Chương 8 : Quyết định cuối cùng
>Edit: V.O
Tam sư huynh đi rồi, hắn nói mình sống không lâu, cho nên muốn ích kỷ một lần, hắn không muốn xía vào mọi chuyện nữa, nếu đã nói bí mật trong lòng cho Cẩm Tịch rồi, vậy cũng coi như hắn không còn vướng bận, hắn tính phóng túng trong đoạn thời gian cuối cùng của đời người này, ngày thanh tâm quả dục quá lâu, cuộc sống cũng quá không thú vị.
Cẩm Tịch nhìn chằm chằm bóng lưng Tam sư huynh đi xa một lúc lâu, nàng không biết mình nên đi đâu, vốn nghĩ nếu có thể may mắn sống tiếp, một ngày nào đó sẽ báo thù cho sư môn, nhưng hiện giờ tất cả đều thật buồn cười, thậm chí nàng không dám đi chứng thực, cũng không phải không tin Tam sư huynh, chỉ là không muốn tin tưởng mà thôi.
Cứ ngồi không nhúc nhích trong nhà cây như vậy từ sớm đến chiều muộn, cuối cùng cũng có người đến bắt nàng.
"Tam sư thúc đi rồi?"
"Huynh ấy sắp chết."
Dường như Lê Dịch Minh không quá bất ngờ với tin tức này, Cẩm Tịch quan sát người xa lạ lại quen thuộc trước mặt, mặc dù đeo mặt nạ, nhưng hơi thở của hắn vẫn không hề thay đổi, nếu thật giống như lời Tam sư huynh, vậy hắn thì sao, hắn đã trải qua chuyện gì? Cẩm Tịch không dám nghĩ.
"Ngươi chỉ cần Toái Cốt Tiên thôi đúng không?"
Có lẽ bản thân Cẩm Tịch cũng không biết giọng nàng nói chuyện lúc này giống như một con dã thú bị người vứt bỏ, trong quật cường lại có uất ức vô tận.
"Ta còn muốn nàng."
Cẩm Tịch lòng như tro tàn nghe thấy câu đó cũng không còn tự mình đa tình nữa, nàng biết ý Lê Dịch Minh là nói muốn bắt nàng về phục mệnh.
"Lê Dịch Minh, Tam sư huynh đặt Toái Cốt Tiên ở một nơi chỉ có ta biết, nếu ngươi muốn lấy, thì hứa với ta một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Ta muốn gặp Tông Chủ của các ngươi."
Lê Dịch Minh biết nhất định Tam sư thúc đã nói cho Cẩm Tịch chuyện gì, dieendaanleequuydoon – V.O, nhưng nàng làm như vậy không khác nào tự tìm đường chết.
"Cẩm Tịch, ngươi muốn chết cứ việc nói thẳng, ta sẽ cho ngươi chết thống khoái, nhưng Tông Chủ sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."
"Vậy sao? Nhưng ta chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đây là điều kiện duy nhất của ta, ngươi xem mà làm đi."
Cẩm Tịch nói xong những lời đó lại rúc đầu vào giữa hai chân, ôm mình thật chặt, dường như nếu Lê Dịch Minh không đồng ý, nàng sẽ không đứng dậy.
"Cẩm Tịch, cho dù Tam sư huynh nói cái gì với ngươi, nếu ngươi muốn xác nhận thắc mắc trong lòng, vậy thì không cần, ta có thể nói cho ngươi biết, Tông chủ không phải là Khương Linh Vũ."
"Là Nhị sư huynh?"
Cẩm Tịch hỏi bằng giọng chắc chắn, Lê Dịch Minh biết nàng chỉ không muốn tính toán lòng người, thật ra thì tâm tư của nàng rất sáng tỏ.
"Hắn vốn tên là Cửu Tư, từng là một trong song sát Ma tộc, lúc Cửu Lục bỏ mình, hắn cũng bị thương nặng, nguyên thần vẫn gửi trong ý thức đệ tử Tây Cảnh Tiên Môn. Nhị sư huynh đã từng chỉ là một đệ tử vô danh yên tĩnh, cũng bởi vì bị Cửu Tư cướp hồn phách, nguyên thần vốn vỡ vụn hoàn toàn bị Cửu Tư thay thế, sau đó hắn lại từng bước một thành đệ tử thân truyền của Chưởng môn."
"Thì ra là như vậy, vậy có phải sư phụ bị hắn..."
"Hừ, ngươi muốn nói có phải Khương Linh Vũ bị hắn thao túng không? Vậy có thể ngươi phải thất vọng rồi, mặc dù hai người bọn họ cũng lợi dụng lẫn nhau, nhưng tất cả những chuyện ông ta làm đều xuất phát từ toan tính của mình."
"A."
Hy vọng được châm lên trong lòng Cẩm Tịch lại bị Lê Dịch Minh vô tình tưới tắt, nhưng lòng nàng lại không đau khổ lắm, có lẽ bởi vì nàng đã quyết định, ít nhất phải bảo vệ được thứ lòng mình từng muốn bảo vệ.
Đột nhiên Lê Dịch Minh thô bạo nâng Cẩm Tịch dậy, dáng vẻ muốn chết này của nàng khiến hắn nhìn thấy muốn đánh người, nhưng hắn còn chưa kịp nói ra lời gì quá đáng, người dưới đất đã thuận thế nhào vào lòng hắn, lần này hắn giống như bị người điểm huyệt toàn thân, không nhúc nhích, không dám nháy mắt, không dám thở, chỉ có chỗ hầu kết lo lắng động đậy.
Đây là lần đầu tiên Cẩm Tịch gần một nam nhân như thế, nhưng cái ôm này tới quá muộn, mười năm trước e lệ, mười năm sinh ly tử biệt, mười năm sau hiểu lầm, khiến hai người bỏ lỡ quá nhiều, quá nhiều, cũng không biết sau này có còn cơ hội không:
"A Dịch."
Nghe tiếng giọng đã lâu, hai tay Lê Dịch Minh không biết đặt đâu không kiềm được nắm lại, ổn định một lúc lâu, hắn mới miễn cưỡng "ừ" một tiếng bằng giọng mũi.
"Nhất định phải lấy Toái Cốt Tiên sao? Nó rất quan trọng với ngươi?"
Lê Dịch Minh cảm thấy vấn đề của Cẩm Tịch có hơi kỳ lạ, nhưng bị cái ôm đột nhiên xuất hiện này quậy đến lòng hắn rất loạn cũng không kịp suy nghĩ nhiều.
"Đúng, rất quan trọng."
Chỉ có lấy được Toái Cốt Tiên, tìm được sách Thiên Ma, mới có thể đổi được sự tự do của ta, ta mới có thể trở lại bên cạnh nàng, Lê Dịch Minh lặng lẽ nghĩ trong lòng.
"Được."
Chương 9: Ngàn Thương Luân Hồi
>Edit: V.O
Khương Linh Vũ đích thân tới bắt Cẩm Tịch, ngay cả Lê Dịch Minh cũng không đoán trước được, hắn vô thức chắn trước người Cẩm Tịch:
"Cẩm Tịch, con chịu khổ rồi."
Dường như người trước mắt vẫn là sư phụ quen thuộc trong trí nhớ, mặt mày y hệt, nụ cười y hệt, thậm chí vẻ lo lắng trên mặt đều rõ ràng như vậy, nhưng Cẩm Tịch đứng ở bên cạnh hắn, cả người lại không ngừng run rẩy, như rơi vào hầm băng.
"Tại sao, tại sao, tại sao?"
Cẩm Tịch khóc, khóc rất lợi hại, dường như rống khàn cả giọng mới có thể phát tiết oán khí và không cam lòng trong lòng nàng, thậm chí nàng còn vươn hai tay ra hung hăng đẩy người trước mặt:
"Con còn nhớ rõ vi sư thường nói với con hi vọng Thần tộc trở lại thế gian không?"
Cẩm Tịch nhớ, sao nàng có thể không nhớ, những lời này sư phụ thường nói, nàng từng cho rằng sư phụ cảm thán Nhân tộc thói đời bạc bẽo, mà cả thế gian hai tộc Yêu Ma lại hoành hành, không có Thần tộc quản chế, dường như tất cả đều giống như con ngựa hoang đứt cương.
"Sư phụ, người nhập ma rồi."
"Nhất niệm thành Ma, nhất niệm thành Thần, Thần Ma chỉ trong một ý nghĩ, chỉ cần ta có thể khiến cho Nhân tộc được chọn có thể tu thành Tiên thân, bọn họ sẽ phụng ta làm Thần."
Thèm muốn trên mặt Khương Linh Vũ hoàn toàn đánh nát một chút hy vọng cuối cùng của Cẩm Tịch, thì ra là trước kia sư phụ lòng có thương sinh cũng chỉ là vì thực hiện tư lợi của bản thân ông ta, nếu Thần tộc cũng như sư phụ, sao bọn họ lại nhận được Nhân tộc thành kính quỳ bái trường kỳ ngàn năm, sư phụ nói đúng, Thần Ma chỉ ở một ý nghĩ, ông ta đã hoàn toàn bị lạc đường.
"Sư phụ, thu tay lại đi, chết nhiều người như vậy, còn chưa đủ sao?"
"Vi sư làm những chuyện này, sau này con sẽ hiểu, Thần tộc từng nói, vạn vật thế gian, tất cả sinh linh đều bình đẳng, Thần tộc ban cho chúng ta diện mạo và thân hình giống bọn họ, những thứ này hai tộc Yêu Ma cần tu luyện trên trăm thậm chí còn hơn ngàn năm mới có thể có được, tuy nhiên nó cũng tước đoạt quyền lợi trường sinh bất lão của chúng ta, sợ một ngày nào đó Nhân tộc sẽ thay thế bọn họ, điều vi sư muốn làm chính là hi vọng sau này Nhân tộc có thể khắp nơi là thừa tự."
" Thần do máu tươi trải thành, không cần cũng được."
"Cẩm Tịch, con. . ."
"Sư phụ, đây là một lần cuối cùng đồ nhi gọi người như vậy, dieendaanleequuydoon – V.O, tu vi đã mất, sư môn đã hủy, từ nay về sau, con và người không còn liên quan."
Cẩm Tịch quỳ "phịch" một tiếng xuống đất, dập đầu ba cái, thật lâu không đứng dậy.
Lê Dịch Minh vẫn nhìn chằm chằm Khương Linh Vũ, chỉ sợ tiếp theo ông ta sẽ ra tay trong chớp mắt:
"Cẩm Tịch, ngươi là đồ nhi ta thương yêu, không nghĩ tới ngay cả ngươi cũng muốn phản bội ta."
Cả đời này Khương Linh Vũ chỉ có năm đệ tử thân truyền, trừ đi Cửu Tư che giấu thân phận, lão Đại là người phát hiện bí mật của ông ta sớm nhất, Khương Linh Vũ giết hắn không hề do dự, bởi vì tu vi của hắn đã ở trên sư phụ này, chỉ có thể thừa dịp hắn kinh hoảng không chuẩn bị mà tấn công. Lão Tam là thông minh nhất, cho nên có thể thật sự tra được ông ta, cho nên ông ta cũng ra tay độc ác, tính tình lão Tứ hàm hậu, đối với sư phụ nói gì nghe nấy, bất đắc dĩ trong ngày tiên môn hỏa hoạn, đối chiến cùng nhiều Ma tộc không địch lại cũng bị giết.
"Ta chưa bao giờ làm ngược lại sự dạy bảo của ông, trừ ma vệ đạo, trợ giúp Nhân tộc."
"Được, đã như vậy, ngươi cũng đừng trách vi sư vô tình."
"Tế Ti đại nhân, Môn Chủ từng nói cần phải lấy được sách Thiên Ma, bây giờ đầu mối duy nhất ở chỗ Cẩm Tịch, tạm thời nàng không thể chết được."
Lê Dịch Minh lại chắn trước mặt Cẩm Tịch một lần nữa, vừa giằng co với Khương Linh Vũ, vừa tĩnh tâm ngưng khí, chuẩn bị nhận lấy một kích của ông ta bất cứ lúc nào.
"Cửu Dịch, ngươi đừng lấy lệnh Môn Chủ ra dọa ta, ta biết ngươi luyến tiếc nha đầu này, ta cũng sẽ không giết nàng ta, nhưng ta cũng phải nhắc nhở ngươi, thời giờ Môn Chủ cho ngươi còn ba ngày, nếu đến lúc đó ngươi không lấy được sách Thiên Ma, sợ là Ngàn Thương trên người ngươi phát tác, Thần tộc tái thế cũng khó cứu."
Lúc Cẩm Tịch nghe thấy hai chữ Ngàn Thương, trong mắt hoàn toàn không thể tin, thân thể càng thêm đứng không vững,
"Trong lòng ta tự có nắm chắc, đa tạ Tế Ti đại nhân nhắc nhở."
"Được, đã như vậy, ta sẽ không xen vào việc của người khác, Cẩm Tịch giao cho ngươi."
Trước khi Khương Linh Vũ đi, ánh mắt dừng lại ở trên người Cẩm Tịch chốc lát, nhưng giờ phút này cả người nàng đều đang chú ý tới Lê Dịch Minh, cũng khôngchú ý tới Khương Linh Vũ cười quỷ dị.
"Ngàn Thương, Ngàn Thương là sao?"
Giờ Cẩm Tịch mới hiểu được những vết sẹo trên người Lê Dịch Minh là sao, đây đều là dấu vết Ngàn Thương để lại, Ngàn Thương Luân Hồi trong truyền thuyết, bị thương và chết, một người sao có thể chịu nổi Ngàn Thương, cho nên chỉ tồn tại Ngàn Thương Luân Hồi, từ trước đến nay Ma tộc có một loại bí thuật, có thể khiến cho một người bị hàng ngàn vết thương mà không chết, nhưng nỗi đau đớn trong đó người thường ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Cẩm Tịch, cũng đã qua, bây giờ Ngàn Thương chỉ để lại cho ta những vết sẹo này mà thôi."
"Là Khương Linh Vũ hay là Cửu Tư?"
Cẩm Tịch lại nổi lên cố chấp, Lê Dịch Minh cũng không có cách nào với nàng, hắn chậm rãi lấy mặt nạ của mình xuống, từng vết sẹo dữ tợn hoàn toàn hiện ra trước mắt Cẩm Tịch.