Chương : 2
"Ba..."
Bạch Tiểu Hàn buông đôi đũa trong tay, cẩn thận liếc xem nam nhân một cái. Như là muốn nói cái gì, rồi lại ngượng ngùng. Nam nhân mở tờ khăn giấy lau khóe miệng bị dính bẩn của Tiểu Hàn, ôn nhu hỏi nói:
"A, làm sao vậy?"
"Người cũng nên lau sạch cằm, râu còn dính kia."
Nghĩ đến lúc này muốn hôn nhẹ chỗ cằm nam nhân, Bạch Tiểu Hàn lại không cao hứng mày nhăn lại. Tuy rằng nói nam nhân hiện tại bộ dáng nhìn cũng rất tốt, nhưng vẫn là thích nhìn, thích sờ cằm bóng loáng của nam nhân.
"Á... Được rồi."
Nam nhân có chút khó xử liền đồng ý, theo Bạch Tiểu Hàn yêu cầu đi toilet rửa. Nhìn mình trong gương lúc rửa mặt, thấy tóc cũng có chút rối, quần áo trên người sờn cũ, do giặt nhiều lần, quần bò cuốn lên, bạch màu.
Mặc dù là mặc lôi thôi lếch thếch nhưng vẫn là không có ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nam nhân. Trước kia nam nhân là một thanh niên tuấn tú, hiện tại có vẻ xuống sắc, cảm giác nghèo túng, thoạt nhìn là người chính chắn trưởng thành. Dùng từ xinh đẹp để hơn hình dung một người nam nhân hơn ba mươi thì không quá thỏa đáng. Nhưng khi nam nhân cạo râu đi, xuất hiện ở trong gương dung nhan có thể khiến người ta kinh ngạc. Không phải cái loại đẹp sáng chói nhưng sáng sủa với thân thể cường tráng thon gọn rất nam tính.
"Ba, thật là đẹp."
Không biết khi nào thì Bạch Tiểu Hàn xuất hiện ở cửa toilet thật cẩn thận nhìn nam nhân, sau đó lại không biết xấu hổ mở to mắt ngắm nhìn, đáy mắt hiện lên khao khát.
"Đứa ngốc này"
Nam nhân vươn tay sờ sờ mái tóc mềm mại của Bạch Tiểu Hàn
"Con trước đi ra ngoài ngồi, ba tẩy rửa xong liền mang con đi làm được không?"
"Dạ."
Bạch Tiểu Hàn gật gật đầu, nhu thuận trở lại trên cái ghế ngồi. Hắn rất chán ghét người khác nói hắn ngốc, nói hắn khờ, nhưng mỗi khi nam nhân dùng cái từ kia lại nghe rất êm tai, thanh âm gọi hắn ‘đứa ngốc này’, ‘ tiểu ngu ngốc ’ lúc đó hắn sẽ rất vui vẻ. Như vậy xưng hô này chỉ là dành riêng cho nam nhân, hắn nghĩ mình thích nghe nam nhân như vậy gọi hắn. Cho nên bình thường một khi người khác gọi hắn như vậy hắn đều giống như một con báo con xù lông nổi nóng đi phản kích.
Không để ý tâm tư Bạch Tiểu Hàn nam nhân đem cái bàn lau khô sạch sẻ. Sau đó đem bát vào nhà bếp bỏ vào bồn rửa. Sau khi tắm không có thói quen là sờ sờ cằm trơn bóng, đáy mắt xẹt qua nhất thời hơi túng có chút lo lắng. Hắn biết rõ diện mạo chính mình sẽ khiến cho người khác ngạc nhiên thế nào, cho nên từ khi rời chỗ kia không bao lâu liền để râu, có thể che lấp đi một phần tướng mạo của mình. Hơn nữa hiện tại bất quá chỉ là một nhân viên nhỏ không chỉ có không có dư giả, lại mang theo một đứa con riêng của vợ trước, nên mặc dù có người ngõ lời đối, nam nhân không có ý kiến gì, nhưng khi biết sự thật này cũng chỉ có thể thương cảm và rời đi.
Mà hiện tại người ta nhìn hắn thế nào, không khiến cho nam nhân phiền toái. Nam nhân hít sâu một hơi, đi ra khỏi toilet không thể nề hà mang Bạch Tiểu Hàn ra cửa. Nam nhân vẫn mặc như vậy nhìn có vẻ nghèo nàn, không thay đổi gì. Nhưng hôm nay có rất nhiều người đi bên cạnh quay đầu lại nhìn họ vài lần, bên cạnh nam nhân là Bạch Tiểu Hàn cũng sẽ thường thường ngắm vài lần, chờ nam nhân nhìn lại thì nhìn sang nơi khác. Nam nhân lại một lần nữa không được tự nhiên sờ sờ càm trơn bóng, ở trong lòng cầu nguyện quyết định này không phải mang đến phiền toái chứ, đồng thời cũng đang cân nhắc, mình không thể quá mức chìu ý Bạch Tiểu Hàn.
Bạch Tiểu Hàn buông đôi đũa trong tay, cẩn thận liếc xem nam nhân một cái. Như là muốn nói cái gì, rồi lại ngượng ngùng. Nam nhân mở tờ khăn giấy lau khóe miệng bị dính bẩn của Tiểu Hàn, ôn nhu hỏi nói:
"A, làm sao vậy?"
"Người cũng nên lau sạch cằm, râu còn dính kia."
Nghĩ đến lúc này muốn hôn nhẹ chỗ cằm nam nhân, Bạch Tiểu Hàn lại không cao hứng mày nhăn lại. Tuy rằng nói nam nhân hiện tại bộ dáng nhìn cũng rất tốt, nhưng vẫn là thích nhìn, thích sờ cằm bóng loáng của nam nhân.
"Á... Được rồi."
Nam nhân có chút khó xử liền đồng ý, theo Bạch Tiểu Hàn yêu cầu đi toilet rửa. Nhìn mình trong gương lúc rửa mặt, thấy tóc cũng có chút rối, quần áo trên người sờn cũ, do giặt nhiều lần, quần bò cuốn lên, bạch màu.
Mặc dù là mặc lôi thôi lếch thếch nhưng vẫn là không có ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nam nhân. Trước kia nam nhân là một thanh niên tuấn tú, hiện tại có vẻ xuống sắc, cảm giác nghèo túng, thoạt nhìn là người chính chắn trưởng thành. Dùng từ xinh đẹp để hơn hình dung một người nam nhân hơn ba mươi thì không quá thỏa đáng. Nhưng khi nam nhân cạo râu đi, xuất hiện ở trong gương dung nhan có thể khiến người ta kinh ngạc. Không phải cái loại đẹp sáng chói nhưng sáng sủa với thân thể cường tráng thon gọn rất nam tính.
"Ba, thật là đẹp."
Không biết khi nào thì Bạch Tiểu Hàn xuất hiện ở cửa toilet thật cẩn thận nhìn nam nhân, sau đó lại không biết xấu hổ mở to mắt ngắm nhìn, đáy mắt hiện lên khao khát.
"Đứa ngốc này"
Nam nhân vươn tay sờ sờ mái tóc mềm mại của Bạch Tiểu Hàn
"Con trước đi ra ngoài ngồi, ba tẩy rửa xong liền mang con đi làm được không?"
"Dạ."
Bạch Tiểu Hàn gật gật đầu, nhu thuận trở lại trên cái ghế ngồi. Hắn rất chán ghét người khác nói hắn ngốc, nói hắn khờ, nhưng mỗi khi nam nhân dùng cái từ kia lại nghe rất êm tai, thanh âm gọi hắn ‘đứa ngốc này’, ‘ tiểu ngu ngốc ’ lúc đó hắn sẽ rất vui vẻ. Như vậy xưng hô này chỉ là dành riêng cho nam nhân, hắn nghĩ mình thích nghe nam nhân như vậy gọi hắn. Cho nên bình thường một khi người khác gọi hắn như vậy hắn đều giống như một con báo con xù lông nổi nóng đi phản kích.
Không để ý tâm tư Bạch Tiểu Hàn nam nhân đem cái bàn lau khô sạch sẻ. Sau đó đem bát vào nhà bếp bỏ vào bồn rửa. Sau khi tắm không có thói quen là sờ sờ cằm trơn bóng, đáy mắt xẹt qua nhất thời hơi túng có chút lo lắng. Hắn biết rõ diện mạo chính mình sẽ khiến cho người khác ngạc nhiên thế nào, cho nên từ khi rời chỗ kia không bao lâu liền để râu, có thể che lấp đi một phần tướng mạo của mình. Hơn nữa hiện tại bất quá chỉ là một nhân viên nhỏ không chỉ có không có dư giả, lại mang theo một đứa con riêng của vợ trước, nên mặc dù có người ngõ lời đối, nam nhân không có ý kiến gì, nhưng khi biết sự thật này cũng chỉ có thể thương cảm và rời đi.
Mà hiện tại người ta nhìn hắn thế nào, không khiến cho nam nhân phiền toái. Nam nhân hít sâu một hơi, đi ra khỏi toilet không thể nề hà mang Bạch Tiểu Hàn ra cửa. Nam nhân vẫn mặc như vậy nhìn có vẻ nghèo nàn, không thay đổi gì. Nhưng hôm nay có rất nhiều người đi bên cạnh quay đầu lại nhìn họ vài lần, bên cạnh nam nhân là Bạch Tiểu Hàn cũng sẽ thường thường ngắm vài lần, chờ nam nhân nhìn lại thì nhìn sang nơi khác. Nam nhân lại một lần nữa không được tự nhiên sờ sờ càm trơn bóng, ở trong lòng cầu nguyện quyết định này không phải mang đến phiền toái chứ, đồng thời cũng đang cân nhắc, mình không thể quá mức chìu ý Bạch Tiểu Hàn.