Chương 50: Vật hung sát
Ông Bình Nhiên nhìn phản ứng của Nam Đăng, là biết cậu cũng chẳng hiểu gì về nội dung trên ảnh.
Bên trong nội viện cũng có lưu trữ một phần sách cổ, cơ bản là ghi chép lại tự truyện và thuật pháp thuở sơ khai của một vài thiên sư.
Người tiến vào điều tra phát hiện mấy trang sách này, chỉ nhận ra hai chữ "Thần Núi", bèn vội vã chuyển đến cho Ông Bình Nhiên đầu tiên.
Nội dung trên trang sách nếu thực sự liên quan tới Thần Núi, vậy cũng chẳng phải thứ mà người bình thường có thể tùy tiện tìm tòi.
Ông Bình Nhiên thử thăm dò nói: "Ngài cứ xem trước đi? Thời gian không còn sớm, tôi không ở đây làm phiền nữa, nếu ngài có bất kỳ chuyện gì, lúc nào cũng có thể liên hệ với tôi và Lâm Cửu."
Ban ngày, Lâm Cửu cũng cho Nam Đăng một cái thông tấn khí của thiên sư sử dụng, bên trong có lưu mấy số liên lạc.
Nam Đăng nhìn trang sách trên bức ảnh, do dự gật gật đầu.
Ông Bình Nhiên gửi toàn bộ tài liệu vào thông tấn khí mà Nam Đăng sử dụng, sau đó liền rời khỏi.
Sau khi trở về phòng, Nam Đăng tắm rửa, lấy thông tấn khí của mình ra, tiếp tục đọc nội dung trên trang sách.
Liên Dịch đang sấy tóc cho cậu, Nam Đăng cúi đầu, sợi tóc thỉnh thoảng đung đưa trước mặt cậu, che khuất tầm mắt.
Trong ký ức của Nam Đăng, cậu chưa từng đọc qua bất kỳ bộ sách nào, càng không có ai dạy cậu chữ, nhưng mấy ký tự nghiêng nghiêng vẹo vẹo trên trang sách ấy, cậu liếc cái đã có thể nhìn ra ý tứ đại biểu, giống như cậu có khả năng bẩm sinh vậy.
Chờ Nam Đăng xem xong, tóc cũng đã sấy khô.
Cậu đặt thông tấn khí xuống, vẻ mặt mê man mà nhìn về phía Liên Dịch: "Anh từng thấy Thần Núi khác chưa?"
Trang sách trên bức ảnh chỉ có mấy trang, nội dung cũng không nhiều.
Bên trên viết, Thần Núi thứ một trăm ba mươi sáu tên là Thái Hư, thời gian Thần Núi sơ nhậm[1] cách hiện tại đã hơn ba trăm năm, đồng thời ghi lại đơn giản một vài sở thích và thói quen của Ngài.
[1] Đảm nhiệm, nhậm chức lần đầu.
Bức chân dung vẽ tay đó khá cẩu thả, giống như tác phẩm vẫn chưa hoàn thiện, nhưng cũng có thể nhìn ra trang phục trên người đã nhiều năm rồi.
Nam Đăng chưa từng gặp người trên bức họa, ban đầu ngay cả thân phận của mình cậu còn không biết, thì càng là lần đầu tiên biết được hóa ra Thần Núi không chỉ có một.
Liên Dịch đáp: "Anh chưa."
Cho tới tận nay, Thần Núi luôn là sự tồn tại tương đối huyền bí.
Trong lời đồn trước đây, Thần Núi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu xin cứu trợ và giúp đỡ, nhưng chưa chắc sẽ lộ mặt, hoặc cho dù có xuất hiện, cũng chẳng ai biết được Ngài là ai.
(Truyện chỉ đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d Augusttt138, vui lòng không re-up)
Thực ra so với nhân loại và thiên sư, thì địa linh tiếp xúc với Thần Núi nhiều hơn, chúng nó có thể cảm ứng được hơi thở của Thần Núi một cách chính xác và đi theo, dựa vào thần lực của Thần Núi để trưởng thành, chữa thương.
Ngoài Liên Dịch, thì kể cả toàn bộ thiên sư hiện tại của nội viện, gần như đều chưa từng trông thấy Thần Núi.
Nếu như Thần Núi không chỉ có một, vậy những Thần Núi trước đây đều đang ở đâu?
Còn nữa, Thần Núi sinh ra như thế nào, làm sao mà trở thành Thần Núi.
Nam Đăng bỗng nhiên có chút thất bại, rũ hàng mi dày xuống: "Tôi cũng chưa từng gặp...... Hình như tôi chẳng biết gì cả."
Thân phận của cậu, năng lực của cậu, toàn là người khác nói cho cậu biết, trước khi gặp được Liên Dịch, cậu còn là một con quỷ hồn du đãng ban đêm, trốn tránh thiên sư khắp nơi.
Nam Đăng đang cúi đầu, nhiệt độ cơ thể ấm áp quen thuộc chợt áp lại gần.
Liên Dịch im lặng ôm lấy cậu, lòng bàn tay chầm chậm vuốt dọc sống lưng cậu, hơi thở ấm nóng gần trong gang tấc.
Nam Đăng vùi vào ngực anh, nhắm mắt hít thật sâu, tâm trạng nặng nề trước đấy tan biến không ít.
Qua một lát, cậu ngẩng đầu lên nhìn sang Liên Dịch, vươn tay chạm vào sườn mặt và khóe môi anh.
Nam Đăng rục rà rục rịch, muốn hôn anh.
Bọn họ ngày ngày ở chung, ngủ cũng cùng một giường, nhưng hành động thân mật cũng chẳng tính là nhiều.
Ngoại trừ ôm nhau ra, tổng cộng cũng mới hôn có mấy lần mà thôi.
Nam Đăng thích gần gũi với Liên Dịch, đương nhiên bao gồm cả hôn môi, tựa như chỉ cần cách anh gần hơn, thì càng thả lỏng và yên tâm hơn.
Dường như Liên Dịch nhìn ra ý đồ của Nam Đăng, lúc cậu tới gần lại hơi nghiêng đầu, xúc cảm mềm mại liền rơi lên sườn mặt anh.
Nam Đăng lùi lại một chút, vẻ mặt hơi ấm ức: "Sao anh phải né em?"
Cậu biết chắc chắn Liên Dịch thích cậu, chẳng biết bắt đầu từ khi nào, cậu phát hiện mình có thể mang máng cảm nhận được trạng thái cảm xúc của người bên cạnh.
Ví như hiện tại, Liên Dịch vẫn ôm cậu không buông tay, nhiệt độ cơ thể hơi tăng cao.
Nam Đăng không chịu bỏ cuộc, sáp tới lần nữa.
Liên Dịch chẳng thèm tránh nữa, cúi đầu hôn lấy Nam Đăng.
Sức của anh mạnh hơn, nhưng lại không biết hôn môi cho lắm, chỉ là ma sát cánh môi, rồi nhanh chóng tách ra.
Lúc này Nam Đăng rất vui, ôm cổ Liên Dịch hai má ửng đỏ.
Liên Dịch dời tầm mắt: "Em ngủ đi."
Anh buông Nam Đăng ra, đứng dậy một mình đi vào phòng tắm.
Đêm nay Nam Đăng không ngồi canh ngoài phòng tắm nữa, Liên Dịch đóng cửa, cởi quần áo trên người ra.
Anh mở vòi hoa sen, chỉnh nhiệt độ thành nước lạnh.
Nam Đăng trong phòng ngủ vừa chờ Liên Dịch, vừa đọc ký tự trên trang sách một lượt.
Đầu thỏ nhảy vào trong lòng Nam Đăng, cùng coi với cậu.
Nam Đăng thuận tiện hỏi nó: "Thỏ con, mày từng gặp Thần Núi khác chưa?"
Hai mắt đầu thỏ híp lại, giật giật lỗ tai.
Quả thực nó đã từng gặp Thần Núi khác, mà còn đâu chỉ là một, số lượng cụ thể ấy à...... nhớ không rõ nữa.
Nam Đăng nhìn hiểu vẻ mặt của nó: "Một trăm ba mươi sáu vị...... mày gặp hết rồi hả?"
Cậu bưng đầu thỏ lên, ngạc nhiên lại tò mò nói: "Vậy năm nay mày bao nhiêu tuổi rồi?"
Trước đây Nam Đăng chưa từng nghĩ tới vấn đề tuổi tác của đầu thỏ, hơn nữa đa phần thời gian nó đều duy trì hình dạng như một cái đầu của con búp bê thỏ.
Đến tận bây giờ, khi Nam Đăng nhớ tới con cự thú hiện thân đêm hôm đó, còn có loại cảm giác không chân thực kia kìa.
Đầu thỏ giả vờ không nghe thấy, hai con mắt tròn xoe nhìn đi chỗ khác như chẳng có gì.
Ngay sau đó, nó trông thấy khăn giấy được đặt trên tủ đầu giường, thế là nhảy qua cắn ra mấy tờ.
Lúc này Liên Dịch cũng từ phòng tắm đi ra, trông thấy hành động của nó: "Mày làm gì vậy?"
Nam Đăng cũng rất tò mò, giúp đầu thỏ xé khăn giấy thành từng mảnh, bày dưới thảm trải sàn.
Tờ khăn giấy cuối cùng được hý hoáy thành hai hình người một lớn một nhỏ, đối mặt với tờ lớn hơn trong đó, hai mắt đầu thỏ biến đỏ, vung tai quất mấy cái.
Liên Dịch cầm tờ giấy hình người bị nó quất lên, hỏi: "Đây là thiên sư đã làm mày bị thương?"
Đầu thỏ giật giật lỗ tai, tỏ vẻ không sai, rồi lại tới bên cạnh Nam Đăng, ủn cái thông tấn khí của cậu ra.
Nam Đăng như cảm giác được, mở thông tấn khí lật đến bức họa trên trang sách nọ ra.
Đầu thỏ nom thấy bức họa, nó ngậm tờ giấy hình người hơi nhỏ kia qua, bày bên cạnh bức họa.
Thân phận của hai tờ giấy nhờ vậy mà được xác nhận, một người là thiên sư năm đó, người còn lại là một Thần Núi khác được ghi chép trong trang sách, Thái Hư.
Sau đó, đầu thỏ ngậm tờ giấy thiên sư lên, bắt đầu tấn công tờ giấy Thần Núi.
Con ngươi của nó màu sắc bình thường, không giống hình thái tấn công trước đó, Liên Dịch phỏng đoán: "Thần Núi cũng bị hắn đả thương?"
Đầu thỏ dừng lại suy nghĩ, lộ ra vẻ hơi lưỡng lự.
Có lẽ nó cũng không rõ lắm đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng tóm lại chắc chắn có liên quan đến tên thiên sư kia.
Cuối cùng, đầu thỏ xé tờ giấy Thần Núi ra, giấy rách rơi lả tả khắp thảm trải sàn.
Nó ợ một cái, phun ra một cục giấy nhỏ tròn tròn.
Nam Đăng vẫn nhận ra cục giấy này, là cái lần trước đầu thỏ làm, ấy vậy mà vẫn luôn được nó cố gắng giữ gìn.
Đầu thỏ lại tới bên cạnh Nam Đăng lần nữa, ngậm cục giấy nhỏ nhìn cậu.
Nam Đăng vươn tay tiếp được cục giấy nhỏ, cầm lên quan sát cẩn thận.
Biểu diễn lần này của đầu thỏ đơn giản hơn, nội dung biểu đạt cũng hơi mơ hồ.
Chẳng qua đã có thể xác nhận đại khái hai điểm, một là thiên sư năm ấy có liên quan đến Thần Núi Thái Hư, hai là Thái Hư và Nam Đăng đều là Thần Núi, nhưng lại là hai người hoàn toàn khác nhau.
Nam Đăng miết cục giấy, hỏi đầu thỏ: "Tao là Thần Núi thứ một trăm ba mươi bảy à?"
Đầu thỏ có hơi ngốc, dùng lỗ tai đếm số, Nam Đăng lại chỉ vào bức họa, hỏi: "Tao là người ngay sau ngài ấy à?"
Đầu thỏ vội vàng giật giật lỗ tai, trả lời Nam Đăng.
Đúng vậy.
Nam Đăng còn hỏi thêm một vài vấn đề khác, bao gồm cả những Thần Núi trước đây và Thái Hư ở bên trong đi đâu hết rồi, còn có bản thân mình sinh ra làm sao.
Song, mấy vấn đề này, đầu thỏ đều không trả lời được, ánh mắt nó ngơ ngác, cứ ngậm cục giấy nhỏ đại biểu cho Nam Đăng lên lặp đi lặp lại, bảo vệ dưới thân mình.
Nam Đăng không cố ép, kêu đầu thỏ tự ra phòng khách chơi.
Mặc dù Uế Thủ là một trong ba vị thần, sức chiến đấu mạnh mẽ, nhưng trí tuệ sở hữu lại không nhiều.
Nó có thông minh đến đâu, thì điều có thể biểu đạt cũng chỉ đến vậy.
Manh mối duy nhất hiện giờ, là trang sách lục soát được từ chỗ của Tạ Vận.
Nếu trang sách đã ở chỗ ông ta, càng chắc chắn kẻ năm ấy đánh bị thương đầu thỏ, khiến nó không thể không dẫn Nam Đăng trốn vào Tháp Nghiệp chướng, chính là Tạ Vận.
Nam Đăng vẫn chưa quen sử dụng thông tấn khí của mình, cậu nhờ Liên Dịch liên lạc với Ông Bình Nhiên, bảo ông gửi tất cả các tài liệu có liên quan đến Thần Núi tới.
Còn có toàn bộ thông tin sau khi Tạ Vận gia nhập nội viện, nhất là cái ghi chép ít bất thường về lần Quỷ Vương hiện thế ấy, phần này giao cho Liên Dịch kiểm tra trước là được.
Ông Bình Nhiên vẫn chưa ngủ, mau chóng gửi lại hồi âm.
Ông biết đây là ý của Nam Đăng, trong truyền tin cũng khá khách sáo, nên tiện thể còn hỏi một câu, có cần thẩm vấn hồn thể của Cốc hư hay không.
Oán hồn của thiên sư mạnh hơn người bình thường gấp mấy lần, tuyệt đối không thể lưu lạc bên ngoài, nội viện có thuật pháp cấm chế đặc biệt, sau khi Cốc Hư chết, hồn thể tự động quay về Tháp Nghiệp chướng chuyên biệt.
Sau đó hồn thể của ông ta bị lấy ra, nói là mệnh lệnh của Tạ Vận, nhưng Tạ Vận bỗng nhiên mất tích, pháp khí chứa đựng hồn thể liền chuyển tới chỗ của Ông Bình Nhiên.
Ông Bình Nhiên mở ra nhìn xem, quả thực là Cốc Hư, còn phát hiện vậy mà hồn thể của ông ta vô cùng suy yếu, chẳng giống với oán hồn của một thiên sư trưởng lão chút nào.
Tạ Vận từng có ý đồ đẩy cái chết của Cốc Hư lên đầu Liên Dịch, Ông Bình Nhiên muốn hỏi Cốc Hư có biết nội tình gì hay không.
Song, hồn thể sẽ bị oán khí và sát khí ăn mòn, người có tính tình ôn hòa đi chăng nữa, sau khi chết cũng sẽ trở thành một dáng vẻ khác.
Cốc Hư từ chối câu thông với Ông Bình Nhiên, còn mắng chửi ông một trận.
Ông Bình Nhiên hơn nửa đêm tức không chịu nổi, giam Cốc Hư vào trong pháp khí một lần nữa, vừa hay Liên Dịch gửi truyền tin tới, thế là muốn giao Cốc Hư cho anh luôn.
"Cậu coi mà lo liệu, nhưng vật hung sát thế này, tốt nhất đừng để Thần Núi đại nhân nhìn thấy."
Suy nghĩ của Ông Bình Nhiên rất đơn giản, có lẽ chỉ Liên Dịch mới có cách khiến hồn thể của Cốc Hư mở miệng.
Ở trong lòng ông, Liên Dịch cũng là "vật hung sát" giống vậy.
Mặt mày Liên Dịch không thay đổi, đáp lại một chữ "Được", rồi ngắt thông tấn khí.
- -------------------------
Đầu thỏ kiểu: Làm dị đó, hiểu thì hiểu, không hiểu thì hiểu ƪ(˘⌣˘)ʃ
Bên trong nội viện cũng có lưu trữ một phần sách cổ, cơ bản là ghi chép lại tự truyện và thuật pháp thuở sơ khai của một vài thiên sư.
Người tiến vào điều tra phát hiện mấy trang sách này, chỉ nhận ra hai chữ "Thần Núi", bèn vội vã chuyển đến cho Ông Bình Nhiên đầu tiên.
Nội dung trên trang sách nếu thực sự liên quan tới Thần Núi, vậy cũng chẳng phải thứ mà người bình thường có thể tùy tiện tìm tòi.
Ông Bình Nhiên thử thăm dò nói: "Ngài cứ xem trước đi? Thời gian không còn sớm, tôi không ở đây làm phiền nữa, nếu ngài có bất kỳ chuyện gì, lúc nào cũng có thể liên hệ với tôi và Lâm Cửu."
Ban ngày, Lâm Cửu cũng cho Nam Đăng một cái thông tấn khí của thiên sư sử dụng, bên trong có lưu mấy số liên lạc.
Nam Đăng nhìn trang sách trên bức ảnh, do dự gật gật đầu.
Ông Bình Nhiên gửi toàn bộ tài liệu vào thông tấn khí mà Nam Đăng sử dụng, sau đó liền rời khỏi.
Sau khi trở về phòng, Nam Đăng tắm rửa, lấy thông tấn khí của mình ra, tiếp tục đọc nội dung trên trang sách.
Liên Dịch đang sấy tóc cho cậu, Nam Đăng cúi đầu, sợi tóc thỉnh thoảng đung đưa trước mặt cậu, che khuất tầm mắt.
Trong ký ức của Nam Đăng, cậu chưa từng đọc qua bất kỳ bộ sách nào, càng không có ai dạy cậu chữ, nhưng mấy ký tự nghiêng nghiêng vẹo vẹo trên trang sách ấy, cậu liếc cái đã có thể nhìn ra ý tứ đại biểu, giống như cậu có khả năng bẩm sinh vậy.
Chờ Nam Đăng xem xong, tóc cũng đã sấy khô.
Cậu đặt thông tấn khí xuống, vẻ mặt mê man mà nhìn về phía Liên Dịch: "Anh từng thấy Thần Núi khác chưa?"
Trang sách trên bức ảnh chỉ có mấy trang, nội dung cũng không nhiều.
Bên trên viết, Thần Núi thứ một trăm ba mươi sáu tên là Thái Hư, thời gian Thần Núi sơ nhậm[1] cách hiện tại đã hơn ba trăm năm, đồng thời ghi lại đơn giản một vài sở thích và thói quen của Ngài.
[1] Đảm nhiệm, nhậm chức lần đầu.
Bức chân dung vẽ tay đó khá cẩu thả, giống như tác phẩm vẫn chưa hoàn thiện, nhưng cũng có thể nhìn ra trang phục trên người đã nhiều năm rồi.
Nam Đăng chưa từng gặp người trên bức họa, ban đầu ngay cả thân phận của mình cậu còn không biết, thì càng là lần đầu tiên biết được hóa ra Thần Núi không chỉ có một.
Liên Dịch đáp: "Anh chưa."
Cho tới tận nay, Thần Núi luôn là sự tồn tại tương đối huyền bí.
Trong lời đồn trước đây, Thần Núi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu xin cứu trợ và giúp đỡ, nhưng chưa chắc sẽ lộ mặt, hoặc cho dù có xuất hiện, cũng chẳng ai biết được Ngài là ai.
(Truyện chỉ đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d Augusttt138, vui lòng không re-up)
Thực ra so với nhân loại và thiên sư, thì địa linh tiếp xúc với Thần Núi nhiều hơn, chúng nó có thể cảm ứng được hơi thở của Thần Núi một cách chính xác và đi theo, dựa vào thần lực của Thần Núi để trưởng thành, chữa thương.
Ngoài Liên Dịch, thì kể cả toàn bộ thiên sư hiện tại của nội viện, gần như đều chưa từng trông thấy Thần Núi.
Nếu như Thần Núi không chỉ có một, vậy những Thần Núi trước đây đều đang ở đâu?
Còn nữa, Thần Núi sinh ra như thế nào, làm sao mà trở thành Thần Núi.
Nam Đăng bỗng nhiên có chút thất bại, rũ hàng mi dày xuống: "Tôi cũng chưa từng gặp...... Hình như tôi chẳng biết gì cả."
Thân phận của cậu, năng lực của cậu, toàn là người khác nói cho cậu biết, trước khi gặp được Liên Dịch, cậu còn là một con quỷ hồn du đãng ban đêm, trốn tránh thiên sư khắp nơi.
Nam Đăng đang cúi đầu, nhiệt độ cơ thể ấm áp quen thuộc chợt áp lại gần.
Liên Dịch im lặng ôm lấy cậu, lòng bàn tay chầm chậm vuốt dọc sống lưng cậu, hơi thở ấm nóng gần trong gang tấc.
Nam Đăng vùi vào ngực anh, nhắm mắt hít thật sâu, tâm trạng nặng nề trước đấy tan biến không ít.
Qua một lát, cậu ngẩng đầu lên nhìn sang Liên Dịch, vươn tay chạm vào sườn mặt và khóe môi anh.
Nam Đăng rục rà rục rịch, muốn hôn anh.
Bọn họ ngày ngày ở chung, ngủ cũng cùng một giường, nhưng hành động thân mật cũng chẳng tính là nhiều.
Ngoại trừ ôm nhau ra, tổng cộng cũng mới hôn có mấy lần mà thôi.
Nam Đăng thích gần gũi với Liên Dịch, đương nhiên bao gồm cả hôn môi, tựa như chỉ cần cách anh gần hơn, thì càng thả lỏng và yên tâm hơn.
Dường như Liên Dịch nhìn ra ý đồ của Nam Đăng, lúc cậu tới gần lại hơi nghiêng đầu, xúc cảm mềm mại liền rơi lên sườn mặt anh.
Nam Đăng lùi lại một chút, vẻ mặt hơi ấm ức: "Sao anh phải né em?"
Cậu biết chắc chắn Liên Dịch thích cậu, chẳng biết bắt đầu từ khi nào, cậu phát hiện mình có thể mang máng cảm nhận được trạng thái cảm xúc của người bên cạnh.
Ví như hiện tại, Liên Dịch vẫn ôm cậu không buông tay, nhiệt độ cơ thể hơi tăng cao.
Nam Đăng không chịu bỏ cuộc, sáp tới lần nữa.
Liên Dịch chẳng thèm tránh nữa, cúi đầu hôn lấy Nam Đăng.
Sức của anh mạnh hơn, nhưng lại không biết hôn môi cho lắm, chỉ là ma sát cánh môi, rồi nhanh chóng tách ra.
Lúc này Nam Đăng rất vui, ôm cổ Liên Dịch hai má ửng đỏ.
Liên Dịch dời tầm mắt: "Em ngủ đi."
Anh buông Nam Đăng ra, đứng dậy một mình đi vào phòng tắm.
Đêm nay Nam Đăng không ngồi canh ngoài phòng tắm nữa, Liên Dịch đóng cửa, cởi quần áo trên người ra.
Anh mở vòi hoa sen, chỉnh nhiệt độ thành nước lạnh.
Nam Đăng trong phòng ngủ vừa chờ Liên Dịch, vừa đọc ký tự trên trang sách một lượt.
Đầu thỏ nhảy vào trong lòng Nam Đăng, cùng coi với cậu.
Nam Đăng thuận tiện hỏi nó: "Thỏ con, mày từng gặp Thần Núi khác chưa?"
Hai mắt đầu thỏ híp lại, giật giật lỗ tai.
Quả thực nó đã từng gặp Thần Núi khác, mà còn đâu chỉ là một, số lượng cụ thể ấy à...... nhớ không rõ nữa.
Nam Đăng nhìn hiểu vẻ mặt của nó: "Một trăm ba mươi sáu vị...... mày gặp hết rồi hả?"
Cậu bưng đầu thỏ lên, ngạc nhiên lại tò mò nói: "Vậy năm nay mày bao nhiêu tuổi rồi?"
Trước đây Nam Đăng chưa từng nghĩ tới vấn đề tuổi tác của đầu thỏ, hơn nữa đa phần thời gian nó đều duy trì hình dạng như một cái đầu của con búp bê thỏ.
Đến tận bây giờ, khi Nam Đăng nhớ tới con cự thú hiện thân đêm hôm đó, còn có loại cảm giác không chân thực kia kìa.
Đầu thỏ giả vờ không nghe thấy, hai con mắt tròn xoe nhìn đi chỗ khác như chẳng có gì.
Ngay sau đó, nó trông thấy khăn giấy được đặt trên tủ đầu giường, thế là nhảy qua cắn ra mấy tờ.
Lúc này Liên Dịch cũng từ phòng tắm đi ra, trông thấy hành động của nó: "Mày làm gì vậy?"
Nam Đăng cũng rất tò mò, giúp đầu thỏ xé khăn giấy thành từng mảnh, bày dưới thảm trải sàn.
Tờ khăn giấy cuối cùng được hý hoáy thành hai hình người một lớn một nhỏ, đối mặt với tờ lớn hơn trong đó, hai mắt đầu thỏ biến đỏ, vung tai quất mấy cái.
Liên Dịch cầm tờ giấy hình người bị nó quất lên, hỏi: "Đây là thiên sư đã làm mày bị thương?"
Đầu thỏ giật giật lỗ tai, tỏ vẻ không sai, rồi lại tới bên cạnh Nam Đăng, ủn cái thông tấn khí của cậu ra.
Nam Đăng như cảm giác được, mở thông tấn khí lật đến bức họa trên trang sách nọ ra.
Đầu thỏ nom thấy bức họa, nó ngậm tờ giấy hình người hơi nhỏ kia qua, bày bên cạnh bức họa.
Thân phận của hai tờ giấy nhờ vậy mà được xác nhận, một người là thiên sư năm đó, người còn lại là một Thần Núi khác được ghi chép trong trang sách, Thái Hư.
Sau đó, đầu thỏ ngậm tờ giấy thiên sư lên, bắt đầu tấn công tờ giấy Thần Núi.
Con ngươi của nó màu sắc bình thường, không giống hình thái tấn công trước đó, Liên Dịch phỏng đoán: "Thần Núi cũng bị hắn đả thương?"
Đầu thỏ dừng lại suy nghĩ, lộ ra vẻ hơi lưỡng lự.
Có lẽ nó cũng không rõ lắm đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng tóm lại chắc chắn có liên quan đến tên thiên sư kia.
Cuối cùng, đầu thỏ xé tờ giấy Thần Núi ra, giấy rách rơi lả tả khắp thảm trải sàn.
Nó ợ một cái, phun ra một cục giấy nhỏ tròn tròn.
Nam Đăng vẫn nhận ra cục giấy này, là cái lần trước đầu thỏ làm, ấy vậy mà vẫn luôn được nó cố gắng giữ gìn.
Đầu thỏ lại tới bên cạnh Nam Đăng lần nữa, ngậm cục giấy nhỏ nhìn cậu.
Nam Đăng vươn tay tiếp được cục giấy nhỏ, cầm lên quan sát cẩn thận.
Biểu diễn lần này của đầu thỏ đơn giản hơn, nội dung biểu đạt cũng hơi mơ hồ.
Chẳng qua đã có thể xác nhận đại khái hai điểm, một là thiên sư năm ấy có liên quan đến Thần Núi Thái Hư, hai là Thái Hư và Nam Đăng đều là Thần Núi, nhưng lại là hai người hoàn toàn khác nhau.
Nam Đăng miết cục giấy, hỏi đầu thỏ: "Tao là Thần Núi thứ một trăm ba mươi bảy à?"
Đầu thỏ có hơi ngốc, dùng lỗ tai đếm số, Nam Đăng lại chỉ vào bức họa, hỏi: "Tao là người ngay sau ngài ấy à?"
Đầu thỏ vội vàng giật giật lỗ tai, trả lời Nam Đăng.
Đúng vậy.
Nam Đăng còn hỏi thêm một vài vấn đề khác, bao gồm cả những Thần Núi trước đây và Thái Hư ở bên trong đi đâu hết rồi, còn có bản thân mình sinh ra làm sao.
Song, mấy vấn đề này, đầu thỏ đều không trả lời được, ánh mắt nó ngơ ngác, cứ ngậm cục giấy nhỏ đại biểu cho Nam Đăng lên lặp đi lặp lại, bảo vệ dưới thân mình.
Nam Đăng không cố ép, kêu đầu thỏ tự ra phòng khách chơi.
Mặc dù Uế Thủ là một trong ba vị thần, sức chiến đấu mạnh mẽ, nhưng trí tuệ sở hữu lại không nhiều.
Nó có thông minh đến đâu, thì điều có thể biểu đạt cũng chỉ đến vậy.
Manh mối duy nhất hiện giờ, là trang sách lục soát được từ chỗ của Tạ Vận.
Nếu trang sách đã ở chỗ ông ta, càng chắc chắn kẻ năm ấy đánh bị thương đầu thỏ, khiến nó không thể không dẫn Nam Đăng trốn vào Tháp Nghiệp chướng, chính là Tạ Vận.
Nam Đăng vẫn chưa quen sử dụng thông tấn khí của mình, cậu nhờ Liên Dịch liên lạc với Ông Bình Nhiên, bảo ông gửi tất cả các tài liệu có liên quan đến Thần Núi tới.
Còn có toàn bộ thông tin sau khi Tạ Vận gia nhập nội viện, nhất là cái ghi chép ít bất thường về lần Quỷ Vương hiện thế ấy, phần này giao cho Liên Dịch kiểm tra trước là được.
Ông Bình Nhiên vẫn chưa ngủ, mau chóng gửi lại hồi âm.
Ông biết đây là ý của Nam Đăng, trong truyền tin cũng khá khách sáo, nên tiện thể còn hỏi một câu, có cần thẩm vấn hồn thể của Cốc hư hay không.
Oán hồn của thiên sư mạnh hơn người bình thường gấp mấy lần, tuyệt đối không thể lưu lạc bên ngoài, nội viện có thuật pháp cấm chế đặc biệt, sau khi Cốc Hư chết, hồn thể tự động quay về Tháp Nghiệp chướng chuyên biệt.
Sau đó hồn thể của ông ta bị lấy ra, nói là mệnh lệnh của Tạ Vận, nhưng Tạ Vận bỗng nhiên mất tích, pháp khí chứa đựng hồn thể liền chuyển tới chỗ của Ông Bình Nhiên.
Ông Bình Nhiên mở ra nhìn xem, quả thực là Cốc Hư, còn phát hiện vậy mà hồn thể của ông ta vô cùng suy yếu, chẳng giống với oán hồn của một thiên sư trưởng lão chút nào.
Tạ Vận từng có ý đồ đẩy cái chết của Cốc Hư lên đầu Liên Dịch, Ông Bình Nhiên muốn hỏi Cốc Hư có biết nội tình gì hay không.
Song, hồn thể sẽ bị oán khí và sát khí ăn mòn, người có tính tình ôn hòa đi chăng nữa, sau khi chết cũng sẽ trở thành một dáng vẻ khác.
Cốc Hư từ chối câu thông với Ông Bình Nhiên, còn mắng chửi ông một trận.
Ông Bình Nhiên hơn nửa đêm tức không chịu nổi, giam Cốc Hư vào trong pháp khí một lần nữa, vừa hay Liên Dịch gửi truyền tin tới, thế là muốn giao Cốc Hư cho anh luôn.
"Cậu coi mà lo liệu, nhưng vật hung sát thế này, tốt nhất đừng để Thần Núi đại nhân nhìn thấy."
Suy nghĩ của Ông Bình Nhiên rất đơn giản, có lẽ chỉ Liên Dịch mới có cách khiến hồn thể của Cốc Hư mở miệng.
Ở trong lòng ông, Liên Dịch cũng là "vật hung sát" giống vậy.
Mặt mày Liên Dịch không thay đổi, đáp lại một chữ "Được", rồi ngắt thông tấn khí.
- -------------------------
Đầu thỏ kiểu: Làm dị đó, hiểu thì hiểu, không hiểu thì hiểu ƪ(˘⌣˘)ʃ