke dừng chân trên đường đi xuống bậc cầu thang dài bằng đá cẩm thạch và nhướng mày - đúng như cô nhớ về cách ứng xử của anh ta - trước câu nói của tay phóng viên.
“Ông có thể cho tôi biết vì sao ông bỏ ra quá nhiều thời gian và nỗ lực, và một phần đáng kể vốn liếng của bản thân ông vào dự án này - một dự án mà những người gièm pha cho là sẽ không bao giờ cất cánh được?”
“Cất cánh chính xác là điều mà nó sẽ làm được,” Roarke trả lời. “Chắc chắn vậy. Về lý do tại sao thì đó là vì khu nghỉ dưỡng Olympus Resort sẽ là một bến cảng của lạc thú. Tôi không thể nghĩ ra bất cứ điều gì đáng giá hơn để chi tiêu thời gian, nỗ lực và vốn liếng vào đó.”
Anh đúng là như thế, Eve quyết định và liếc nhìn lên kịp thời nhận ra mình sắp vượt quá trạm xuống xe. Cô phóng ra cửa xe điện ngầm, nguyền rủa giọng nói điện tử vì đã quở trách cô chạy nhanh, và sang xe đi Fort Roval.
Khi Eve trở lên mặt đất thì tuyết đang rơi. Những bông tuyết mềm mại, lười biếng bồng bềnh trên mái tóc và bờ vai cô. Khách bộ hành thì giậm chúng thành bùn nhão trên các vỉa hè, nhưng khi gọi được xe taxi và nói xong nơi đến, Eve lại thấy luồng tuyết trắng xoáy tít trông thật ngoạn mục.
Vẫn còn đất ở miền quê để sở hữu, nếu có tiền của hoặc thanh thế. Elizabeth Barrister và Richard DeBlass có cả hai và nhà của họ là một khối gạch hồng hai tầng lầu nổi bật trên một ngọn đồi dốc có những hàng cây chạy bên sườn.
Tuyết mới tinh khôi trên bãi cỏ mênh mông, màu trắng thuần khiết đắp trên những cành cây trụi lá mà Eve nghĩ có lẽ là cành anh đào. Cánh cổng an ninh là một bản giao hưởng sắt uốn đầy chất nghệ thuật. Nhưng dù nó có vẻ trang trí bao nhiêu thì Eve vẫn tin chắc cánh cổng đó thực dụng như một mái vòm.
Cô nghiêng người ra khỏi taxi, quẹt phù hiệu trước máy quét. “Trung úy Dallas, Cảnh sát New York.”
“Cô không được liệt kê trong danh sách hẹn, Trung úy Dallas.”
“Tôi là nhân viên phụ trách vụ án DeBlass. Tôi có một số câu hỏi dành cho bà Barrister hoặc Richard DeBlass.”
Có một khoảng tạm ngừng, trong thời gian đó Eve bắt đầu run rẩy dưới cái lạnh.
“Mời ra khỏi xe, Trung úy Dallas, và bước đến máy quét để nhận dạng thêm.”
“Căn nhà lì lợm,” tài xế xe taxi lẩm bẩm nhưng Eve chỉ nhún vai và chiều theo nó.
“Xác minh nhân dạng. Cho xe đi đi, Trung úy Dallas. Cô sẽ được đón tại cổng.”
“Nghe nói đứa con gái bị chặt ở New York,” tài xế taxi lên tiếng khi Eve trả tiền xe. “Chắc là chúng không liều mạng chút nào đâu. Muốn tôi lùi xe một đoạn chờ cô không?”
“Không, cảm ơn. Nhưng tôi sẽ hỏi lấy số của anh khi sẵn sàng đi.”
Với cái chào thoáng qua, tay tài xế taxi lùi lại, quay xe đi. Mũi Eve bắt đầu tê dại khi nhìn thấy chiếc xe điện nhỏ lướt qua cổng. Cánh cổng sắt uốn mở ra.
“Vui lòng vào trong, bước lên xe,” máy tính mời. “Cô sẽ được đưa tới nhà. Bà Barrister sẽ gặp cô.”
“Tuyệt.” Eve vào xe và để mặc nó êm ả đưa cô đến những bậc thềm mặt tiền của ngôi nhà gạch. Ngay khi cô vừa bắt đầu bước lên, cánh cửa bật mở.
Màn hình dừng lại với hàng chữ kết thúc: Hai trong sáu. Rồi tắt ngóm thành màn hình trắng. Không nói một lời, Eve ra hiệu chiếu vụ giết người đầu tiên và họ lại xem cảnh Sharon DeBlass chết.
“Ông có thể cho tôi biết những gì?” Eve hỏi khi đoạn phim kết thúc.
“Đĩa được làm trên máy quay TridentMicroCam, kiểu 5000. Loại này mới chỉ có ngoài thị trường khoảng sáu tháng, rất đắt tiền. Tuy nhiên Giáng sinh vừa qua bán rất chạy. Riêng Manhattan đã có hơn mười nghìn máy nhập vào trong mùa mua sắm truyền thống, không kể bao nhiêu chiếc khác tuồn qua thị trường buôn lậu. Không tràn ngập như những kiểu dáng rẻ hơn, nhưng vẫn là quá nhiều để có thể lần ra dấu vết.”
Feeney quan sát Eve bằng đôi mắt lạc đà ủ rũ. “Đoán xem ai là chủ hãng Trident?”
“Tập đoàn Roarke Industries.”
“Tặng quý cô một bó hoa. Tôi muốn nói tỷ lệ cá cược bản thân ông chủ có sở hữu một chiếc là khá cao.”
“Chắc chắn anh ta có sử dụng.” Eve ghi chú ý tưởng đó và cưỡng lại ký ức về đôi môi Roarke lướt trên các đốt ngón tay cô. “Tên giết người sử dụng một thiết bị khá độc quyền do chính gã sản xuất. Kiêu ngạo hay ngu ngốc?”
“Ngu ngốc không bay cùng gã này.”
“Đúng thế. Còn vũ khí?”
“Chúng ta có một vài ngàn khẩu ngoài kia, trong các bộ sưu tập cá nhân,” Feeney cất giọng, miệng nhấm nháp một hạt điều. “Ba khẩu trong thành phố. Đó là những thứ đã được đăng ký,” ông ta nói thêm với một nụ cười khẽ. “Bộ phận hãm thanh không phải đăng ký vì được đánh giá là tự thân không gây chết người. Không cách nào lần ra dấu vết.”
Feeney ngả người ra sau, gõ lên màn hình. “Tính riêng đĩa thứ nhất, tôi đã cho chạy nhiều lần. Tôi đã phát hiện vài bóng mờ khiến tôi chắc chắn gã ghi hình nhiều thứ khác ngoài vụ giết người. Nhưng tôi không thể làm bật lên bất cứ thứ gì. Gã nào chỉnh sửa chiếc đĩa đó biết tất cả mọi mánh khóe hoặc đã tiếp cận được những thiết bị biết mánh khóe hộ cho gã.”
“Các máy quét thì sao?”
“Chỉ huy đã ra lệnh quét sáng nay theo yêu cầu của cô.” Feeney liếc nhìn đồng hồ. “Bây giờ hẳn đã có ở đấy. Tôi lấy những đĩa ghi hình an ninh trên đường vào rồi chạy chúng. Chúng ta có khoảng thời gian là hai mươi phút bắt đầu lúc ba giờ mười, đêm hôm kia.”
“Thằng con hoang lượn ngay vào trong,” Eve thầm thì. “Khu phố ấy quả rất thối tha, Feeney, nhưng đó lại là tòa nhà cao cấp. Không ai để ý đến gã cũng như để ý thời gian, có nghĩa là gã đã hòa lẫn.”
“Hoặc là người ta đã quen nhìn thấy gã.”
“Bởi gã là một trong những khách quen của Sharon. Nói tôi nghe tại sao một gã khách quen của một ả giang hồ lão luyện, sành đời, xa hoa lại chọn một cô gái ngây thơ, tay mơ hạ cấp - gọi sao cũng được - như Lola Starr để làm mục tiêu thứ hai?”
Feeney trề môi. “Gã thích sự đa dạng.”
Eve lắc đầu. “Có lẽ vì lần đầu tiên đã quá thích thú rồi, giờ đây gã sẽ không kén chọn nữa. Còn bốn mục tiêu nữa để ra tay, Feeney. Ngay từ đầu gã đã nói với chúng ta là đụng phải một tên sát nhân hàng loạt. Gã tuyên bố điều đó để cho chúng ta biết Sharon không phải quan trọng đặc biệt. Chỉ là một trong sáu nạn nhân.”
Eve thở ra một hơi, không hài lòng. “Vậy tại sao gã quay lại?” cô tự hỏi bản thân. “Gã đang tìm cái gì?”
“Có thể máy quét sẽ nói chúng ta biết.”
“Có thể.” Eve nhặt một danh sách trên bàn giấy lên. “Tôi sẽ kiểm tra danh sách khách chơi của Sharon lần nữa, sau đó là danh sách của Lola.”
Feeney hắng giọng, chọn một hạt điều khác trong cái túi nhỏ của ông ta. “Tôi ghét phải là người thông báo cho cô, Dallas. Thượng nghị sĩ đòi một bản cập nhật.”
“Tôi chẳng có gì để nói với lão.”
“Cô sẽ phải nói với lão vào chiều nay. Tại Đông Washington.”
Eve khựng bước ngay trước cánh cửa. “Tào lao.”
“Chỉ huy cho tôi biết tin. Chúng ta lên chuyến xe bay lúc hai giờ,” Feeney cam chịu nghĩ đến cảnh dạ dày ông ta phản ứng với sự di chuyển trên không. “Tôi ghét chính trị.”
Eve vẫn còn đang nghiến răng về vụ họp thông báo của cô với Whitney thì đụng đầu bộ phận an ninh của DeBlass bên ngoài văn phòng của lão trong Cao ốc Văn phòng Thượng viện mới, tại Đông Washington.
Bất kể chứng minh thư, cả Eve lẫn Feeney đều bị quét dò, và theo Đạo luật Tài sản Liên bang 2022 sửa đổi thì họ buộc phải giao nộp vũ khí.
“Cứ như thể chúng ta sắp tiêu diệt lão trong khi đang ngồi tại bàn giấy không bằng,” Feeney thì thào khi họ được hộ tống trên tấm thảm đỏ, trắng và xanh dương.
“Tôi sẽ không ngần ngại tặng cho nhiều gã trong đám này cái gọi là cảm giác phởn phơ thoáng qua.” Bị kèm bên hông bởi những bộ vest và những đôi giày bóng loáng, Eve thõng người xuống trước cánh cửa bóng lộn của văn phòng Thượng nghị sĩ, đợi máy quay nội bộ xác nhận họ.
“Nếu cô hỏi thì tôi sẽ nói Đông Washington đã mắc chứng hoang tưởng từ lúc bị khủng bố,” Feeney nhạo báng vào ống kính máy quay. “Vài tá nhà lập pháp bị quất đòn và họ không bao giờ quên điều đó.”
Cửa mở ra và Rockman, tinh tươm trong lớp vải sọc mảnh như chiếc kim may, gật đầu. “Nhớ dai là một lợi điểm trong chính trị, Đại úy Feeney ạ. Chào Trung úy Dallas,” gã nói thêm cùng với một cái gật đầu nữa. “Chúng tôi rất cảm ơn sự sốt sắng của các vị.”
“Tôi không biết Thượng nghị sĩ và sếp của tôi lại gần gũi đến thế,” Eve lên tiếng khi bước vào trong. “Hoặc cả hai bọn họ đã quá lo làm sao để lãng phí được tiền của người đóng thuế.”
“Có lẽ cả hai người đều quan niệm công lý là vô giá,” Rockman ra hiệu cho họ về phía bàn giấy bằng gỗ anh đào bóng láng - chắc chắn là vô giá - nơi DeBlass đang đợi.
Lão nghị sĩ, trong chừng mực Eve nhận thấy, đã hưởng lợi từ sự thay đổi nhiệt độ ở vùng quê - theo quan điểm của cô là quá nóng - và sự bãi bỏ Dự Luật Hai Nhiệm Kỳ. Theo luật hiện hành, một chính trị gia ngày nay có thể giữ ghế suốt đời. Tất cả những gì người đó phải làm là hăm dọa cử tri để họ bầu cho gã.
DeBlass rõ ràng có vẻ thoải mái như ở nhà. Văn phòng lót ván của lão im lặng như một thánh đường và tôn nghiêm từng chút một với cái bàn giấy giống như bàn thở, những chiếc ghế dành cho khách khúm núm như ghế cầu nguyện trong nhà thờ.
“Ngồi đi,” DeBlass sủa và khum đôi bàn tay với những đốt ngón to bè trên bàn. “Thông tin mới nhất là các người chưa tiến triển được gì so với tuần trước trong việc tìm ra con quái vật đã giết chết cháu gái của tôi.” Cặp lông mày u tối của DeBlass chìa ra trên mắt lão. “Tôi thấy khó mà hiểu được điều này nếu tính đến những nguồn lực của Sở Cảnh sát New York.”
“Thượng nghị sĩ.” Eve để những chỉ thị ngắn gọn của Chỉ huy Whitney chạy trong đầu cô: Hãy tỏ ra khéo léo, tôn trọng và đừng nói cho ông ta điều gì mà ông ta chưa biết. “Chúng tôi đang sử dụng những nguồn lực đó để điều tra và thu thập chứng cứ. Lúc này khi Sở chưa chuẩn bị tiến hành bắt giữ thì mọi nỗ lực khả thi đều đang được thi hành để đưa kẻ hạ sát cháu gái ông ra trước công lý. Vụ án của cô ấy là ưu tiên số một của tôi, và tôi hứa sẽ tiếp tục đến khi vụ án được khép lại một cách thỏa đáng.”
Vị Thượng nghị sĩ lắng nghe bài diễn văn nhỏ với tất cả vẻ quan tâm thực sự. Sau đó lão cúi mình ra phía trước. “Tôi đã ở trong cái nghề khốn kiếp này lâu gấp đôi cuộc đời cô, Trung úy ạ. Vậy chớ có giở trò nhảy thiết hài ra với tôi. Cô chẳng có gì cả.”
Khốn kiếp cái sự khéo léo, Eve quyết định ngay tức thì. “Những gì chúng tôi có, thưa Thượng nghị sĩ DeBlass, là một cuộc điều tra tế nhị và phức tạp. Phức tạp do bản chất của vụ án; tế nhị vì dòng họ của nạn nhân. Chỉ huy của tôi cho rằng tôi là người tốt nhất để tiến hành cuộc điều tra này. Ông có quyền không đồng ý. Nhưng lôi tôi ra khỏi công việc chỉ để tới đây biện hộ cho những gì tôi làm là một sự lãng phí thời gian. Thời gian của tôi.” Cô đứng lên. “Tôi chẳng có gì để báo cho ông biết cả.”
Trước viễn cảnh có nguy cơ cả hai bị xử, Feeney cũng đứng lên, tỏ vẻ kính trọng. “Thưa nghị sĩ, tôi chắc ông hiểu sự tế nhị của một cuộc điều tra có tính chất như vụ này thường có nghĩa mức độ tiến triển sẽ chậm chạp. Thật khó mà yêu cầu ông có sự khách quan khi chúng ta nói đến cháu gái của ông, nhưng Trung úy Dallas và tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải khách quan.”
Khoát tay vẻ nôn nóng, DeBlass ra hiệu cho họ ngồi trở xuống. “Hiển nhiên là cảm xúc của tôi có mắc mứu chứ. Sharon là một phần quan trọng của đời tôi. Bất kể nó trở thành thứ gì và mức độ thất vọng của tôi vì những chọn lựa của nó là bao nhiêu thì nó vẫn là máu mủ.” Lão hít một hơi sâu, rồi thở hắt ra. “Tôi không thể và sẽ không thể nguôi ngoai được chỉ với những mẩu thông tin vụn vặt.”
“Không có gì khác nữa mà tôi có thể nói với ông,” Eve nhắc lại.
“Cô có thể nói với tôi về ả gái điếm bị giết cách nay hai đêm.” Mắt DeBlass nhướng lên Rockman.
“Lola Starr,” Rockman cung cấp thông tin.
“Tôi hình dung những nguồn tin của anh cũng đầy đủ như của chúng tôi.” Eve chọn cách nói trực tiếp với Rockman. “Phải, chúng tôi tin có mối quan hệ giữa hai vụ án mạng.”
“Cháu gái tôi có thể đã lầm lạc,” DeBlass cắt lời, “nhưng nó không kết giao với loại người như Lola Starr.”
Vậy là gái điếm có cả hệ thống giai cấp đấy, Eve mệt mỏi nghĩ. Có gì khác mới mẻ không? “Chúng tôi chưa xác định được họ có quen biết nhau không. Nhưng có chút nghi ngờ rằng cả hai đều quen biết cùng một người đàn ông. Và gã đó đã giết họ. Mỗi vụ đều diễn ra theo một cách đặc trưng. Chúng tôi sẽ dùng cách đó để tìm ra gã. Hy vọng là trước khi gã lại ra tay giết người.”
“Cô tin gã sẽ làm thế,” Rockman thốt lên.
“Tôi chắc gã sẽ ra tay.”
“Vũ khí giết người,” DeBlass hỏi. “Cùng một loại không?”
“Đó là một phần của cách giết người,” Eve trả lời. Cô không đưa thêm thông tin nào nữa. “Có những điểm tương tự căn bản và không thể phủ nhận giữa hai vụ án mạng. Rõ ràng thủ phạm là cùng một gã.”
Giờ đây bình tâm hơn, Eve lại đứng lên. “Thượng nghị sĩ, tôi chưa bao giờ quen cháu gái ông và không có ràng buộc riêng tư gì với cô ấy, nhưng cá nhân tôi bị xúc phạm vì vụ giết người. Tôi đang truy đuổi gã. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói với ông.”
DeBlass quan sát cô một lúc, nhìn thấy nhiều điều hơn lão mong đợi. “Hay lắm, Trung úy. Cảm ơn cô đã đến.”
Được giải tán, Eve đi với Feeney ra cửa. Trong gương cô nhìn thấy DeBlass ra hiệu cho Rockman, gã này ghi nhận tín hiệu. Cô đợi đến khi ra ngoài mới lên tiếng.
“Thằng con hoang sẽ theo đuôi chúng ta.”
“Hả?”
“Con chó giữ nhà của DeBlass. Gã sẽ lén lút theo dõi chúng ta.”
“Để làm cái quái gì?”
“Để xem chúng ta làm gì, đi đâu. Tại sao lại theo đuôi ai đó? Chúng ta sẽ cho gã mất dấu tại trung tâm vận tải,” Eve bảo Feeney trong khi vẫy một chiếc taxi. “Hãy trông chừng xem gã có theo đuôi ông đến New York không.”
“Theo đuôi tôi? Cô đi đâu?”
“Tôi đi theo cái mũi của tôi.”
Thủ đoạn cắt đuôi vốn không khó. Trạm lên tàu chái phía Tây tại Trạm Vận tải Quốc gia lúc nào cũng hỗn loạn. Thậm chí vào giờ cao điểm còn tệ hại hơn khi tất cả hành khách đi hướng Bắc bị nhồi nhét vào lối an toàn và lùa đi bằng những giọng nói điện tử. Các tàu con thoi và xe loại nhỏ sẽ bị ùn tắc.
Eve cứ thế mất hút trong đám đông, len vào một chuyến xe đi ngang về chái phía Nam và đón tàu điện ngầm đến Virginia.
Sau khi ổn định trong xe điện ngầm, mặc kệ những chuyến bốn giờ chiều đang hướng về các bến ngoại ô, Eve lấy sổ tay bỏ túi của mình ra. Cô yêu cầu lấy địa chỉ của Elizabeth Barrister rồi hỏi đường đi.
Cho đến lúc này thì mũi của Eve vẫn tốt. Cô lên đúng tàu điện ngầm và sẽ chỉ phải đổi một chuyến tại Richmond. Nếu vận may còn duy trì, cô có thể hoàn thành chuyến đi và trở về căn hộ của mình kịp giờ ăn tối.
Cằm tựa lên nắm tay, Eve nghịch ngợm những nút điều khiển màn hình. Lẽ ra cô bỏ qua phần tin tức - một thứ mà Eve có thói quen bỏ qua - nhưng khi một bộ-mặt-hoàn-toàn-quá-quen lóe trên màn hình, cô dừng dò tin.
Ảnh Roarke, Eve nghĩ, làm cô nhíu mắt. Gã cứ tiếp tục chường mặt ra. Bĩu đôi môi, cô dò tần số âm thanh, cắm tai nghe.
“... trong dự án quốc tế trị giá hàng tỷ đô la này, tập đoàn Roarke Industries, Tokayamo và Europa sẽ bắt tay nhau,” phát thanh viên khẳng định. “Đã mất ba năm, nhưng có vẻ như khu nghỉ dưỡng Olympus Resort với quá nhiều dự báo, quá nhiều tranh cãi sẽ được khởi công xây dựng.”
Khu nghỉ dưỡng Olympus Resort, Eve suy nghĩ, lật mở những trang hồ sơ trong trí óc mình. Một thiên đường nghỉ mát cao cấp, đắt tiền nào đó, cô nhớ lại. Một trạm không gian đề xuất được xây dựng cho lạc thú và giải trí.
Eve khịt mũi. Chẳng phải cái thú tiêu xài thời gian và tiền bạc vào những thứ lòe loẹt chính là của anh ta sao?
Nếu Roarke không đánh mất một cái áo sơ mi lụa đặt may, cô hình dung anh ta sẽ tạo dựng một gia tài khác từ nó.
“Ông Roarke - một câu hỏi, thưa ông.”
Eve nhìn Roarke dừng chân trên đường đi xuống bậc cầu thang dài bằng đá cẩm thạch và nhướng mày - đúng như cô nhớ về cách ứng xử của anh ta - trước câu nói của tay phóng viên.
“Ông có thể cho tôi biết vì sao ông bỏ ra quá nhiều thời gian và nỗ lực, và một phần đáng kể vốn liếng của bản thân ông vào dự án này - một dự án mà những người gièm pha cho là sẽ không bao giờ cất cánh được?”
“Cất cánh chính xác là điều mà nó sẽ làm được,” Roarke trả lời. “Chắc chắn vậy. Về lý do tại sao thì đó là vì khu nghỉ dưỡng Olympus Resort sẽ là một bến cảng của lạc thú. Tôi không thể nghĩ ra bất cứ điều gì đáng giá hơn để chi tiêu thời gian, nỗ lực và vốn liếng vào đó.”
Anh đúng là như thế, Eve quyết định và liếc nhìn lên kịp thời nhận ra mình sắp vượt quá trạm xuống xe. Cô phóng ra cửa xe điện ngầm, nguyền rủa giọng nói điện tử vì đã quở trách cô chạy nhanh, và sang xe đi Fort Roval.
Khi Eve trở lên mặt đất thì tuyết đang rơi. Những bông tuyết mềm mại, lười biếng bồng bềnh trên mái tóc và bờ vai cô. Khách bộ hành thì giậm chúng thành bùn nhão trên các vỉa hè, nhưng khi gọi được xe taxi và nói xong nơi đến, Eve lại thấy luồng tuyết trắng xoáy tít trông thật ngoạn mục.
Vẫn còn đất ở miền quê để sở hữu, nếu có tiền của hoặc thanh thế. Elizabeth Barrister và Richard DeBlass có cả hai và nhà của họ là một khối gạch hồng hai tầng lầu nổi bật trên một ngọn đồi dốc có những hàng cây chạy bên sườn.
Tuyết mới tinh khôi trên bãi cỏ mênh mông, màu trắng thuần khiết đắp trên những cành cây trụi lá mà Eve nghĩ có lẽ là cành anh đào. Cánh cổng an ninh là một bản giao hưởng sắt uốn đầy chất nghệ thuật. Nhưng dù nó có vẻ trang trí bao nhiêu thì Eve vẫn tin chắc cánh cổng đó thực dụng như một mái vòm.
Cô nghiêng người ra khỏi taxi, quẹt phù hiệu trước máy quét. “Trung úy Dallas, Cảnh sát New York.”
“Cô không được liệt kê trong danh sách hẹn, Trung úy Dallas.”
“Tôi là nhân viên phụ trách vụ án DeBlass. Tôi có một số câu hỏi dành cho bà Barrister hoặc Richard DeBlass.”
Có một khoảng tạm ngừng, trong thời gian đó Eve bắt đầu run rẩy dưới cái lạnh.
“Mời ra khỏi xe, Trung úy Dallas, và bước đến máy quét để nhận dạng thêm.”
“Căn nhà lì lợm,” tài xế xe taxi lẩm bẩm nhưng Eve chỉ nhún vai và chiều theo nó.
“Xác minh nhân dạng. Cho xe đi đi, Trung úy Dallas. Cô sẽ được đón tại cổng.”
“Nghe nói đứa con gái bị chặt ở New York,” tài xế taxi lên tiếng khi Eve trả tiền xe. “Chắc là chúng không liều mạng chút nào đâu. Muốn tôi lùi xe một đoạn chờ cô không?”
“Không, cảm ơn. Nhưng tôi sẽ hỏi lấy số của anh khi sẵn sàng đi.”
Với cái chào thoáng qua, tay tài xế taxi lùi lại, quay xe đi. Mũi Eve bắt đầu tê dại khi nhìn thấy chiếc xe điện nhỏ lướt qua cổng. Cánh cổng sắt uốn mở ra.
“Vui lòng vào trong, bước lên xe,” máy tính mời. “Cô sẽ được đưa tới nhà. Bà Barrister sẽ gặp cô.”
“Tuyệt.” Eve vào xe và để mặc nó êm ả đưa cô đến những bậc thềm mặt tiền của ngôi nhà gạch. Ngay khi cô vừa bắt đầu bước lên, cánh cửa bật mở.