Chương 33: Yêu anh không sai (1)
[Có một cố chấp trong lòng, không gì có thể phá vỡ. Đó là yêu anh không sai.]
- -------Thể loại: Hiện đại, đô thị, bẻ thẳng thành cong--------
Đại Lợi trao đổi với Đại Cát qua thiết bị liên lạc: "Tại sao chủ nhân lại đổi phương án?"
Đại Cát giải thích: "Nếu có song nam chủ tọa trấn, kí chủ toàn bị họ làm phân tâm nên sức ảnh hưởng của y bị giảm đáng kể. Vì vậy đổi phương án là cần thiết."
"Nhưng với tính nết của kí chủ, nếu không có mục tiêu công kích, cậu ta sẽ không tìm được hướng đi. Hơn hết, sau thế giới này, kí chủ cực kì bài xích chủ nhân." Đại Lợi lo lắng nói.
"Cậu không cần phải lo, về chuyện này y đã có biện pháp chu toàn."
"Vậy em trông chờ vào ngài ấy." Đại Lợi hơi nghĩ ngợi, nói tiếp: "Còn một chuyện nữa, tại sao vào giây cuối Hoa Lãnh lại xuất hiện? Theo như thiết lập NPC em nắm giữ thì đáng lẽ không có chuyện này."
Đại Cát dựa vào ghế, khinh bỉ cười một cái: "Ha, cái đôi đó có bao giờ chịu nghe theo thiết lập đâu."
"Đôi? Anh nói như họ không phải NPC vậy?" Đại Lợi kinh ngạc.
"Vì tính bảo mật và an toàn nên tôi không được tiết lộ, bây giờ bỏ phương án này rồi tôi mới được phép nói cho cậu biết. Lần trước chủ nhân đến kho lưu trữ cốt truyện tham khảo thì đụng mặt Thượng Tiêu Dao. Cái tên lúc nào cũng hoan hỉ ham vui đó sau khi biết được dự án này liền dẫn theo tình nhân của hắn gia nhập vào. Nói hoa mỹ là tình nguyện viên hỗ trợ, thực chất là tìm tình thú."
Đại Lợi khiếp sợ hỏi: "Ý anh là Trần Nhược và Hà Khôi đều là Thượng Tiêu Dao? Còn Chu Lôi và Hoa Lãnh là Cửu Linh?"
"Đúng vậy."
Nó vỗ tay cái bẹp, tỏ vẻ tỉnh ngộ: "Chả trách em cứ thắc mắc sao mấy tên NPC này thật linh hoạt?"
"Có chuyện này..." Bỗng nhiên Đại Cát tỏ ra thần bí cố ý kéo dài.
Đại Lợi nghi hoặc đáp: "Hả?"
Bàn chính sự xong, Đại Cát chuyển về giọng nói thoải mái mang theo vài phần bá vương thường thấy. Cậu vu vơ: "Mấy cái móng của cậu nhọn phết ha?"
Đại Lợi không hiểu lắm, nhưng cứ bất an kiểu gì: "Ý anh là sao?"
Đại Cát lời ít ý nhiều: "Lần này tôi không đi hỗ trợ mà là bị phạt."
Nguyên tắc của hỗ trợ là sau khi giúp đỡ mục tiêu và hoàn thành nhiệm vụ được giao thì sẽ bị xóa kí ức (dữ liệu) ở thế giới nhiệm vụ, hệ thống hỗ trợ chỉ biết được kết quả. Còn bị phạt, nói bay bổng chính là đi lịch kiếp trải nghiệm đau khổ, mục đích là răn đe hệ thống (Lưu ý: hình phạt này chỉ dành cho trí tuệ nhân tạo thông minh bậc cao đã tiến hóa cảm xúc).
Đại Cát nói vậy có nghĩa gì? Nghĩa là cậu còn nhớ mấy cái bạt tay của Đại Lợi!!!
Bỏ mẹ rồi...
Đại Lợi gượng cười: "Ha...ha...ha... em nhất thời kích động, chắc anh hong để tâm đâu chứ hả?"
Đại Cát nửa thật nửa đùa, đổi cả xưng hô: "Không, anh mày ghi nhớ rồi."
Hình ảnh hắc miêu lao ra chắn trước mặt hắn bất giác hiện ra trong tâm trí, cậu không nhịn được nhếch môi.
Đồ ngốc...
...
[Thế giới thứ ba đang tải...]
[Chuẩn bị truyền tống 1... 2... 3... Sẵn sàng!]
"Khụ!" Trước mắt là một không gian tối mờ, ánh sáng duy nhất được cung cấp bởi một bóng đèn vàng trong phòng. Trương Viễn Hoài ngẩng đầu ra khỏi bàn, còn chưa nhìn rõ đồ vặt xung quanh đã bị một luồng khí lạnh thổi tới làm cho rét run. Hắn bất giác xoa hai vai, cẩn thận quan sát xung quanh một lượt.
Chỉ là một văn phòng bình thường...
Sau khi xác định không có thứ gì kì lạ nguy hiểm đến tính mạng, hắn bật đèn lớn rồi bắt đầu tiếp thu kí ức nguyên chủ.
Haiz, đây là một con người nhạt nhẽo, mặc dù gia đình cũng có vẻ rất gì và này nọ nhưng lại cố sống cho bình thường, đi học trường công như bao người, ra trường thì vào công ty làm nhân viên văn phòng. Cuộc đời bình thường không thể bình thường hơn.
Nếu bắt buộc phải lôi ra một điểm đặc sắc, chắc là bệnh của anh ta rồi.
Ha ha điểm đặc sắc này đặc sắc đến nổi Trương Viễn Hoài ngay bây giờ muốn giết người: "Đm thằng cha này không cứng nổi?!!!"
Đại Lợi móc mỉa hắn: "Cậu cần chức năng đó làm gì? Cái bệnh của cậu cũng có thân mật nổi với con gái người ta đâu mà đòi?"
Rồi sao? Đây là vấn đề liên quan đến tôn nghiêm đàn ông đó!
Trương Viễn Hoài giãy đành đạch kháng nghị: "Đm kệ tao! Ahh-- chắc chắn âm mưu của tụi mày! Muốn tao cả đời chỉ có thể bị đè chứ gì? Đừng hòng!" Nói đến đây, hắn kích động, dõng dạc tuyên bố: "Nói cho mày biết, ông đây thà yêu đương thân mật với con gái còn hơn là phải khuất phục đực rựa!!!"
Hệ thống đáp bâng quơ một câu không rõ ý vị nghe rất thiếu đòn: "Tốt lắm a~"
"Hừ!" Trương Viễn Hoài loay hoay tắt máy tính rồi xách mông đi về. Trước khi ra khỏi cửa cũng không quên bỏ lại lời vàng ý ngọc: "Tăng ca cc!"
Trên đường lớn, Trương Viễn Hoài ngó đông ngó tây nhìn tứ phương.
"Cậu kiếm gì vậy?" Đại Lợi tò mò hỏi.
Trương Viễn Hoài không đáp, cả đoạn cứ hễ ai đến gần là hắn liền cảnh giác, đôi mắt cứ căng ra nhìn chăm chăm người ta như thiểu năng.
Nói không phải tâm linh chứ mỗi lần hắn xuất hiện là y như rằng không lâu sau đó sẽ gặp phải tên khốn nắng cực kia. Mẹ nó Trình Luân hay Diệp Hàn thì cũng vậy thôi, người có khuôn mặt chết tiệt đó lần nào cũng hại đời hắn.
Trương Viễn Hoài hắn không ngu (Thiệt hong?) sớm đã phát giác được Trình Luân ở thế giới thứ nhất và cả Diệp Hàn ở thế giới thứ hai đều là cùng một người. Không nói đến khuôn mặt thương hiệu "bên ngoài đoan chính bên trong cầm thú" của y, chỉ cần cái nết cắn hắn không buông chả khác mẹ gì nhau cũng đủ nhận ra rồi. Đố tìm được con chó nào khốn nạn giống như vậy?
Trương Viễn Hoài thề là lần này mà gặp y nữa, hắn sẽ tiên hạ thủ vi cường, diệt trừ hậu hoạn.
Hắn nghĩ đến đây mới cảm thấy hơi thiếu đồ nghề, bèn ngồi xuống bên vệ đường rút dây giày trong sự hiếu kì của Đại Lợi.
Trương Viễn Hoài đang trên đường về nhà Nguyễn Nhật Minh, đến đoạn phải qua đường, trong lúc không để ý, một người đàn ông đi ngược chiều hắn.
Chiều cao vượt bậc, bờ vai vững chãi và góc nghiêng kiệt xuất kia lướt qua mắt Trương Viễn Hoài, cho dù chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng đủ để hắn quyết định móc sợi dây giày ra quắn trên hai bàn tay, đổi đường bám theo.
Trong hẻm nhỏ, người đàn ông vẫn không hề hay biết mình bị theo dõi.
Càng nhìn bóng lưng phía trước, Trương Viễn Hoài càng thấy giống tên khốn kia. Hắn chậm rãi kéo căng sợi dây đi ngay sau người đàn ông, đồng thời cố ý bước nhẹ cùng nhịp, dậm chân cùng lúc với người ta.
Có nên khen hắn không? Đây chẳng phải rất giống với một phân cảnh trong bộ phim trinh thám trước kia hắn từng đóng sao? Vậy bây giờ hắn học theo hung thủ trong đó để làm con mẹ gì vậy?
Đại Lợi tắt cảnh báo đỏ chót trong không gian của mình, đầu nó suýt nổ tung: "Cậu đang làm gì vậy? Dừng! Dừng lại đi ba!"
Tên đó nghĩ gì mà muốn giết người ta vậy?
Trương Viễn Hoài mặc tiếng hét khản cổ của hệ thống, không chút tiếng động tiếp cận người đàn ông, sợi dây trên tay hắn đang ở ngay sau cổ người ta. Người đàn ông không hay biết gì đứng từ xa bấm đề nổ ô tô.
"Ai?" Bóng người phản chiếu qua cửa kính, người đàn ông lập tức quay phắt lại, cảnh giác nhìn hắn. Nhưng Trương Viễn Hoài nhanh tay hơn một bước, sợi dây đã được cất trong túi áo hắn. Hắn giả vờ bị giật mình, sau đó nhìn người đàn ông như kẻ thần kinh mà vượt lên trước.
Người đàn ông xoa đầu bối rối rồi chui vào trong xe, lái sang ngã khác.
Đại Lợi không hiểu mẹ gì cả: "Cậu chơi trò gì đấy hả?"
Trương Viễn Hoài chậc một tiếng, tiếc nuối nói: "Tao nhìn nhầm người."
"Rốt cuộc cậu tìm ai?"
Hắn bình thản: "Tất nhiên là cầm thú nói tiếng người kia rồi."
Đến đây cuối cùng Đại Lợi cũng hiểu ra. Nó âm thầm mặc niệm cho chủ nhân thân yêu ba giây, đồng thời cũng thấy may mắn vì y đổi kế sách. Nếu không vừa mới lên sàn đã bị kí chủ siết cổ chết thì còn gì mặt mũi chủ thần nữa. Đãi ngộ nhiệt tình kiểu này không nên có sẽ tốt hơn.
- -------Thể loại: Hiện đại, đô thị, bẻ thẳng thành cong--------
Đại Lợi trao đổi với Đại Cát qua thiết bị liên lạc: "Tại sao chủ nhân lại đổi phương án?"
Đại Cát giải thích: "Nếu có song nam chủ tọa trấn, kí chủ toàn bị họ làm phân tâm nên sức ảnh hưởng của y bị giảm đáng kể. Vì vậy đổi phương án là cần thiết."
"Nhưng với tính nết của kí chủ, nếu không có mục tiêu công kích, cậu ta sẽ không tìm được hướng đi. Hơn hết, sau thế giới này, kí chủ cực kì bài xích chủ nhân." Đại Lợi lo lắng nói.
"Cậu không cần phải lo, về chuyện này y đã có biện pháp chu toàn."
"Vậy em trông chờ vào ngài ấy." Đại Lợi hơi nghĩ ngợi, nói tiếp: "Còn một chuyện nữa, tại sao vào giây cuối Hoa Lãnh lại xuất hiện? Theo như thiết lập NPC em nắm giữ thì đáng lẽ không có chuyện này."
Đại Cát dựa vào ghế, khinh bỉ cười một cái: "Ha, cái đôi đó có bao giờ chịu nghe theo thiết lập đâu."
"Đôi? Anh nói như họ không phải NPC vậy?" Đại Lợi kinh ngạc.
"Vì tính bảo mật và an toàn nên tôi không được tiết lộ, bây giờ bỏ phương án này rồi tôi mới được phép nói cho cậu biết. Lần trước chủ nhân đến kho lưu trữ cốt truyện tham khảo thì đụng mặt Thượng Tiêu Dao. Cái tên lúc nào cũng hoan hỉ ham vui đó sau khi biết được dự án này liền dẫn theo tình nhân của hắn gia nhập vào. Nói hoa mỹ là tình nguyện viên hỗ trợ, thực chất là tìm tình thú."
Đại Lợi khiếp sợ hỏi: "Ý anh là Trần Nhược và Hà Khôi đều là Thượng Tiêu Dao? Còn Chu Lôi và Hoa Lãnh là Cửu Linh?"
"Đúng vậy."
Nó vỗ tay cái bẹp, tỏ vẻ tỉnh ngộ: "Chả trách em cứ thắc mắc sao mấy tên NPC này thật linh hoạt?"
"Có chuyện này..." Bỗng nhiên Đại Cát tỏ ra thần bí cố ý kéo dài.
Đại Lợi nghi hoặc đáp: "Hả?"
Bàn chính sự xong, Đại Cát chuyển về giọng nói thoải mái mang theo vài phần bá vương thường thấy. Cậu vu vơ: "Mấy cái móng của cậu nhọn phết ha?"
Đại Lợi không hiểu lắm, nhưng cứ bất an kiểu gì: "Ý anh là sao?"
Đại Cát lời ít ý nhiều: "Lần này tôi không đi hỗ trợ mà là bị phạt."
Nguyên tắc của hỗ trợ là sau khi giúp đỡ mục tiêu và hoàn thành nhiệm vụ được giao thì sẽ bị xóa kí ức (dữ liệu) ở thế giới nhiệm vụ, hệ thống hỗ trợ chỉ biết được kết quả. Còn bị phạt, nói bay bổng chính là đi lịch kiếp trải nghiệm đau khổ, mục đích là răn đe hệ thống (Lưu ý: hình phạt này chỉ dành cho trí tuệ nhân tạo thông minh bậc cao đã tiến hóa cảm xúc).
Đại Cát nói vậy có nghĩa gì? Nghĩa là cậu còn nhớ mấy cái bạt tay của Đại Lợi!!!
Bỏ mẹ rồi...
Đại Lợi gượng cười: "Ha...ha...ha... em nhất thời kích động, chắc anh hong để tâm đâu chứ hả?"
Đại Cát nửa thật nửa đùa, đổi cả xưng hô: "Không, anh mày ghi nhớ rồi."
Hình ảnh hắc miêu lao ra chắn trước mặt hắn bất giác hiện ra trong tâm trí, cậu không nhịn được nhếch môi.
Đồ ngốc...
...
[Thế giới thứ ba đang tải...]
[Chuẩn bị truyền tống 1... 2... 3... Sẵn sàng!]
"Khụ!" Trước mắt là một không gian tối mờ, ánh sáng duy nhất được cung cấp bởi một bóng đèn vàng trong phòng. Trương Viễn Hoài ngẩng đầu ra khỏi bàn, còn chưa nhìn rõ đồ vặt xung quanh đã bị một luồng khí lạnh thổi tới làm cho rét run. Hắn bất giác xoa hai vai, cẩn thận quan sát xung quanh một lượt.
Chỉ là một văn phòng bình thường...
Sau khi xác định không có thứ gì kì lạ nguy hiểm đến tính mạng, hắn bật đèn lớn rồi bắt đầu tiếp thu kí ức nguyên chủ.
Haiz, đây là một con người nhạt nhẽo, mặc dù gia đình cũng có vẻ rất gì và này nọ nhưng lại cố sống cho bình thường, đi học trường công như bao người, ra trường thì vào công ty làm nhân viên văn phòng. Cuộc đời bình thường không thể bình thường hơn.
Nếu bắt buộc phải lôi ra một điểm đặc sắc, chắc là bệnh của anh ta rồi.
Ha ha điểm đặc sắc này đặc sắc đến nổi Trương Viễn Hoài ngay bây giờ muốn giết người: "Đm thằng cha này không cứng nổi?!!!"
Đại Lợi móc mỉa hắn: "Cậu cần chức năng đó làm gì? Cái bệnh của cậu cũng có thân mật nổi với con gái người ta đâu mà đòi?"
Rồi sao? Đây là vấn đề liên quan đến tôn nghiêm đàn ông đó!
Trương Viễn Hoài giãy đành đạch kháng nghị: "Đm kệ tao! Ahh-- chắc chắn âm mưu của tụi mày! Muốn tao cả đời chỉ có thể bị đè chứ gì? Đừng hòng!" Nói đến đây, hắn kích động, dõng dạc tuyên bố: "Nói cho mày biết, ông đây thà yêu đương thân mật với con gái còn hơn là phải khuất phục đực rựa!!!"
Hệ thống đáp bâng quơ một câu không rõ ý vị nghe rất thiếu đòn: "Tốt lắm a~"
"Hừ!" Trương Viễn Hoài loay hoay tắt máy tính rồi xách mông đi về. Trước khi ra khỏi cửa cũng không quên bỏ lại lời vàng ý ngọc: "Tăng ca cc!"
Trên đường lớn, Trương Viễn Hoài ngó đông ngó tây nhìn tứ phương.
"Cậu kiếm gì vậy?" Đại Lợi tò mò hỏi.
Trương Viễn Hoài không đáp, cả đoạn cứ hễ ai đến gần là hắn liền cảnh giác, đôi mắt cứ căng ra nhìn chăm chăm người ta như thiểu năng.
Nói không phải tâm linh chứ mỗi lần hắn xuất hiện là y như rằng không lâu sau đó sẽ gặp phải tên khốn nắng cực kia. Mẹ nó Trình Luân hay Diệp Hàn thì cũng vậy thôi, người có khuôn mặt chết tiệt đó lần nào cũng hại đời hắn.
Trương Viễn Hoài hắn không ngu (Thiệt hong?) sớm đã phát giác được Trình Luân ở thế giới thứ nhất và cả Diệp Hàn ở thế giới thứ hai đều là cùng một người. Không nói đến khuôn mặt thương hiệu "bên ngoài đoan chính bên trong cầm thú" của y, chỉ cần cái nết cắn hắn không buông chả khác mẹ gì nhau cũng đủ nhận ra rồi. Đố tìm được con chó nào khốn nạn giống như vậy?
Trương Viễn Hoài thề là lần này mà gặp y nữa, hắn sẽ tiên hạ thủ vi cường, diệt trừ hậu hoạn.
Hắn nghĩ đến đây mới cảm thấy hơi thiếu đồ nghề, bèn ngồi xuống bên vệ đường rút dây giày trong sự hiếu kì của Đại Lợi.
Trương Viễn Hoài đang trên đường về nhà Nguyễn Nhật Minh, đến đoạn phải qua đường, trong lúc không để ý, một người đàn ông đi ngược chiều hắn.
Chiều cao vượt bậc, bờ vai vững chãi và góc nghiêng kiệt xuất kia lướt qua mắt Trương Viễn Hoài, cho dù chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng đủ để hắn quyết định móc sợi dây giày ra quắn trên hai bàn tay, đổi đường bám theo.
Trong hẻm nhỏ, người đàn ông vẫn không hề hay biết mình bị theo dõi.
Càng nhìn bóng lưng phía trước, Trương Viễn Hoài càng thấy giống tên khốn kia. Hắn chậm rãi kéo căng sợi dây đi ngay sau người đàn ông, đồng thời cố ý bước nhẹ cùng nhịp, dậm chân cùng lúc với người ta.
Có nên khen hắn không? Đây chẳng phải rất giống với một phân cảnh trong bộ phim trinh thám trước kia hắn từng đóng sao? Vậy bây giờ hắn học theo hung thủ trong đó để làm con mẹ gì vậy?
Đại Lợi tắt cảnh báo đỏ chót trong không gian của mình, đầu nó suýt nổ tung: "Cậu đang làm gì vậy? Dừng! Dừng lại đi ba!"
Tên đó nghĩ gì mà muốn giết người ta vậy?
Trương Viễn Hoài mặc tiếng hét khản cổ của hệ thống, không chút tiếng động tiếp cận người đàn ông, sợi dây trên tay hắn đang ở ngay sau cổ người ta. Người đàn ông không hay biết gì đứng từ xa bấm đề nổ ô tô.
"Ai?" Bóng người phản chiếu qua cửa kính, người đàn ông lập tức quay phắt lại, cảnh giác nhìn hắn. Nhưng Trương Viễn Hoài nhanh tay hơn một bước, sợi dây đã được cất trong túi áo hắn. Hắn giả vờ bị giật mình, sau đó nhìn người đàn ông như kẻ thần kinh mà vượt lên trước.
Người đàn ông xoa đầu bối rối rồi chui vào trong xe, lái sang ngã khác.
Đại Lợi không hiểu mẹ gì cả: "Cậu chơi trò gì đấy hả?"
Trương Viễn Hoài chậc một tiếng, tiếc nuối nói: "Tao nhìn nhầm người."
"Rốt cuộc cậu tìm ai?"
Hắn bình thản: "Tất nhiên là cầm thú nói tiếng người kia rồi."
Đến đây cuối cùng Đại Lợi cũng hiểu ra. Nó âm thầm mặc niệm cho chủ nhân thân yêu ba giây, đồng thời cũng thấy may mắn vì y đổi kế sách. Nếu không vừa mới lên sàn đã bị kí chủ siết cổ chết thì còn gì mặt mũi chủ thần nữa. Đãi ngộ nhiệt tình kiểu này không nên có sẽ tốt hơn.