Chương 38: "Là người hầu của ngài sao?"
Vẹt ta ăn nói rõ ràng, lúc này Nam Đăng đã chắc chắn, nó đang gọi mình.
Cậu không hiểu, nói: "Sao mày lại kêu tao như vậy, trước đây mày biết tao sao?"
Cái xưng hô "Thần Núi đại nhân" nghe vào hình như rất chi là lợi hại, chẳng nhẽ lúc cậu còn sống, có thân phận gì đó không bình thường? Liên Dịch cũng từng nói, cậu không phải quỷ hồn bình thường.
Nam Đăng cố gắng tìm tòi ở trong đầu, nhưng tiếc là cậu không nhớ được một chút ký ức nào trước khi tiến vào Tháp Nghiệp chướng, càng chẳng biết con vẹt trước mắt này.
"Đây là lần đầu tiên con gặp được ngài ạ", đôi mắt đậu đen của vẹt ta ngóng nhìn Nam Đăng, phát hiện ra vấn đề mấu chốt nhất, "Ngài chính là Thần Núi đại nhân, ngài không biết sao?"
Thân là địa linh, nó tuyệt đối sẽ không nhận nhầm hơi thở trên người Nam Đăng.
"Nhưng mà, trước đây tao là một con quỷ", vẻ mặt Nam Đăng mờ mịt, "Bây giờ tạm thời biến thành người."
Bởi vì việc thay đổi hình thái mấy lần trước, trong lòng cậu vẫn cho rằng mình là quỷ hồn như cũ, không biết nguyên nhân gì mới biến thành người, sau đó lại biến trở về.
Vẹt ta lắc đầu: "Không, ngài không phải quỷ hồn cũng không phải nhân loại, ngài là Thần Núi."
Lời này quá đỗi xa lạ và không quen với Nam Đăng, cậu vô thức quay đầu nhìn về phía Liên Dịch.
Liên Dịch chẳng hề lộ ra mảy may sự bất ngờ, anh thu tầm mắt từ trên người con vẹt về: "Tôi đã từng phỏng đoán, nhưng chưa xác định được."
Cộng thêm Nam Đăng chẳng biết gì, Liên Dịch vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp.
Bây giờ con địa linh mới này xuất hiện, vừa hay cũng coi như là giúp một tay.
Nam Đăng vẫn có chút mờ mịt, nhưng cậu không hiểu mấy cái này, đi theo bên cạnh Liên Dịch cũng được anh cố gắng chăm sóc, trái lại tiếp thu càng nhanh hơn.
"Tao thực sự không biết mày là ai, tên của tao là Nam Đăng, là tao tự đặt đó."
Cậu bưng con vẹt nhỏ xinh, vừa vuốt ve đám lông vũ mềm mại của nó: "Lần đầu tiên mày gặp tao, sao có thể nhận ra tao chứ?"
"Ngài là Thần Núi đại nhân, đương nhiên con có thể nhận ra ngài", vẹt ta ngoẹo đầu cọ vào ngón tay Nam Đăng, "Mùi trên người ngài không giống mà."
Nam Đăng nghi ngờ mà cúi đầu ngửi ngửi bản thân mình, chẳng ngửi ra được mùi gì đặc biệt cả.
Con vẹt cực kỳ thích cậu, nó còn chủ động ngã nằm lên lòng bàn tay cậu, co móng vuốt lăn qua lăn lại, muốn khiến lông trên người đều lây nhiễm hơi thở của Nam Đăng.
"Vậy mày còn biết gì nữa không?" Nam Đăng mơ hồ lộ ra vẻ chờ mong, "Tao...... có nhiều chuyện không nhớ được lắm."
Vẹt ta trở mình đứng dậy, rung rung lông vũ, nghiêng đầu suy tư: "Con biết ngài là Thần Núi đại nhân."
Nam Đăng ngừng thở, kiên nhẫn đợi nó nói tiếp.
"Thần Núi đại nhân có thể chữa thương cho bọn con, khôi phục thể lực", giọng nói của vẹt ta thánh thót, "Dù sao ngài cũng chính là Thần Núi đại nhân!"
Căn cứ vào tuổi thọ của địa linh, nó vẫn còn khá nhỏ tuổi, hơn nữa vừa mới nói lần đầu tiên gặp Nam Đăng, có lẽ cũng chẳng biết nhiều.
Nam Đăng không truy hỏi đến cùng nữa, cậu nhớ lần trước nhân sư tới khách sạn tìm mình, đúng là vì mèo đen bị thương.
Mà cậu cũng chẳng làm gì cả, mèo đen chỉ nằm trong lòng cậu ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại thì vết thương trên cơ thể đã khép miệng.
Cho nên...... đây là năng lực của cậu sao? Mà cậu vẫn luôn không biết gì.
Tới tận lúc này, rốt cuộc Nam Đăng cũng tin lời của con vẹt, có thể cậu chính là "Thần Núi đại nhân" trong lời của nó.
Vẹt ta tiếp tục cọ vào lòng bàn tay Nam Đăng, còn dính người hơn cả một bé mèo sữa, nó cọ được một nửa, đột nhiên thoáng thấy đầu thỏ ngồi bên giường dòm nó.
Lúc này nó mới rảnh rỗi chú ý đến sinh vật khác trong phòng, nó không biết đầu thỏ, nhưng có thể mơ hồ nhận ra hơi thở trên người đầu thỏ cũng không bình thường.
Vẹt ta vẫy cánh đứng dậy, dè dặt chào hỏi với đầu thỏ: "Xin chào?"
Đầu thỏ vẫn im lặng như cũ, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm bộ lông xanh mơn mởn của nó.
Vẹt ta thấy cái đầu thỏ kỳ quái này không lên tiếng, lại quay đầu nhìn về phía Liên Dịch.
Nó hỏi Nam Đăng: "Tên nhân loại này, là người hầu của ngài ạ?"
Nam Đăng sửng sốt, vội vàng nói: "Không, không phải...... là bạn của tao cơ."
Vẹt ta "Ồ" một tiếng, miễn cưỡng nhìn Liên Dịch thêm hai cái.
Có thể trở thành bạn của Thần Núi đại nhân, chắc là có chỗ hơn người nào đó nhỉ.
Nó lại xoay người lần nữa, quăng ánh mắt lên chậu hoa trên ngăn tủ, lập tức bay qua đó, đáp xuống cạnh hoa nguyệt quý.
Cành hoa nguyệt quý rũ xuống, khẽ lộ ra phiến lá, giống như đang chào hỏi với con vẹt.
Nam Đăng đứng dậy đến gần, vẹt ta cúi đầu chạm vào lá hoa nguyệt quý, nói với Nam Đăng: "Thần Núi đại nhân, con cảm ứng được lời triệu hoán của nó, mới có thể tìm được ngài nhanh như vậy á."
Nó kể cho Nam Đăng biết, là tín hiệu hoa nguyệt quý phát ra, trong một phạm vi nhất định chỉ cần có địa linh ở đó, sẽ có thể đọc được nội dung của tín hiệu.
Nam Đăng vịn cạnh tủ ngồi xổm xuống, ngạc nhiên không thôi: "Hóa ra hoa nhỏ cũng biết nói chuyện?"
"Thần Núi đại nhân không nghe được sao?" Vẹt ta nghiêng đầu lắng nghe một hồi, "Nó nói nó không phải là hoa nhỏ, tên là Dâu Tây ạ."
Dâu tây và nguyệt quý hoàn toàn là hai loài thực vật khác nhau, Nam Đăng im lặng chốc lát, sửa miệng nói: "Hóa ra Dâu Tây cũng biết nói chuyện."
Một cái tên mà thôi, cậu tên Nam Đăng, cũng đâu đại biểu rằng cậu là một cái đèn chân chính.
Vẹt ta chưa từng thấy quá nhiều địa linh, lượn vòng quanh hoa nguyệt quý, rất nhanh lại chuyển sự chú ý lên người Nam Đăng.
Nó thực sự thích Nam Đăng lắm luôn, hận không thể nói chuyện với cậu mãi thôi.
Chẳng biết Liên Dịch đã tới đằng sau bọn họ từ khi nào, lên tiếng nói: "Khuya rồi."
Giọng nói của anh nghe lạnh như băng, tựa như có chút hờn giận: "Thần Núi đại nhân cần nghỉ ngơi."
Vẹt ta lặng lẽ lườm anh một cái, tiếc là chẳng có bao nhiêu lực sát thương.
Có điều thực sự đã không còn sớm nữa, vẹt ta dự tính thời gian, đêm nay nó vẫn phải ra ngoài tuần tra, không thể cứ ở cùng một chỗ với Thần Núi được.
Nó bay đến đầu vai Nam Đăng, dùng đầu cọ vào má cậu: "Thần Núi đại nhân nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai con lại đến thăm ngài."
Nam Đăng sờ sờ lông nó: "Được rồi."
Cậu nhớ tới sáng mai mình phải rời đi, há há miệng không nói chuyện.
Hoa nguyệt quý có thể đối thoại với địa linh ở xa, chắc là nhóc vẹt sẽ biết bọn họ đang ở đâu.
Với lại thân là địa linh, con vẹt có trách nhiệm của riêng mình, cần phải ra ngoài tuần tra giống thiên sư.
Sau khi nói lời tạm biệt với Nam Đăng, vẹt ta bay về bên cửa sổ, chui khe hở ra ngoài.
Liên Dịch đóng kín cửa sổ lần nữa, đèn đóm trong phòng ngủ được chỉnh tối lại, anh cầm lược ngồi bên giường, chải tóc cho Nam Đăng.
Tóc đã khô hết cả rồi, Nam Đăng ngáp một cái, nhưng hai mắt vẫn sáng lập lòe.
Cậu giống như muộn màng nhận ra, thấp thỏm mà kéo ống tay áo Liên Dịch: "Tôi thật sự là Thần Núi sao?"
Vẫn có cảm giác không chân thực lắm...... giống như lần cậu đột nhiên biến thành người ấy, cậu làm quỷ lâu như vậy, chưa bao giờ nghĩ rằng mình vốn không phải quỷ.
Liên Dịch thả lược xuống, im lặng hai giây: "Phải."
Sau đó anh vươn tay ôm lấy Nam Đăng, lòng bàn tay chầm chậm xoa dọc sống lưng cậu, vừa là nhẹ nhàng dỗ dành vừa là trấn an: "Một thân phận mà thôi, không ai có thể trói buộc em."
Nam Đăng cái hiểu cái không, gật đầu "Dạ" một tiếng.
Nếu đã không phải là quỷ, vậy tại sao lại bị nhốt vào trong tháp với đám quỷ chứ?
Sau khi Nam Đăng dẫn đầu thỏ trốn đi, cũng từng tránh né sự đuổi bắt của thiên sư.
Trong lòng cậu nảy sinh nghi hoặc, cứ thế hỏi ra.
Nhưng Liên Dịch lại không thể trả lời vấn đề này của cậu, trong lời đồn đại bên ngoài, Thần Núi mai danh ẩn tích đã gần hai mươi năm, những người trước đây nói mình từng gặp Thần Núi, miêu tả đều không giống nhau.
Thiên sư cũng chỉ là một vài nhân loại có thể may mắn tu tập linh thuật, lấy gì để rình mò khởi nguồn và quá khứ của Thần.
Hiện tại điều duy nhất biết là, trước khi Nam Đăng bị nhốt vào Tháp Nghiệp chướng, từng xảy ra chuyện gì, hơn nữa cũng không thể cả tin người trong nội viện.
Bên trong tòa tháp đó không có ngày đêm luân phiên, Nam Đăng cũng không dám chắc mình ở trong đấy bao lâu.
Đầu thỏ ngồi một bên im lặng nghe hai người nói chuyện, Nam Đăng quơ nó qua, thử dò hỏi: "Thỏ con, mày còn nhớ chuyện trước đây không?"
Từ khi Nam Đăng có ký ức, đầu thỏ đã bầu bạn bên cạnh cậu rồi, có lẽ tuổi của nó còn lớn hơn cậu một chút.
Đầu thỏ dựng đứng lỗ tai không phản ứng gì, thoạt nhìn rất ngơ ngác.
Vốn Nam Đăng cũng không ôm hy vọng quá lớn, lại thả nó về.
"Em đừng lo", Liên Dịch nói, rồi hứa hẹn với Nam Đăng lần nữa: "Tôi sẽ bảo vệ em."
Nam Đăng gật gật đầu, không tự giác mà vươn tay ôm lấy cổ anh: "Anh thật tốt với tôi......"
Chẳng biết xúc động từ đâu ra, cậu tới gần hôn một cái dưới sườn mặt của Liên Dịch.
Nam Đăng lùi lại rất nhanh, nhìn Liên Dịch lặng lẽ quan sát phản ứng của anh.
Lần trước Liên Dịch cũng hôn cậu như vậy.
Từ khi Nam Đăng học được cách dùng điện thoại, tiếp xúc với nhiều phim truyền hình và thông tin khác nhau hơn, tối nay lúc nhóc vẹt hỏi Liên Dịch có phải "người hầu" của cậu hay không, cậu đã giải thích một câu.
Cậu cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Liên Dịch thân mật hơn cả bạn bè, nhưng nhất thời không nghĩ ra được từ ngữ thích hợp.
Dưới cái nhìn chăm chú của Nam Đăng, Liên Dịch chẳng nói câu nào, mang tai dần dần chuyển đỏ.
Vẻ mặt anh không thay đổi, thấp giọng nói: "Em ngủ đi."
Nam Đăng nhìn Liên Dịch một hồi, mơ hồ cảm giác được cảm xúc phức tạp hiện giờ của anh, chẳng qua không phải là tiêu cực, tâm tình nặng nề rõ ràng đã có chuyển biến tốt.
Cậu cũng vui hơn một chút, vùi vào trong ngực Liên Dịch: "Dạ."
(Truyện chỉ được đăng ở Wa.tt.pad Augusttt138, những nơi khác đều là ăn cắp)
-
Ngày mới tờ mờ sáng, Nam Đăng bị đồng hồ báo thức ở đầu giường đánh thức.
Cậu mắt nhắm mắt mở rời giường vệ sinh cá nhân, thay xong quần áo dưới sự trợ giúp của Liên Dịch, ăn một chút đồ uống một ly sữa bò, mới cảm thấy mình hoàn toàn tỉnh táo hẳn.
Đồ đạc đã thu dọn xong xuôi, Nam Đăng cầm chậu hoa lên, nhìn quanh bốn phía không thấy đầu thỏ đâu.
"Thỏ con?" Cậu hô lên một tiếng, lập tức nghe thấy động tĩnh yếu ớt từ hướng phòng khách truyền tới.
Nam Đăng đi qua đó nhìn thử, đầu thỏ ngồi chính giữa tấm thảm trải sàn trống trải, xung quanh rụng lả tả không ít khăn giấy, còn có một đống bịch giấy ăn rỗng.
"Thỏ con!" Cậu xụ mặt, "Mấy cái này phải tốn tiền đó!"
Đầu thỏ nhảy tới, thái độ khác thường mà cắn lấy ống quần Nam Đăng, kéo cậu qua bên chỗ khăn giấy.
Nam Đăng không rõ nguyên do, đi theo đầu thỏ về trước mấy bước, ngồi xổm xuống: "Sao vậy?"
Ngay sau đó cậu phát hiện, khăn giấy dưới đất không phải bị xé tùy tiện, mà có mấy tạo hình không giống nhau.
Trước tiên đầu thỏ đi đến đằng sau cái ghế, cẩn thận đẩy một cục giấy nhỏ vo tròn ra.
Nó giấu cục giấy nhỏ dưới một tờ khăn giấy, sau đó hai mắt bỗng nhiên biến đỏ, nhe răng làm ra biểu cảm hung ác, rồi xoay người nhảy tới chính giữa đống giấy rách, dùng lỗ tai điên cuồng tấn công.
Đằng sau cục giấy rách còn có mấy tờ giấy, bị xé thành mảnh miễn cưỡng bày thành một hình người khá lớn.
Đầu thỏ tiếp tục xông tới, dùng răng nanh xé miếng giấy hình người đến nát bấy, trong lúc đó còn chủ động ngã xuống hai lần, giống như biểu thị mình bị thương rồi.
Sau khi tất cả các cục giấy đều bị xé hủy, con mắt đỏ của đầu thỏ biến mất, lỗ tai cũng cụp xuống.
Còn có một số cục giấy vòng xung quanh, nhưng nó lại chẳng thèm quan tâm nữa, lục cục giấy nhỏ giấu kỹ dưới cái ghế ra, nhẹ nhàng ngậm vào trong miệng.
Lúc này Nam Đăng mới phát hiện, so với những cục giấy bị xé nát bươm khác, cục giấy nhỏ này rõ ràng được làm khéo léo dụng tâm hơn.
Đầu thỏ mang cục giấy nhỏ, trở lại chính giữa đống giấy rách trước đó lần nữa, ngã lăn hai cái, để người mình dính vào mảnh giấy.
Cuối cùng nó bỏ cục giấy nhỏ xuống, lắc mảnh giấy trên người ra, đi đến dưới cái ghế bên kia tha một mảnh khăn giấy còn nguyên vẹn tới.
Đầu thỏ cắn vào vị trí chính giữa của khăn giấy, đắp lên trên đống giấy rách, chỗ bị cắn thiếu một miếng nhỏ, trở thành một góc tương tự góc nhọn.
- -------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đầu thỏ: Chính là như vậy đóa, còn muốn hỏi cái gì nữa không?
Tui: Cóa, đọc wa.t.t.p.a.d tiện biết bao nhiêu? Có thể lưu lại đọc off, có thể giao lưu bình luận với mọi người, có thể ủng hộ tinh thần của mình, đọc được bản beta sau khi đã chỉnh sửa, vậy nên hãy đọc ở W nha mọi người ơiiii!!!
https://www.wattpad.com/user/Augusttt138
Cậu không hiểu, nói: "Sao mày lại kêu tao như vậy, trước đây mày biết tao sao?"
Cái xưng hô "Thần Núi đại nhân" nghe vào hình như rất chi là lợi hại, chẳng nhẽ lúc cậu còn sống, có thân phận gì đó không bình thường? Liên Dịch cũng từng nói, cậu không phải quỷ hồn bình thường.
Nam Đăng cố gắng tìm tòi ở trong đầu, nhưng tiếc là cậu không nhớ được một chút ký ức nào trước khi tiến vào Tháp Nghiệp chướng, càng chẳng biết con vẹt trước mắt này.
"Đây là lần đầu tiên con gặp được ngài ạ", đôi mắt đậu đen của vẹt ta ngóng nhìn Nam Đăng, phát hiện ra vấn đề mấu chốt nhất, "Ngài chính là Thần Núi đại nhân, ngài không biết sao?"
Thân là địa linh, nó tuyệt đối sẽ không nhận nhầm hơi thở trên người Nam Đăng.
"Nhưng mà, trước đây tao là một con quỷ", vẻ mặt Nam Đăng mờ mịt, "Bây giờ tạm thời biến thành người."
Bởi vì việc thay đổi hình thái mấy lần trước, trong lòng cậu vẫn cho rằng mình là quỷ hồn như cũ, không biết nguyên nhân gì mới biến thành người, sau đó lại biến trở về.
Vẹt ta lắc đầu: "Không, ngài không phải quỷ hồn cũng không phải nhân loại, ngài là Thần Núi."
Lời này quá đỗi xa lạ và không quen với Nam Đăng, cậu vô thức quay đầu nhìn về phía Liên Dịch.
Liên Dịch chẳng hề lộ ra mảy may sự bất ngờ, anh thu tầm mắt từ trên người con vẹt về: "Tôi đã từng phỏng đoán, nhưng chưa xác định được."
Cộng thêm Nam Đăng chẳng biết gì, Liên Dịch vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp.
Bây giờ con địa linh mới này xuất hiện, vừa hay cũng coi như là giúp một tay.
Nam Đăng vẫn có chút mờ mịt, nhưng cậu không hiểu mấy cái này, đi theo bên cạnh Liên Dịch cũng được anh cố gắng chăm sóc, trái lại tiếp thu càng nhanh hơn.
"Tao thực sự không biết mày là ai, tên của tao là Nam Đăng, là tao tự đặt đó."
Cậu bưng con vẹt nhỏ xinh, vừa vuốt ve đám lông vũ mềm mại của nó: "Lần đầu tiên mày gặp tao, sao có thể nhận ra tao chứ?"
"Ngài là Thần Núi đại nhân, đương nhiên con có thể nhận ra ngài", vẹt ta ngoẹo đầu cọ vào ngón tay Nam Đăng, "Mùi trên người ngài không giống mà."
Nam Đăng nghi ngờ mà cúi đầu ngửi ngửi bản thân mình, chẳng ngửi ra được mùi gì đặc biệt cả.
Con vẹt cực kỳ thích cậu, nó còn chủ động ngã nằm lên lòng bàn tay cậu, co móng vuốt lăn qua lăn lại, muốn khiến lông trên người đều lây nhiễm hơi thở của Nam Đăng.
"Vậy mày còn biết gì nữa không?" Nam Đăng mơ hồ lộ ra vẻ chờ mong, "Tao...... có nhiều chuyện không nhớ được lắm."
Vẹt ta trở mình đứng dậy, rung rung lông vũ, nghiêng đầu suy tư: "Con biết ngài là Thần Núi đại nhân."
Nam Đăng ngừng thở, kiên nhẫn đợi nó nói tiếp.
"Thần Núi đại nhân có thể chữa thương cho bọn con, khôi phục thể lực", giọng nói của vẹt ta thánh thót, "Dù sao ngài cũng chính là Thần Núi đại nhân!"
Căn cứ vào tuổi thọ của địa linh, nó vẫn còn khá nhỏ tuổi, hơn nữa vừa mới nói lần đầu tiên gặp Nam Đăng, có lẽ cũng chẳng biết nhiều.
Nam Đăng không truy hỏi đến cùng nữa, cậu nhớ lần trước nhân sư tới khách sạn tìm mình, đúng là vì mèo đen bị thương.
Mà cậu cũng chẳng làm gì cả, mèo đen chỉ nằm trong lòng cậu ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại thì vết thương trên cơ thể đã khép miệng.
Cho nên...... đây là năng lực của cậu sao? Mà cậu vẫn luôn không biết gì.
Tới tận lúc này, rốt cuộc Nam Đăng cũng tin lời của con vẹt, có thể cậu chính là "Thần Núi đại nhân" trong lời của nó.
Vẹt ta tiếp tục cọ vào lòng bàn tay Nam Đăng, còn dính người hơn cả một bé mèo sữa, nó cọ được một nửa, đột nhiên thoáng thấy đầu thỏ ngồi bên giường dòm nó.
Lúc này nó mới rảnh rỗi chú ý đến sinh vật khác trong phòng, nó không biết đầu thỏ, nhưng có thể mơ hồ nhận ra hơi thở trên người đầu thỏ cũng không bình thường.
Vẹt ta vẫy cánh đứng dậy, dè dặt chào hỏi với đầu thỏ: "Xin chào?"
Đầu thỏ vẫn im lặng như cũ, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm bộ lông xanh mơn mởn của nó.
Vẹt ta thấy cái đầu thỏ kỳ quái này không lên tiếng, lại quay đầu nhìn về phía Liên Dịch.
Nó hỏi Nam Đăng: "Tên nhân loại này, là người hầu của ngài ạ?"
Nam Đăng sửng sốt, vội vàng nói: "Không, không phải...... là bạn của tao cơ."
Vẹt ta "Ồ" một tiếng, miễn cưỡng nhìn Liên Dịch thêm hai cái.
Có thể trở thành bạn của Thần Núi đại nhân, chắc là có chỗ hơn người nào đó nhỉ.
Nó lại xoay người lần nữa, quăng ánh mắt lên chậu hoa trên ngăn tủ, lập tức bay qua đó, đáp xuống cạnh hoa nguyệt quý.
Cành hoa nguyệt quý rũ xuống, khẽ lộ ra phiến lá, giống như đang chào hỏi với con vẹt.
Nam Đăng đứng dậy đến gần, vẹt ta cúi đầu chạm vào lá hoa nguyệt quý, nói với Nam Đăng: "Thần Núi đại nhân, con cảm ứng được lời triệu hoán của nó, mới có thể tìm được ngài nhanh như vậy á."
Nó kể cho Nam Đăng biết, là tín hiệu hoa nguyệt quý phát ra, trong một phạm vi nhất định chỉ cần có địa linh ở đó, sẽ có thể đọc được nội dung của tín hiệu.
Nam Đăng vịn cạnh tủ ngồi xổm xuống, ngạc nhiên không thôi: "Hóa ra hoa nhỏ cũng biết nói chuyện?"
"Thần Núi đại nhân không nghe được sao?" Vẹt ta nghiêng đầu lắng nghe một hồi, "Nó nói nó không phải là hoa nhỏ, tên là Dâu Tây ạ."
Dâu tây và nguyệt quý hoàn toàn là hai loài thực vật khác nhau, Nam Đăng im lặng chốc lát, sửa miệng nói: "Hóa ra Dâu Tây cũng biết nói chuyện."
Một cái tên mà thôi, cậu tên Nam Đăng, cũng đâu đại biểu rằng cậu là một cái đèn chân chính.
Vẹt ta chưa từng thấy quá nhiều địa linh, lượn vòng quanh hoa nguyệt quý, rất nhanh lại chuyển sự chú ý lên người Nam Đăng.
Nó thực sự thích Nam Đăng lắm luôn, hận không thể nói chuyện với cậu mãi thôi.
Chẳng biết Liên Dịch đã tới đằng sau bọn họ từ khi nào, lên tiếng nói: "Khuya rồi."
Giọng nói của anh nghe lạnh như băng, tựa như có chút hờn giận: "Thần Núi đại nhân cần nghỉ ngơi."
Vẹt ta lặng lẽ lườm anh một cái, tiếc là chẳng có bao nhiêu lực sát thương.
Có điều thực sự đã không còn sớm nữa, vẹt ta dự tính thời gian, đêm nay nó vẫn phải ra ngoài tuần tra, không thể cứ ở cùng một chỗ với Thần Núi được.
Nó bay đến đầu vai Nam Đăng, dùng đầu cọ vào má cậu: "Thần Núi đại nhân nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai con lại đến thăm ngài."
Nam Đăng sờ sờ lông nó: "Được rồi."
Cậu nhớ tới sáng mai mình phải rời đi, há há miệng không nói chuyện.
Hoa nguyệt quý có thể đối thoại với địa linh ở xa, chắc là nhóc vẹt sẽ biết bọn họ đang ở đâu.
Với lại thân là địa linh, con vẹt có trách nhiệm của riêng mình, cần phải ra ngoài tuần tra giống thiên sư.
Sau khi nói lời tạm biệt với Nam Đăng, vẹt ta bay về bên cửa sổ, chui khe hở ra ngoài.
Liên Dịch đóng kín cửa sổ lần nữa, đèn đóm trong phòng ngủ được chỉnh tối lại, anh cầm lược ngồi bên giường, chải tóc cho Nam Đăng.
Tóc đã khô hết cả rồi, Nam Đăng ngáp một cái, nhưng hai mắt vẫn sáng lập lòe.
Cậu giống như muộn màng nhận ra, thấp thỏm mà kéo ống tay áo Liên Dịch: "Tôi thật sự là Thần Núi sao?"
Vẫn có cảm giác không chân thực lắm...... giống như lần cậu đột nhiên biến thành người ấy, cậu làm quỷ lâu như vậy, chưa bao giờ nghĩ rằng mình vốn không phải quỷ.
Liên Dịch thả lược xuống, im lặng hai giây: "Phải."
Sau đó anh vươn tay ôm lấy Nam Đăng, lòng bàn tay chầm chậm xoa dọc sống lưng cậu, vừa là nhẹ nhàng dỗ dành vừa là trấn an: "Một thân phận mà thôi, không ai có thể trói buộc em."
Nam Đăng cái hiểu cái không, gật đầu "Dạ" một tiếng.
Nếu đã không phải là quỷ, vậy tại sao lại bị nhốt vào trong tháp với đám quỷ chứ?
Sau khi Nam Đăng dẫn đầu thỏ trốn đi, cũng từng tránh né sự đuổi bắt của thiên sư.
Trong lòng cậu nảy sinh nghi hoặc, cứ thế hỏi ra.
Nhưng Liên Dịch lại không thể trả lời vấn đề này của cậu, trong lời đồn đại bên ngoài, Thần Núi mai danh ẩn tích đã gần hai mươi năm, những người trước đây nói mình từng gặp Thần Núi, miêu tả đều không giống nhau.
Thiên sư cũng chỉ là một vài nhân loại có thể may mắn tu tập linh thuật, lấy gì để rình mò khởi nguồn và quá khứ của Thần.
Hiện tại điều duy nhất biết là, trước khi Nam Đăng bị nhốt vào Tháp Nghiệp chướng, từng xảy ra chuyện gì, hơn nữa cũng không thể cả tin người trong nội viện.
Bên trong tòa tháp đó không có ngày đêm luân phiên, Nam Đăng cũng không dám chắc mình ở trong đấy bao lâu.
Đầu thỏ ngồi một bên im lặng nghe hai người nói chuyện, Nam Đăng quơ nó qua, thử dò hỏi: "Thỏ con, mày còn nhớ chuyện trước đây không?"
Từ khi Nam Đăng có ký ức, đầu thỏ đã bầu bạn bên cạnh cậu rồi, có lẽ tuổi của nó còn lớn hơn cậu một chút.
Đầu thỏ dựng đứng lỗ tai không phản ứng gì, thoạt nhìn rất ngơ ngác.
Vốn Nam Đăng cũng không ôm hy vọng quá lớn, lại thả nó về.
"Em đừng lo", Liên Dịch nói, rồi hứa hẹn với Nam Đăng lần nữa: "Tôi sẽ bảo vệ em."
Nam Đăng gật gật đầu, không tự giác mà vươn tay ôm lấy cổ anh: "Anh thật tốt với tôi......"
Chẳng biết xúc động từ đâu ra, cậu tới gần hôn một cái dưới sườn mặt của Liên Dịch.
Nam Đăng lùi lại rất nhanh, nhìn Liên Dịch lặng lẽ quan sát phản ứng của anh.
Lần trước Liên Dịch cũng hôn cậu như vậy.
Từ khi Nam Đăng học được cách dùng điện thoại, tiếp xúc với nhiều phim truyền hình và thông tin khác nhau hơn, tối nay lúc nhóc vẹt hỏi Liên Dịch có phải "người hầu" của cậu hay không, cậu đã giải thích một câu.
Cậu cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Liên Dịch thân mật hơn cả bạn bè, nhưng nhất thời không nghĩ ra được từ ngữ thích hợp.
Dưới cái nhìn chăm chú của Nam Đăng, Liên Dịch chẳng nói câu nào, mang tai dần dần chuyển đỏ.
Vẻ mặt anh không thay đổi, thấp giọng nói: "Em ngủ đi."
Nam Đăng nhìn Liên Dịch một hồi, mơ hồ cảm giác được cảm xúc phức tạp hiện giờ của anh, chẳng qua không phải là tiêu cực, tâm tình nặng nề rõ ràng đã có chuyển biến tốt.
Cậu cũng vui hơn một chút, vùi vào trong ngực Liên Dịch: "Dạ."
(Truyện chỉ được đăng ở Wa.tt.pad Augusttt138, những nơi khác đều là ăn cắp)
-
Ngày mới tờ mờ sáng, Nam Đăng bị đồng hồ báo thức ở đầu giường đánh thức.
Cậu mắt nhắm mắt mở rời giường vệ sinh cá nhân, thay xong quần áo dưới sự trợ giúp của Liên Dịch, ăn một chút đồ uống một ly sữa bò, mới cảm thấy mình hoàn toàn tỉnh táo hẳn.
Đồ đạc đã thu dọn xong xuôi, Nam Đăng cầm chậu hoa lên, nhìn quanh bốn phía không thấy đầu thỏ đâu.
"Thỏ con?" Cậu hô lên một tiếng, lập tức nghe thấy động tĩnh yếu ớt từ hướng phòng khách truyền tới.
Nam Đăng đi qua đó nhìn thử, đầu thỏ ngồi chính giữa tấm thảm trải sàn trống trải, xung quanh rụng lả tả không ít khăn giấy, còn có một đống bịch giấy ăn rỗng.
"Thỏ con!" Cậu xụ mặt, "Mấy cái này phải tốn tiền đó!"
Đầu thỏ nhảy tới, thái độ khác thường mà cắn lấy ống quần Nam Đăng, kéo cậu qua bên chỗ khăn giấy.
Nam Đăng không rõ nguyên do, đi theo đầu thỏ về trước mấy bước, ngồi xổm xuống: "Sao vậy?"
Ngay sau đó cậu phát hiện, khăn giấy dưới đất không phải bị xé tùy tiện, mà có mấy tạo hình không giống nhau.
Trước tiên đầu thỏ đi đến đằng sau cái ghế, cẩn thận đẩy một cục giấy nhỏ vo tròn ra.
Nó giấu cục giấy nhỏ dưới một tờ khăn giấy, sau đó hai mắt bỗng nhiên biến đỏ, nhe răng làm ra biểu cảm hung ác, rồi xoay người nhảy tới chính giữa đống giấy rách, dùng lỗ tai điên cuồng tấn công.
Đằng sau cục giấy rách còn có mấy tờ giấy, bị xé thành mảnh miễn cưỡng bày thành một hình người khá lớn.
Đầu thỏ tiếp tục xông tới, dùng răng nanh xé miếng giấy hình người đến nát bấy, trong lúc đó còn chủ động ngã xuống hai lần, giống như biểu thị mình bị thương rồi.
Sau khi tất cả các cục giấy đều bị xé hủy, con mắt đỏ của đầu thỏ biến mất, lỗ tai cũng cụp xuống.
Còn có một số cục giấy vòng xung quanh, nhưng nó lại chẳng thèm quan tâm nữa, lục cục giấy nhỏ giấu kỹ dưới cái ghế ra, nhẹ nhàng ngậm vào trong miệng.
Lúc này Nam Đăng mới phát hiện, so với những cục giấy bị xé nát bươm khác, cục giấy nhỏ này rõ ràng được làm khéo léo dụng tâm hơn.
Đầu thỏ mang cục giấy nhỏ, trở lại chính giữa đống giấy rách trước đó lần nữa, ngã lăn hai cái, để người mình dính vào mảnh giấy.
Cuối cùng nó bỏ cục giấy nhỏ xuống, lắc mảnh giấy trên người ra, đi đến dưới cái ghế bên kia tha một mảnh khăn giấy còn nguyên vẹn tới.
Đầu thỏ cắn vào vị trí chính giữa của khăn giấy, đắp lên trên đống giấy rách, chỗ bị cắn thiếu một miếng nhỏ, trở thành một góc tương tự góc nhọn.
- -------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đầu thỏ: Chính là như vậy đóa, còn muốn hỏi cái gì nữa không?
Tui: Cóa, đọc wa.t.t.p.a.d tiện biết bao nhiêu? Có thể lưu lại đọc off, có thể giao lưu bình luận với mọi người, có thể ủng hộ tinh thần của mình, đọc được bản beta sau khi đã chỉnh sửa, vậy nên hãy đọc ở W nha mọi người ơiiii!!!
https://www.wattpad.com/user/Augusttt138