Chương 6: Chẳng hiểu được lòng anh (6)
Cuối buổi diễn thuyết, Chu Lôi nhắc tới cuộc thi vẽ tranh quốc tế ba năm một lần kia, Trương Viễn Hoài dưới kháng đài không khỏi nhếch mép, "Cuối cùng cũng tới!"
Tối hôm đó hắn về nhà, trên tay cầm một chiếc khóa đơn, tra ổ, vặn mở một cái, cửa phòng lập tức mở ra, cùng lúc một mùi hương khó tả do thiếu bóng người đột ngột xộc vào mũi.
Trương Viễn Hoài lửng thửng đi vào phòng vẽ, bộ dạng ghét bỏ thổi vài cái rồi ngồi xuống chiếc ghế nhỏ đã bám bụi. Hắn đặt giấy lên giá vẽ bị lạnh nhạt hơn một năm, trông vô cùng bỡ ngỡ cứng nhắc.
Hệ thống hiếu kì: "Cậu thực sự cảm thấy mình vẽ được à?"
Hắn không vui: "Mày khinh thường tao à?"
Nó ăn ngay nói thật: "Tay tàn của cậu không được đâu, nghệ thuật không phải là thứ nhìn một cái liền nhớ, học một cái liền hiểu."
Trương Viễn Hoài có tâm lí phản nghịch, hệ thống càng khích hắn, hắn càng muốn làm.
Hắn cầm cọ lên nghiền ngẫm, trăm phần tự tin nói: "Bức tranh Lý Khiêm sao chép vẫn còn như in trong đầu tao, chỉ cần tao muốn lập tức có thể trình chiếu lại toàn bộ quá trình hắn vẽ."
Hệ thống lần nữa nhắc nhở: "Nhớ là một chuyện, vẽ lại là chuyện khác!"
"Mày chờ đó!" Hắn khí thế hừng hực bỏ cây cọ qua một bên, bắt đầu theo trí nhớ đem màu ra trộn.
Thực tế cho thấy, hắn quá ngây thơ.
Chỉ bước đầu tiên đã gặp khó khăn muôn trùng. Lý Khiêm tuy lười biếng nhưng vẫn có căn bản và chút thiên phú mới có thể sao chép miễn cưỡng gọi là hoàn hảo. Còn nghiệp dư chưa từng cầm cọ, đến cả màu còn phân biệt không xong như Trương Viễn Hoài thì đúng là không biết tự lượng sức.
Đã tàn lại còn phế!
Hệ thống nói một câu đánh vỡ ảo tưởng của hắn: "Bộ cậu tưởng lưu giữ kí ức liền sở hữu tài năng của hắn luôn hả?"
Năm phút trước đúng là hắn nghĩ vậy thật, Trương Viễn Hoài thẹn quá hóa giận quát: "Câm miệng!"
Hắn nóng tính đẩy giá vẽ một cái, màu bị đụng trúng cũng đồng thời rơi xuống sàn, văng loạn xạ.
Aiss chết tiệt, cái đức hạnh gì thế này?
Một lát sau thấy tâm tình hắn có chút hòa hoãn, hệ thống rụt rè thăm dò: "Bước tiếp theo cậu tính làm gì?"
Hắn sầu não nhìn đống màu loang lỗ trên sàn, đột ngột một ý nghĩ trong đầu lóe lên, hắn mang tâm trạng phấn khích hỏi nó: "Mày có thể dựa vào kí ức trong đầu tao mà đem ra một bức tranh y hệt không?"
Hệ thống vội vàng tỏ rõ lập trường: "Tui là một hệ thống chính trực."
Ý nó là hắn không phải người đàng hoàng?
Khó lắm mới bình tĩnh đôi chút, lời này của hệ thống thành công khiến Trương Viễn Hoài lại lên cơn tam bành làan nữa: "Mẹ nó vậy mày ở đây làm gì?"
Nó cũng cảm thấy chính mình vô dụng đối với kí chủ, hoàn toàn đuối lý nên nhỏ giọng đáp: "Giúp cậu hướng thiện..."
*Rầm* Giá vẽ phụ bị Trương Viễn Hoài đá một phát, hệ thống liền sợ hãi im mồm.
Đúng là vừa điên vừa cặn bã hu hu muốn về nhà!
Trương Viễn Hoài nộ khí chưa tan ngồi phịch xuống ghế, bỗng nhiên hắn lấy điện thoại ra lướt danh bạ như muốn gọi ai đó, không lâu sau tiếng kết nối liền vang lên.
Bên kia ngờ vực lí nhí: "Đàn anh?"
Hắn lập tức dùng vẻ mặt lạnh lùng nói bằng giọng điệu ôn nhu đáp: "Là anh."
Trần Nhược không hề tỏ ra phiền hà hỏi: "Khuya thế này anh gọi em có việc gì ạ?"
Hắn không vòng vo: "Cuộc thi vẽ tranh quốc tế lần này em có tham gia không?"
Trần Nhược vừa nghe đến cuộc thi liền hí hửng, hiếm khi chủ động bắt chuyện, âm sắc càng trong trẻo hơn vài phần: "Có chứ! Em--"
Cậu muốn nói một chút lại bị hắn đột ngột cắt ngang, giọng hắn mang theo uy lực, "Đừng tham gia!"
Trần Nhược chất vấn: "Tại sao?"
Tại sao à? Vì tao vẽ *éo được!
Hắn giả trân đáp một câu tự cho là thâm tình: "Với tài năng đó của em, anh tin chắc chắn sẽ có thành tựu. Nhưng mà,... anh không muốn em nổi tiếng..."
Trần Nhược không hiểu gì cả: "??? Ý anh là sao?"
Hắn bày bộ dạng khó xử cùng ích kỉ, hết sức thương tâm: "Em nổi tiếng sẽ không còn là Trần Nhược của mình anh nữa."
Khó xử là giả, ích kỉ là thật.
Một câu vô lí này vậy mà nói ra khiến Trần Nhược hạnh phúc bất ngờ, trái tim nhỏ đập loạn lên, cậu không nén được kích động xác nhận: "Thật sao?"
Giọng hắn khổ sở, nỉ non: "Đúng vậy, cho nên em đừng tham gia có được không?"
"Em, em rất vui!"
Cảm xúc vỡ òa, cậu ta lắp bắp không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả, chỉ có thể thốt ra một câu bình thường như vậy. Cho dù là thế Trương Viễn Hoài cũng không có tâm trạng soi mói, hắn chỉ muốn biết kết quả, "Vậy...?"
Nói đến ý này, Trần Nhược có chút khó xử, cuối cùng cậu vẫn tỏ rõ lập trường, thái độ kiên quyết trả lời: "Nhưng mà xin lỗi, em không thể."
Hắn tự giễu: "Cũng đúng nhỉ, là anh ích kỉ, quấy rầy em rồi."
Trần Nhược sợ hắn tắt máy, gấp gáp: "Anh, thi xong rồi em sẽ nói cho anh nghe một bí mật."
Đến lúc đó em mới xứng đứng bên cạnh anh.
"Được..." Trương Viễn Hoài đáp một tiếng buồn bã có lệ rồi tắt máy, hệ thống nhìn nụ cười xấu xa của hắn mà sởn cả gai ốc.
Hắn nhìn tên Trần Nhược vẫn còn hiển thị trên điện thoại, vẻ mặt biến hóa, ác ý tràn lan: "Đã vậy thì đừng trách tao vô tình."
Mẹ ơi đáng sợ quá!
Nó không phải là một hệ thống mới mẻ gì, đã từng hỗ trợ rất nhiều kí chủ rồi. Nhưng mà nó khẳng định là chưa từng gặp ai đê tiện hơn Trương Viễn Hoài cả.
Hiện tại hệ thống vô cùng tò mò Trương Viễn Hoài định làm gì Trần Nhược, tuy nhiên nó càng sợ mình vừa hỏi liền bị con chó điên này cắn mất đầu. Mặc dù sự thật là còn lâu Trương Viễn Hoài mới với được đến thực thể của nó.
Cái này có nghĩa gì? Nỗi sợ tâm lí đó! Có người bình thường, à không hệ thống bình thường nào gặp biến thái mà không sợ? Nó cũng đâu có thiết lập chống kí chủ độc hại!
Ah lúc bảo trì phải đề xuất với chủ nhân mới được!
Thời gian trôi qua như cơn gió, đã hơn một tháng, Trương Viễn Hoài ngay cả tâm trạng gặp Trần Nhược cũng không có, tuy vậy lời đồn về cậu ta vẫn cứ văng vẳng bên tai hắn chưa từng buông tha.
Lúc này hắn đang ngồi trên lan can lầu hai ngậm bút chì nhìn trời, lời nói của người qua kẻ lại thỉnh thoảng cứ chui vào tai hắn.
Trương Viễn Hoài bực mình lấy bút ra khỏi miệng, giết thời gian bằng cách trò chuyện với hệ thống vô dụng của mình: "Mẹ nó biết đẹp lên rồi, có cần phải bàn mãi thế không?"
Mặc kệ là hoàn cảnh ra sao, chỉ cần gặp được Chu Lôi, cuộc đời Trần Nhược liền thay đổi.
"Đm đúng là *éo công bằng, uổng công ông rào trước đoán sau nhiều như vậy. Cuối cùng vẫn khác mẹ gì đâu!"
Hệ thống muốn nói: Có khác, khác ở chỗ cậu còn đê tiện hơn Lý Khiêm! Vừa xuất hiện liền thay đổi tuyến tình cảm của nam chủ rồi!
Nhưng mà còn lâu nó mới dám chọc cái vị tổ tông này, độ điên thật đáng sợ!
- -------
Tối hôm đó hắn về nhà, trên tay cầm một chiếc khóa đơn, tra ổ, vặn mở một cái, cửa phòng lập tức mở ra, cùng lúc một mùi hương khó tả do thiếu bóng người đột ngột xộc vào mũi.
Trương Viễn Hoài lửng thửng đi vào phòng vẽ, bộ dạng ghét bỏ thổi vài cái rồi ngồi xuống chiếc ghế nhỏ đã bám bụi. Hắn đặt giấy lên giá vẽ bị lạnh nhạt hơn một năm, trông vô cùng bỡ ngỡ cứng nhắc.
Hệ thống hiếu kì: "Cậu thực sự cảm thấy mình vẽ được à?"
Hắn không vui: "Mày khinh thường tao à?"
Nó ăn ngay nói thật: "Tay tàn của cậu không được đâu, nghệ thuật không phải là thứ nhìn một cái liền nhớ, học một cái liền hiểu."
Trương Viễn Hoài có tâm lí phản nghịch, hệ thống càng khích hắn, hắn càng muốn làm.
Hắn cầm cọ lên nghiền ngẫm, trăm phần tự tin nói: "Bức tranh Lý Khiêm sao chép vẫn còn như in trong đầu tao, chỉ cần tao muốn lập tức có thể trình chiếu lại toàn bộ quá trình hắn vẽ."
Hệ thống lần nữa nhắc nhở: "Nhớ là một chuyện, vẽ lại là chuyện khác!"
"Mày chờ đó!" Hắn khí thế hừng hực bỏ cây cọ qua một bên, bắt đầu theo trí nhớ đem màu ra trộn.
Thực tế cho thấy, hắn quá ngây thơ.
Chỉ bước đầu tiên đã gặp khó khăn muôn trùng. Lý Khiêm tuy lười biếng nhưng vẫn có căn bản và chút thiên phú mới có thể sao chép miễn cưỡng gọi là hoàn hảo. Còn nghiệp dư chưa từng cầm cọ, đến cả màu còn phân biệt không xong như Trương Viễn Hoài thì đúng là không biết tự lượng sức.
Đã tàn lại còn phế!
Hệ thống nói một câu đánh vỡ ảo tưởng của hắn: "Bộ cậu tưởng lưu giữ kí ức liền sở hữu tài năng của hắn luôn hả?"
Năm phút trước đúng là hắn nghĩ vậy thật, Trương Viễn Hoài thẹn quá hóa giận quát: "Câm miệng!"
Hắn nóng tính đẩy giá vẽ một cái, màu bị đụng trúng cũng đồng thời rơi xuống sàn, văng loạn xạ.
Aiss chết tiệt, cái đức hạnh gì thế này?
Một lát sau thấy tâm tình hắn có chút hòa hoãn, hệ thống rụt rè thăm dò: "Bước tiếp theo cậu tính làm gì?"
Hắn sầu não nhìn đống màu loang lỗ trên sàn, đột ngột một ý nghĩ trong đầu lóe lên, hắn mang tâm trạng phấn khích hỏi nó: "Mày có thể dựa vào kí ức trong đầu tao mà đem ra một bức tranh y hệt không?"
Hệ thống vội vàng tỏ rõ lập trường: "Tui là một hệ thống chính trực."
Ý nó là hắn không phải người đàng hoàng?
Khó lắm mới bình tĩnh đôi chút, lời này của hệ thống thành công khiến Trương Viễn Hoài lại lên cơn tam bành làan nữa: "Mẹ nó vậy mày ở đây làm gì?"
Nó cũng cảm thấy chính mình vô dụng đối với kí chủ, hoàn toàn đuối lý nên nhỏ giọng đáp: "Giúp cậu hướng thiện..."
*Rầm* Giá vẽ phụ bị Trương Viễn Hoài đá một phát, hệ thống liền sợ hãi im mồm.
Đúng là vừa điên vừa cặn bã hu hu muốn về nhà!
Trương Viễn Hoài nộ khí chưa tan ngồi phịch xuống ghế, bỗng nhiên hắn lấy điện thoại ra lướt danh bạ như muốn gọi ai đó, không lâu sau tiếng kết nối liền vang lên.
Bên kia ngờ vực lí nhí: "Đàn anh?"
Hắn lập tức dùng vẻ mặt lạnh lùng nói bằng giọng điệu ôn nhu đáp: "Là anh."
Trần Nhược không hề tỏ ra phiền hà hỏi: "Khuya thế này anh gọi em có việc gì ạ?"
Hắn không vòng vo: "Cuộc thi vẽ tranh quốc tế lần này em có tham gia không?"
Trần Nhược vừa nghe đến cuộc thi liền hí hửng, hiếm khi chủ động bắt chuyện, âm sắc càng trong trẻo hơn vài phần: "Có chứ! Em--"
Cậu muốn nói một chút lại bị hắn đột ngột cắt ngang, giọng hắn mang theo uy lực, "Đừng tham gia!"
Trần Nhược chất vấn: "Tại sao?"
Tại sao à? Vì tao vẽ *éo được!
Hắn giả trân đáp một câu tự cho là thâm tình: "Với tài năng đó của em, anh tin chắc chắn sẽ có thành tựu. Nhưng mà,... anh không muốn em nổi tiếng..."
Trần Nhược không hiểu gì cả: "??? Ý anh là sao?"
Hắn bày bộ dạng khó xử cùng ích kỉ, hết sức thương tâm: "Em nổi tiếng sẽ không còn là Trần Nhược của mình anh nữa."
Khó xử là giả, ích kỉ là thật.
Một câu vô lí này vậy mà nói ra khiến Trần Nhược hạnh phúc bất ngờ, trái tim nhỏ đập loạn lên, cậu không nén được kích động xác nhận: "Thật sao?"
Giọng hắn khổ sở, nỉ non: "Đúng vậy, cho nên em đừng tham gia có được không?"
"Em, em rất vui!"
Cảm xúc vỡ òa, cậu ta lắp bắp không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả, chỉ có thể thốt ra một câu bình thường như vậy. Cho dù là thế Trương Viễn Hoài cũng không có tâm trạng soi mói, hắn chỉ muốn biết kết quả, "Vậy...?"
Nói đến ý này, Trần Nhược có chút khó xử, cuối cùng cậu vẫn tỏ rõ lập trường, thái độ kiên quyết trả lời: "Nhưng mà xin lỗi, em không thể."
Hắn tự giễu: "Cũng đúng nhỉ, là anh ích kỉ, quấy rầy em rồi."
Trần Nhược sợ hắn tắt máy, gấp gáp: "Anh, thi xong rồi em sẽ nói cho anh nghe một bí mật."
Đến lúc đó em mới xứng đứng bên cạnh anh.
"Được..." Trương Viễn Hoài đáp một tiếng buồn bã có lệ rồi tắt máy, hệ thống nhìn nụ cười xấu xa của hắn mà sởn cả gai ốc.
Hắn nhìn tên Trần Nhược vẫn còn hiển thị trên điện thoại, vẻ mặt biến hóa, ác ý tràn lan: "Đã vậy thì đừng trách tao vô tình."
Mẹ ơi đáng sợ quá!
Nó không phải là một hệ thống mới mẻ gì, đã từng hỗ trợ rất nhiều kí chủ rồi. Nhưng mà nó khẳng định là chưa từng gặp ai đê tiện hơn Trương Viễn Hoài cả.
Hiện tại hệ thống vô cùng tò mò Trương Viễn Hoài định làm gì Trần Nhược, tuy nhiên nó càng sợ mình vừa hỏi liền bị con chó điên này cắn mất đầu. Mặc dù sự thật là còn lâu Trương Viễn Hoài mới với được đến thực thể của nó.
Cái này có nghĩa gì? Nỗi sợ tâm lí đó! Có người bình thường, à không hệ thống bình thường nào gặp biến thái mà không sợ? Nó cũng đâu có thiết lập chống kí chủ độc hại!
Ah lúc bảo trì phải đề xuất với chủ nhân mới được!
Thời gian trôi qua như cơn gió, đã hơn một tháng, Trương Viễn Hoài ngay cả tâm trạng gặp Trần Nhược cũng không có, tuy vậy lời đồn về cậu ta vẫn cứ văng vẳng bên tai hắn chưa từng buông tha.
Lúc này hắn đang ngồi trên lan can lầu hai ngậm bút chì nhìn trời, lời nói của người qua kẻ lại thỉnh thoảng cứ chui vào tai hắn.
Trương Viễn Hoài bực mình lấy bút ra khỏi miệng, giết thời gian bằng cách trò chuyện với hệ thống vô dụng của mình: "Mẹ nó biết đẹp lên rồi, có cần phải bàn mãi thế không?"
Mặc kệ là hoàn cảnh ra sao, chỉ cần gặp được Chu Lôi, cuộc đời Trần Nhược liền thay đổi.
"Đm đúng là *éo công bằng, uổng công ông rào trước đoán sau nhiều như vậy. Cuối cùng vẫn khác mẹ gì đâu!"
Hệ thống muốn nói: Có khác, khác ở chỗ cậu còn đê tiện hơn Lý Khiêm! Vừa xuất hiện liền thay đổi tuyến tình cảm của nam chủ rồi!
Nhưng mà còn lâu nó mới dám chọc cái vị tổ tông này, độ điên thật đáng sợ!
- -------