Chương 4
Thời Thanh Phạn tất nhiên không có khả năng giúp người khác gian lận, nhưng Giang Tuyết Niên lại không thể giải thích được nguồn gốc của tờ giấy kia.
Do dự một chút, đột nhiên mắt cô loé sáng, giơ tay đỡ trán, làm ra bộ dáng đau đầu, nói với Đàm Anh: "Cô giáo Đàm, em không nhớ rõ. Lúc ngất xỉu tỉnh lại, em phát hiện những ký ức lúc trước đều không rõ ràng, ngoại trừ tên mình là Giang Tuyết Niên, còn lại đều không nhớ rõ lắm."
Thấy Đàm Anh hoài nghi mà nhìn cô, Giang Tuyết Niên nói tiếp: "Cô giáo Đàm, em không nói dối. Vừa nãy đứng trước cổng trường, lúc đi vào em mới phát hiện mình không nhớ rõ mình học lớp mấy. Cũng may còn có Thời Thanh Phạn em mới không bị lạc đường."
Bất kể giọng điệu hay thần sắc của Giang Tuyết Niên đều hết sức chân thành, Đàm Anh nhìn không ra cô nói dối.
Giang Tuyết Niên dùng sức gật đầu tỏ vẻ những điều mình nói là sự thật.
Trầm ngâm một lát, Đàm Anh hiển nhiên không tin, hỏi: "Bác sĩ nói thế nào?"
"Bác sĩ nói có thể do em quá căng thẳng nên mới bị như vậy."
Bác sĩ đúng là có nói như vậy, nhưng đó là nguyên nhân khiến cô ngất xỉu chứ không phải mất trí nhớ.
Thời Thanh Phạn liếc nhìn Giang Tuyết Niên.
Giang Tuyết Niên nhân cơ hội nở một nụ cười thân thiện với nàng.
Thời Thanh Phạn lạnh lùng mà quay đi.
Đàm Anh bỏ tờ giấy vào ngăn kéo bàn làm việc, "Tôi đã biết, các em về lớp tự học trước đi. Kết quả vụ gian lận tôi sẽ thông báo sau khi coi thi xong."
Giang Tuyết Niên thở phào nhẹ nhõm, không có chứng cứ xác thực, Đàm Anh chắc sẽ không buộc tội Thời Thanh Phạn.
Giang Tuyết Niên cùng Thời Thanh Phạn rời khỏi phòng giáo viên. Sau khi ra khỏi cửa, Giang Tuyết Niên đứng yên không động, chờ Thời Thanh Phạn đi trước dẫn đường.
Không ngờ Thời Thanh Phạn cũng đứng lại, đóng cửa phòng xong, hỏi: "Cậu thật sự mất trí nhớ hay chỉ giả vờ?"
Giang Tuyết Niên kinh ngạc nói: "Đương nhiên là thật, cậu cho rằng tôi nói dối cô giáo sao?" Hơn nữa tôi mất trí nhớ không phải càng tốt cho cậu, như vậy liền không có chứng cứ chứng minh cậu giúp người khác gian lận.
Giang Tuyết Niên không hiểu vì sao nàng lại hỏi vấn đề này.
Thời Thanh Phạn nghe được câu trả lời liền quẹo phải đi thang máy, Giang Tuyết Niên vội vàng đi theo.
Tòa nhà giảng dạy nằm phía sau toà nhà văn phòng, giữa 2 tòa là một đài phun nước nhỏ, Giang Tuyết Niên đi sau Thời Thanh Phạn hỏi: "Thời Thanh Phạn, chúng ta học lớp nào?"
Thời Thanh Phạn không quay đầu lại, "Lớp 12-3." Tuy thanh âm lạnh lùng, nhưng vẫn cho cô biết đáp án.
Lớp 12, không sai biệt lắm là năm ba trung học ở ngoài sách.
Thời Thanh Phạn vừa thành niên 3 ngày, nam chính so với nữ chính lớn hơn 2 tháng, nói cách khác, thân thể này của cô cũng đã thành niên.
Đi thang máy lên tầng 5, hành lang vô cùng yên tĩnh, phòng học lớp 12-3 vừa hay ngay cạnh thang máy, ra khỏi thang rẽ trái là đến.
Cửa phòng học đang đóng lại, khung kính trên cửa được giấy giấy vì đang mùa thi, còn ghi phòng thi số 3. Giang Tuyết Niên không nhìn được bên trong đang như thế nào.
Tuy vậy, những tiếng nói ồn ào đã vọng ra ngoài cửa.
Thời Thanh Phạn đưa tay gõ cửa, không chờ bên trong trả lời, liền đẩy cửa đi vào.
Phòng học lập tức yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng kim rơi, các học sinh đang thì thầm với nhau đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên.
Giang Tuyết Niên nhìn vào bên trong, khoảng một nửa học sinh đang tự học, có lẽ đều là học sinh ngoại trú.
Bên cạnh trường Thánh Tư Lợi có 3 khu ký túc lớn, bất luận là mua hay thuê đều rất tiện cho học sinh đi học gần đó.
Học sinh nội trú cơ bản đều là người bên ngoài thành phố.
Mẹ của Thời Thanh Phạn qua đời khi nàng mới 10 tuổi, bố nàng là Thời Liêm tái hôn sau một năm. Sau khi mẹ kế sinh em gái, Thời Liêm càng ngày càng bỏ qua Thời Thanh Phạn theo sự thao túng của mẹ kế nàng - Bạch Nguyệt Tâm. Nàng thà sống ở trường còn hơn sống ở nhà mà không ai để ý tới.
Thời Thanh Phạn đã chọn sống nội trú tại trường từ khi nàng học cấp 2.
Nhà "Giang Tuyết Niên" nằm trong thành phố, quan hệ gia đình hoà thuận, tại sao lại chọn ký túc tại trường?
Lớp học không có sự giám sát của giáo viên, tất cả đều dựa vào sự tự giác của học sinh, hiển nhiên những học sinh này không có sự tự giác.
Phòng học yên tĩnh trong một chớp mắt, giây tiếp theo, nửa lớp gần 20 người theo sự đi đầu của Cung Linh Lang nhào tới trước mặt Thời Thanh Phạn.
Cung Linh Lang vẻ mặt khoa trương, đầy kích động: " Thanh Phạn! Cuối cùng cậu cũng trở lại."
"Lớp trưởng, nếu cậu không trở lại, chúng tớ đều thành những đứa trẻ không ai muốn."
"Lớp trưởng mệt mỏi, ở trong bệnh viện cùng Giang Tuyết Niên lâu như vậy, mau lại đây ngồi xuống nghỉ ngơi một chút."
"Lớp trưởng..."
"Lớp trưởng!"
...
Giang Tuyết Niên theo phía sau thấy sườn Thời Thanh Phạn trở nên dịu dàng hơn một chút, giọng nói trong trẻo lấn át những lời quan tâm ồn ào, "Tôi không có việc gì, các cậu về chỗ ngồi tự học đi."
Có thể nhìn ra, mọi người trong lớp đều rất tin phục vị lớp trưởng này, vừa dứt lời, mọi người đã quay lại ngồi xuống, thu dọn đồ đạc bừa bộn, trên bàn, lấy vở bài tập ra bắt đầu làm.
Chỉ có Cung Linh Lang không quay lại, vẫn đứng trước mặt Thời Thanh Phạn như cũ, hỏi tới hỏi lui, "Thanh Phạn, Giang Tuyết Niên đâu? Cậu ta bị bệnh gì đúng không? Người bình thường làm gì đột nhiên ngất xỉu."
Giọng điệu hận không thể đem Giang Tuyết Niên nằm viện trở lại.
Giang Tuyết Niên: "..."
Thời Thanh Phạn nói: "Cậu ấy không có việc gì."
"Ầu, không có việc gì sao." Cung Linh Lang rất là thất vọng.
Thời Thanh Phạn đi vào bên trong, Cung Linh Lang rốt cuộc cũng nhìn thấy Giang Tuyết Niên ở phía sau nàng, biểu tình lập tức trở nên đầy tức giận, "Giang Tuyết Niên, nếu tôi là cậu, tôi sẽ xấu hổ không dám quay lại! Cậu cố ý bôi nhọ Thời Thanh Phạn, sao còn dám xuất hiện ở đây."
Giang Tuyết Niên chú ý thấy những người trong lớp không ngẩng đầu lên, nhưng đều dừng việc đang làm, có lẽ đang dựng lỗ tai lên nghe ngóng.
"..." Giang Tuyết Niên có thể nói gì? Xác thực, Thời Thanh Phạn chính là bị "cô" vu khống.
"Linh Lang, cậu làm xong bài tập toán rồi à?" Thời Thanh Phạn hỏi.
Lực chú ý của Cung Linh Lang bị dời đi, cúi mặt nói: "Vẫn chưa, toán thật sự quá khó, con người sao lại phải học toán cơ chứ?"
"Làm những bài cậu làm được đi, tan học tớ dạy cậu." Hai cậu nói của Thời Thanh Phạn đem Cung Linh Lang quay lại chỗ ngồi.
Rất rõ ràng, Thời Thanh Phạn đang giúp cô giải vây.
"Cảm ơn."
Giang Tuyết Niên thấp giọng nói.
Thời Thanh Phạn không quan tâm, tiếp tục đi về chỗ.
Trong đám học sinh trung học bình thường chưa phân hoá, Thời Thanh Phạn tương đối cao, hản là ngồi phía sau.
Giang Tuyết Niên cũng đi theo phía sau nàng, cô cùng nàng chiều cao không sai biệt lắm, có lẽ vị trí ngồi cũng tương tự.
Cung Linh Lang ngồi ở hàng phía trước giương mắt nhìn chằm chằm Giang Tuyết Niên, "Cậu làm gì cứ đi theo Thanh Phạn vậy, tôi cảnh cáo cậu, đừng có nghĩ đến ý đồ xấu."
Giang Tuyết Niên "..." Xem ra chỗ ngồi của cô cùng Thời Thanh Phạn không gần nhau rồi.
"Đừng nói cậu không biết chỗ cậu ngồi ở đâu." Cung Linh Lang khinh thường nói.
Giang Tuyết Niên: "... Tôi thực sự không biết."
Cung Linh Lang không tin.
Thời Thanh Phạn xoay người, giơ tay chỉ về phía bàn thứ 3 dãy giữa,"Về chỗ ngồi đi."
Ôi, Thời Thanh Phạn thật là một người tốt ~
Giang Tuyết Niên lập tức quay lại không đi theo Thời Thanh Phạn nữa, đến bàn thứ 3 ngồi xuống.
Mặt bàn sạch sẽ, không có gì ở trên, còn ngăn bàn lại rất lộn xộn, đồ đạc ném tứ tung.
Giang Tuyết Niên nhìn không thuận mắt, đem đồ đạc đều lấy ra, định sắp xếp lại.
Ghế bên cạnh cô trống không, bàn trước bàn sau có người, đều đang cúi đầu làm bài.
Giang Tuyết Niên đem vở bài tập cùng sách các môn phân loại, đem đồ dùng cất vào hộp đựng tinh xảo.
Cô tốt nghiệp đi làm nhiều năm, có thể nói cô tận lực học hỏi nhất có thể, không thể so sánh với những học sinh năm cuối.
Giang Tuyết Niên nhìn qua đề toán, cùng loại với thế giới thực, phải nói, ngoại trừ chính trị cùng lịch sử, các môn khác cơ bản đều giống.
Tiết tự học này, Giang Tuyết Niên không làm gì khác ngoài đọc 1 quyển sách lịch sử.
Cuốn sách lịch sử kỳ 1 lớp 12 đã nói đến lịch sử hiện đại, giới thiệu danh nhân 6 giới tính, trong đó đại đa số Alpha đều là những kẻ điên trong chiến tranh, quân sự gia, là tinh hoa trong những công việc khác nhau. Beta hầu hết phụ trách là giáo viên, y tá, còn Omega trong thời kỳ chiến tranh ngoại trừ sinh con thì không có tác dụng khác.
Chỉ Omega mới có thể sinh ra những Alpha tài giỏi tố chất cao.
Trong xã hội hiện đại, phong trào đòi lại quyền bình đẳng của Omega bắt đầu xuất hiện, các Omega tập hợp thành Uỷ ban bình quyền Omega nhằm phản đối việc xã hội coi Omega là cỗ máy sinh sản, bọn họ cũng có quyền ra ngoài làm việc, giống Alpha và Beta có thể đi xem phim, đi chơi dạo phố mà không phải chỉ có thể ở nhà mang thai sinh con đến lúc không thể sinh nữa.
Omega không thể sinh sản sẽ mất tin tức tố, lực hấp dẫn với Alpha cũng biến mất. Hầu hết những alpha bị thu hút bởi tin tức tố sẽ chọn ly hôn rồi tái hôn với người khác, con cái sẽ thuộc về họ, cuộc sống những năm cuối đời của Omega không được đảm bảo, phần lớn đều ra đi thê thảm.
Việc Uỷ ban bình quyền Omega được thành lập là một phần quan trong sự phát triển của lịch sử, đánh dấu việc Omega có thể thoát khỏi cuộc sống sinh dục bình thường, đi đến làm việc.
Sau khi đề nghị của Uỷ ban bình quyền Omega được thông qua, thuốc ức chế tin tức tố Omega, ban đầu là loại thuốc bất hợp pháp được bán với giá cao tại thị trường chợ đen, được sản xuất hàng loạt một cách hợp pháp. Và ngày càng nhiều Omega đi làm, người ta phát hiện ra, Omega không những không thua mà thậm chí có phần vượt trội hơn đầu óc Alpha, nhiều người trong lĩnh vực nghệ thuật tỏa sáng rực rỡ.
Từ đó địa vị Omega trong xã hội ngày càng cao, không còn là những cỗ máy sinh sản nữa, hiện nay bất kể ở ngành nghề nào đều có sự tồn tại của Omega. Thậm chí tổng thống liên minh đời trước chính là một vị Omega nữ.
Giang Tuyết Niên xem quá mức tập trung, xem từ tiết tự học này đến tiết tự học tiếp.
Khi chuông vào lớp vang lên, Đàm Anh bước lên bục giảng cầm thước gõ hai cái mới đem Giang Tuyết Niên ra khỏi sách giáo khoa sử, ngẩng đầu, Giang Tuyết Niên mới nhận ra Đàm Anh đang trong lớp.
Đàm Anh không chút cảm xúc nhìn xuống khắp lớp, lớp học lúc này mới hoàn toàn yên tĩnh.
"Bài kiểm tra hóa sáng nay có vấn đề, Giang Tuyết Niên báo cáo Thời Thanh Phạn truyền tờ giấy sao chep giúp Cung Linh Lang gian lận. Sau khi điều tra và cân nhắc, phòng giảng dạy xác định Thời Thanh Phạn đã cố gắng giúp đỡ người khác gian lận không thành, huỷ bỏ học bổng học sinh xuất sắc kỳ này của Thời Thanh Phạn."
Giang Tuyết Niên: "???"
Do dự một chút, đột nhiên mắt cô loé sáng, giơ tay đỡ trán, làm ra bộ dáng đau đầu, nói với Đàm Anh: "Cô giáo Đàm, em không nhớ rõ. Lúc ngất xỉu tỉnh lại, em phát hiện những ký ức lúc trước đều không rõ ràng, ngoại trừ tên mình là Giang Tuyết Niên, còn lại đều không nhớ rõ lắm."
Thấy Đàm Anh hoài nghi mà nhìn cô, Giang Tuyết Niên nói tiếp: "Cô giáo Đàm, em không nói dối. Vừa nãy đứng trước cổng trường, lúc đi vào em mới phát hiện mình không nhớ rõ mình học lớp mấy. Cũng may còn có Thời Thanh Phạn em mới không bị lạc đường."
Bất kể giọng điệu hay thần sắc của Giang Tuyết Niên đều hết sức chân thành, Đàm Anh nhìn không ra cô nói dối.
Giang Tuyết Niên dùng sức gật đầu tỏ vẻ những điều mình nói là sự thật.
Trầm ngâm một lát, Đàm Anh hiển nhiên không tin, hỏi: "Bác sĩ nói thế nào?"
"Bác sĩ nói có thể do em quá căng thẳng nên mới bị như vậy."
Bác sĩ đúng là có nói như vậy, nhưng đó là nguyên nhân khiến cô ngất xỉu chứ không phải mất trí nhớ.
Thời Thanh Phạn liếc nhìn Giang Tuyết Niên.
Giang Tuyết Niên nhân cơ hội nở một nụ cười thân thiện với nàng.
Thời Thanh Phạn lạnh lùng mà quay đi.
Đàm Anh bỏ tờ giấy vào ngăn kéo bàn làm việc, "Tôi đã biết, các em về lớp tự học trước đi. Kết quả vụ gian lận tôi sẽ thông báo sau khi coi thi xong."
Giang Tuyết Niên thở phào nhẹ nhõm, không có chứng cứ xác thực, Đàm Anh chắc sẽ không buộc tội Thời Thanh Phạn.
Giang Tuyết Niên cùng Thời Thanh Phạn rời khỏi phòng giáo viên. Sau khi ra khỏi cửa, Giang Tuyết Niên đứng yên không động, chờ Thời Thanh Phạn đi trước dẫn đường.
Không ngờ Thời Thanh Phạn cũng đứng lại, đóng cửa phòng xong, hỏi: "Cậu thật sự mất trí nhớ hay chỉ giả vờ?"
Giang Tuyết Niên kinh ngạc nói: "Đương nhiên là thật, cậu cho rằng tôi nói dối cô giáo sao?" Hơn nữa tôi mất trí nhớ không phải càng tốt cho cậu, như vậy liền không có chứng cứ chứng minh cậu giúp người khác gian lận.
Giang Tuyết Niên không hiểu vì sao nàng lại hỏi vấn đề này.
Thời Thanh Phạn nghe được câu trả lời liền quẹo phải đi thang máy, Giang Tuyết Niên vội vàng đi theo.
Tòa nhà giảng dạy nằm phía sau toà nhà văn phòng, giữa 2 tòa là một đài phun nước nhỏ, Giang Tuyết Niên đi sau Thời Thanh Phạn hỏi: "Thời Thanh Phạn, chúng ta học lớp nào?"
Thời Thanh Phạn không quay đầu lại, "Lớp 12-3." Tuy thanh âm lạnh lùng, nhưng vẫn cho cô biết đáp án.
Lớp 12, không sai biệt lắm là năm ba trung học ở ngoài sách.
Thời Thanh Phạn vừa thành niên 3 ngày, nam chính so với nữ chính lớn hơn 2 tháng, nói cách khác, thân thể này của cô cũng đã thành niên.
Đi thang máy lên tầng 5, hành lang vô cùng yên tĩnh, phòng học lớp 12-3 vừa hay ngay cạnh thang máy, ra khỏi thang rẽ trái là đến.
Cửa phòng học đang đóng lại, khung kính trên cửa được giấy giấy vì đang mùa thi, còn ghi phòng thi số 3. Giang Tuyết Niên không nhìn được bên trong đang như thế nào.
Tuy vậy, những tiếng nói ồn ào đã vọng ra ngoài cửa.
Thời Thanh Phạn đưa tay gõ cửa, không chờ bên trong trả lời, liền đẩy cửa đi vào.
Phòng học lập tức yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng kim rơi, các học sinh đang thì thầm với nhau đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên.
Giang Tuyết Niên nhìn vào bên trong, khoảng một nửa học sinh đang tự học, có lẽ đều là học sinh ngoại trú.
Bên cạnh trường Thánh Tư Lợi có 3 khu ký túc lớn, bất luận là mua hay thuê đều rất tiện cho học sinh đi học gần đó.
Học sinh nội trú cơ bản đều là người bên ngoài thành phố.
Mẹ của Thời Thanh Phạn qua đời khi nàng mới 10 tuổi, bố nàng là Thời Liêm tái hôn sau một năm. Sau khi mẹ kế sinh em gái, Thời Liêm càng ngày càng bỏ qua Thời Thanh Phạn theo sự thao túng của mẹ kế nàng - Bạch Nguyệt Tâm. Nàng thà sống ở trường còn hơn sống ở nhà mà không ai để ý tới.
Thời Thanh Phạn đã chọn sống nội trú tại trường từ khi nàng học cấp 2.
Nhà "Giang Tuyết Niên" nằm trong thành phố, quan hệ gia đình hoà thuận, tại sao lại chọn ký túc tại trường?
Lớp học không có sự giám sát của giáo viên, tất cả đều dựa vào sự tự giác của học sinh, hiển nhiên những học sinh này không có sự tự giác.
Phòng học yên tĩnh trong một chớp mắt, giây tiếp theo, nửa lớp gần 20 người theo sự đi đầu của Cung Linh Lang nhào tới trước mặt Thời Thanh Phạn.
Cung Linh Lang vẻ mặt khoa trương, đầy kích động: " Thanh Phạn! Cuối cùng cậu cũng trở lại."
"Lớp trưởng, nếu cậu không trở lại, chúng tớ đều thành những đứa trẻ không ai muốn."
"Lớp trưởng mệt mỏi, ở trong bệnh viện cùng Giang Tuyết Niên lâu như vậy, mau lại đây ngồi xuống nghỉ ngơi một chút."
"Lớp trưởng..."
"Lớp trưởng!"
...
Giang Tuyết Niên theo phía sau thấy sườn Thời Thanh Phạn trở nên dịu dàng hơn một chút, giọng nói trong trẻo lấn át những lời quan tâm ồn ào, "Tôi không có việc gì, các cậu về chỗ ngồi tự học đi."
Có thể nhìn ra, mọi người trong lớp đều rất tin phục vị lớp trưởng này, vừa dứt lời, mọi người đã quay lại ngồi xuống, thu dọn đồ đạc bừa bộn, trên bàn, lấy vở bài tập ra bắt đầu làm.
Chỉ có Cung Linh Lang không quay lại, vẫn đứng trước mặt Thời Thanh Phạn như cũ, hỏi tới hỏi lui, "Thanh Phạn, Giang Tuyết Niên đâu? Cậu ta bị bệnh gì đúng không? Người bình thường làm gì đột nhiên ngất xỉu."
Giọng điệu hận không thể đem Giang Tuyết Niên nằm viện trở lại.
Giang Tuyết Niên: "..."
Thời Thanh Phạn nói: "Cậu ấy không có việc gì."
"Ầu, không có việc gì sao." Cung Linh Lang rất là thất vọng.
Thời Thanh Phạn đi vào bên trong, Cung Linh Lang rốt cuộc cũng nhìn thấy Giang Tuyết Niên ở phía sau nàng, biểu tình lập tức trở nên đầy tức giận, "Giang Tuyết Niên, nếu tôi là cậu, tôi sẽ xấu hổ không dám quay lại! Cậu cố ý bôi nhọ Thời Thanh Phạn, sao còn dám xuất hiện ở đây."
Giang Tuyết Niên chú ý thấy những người trong lớp không ngẩng đầu lên, nhưng đều dừng việc đang làm, có lẽ đang dựng lỗ tai lên nghe ngóng.
"..." Giang Tuyết Niên có thể nói gì? Xác thực, Thời Thanh Phạn chính là bị "cô" vu khống.
"Linh Lang, cậu làm xong bài tập toán rồi à?" Thời Thanh Phạn hỏi.
Lực chú ý của Cung Linh Lang bị dời đi, cúi mặt nói: "Vẫn chưa, toán thật sự quá khó, con người sao lại phải học toán cơ chứ?"
"Làm những bài cậu làm được đi, tan học tớ dạy cậu." Hai cậu nói của Thời Thanh Phạn đem Cung Linh Lang quay lại chỗ ngồi.
Rất rõ ràng, Thời Thanh Phạn đang giúp cô giải vây.
"Cảm ơn."
Giang Tuyết Niên thấp giọng nói.
Thời Thanh Phạn không quan tâm, tiếp tục đi về chỗ.
Trong đám học sinh trung học bình thường chưa phân hoá, Thời Thanh Phạn tương đối cao, hản là ngồi phía sau.
Giang Tuyết Niên cũng đi theo phía sau nàng, cô cùng nàng chiều cao không sai biệt lắm, có lẽ vị trí ngồi cũng tương tự.
Cung Linh Lang ngồi ở hàng phía trước giương mắt nhìn chằm chằm Giang Tuyết Niên, "Cậu làm gì cứ đi theo Thanh Phạn vậy, tôi cảnh cáo cậu, đừng có nghĩ đến ý đồ xấu."
Giang Tuyết Niên "..." Xem ra chỗ ngồi của cô cùng Thời Thanh Phạn không gần nhau rồi.
"Đừng nói cậu không biết chỗ cậu ngồi ở đâu." Cung Linh Lang khinh thường nói.
Giang Tuyết Niên: "... Tôi thực sự không biết."
Cung Linh Lang không tin.
Thời Thanh Phạn xoay người, giơ tay chỉ về phía bàn thứ 3 dãy giữa,"Về chỗ ngồi đi."
Ôi, Thời Thanh Phạn thật là một người tốt ~
Giang Tuyết Niên lập tức quay lại không đi theo Thời Thanh Phạn nữa, đến bàn thứ 3 ngồi xuống.
Mặt bàn sạch sẽ, không có gì ở trên, còn ngăn bàn lại rất lộn xộn, đồ đạc ném tứ tung.
Giang Tuyết Niên nhìn không thuận mắt, đem đồ đạc đều lấy ra, định sắp xếp lại.
Ghế bên cạnh cô trống không, bàn trước bàn sau có người, đều đang cúi đầu làm bài.
Giang Tuyết Niên đem vở bài tập cùng sách các môn phân loại, đem đồ dùng cất vào hộp đựng tinh xảo.
Cô tốt nghiệp đi làm nhiều năm, có thể nói cô tận lực học hỏi nhất có thể, không thể so sánh với những học sinh năm cuối.
Giang Tuyết Niên nhìn qua đề toán, cùng loại với thế giới thực, phải nói, ngoại trừ chính trị cùng lịch sử, các môn khác cơ bản đều giống.
Tiết tự học này, Giang Tuyết Niên không làm gì khác ngoài đọc 1 quyển sách lịch sử.
Cuốn sách lịch sử kỳ 1 lớp 12 đã nói đến lịch sử hiện đại, giới thiệu danh nhân 6 giới tính, trong đó đại đa số Alpha đều là những kẻ điên trong chiến tranh, quân sự gia, là tinh hoa trong những công việc khác nhau. Beta hầu hết phụ trách là giáo viên, y tá, còn Omega trong thời kỳ chiến tranh ngoại trừ sinh con thì không có tác dụng khác.
Chỉ Omega mới có thể sinh ra những Alpha tài giỏi tố chất cao.
Trong xã hội hiện đại, phong trào đòi lại quyền bình đẳng của Omega bắt đầu xuất hiện, các Omega tập hợp thành Uỷ ban bình quyền Omega nhằm phản đối việc xã hội coi Omega là cỗ máy sinh sản, bọn họ cũng có quyền ra ngoài làm việc, giống Alpha và Beta có thể đi xem phim, đi chơi dạo phố mà không phải chỉ có thể ở nhà mang thai sinh con đến lúc không thể sinh nữa.
Omega không thể sinh sản sẽ mất tin tức tố, lực hấp dẫn với Alpha cũng biến mất. Hầu hết những alpha bị thu hút bởi tin tức tố sẽ chọn ly hôn rồi tái hôn với người khác, con cái sẽ thuộc về họ, cuộc sống những năm cuối đời của Omega không được đảm bảo, phần lớn đều ra đi thê thảm.
Việc Uỷ ban bình quyền Omega được thành lập là một phần quan trong sự phát triển của lịch sử, đánh dấu việc Omega có thể thoát khỏi cuộc sống sinh dục bình thường, đi đến làm việc.
Sau khi đề nghị của Uỷ ban bình quyền Omega được thông qua, thuốc ức chế tin tức tố Omega, ban đầu là loại thuốc bất hợp pháp được bán với giá cao tại thị trường chợ đen, được sản xuất hàng loạt một cách hợp pháp. Và ngày càng nhiều Omega đi làm, người ta phát hiện ra, Omega không những không thua mà thậm chí có phần vượt trội hơn đầu óc Alpha, nhiều người trong lĩnh vực nghệ thuật tỏa sáng rực rỡ.
Từ đó địa vị Omega trong xã hội ngày càng cao, không còn là những cỗ máy sinh sản nữa, hiện nay bất kể ở ngành nghề nào đều có sự tồn tại của Omega. Thậm chí tổng thống liên minh đời trước chính là một vị Omega nữ.
Giang Tuyết Niên xem quá mức tập trung, xem từ tiết tự học này đến tiết tự học tiếp.
Khi chuông vào lớp vang lên, Đàm Anh bước lên bục giảng cầm thước gõ hai cái mới đem Giang Tuyết Niên ra khỏi sách giáo khoa sử, ngẩng đầu, Giang Tuyết Niên mới nhận ra Đàm Anh đang trong lớp.
Đàm Anh không chút cảm xúc nhìn xuống khắp lớp, lớp học lúc này mới hoàn toàn yên tĩnh.
"Bài kiểm tra hóa sáng nay có vấn đề, Giang Tuyết Niên báo cáo Thời Thanh Phạn truyền tờ giấy sao chep giúp Cung Linh Lang gian lận. Sau khi điều tra và cân nhắc, phòng giảng dạy xác định Thời Thanh Phạn đã cố gắng giúp đỡ người khác gian lận không thành, huỷ bỏ học bổng học sinh xuất sắc kỳ này của Thời Thanh Phạn."
Giang Tuyết Niên: "???"