Chương 1: "Hay Lấy Thân Báo Đáp Đi!"
Editor: Cinn Tháng hai của Ninh Thành vẫn rét lạnh như cũ, gió thổi vào mặt như lưỡi dao xẹt ngang qua vậy. Thời Nguyệt húp hết ngụm cháo cuối cùng, lấy khăn giấy lau miệng rồi nói: "Mẹ, con đi học đây!" Học kỳ mới vừa bắt đầu, cô không muốn đến trễ. Mẹ Thời thấy cô gấp ráp đeo cặp đi học như thế, nhìn sang phía ngoài rồi nhanh chóng nói: "Đừng quên khăn quàng cổ đấy, hôm nay lạnh lắm!" Thời Nguyệt đã đeo cặp đi tới ngoài cửa, nghe thấy thì vội quay lại, ngoan ngoãn chạy tới lấy khăn quàng cổ: "Con đi nhé." Mẹ Thời nhìn bóng dáng vội vã của Thời Nguyệt bằng ánh mắt oán trách, nhưng đáy mắt vẫn không ngăn được lo lắng: "Cũng lên cấp ba rồi, vậy mà tính cách cũng không chịu lớn chút nào." Ba Thời nhàn nhã ăn cháo: "Kệ con nó đi." Vừa thốt ra thì nhận ngay ánh mắt hình viên đạn của mẹ Thời, thế là ông im bặt luôn. Trạm xe buýt cách tiểu khu mất năm phút đi bộ, Thời Nguyệt giấu cả khuôn mặt nhỏ dưới lớp khăn, bước nhanh tới sân ga. Đường phố khi sáng luôn tấp nập người bận rộn qua lại, vai kề vai, rất dễ đụng vào nhau. Thời Nguyệt theo thói quen nhìn khắp nơi, bóng dáng cao ráo phía trước đập thẳng vào mắt cô. Áo len cổ lọ càng khiến chiếc cổ người nọ trông mảnh mai hơn, mái tóc đen ngắn gọn gàng sạch sẽ, một cái bóng thôi mà làm cho cô giật mình sửng sốt. Ngay khi cô còn đang hoảng hốt, một bóng người gầy gò xuất hiện bên cạnh thiếu niên, nhưng chưa tới mười giây thì bóng dáng đó đã biến mất. Thời Nguyệt còn suýt tưởng mình hoa mắt. Tuy nhiên, cặp của thiếu niên kia đã bị kéo một góc khoá, trông như vừa bị trộm đồ. Cô nhìn xung quanh, không ai dừng bước lại, dường như không ai biết chuyện gì vừa xảy ra. "Này..." Thời Nguyệt vừa định gọi một tiếng thì thiếu niên đã nhanh chóng đi về phía sân ga. Cô nuốt những lời nhắc nhờ của mình vào, thấy chuyến xe buýt của mình đã tới. Thiếu niên kia hình như cũng đi cùng đường với cô, thế là cô trực tiếp đuổi theo. *** Xe buýt dừng, mọi người theo thứ tự xếp hàng lên xe. Kỷ Khê Bạch là người cuối cùng, cậu vừa lên xe đã cởi cặp xuống, rồi lấy bóp tiền ra theo thói quen, nhưng ngay sau đó thì cả người cậu chợt cứng đờ. Tài xế nhìn cậu, cả xe cũng đang nhìn cậu, đều đang chờ cậu quẹt thẻ. "Học sinh, cậu có ngồi chuyến này không?" Tài xế thấy cậu không có động tác gì thì thúc giục. Kỷ Khê Bạch mím chặt môi, trong xe toàn là người lạ, cậu không lên tiếng xin giúp đỡ gì, bước chân vô thức lùi về sau. "Cậu ấy đi cùng cháu ạ!" Một giọng nói hơi thở gấp vang lên phía sau Kỷ Khê Bạch. Thời Nguyệt đuổi kịp xe buýt, ngọt ngào cười với tài xế, sau đó quẹt thẻ hai lần. Tài xế thấy không còn ai lên xe nên đóng cửa lại. Lúc này, Kỷ Khê Bạch lúc mới đánh giá "ân nhân cứu mạng" mình. Vóc dáng cô be bé, mặt cũng nhỏ, nhưng cặp mắt kia lại rất linh hoạt, sáng ngời như sao trên trời. "Cám ơn." Cậu cầm lấy tay vịn, rồi nhỏ giọng nói. Thời Nguyệt cong môi cười như một bé ngoan. Cô vốn chỉ cảm thấy bóng dáng trông đẹp, có lẽ là một kiểu dáng người làm người điên đảo, không ngờ chính diện càng đẹp trai hơn. Từ góc độ của cô, vừa đủ thấy được hàm dưới quyến rũ và làn da trắng nõn, không cần nói tới mụn, vì chính xác là một chút dấu vết cũng không có. Một làn da làm người ta ganh tị. Thời Nguyệt cứ như vậy nhìn chằm chằm Kỷ Khê Bạch suốt đoạn đường. Mãi tới khi giọng người ta vang lên. "Cậu không xuống xe à?" Thời Nguyệt hoàn hồn, phát hiện đã tới trước cổng trường rồi. Cô theo Kỷ Khê Bạch xuống xe, bất giác hỏi: "Sao cậu biết tôi học ở trường Trung học số 1 của Ninh Thành?" Kỷ Khê Bạch yên lặng nhìn cô: "Cậu đeo cặp, với chuyến xe này chỉ có đi tới mỗi trường này thôi." Thời Nguyệt cảm thấy chắc mình choáng mất rồi. Bỗng nhớ tới những lời muốn nói trước khi lên xe: "Trước khi lên xe tôi có thấy một tên trộm trộm đi bóp tiền của cậu, nhưng mới chớp mắt đã bốc hơi. Tôi cũng không biết trông tên đó ra sao, bóp tiền của cậu có vật gì quan trọng không?" "Không có." Kỷ Khê Bạch đáp ngắn gọn. Ngay sau đấy thì chân thành nói lời cám ơn với Thời Nguyệt: "Tên tôi là Kỷ Khê Bạch, chuyện vừa rồi cám ơn cậu, tiền xe tôi sẽ trả lại." "Tôi tên Thời Nguyệt." Cô cong mắt, cười tới vui vẻ vô cùng, "Không cần cám ơn đâu, cảm giác anh hùng cứu mỹ nhân này thật tuyệt!" Kỷ Khê Bạch còn chưa kịp phản ứng, cô đã bổ sung thêm một câu. "Nói cám ơn thì khách sáo quá rồi, hay cậu lấy thân báo đáp đi!" Kỷ Khê Bạch lườm cô một cái, cô nàng này nghĩ hay thật đấy. 23.10.2021