Chương 8
"Ra đây"
Nam Đăng vốn muốn đi tìm Liên Dịch.
Cậu thực sự chẳng còn chỗ nào khác, thân là một con quỷ, chung quy không thể không đi kiếm đồ ăn.
Nói không chừng cậu đi nhiều thêm mấy bận, để trên người Liên Dịch dính chặt hơi thở của mình, thì có thể ăn được anh rồi.
Lúc trời sáng mèo đen vẫn tìm tới đây như cũ, muốn nghỉ ngơi cùng Nam Đăng, sẩm tối mới vội vàng rời khỏi.
Nam Đăng một mình tiến về hướng quen thuộc, một mặt tìm kiếm vật phẩm phù hợp ở ven đường.
Mặc dù cậu không biết rằng mỗi lần đặt đồ trước cửa, có được Liên Dịch lấy đi hay không, tóm lại cách có thể dùng đều thử một chút.
Ngoại ô không một bóng người, tối qua đầu thỏ đã ăn no, hôm nay tâm tình không tệ lắm, chủ động nhảy nhót trong bụi cỏ ở ven đường, giúp đỡ Nam Đăng tìm kiếm mục tiêu.
Rất nhanh nó đã tha một cọng lông chim màu đen chui ra, như hiến vật quý nộp cho Nam Đăng.
Lông chim cỡ bàn tay, chẳng biết đến từ loài chim nào, Nam Đăng lật xem một hồi, cảm thấy cũng không tệ, thế là cất vào trong túi áo.
Cậu khom lưng ôm đầu thỏ lên, nghiêm túc nói: "Hôm nay không được chạy lung tung nữa, cũng không được tùy tiện ăn đồ này nọ trong nhà người ta."
Đầu thỏ im lặng chớp mắt, tỏ vẻ nhớ rồi.
Đột nhiên, ấn ký màu đen hơi xéo trên tai của nó phát ra ánh sáng.
Nam Đăng ngây người, trong tay cậu đang bưng đầu thỏ, nháy mắt biến mất ngay tại chỗ cùng nó.
Khi cậu mở mắt ra lần nữa, nhìn rõ cảnh tượng bên cạnh, trong lòng trầm xuống.
Ấn ký có hiệu lực rồi, truyền tống đầu thỏ và Nam Đăng đến hang ngầm quen thuộc.
Trong không gian tối tăm chật hẹp, lần lượt chật ních các loại quỷ hồn, số lượng thế mà còn đông hơn lần trước Nam Đăng nhìn thấy.
Nguy rồi......
Bản thân mấy ngày nay không thu hoạch được gì, lá cây và người giấy nhỏ mà đầu thỏ ăn vào chẳng biết có được tính là thức ăn hay không nữa......
Nam Đăng nhét đầu thỏ vào túi áo, cố gắng lách đến sát hang ngầm, tìm lối ra lần trước.
"Đứa nào giẫm tao?"
"Mày thối quá, cút xa chút coi!"
Nam Đăng không dám ngẩng đầu, lặng lẽ xê dịch vị trí.
"Đùng --"
Không gian phía trên chính giữa hang ngầm nứt ra một khe hở, sương mù đặc sệt trút xuống dưới.
Chúng quỷ sợ hãi, nhao nhao lùi về phía sau.
Sương mù ngưng tụ thành hình người mơ hồ, thanh âm trầm thấp vang lên: "Ăn no hết rồi chứ?"
Gã vừa giơ tay, ấn ký trên thân chúng quỷ phát sáng, bị ép há miệng phun ra viên khói đen lớn giống lần trước.
Đầu thỏ cũng bay ra ngoài từ trong túi áo, xoay một vòng trên không trung, lại vững vàng tiếp đất, không phun ra bất kỳ thứ gì.
Ấn ký trên tai nó cũng biến mất theo, đại biểu đã mất đi hiệu lực.
Giọng của Nam Đăng ép xuống cực thấp: "Mày có đau không?"
Đầu thỏ lắc lắc lỗ tai, trạng thái thoạt nhìn bình thường, không hề chịu ảnh hưởng.
Nam Đăng yên tâm sơ sơ, giả bộ ngã xuống, mang theo đầu thỏ dịch về phía lối ra.
Khói đen đều bị Vụ quỷ hấp thu, gã ngửa đầu hưởng thụ, sương mù quanh thân bỗng đông cứng trong phút chốc.
"Sao...... có đứa không nghe lời?"
Vụ quỷ quay đầu qua, tầm mắt gã quét hết khắp chốn, quỷ ngã trên mặt đất cuống quýt tránh ra.
Nam Đăng trong góc xa nhất cảm thấy sau lưng chợt lạnh, động tác định chạy trốn cũng dừng lại.
Cậu nằm rạp trên mặt đất giả bộ không bò dậy nổi, cơ thể lại đột nhiên vọt lên, bay về phía Vụ quỷ.
Đầu thỏ cắn lấy vạt áo cậu, cũng bị mang tới chính giữa hang ngầm.
"Mày không biết......" Thanh âm trầm thấp của Vụ quỷ ở trong hang lộ vẻ cực kỳ đáng sợ, "Kết cục của việc không mang đồ ăn về à?"
Nam Đăng không thể động đậy, cơ thể cuộn vòng giữa không trung.
Vụ quỷ trước mặt cách khoảng không túm lấy cậu, bị khuôn mặt như hang tối sâu không thấy đáy của Vụ quỷ bao vây, Nam Đăng rất sợ hãi, há miệng gần như không phát ra tiếng.
Một lát sau, dường như Vụ quỷ phát hiện trên người Nam Đăng không có dấu vết ấn ký còn sót, ngược lại nhìn qua đầu thỏ đang treo trên vạt áo cậu.
Gã trầm mặc vài giây: "Đây là cái thứ gì vậy?"
Gã nâng một tay khác lên, cách khoảng không túm lấy đầu thỏ.
Đầu thỏ cắn chặt vạt áo Nam Đăng, nhưng đấu không lại sức của Vụ quỷ, một góc vải ở vạt áo gắng gượng bị xé xuống.
Vụ quỷ đưa nó tới trước mặt, đánh giá cẩn thận tỉ mỉ: "Đồ sống à?"
Con ngươi đen kịt của đầu thỏ nhìn chằm chằm Vụ quỷ, "phì" một tiếng nhổ mảnh vải trong miệng lên mặt Vụ quỷ.
Mảnh vải chậm rãi bay xuống, xung quanh một mảnh tĩnh mịch.
Sương mù dần dần sôi trào, Nam Đăng trơ mắt nhìn trên người đầu thỏ xuất hiện dấu tay rõ ràng, giống như bị một bàn tay vô hình dùng sức tóm chặt.
Ban nãy gã đã có dấu hiệu nổi giận, chúng quỷ bên dưới đều đang sợ hãi.
Nam Đăng lo lắng không thôi, huy động hai tay vùng vẫy: "Đừng......"
"Ha......" Vụ quỷ hừ lạnh một tiếng, lập tức há rộng cái miệng, quẳng đầu thỏ vào.
Ngay sau đó, gã còn muốn ăn tươi Nam Đăng.
"Yếu xìu", gã lẩm bẩm: "Không cần giữ lại."
Ngay lúc sương mù bên cạnh quấn lên, Nam Đăng cảm nhận được cái miệng của Vụ quỷ trông càng to hơn, mắt thấy gã sắp một ngụm nuốt trọn.
Nam Đăng cho rằng mình chết là cái chắc rồi, động tác của Vụ quỷ khựng lại, cúi đầu nhìn xuống dưới.
Ngắn ngủi vài giây, phần bụng của gã nhanh chóng phồng to, căng như quả bóng da, bên trong còn động đậy.
Cả cơ thể Vụ quỷ chưa thành hình người, lúc này đau kêu ra tiếng, thuận tay ném Nam Đăng đi.
Nam Đăng ngã thật mạnh trên mặt đất, chưa kịp nghiên cứu tại sao chẳng đau chút nào, đã cấp tốc bò dậy.
Cậu ngẩng đầu nhìn qua lần nữa, bấy giờ đã hoàn toàn nhận không ra hình dáng trước kia của Vụ quỷ, chỉ còn dư lại một đám sương mù lớn không ngừng giãn nở lên cao, phía trên cùng mơ hồ có ánh đỏ lập lòe.
"Ầm --"
Tiếng sụp đổ thật lớn vang lên, phía trên hang ngầm trực tiếp bị sương mù căng nứt, nện xuống mấy tảng đá.
Trong không gian chật hẹp loạn thành một cục, sương mù dồn ép tới, có một bộ phận quỷ đã nhân cơ hội chuồn đi từ lâu.
Còn có một vài con cố ý lưu lại tùy thời mà hành động, muốn nhìn đến cùng Vụ quỷ bị làm sao, có thể cướp lại đồ ăn của gã hay không.
Trong lúc hỗn loạn Nam Đăng bị dồn đến sát mép hang ngầm, cậu dùng sức đẩy con quỷ bên cạnh ra: "Thỏ con......"
Cậu không tin đầu thỏ sẽ biến mất như vậy, chắc chắn bây giờ nó vẫn còn đang trong bụng Vụ quỷ, chưa bị tiêu hóa.
Lúc này ngược lại Nam Đăng chẳng sợ hãi một chút nào, cậu sờ soạng thấy một hòn đá cạnh nhọn trên mặt đất.
Sương mù đã giãn nở đến mấy lần, nhồi đầy một nửa hang ngầm, Vụ quỷ đau đến mức đôi khi phát ra tiếng trầm đục.
Nam Đăng tới gần sương mù, vươn tay chạm vào xúc cảm lạnh lẽo.
Cậu giơ tay phải lên, nắm chặt hòn đá hung ác đâm xuống.
Giây tiếp theo, Vụ quỷ nở thành cục "ầm" cái nổ tung, Nam Đăng cũng bị luồng khí mạnh mẽ bắn ra.
Cậu ngã sấp xuống lần nữa, đứng dậy đã trông thấy Vụ quỷ phiêu tán, chính giữa như có một con quái vật khổng lồ khác.
Nhưng chớp mắt, quái vật khổng lồ đó lại chẳng thấy đâu nữa.
Một lát sau, đầu thỏ xuất hiện từ trong sương mù, nhảy thẳng về phía Nam Đăng.
Dây thần kinh căng chặt của Nam Đăng thả lỏng, ôm lấy nó một phen: "Mày không sao là tốt......"
"Cái mùi ban nãy...... tao ngửi thấy rồi!" Trong hang ngầm có tiếng quỷ nói chuyện.
"Tao cũng ngửi thấy rồi, nhưng bất thường quá......"
Quỷ còn sót lại trong hang ngầm nhận ra sát khí tuôn trào trong nháy mắt, thời điểm đang định kích động, sát khí liền biến mất.
Bọn chúng không biết cái gì xảy ra, mà Vụ quỷ thì chắc chắn không phải là Quỷ Vương, mặc dù gã cũng rất mạnh, nhưng sát khí trên người chưa đủ.
Cùng lúc đó, sương mù tản ra xung quanh ấy thế mà bắt đầu tụ lại lần nữa.
Nam Đăng hơi mở to hai mắt, mang đầu thỏ khẩn trương chạy trốn.
Chính giữa hang ngầm, Vụ quỷ xuất hiện một lần nữa, phất tay vung ra lượng lớn mảnh giấy màu đen.
Chúng quỷ chạy trốn một nửa, phần còn lại đều bị mảnh giấy đen ký hiệu.
Vụ quỷ cong sống lưng, giơ tay chỉ hướng Nam Đăng, thanh âm kiềm nén lửa giận: "Bắt lấy bọn chúng."
Chắc hẳn gã bị thương, chẳng biết là không muốn lấy thân mạo hiểm nữa, hay là không thể rời khỏi trung tâm hang ngầm, chỉ yêu cầu quỷ hồn còn lại đi bắt Nam Đăng và đầu thỏ.
Còn có hai mảnh giấy đen bay về phía Nam Đăng và đầu thỏ, nó giãy ra khỏi lồng ngực Nam Đăng, động tác linh hoạt, nhảy lên đồng thời cắn lấy hai mảnh giấy, vung đầu xé rách.
"Phì." Đầu thỏ hướng về phía Vụ quỷ, nhổ nửa mảnh giấy xuống, tràn đầy ý tứ khiêu khích.
Nam Đăng quơ nó lại một phen, chui vào đường hầm thông tới nắp giếng.
Đằng sau lục tục có quỷ hồn đuổi tới, may mà trước đó không lâu bọn chúng bị ấn ký hút mất đồ ăn, đang nằm ở trạng thái suy yếu chưa bình phục.
Có một con tốc độ nhanh nhất, xuyên qua vách đá đường hầm muốn ngăn cản Nam Đăng.
Hắn thò một tay ra, đầu thỏ ở trên khuỷu tay Nam Đăng, miệng ba cánh xinh xắn bỗng mở to không thể tin nổi, một ngụm cắn rớt nửa cánh tay của quỷ hồn.
Quỷ hồn giơ cánh tay đứt đoạn lên, ngơ ngác đứng nhìn một hồi, phát ra tiếng kêu thảm sợ hãi.
Bên trong đường hầm rất tối, Nam Đăng một lòng chạy trốn, không nhìn thấy cái gì xảy ra.
Cậu nghe thấy tiếng kêu thảm phía sau, lật đật gia tăng tốc độ.
Bên kia đường hầm là ngoài quảng trường, Nam Đăng đẩy nắp giếng chui ra.
Tiếng hô của đủ loại quỷ hồn đã tới gần, cậu vội vàng nhìn quanh bốn phía, tiếp tục chạy về hướng con đường không người.
-
Ngay lúc hang ngầm xảy ra sụp đổ, la bàn khắp phương vị trong thành phố đồng thời đo lường được sát khí cực mạnh.
Sắc mặt Lâm Cửu ngưng trọng: "Nó lại xuất hiện rồi."
Giữa thành phố ban đêm càng không yên bình.
Tin tức Quỷ Vương hiện thân, không chỉ thiên sư biết, nhóm oán hồn cũng biết.
Biết được Quỷ Vương đang ở đây, hàng loạt oán hồn các cấp ẩn náu không kiềm chế nổi, điên cuồng làm ra động tĩnh, muốn dẫn tới sự chú ý của Quỷ Vương.
Thậm chí còn có một bộ phận từ khu vực khác lặng lẽ lẻn qua đây, cũng không biết tin tức làm sao truyền ra.
Oán hồn lui tới hai đêm nay tăng lên gấp đôi, Quỷ Vương quả thực như mong muốn của bọn chúng, xuất hiện thêm lần nữa.
Lâm Cửu lập tức triệu tập nhân thủ, tiến về phía la bàn chỉ, một bên hỏi thăm hướng đi của Liên Dịch.
Đầu bên kia thông tấn là một nhánh tiểu đội, đội trưởng thấp giọng trả lời: "Liên thủ tịch...... rời đi rồi, đi về phía Đông Nam."
Phía Đông Nam là ngoại thành, có lẽ Liên Dịch quay về chỗ ở.
Đêm nay có hơn mấy chỗ gửi tín hiệu xin viện trợ, đều là Liên Dịch giải quyết, hơn nữa còn do anh tự mình ra tay, không cần sự giúp đỡ của thiên sư tại đấy.
Lâm Cửu nghe ra sự ngập ngừng bên trong lời nói của đội trưởng, truy hỏi xảy ra cái gì.
"Tối nay hình như...... tâm trạng Liên thủ tịch không tốt lắm."
Đội trưởng dùng lời khá mơ hồ, trên thực tế Liên Dịch của tối nay, quả thực giống một pho Sát Thần.
Nhiệm vụ mà tiểu đội bọn họ vốn thực hiện, là trợ giúp địa phủ vây bắt một oán hồn sắp sinh ra, nửa đường có một con oán hồn cấp bốn khác phát động tấn công về phía bọn họ, muốn phá hư hành động của họ.
Tiểu đội đánh không lại, phát tín hiệu xin viện trợ, Liên Dịch đuổi tới rất nhanh.
Oán hồn cấp bốn đứng gần sau Quỷ Vương, nhưng cũng vô phương chống đỡ quá hai mươi phút dưới tay Liên Dịch.
Thậm chí Liên Dịch còn chưa dùng đến vòng bát quái, tay không kéo đứt cánh tay oán hồn cấp bốn, cuối cùng luyện hóa nó ngay tại chỗ.
Tử trạng[1] của oán hồn cấp bốn từng rất thảm, luyện hóa ngay tại chỗ khiến gã chịu đựng tất cả một lần nữa.
[1] Trạng thái khi chết.
Thành viên tiểu đội không nỡ nhìn, lại không dám tiến lên ngăn cản.
Duy chỉ Liên Dịch vẻ mặt trước sau vẫn lạnh lùng, giống như không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của oán hồn.
Sau đó, nhân vật mục tiêu của tiểu đội tử vong, oán hồn mới sinh ra, địa phủ lại không hề xuất hiện.
Liên Dịch chẳng thèm ngó ngàng, lại luyện hóa cả oán hồn mới sinh ngay tại trận.
Hồn thể đã luyện hóa, đối với địa phủ mà nói thì không đủ "tươi", sức mạnh có thể bổ sung giảm đi nhiều.
Điều này tương đương với việc giành đồ ăn trá hình với địa phủ, theo lý thuyết thì không được, nhưng trước đây chưa từng có ai làm như vậy, nên cũng không có quy định thêm vào.
Trước khi gần đi, Liên Dịch chỉ vứt lại một câu: "Tôi đang vội."
Đội trưởng nhìn anh rời đi, căn bản không dám hé răng.
Thiên sư tu tập linh thuật, cảm ứng với oán khí và sát khí vốn càng thêm nhạy bén, Liên Dịch chỉ đứng ở đó, cảm giác áp bách quanh thân đã rất mạnh.
Nếu tiếp xúc gần với anh, lòng sẽ tự dưng sinh ra sợ hãi, e ngại anh đột nhiên hóa thành một con lệ quỷ khác, giết mình không chút lưu tình giống như vậy.
Đây chính là ảnh hưởng tiêu cực của sát thể trời sinh mang tới, khó trách không có ai dám tới gần anh nửa bước.
Phương pháp luyện hóa oán hồn tại chỗ của anh, cũng không giống các với thiên sư còn lại, anh không hề lo lắng linh thuật tiêu hao quá nhiều, cũng phớt lờ oán hồn chết thảm trước mặt lần nữa.
Nếu đồng tình với anh, có lẽ sẽ cảm thấy không có gì, nhưng tự tay luyện hóa oán hồn, thì tất cả thiên sư cũng không bằng lòng làm.
Đội trưởng tóm gọn, nói toàn bộ việc phát sinh cho Lâm Cửu biết.
Về sau địa phủ vẫn luôn không xuất hiện, có thể là cảm nhận được hồn thể bị luyện hóa, chẳng đi một chuyến trắng tay nữa.
Lâm Cửu im lặng với thông tấn khí một lát: "Được."
Hắn thu hồi thông tấn khí, đã dẫn đội ngũ tới vị trí của hang ngầm.
Mặt đất có một khoảng trũng, sụp xuống từ bên trong, sát khí còn sót đã sắp không bắt được nữa, kim chỉ nam la bàn lay động qua lại.
Lại chạy mất rồi.
Con Quỷ Vương này giống như đang chơi đùa bọn họ, cố ý để lộ một chút dấu vết, rồi lại không chân chính xuất hiện.
Lâm Cửu chau mày, bảo những người khác kiểm tra kỹ lần nữa.
Rất nhanh, gần chỗ sụp đổ còn phát hiện hơn mấy hơi thở oán hồn lưu lại, bọn họ tập hợp cùng nhau, di chuyển men theo đường hầm.
Lâm Cửu dẫn người tiếp tục truy vết, tới được quảng trường trung tâm thành phố.
Đến đây, hơi thở còn sót lại đã không nhiều, tiếp tục phảng phất hướng ra ngoại ô.
Lâm Cửu chỉ lưỡng lự vài giây, rồi đi về phía đó.
Càng tới gần ngoại ô, hơi thở càng nhạt, những oán hồn đó giống như tản ra, la bàn đung đưa bất định, chỉ hơn mấy chỗ.
Lâm Cửu cầm la bàn kiên nhẫn chờ đợi, kim chỉ nam dừng lại ở một vị trí mới lần nữa.
Hắn ngẩng đầu nhìn, chỗ đó hẳn là nơi ở của Liên Dịch.
Nếu vẫn còn dấu vết, đương nhiên không thể buông tha, đội ngũ chia ra, đi về các hướng khác nhau.
Lâm Cửu dẫn dắt tiểu đội chọn hướng Liên Dịch ở, ngay lúc hắn muốn tiếp tục tiến về trước, một con mèo đen xuất hiện từ trong bóng đêm, chắn trước mặt bọn họ.
Mấy ngày không gặp, hình thể của mèo đen ngày càng cường tráng.
Sống lưng nó hơi cong, cái đuôi xõa tung xù lông, một bên phát ra tiếng gừ gừ đe dọa, ngăn cản đoàn người đi đến ngoại ô.
Lâm Cửu lùi về sau một bước, thử câu thông với con địa linh này: "Bọn ta truy vết oán hồn tới được đây, hy vọng cho phép thông hành."
Mèo đen ngoảnh mặt làm ngơ, đôi con ngươi vàng kim nhìn chằm chằm mọi người, giống như chỉ cần bọn họ tiến lên thêm một bước, sẽ lập tức phát động công kích.
Lâm Cửu tưởng bọn họ xông vào địa bàn của mèo đen, muốn đi đường vòng cũng không được.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ đành lựa chọn tiếp tục truy vết theo hướng khác.
Có địa linh ở đây, chắc là cũng không cần lo lắng quá nhiều.
Trước khi sắp đi, Lâm Cửu lấy thông tấn khí ra, do dự rồi phát tín hiệu cho Liên Dịch.
Hắn cho rằng Liên Dịch sẽ không để ý, ai ngờ sau vài giây, truyền tin thế mà được nối.
"Liên thủ tịch", Lâm Cửu kính cẩn nói: "Ngài ở ngoại ô sao?"
"Phải."
Lâm Cửu nhanh nhảu hỏi thăm: "Tối nay Quỷ Vương hiện thân lần nữa, rồi lại chạy mất, có thể vẫn còn oán hồn khác trốn ở phía ngoại ô, ngài bên đó có gặp phải bất kỳ dị thường nào không?"
Liên Dịch đứng trước cửa, mở khóa cửa.
Anh đi vào trong phòng, ngửi được hơi thở quen thuộc, ẩn náu trong phòng anh.
"Không có."
Liên Dịch phun ra hai chữ, ngắt thông tấn.
Khắp căn nhà đều không bật đèn, ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào, một chiếc lông chim nằm trên sàn hành lang.
Liên Dịch nhặt lông chim lên, đi vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, tủ quần áo có dấu vết từng bị cạy mở.
Liên Dịch dừng trước tủ quần áo, đứng lặng như bức tượng.
Anh chần chừ một lát, giơ tay gõ gõ: "Ra đây."
Nam Đăng vốn muốn đi tìm Liên Dịch.
Cậu thực sự chẳng còn chỗ nào khác, thân là một con quỷ, chung quy không thể không đi kiếm đồ ăn.
Nói không chừng cậu đi nhiều thêm mấy bận, để trên người Liên Dịch dính chặt hơi thở của mình, thì có thể ăn được anh rồi.
Lúc trời sáng mèo đen vẫn tìm tới đây như cũ, muốn nghỉ ngơi cùng Nam Đăng, sẩm tối mới vội vàng rời khỏi.
Nam Đăng một mình tiến về hướng quen thuộc, một mặt tìm kiếm vật phẩm phù hợp ở ven đường.
Mặc dù cậu không biết rằng mỗi lần đặt đồ trước cửa, có được Liên Dịch lấy đi hay không, tóm lại cách có thể dùng đều thử một chút.
Ngoại ô không một bóng người, tối qua đầu thỏ đã ăn no, hôm nay tâm tình không tệ lắm, chủ động nhảy nhót trong bụi cỏ ở ven đường, giúp đỡ Nam Đăng tìm kiếm mục tiêu.
Rất nhanh nó đã tha một cọng lông chim màu đen chui ra, như hiến vật quý nộp cho Nam Đăng.
Lông chim cỡ bàn tay, chẳng biết đến từ loài chim nào, Nam Đăng lật xem một hồi, cảm thấy cũng không tệ, thế là cất vào trong túi áo.
Cậu khom lưng ôm đầu thỏ lên, nghiêm túc nói: "Hôm nay không được chạy lung tung nữa, cũng không được tùy tiện ăn đồ này nọ trong nhà người ta."
Đầu thỏ im lặng chớp mắt, tỏ vẻ nhớ rồi.
Đột nhiên, ấn ký màu đen hơi xéo trên tai của nó phát ra ánh sáng.
Nam Đăng ngây người, trong tay cậu đang bưng đầu thỏ, nháy mắt biến mất ngay tại chỗ cùng nó.
Khi cậu mở mắt ra lần nữa, nhìn rõ cảnh tượng bên cạnh, trong lòng trầm xuống.
Ấn ký có hiệu lực rồi, truyền tống đầu thỏ và Nam Đăng đến hang ngầm quen thuộc.
Trong không gian tối tăm chật hẹp, lần lượt chật ních các loại quỷ hồn, số lượng thế mà còn đông hơn lần trước Nam Đăng nhìn thấy.
Nguy rồi......
Bản thân mấy ngày nay không thu hoạch được gì, lá cây và người giấy nhỏ mà đầu thỏ ăn vào chẳng biết có được tính là thức ăn hay không nữa......
Nam Đăng nhét đầu thỏ vào túi áo, cố gắng lách đến sát hang ngầm, tìm lối ra lần trước.
"Đứa nào giẫm tao?"
"Mày thối quá, cút xa chút coi!"
Nam Đăng không dám ngẩng đầu, lặng lẽ xê dịch vị trí.
"Đùng --"
Không gian phía trên chính giữa hang ngầm nứt ra một khe hở, sương mù đặc sệt trút xuống dưới.
Chúng quỷ sợ hãi, nhao nhao lùi về phía sau.
Sương mù ngưng tụ thành hình người mơ hồ, thanh âm trầm thấp vang lên: "Ăn no hết rồi chứ?"
Gã vừa giơ tay, ấn ký trên thân chúng quỷ phát sáng, bị ép há miệng phun ra viên khói đen lớn giống lần trước.
Đầu thỏ cũng bay ra ngoài từ trong túi áo, xoay một vòng trên không trung, lại vững vàng tiếp đất, không phun ra bất kỳ thứ gì.
Ấn ký trên tai nó cũng biến mất theo, đại biểu đã mất đi hiệu lực.
Giọng của Nam Đăng ép xuống cực thấp: "Mày có đau không?"
Đầu thỏ lắc lắc lỗ tai, trạng thái thoạt nhìn bình thường, không hề chịu ảnh hưởng.
Nam Đăng yên tâm sơ sơ, giả bộ ngã xuống, mang theo đầu thỏ dịch về phía lối ra.
Khói đen đều bị Vụ quỷ hấp thu, gã ngửa đầu hưởng thụ, sương mù quanh thân bỗng đông cứng trong phút chốc.
"Sao...... có đứa không nghe lời?"
Vụ quỷ quay đầu qua, tầm mắt gã quét hết khắp chốn, quỷ ngã trên mặt đất cuống quýt tránh ra.
Nam Đăng trong góc xa nhất cảm thấy sau lưng chợt lạnh, động tác định chạy trốn cũng dừng lại.
Cậu nằm rạp trên mặt đất giả bộ không bò dậy nổi, cơ thể lại đột nhiên vọt lên, bay về phía Vụ quỷ.
Đầu thỏ cắn lấy vạt áo cậu, cũng bị mang tới chính giữa hang ngầm.
"Mày không biết......" Thanh âm trầm thấp của Vụ quỷ ở trong hang lộ vẻ cực kỳ đáng sợ, "Kết cục của việc không mang đồ ăn về à?"
Nam Đăng không thể động đậy, cơ thể cuộn vòng giữa không trung.
Vụ quỷ trước mặt cách khoảng không túm lấy cậu, bị khuôn mặt như hang tối sâu không thấy đáy của Vụ quỷ bao vây, Nam Đăng rất sợ hãi, há miệng gần như không phát ra tiếng.
Một lát sau, dường như Vụ quỷ phát hiện trên người Nam Đăng không có dấu vết ấn ký còn sót, ngược lại nhìn qua đầu thỏ đang treo trên vạt áo cậu.
Gã trầm mặc vài giây: "Đây là cái thứ gì vậy?"
Gã nâng một tay khác lên, cách khoảng không túm lấy đầu thỏ.
Đầu thỏ cắn chặt vạt áo Nam Đăng, nhưng đấu không lại sức của Vụ quỷ, một góc vải ở vạt áo gắng gượng bị xé xuống.
Vụ quỷ đưa nó tới trước mặt, đánh giá cẩn thận tỉ mỉ: "Đồ sống à?"
Con ngươi đen kịt của đầu thỏ nhìn chằm chằm Vụ quỷ, "phì" một tiếng nhổ mảnh vải trong miệng lên mặt Vụ quỷ.
Mảnh vải chậm rãi bay xuống, xung quanh một mảnh tĩnh mịch.
Sương mù dần dần sôi trào, Nam Đăng trơ mắt nhìn trên người đầu thỏ xuất hiện dấu tay rõ ràng, giống như bị một bàn tay vô hình dùng sức tóm chặt.
Ban nãy gã đã có dấu hiệu nổi giận, chúng quỷ bên dưới đều đang sợ hãi.
Nam Đăng lo lắng không thôi, huy động hai tay vùng vẫy: "Đừng......"
"Ha......" Vụ quỷ hừ lạnh một tiếng, lập tức há rộng cái miệng, quẳng đầu thỏ vào.
Ngay sau đó, gã còn muốn ăn tươi Nam Đăng.
"Yếu xìu", gã lẩm bẩm: "Không cần giữ lại."
Ngay lúc sương mù bên cạnh quấn lên, Nam Đăng cảm nhận được cái miệng của Vụ quỷ trông càng to hơn, mắt thấy gã sắp một ngụm nuốt trọn.
Nam Đăng cho rằng mình chết là cái chắc rồi, động tác của Vụ quỷ khựng lại, cúi đầu nhìn xuống dưới.
Ngắn ngủi vài giây, phần bụng của gã nhanh chóng phồng to, căng như quả bóng da, bên trong còn động đậy.
Cả cơ thể Vụ quỷ chưa thành hình người, lúc này đau kêu ra tiếng, thuận tay ném Nam Đăng đi.
Nam Đăng ngã thật mạnh trên mặt đất, chưa kịp nghiên cứu tại sao chẳng đau chút nào, đã cấp tốc bò dậy.
Cậu ngẩng đầu nhìn qua lần nữa, bấy giờ đã hoàn toàn nhận không ra hình dáng trước kia của Vụ quỷ, chỉ còn dư lại một đám sương mù lớn không ngừng giãn nở lên cao, phía trên cùng mơ hồ có ánh đỏ lập lòe.
"Ầm --"
Tiếng sụp đổ thật lớn vang lên, phía trên hang ngầm trực tiếp bị sương mù căng nứt, nện xuống mấy tảng đá.
Trong không gian chật hẹp loạn thành một cục, sương mù dồn ép tới, có một bộ phận quỷ đã nhân cơ hội chuồn đi từ lâu.
Còn có một vài con cố ý lưu lại tùy thời mà hành động, muốn nhìn đến cùng Vụ quỷ bị làm sao, có thể cướp lại đồ ăn của gã hay không.
Trong lúc hỗn loạn Nam Đăng bị dồn đến sát mép hang ngầm, cậu dùng sức đẩy con quỷ bên cạnh ra: "Thỏ con......"
Cậu không tin đầu thỏ sẽ biến mất như vậy, chắc chắn bây giờ nó vẫn còn đang trong bụng Vụ quỷ, chưa bị tiêu hóa.
Lúc này ngược lại Nam Đăng chẳng sợ hãi một chút nào, cậu sờ soạng thấy một hòn đá cạnh nhọn trên mặt đất.
Sương mù đã giãn nở đến mấy lần, nhồi đầy một nửa hang ngầm, Vụ quỷ đau đến mức đôi khi phát ra tiếng trầm đục.
Nam Đăng tới gần sương mù, vươn tay chạm vào xúc cảm lạnh lẽo.
Cậu giơ tay phải lên, nắm chặt hòn đá hung ác đâm xuống.
Giây tiếp theo, Vụ quỷ nở thành cục "ầm" cái nổ tung, Nam Đăng cũng bị luồng khí mạnh mẽ bắn ra.
Cậu ngã sấp xuống lần nữa, đứng dậy đã trông thấy Vụ quỷ phiêu tán, chính giữa như có một con quái vật khổng lồ khác.
Nhưng chớp mắt, quái vật khổng lồ đó lại chẳng thấy đâu nữa.
Một lát sau, đầu thỏ xuất hiện từ trong sương mù, nhảy thẳng về phía Nam Đăng.
Dây thần kinh căng chặt của Nam Đăng thả lỏng, ôm lấy nó một phen: "Mày không sao là tốt......"
"Cái mùi ban nãy...... tao ngửi thấy rồi!" Trong hang ngầm có tiếng quỷ nói chuyện.
"Tao cũng ngửi thấy rồi, nhưng bất thường quá......"
Quỷ còn sót lại trong hang ngầm nhận ra sát khí tuôn trào trong nháy mắt, thời điểm đang định kích động, sát khí liền biến mất.
Bọn chúng không biết cái gì xảy ra, mà Vụ quỷ thì chắc chắn không phải là Quỷ Vương, mặc dù gã cũng rất mạnh, nhưng sát khí trên người chưa đủ.
Cùng lúc đó, sương mù tản ra xung quanh ấy thế mà bắt đầu tụ lại lần nữa.
Nam Đăng hơi mở to hai mắt, mang đầu thỏ khẩn trương chạy trốn.
Chính giữa hang ngầm, Vụ quỷ xuất hiện một lần nữa, phất tay vung ra lượng lớn mảnh giấy màu đen.
Chúng quỷ chạy trốn một nửa, phần còn lại đều bị mảnh giấy đen ký hiệu.
Vụ quỷ cong sống lưng, giơ tay chỉ hướng Nam Đăng, thanh âm kiềm nén lửa giận: "Bắt lấy bọn chúng."
Chắc hẳn gã bị thương, chẳng biết là không muốn lấy thân mạo hiểm nữa, hay là không thể rời khỏi trung tâm hang ngầm, chỉ yêu cầu quỷ hồn còn lại đi bắt Nam Đăng và đầu thỏ.
Còn có hai mảnh giấy đen bay về phía Nam Đăng và đầu thỏ, nó giãy ra khỏi lồng ngực Nam Đăng, động tác linh hoạt, nhảy lên đồng thời cắn lấy hai mảnh giấy, vung đầu xé rách.
"Phì." Đầu thỏ hướng về phía Vụ quỷ, nhổ nửa mảnh giấy xuống, tràn đầy ý tứ khiêu khích.
Nam Đăng quơ nó lại một phen, chui vào đường hầm thông tới nắp giếng.
Đằng sau lục tục có quỷ hồn đuổi tới, may mà trước đó không lâu bọn chúng bị ấn ký hút mất đồ ăn, đang nằm ở trạng thái suy yếu chưa bình phục.
Có một con tốc độ nhanh nhất, xuyên qua vách đá đường hầm muốn ngăn cản Nam Đăng.
Hắn thò một tay ra, đầu thỏ ở trên khuỷu tay Nam Đăng, miệng ba cánh xinh xắn bỗng mở to không thể tin nổi, một ngụm cắn rớt nửa cánh tay của quỷ hồn.
Quỷ hồn giơ cánh tay đứt đoạn lên, ngơ ngác đứng nhìn một hồi, phát ra tiếng kêu thảm sợ hãi.
Bên trong đường hầm rất tối, Nam Đăng một lòng chạy trốn, không nhìn thấy cái gì xảy ra.
Cậu nghe thấy tiếng kêu thảm phía sau, lật đật gia tăng tốc độ.
Bên kia đường hầm là ngoài quảng trường, Nam Đăng đẩy nắp giếng chui ra.
Tiếng hô của đủ loại quỷ hồn đã tới gần, cậu vội vàng nhìn quanh bốn phía, tiếp tục chạy về hướng con đường không người.
-
Ngay lúc hang ngầm xảy ra sụp đổ, la bàn khắp phương vị trong thành phố đồng thời đo lường được sát khí cực mạnh.
Sắc mặt Lâm Cửu ngưng trọng: "Nó lại xuất hiện rồi."
Giữa thành phố ban đêm càng không yên bình.
Tin tức Quỷ Vương hiện thân, không chỉ thiên sư biết, nhóm oán hồn cũng biết.
Biết được Quỷ Vương đang ở đây, hàng loạt oán hồn các cấp ẩn náu không kiềm chế nổi, điên cuồng làm ra động tĩnh, muốn dẫn tới sự chú ý của Quỷ Vương.
Thậm chí còn có một bộ phận từ khu vực khác lặng lẽ lẻn qua đây, cũng không biết tin tức làm sao truyền ra.
Oán hồn lui tới hai đêm nay tăng lên gấp đôi, Quỷ Vương quả thực như mong muốn của bọn chúng, xuất hiện thêm lần nữa.
Lâm Cửu lập tức triệu tập nhân thủ, tiến về phía la bàn chỉ, một bên hỏi thăm hướng đi của Liên Dịch.
Đầu bên kia thông tấn là một nhánh tiểu đội, đội trưởng thấp giọng trả lời: "Liên thủ tịch...... rời đi rồi, đi về phía Đông Nam."
Phía Đông Nam là ngoại thành, có lẽ Liên Dịch quay về chỗ ở.
Đêm nay có hơn mấy chỗ gửi tín hiệu xin viện trợ, đều là Liên Dịch giải quyết, hơn nữa còn do anh tự mình ra tay, không cần sự giúp đỡ của thiên sư tại đấy.
Lâm Cửu nghe ra sự ngập ngừng bên trong lời nói của đội trưởng, truy hỏi xảy ra cái gì.
"Tối nay hình như...... tâm trạng Liên thủ tịch không tốt lắm."
Đội trưởng dùng lời khá mơ hồ, trên thực tế Liên Dịch của tối nay, quả thực giống một pho Sát Thần.
Nhiệm vụ mà tiểu đội bọn họ vốn thực hiện, là trợ giúp địa phủ vây bắt một oán hồn sắp sinh ra, nửa đường có một con oán hồn cấp bốn khác phát động tấn công về phía bọn họ, muốn phá hư hành động của họ.
Tiểu đội đánh không lại, phát tín hiệu xin viện trợ, Liên Dịch đuổi tới rất nhanh.
Oán hồn cấp bốn đứng gần sau Quỷ Vương, nhưng cũng vô phương chống đỡ quá hai mươi phút dưới tay Liên Dịch.
Thậm chí Liên Dịch còn chưa dùng đến vòng bát quái, tay không kéo đứt cánh tay oán hồn cấp bốn, cuối cùng luyện hóa nó ngay tại chỗ.
Tử trạng[1] của oán hồn cấp bốn từng rất thảm, luyện hóa ngay tại chỗ khiến gã chịu đựng tất cả một lần nữa.
[1] Trạng thái khi chết.
Thành viên tiểu đội không nỡ nhìn, lại không dám tiến lên ngăn cản.
Duy chỉ Liên Dịch vẻ mặt trước sau vẫn lạnh lùng, giống như không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của oán hồn.
Sau đó, nhân vật mục tiêu của tiểu đội tử vong, oán hồn mới sinh ra, địa phủ lại không hề xuất hiện.
Liên Dịch chẳng thèm ngó ngàng, lại luyện hóa cả oán hồn mới sinh ngay tại trận.
Hồn thể đã luyện hóa, đối với địa phủ mà nói thì không đủ "tươi", sức mạnh có thể bổ sung giảm đi nhiều.
Điều này tương đương với việc giành đồ ăn trá hình với địa phủ, theo lý thuyết thì không được, nhưng trước đây chưa từng có ai làm như vậy, nên cũng không có quy định thêm vào.
Trước khi gần đi, Liên Dịch chỉ vứt lại một câu: "Tôi đang vội."
Đội trưởng nhìn anh rời đi, căn bản không dám hé răng.
Thiên sư tu tập linh thuật, cảm ứng với oán khí và sát khí vốn càng thêm nhạy bén, Liên Dịch chỉ đứng ở đó, cảm giác áp bách quanh thân đã rất mạnh.
Nếu tiếp xúc gần với anh, lòng sẽ tự dưng sinh ra sợ hãi, e ngại anh đột nhiên hóa thành một con lệ quỷ khác, giết mình không chút lưu tình giống như vậy.
Đây chính là ảnh hưởng tiêu cực của sát thể trời sinh mang tới, khó trách không có ai dám tới gần anh nửa bước.
Phương pháp luyện hóa oán hồn tại chỗ của anh, cũng không giống các với thiên sư còn lại, anh không hề lo lắng linh thuật tiêu hao quá nhiều, cũng phớt lờ oán hồn chết thảm trước mặt lần nữa.
Nếu đồng tình với anh, có lẽ sẽ cảm thấy không có gì, nhưng tự tay luyện hóa oán hồn, thì tất cả thiên sư cũng không bằng lòng làm.
Đội trưởng tóm gọn, nói toàn bộ việc phát sinh cho Lâm Cửu biết.
Về sau địa phủ vẫn luôn không xuất hiện, có thể là cảm nhận được hồn thể bị luyện hóa, chẳng đi một chuyến trắng tay nữa.
Lâm Cửu im lặng với thông tấn khí một lát: "Được."
Hắn thu hồi thông tấn khí, đã dẫn đội ngũ tới vị trí của hang ngầm.
Mặt đất có một khoảng trũng, sụp xuống từ bên trong, sát khí còn sót đã sắp không bắt được nữa, kim chỉ nam la bàn lay động qua lại.
Lại chạy mất rồi.
Con Quỷ Vương này giống như đang chơi đùa bọn họ, cố ý để lộ một chút dấu vết, rồi lại không chân chính xuất hiện.
Lâm Cửu chau mày, bảo những người khác kiểm tra kỹ lần nữa.
Rất nhanh, gần chỗ sụp đổ còn phát hiện hơn mấy hơi thở oán hồn lưu lại, bọn họ tập hợp cùng nhau, di chuyển men theo đường hầm.
Lâm Cửu dẫn người tiếp tục truy vết, tới được quảng trường trung tâm thành phố.
Đến đây, hơi thở còn sót lại đã không nhiều, tiếp tục phảng phất hướng ra ngoại ô.
Lâm Cửu chỉ lưỡng lự vài giây, rồi đi về phía đó.
Càng tới gần ngoại ô, hơi thở càng nhạt, những oán hồn đó giống như tản ra, la bàn đung đưa bất định, chỉ hơn mấy chỗ.
Lâm Cửu cầm la bàn kiên nhẫn chờ đợi, kim chỉ nam dừng lại ở một vị trí mới lần nữa.
Hắn ngẩng đầu nhìn, chỗ đó hẳn là nơi ở của Liên Dịch.
Nếu vẫn còn dấu vết, đương nhiên không thể buông tha, đội ngũ chia ra, đi về các hướng khác nhau.
Lâm Cửu dẫn dắt tiểu đội chọn hướng Liên Dịch ở, ngay lúc hắn muốn tiếp tục tiến về trước, một con mèo đen xuất hiện từ trong bóng đêm, chắn trước mặt bọn họ.
Mấy ngày không gặp, hình thể của mèo đen ngày càng cường tráng.
Sống lưng nó hơi cong, cái đuôi xõa tung xù lông, một bên phát ra tiếng gừ gừ đe dọa, ngăn cản đoàn người đi đến ngoại ô.
Lâm Cửu lùi về sau một bước, thử câu thông với con địa linh này: "Bọn ta truy vết oán hồn tới được đây, hy vọng cho phép thông hành."
Mèo đen ngoảnh mặt làm ngơ, đôi con ngươi vàng kim nhìn chằm chằm mọi người, giống như chỉ cần bọn họ tiến lên thêm một bước, sẽ lập tức phát động công kích.
Lâm Cửu tưởng bọn họ xông vào địa bàn của mèo đen, muốn đi đường vòng cũng không được.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ đành lựa chọn tiếp tục truy vết theo hướng khác.
Có địa linh ở đây, chắc là cũng không cần lo lắng quá nhiều.
Trước khi sắp đi, Lâm Cửu lấy thông tấn khí ra, do dự rồi phát tín hiệu cho Liên Dịch.
Hắn cho rằng Liên Dịch sẽ không để ý, ai ngờ sau vài giây, truyền tin thế mà được nối.
"Liên thủ tịch", Lâm Cửu kính cẩn nói: "Ngài ở ngoại ô sao?"
"Phải."
Lâm Cửu nhanh nhảu hỏi thăm: "Tối nay Quỷ Vương hiện thân lần nữa, rồi lại chạy mất, có thể vẫn còn oán hồn khác trốn ở phía ngoại ô, ngài bên đó có gặp phải bất kỳ dị thường nào không?"
Liên Dịch đứng trước cửa, mở khóa cửa.
Anh đi vào trong phòng, ngửi được hơi thở quen thuộc, ẩn náu trong phòng anh.
"Không có."
Liên Dịch phun ra hai chữ, ngắt thông tấn.
Khắp căn nhà đều không bật đèn, ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào, một chiếc lông chim nằm trên sàn hành lang.
Liên Dịch nhặt lông chim lên, đi vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, tủ quần áo có dấu vết từng bị cạy mở.
Liên Dịch dừng trước tủ quần áo, đứng lặng như bức tượng.
Anh chần chừ một lát, giơ tay gõ gõ: "Ra đây."