Chương 1
"Giang Tuyết Niên, em chắc chắn thấy Thời Thanh Phạn truyền tờ giấy trợ giúp Cung Linh Lang gian lận sao?" Một giọng nữ nghiêm túc hỏi.
Là ai đang nói chuyện với mình?
Giang Tuyết Niên đầu óc nặng nề mờ mịt, muốn hỏi cho ra lại phát hiện thân thể không chịu nghe khống chế, trước mắt một mảnh mơ hồ, cái gì cũng không thấy rõ.
"Em, em chắc chắn. Cô giáo, em thật sự không nói dối."
Tuy ngữ khí hoảng loạn co rúm lại, nhưng Giang Tuyết Niên có thể nghe ra, đây là giọng nói của chính mình.
Cô rõ ràng không thể mở miệng, vậy thanh âm này từ ai nói ra?
Trong đầu Giang Tuyết Niên loạn cào cào, âm thanh rõ ràng bên tai bỗng trở nên ồn ào, vù vù đâm vào đại não, như châm thứ gì đó đau đớn làm cô không nhịn được che lại đau đầu kêu:"A!"
Không biết qua bao lâu, đau đớn qua đi, hồn phách phiêu lãng trở về thân thể, Giang Tuyết Niên đột nhiên có tri giác, còn sót lại ác ý cùng sợ hãi náo loạn trong não cô. Giang Tuyết Niên nhíu chặt giữa mày, dùng sức lắc đầu muốn đem những cảm xúc rõ ràng không thuộc về mình này bay đi, cả người té nhào về phía trước.
Giang Tuyết Niên kinh hô một tiếng ngắn ngủi, dưới tình thế cấp bách phản ứng đầu tiên là lấy tay che mặt lại ____ có thể té ngã, nhưng mặt không thể bị thương!
Nháy mắt tiếp theo, cả người Giang Tuyết Niên nhào vào cái ôm mềm mại dị thường, xung quanh có vài tiếng kêu sợ hãi tới mức trong lòng Giang Tuyết Niên chấn động, căn bản không kịp cảm thụ, bàn tay đặt lên người trước mặt, đẩy người ra.
"Tránh..." lông mi cong vút của Giang Tuyết Niên run rẩy, mở to mắt, lộ ra đôi mắt đen ướt đẫm, thấy người trước mặt, hô hấp bỗng chốc ngưng lại, quên mất phản ứng, ngơ ngác mà nhìn nàng.
Mái tóc đen dài đến eo, làn da trắng hơn tuyết, dưới hàng mi dài là đôi mắt xinh đẹp màu nâu nhạt, mũi rất cao. Nàng thoạt nhìn thật lạnh lùng, bộ dáng lại có chút không vui, đôi môi tươi tắn mềm mại mím thành một đường thẳng tắp...
"Giang Tuyết Niên, cậu sờ đủ chưa?"
Âm thanh trong trẻo lạnh lẽo lập tức đem Giang Tuyết Niên đang đờ ra kéo về hiện thực.
"A, xin lỗi, xin lỗi!" Ánh mắt Giang Tuyết Niên nhìn qua đôi tay mình, mới phát hiện tay mình đang để trên ngực cô gái trước mặt, vội vàng rút lại, lúc rút lại không tự chủ được nắm lại một chút.
Cô mỗi khi khẩn trương liền muốn nắm một cái gì đó.
Trong một thoáng, mặt cô gái kia phảng phất phủ lên một tầng băng sương, khí chất cả người cũng lạnh hơn.
Giang Tuyết Niên bị xúc cảm mềm mại cùng chính hành vi càn rỡ của mình cả kinh, mặt biến đỏ, cúi đầu nhận sai, "Tôi, tôi không có cố ý..."
"Giang Tuyết Niên, cậu thế nào lại giả thành bộ dáng tiểu bạch hoa rồi! Vừa rồi còn đổ oan cho Thanh Phạn giúp tôi gian lận, giờ lại nhân cơ hội trêu ghẹo cô ấy, có biết xấu hổ hay không!"
"Linh Lang." Thời Thanh Phạn thấy chủ nhiệm lớp Đàm Anh nghe Cung Linh Lang nói xong khẽ nhíu mày, lên tiếng ngăn Cung Linh Lang tiếp tục nói.
Cung Linh Lang gãi gãi mái tóc nâu đỏ dài của mình, tức giận đến dậm chân, chu miệng phẫn hận mà nhìn Giang Tuyết Niên không nói nữa.
"Chuyện này cần phải tra cho rõ ràng, Giang Tuyết Niên, em nói chính mình nhìn thấy Thời Thanh Phạn khi kiểm tra truyền cho Cung Linh Lang tờ giấy, vậy ngoài em tận mắt thấy còn thứ gì khác làm chứng không?" Đàm Anh đỡ mắt kính, ánh mắt sắc bén xuyên qua thấu kính thẳng tắp nhìn về phía Giang Tuyết Niên.
Giang Tuyết Niên đối với tình huống hiện tại hoàn toàn phát ngốc.
Cô nhớ rõ chính mình vừa mới tham gia tiệc rượu, thương lượng một đơn hàng, trước khi rời đi nghĩ đến khoản hoa hồng sáu chữ số cao hứng mà uống thêm hai ly. Ra đến cửa liền gọi xe chuẩn bị về nhà, vừa muốn lên xe, men say dâng lên chốc lát đau đầu như muốn nứt ra, mất đi tri giác.
Mà vừa mở mắt, chính là hiện tại.
Bị sắc đẹp kinh diễm làm cho tỉnh táo, Giang Tuyết Niên rốt cuộc mới có tâm tư quan sát tình cảnh xung quanh.
Căn phòng không lớn, bày một bàn làm việc đơn giản, trên bàn có bài thi, sách giáo khoa, bút đỏ, ly nước, loa... cạnh tường còn có hai chậu cây xanh, bên cạnh là máy lọc nước.
Ký ức xa xôi vọng lại, Giang Tuyết Niên cảm thấy căn phòng này rất giống phòng giáo viên khi cô học cao trung.
Lại nhìn đến cách ăn mặc của những người trong phòng.
Nữ nhân đeo kính mái tóc dài búi cao, ăn mặc gọn gàng, đơn giản, thoải mái và sạch sẽ.
Cô gái nói cô giả bộ tiểu bạch hoa có mái tóc dài nửa búi nửa xoã, nước da khỏe mạnh, có vài đốm tàn nhang nhỏ bên hai sống mũi, đôi mắt đầy tức giận nhìn cô.
Tên cô ấy hẳn là Linh Lang, Cung Linh Lang.
Cô gái còn lại...
Khi Giang Tuyết Niên nhìn đến nàng, tim cô không khỏi đập nhanh hơn, cô xem những ngôi sao xinh đẹp trên TV thường ngày, mà cô gái này còn đẹp hơn những ngôi sao đó.
Nàng trông cao hơn cô một chút, dáng người cũng... cũng rất tốt (dù sao vừa rồi cũng tự mình thử qua khụ khụ)
Nàng tên là gì nhỉ?
Hình như là Thời Thanh Phạn.
Giang Tuyết Niên đoán không sai, chính mình cùng Cung Linh Lang và Thới Thanh Phạn đều mặc trang phục giống nhau, áo sơ mi trắng và áo vest xám bên ngoài, trước ngực có logo hình tròn phía trên thêu chữ "Thánh Lợi Tư", bên dưới là váy xếp ly dài quá đầu gối, chân đeo giày da màu đen.
Một nơi hoàn toàn xa lạ, con người cũng hoàn toàn xa lạ.
Mồ hôi lạnh nháy mắt thấm đẫm bên trong áo sơ mi, vải dệt mềm mại dán trên da, thực sự không thoải mái, Giang Tuyết Niên lại không rảnh để ý điểm này.
Nơi đây rốt cuộc là đâu? Cô thế nào lại xuất hiện tại nơi này?!
Câu hỏi Đàm Anh đưa ra không những không có được câu trả lời, Giang Tuyết Niên thế mà còn đang ngẩn người ra.
Con ngươi đen láy lộ ra vẻ mờ mịt, lông mi cong vút như cánh bướm chớp một cái rồi lại chớp, trong mắt dần dần ngập tràn sương mù, khoé môi rủ xuống, mồ hôi thấm ướt vài sợi tóc đen bên má, thoạt nhìn giống như bị uỷ khuất.
Đàm Anh không khỏi nuốt xuống những lời nghiêm khắc bên miệng, đổi giọng thêm chút dịu dàng:" Giang Tuyết Niên, em không cần sợ, cứ suy nghĩ cho kỹ còn chứng cứ khác không? Nếu em không còn chứng cứ khác, tôi không thể tin tưởng vào lời nói từ một phía của em."
"Cô giáo Đàm! Giang Tuyết Niên chính là nói dối! Cậu ta căn bản không có chứng cứ khác!" Cung Linh Lang giơ tay chỉ về phía Giang Tuyết Niên nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Giang Tuyết Niên bị giọng nói sắc bén của cô ấy làm cho giật mình tới mức run rẩy, khi hoàn hồn lại, đối mặt với gương mặt một lạnh lùng, một nghiêm khắc, một nổi giận đùng đùng của ba người kia, lòng cô bỗng căng thẳng, theo bản năng nắm lấy túi áo, cảm thấy có gì đó bên trong, Giang Tuyết Niên dùng ngón cái và ngón trỏ qua lớp vải khẽ sờ nắn.
Tiếng giấy cọ xát nhỏ được khuếch đại vô tận trong không gian yên tĩnh.
Ánh mắt ba người Đàm Anh ngay lập tức bị thu hút.
"Giang Tuyết Niên, thứ trong túi áo em chính là chứng cứ? Đưa qua cho tôi xem." Đàm Anh nhìn chằm chằm Giang Tuyết Niên nói.
"Chứng cứ?" Giang Tuyết Niên hậu tri hậu giác phản ứng lại, cô không chỉ không hiểu sao mình có mặt ở nơi này, quần áo được thay đổi, nhìn thấy cô gái xinh đẹp nhất mà cô từng thấy, mà dường như dính vào một vụ sao chép gian lận.
Người bị tố cáo là Thời Thanh Phạn.
Người báo cáo... là mình.
Giang Tuyết Niên nắm túi áo mình, không nhúc nhích, Cung Linh Lang cảm thấy chính mình đã bắt được nhược điểm của Giang Tuyết Niên, đột nhiên lớn tiếng nói:" Ha! Giang Tuyết Niên, mệt cho cậu bôi nhọ Thanh Phạn giúp tôi gian lận, mà thực tế cậu mới là người gian lận kia đi! Để tôi xem trong túi cậu có phải tờ giấy ghi chép nào không!"
Cung Linh Lang vừa nói vừa tiến tới nắm chặt cổ tay Giang Tuyết Niên, dùng sức kéo ra, tay còn lại đút vào túi áo Giang Tuyết Niên lấy ra một tờ giấy nhàu nát.
Động tác của Cung Linh Lang quá nhanh, mọi người đều không kịp phản ứng, đến khi phản ứng lại cô ấy đã ném cổ tay Giang Tuyết Niên ra, mở tờ giấy được gấp lại.
Cung Linh Lang không dùng nhiều sức, thế mà Giang Tuyết Niên bị ném lại lảo đảo một cái về phía sau, lùi lại mấy bước mới đứng vững.
Giang Tuyết Niên:"..."
Cô như nào lại trở nên vô dụng như vậy???
Cung Linh Lang so ra còn lùn hơn cô một ít, gầy giống như cành liễu, gió thổi liền muốn lung lay, nhưng "cành liễu" thoạt nhìn yếu ớt này lại dễ dàng hất ngã cô.
Dù sao cô cũng là người có thể lực tốt và là bậc thầy thể dục thể thao, sao có thể như vậy được???
Giang Tuyết Niên không thể tin được, cô càng ngày càng nghi ngờ tính chân thật của thế giới này.
Có phải mình say quá đang nằm mơ?
Cung Linh Lang mở tờ giấy ra, nhìn thấy rất nhiều công thức viết trên mặt giấy, lập tức hưng phấn đưa tờ giấy cho Đàm Anh xem: "Cô giáo Đàm, em nói đâu có sai, người gian lận là Giang Tuyết Niên, cậu ta vừa ăn cắp vừa la làng!"
Cung Linh Lang khinh thường liếc nhìn Giang Tuyết Niên.
Thời Thanh Phạn nhìn Giang Tuyết Niên rõ ràng lại đang ngẩn người, cảm thấy có gì đó không đúng.
Diễn biến sự việc càng khó hiểu, tuy nàng cùng Giang Tuyết Niên không thân quen, nhưng nàng không nghĩ rằng Giang Tuyết Niên sẽ ngốc đến mức để chính tờ phao của mình trong túi áo, vừa rồi còn cố tình làm ra âm thanh gây sự chú ý.
Thời Thanh Phạn cho rằng Giang Tuyết Niên tâm tư thâm trầm, tất cả biểu hiện vừa đều là cố ý.
"Thời Thanh Phạn, em lại đây xem một chút," Đàm Anh nhíu nhíu mày sau khi đọc xong tờ giấy Cung Linh Lang đưa cho, nói.
Thời Thanh Phạn đi qua liếc nhìn Giang Tuyết Niên, vừa lúc cô ngẩng đầu, hai mắt chạm nhau, hàng mi cô run rẩy, vội vàng cụp mắt xuống, vành tai và má trắng nõn hiện lên hồng nhạt.
Thời Thanh Phạn mặt không biểu tình quay đi, Giang Tuyết Niên không chỉ tâm cơ thâm trầm mà còn háo sắc.
"Cô giáo Đàm."
"Em nhìn xem." Đàm Anh đưa từ giấy cho Thời Thanh Phạn, nàng nhận lấy. Tờ giấy bị Giang Tuyết Niên nắm đến nhăn nheo nằm trên lòng bàn tay non mịn của nàng.
Chỉ nhìn thoáng qua, Thời Thanh Phạn liền nhận ra đây chính là chữ viết của mình.
Nàng khẳng định mình chưa bao giờ viết thứ này, tờ giấy này đến từ Giang Tuyết Niên, người viết nhất định có quan hệ với cô.
"Cô giáo Đàm, chữ viết này cùng chữ viết của em có giống nhau, nhưng không phải em viết." Thời Thanh Phạn không hề hoảng loạn, bình tĩnh nói.
Cung Linh Lang vốn đang vui vẻ khi bắt được nhược điểm của Giang Tuyết Niên, sau khi nghe cuộc đối thoại của Đàm Anh cùng Thời Thanh Phạn liền ngây ngẩn cả người, "Cô giáo như vậy là có ý gì? Cô nói chữ viết trên giấy là của Thanh Phạn? Không có khả năng!"
Cung Linh Lang dứt khoát nói: " Cho dù chữ viết giống với Thanh Phạn, nhất định là Giang tuyết Niên tìm người giả chữ viết của Thanh Phạn. Tháng trước Thanh Phạn mới mất một quyển sổ.
"Giang Tuyết Niên, cậu thật đê tiện, mau nói thật, cậu có còn là nữ nhân không!" Cung Linh Lang càng nói càng tức giận, hận không thể xắn tay áo đánh Giang Tuyết Niên một trận.
Giang Tuyết Niên cảm thấy giấc mơ này thật sống động, cô tính cách tốt, có nhiều bạn bè, ngay cả khi gặp đối thủ cũng rất lịch sự, đây là lần đầu tiên cô bị chỉ trỏ, mắng mỏ thế này.
"Tôi..." Giang Tuyết Niên đang định nói gì đó, trong đầu đột nhiên cảm giác một trận đau nhức, sắc mặt nháy mắt tái nhợt, thân thể vô lực ngã về một bên.
Thời Thanh Phạn ở gần cô nhất, nâng tay ôm lấy eo cô, ngăn không cho Giang Tuyết Niên ngã.
Thời Thanh Phạn hơi cúi đầu, Giang tuyết Niên cau mày thật chặt, cắn chặt môi dưới không còn huyết sắc, giữa môi tràn ra tiếng kêu đau đớn.
"Cậu, cậu ta làm sao vậy? Tôi còn chưa làm gì cậu cả."
Cung Linh Lang sửng sốt trước biến cố đột ngột này, nhìn sắc mặt Giang Tuyết Niên, cau mày nói: "Giang Tuyết Niên sẽ không xảy ra chuyện gì, mau đem cậu ta đến phòng y tế đi, đừng có vấn đề gì lại đổ lên chúng ta."
"Linh Lang" Thời Thanh Phạn nhìn Cung Linh Lang bằng ánh mắt không đồng tình.
Tuy trong lòng đồng tình với lời của Cung Linh Lang, nhưng những lời này không nên nói trước mặt Đàm Anh.
Đàm Anh lúc này không có thời gian để ý lời nói của Cung Linh Lang, gia thế Giang Tuyết Niên không hề đơn giản, nếu xảy ra chuyện ở trường, không nói tới cô, ngay cả hiệu trưởng cũng phải chịu trách nhiệm.
"Phòng y tế quá xa, các em đưa em ấy lên giường phía sau giúp tôi, tôi sẽ gọi bác sĩ."
Đàm Anh gọi điện cho bác sĩ từ phòng y tế, giải thích triệu chứng của Giang Tuyết Niên lại gọi xe cứu thương đề phòng bất trắc.
Giang Tuyết Niên ngất đi, nhưng não cô không mất đi ý thức, ngược lại, sau cơn đau đớn kịch liệt, trong đầu cô bắt đầu lướt qua một cuốn tiểu tuyết, còn là một cuốn tiểu thuyết ABO nhan sắc.
Tình tiết truyện bắt đầu, Giang Tuyết Niên đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới.
Nam chính Giang Việt, Alpha cấp S, đẹp trai vô cùng, một khi tin tức tố bùng nổ có thể khiến Omega trong phạm vi 1km chân mềm.
Vữa chính Thời Thanh Phạn, Omega đỉnh cấp kiều mềm đại mỹ nhân, một tia tin tức tố là có thể làm Alpha trong vòng 10km phát cuồng.
Khi hai người này gặp nhau, quả thật là thiên lôi câu động địa hoả*, để cho các Alpha và Omega khác một con đường sống trong dễ cảm kỳ, nam chính Giang Việt đặc biệt mua một hòn đảo bán kính trăm dặm không một bóng người. Mỗi khi đến dễ cảm kỳ, hòn đảo nhỏ này sẽ trở thành nơi hẹn hò của nam nữ chính.
Là một cuốn tiểu thuyết ABO nhan sắc, 80% nội dung truyện trong sách là miêu tả H, 20% còn lại là để vả mặt hành hạ cặn bã để thăng cấp, trong đó nhân vật ghê tởm nhất là nữ phụ vì ghen ghét vẻ đẹp của nữ chính mà không ngừng châm ngòi chia cắt tình cảm của nam nữ chính.
Nữ phụ ác độc cuối cùng có kết cục bi thảm khiến dân tình không khỏi vỗ tay tán thưởng.
Nữ phụ ác động là em gái song sinh của nam chính Giang Việt, gọi là Giang Tuyết Niên.
Khoan, từ từ, có gì đó sai sai...
Vì sao tên nữ phụ kia cùng cô giống nhau như đúc???!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Thanh Phạn: Giang Tuyết Niên là một nữ nhân tâm cơ thâm trầm háo sắc.
Giang Tuyết Niên: Tôi không phải! Tôi không có!
*Thiên lôi câu động địa hỏa:
- Nghĩa đen: thiên lôi (lửa trời) dẫn động địa hỏa (lửa đất)
- Nghĩa bóng: ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa các đôi tình nhân, một bên thiên lôi một bên địa hỏa gần nhau thì...
Là ai đang nói chuyện với mình?
Giang Tuyết Niên đầu óc nặng nề mờ mịt, muốn hỏi cho ra lại phát hiện thân thể không chịu nghe khống chế, trước mắt một mảnh mơ hồ, cái gì cũng không thấy rõ.
"Em, em chắc chắn. Cô giáo, em thật sự không nói dối."
Tuy ngữ khí hoảng loạn co rúm lại, nhưng Giang Tuyết Niên có thể nghe ra, đây là giọng nói của chính mình.
Cô rõ ràng không thể mở miệng, vậy thanh âm này từ ai nói ra?
Trong đầu Giang Tuyết Niên loạn cào cào, âm thanh rõ ràng bên tai bỗng trở nên ồn ào, vù vù đâm vào đại não, như châm thứ gì đó đau đớn làm cô không nhịn được che lại đau đầu kêu:"A!"
Không biết qua bao lâu, đau đớn qua đi, hồn phách phiêu lãng trở về thân thể, Giang Tuyết Niên đột nhiên có tri giác, còn sót lại ác ý cùng sợ hãi náo loạn trong não cô. Giang Tuyết Niên nhíu chặt giữa mày, dùng sức lắc đầu muốn đem những cảm xúc rõ ràng không thuộc về mình này bay đi, cả người té nhào về phía trước.
Giang Tuyết Niên kinh hô một tiếng ngắn ngủi, dưới tình thế cấp bách phản ứng đầu tiên là lấy tay che mặt lại ____ có thể té ngã, nhưng mặt không thể bị thương!
Nháy mắt tiếp theo, cả người Giang Tuyết Niên nhào vào cái ôm mềm mại dị thường, xung quanh có vài tiếng kêu sợ hãi tới mức trong lòng Giang Tuyết Niên chấn động, căn bản không kịp cảm thụ, bàn tay đặt lên người trước mặt, đẩy người ra.
"Tránh..." lông mi cong vút của Giang Tuyết Niên run rẩy, mở to mắt, lộ ra đôi mắt đen ướt đẫm, thấy người trước mặt, hô hấp bỗng chốc ngưng lại, quên mất phản ứng, ngơ ngác mà nhìn nàng.
Mái tóc đen dài đến eo, làn da trắng hơn tuyết, dưới hàng mi dài là đôi mắt xinh đẹp màu nâu nhạt, mũi rất cao. Nàng thoạt nhìn thật lạnh lùng, bộ dáng lại có chút không vui, đôi môi tươi tắn mềm mại mím thành một đường thẳng tắp...
"Giang Tuyết Niên, cậu sờ đủ chưa?"
Âm thanh trong trẻo lạnh lẽo lập tức đem Giang Tuyết Niên đang đờ ra kéo về hiện thực.
"A, xin lỗi, xin lỗi!" Ánh mắt Giang Tuyết Niên nhìn qua đôi tay mình, mới phát hiện tay mình đang để trên ngực cô gái trước mặt, vội vàng rút lại, lúc rút lại không tự chủ được nắm lại một chút.
Cô mỗi khi khẩn trương liền muốn nắm một cái gì đó.
Trong một thoáng, mặt cô gái kia phảng phất phủ lên một tầng băng sương, khí chất cả người cũng lạnh hơn.
Giang Tuyết Niên bị xúc cảm mềm mại cùng chính hành vi càn rỡ của mình cả kinh, mặt biến đỏ, cúi đầu nhận sai, "Tôi, tôi không có cố ý..."
"Giang Tuyết Niên, cậu thế nào lại giả thành bộ dáng tiểu bạch hoa rồi! Vừa rồi còn đổ oan cho Thanh Phạn giúp tôi gian lận, giờ lại nhân cơ hội trêu ghẹo cô ấy, có biết xấu hổ hay không!"
"Linh Lang." Thời Thanh Phạn thấy chủ nhiệm lớp Đàm Anh nghe Cung Linh Lang nói xong khẽ nhíu mày, lên tiếng ngăn Cung Linh Lang tiếp tục nói.
Cung Linh Lang gãi gãi mái tóc nâu đỏ dài của mình, tức giận đến dậm chân, chu miệng phẫn hận mà nhìn Giang Tuyết Niên không nói nữa.
"Chuyện này cần phải tra cho rõ ràng, Giang Tuyết Niên, em nói chính mình nhìn thấy Thời Thanh Phạn khi kiểm tra truyền cho Cung Linh Lang tờ giấy, vậy ngoài em tận mắt thấy còn thứ gì khác làm chứng không?" Đàm Anh đỡ mắt kính, ánh mắt sắc bén xuyên qua thấu kính thẳng tắp nhìn về phía Giang Tuyết Niên.
Giang Tuyết Niên đối với tình huống hiện tại hoàn toàn phát ngốc.
Cô nhớ rõ chính mình vừa mới tham gia tiệc rượu, thương lượng một đơn hàng, trước khi rời đi nghĩ đến khoản hoa hồng sáu chữ số cao hứng mà uống thêm hai ly. Ra đến cửa liền gọi xe chuẩn bị về nhà, vừa muốn lên xe, men say dâng lên chốc lát đau đầu như muốn nứt ra, mất đi tri giác.
Mà vừa mở mắt, chính là hiện tại.
Bị sắc đẹp kinh diễm làm cho tỉnh táo, Giang Tuyết Niên rốt cuộc mới có tâm tư quan sát tình cảnh xung quanh.
Căn phòng không lớn, bày một bàn làm việc đơn giản, trên bàn có bài thi, sách giáo khoa, bút đỏ, ly nước, loa... cạnh tường còn có hai chậu cây xanh, bên cạnh là máy lọc nước.
Ký ức xa xôi vọng lại, Giang Tuyết Niên cảm thấy căn phòng này rất giống phòng giáo viên khi cô học cao trung.
Lại nhìn đến cách ăn mặc của những người trong phòng.
Nữ nhân đeo kính mái tóc dài búi cao, ăn mặc gọn gàng, đơn giản, thoải mái và sạch sẽ.
Cô gái nói cô giả bộ tiểu bạch hoa có mái tóc dài nửa búi nửa xoã, nước da khỏe mạnh, có vài đốm tàn nhang nhỏ bên hai sống mũi, đôi mắt đầy tức giận nhìn cô.
Tên cô ấy hẳn là Linh Lang, Cung Linh Lang.
Cô gái còn lại...
Khi Giang Tuyết Niên nhìn đến nàng, tim cô không khỏi đập nhanh hơn, cô xem những ngôi sao xinh đẹp trên TV thường ngày, mà cô gái này còn đẹp hơn những ngôi sao đó.
Nàng trông cao hơn cô một chút, dáng người cũng... cũng rất tốt (dù sao vừa rồi cũng tự mình thử qua khụ khụ)
Nàng tên là gì nhỉ?
Hình như là Thời Thanh Phạn.
Giang Tuyết Niên đoán không sai, chính mình cùng Cung Linh Lang và Thới Thanh Phạn đều mặc trang phục giống nhau, áo sơ mi trắng và áo vest xám bên ngoài, trước ngực có logo hình tròn phía trên thêu chữ "Thánh Lợi Tư", bên dưới là váy xếp ly dài quá đầu gối, chân đeo giày da màu đen.
Một nơi hoàn toàn xa lạ, con người cũng hoàn toàn xa lạ.
Mồ hôi lạnh nháy mắt thấm đẫm bên trong áo sơ mi, vải dệt mềm mại dán trên da, thực sự không thoải mái, Giang Tuyết Niên lại không rảnh để ý điểm này.
Nơi đây rốt cuộc là đâu? Cô thế nào lại xuất hiện tại nơi này?!
Câu hỏi Đàm Anh đưa ra không những không có được câu trả lời, Giang Tuyết Niên thế mà còn đang ngẩn người ra.
Con ngươi đen láy lộ ra vẻ mờ mịt, lông mi cong vút như cánh bướm chớp một cái rồi lại chớp, trong mắt dần dần ngập tràn sương mù, khoé môi rủ xuống, mồ hôi thấm ướt vài sợi tóc đen bên má, thoạt nhìn giống như bị uỷ khuất.
Đàm Anh không khỏi nuốt xuống những lời nghiêm khắc bên miệng, đổi giọng thêm chút dịu dàng:" Giang Tuyết Niên, em không cần sợ, cứ suy nghĩ cho kỹ còn chứng cứ khác không? Nếu em không còn chứng cứ khác, tôi không thể tin tưởng vào lời nói từ một phía của em."
"Cô giáo Đàm! Giang Tuyết Niên chính là nói dối! Cậu ta căn bản không có chứng cứ khác!" Cung Linh Lang giơ tay chỉ về phía Giang Tuyết Niên nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Giang Tuyết Niên bị giọng nói sắc bén của cô ấy làm cho giật mình tới mức run rẩy, khi hoàn hồn lại, đối mặt với gương mặt một lạnh lùng, một nghiêm khắc, một nổi giận đùng đùng của ba người kia, lòng cô bỗng căng thẳng, theo bản năng nắm lấy túi áo, cảm thấy có gì đó bên trong, Giang Tuyết Niên dùng ngón cái và ngón trỏ qua lớp vải khẽ sờ nắn.
Tiếng giấy cọ xát nhỏ được khuếch đại vô tận trong không gian yên tĩnh.
Ánh mắt ba người Đàm Anh ngay lập tức bị thu hút.
"Giang Tuyết Niên, thứ trong túi áo em chính là chứng cứ? Đưa qua cho tôi xem." Đàm Anh nhìn chằm chằm Giang Tuyết Niên nói.
"Chứng cứ?" Giang Tuyết Niên hậu tri hậu giác phản ứng lại, cô không chỉ không hiểu sao mình có mặt ở nơi này, quần áo được thay đổi, nhìn thấy cô gái xinh đẹp nhất mà cô từng thấy, mà dường như dính vào một vụ sao chép gian lận.
Người bị tố cáo là Thời Thanh Phạn.
Người báo cáo... là mình.
Giang Tuyết Niên nắm túi áo mình, không nhúc nhích, Cung Linh Lang cảm thấy chính mình đã bắt được nhược điểm của Giang Tuyết Niên, đột nhiên lớn tiếng nói:" Ha! Giang Tuyết Niên, mệt cho cậu bôi nhọ Thanh Phạn giúp tôi gian lận, mà thực tế cậu mới là người gian lận kia đi! Để tôi xem trong túi cậu có phải tờ giấy ghi chép nào không!"
Cung Linh Lang vừa nói vừa tiến tới nắm chặt cổ tay Giang Tuyết Niên, dùng sức kéo ra, tay còn lại đút vào túi áo Giang Tuyết Niên lấy ra một tờ giấy nhàu nát.
Động tác của Cung Linh Lang quá nhanh, mọi người đều không kịp phản ứng, đến khi phản ứng lại cô ấy đã ném cổ tay Giang Tuyết Niên ra, mở tờ giấy được gấp lại.
Cung Linh Lang không dùng nhiều sức, thế mà Giang Tuyết Niên bị ném lại lảo đảo một cái về phía sau, lùi lại mấy bước mới đứng vững.
Giang Tuyết Niên:"..."
Cô như nào lại trở nên vô dụng như vậy???
Cung Linh Lang so ra còn lùn hơn cô một ít, gầy giống như cành liễu, gió thổi liền muốn lung lay, nhưng "cành liễu" thoạt nhìn yếu ớt này lại dễ dàng hất ngã cô.
Dù sao cô cũng là người có thể lực tốt và là bậc thầy thể dục thể thao, sao có thể như vậy được???
Giang Tuyết Niên không thể tin được, cô càng ngày càng nghi ngờ tính chân thật của thế giới này.
Có phải mình say quá đang nằm mơ?
Cung Linh Lang mở tờ giấy ra, nhìn thấy rất nhiều công thức viết trên mặt giấy, lập tức hưng phấn đưa tờ giấy cho Đàm Anh xem: "Cô giáo Đàm, em nói đâu có sai, người gian lận là Giang Tuyết Niên, cậu ta vừa ăn cắp vừa la làng!"
Cung Linh Lang khinh thường liếc nhìn Giang Tuyết Niên.
Thời Thanh Phạn nhìn Giang Tuyết Niên rõ ràng lại đang ngẩn người, cảm thấy có gì đó không đúng.
Diễn biến sự việc càng khó hiểu, tuy nàng cùng Giang Tuyết Niên không thân quen, nhưng nàng không nghĩ rằng Giang Tuyết Niên sẽ ngốc đến mức để chính tờ phao của mình trong túi áo, vừa rồi còn cố tình làm ra âm thanh gây sự chú ý.
Thời Thanh Phạn cho rằng Giang Tuyết Niên tâm tư thâm trầm, tất cả biểu hiện vừa đều là cố ý.
"Thời Thanh Phạn, em lại đây xem một chút," Đàm Anh nhíu nhíu mày sau khi đọc xong tờ giấy Cung Linh Lang đưa cho, nói.
Thời Thanh Phạn đi qua liếc nhìn Giang Tuyết Niên, vừa lúc cô ngẩng đầu, hai mắt chạm nhau, hàng mi cô run rẩy, vội vàng cụp mắt xuống, vành tai và má trắng nõn hiện lên hồng nhạt.
Thời Thanh Phạn mặt không biểu tình quay đi, Giang Tuyết Niên không chỉ tâm cơ thâm trầm mà còn háo sắc.
"Cô giáo Đàm."
"Em nhìn xem." Đàm Anh đưa từ giấy cho Thời Thanh Phạn, nàng nhận lấy. Tờ giấy bị Giang Tuyết Niên nắm đến nhăn nheo nằm trên lòng bàn tay non mịn của nàng.
Chỉ nhìn thoáng qua, Thời Thanh Phạn liền nhận ra đây chính là chữ viết của mình.
Nàng khẳng định mình chưa bao giờ viết thứ này, tờ giấy này đến từ Giang Tuyết Niên, người viết nhất định có quan hệ với cô.
"Cô giáo Đàm, chữ viết này cùng chữ viết của em có giống nhau, nhưng không phải em viết." Thời Thanh Phạn không hề hoảng loạn, bình tĩnh nói.
Cung Linh Lang vốn đang vui vẻ khi bắt được nhược điểm của Giang Tuyết Niên, sau khi nghe cuộc đối thoại của Đàm Anh cùng Thời Thanh Phạn liền ngây ngẩn cả người, "Cô giáo như vậy là có ý gì? Cô nói chữ viết trên giấy là của Thanh Phạn? Không có khả năng!"
Cung Linh Lang dứt khoát nói: " Cho dù chữ viết giống với Thanh Phạn, nhất định là Giang tuyết Niên tìm người giả chữ viết của Thanh Phạn. Tháng trước Thanh Phạn mới mất một quyển sổ.
"Giang Tuyết Niên, cậu thật đê tiện, mau nói thật, cậu có còn là nữ nhân không!" Cung Linh Lang càng nói càng tức giận, hận không thể xắn tay áo đánh Giang Tuyết Niên một trận.
Giang Tuyết Niên cảm thấy giấc mơ này thật sống động, cô tính cách tốt, có nhiều bạn bè, ngay cả khi gặp đối thủ cũng rất lịch sự, đây là lần đầu tiên cô bị chỉ trỏ, mắng mỏ thế này.
"Tôi..." Giang Tuyết Niên đang định nói gì đó, trong đầu đột nhiên cảm giác một trận đau nhức, sắc mặt nháy mắt tái nhợt, thân thể vô lực ngã về một bên.
Thời Thanh Phạn ở gần cô nhất, nâng tay ôm lấy eo cô, ngăn không cho Giang Tuyết Niên ngã.
Thời Thanh Phạn hơi cúi đầu, Giang tuyết Niên cau mày thật chặt, cắn chặt môi dưới không còn huyết sắc, giữa môi tràn ra tiếng kêu đau đớn.
"Cậu, cậu ta làm sao vậy? Tôi còn chưa làm gì cậu cả."
Cung Linh Lang sửng sốt trước biến cố đột ngột này, nhìn sắc mặt Giang Tuyết Niên, cau mày nói: "Giang Tuyết Niên sẽ không xảy ra chuyện gì, mau đem cậu ta đến phòng y tế đi, đừng có vấn đề gì lại đổ lên chúng ta."
"Linh Lang" Thời Thanh Phạn nhìn Cung Linh Lang bằng ánh mắt không đồng tình.
Tuy trong lòng đồng tình với lời của Cung Linh Lang, nhưng những lời này không nên nói trước mặt Đàm Anh.
Đàm Anh lúc này không có thời gian để ý lời nói của Cung Linh Lang, gia thế Giang Tuyết Niên không hề đơn giản, nếu xảy ra chuyện ở trường, không nói tới cô, ngay cả hiệu trưởng cũng phải chịu trách nhiệm.
"Phòng y tế quá xa, các em đưa em ấy lên giường phía sau giúp tôi, tôi sẽ gọi bác sĩ."
Đàm Anh gọi điện cho bác sĩ từ phòng y tế, giải thích triệu chứng của Giang Tuyết Niên lại gọi xe cứu thương đề phòng bất trắc.
Giang Tuyết Niên ngất đi, nhưng não cô không mất đi ý thức, ngược lại, sau cơn đau đớn kịch liệt, trong đầu cô bắt đầu lướt qua một cuốn tiểu tuyết, còn là một cuốn tiểu thuyết ABO nhan sắc.
Tình tiết truyện bắt đầu, Giang Tuyết Niên đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới.
Nam chính Giang Việt, Alpha cấp S, đẹp trai vô cùng, một khi tin tức tố bùng nổ có thể khiến Omega trong phạm vi 1km chân mềm.
Vữa chính Thời Thanh Phạn, Omega đỉnh cấp kiều mềm đại mỹ nhân, một tia tin tức tố là có thể làm Alpha trong vòng 10km phát cuồng.
Khi hai người này gặp nhau, quả thật là thiên lôi câu động địa hoả*, để cho các Alpha và Omega khác một con đường sống trong dễ cảm kỳ, nam chính Giang Việt đặc biệt mua một hòn đảo bán kính trăm dặm không một bóng người. Mỗi khi đến dễ cảm kỳ, hòn đảo nhỏ này sẽ trở thành nơi hẹn hò của nam nữ chính.
Là một cuốn tiểu thuyết ABO nhan sắc, 80% nội dung truyện trong sách là miêu tả H, 20% còn lại là để vả mặt hành hạ cặn bã để thăng cấp, trong đó nhân vật ghê tởm nhất là nữ phụ vì ghen ghét vẻ đẹp của nữ chính mà không ngừng châm ngòi chia cắt tình cảm của nam nữ chính.
Nữ phụ ác độc cuối cùng có kết cục bi thảm khiến dân tình không khỏi vỗ tay tán thưởng.
Nữ phụ ác động là em gái song sinh của nam chính Giang Việt, gọi là Giang Tuyết Niên.
Khoan, từ từ, có gì đó sai sai...
Vì sao tên nữ phụ kia cùng cô giống nhau như đúc???!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Thanh Phạn: Giang Tuyết Niên là một nữ nhân tâm cơ thâm trầm háo sắc.
Giang Tuyết Niên: Tôi không phải! Tôi không có!
*Thiên lôi câu động địa hỏa:
- Nghĩa đen: thiên lôi (lửa trời) dẫn động địa hỏa (lửa đất)
- Nghĩa bóng: ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa các đôi tình nhân, một bên thiên lôi một bên địa hỏa gần nhau thì...