Chương 13
Đỗ Minh Trà co tay lại. Trong đầu đầy chữ “Oh no”. Chẳng lẽ trước đó anh ở trong phòng lịch sử? Cô thành khẩn xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không nhìn rõ, dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên tôi sờ người khác.” “Không sao” Thẩm Hoài Dữ văn nhã lịch sự, bình tĩnh tiếp nhận, “Tôi cũng không phòng ngừa, dẫu sao thì đây cũng là lần đầu tiên bị người khác sờ.” Đỗ Minh Trà: “.......” Mặc dù người này trả lời rất lễ độ, nhưng vì sao cô nghe thấy lại có chút ói máu nhỉ. “Thầy Hoài, thầy hiện tại có thể giúp tôi một việc được không?” Đỗ Minh Trà hỏi “Hiện tại mắt của tôi nhìn không được rõ, thầy có thể dẫn tôi đến phòng vệ sinh ở tòa nhà dạy học được không? Tôi muốn rửa mặt.” Thẩm Hoài Dữ cũng không có trả lời lại. 5 giây sau, Đỗ Minh Trà cảm thấy có cái gì đó chạm vào tay của cô, cô vô thức nắm chặt. Cách lớp áo sơ mi, cô tiếp xúc với độ ấm của cánh tay anh. Cùng lúc đó đầu ngón tay cảm nhận được chất áo sơ mi nhẵn mịn, cô ngửi được một mùi hương thanh mát từ cây cỏ như có như không trên người anh. Trong đầu của Đỗ Minh Trà đột nhiên nảy ra một ý nghĩ—— Tại sao một người đàn ông trưởng thành lại lựa chọn nước hoa vị xoài, vị dứa vậy? Là bởi vì cây xanh á nhiệt đới vẫn chưa đủ cao, mùi vị vẫn chưa đủ cao cấp sao? “Nắm cho chắc” Anh nói “Cô bé mù.” Đỗ Minh Trà khách khí trả lời: “Thầy Hoài, đi được rồi.” Bởi vì tổ chức đại hội thể thao vui nên người ở lại tòa nhà dạy học tự học không nhiều. Đi trên hàng lang dài mà yên tĩnh, gió lạnh thổi vào mang theo hương thơm thoang thoảng của lá cây, Đỗ Minh Trà nắm tay của Thẩm Hoài Dữ mà đi, hai người giống như cá trong biển, ở trong đại dương mang theo mùi hương của thực vật sạch sẽ vào cuối mùa hè chậm rãi tản bộ. Đỗ Minh Trà đi đôi giày thể thao màu trắng, mũi giày đã bị cọ có chút sờn, cô đi giày màu trắng vô cùng sạch sẽ, thắt nơ bướm. Thẩm Hoài Dữ cúi đầu. Anh vừa hay nhìn thấy đỉnh đầu của Đỗ Minh Trà. Tóc đuôi ngựa có chút lỏng, chất lượng của dây buộc tóc không được tốt, có mấy sợi tóc bướng bỉnh âm thầm chòi ra ngoài, bên cạnh trán còn có mấy sợi tóc tơ rối, xoăn tự nhiên, tóc ở rìa trực tiếp ngăn chặn ánh mặt trời. Mái tóc màu đen của cô cũng được nhuộm đủ sắc màu của bột màu, mắt nhắm chặt, khóe mắt còn có dấu vết ẩm ướt, bị bột màu dính vào kímch thích tuyến lệ dẫn đến chả,y nước mắt, làm cho bột màu ở bên cạnh mắt chảy ra đọng lại thành một cái tổ nhỏ..Truyện đã được dịch và đăng hết tại trang Luvevaland chấm co. Bạn có thể vào trang của Luv đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc bản chuyển ngữ đầy đủ nhất nhé. Trên khẩu trang, trên mũi cũng đều dính bột màu, nhìn rất thảm thương. Quần bị rách một lỗ, có máu chảy ra nhưng không nhiều. Giống như một kẻ ăn xin vậy. Đỗ Minh Trà cao hơn một chút so với tưởng tượng Thẩm Hoài Dữ. Anh vốn cho rằng Đỗ Minh Trà đỉnh đầu chỉ cao đến ngực anh, hiện tại xem ra đầu cao qua vai anh một chút. Chỉ là quá gầy rồi. Ăn không đủ no? Đỗ Minh Trà không hề hay biết suy nghĩ trong lòng Thẩm Hoài Dữ, cô cố gắng mở mắt, gắng gượng đi vào phòng vệ sinh nữ, kéo khẩu trang ra, vặn vòi nước, vốc nước sạch, cẩn thận rửa sạch bột màu trên mặt. Mặt thì rửa sạch rồi, chỉ là mắt vẫn không thoải mái, cô do dự nửa ngày, rút ra khẩu trang mới đeo lên, không còn cách nào khác chỉ đành nhờ sự giúp đỡ của Thẩm Hoài Dữ ở bên ngoài: “Thầy Hoài, thầy có thể xem giúp mắt của tôi được không?” “Mắt vẫn đau à?” “Có một chút” Đỗ Minh Trà nói “Cứ cảm thấy có gì đó ở bên trong.” Thẩm Hoài Dữ không nói, dùng tay ra hiệu, biểu ý là cô dựa gần vào. Chỉ có hai người đi trên hành lang, anh đứng ở bên phía ngoài chỗ ánh sáng chiếu vào, phù hợp với chiều cao của cô, hơi cúi đầu, Đỗ Minh Trà ngẩng mặt, cố gắng mở mắt ra. Dưới lớp khẩu trang, da của cô là một kiểu trắng rất lâu chưa tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, giống như một chiếc lông chim hạc trắng rơi trong núi sâu. Mắt vẫn bởi vì nguyên nhân bên ngoài kímch thích mà chảy n,ước mắt, khúc xạ ánh sáng mặt trời sản sinh ra sắc màu. Không có cách nào phân biệt được, ánh sáng này rốt cuộc là đến từ sau lưng anh, hay là từ trên má cô. Bàn tay ấm áp của Thẩm Hoài Dữ vạch mắt cô ra, ngăn không có cô chớp mắt liên tục. Ngón tay thon dài cứng mà lại ấm nóng áp lên làn da non mịn, bị vạch có chút đau, nước mắt sin.h lý không ngăn nổi chảy ra ngoài. Đỗ Minh Trà nín thở, nhìn anh cúi người xuống. Gần đến mức có thể nhìn rõ vết sẹo trên cổ của anh, hơi chuyển động theo yết hầu. Mắt vẫn xót, vẫn đau. Không thể vạch ra nữa. Không kìm nổi nữa. Kìm không nổi muốn chớp mắt, tay anh dùng sức, ngăn cô trộm lười: “Đừng động.” Lạnh lùng nói hai từ, Thẩm Hoài Dữ thong thả ung dung ấn giữ cô: “Vẫn còn chưa được”. Đỗ Minh Trà phát ra giọng mũi khó chịu: “Ừm”. Cô chịu không nổi, nhịn không được hít một hơi, ngửi được hương thơm tươi mát trên người anh. Như gió bắc thổi qua, mạnh mẽ xâm nhập vào. Một cơn gió từ chỗ bóng râm của những cây cao mạnh mẽ thổi đến, làm giảm đi hương nước hoa nhẹ nhàng êm dịu. Dưới cằm của cô vẫn còn giọt nước chưa khô, thuận theo chảy xuống dưới cổ, chảy qua xương quai xanh, uốn lượn chảy vào trong áo, chảy xuống lộ rõ vết nước. Tại lúc Đỗ Minh Trà sắp không khống chế nổi lại chảy nư,ớc mắt lần nữa, cô nghe thấy Thẩm Hoài Dữ thấp giọng nói: “Thơm quá.” Thơm? Anh ngửi thấy gì???? Ầm. Bàn tay của Đỗ Minh Trà đập tay Thẩm Hoài Dữ ra, lùi sau mấy bước, tức giận nói: “Anh nói cái gì?” Lúc nãy cô dùng lực mạnh, đánh lên mu bàn tay của Thẩm Hoài Dữ. Da của anh trắng, dấu ngón tay đỏ ửng nháy mắt xuất hiện, Thẩm Hoài Dữ cúi đầu nhìn dấu ngón tay trên mu bàn tay. Ngón tay cô ngược lại không to, nhỏ nhắn tinh xảo. “Cô không ngửi thấy?” Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh cụp mắt xuống “Mùi hoa quế rất nồng, gần đây có cây hoa quế à?” Đỗ Minh Trà sững sờ 2 giây: “....Hình như là có”. “Tại sao cô đột nhiên lại đánh người?” Thẩm Hoài Dữ nhíu mày, “Chẳng lẽ, cô cho rằng——” “Không có” Đỗ Minh Trà mặt vô cảm “Vừa nãy có một con muỗi đậu trên tay anh, tôi đang vì dân diệt hại, không cần cảm ơn tôi.” Ồn ào một đoạn nhạc đệm nhỏ như vậy, Đỗ Minh Trà cảm thấy mắt đã đỡ hơn, không còn đau như lúc nãy nữa, cũng có thể thuận lợi mở ra. Truyện đã được dịch và đăng hết tại trang Luvevaland chấm co. Bạn có thể vào trang của Luv đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc bản chuyển ngữ đầy đủ nhất nhé. Nhưng vẫn ói máu. Đánh cược với tiết tháo của cẩu điệp*, thầy Hoài vừa nãy nhất định là cố ý! *Cẩu điệp(狗叠): Biệt danh mà dân mạng đặt cho công ty tạo ra game Love Nikki-Dress UP Queen. Đỗ Minh Trà trước nay không chịu thiệt bao giờ, âm thầm thề, nhất định phải ăn miếng trả miếng, phải hố anh một lần. Hai người sánh vai đi về phía trước, Đỗ Minh Trà đột nhiên nói: “Thầy Hoài, có thể hỏi thầy một câu khá là riêng tư không?” “Nói.” Đỗ Mi hơi cúi đầu, đè giọng, bắt đầu thả dây thòng lọng: “Cái đó…..Chim của thầy kích thước bao nhiêu?” 5 giây trầm mặc. Thẩm Hoài Dữ giọng nói bình tĩnh: “Cô hỏi cái này làm cái gì?” “Không có gì” Đỗ Minh Trà ấp úp “Bình thường chưa từng thấy, muốn cùng thầy thảo luận một chút về kích thước của giống đực. Ai ya, nếu như thầy cảm thấy bị mạo phạm, cũng có thể không cần trả lời.” Lại 5 giây trầm mặc. Đỗ Minh Trà thả chậm bước chân, cô âm thầm nhìn Thẩm Hoài Dữ, phát hiện đối phương cụp mắt, sắc mặt nặng nề, rơi vào trầm tư. Cô đã chuẩn bị đợi Thẩm Hoài Dữ khiển trách mình, trách cứ cô vì sao lại hỏi lại câu hỏi này. Đến lúc đó, Đỗ Minh Trà có thể đứng trên đỉnh cao của mặt đạo đức, lời lẽ chính nghĩa chỉ trích đối phương đầu óc đen tối. Đỗ Minh Trà đến lời nói trách mắng anh đều đã nghĩ ra hết rồi—— 「Tôi đang nói con chim đó là chỉ ý con vẹt, thầy cho rằng là chim gì?」 「Trời ạ, anh chắc không phải cho rằng….Thầy Hoài, trong đầu thầy sao lại có ý nghĩ xấu xa như vậy?」 Thích thú chờ đợi lúc Thẩm Hoài Dĩ từ chối trả lời, Đỗ Minh Trà nghe thấy giọng nói không nhanh không chậm của anh. “Khoảng 23 cm.” Đỗ Minh Trà hăm he: “Em nói là con ….đậu, sao dài như vậy được???!!!” “Cái này còn chưa phải kích cỡ khi biến lớn” Con ngươi của Thẩm Hoài Dữ âm trầm “Vẫn còn dài nữa.” Đỗ Minh Trà không tin nổi: “Anh lừa tôi à?” ——Cho dù có là tôn nghiêm của đàn ông, lời nói dối của hoài lão sư cũng cách xa với thực tế rồi? ——Bốc phét cũng không đến mức vậy. Đỗ Minh Trà xúc động mãnh liệt công kích: “Thầy Hoài, anh có phải đang bắt nạt tôi không có cẩn thận nghe giảng tiết giáo dục giới tính sao? Đàn ông bình thường——” Đợi chút. Hình như có chỗ gì đó sai sai. Đỗ Minh Trà kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm, nhìn chằm chằm Thẩm Hoài Dữ. Tại lúc cô thốt ra 6 từ “ tiết học giáo dục giới tính” Thẩm Hoài Dữ bỗng nhiên nở nụ cười. Ôn nhu như làn gió xuân ôn hòa. Đỗ Minh Tra bất giác phát hiện. Cô hình như phịch một cái nhảy xuống hố mà mình tự đào rồi. “Đàn ông bình thường cái gì?” Thẩm Hoài Dữ ôn hòa hỏi “Bạn học Đỗ, tôi đang nói con chim đó là con vẹt của tôi, em tưởng là cái gì?” Đỗ Minh Trà: “.......” Sao câu này cô cảm thấy nghe có chút quen tai nhỉ?