Chương 32: 32: Ác Mộng Của Lệ Quân
Cô vuốt vuốt trái tim đang đập nhanh của mình, thầm nghĩ đáng sợ quá đi.Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ sợ hãi một nhân vật trong game như vậy—— mà đây còn không phải là game kinh dị.Sau khi uống một cốc nước đá, Đường Ninh chậm rãi đè nén nỗi sợ hãi, bấm vào game lần nữa.Vọng Xuân Các đã kết thúc yến tiệc, chỉ còn lại các cung nữ và thái giám bận rộn tới lui dọn dẹp đống bừa bộn này.Đường Ninh bay tới bay lui, nghiên cứu tư liệu chi tiết của mỗi một cung nữ thái giám, từ những quan điểm chủ quan đối với Tạ Hành Dã, từ từ chắp vá quỹ tích trong khoảng thời gian này của hắn.Vì quyết định chơi game một cách nghiêm túc nên lần này Đường Ninh cẩn thận hơn rất nhiều, cố gắng nhớ lại một số cung nữ cấp cao hơn, khi nhìn từng người một, cô chợt phát hiện ra một tiểu cung nữ có mảnh vỡ ký ức.【Ác Mộng Của Lệ Quân】Đường Ninh không chút do dự mở khóa.Chỉ cần 5 đồng, mà mảnh vỡ ký ức này thật ra cũng rất ngắn, Đường Ninh dùng góc nhìn thứ ba để xem, tối hôm đó tới phiên cung nữ này hầu hạ Hoàng đế.Tạ Hành Dã không bao giờ cho phép bất cứ ai vào phòng ngủ của mình để hầu hạ mình, nên các quan trong cung chỉ có thể đứng bên ngoài trông chừng cả đêm.Đêm đó trời gió mưa to, không hiểu sao cửa sổ phòng của Tạ Hành Dã đột nhiên bị bật tung, phải đi vào trong phòng mới có thể đóng lại.Cung nữ này rất thật thà, bị đồng nghiệp nói hai ba câu liền nhận phần việc này, run rẩy mở cửa Dưỡng Tâm điện, muốn nhanh chóng đóng cửa sổ lại.Nhưng cô ta còn chưa bước được hai bước trong bóng tối, một bóng người đột nhiên từ đâu xuất hiện, giọng nói đầy hỗn loạn và khàn khàn, kèm theo một cảm giác run rẩy không thể phát hiện được: “Là ngươi… …?”Tiểu cung nữ sợ đến mức hét lên một tiếng, mà bóng đen kia lại không hề chạm tới cô ta, hơn nữa bởi vì tiếng hét của cô ta mà cơn ác mộng hỗn loạn bị xua tan, bực bội hét lên: "Câm miệng!"! ! Giọng nói của Lệ Quân.Tiểu cung nữ kìm nén tiếng kêu của mình, run rẩy quỳ xuống: "Bệ hạ, nô tỳ thấy cửa sổ bị gió thổi tung! "Trong phòng cũng không có thắp nến, đúng lúc này, ngoài cửa sổ một tia chớp lóe lên, chợt chiếu sáng đôi mày nghiêm nghị như tượng điêu khắc của Tạ Hành Dã.Hắn không nói thêm gì, chỉ liếc mắt nhìn cung nữ một cái, thoáng chốc đôi mắt đen liền tối sầm xuống, giống như là có chút thất vọng.Cảm xúc này trong nháy mắt trôi qua, một lát sau Tạ Hành Dã trở lại vẻ mặt vô cảm, tùy ý xua tay: "Lui xuống đi."Cửa sổ còn chưa đóng, nhưng tiểu cung nữ đã nhanh chóng lui xuống! !.Sau khi đi ra nhịn không được sờ vào lồ ng ngực đang đập liên hồi, có chút khó tin: cô ta đã đánh thức Hoàng thượng, nhưng vẫn có thể sống sót.Cho đến nay, đây là những mảnh kí ức duy nhất mà cung nữ này có được đối với Tạ Hành Dã.Đường Ninh đăm chiêu, thực ra cô có một cảm giác mơ hồ: Đêm hôm đó Tạ Hành Dã nhận nhầm cung nữ kia chính là mình.Dù sao mình cũng thường xuyên nửa đêm đi tìm hắn như vậy, có đôi khi là cho hắn uống sữa, có đôi khi là đọc sách cho hắn nghe, còn hầu hết thời gian đều là vào game quan sát hắn một chút như thói quen.Tiểu hoàng đế nhất định không quên được cô.Nhưng dù sao cũng bị Tạ Hành Dã giết một lần rồi, cho nên Đường Ninh trong nhất thời thực sự không hiểu được suy nghĩ của Tạ Hành Dã.Sau đó, cô thực sự có chút sợ hãi.Lần trước Tạ Hành Dã cầm kiếm đâm xuyên qua, màn hình điện thoại của cô trắng xóa, trước đó cô cho rằng có thể là trùng hợp, sau khi nhận được phần thưởng sơ cấp, cô phải thẳng thắn đối mặt với vấn đề này.Tạ Hành Dã có thể đã làm gì đó với cô, thậm chí còn ảnh hưởng đến hiện thực của cô?Cô lại đi dạo thẩn thơ trong Vọng Xuân Các, cho đến khi tất cả cung nhân ở đây giải tán và thổi tắt nến, Đường Ninh mới theo đám người ra khỏi cửa.Sau đó, đám người chợt tập thể quỳ xuống dập đầu: "Tham kiến bệ hạ.”Ánh mắt Tạ Hành Dã lướt qua những người này và đối mặt với Đường Ninh đang kinh ngạc phía sau họ.Ánh mắt của hắn tựa như một dòng suối trong vắt, lại giống như một hố đen khó dò, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô.Sau đó, hắn nở một nụ cười nhạt không rõ ý nghĩa."Quả nhiên là cô." Tạ Hành Dã chậm rãi đi tới, đám người đang quỳ lập tức bò tách ra.Quân vương trẻ tuổi bước chân vững vàng, như thể đang thong thả đi dạo trong sân, nhưng Đường Ninh lại cảm thấy một cảm giác áp bức vô cùng! !.Cô sợ hãi tắt điện thoại di động.Trời ơi! Vì sao Tạ Hành Dã sau khi lớn lên, lại trở nên ác ma như vậy!Mặc dù khi còn bé có tính cách u ám ít nói, ít nhất vẫn luôn làm cho cô cảm thấy rất đáng yêu mà..