Chương 41: Yêu anh không sai (9)
Trác Nhân cười tươi rối, giơ tay bắt với Trương Viễn Hoài, nhiệt tình nói: "Còn em là Trác Nhân, bạn đại học cũng là bạn cùng phòng với Duy Duy."
Trương Viễn Hoài "..." - Đớt hả má?
Cùng lúc đó, nghe Trác Nhân gọi tên mình, tim Hạ Vy lập tức thịch một cái. Cô lén nhìn Trương Viễn Hoài, thấy hắn không có nghi ngờ gì mới thở phào một hơi. Cô có chút bất an, sợ Trác Nhân lỡ nói ra chuyện gì nữa thì hỏng, nên cố ý kéo cô ấy ra ghế bệnh viện mới cẩn thận nhắc nhở:
"Suýt chút nữa mình đứng tim, lần sau cậu đừng gọi mình là Duy Duy trước mặt anh ấy nữa."
Trác Nhân ngây thơ đáp: "Mình là người miền Nam, gọi hai Vy và Duy đều không có sai khác, mình xin lỗi, làm cậu hoảng sợ rồi hả?"
Hạ Vy nhìn ánh mắt vô tội của cô, bỗng nhiên cảm thấy mình lo lắng thái quá.
Trác Nhân dường như không để vấn đề đó trong lòng, giọng điệu vẫn bình thường, cô nháy mắt với Hạ Vy, trêu cô: "Anh ta rất quan trọng với cậu nhỉ?~"
Hạ Vy nghe đến Trương Viễn Hoài liền bất giác mỉm cười, ngay cả khi hắn không có trước mặt, ánh mắt cũng có biết bao ngọt ngào tràn lan. Cô thừa nhận: "Đúng vậy, anh ấy là người mình yêu nhất thế gian."
Trác Nhân giả vờ buồn nôn: "Ọe sến quá."
Trác Nhân ở lại được một lúc liền phải đi họp nhóm, khi tiễn cô ra cửa, Hạ Vy bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, cậu có thấy vòng tay của mình không?"
Mấy hôm trước Trần Hạ Duy có về thăm nhà, mẹ hỏi vòng tay đâu, bấy giờ cậu mới phát hiện ra mình không đeo nó. Vốn nghĩ đã bỏ quên ở trong phòng, về tìm là được, nhưng đến lúc đó lục tung cả phòng cũng chẳng thấy đâu.
Trác Nhân nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt mờ mịt: "Vòng tay nào?"
"Thôi vậy, chắc cậu không thấy rồi. Vì thường xuyên tháo ra nên không biết chừng mình đã bỏ quên ở đâu đó rồi."
Hạ Vy không phải là loại người hay đổi phụ kiện nhưng vì cảm thấy chiếc vòng tay đó có tính nhận dạng nên không biết từ bao giờ cô đã hình thành thói quen lúc giả nữ sẽ tháo vòng tay của mình ra. Mà gần đây lại thường xuyên gặp Trương Viễn Hoài nên tần suất tháo ra cũng nhiều hơn, có khi gấp quá sẽ quăng đại lên giường hay một xó nào đó, có lẽ vì vậy nên vòng tay mất lúc nào cũng không hay.
Trác Nhân lo lắng: "Có quan trọng không? Tớ giúp cậu tìm."
Hạ Vy giơ tay bắt taxi, vừa nhét Trác Nhân vào trong, cẩn thẩn che đỉnh đầu cô vừa nói: "Là quà mẹ mình tặng."
Trác Nhân nhíu mày, vô thức nắm chặt vật cứng trong áo khoác. Hạ Vy sợ cô phiền lòng vì mình, cười tinh nghịch nói: "Cậu đừng lo, mình sẽ tìm mua cái giống hệt, mẹ không phát hiện được mà mắng mình đâu."
Trác Nhân lập tức cười: "Nghịch ngợm!"
Xe taxi lăn bánh, Hạ Vy vẫy tay tạm biệt Trác Nhân rồi trở vào bệnh viện với nụ cười lạc quan, cơn gió nhẹ khẽ lay tà váy, bóng dáng cô dưới ánh nắng còn rực rỡ hơn những đóa hoa tường vi nở rộ bên đường.
Trên xe, Trác Nhân đem chiếc vòng trong túi áo khoác ra ngắm nghía, tay cô chậm rãi miết đường vân được mài trơn láng trên thân vòng, tự nói với chính mình: "Cậu nhiều tiền như vậy, mất nó cũng chẳng sao."
Giữa đường cô nhờ tài xế tấp vào một tiệm vàng lớn, không lâu sau lại đi ra với bộ dạng hào hứng. Sau đó Trác Nhân đến cửa hàng bán đồ công nghệ cao, mua một chiếc camera mini, cuối cùng là đi mua vài chiếc váy xinh và mỹ phẩm mới hết lịch trình.
...
Nửa tháng sau.
Xuân tháng ba bắt đầu với những cơn mưa phùn, thời điểm này đặc trưng mùa xuân sắp nhạt phai, ánh nắng dần chuyển sang màu hạ. Có lẽ vì cái gì cũng không rõ ràng nên khiến người ta có cảm giác hụt hẫng, chơi vơi. Riêng Trương Viễn Hoài thì không thấy vậy, hắn sớm tuyệt vọng rồi.
Mẹ kiếp thất nghiệp!
Hắn bắt đầu hoài nghi quyết định của mình, nguyên chủ khổ công ăn học thì kệ mẹ thằng chả, hắn đi phụ hồ là chuyện của hắn phải không?
"Thôi đi ba!" Đại Lợi chết tâm một chút.
"Chậc!" Hắn tiếc nuối lên tiếng.
Làm việc chân tay tốt thật đấy, không cần phải nghĩ ngợi đau đầu. Nhưng lí do Trương Viễn Hoài vẫn chằng chừ không kích động nhảy vào làm như bình thường vì lương quá ít, hắn ngại không đủ tiền trùng tu nhan sắc vì ảnh hưởng của tia UV. Làm công việc tiền mất tật mang như vậy hình như hơi bị thiệt.
'Ting!' Bỗng nhiên điện thoại phát ra tiếng kêu, Trương Viễn Hoài ngồi xuống ghế đá trong công viên, đem điện thoại ra kiểm tra.
[Trác Nhân đã gửi lời mời kết bạn]
Trương Viễn Hòai tự động bỏ qua dòng này.
[Trác Nhân: Xin chào, em là bạn cùng phòng của Vy Vy, nửa tháng trước ở bệnh viện chúng ta đã gặp nhau.]
[Nguyễn Nhật Minh: Thì?]
Đại Lợi "..."
Cái nết nói chuyện cọc lóc không bao giờ sửa vậy? Nhưng mà đối tượng là nhỏ này thì đáng nha, chửi luôn càng tốt:))
[Trác Nhân: Vy Vy muốn hẹn anh đi xem phim vào chiều nay nhưng điện thoại hết pin nên nhờ em nói với anh ạ.]
[Nguyễn Nhật Minh: Cảm ơn, nói với cô ấy 4 giờ tôi đến đón.]
[Trác Nhân: Cậu ấy nói không cần đâu anh, cậu ấy sẽ tự đến.]
[Nguyễn Nhật Minh: Ờ.]
"Người ta nói không cần đón cái không đón luôn, người yêu vậy mà coi được?" Đại Lợi bất mãn.
"Chứ muốn gì?" Trương Viễn Hoài không hiểu nó nói gì, bộ cái câu đó sai chỗ nào hả?
"Thẳng nam chết tiệt." Bỗng nhiên nó nổi hứng mắng Trương Viễn Hoài ngọt sớt.
Với cái tính không hiểu chuyện phong nguyệt đó của kí chủ, nằm dưới là đúng rồi. Chứ nhạt nhẽo vậy "tán" người ta ở lĩnh vực vật lí thì được chứ theo nghĩa văn học thì còn lâu.
"Mẹ mày, thiếu đòn hả?"
Ôi thì ra cái miệng xinh đẹp này của hắn thuần thục nhất chính là mắng người.
Tại chung cư của mình, Trần Hạ Duy có vẻ ngoài lôi thôi ngồi trên sô pha đang cắm đầu nhìn vào màn hình máy tính. Cậu chăm chú đến nỗi Trác Nhân đến gần cũng không phát hiện ra.
"Cậu xem cái gì hoài vậy? Cơm trưa cũng không ăn!" Trác Nhân cằn nhằn.
Lúc này Trần Hạ Duy mới rời tầm mắt ra khỏi máy tính, cậu đang trả lời, nhưng khi thấy dáng vẻ Trác Nhân liền không khỏi kinh ngạc: "Mình đang lọc những công ty tuyển dụng tốt ra cho anh Minh-- Oa hôm nay cậu xinh quá!"
Vết tàn nhan trên mặt đều biến mất, khiến khuôn mặt vốn ưa nhìn nhờ lớp nền mịn màng mà càng trở nên xinh đẹp, dạng mắt vốn là khuyết điểm giờ thì ngược lại càng duyên dáng. Kỹ năng trang điểm của cô đã tiến bộ rất nhiều. Trang phục xinh xắn, phụ kiện phù hợp với kiểu trang điểm cũng là điểm cộng rất lớn.
Trác Nhân cao hứng vuốt tóc: "Thật không?"
Trần Hạ Duy giơ ngón cái, không tiếc lời khen: "Thật, cậu rất xinh!"
"Moah, yêu cậu nhất." Trác Nhân hôn gió một cái rồi tạm biệt Trần Hạ Duy, cô ngồi trước thềm cửa mang giày cao gót vào chân, Trần Hạ Duy thấy bộ dạng hào hứng của cô không khỏi hiếu kì:
"Cậu đi đâu vậy?"
Trác Nhân bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, nở nụ cười khó hiểu: "Đi xem phim."
Trần Hạ Duy hoàn toàn không nhìn ra được ý tứ sâu xa của cô, trêu chọc: "Có đối tượng rồi ah~"
Trác Nhân như thiếu nữ mới lớn, ngại ngùng chạy mất.
Bốn giờ đúng, Trương Viễn Hoài xuất hiện ở trước cửa rạp chiếu phim. Hắn nhìn xung quanh một lượt không thấy bóng dáng Hạ Vy đâu.
Hôm nay cô đến muộn à?
"Anh Minh!"
Giọng nói ngọt ngào vừa vang lên, Trương Viễn Hoài lập tức nhìn về hướng phát ra âm thanh, ngay lập tức hắn đanh mặt lại tỏ vẻ không vui.
Trác Nhân xách váy hớn hở chạy đến, chiếc váy xúng xính cùng nơ bản to trên đầu làm cô trông như một cô công chúa.
"Em đứng ngay đó, gọi anh quá trời mà anh không nghe." Trác Nhân chỉ vị trí gần tượng linh vật nói.
Thật ra Trương Viễn Hoài có đi ngang đó, cũng có nghe phong thanh tên mình, nhưng nhìn một lượt chả thấy ai nổi bật cả nên tưởng gọi người khác. Phải biết rằng hắn trước nay tìm Hạ Vy không hề khó, cô xuất hiện ở đâu thì là tâm điểm ở đó, nhìn một phát là thấy ngay. Ai biết người đón hắn là nhỏ này, hắn tìm Hạ Vy nên tìm không ra là phải rồi.
Trương Viễn Hoài không giải thích, chỉ hỏi: "Vy Vy đâu?"
Trác Nhân vừa nghe liền tỏ vẻ khó xử: "Hôm qua cậu ấy đi party đến sáng mới về, vừa nhờ em hẹn anh xong là không nhịn được mà ngủ quên đến giờ luôn. Em thấy thất hẹn không hay nên chạy ra đây nói cho anh biết, mong anh thông cảm cho cậu ấy."
Trương Viễn Hoài "..." - Đớt hả má?
Cùng lúc đó, nghe Trác Nhân gọi tên mình, tim Hạ Vy lập tức thịch một cái. Cô lén nhìn Trương Viễn Hoài, thấy hắn không có nghi ngờ gì mới thở phào một hơi. Cô có chút bất an, sợ Trác Nhân lỡ nói ra chuyện gì nữa thì hỏng, nên cố ý kéo cô ấy ra ghế bệnh viện mới cẩn thận nhắc nhở:
"Suýt chút nữa mình đứng tim, lần sau cậu đừng gọi mình là Duy Duy trước mặt anh ấy nữa."
Trác Nhân ngây thơ đáp: "Mình là người miền Nam, gọi hai Vy và Duy đều không có sai khác, mình xin lỗi, làm cậu hoảng sợ rồi hả?"
Hạ Vy nhìn ánh mắt vô tội của cô, bỗng nhiên cảm thấy mình lo lắng thái quá.
Trác Nhân dường như không để vấn đề đó trong lòng, giọng điệu vẫn bình thường, cô nháy mắt với Hạ Vy, trêu cô: "Anh ta rất quan trọng với cậu nhỉ?~"
Hạ Vy nghe đến Trương Viễn Hoài liền bất giác mỉm cười, ngay cả khi hắn không có trước mặt, ánh mắt cũng có biết bao ngọt ngào tràn lan. Cô thừa nhận: "Đúng vậy, anh ấy là người mình yêu nhất thế gian."
Trác Nhân giả vờ buồn nôn: "Ọe sến quá."
Trác Nhân ở lại được một lúc liền phải đi họp nhóm, khi tiễn cô ra cửa, Hạ Vy bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, cậu có thấy vòng tay của mình không?"
Mấy hôm trước Trần Hạ Duy có về thăm nhà, mẹ hỏi vòng tay đâu, bấy giờ cậu mới phát hiện ra mình không đeo nó. Vốn nghĩ đã bỏ quên ở trong phòng, về tìm là được, nhưng đến lúc đó lục tung cả phòng cũng chẳng thấy đâu.
Trác Nhân nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt mờ mịt: "Vòng tay nào?"
"Thôi vậy, chắc cậu không thấy rồi. Vì thường xuyên tháo ra nên không biết chừng mình đã bỏ quên ở đâu đó rồi."
Hạ Vy không phải là loại người hay đổi phụ kiện nhưng vì cảm thấy chiếc vòng tay đó có tính nhận dạng nên không biết từ bao giờ cô đã hình thành thói quen lúc giả nữ sẽ tháo vòng tay của mình ra. Mà gần đây lại thường xuyên gặp Trương Viễn Hoài nên tần suất tháo ra cũng nhiều hơn, có khi gấp quá sẽ quăng đại lên giường hay một xó nào đó, có lẽ vì vậy nên vòng tay mất lúc nào cũng không hay.
Trác Nhân lo lắng: "Có quan trọng không? Tớ giúp cậu tìm."
Hạ Vy giơ tay bắt taxi, vừa nhét Trác Nhân vào trong, cẩn thẩn che đỉnh đầu cô vừa nói: "Là quà mẹ mình tặng."
Trác Nhân nhíu mày, vô thức nắm chặt vật cứng trong áo khoác. Hạ Vy sợ cô phiền lòng vì mình, cười tinh nghịch nói: "Cậu đừng lo, mình sẽ tìm mua cái giống hệt, mẹ không phát hiện được mà mắng mình đâu."
Trác Nhân lập tức cười: "Nghịch ngợm!"
Xe taxi lăn bánh, Hạ Vy vẫy tay tạm biệt Trác Nhân rồi trở vào bệnh viện với nụ cười lạc quan, cơn gió nhẹ khẽ lay tà váy, bóng dáng cô dưới ánh nắng còn rực rỡ hơn những đóa hoa tường vi nở rộ bên đường.
Trên xe, Trác Nhân đem chiếc vòng trong túi áo khoác ra ngắm nghía, tay cô chậm rãi miết đường vân được mài trơn láng trên thân vòng, tự nói với chính mình: "Cậu nhiều tiền như vậy, mất nó cũng chẳng sao."
Giữa đường cô nhờ tài xế tấp vào một tiệm vàng lớn, không lâu sau lại đi ra với bộ dạng hào hứng. Sau đó Trác Nhân đến cửa hàng bán đồ công nghệ cao, mua một chiếc camera mini, cuối cùng là đi mua vài chiếc váy xinh và mỹ phẩm mới hết lịch trình.
...
Nửa tháng sau.
Xuân tháng ba bắt đầu với những cơn mưa phùn, thời điểm này đặc trưng mùa xuân sắp nhạt phai, ánh nắng dần chuyển sang màu hạ. Có lẽ vì cái gì cũng không rõ ràng nên khiến người ta có cảm giác hụt hẫng, chơi vơi. Riêng Trương Viễn Hoài thì không thấy vậy, hắn sớm tuyệt vọng rồi.
Mẹ kiếp thất nghiệp!
Hắn bắt đầu hoài nghi quyết định của mình, nguyên chủ khổ công ăn học thì kệ mẹ thằng chả, hắn đi phụ hồ là chuyện của hắn phải không?
"Thôi đi ba!" Đại Lợi chết tâm một chút.
"Chậc!" Hắn tiếc nuối lên tiếng.
Làm việc chân tay tốt thật đấy, không cần phải nghĩ ngợi đau đầu. Nhưng lí do Trương Viễn Hoài vẫn chằng chừ không kích động nhảy vào làm như bình thường vì lương quá ít, hắn ngại không đủ tiền trùng tu nhan sắc vì ảnh hưởng của tia UV. Làm công việc tiền mất tật mang như vậy hình như hơi bị thiệt.
'Ting!' Bỗng nhiên điện thoại phát ra tiếng kêu, Trương Viễn Hoài ngồi xuống ghế đá trong công viên, đem điện thoại ra kiểm tra.
[Trác Nhân đã gửi lời mời kết bạn]
Trương Viễn Hòai tự động bỏ qua dòng này.
[Trác Nhân: Xin chào, em là bạn cùng phòng của Vy Vy, nửa tháng trước ở bệnh viện chúng ta đã gặp nhau.]
[Nguyễn Nhật Minh: Thì?]
Đại Lợi "..."
Cái nết nói chuyện cọc lóc không bao giờ sửa vậy? Nhưng mà đối tượng là nhỏ này thì đáng nha, chửi luôn càng tốt:))
[Trác Nhân: Vy Vy muốn hẹn anh đi xem phim vào chiều nay nhưng điện thoại hết pin nên nhờ em nói với anh ạ.]
[Nguyễn Nhật Minh: Cảm ơn, nói với cô ấy 4 giờ tôi đến đón.]
[Trác Nhân: Cậu ấy nói không cần đâu anh, cậu ấy sẽ tự đến.]
[Nguyễn Nhật Minh: Ờ.]
"Người ta nói không cần đón cái không đón luôn, người yêu vậy mà coi được?" Đại Lợi bất mãn.
"Chứ muốn gì?" Trương Viễn Hoài không hiểu nó nói gì, bộ cái câu đó sai chỗ nào hả?
"Thẳng nam chết tiệt." Bỗng nhiên nó nổi hứng mắng Trương Viễn Hoài ngọt sớt.
Với cái tính không hiểu chuyện phong nguyệt đó của kí chủ, nằm dưới là đúng rồi. Chứ nhạt nhẽo vậy "tán" người ta ở lĩnh vực vật lí thì được chứ theo nghĩa văn học thì còn lâu.
"Mẹ mày, thiếu đòn hả?"
Ôi thì ra cái miệng xinh đẹp này của hắn thuần thục nhất chính là mắng người.
Tại chung cư của mình, Trần Hạ Duy có vẻ ngoài lôi thôi ngồi trên sô pha đang cắm đầu nhìn vào màn hình máy tính. Cậu chăm chú đến nỗi Trác Nhân đến gần cũng không phát hiện ra.
"Cậu xem cái gì hoài vậy? Cơm trưa cũng không ăn!" Trác Nhân cằn nhằn.
Lúc này Trần Hạ Duy mới rời tầm mắt ra khỏi máy tính, cậu đang trả lời, nhưng khi thấy dáng vẻ Trác Nhân liền không khỏi kinh ngạc: "Mình đang lọc những công ty tuyển dụng tốt ra cho anh Minh-- Oa hôm nay cậu xinh quá!"
Vết tàn nhan trên mặt đều biến mất, khiến khuôn mặt vốn ưa nhìn nhờ lớp nền mịn màng mà càng trở nên xinh đẹp, dạng mắt vốn là khuyết điểm giờ thì ngược lại càng duyên dáng. Kỹ năng trang điểm của cô đã tiến bộ rất nhiều. Trang phục xinh xắn, phụ kiện phù hợp với kiểu trang điểm cũng là điểm cộng rất lớn.
Trác Nhân cao hứng vuốt tóc: "Thật không?"
Trần Hạ Duy giơ ngón cái, không tiếc lời khen: "Thật, cậu rất xinh!"
"Moah, yêu cậu nhất." Trác Nhân hôn gió một cái rồi tạm biệt Trần Hạ Duy, cô ngồi trước thềm cửa mang giày cao gót vào chân, Trần Hạ Duy thấy bộ dạng hào hứng của cô không khỏi hiếu kì:
"Cậu đi đâu vậy?"
Trác Nhân bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, nở nụ cười khó hiểu: "Đi xem phim."
Trần Hạ Duy hoàn toàn không nhìn ra được ý tứ sâu xa của cô, trêu chọc: "Có đối tượng rồi ah~"
Trác Nhân như thiếu nữ mới lớn, ngại ngùng chạy mất.
Bốn giờ đúng, Trương Viễn Hoài xuất hiện ở trước cửa rạp chiếu phim. Hắn nhìn xung quanh một lượt không thấy bóng dáng Hạ Vy đâu.
Hôm nay cô đến muộn à?
"Anh Minh!"
Giọng nói ngọt ngào vừa vang lên, Trương Viễn Hoài lập tức nhìn về hướng phát ra âm thanh, ngay lập tức hắn đanh mặt lại tỏ vẻ không vui.
Trác Nhân xách váy hớn hở chạy đến, chiếc váy xúng xính cùng nơ bản to trên đầu làm cô trông như một cô công chúa.
"Em đứng ngay đó, gọi anh quá trời mà anh không nghe." Trác Nhân chỉ vị trí gần tượng linh vật nói.
Thật ra Trương Viễn Hoài có đi ngang đó, cũng có nghe phong thanh tên mình, nhưng nhìn một lượt chả thấy ai nổi bật cả nên tưởng gọi người khác. Phải biết rằng hắn trước nay tìm Hạ Vy không hề khó, cô xuất hiện ở đâu thì là tâm điểm ở đó, nhìn một phát là thấy ngay. Ai biết người đón hắn là nhỏ này, hắn tìm Hạ Vy nên tìm không ra là phải rồi.
Trương Viễn Hoài không giải thích, chỉ hỏi: "Vy Vy đâu?"
Trác Nhân vừa nghe liền tỏ vẻ khó xử: "Hôm qua cậu ấy đi party đến sáng mới về, vừa nhờ em hẹn anh xong là không nhịn được mà ngủ quên đến giờ luôn. Em thấy thất hẹn không hay nên chạy ra đây nói cho anh biết, mong anh thông cảm cho cậu ấy."