Chương : 18
Trương Kiến Lan vừa nghe thấy hai chữ biểu ca nhất thời cảm thấy lâng lâng, dường như dưới nách mọc cánh muốn bay thẳng lên cao. Nhưng sau khi nghe rõ hết câu mới biết, bất quá Hoàng Liên Tổ khách sáo như vậy chỉ vì hỏi thăm Thanh Đại, rõ ràng không có hảo ý, lại trở nên do dự.
Hoàng Liên Tổ tiếng xấu khắp nơi, tự nhiên Trương Kiến Lan biết y hỏi thăm Thanh Đại thật ra là cư tâm bất lương, mà chính Trương Kiến Lan cũng tự cho Thanh Đại là hôn phối tương lai của mình. Trong lòng y tính toán sau khi làm Lương Y Phó vương phủ sẽ trở về cầu hôn với Thái sư phụ, vì vậy trong lòng không muốn nói theo Hoàng Liên Tổ.
Nhưng từ khi Tần Lâm vào y quán, Trương Kiến Lan liên tiếp phạm sai lầm, tự mình làm cho mình chật vật không chịu nổi, cũng sắp sửa không còn mặt mũi. Lúc này gặp thế tử Kinh Vương mắc bệnh nặng được Lý Thời Trân, Bàng Hiến chữa khỏi, Vương gia phái Hoàng Liên Tổ tới tặng biển, vất vả lắm mới có cơ hội thân cận với Hoàng Liên Tổ, cũng có cơ hội phô trương thể diện của mình trước mặt mọi người trong y quán.
Nếu đắc tội Hoàng Liên Tổ, chẳng phải là uổng phí phen tâm tư này sao? Chẳng những không thể lên mặt với người trong y quán, nếu chọc giận Hoàng Liên Tổ, nói không chừng ngay cả tiền đồ Lương Y Phó cũng trôi theo dòng nước.
Ngẩng đầu nhìn thấy Thanh Đại đứng sóng vai cùng Tần Lâm, hai người chuyện trò vui vẻ, Trương Kiến Lan nhất thời từ ghen sinh hận, thầm nhủ: Có vẻ tiểu sư muội chung tình với tên họ Tần kia, Thái sư phụ cùng Bàng tiên sinh lại bao che cho hắn, địa vị con rể e rằng không tới phiên mình. Thôi bỏ đi, đại trượng phu cần gì lo không có vợ. Chỉ cần được Hoàng Đại nhân thích, tương lai ta ngồi lên vị trí Lương Y Phó, còn sợ không tìm được nữ tử xinh đẹp sao?
Trong lòng đã quyết, Trương Kiến Lan bèn giở giọng nịnh hót nói:
- Hoàng Đại nhân thật là tinh mắt, vị cô nương này là trưởng tôn nữ Thái sư phụ nhà ta, phương danh Thanh Đại, năm nay mười lăm tuổi (tuổi giả, tuổi ta), học được một thân bản lãnh y thuật, tướng mạo xinh đẹp, nho nhã lễ phép. Cha nàng Lý Kiến Trung là Cử Nhân khoa Nhâm Tý, hiện đảm nhiệm Huyện lệnh Tứ Xuyên Bồng Khê. Phụ mẫu không có bên cạnh, Thái sư phụ nuôi dưỡng nàng lớn lên đến bây giờ. Nếu như Hoàng Đại nhân có ý cầu hôn, tại hạ bằng lòng làm Nguyệt lão.
Cầu hôn? Hoàng Liên Tổ cười lạnh hai tiếng, từ chối cho ý kiến.
Cử Nhân có lai lịch cũng có thể làm quan, nhưng thường thường là bốn năm mươi tuổi mới đến địa phương vắng vẻ như Xuyên Biên, Cam Thiểm, Lĩnh Nam đ làm một Huyện Thừa, Tri Huyện, Châu Đồng, Thông Phán từng cấp một thăng lên. Đến khi cáo lão về quê tối đa cũng chỉ là một Tri Châu nho nhỏ, so sánh với Tiến Sĩ kim bảng đề danh quả thật là một trời một vực, đừng nói là thừa kế tước vị.
Trắc phi Kinh Vương tỷ tỷ của Hoàng Liên Tổ đã thu xếp cho y một mối hôn sự, lão nhạc phụ tương lai là vị Cẩm Y Vệ Thiên Hộ Đại nhân quyền thế khuynh thiên tập ấm đời đời, so với Huyện lệnh nho nhỏ xuất thân Cử Nhân, chênh lệch quả thật không phải là ít.
Chỉ tiếc nghe nói thiên kim tiểu thư Cẩm Y Thiên Hộ kia vừa mập lại xấu xí lại hay ghen. Ngược lại thừa dịp còn chưa cưới cọp mẹ vào cửa, tranh thủ tìm cô nương xinh đẹp tìm vui là hơn.
Hoàng Liên Tổ nheo mắt lại, lấy ánh mắt dâm tà quan sát Thanh Đại:
- Cầu hôn thì không cần, gia thế không thể nào thích hợp, cha nàng thân phận Cử Nhân, làm đến năm sáu chục cũng bất quá là một Châu Đồng. Hắc hắc, tiểu nương tử một tay y thuật còn nho nhã lễ phép ư, đại gia đây rất thích chuyện này. Trương gia biểu ca, ngươi suy nghĩ một ít biện pháp, sau này ta muốn thân cận với tiểu nương tử này hơn.
Dứt lời y bật cười ha hả.
Đám người hầu cũng mặc sắc phục Cẩm Y Vệ lập tức cười theo phụ họa.
Trương Kiến Lan lúng túng không đất dung thân, không nghĩ tới tiểu sư muội tựa như thần tiên lại bị Hoàng Liên Tổ này dùng lời nói chà đạp như vậy, lập tức nổi giận trong lòng. Nhưng nhớ lại thân phận địa vị của đối phương lại đành phải cúi đầu, vâng dạ luôn miệng.
Trên bậc thềm trước đại môn y quán, Tần Lâm cùng Thanh Đại, Lục Viễn Chí đang cười nói vui vẻ với nhau, cơ hồ đồng thời đều phát hiện mấy ánh mắt không có hảo ý, thì ra là mấy tên người hầu bên cạnh Hoàng Liên Tổ đang chỉ trỏ về phía Thanh Đại bàn tán.
Tần Lâm không khỏi lấy làm kỳ: Hoàng Liên Tổ là một tên con nhà giàu, bởi vì quan hệ bám quần tỷ tỷ nên được làm cẩm y Tổng Kỳ, cũng không nói. Nhưng mấy tên người hầu tỏ vẻ bỉ ổi nịnh nọt như vậy, rõ ràng là lưu manh ngoài phố, vì sao cũng mặc sắc phục Cẩm Y Vệ?
- Không biết là cái thá gì!
Lục Viễn Chí nhổ toẹt xuống đất:
- Chỉ là mấy tên quân dư cũng dám mặc Phi Ngư phục, nếu không phải là Kỳ Châu chúng ta trời cao Hoàng đế xa, lại có Hoàng Liên Tổ làm lão Đại bọn họ, hừ, đã sớm rớt đầu!
Lục Viễn Chí giải thích cho Tần Lâm, thật ra thì mấy người này cũng không phải cẩm y thân quân chân chính.
Người có quân tịch chính thức xưng là chính quân, ở Cẩm Y Vệ lâu năm xưng là Hiệu Úy, ở thời gian ngắn lại là Lực Sĩ, đều là quân chính quy.
Ngoài ra có không ít lưu manh đầu đường xó chợ đầu nhập vào Cẩm Y Vệ, ỷ vào quyền thế thượng quan hoành hành ngang ngược. Đây chính là quân dư, nói cho cùng bất quá cũng chỉ là lưu manh khoác quân phục. Tuy rằng hôm nay trên người chúng mặc Phi Ngư phục, nói không chừng ngày hôm trước còn bị bộ khoái truy nã bắt bớ, phải đeo gông nặng ba mươi cân trước cửa châu nha.
Mấy người nói gần nửa canh giờ, Lý Thời Trân cùng Bàng Hiến, Lý Kiến Phương chậm rãi ra cửa.
Thì ra y giới Kỳ Châu tặng biển treo lụa có quy tắc, không thể bệnh nhân vừa đưa y gia liền nhận, y gia phải không ngừng từ chối, bệnh nhân thúc giục mấy lần mới có thể cung kính không bằng tuân mệnh, tỏ vẻ khiêm nhường.
Cũng không biết tên con nhà giàu Hoàng Liên Tổ này có hiểu quy củ hay không, hay là cố ý lên mặt, cũng không phái người vào y quán thúc giục mời thỉnh, chỉ cho một tên thổi kèn đánh trống trước cửa, giống như bức người bên trong đi ra.
Lý Thời Trân tức tối y không đủ thành ý, lại nghe nói vị Hoàng Liên Tổ này tiếng xấu khắp nơi, ngươi không tới thúc giục mời ta dứt khoát không ra, bắt Hoàng Liên Tổ đợi thật lâu mới nghe lời Lý Kiến Phương khuyên giải, chậm rãi đi ra đại môn.
Hoàng Liên Tổ đã chờ đến nỗi không kiên nhẫn, nếu không phải lưu ý Thanh Đại đã sớm phất tay áo đi mất, thấy Lý Thời Trân đi ra lập tức nghênh ngang tiến lên chắp tay một cái, không hề khom lưng chút nào:
- Lý thần y mời. Thế tử bệnh nặng mới khỏi, thân thể suy yếu, không rảnh tự mình đến chỗ này, vì vậy thiên tuế lệnh cho Hoàng mỗ tới đây tặng biển, treo lụa đỏ, tạ ân thầy trò Tạ thần y.
Lý Thời Trân thấy này Hoàng Liên Tổ hết sức ngông cuồng, trong lời nói xem Lý gia chẳng khác nào gia nô vương phủ, lập tức lộ vẻ không vui.
Mặc dù y gia chú trọng tâm tính bình hòa, nhưng cho dù là người đất cũng có ba phần hỏa khí, lão nhân bèn đáp lại không cao không thấp:
- Lão hủ cho rằng thế tử bệnh nặng mới khỏi, ở lại trong phủ tĩnh dưỡng, hẳn là không đến.
- Không ngờ rằng Vương gia quá khách sáo, lại phái Hoàng Đại nhân tới đây. Nhớ tới thế tử khiêm tốn bình hòa, cực kỳ chiêu hiền đãi sĩ, lại là một người phong nhã vô cùng. Vốn lão hủ định sau khi khỏi hẳn lại mời đến y quán tới uống trà đàm đạo, ngồi dưới cây hạnh đánh vài ván cờ, vui thú Sở hà Hán giới (con sông nằm giữa bàn cờ tướng, chỉ thú đánh cờ), đáng tiếc, thật là đáng tiếc…
Ngôn ngữ Lý Thời Trân cực kỳ hòa hoãn, hơn nữa không có chỉ trích Hoàng Liên Tổ nửa câu, thế nhưng những lời này chẳng khác nào tát vào mặt y.
Trước tiên là nói về thế tử khiêm tốn bình hòa, cực kỳ chiêu hiền đãi sĩ, lại là một người phong nhã vô cùng, mong đợi đánh vài ván cờ với thế tử, cuối cùng nói thẳng đáng tiếc đáng tiếc, ý nói chính là Hoàng Liên Tổ chó cậy thế người kiêu căng ngạo mạn, còn bất học vô thuật, thật là một người thô lậu không chịu nổi.
Lý Thời Trân thật là một người tuyệt diệu! Tần Lâm vỗ tay mà cười, Lục Viễn Chí ngoác miệng đến tận mang tai, Thanh Đại cũng cúi đầu cười khanh khách.
Người ta rõ ràng tán dương thế tử, dĩ nhiên Hoàng Liên Tổ không cách nào phản bác, chỉ đành phải nén giận, đưa tay chỉ tấm biển sơn đen thếp vàng:
- Đây là thiên tuế đích thân viết.
Y khoát tay một cái ra hiệu cho người hầu đốt pháo. Giữa tiếng pháo đì đoàng, mấy tên người hầu lấy lụa đỏ bày trên mâm xuống, chia ra treo trên cây hạnh trước cửa y quán. Sau đó đưa tấm biển "Việt Nhân tái thế" tới, mọi người y quán vội vội vàng vàng mang vào treo trong trung đường.
Cuối cùng Hoàng Liên Tổ lại chỉ chỉ hai mâm bạc trắng:
- Một mâm là thiên tuế thưởng, mâm kia là tâm ý của thế tử, kính xin lão tiên sinh vui vẻ nhận.
Phiên Vương triều Minh có địa vị cực cao, chỉ dưới thiên tử một bậc mà thôi, công hầu trở xuống trăm quan "Phục mà bái yết, không dám quên lễ", cho nên Hoàng Liên Tổ nói ban thưởng cũng không sai.
Nhưng đây là bệnh nhân tặng biển treo lụa cho y gia, há có thể cao ngạo như vậy được? Mấy ngày trước đây Kinh Vương mời bọn Lý Thời Trân dự tiệc suốt đêm, sắc mặt cũng tỏ ra vô cùng thân thiết, không giống như Hoàng Liên Tổ không tỏ ra khách sáo chút nào.
Người y quán đều tỏ ra giận dữ bất bình, chỉ có Hoàng Liên Tổ còn dương dương tự đắc.
Lý Thời Trân cười cười, cũng không so đo cùng tên con nhà giàu bất học vô thuật này, nói với Tần Lâm, Lục Viễn Chí đứng ở bên cạnh:
- Nào, nhận lấy hai mâm bạc này, trùng hợp năm nay khí trời nóng bức hơn xa năm trước, phải chuẩn bị trữ thuốc dự phòng ôn dịch, các ngươi thay ta đem bạc đưa tới Huệ Dân dược cục đi!
Dân chúng xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi giơ ngón tay cái lên, luôn miệng khen ngợi:
- Giỏi cho Lý thần y không ham tiền tài!
- Chữa bệnh cứu người, huyền hồ tế thế, không thể chê được!
Tần Lâm, Lục Viễn Chí mang bạc đi liền, Thanh Đại cũng vô cùng hưng phấn đi theo.
Đôi mắt Hoàng Liên Tổ một mực dán vào người Thanh Đại, quan sát từ trên xuống dưới không hề che giấu chút nào.
Lý Thời Trân nện mạnh trúc trượng xuống đất, hừ mạnh một tiếng, Hoàng Liên Tổ mới chịu thu hồi ánh mắt lưu luyến.
Huệ Dân dược cục là y chính nha môn thời Tống bắt đầu thiết lập, đời Minh thiết lập khắp nơi, quản lý sự vụ y dược cùng đề phòng ôn dịch, giúp nạn thiên tai. Kinh phí trừ quan phương phát xuống, chủ yếu dựa vào thân sĩ địa phương, tiệm thuốc cùng danh y quán quyên góp.
Tần Lâm ước lượng qua một cái, hai mâm bạc này cộng lại cũng có trăm lượng, Lý Thời Trân không chút do dự quyên cho Huệ Dân dược cục, thật đúng là Đại Minh Dược Vương coi tiền tài như phấn thổ.
Thiếu niên mập Lục Viễn Chí lại không ngừng lầu bầu:
- Ôi... Thật vất vả mới có người đưa tiền xem bệnh phong phú như vậy, Thái sư phụ lại quyên góp ra ngoài, cứ tiếp tục làm như vậy, ta thấy Bản Thảo Cương Mục của lão sư đời sau cũng không cách nào xuất bản.
Tần Lâm cười nói:
- Một thế tử chỉ đáng giá hai trăm lượng, chúng ta trị cho vài Vương gia, Vương phi, tựa hồ kiếm vài ngàn lượng cũng không khó khăn, có năm ba ngàn lượng bạc, khắc bản, in cũng đã đủ rồi.
- Hừ…
Lục Viễn Chí lập tức bĩu môi:
- Ngươi cho rằng nhà nào cũng có nhiều tiền như vậy, nhà giàu nào cũng tỏ ra hào phóng như vậy hay sao? Đại tài chủ hết sức giàu có cho mười lượng tiền xem bệnh đã là hết sức hậu hĩnh, huống chi còn có thật nhiều người nghèo không có tiền xem bệnh, y quán chúng ta lại là không từ chối bất cứ ai. Có lúc một năm trời thu không đủ chi, làm sao còn có tiền dư. In sách ư, in không được hơn năm mươi cuốn Bản Thảo Cương Mục, không thể làm gì khác hơn là in Bách Gia Tính thôi!
Bách Gia Tính chỉ có mấy trăm chữ, mấy tờ giấy thật mỏng, tất nhiên Lục Viễn Chí đang nói lẫy.
Đưa bạc cho Huệ Dân dược cục xong, trở về y quán, Tần Lâm phát giác không khí có vẻ khác thường. Đám đệ tử, học đồ đang bàn tán sôi nổi ồn ào, nhìn thấy mấy người bọn họ trở lại lập tức im miệng không nói, lúc nhìn Thanh Đại càng có vẻ hết sức lúng túng.
Trong lòng biết có chuyện gì phát sinh, Tần Lâm kiếm cớ rời xa Thanh Đại, mấy tên sư huynh đệ quen biết mới ra vẻ căm phẫn bất bình nói cho hắn biết:
- Con bà nó, thật sự quá khi dễ người, họ Hoàng kia lại nói với Thái lão gia muốn sư muội làm tiểu thiếp phòng thứ ba của y!
Ban đêm xuống một trận mưa lớn, không khí hết sức mát mẻ, sáng sớm mặt trời cũng ấm áp, thừa dịp ánh mặt trời còn chưa trở nên gay gắt khó chịu, người chợ Nam Kỳ Châu bắt đầu công việc, ồn ào huyên náo, vô cùng vui vẻ.
Hán tử ngư gia để trần, lộ ra cơ bắp ướt đẫm bóng loáng như thoa dầu, tai cầm xâu cá tươi buộc bằng dây thừng cỏ bện, miệng rao không ngớt:
- Cá tươi vừa mới đánh dưới sông lên đây, còn nhảy soi sói! Cá trắm cỏ mập, cá chép béo, cá rô hấp thần tiên cũng không đứng vững!
Lão bản hàng thịt Lục gia bề ngoài ngăm đen mập mạp, áo ngắn rộng mở lộ ra trên ngực nhiều chòm lông rậm màu đen, hai tay múa may dao lóc thịt nhanh như bánh xe gió, nhìn qua hung thần ác sát. Nhưng mọi người đều biết thật ra Lục lão bản rất dễ nói chuyện, tới chỗ y mua thịt, cân đủ mười phần, còn tặng cho khách quen chút xương nấu nước dùng.
Trương Đại Lang ở vườn rau Tây thành đặt gánh lên vai, trong gánh có dưa vàng tươi mơn mởn, cải thìa non tươi rói, rau hẹ xanh biếc, tất cả còn đọng sương sớm lấm tấm.
Phía Bắc Kỳ Châu chân Kỳ Lân sơn có một mảng vương phủ kim bích huy hoàng, Đông thành có Hoa Liễu Hạng cùng Quản Huyền Lâu ca vũ thanh bình, Tây thành có u thâm trạch viện phú thương cự cổ, cần phải nói khí tức khói lửa trần tục toàn bộ Kỳ Châu tập trung hết ở chợ Nam vô cùng nhộn nhịp này.
Năm Vạn Lịch đầu, tuy không phải là thiên hạ đại trị nhưng cũng xưng là cả nước thanh bình, cuộc sống mọi người cũng rất tốt.
Duy nhất làm cho mọi người kỳ quái là, con trai của Lục lão bản hàng thịt, vẫn được lão Lục lấy làm tự hào, cả ngày luôn miệng khoe y là đệ tử thần y, không hiểu vì sao trên gương mặt mập mạp tròn trịa lại cau mày nhăn nhó buồn rầu như vậy.