Chương 4: Bảy người bị hại
Editor: Lâm Niệm
- ----
" Toi rồi, tôi cũng có uống!"
Ấn Đại Sâm mang một đôi mắt gấu trúc mông lung còn hơi buồn ngủ, giọng oang oang mà than thở một cách khoa trương.
Phóng viên khẩn trương kéo áo mưa lên, sờ sờ bụng: " Tôi cũng uống, không phải là bây giờ cũng có đi?"
Hạ Thực Tinh để tay phải mình lên cổ tay trái bản thân: " Còn tốt, không phải là mạch hỉ."
" Hay là anh bắt thử cho tôi đi?" Phóng viên vội vàng duỗi tay qua.
Hạ Thực Tinh chỉ mới đem ngón tay đặt lên cổ tay phóng viên, Tuyết Hoa không nhịn được mà mở miệng: " Chúc mừng lão gia....."
Nàng chỉ mới nói được một nửa đã bị Hạ Thực Tinh đánh gãy ngay lập tức: "Cô mập lên."
Tuyết Hoa Tô: "A?"
Hạ Thực Tinh nhìn xung quanh cơ thể Tuyết Hoa Tô một vòng: " Nếu cô lại nghĩ tới việc uống nước sẽ mang thai gì gì đó, chúng tôi sẽ tưởng tượng việc cô uống nước sẽ mập ra, béo giống như kinh khí cầu vậy."
Tuyết Hoa Tô ngay lập tức im lặng.
" Cô có phải vừa mới nghĩ tới anh đầu bếp đúng không?"
" Phải....." Tuyết Hoa Tô bị dọa, không biết việc Béo Trù Tử có "thai" có liên quan gì tới mình hay không, ánh mắt nhìn bụng của Béo Trù Tử có hơi chột dạ.
" Anh không sao." Hạ Thực Tinh thả tay phóng viên ra, đứng dậy, "Nhân lúc trời còn sáng, chúng ta thử đi tìm manh mối đi."
" Việc bị quỷ quậy chắc chắn có nguyên nhân, ví dụ như phóng viên tới điều tra cái chết của chủ nhà, việc chủ nhà chết có thể có nguyên nhân khác không? Streamer tới nhà ma để phát sóng trực tiếp về những hiện tượng kinh dị, tin tức ngôi nhà này là nhà ma ở đâu truyền ra? Còn Miêu Toa nữa, dì bảy của cô cũng đã chết, là ai gửi thiệp mời cho cô, gửi khi nào? Chủ nhà cũng đã chết, vậy ai mời đầu bếp?"
" Chỉ khi tìm ra nguyên nhân việc quỷ quậy, điều tra rõ than phận của quỷ, mới có thể tránh bị quỷ điều khiển."
Hạ Thực Tinh an bài đâu vào đấy, phóng viên là người đầu tiên đặt câu hỏi: "Vậy còn bác sĩ? Vì sao anh lại tới đây?"
Hạ Thực Tinh hất cằm ý chỉ vào chiếc hộp y tế như hình với bóng của hắn: "Có người mời."
"Kỳ lạ, vụ án này đã xuất hiện được hơn một tháng, nguyên nhân chết cũng đã được cảnh sát công bố, là do có người phóng hỏa, hơn nữa hung thủ cũng đã chết bên trong đám cháy, tiếp theo là công việc mai táng cũng đã kết thúc, sao lúc này lại có người mời anh? Mấy người cũng không biết nơi này xảy ra việc gì sao?" Phóng viên lại tiếp tục truy hỏi, giọng điệu có chút hùng hổ dọa người.
"Tôi lúc trước ở nước ngoài, Lữ Dật Phi cũng vậy, hai chúng tôi đều là du học sinh ngành đạo diễn." Nói tới Lữ Dật Phi, Miêu Toa lại nức nở một tiếng.
Hạ Thực Tinh buông tay:"Tôi bận giải phẫu với thực nghiệm, rất ít xem tin tức ở nơi khác."
Béo Trù Tử phiền muộn mà thở dài một hơi:"Người già nhà tôi qua đời, tôi vội vàng về nhà dự đám tang, không có tâm trạng xem tin tức."
Ấn Đại Sâm thoáng nhìn qua Tuyết Hoa Tô:"Chúng tôi thật ra biết, chính là vì nơi này không có ai quản lý, sau đó có fan lớn yêu cầu tới đây livestream, nên mới tới....."
Mà phóng viên, lúc bản thân vào tới cửa đã tự nói, là tới vì tin tức phía sau vụ án này.
Đến nỗi việc mỗi người nói có phải là sự thật hay không, chỉ có chính bọn họ mới biết được.
"Đi thôi, từng người kiểm tra một chút, một lát nữa lại cùng giao lưu."
"Tôi muốn đi phòng ngủ chính tìm thử." Phóng viên thử nhìn về phía Hạ Thực Tinh, phòng ngủ chính hiện tại là phòng của Hạ Thực Tinh.
Hạ Thực Tinh gật đầu:"Được thôi, chúng ta đi cùng nhau đi. Còn mọi người còn lại thì sao?"
"Chúng tôi đi phòng sách." Ấn Đại Sâm với Tuyết Hoa Tô nhìn nhau, lựa chọn hợp tác lần nữa đối với vị cộng sự này.
Miêu Toa cùng Béo Trù Tử vừa lúc đều là hai người có gan nhỏ nhất bị bỏ lại, cơ bản là không dám đi ra ngoài một mình, cuối cùng là Béo Trù Tử lựa chọn đi theo nhóm Hạ Thực Tinh, Miêu Toa chạy theo nhóm Tuyết Hoa Tô.
Bởi vì buổi tối đột nhiên cúp điện, Hạ Thực Tinh chưa kịp kiểm tra phòng ngủ chính, nên khi điều tra vào lúc ban ngày, rất nhanh đã có phát hiện mới.
"Cái chết của nữ chủ nhân nhất định có vấn đề!"
Hạ Thực Tinh theo thói quen mà lục soát tử quần áo trước, mở ngăn kéo nội y phía dưới tủ quần áo, quả nhiên là có một lọ thuốc ngủ nhỏ.
Tới phóng viên cũng kinh ngạc: "Oa, thật sự có người giấu đồ bên trong ngăn kéo nội y, tôi còn tưởng là anh có sở thích đặc biệt!"
"Ừ, chính bản thân tôi có sở thích như vậy." Hạ Thực Tinh đổ thuốc bên trong lọ ra rồi ngửi ngửi, là loại thuốc mà hắn vô cùng quen thuộc."
"Thuốc bên trong đã bị thay đổi, đây không phải thuốc ngủ, là thuốc chống trầm cảm. Có người có thể chất khá mẫn cảm với thuốc, uống sẽ gây cảm xúc lo âu bực bội. Không có bệnh cũng không thể uống bậy."
"Nàng bị trầm cảm sao?"
"Không có!" Cảm xúc của phóng viên càng ngày càng hưng phấn, là loại cảm xúc kích động giống như vừa biết được chuyện gì đó, "Nhưng mà tôi có từng nghe nói nàng hình như mắc phải chứng hưng cảm...."
"Nếu là chứng hưng cảm, uống loại thuốc này càng nhiều thì bệnh sẽ càng nghiêm trọng, anh thật sự không nhớ lầm chứ?"
"Không có." Giọng điệu của phóng viên chắc chắn, "Nói thật, tôi đã điều tra việc của bọn họ rất lâu, có điều tra qua lịch phòng khám bệnh của Đinh Thất, có ghi chép rằng nàng đã đi chữa bệnh trong một thời gian dài, thậm chí thiếu chút nữa đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần."
Béo Trù Tử vẫn luôn cúi đầu chen vào nói: "Có thể nào là nam chủ nhân mới là người bị trầm cảm? Đây là thuốc hắn ta trộm uống." Bụng hắn lớn nên không tiện di chuyển, nhưng cũng không dám đợi một mình, sau khi vào cửa luôn ngồi trên ghế mà nhìn.
Hạ Thực Tinh trầm lắng mà nhìn thoáng qua phóng viên, không hỏi hắn vì sao chỉ là một tên phóng viên, làm như thế nài mới có thể điều tra ghi chép chữa bệnh của bệnh viện.
"Bọn họ chết như thế nào?"
"Chết cháy, lửa rất lớn, tính cả ba người trong nhà, còn có người hầu cùng chuyên môn được mời tới đều bị thiêu chết hết."
"Có bao nhiêu người?"
"Nghe nói cuối cùng tìm được bảy thi thể, ba người một nhà, đầu bếp, bác sĩ, hầu gái, còn có luật sư nổi tiếng. Cháy đến nỗi không thể phân biệt hình dạng, chỉ có thể tạm thời phân biệt thân phận."
Giọng điệu Hạ Thực Tinh sâu kín: "Bảy thi thể, thật trùng hợp."
Thật sự rất trùng hợp, người dự thi vừa vẹn cũng có bảy người.
Hơn nữa người dự thi cũng có đầu bếp, bác sĩ, tựa như là đã lựa chọn kỹ càng.
Sau một hồi tìm hiểu, thu hoạch tạm thời chỉ có lọ thuốc bị giấu ở góc ngăn kéo nội y kia.
Quần áo trong phòng ngủ chính vẫn được sắp xếp hoàn chỉnh, sạch sẽ, tựa như chủ nhân chỉ đi ra ngoài du lịch, rất nhanh sẽ trở về, không có chút nào giống nơi đã từng xảy ra tai nạn.
Ở nơi được gọi là "Huyễn Tưởng Nhạc Viên" này, Hạ Thực Tinh không dám nghĩ lại lần nữa. Tìm đọc thêm tại || TR??TRU ?E?.V? ||
Bọn họ cơ bản đã lật tung mọi ngóc ngách, tới mức lôi những chiếc tất ra xem xét, đáng tiếc là có khởi đầu đẹp, lúc sau lại không có thu hoạch gì.
Hạ Thực Tinh bất đắc dĩ mà thầm lắc đầu.
Người này sao lại có thói quen giống hắn như vậy, bởi vì tính cách của người nào đó vừa bá đạo lại cũ kỹ, trừ bỏ việc không chạm vào nội y của hắn, những thứ khác đều kiểm tra, dẫn tới việc hắn thích đem mấy thứ mình thích giấu trong góc ngăn kéo đựng nội y.
Không biết chủ nhân của lọ thuốc ngủ là xuất phát từ tâm lý gì.
Hạ Thực Tinh không tiếp tục suy nghĩ, đem lọ thuốc ngủ đã bị thay đổi này để vào hộp y tế, cất giữ để tiếp tục quan sát.
Khi đã tới giữa trưa, đầu bếp kiên trì muốn tự tay làm cơm trưa, phóng viên đỡ đầu bếp xuống lầu, Hạ Thực Tinh mới tự mình sử dụng phòng tắm, dùng dao phẫu thuật cạo một lớp bột phấn trên gạch men sứ xuống.
Dao phẫu thuật dính bột phấn, được đưa xuống vòi nước bị nước xối ướt, dao phẫu thuật bị nhuộm một màu đỏ, đỏ thành mảng, giống như mới làm một ca giải phẫu.
Ánh mắt Hạ Thực Tinh trở nên thâm thúy.
Dấu tay máu trên vách tường chỉ xuất hiện sau khi hắn mở vòi sen ra, hắn lúc ấy liền cảm giác dấu tay máu này không thích hợp lắm, mới cố ý nếm thử xem sao.
Quả nhiên, dấu tay máu là dùng thuốc hóa chất bôi lên, gặp thủy sẽ thành màu đỏ, vào thời gian ban đêm phối hợp với tiếng khóc nỏ non của trẻ con cùng không gian chật kín của phòng tắm, hiệu quả dọa người rất cao làm cho người khác khó mà phát hiện dấu tay máu có điểm không thích hợp.
Nước chảy ra từ vòi nước lúc buổi sáng cũng không phải máu người mà là máu vịt. Vì sao trong vòi nước lại có máu vịt? Lại còn có thể biến thành nước trong bình thường?
Nhưng mà nữ quỷ lúc tối là chân thật.
Hắn đã nhìn thấy khuôn mặt của nữ quỷ, không phải là nữ chủ nhân của bức tranh sơn dầu Đinh Thất Thất. Thật thật giả giả, cuối cùng biệt thự quỷ này đã xảy ra chuyện gì?
......
Thời gian ban ngày có thể miễn cưỡng xem như an toàn mà vượt qua, trừ bỏ đầu bếp Bàn là một nam nhân đang lớn bụng, những người còn lại đều khỏe mạnh.
Mọi người lo sợ ban ngày cúp điện thì ban đêm đèn của biệt thự lại nổ, nên đã giải quyết bữa tối đơn giản từ rất sớm, đang chuẩn bị trở về phòng ngủ.
Bụng của đầu bếp Bàn đã lớn tới mức giống như sắp sinh, làm mọi người đều cảm thấy lo sợ.
Điều làm đầu bếp Bàn lo sợ là, nếu như phải sinh, thì hắn sinh ra từ đường nào.
Lý do làm hắn ân cần tới mức không quan tâm thân thể đang không thoải mái mà nấu cơm, chính là bởi vì không muốn kéo chân sau mọi người, còn có ý muốn ôm đùi nữa.
"Cậu phóng viên này....Tôi....Buổi tối tôi có thể ở cùng phòng với cậu nữa được không....."
Phóng viên thoáng chần chờ, dùng sự im lặng thay thế cho câu trả lời.
"Cái bụng này của anh quá kì lạ, đừng nói là đang mang thai quỷ chứ...." Tuyết Hoa Tô tự cho là mình đã nhỏ giọng nói nhỏ cùng Ấn Đại Sâm, "Tôi nhớ rõ hồi trước nghe người ta kể chuyện, nói mang thai quỷ, thì khi sinh thì quỷ nhỏ sẽ xé bụng mà ra, rồi giết chết người mẹ..."
Trùng hợp hiện tại không có ai nói gì cả, Tuyết Hoa Tô tự cho mình đã nói nhỏ giọng đều bị mọi người nghe thấy rõ ràng, gương mặt đầu bếp Bàn thể hiện rõ cảm xúc phẫn nộ.
Ấn Đại Sâm vội vàng che miệng Tuyết Hoa Tô lại: "Đồng ngôn vô kỵ đồng ngôn vô kỵ [1]."
Phóng viên đột nhiên đồng ý: "Cũng được, chúng ta vẫn có thể ở cùng nhau, nhưng mà tôi sẽ không đỡ đẻ, nếu như anh ấy muốn sinh có thể tìm anh được không?" Người mà phóng viên hỏi chính là Hạ Thực Tinh.
Phóng viên biết vì sao đầu bếp Bàn lại lựa chọn mình, vì đầu bếp Bàn nhát gan sợ ngủ trong phòng ngủ chính sẽ có chuyện, cũng như là sợ vị bác sĩ khi thấy máu còn cực kì bình tĩnh kia.
"Có thể."
Hạ Thực Tinh gật đầu, những chuyện vào buổi tối chỉ cần sắp xếp vậy là xong.
Không có tín hiệu nên Ấn Đại Sâm không thể tiếp tục livestream, nên đêm nay cũng hai thiếu nữ Tuyết Hoa Tô và Miêu Toa cùng nhau ở lầu 3, lầu hai chỉ có một mình Hạ Thực Tinh, việc này làm cho ánh mắt của mấy người khác trở nên vi diệu, muốn nói lại thôi.
Hạ Thực Tinh không đợi bọn họ mời mình cũng ở, chỉ tạm biệt một cách lễ phép rồi vẫn đi lên tầng hai.
Trong mắt hắn hiện lên cảm xúc hưng phấn, ngón tay hơi hơi vuốt ve hộp y tế ----- bên trong có đồ mới, là camera số của Lữ Dật Phi.
Hạ Thực Tinh không quay lại phòng ngủ chính của mình mà đi vào căn phòng ngủ phụ nơi Lữ Dật Phi tử vong.
Trong nháy mắt khi vừa bước vào căn phòng này, bóng đèn đột nhiên nháy sáng lập lòe ba lần rồi tắt hẳn.
Hạ Thực Tinh đi tới bên bàn đọc sách, trong đầu nhớ lại vị trí vết máu trong phòng Lữ Dật Phi, rồi ngồi lên trên ghế.
Bật camera số đã dính máu, dùng vẻ mặt không cảm xúc mà xem hết đoạn video có quỷ ở trong nhà.
Cho tới khi hình ảnh chuyển đến lúc ngoài hành lang, quay từ trên xuống dưới, quay được bóng dáng của Hạ Thực Tinh. Một tiếng loảng xoảng, cửa sổ bị gió thổi mở, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong căn phòng, chiếu tới bàn tay trắng bệt ở dưới gầm giường đang bò ra, giữa các ngón tay nhiễm máu còn mới, kéo dài vết máu trên mặt đất.....
Đôi mắt Hạ Thực Tinh chớp cũng không chớp, nghiêm túc nhìn.
Mắt thấy nữ quỷ sắp tới phía sau hắn, đầu Hạ Thực Tinh cũng không thèm nâng, nhanh chóng lui về sau rồi bật máy ghi hình lên.
Nữ quỷ bò ra từ gầm giường, cơ thể lung lay đi về phía hắn, móng vuốt muốn cào xuống từ đỉnh đầu hắn......
Hạ Thực Tinh vẫn cầm máy ghi hình đang bật lui về sau rồi khởi động lại máy.
Nữ quỷ bò ra từ gầm giường, cơ thể lung lay đi về phía hắn, móng vuốt hướng về phía hắn.....
Hạ Thực Tinh lùi về sau rồi khởi động lại máy......
Nữ quỷ bò ra từ gầm giường.....
Lùi về sau rồi khởi động lại máy....
Nữ quỷ......
Nữ quỷ không ra.
Hạ Thực Tinh đi qua quay gầm giường: "Này, cô có phải hay không chơi không nổi nữa à? Cô mau ra đây đi mà!"
- ------------
[1]: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ
Đôi lời của editor: Tuy đã hứa với mọi người sẽ cố 1 tuần/ 1 chương nhưng có vẻ không được rồi. Thôi thì đăng xong lại sủi vậy. Nhân tiện chúc mọi người có một giáng sinh an lành. Cũng như chúc các bạn đang và chuẩn bị thi có một thành tích tốt đẹp nhé.
- ----
" Toi rồi, tôi cũng có uống!"
Ấn Đại Sâm mang một đôi mắt gấu trúc mông lung còn hơi buồn ngủ, giọng oang oang mà than thở một cách khoa trương.
Phóng viên khẩn trương kéo áo mưa lên, sờ sờ bụng: " Tôi cũng uống, không phải là bây giờ cũng có đi?"
Hạ Thực Tinh để tay phải mình lên cổ tay trái bản thân: " Còn tốt, không phải là mạch hỉ."
" Hay là anh bắt thử cho tôi đi?" Phóng viên vội vàng duỗi tay qua.
Hạ Thực Tinh chỉ mới đem ngón tay đặt lên cổ tay phóng viên, Tuyết Hoa không nhịn được mà mở miệng: " Chúc mừng lão gia....."
Nàng chỉ mới nói được một nửa đã bị Hạ Thực Tinh đánh gãy ngay lập tức: "Cô mập lên."
Tuyết Hoa Tô: "A?"
Hạ Thực Tinh nhìn xung quanh cơ thể Tuyết Hoa Tô một vòng: " Nếu cô lại nghĩ tới việc uống nước sẽ mang thai gì gì đó, chúng tôi sẽ tưởng tượng việc cô uống nước sẽ mập ra, béo giống như kinh khí cầu vậy."
Tuyết Hoa Tô ngay lập tức im lặng.
" Cô có phải vừa mới nghĩ tới anh đầu bếp đúng không?"
" Phải....." Tuyết Hoa Tô bị dọa, không biết việc Béo Trù Tử có "thai" có liên quan gì tới mình hay không, ánh mắt nhìn bụng của Béo Trù Tử có hơi chột dạ.
" Anh không sao." Hạ Thực Tinh thả tay phóng viên ra, đứng dậy, "Nhân lúc trời còn sáng, chúng ta thử đi tìm manh mối đi."
" Việc bị quỷ quậy chắc chắn có nguyên nhân, ví dụ như phóng viên tới điều tra cái chết của chủ nhà, việc chủ nhà chết có thể có nguyên nhân khác không? Streamer tới nhà ma để phát sóng trực tiếp về những hiện tượng kinh dị, tin tức ngôi nhà này là nhà ma ở đâu truyền ra? Còn Miêu Toa nữa, dì bảy của cô cũng đã chết, là ai gửi thiệp mời cho cô, gửi khi nào? Chủ nhà cũng đã chết, vậy ai mời đầu bếp?"
" Chỉ khi tìm ra nguyên nhân việc quỷ quậy, điều tra rõ than phận của quỷ, mới có thể tránh bị quỷ điều khiển."
Hạ Thực Tinh an bài đâu vào đấy, phóng viên là người đầu tiên đặt câu hỏi: "Vậy còn bác sĩ? Vì sao anh lại tới đây?"
Hạ Thực Tinh hất cằm ý chỉ vào chiếc hộp y tế như hình với bóng của hắn: "Có người mời."
"Kỳ lạ, vụ án này đã xuất hiện được hơn một tháng, nguyên nhân chết cũng đã được cảnh sát công bố, là do có người phóng hỏa, hơn nữa hung thủ cũng đã chết bên trong đám cháy, tiếp theo là công việc mai táng cũng đã kết thúc, sao lúc này lại có người mời anh? Mấy người cũng không biết nơi này xảy ra việc gì sao?" Phóng viên lại tiếp tục truy hỏi, giọng điệu có chút hùng hổ dọa người.
"Tôi lúc trước ở nước ngoài, Lữ Dật Phi cũng vậy, hai chúng tôi đều là du học sinh ngành đạo diễn." Nói tới Lữ Dật Phi, Miêu Toa lại nức nở một tiếng.
Hạ Thực Tinh buông tay:"Tôi bận giải phẫu với thực nghiệm, rất ít xem tin tức ở nơi khác."
Béo Trù Tử phiền muộn mà thở dài một hơi:"Người già nhà tôi qua đời, tôi vội vàng về nhà dự đám tang, không có tâm trạng xem tin tức."
Ấn Đại Sâm thoáng nhìn qua Tuyết Hoa Tô:"Chúng tôi thật ra biết, chính là vì nơi này không có ai quản lý, sau đó có fan lớn yêu cầu tới đây livestream, nên mới tới....."
Mà phóng viên, lúc bản thân vào tới cửa đã tự nói, là tới vì tin tức phía sau vụ án này.
Đến nỗi việc mỗi người nói có phải là sự thật hay không, chỉ có chính bọn họ mới biết được.
"Đi thôi, từng người kiểm tra một chút, một lát nữa lại cùng giao lưu."
"Tôi muốn đi phòng ngủ chính tìm thử." Phóng viên thử nhìn về phía Hạ Thực Tinh, phòng ngủ chính hiện tại là phòng của Hạ Thực Tinh.
Hạ Thực Tinh gật đầu:"Được thôi, chúng ta đi cùng nhau đi. Còn mọi người còn lại thì sao?"
"Chúng tôi đi phòng sách." Ấn Đại Sâm với Tuyết Hoa Tô nhìn nhau, lựa chọn hợp tác lần nữa đối với vị cộng sự này.
Miêu Toa cùng Béo Trù Tử vừa lúc đều là hai người có gan nhỏ nhất bị bỏ lại, cơ bản là không dám đi ra ngoài một mình, cuối cùng là Béo Trù Tử lựa chọn đi theo nhóm Hạ Thực Tinh, Miêu Toa chạy theo nhóm Tuyết Hoa Tô.
Bởi vì buổi tối đột nhiên cúp điện, Hạ Thực Tinh chưa kịp kiểm tra phòng ngủ chính, nên khi điều tra vào lúc ban ngày, rất nhanh đã có phát hiện mới.
"Cái chết của nữ chủ nhân nhất định có vấn đề!"
Hạ Thực Tinh theo thói quen mà lục soát tử quần áo trước, mở ngăn kéo nội y phía dưới tủ quần áo, quả nhiên là có một lọ thuốc ngủ nhỏ.
Tới phóng viên cũng kinh ngạc: "Oa, thật sự có người giấu đồ bên trong ngăn kéo nội y, tôi còn tưởng là anh có sở thích đặc biệt!"
"Ừ, chính bản thân tôi có sở thích như vậy." Hạ Thực Tinh đổ thuốc bên trong lọ ra rồi ngửi ngửi, là loại thuốc mà hắn vô cùng quen thuộc."
"Thuốc bên trong đã bị thay đổi, đây không phải thuốc ngủ, là thuốc chống trầm cảm. Có người có thể chất khá mẫn cảm với thuốc, uống sẽ gây cảm xúc lo âu bực bội. Không có bệnh cũng không thể uống bậy."
"Nàng bị trầm cảm sao?"
"Không có!" Cảm xúc của phóng viên càng ngày càng hưng phấn, là loại cảm xúc kích động giống như vừa biết được chuyện gì đó, "Nhưng mà tôi có từng nghe nói nàng hình như mắc phải chứng hưng cảm...."
"Nếu là chứng hưng cảm, uống loại thuốc này càng nhiều thì bệnh sẽ càng nghiêm trọng, anh thật sự không nhớ lầm chứ?"
"Không có." Giọng điệu của phóng viên chắc chắn, "Nói thật, tôi đã điều tra việc của bọn họ rất lâu, có điều tra qua lịch phòng khám bệnh của Đinh Thất, có ghi chép rằng nàng đã đi chữa bệnh trong một thời gian dài, thậm chí thiếu chút nữa đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần."
Béo Trù Tử vẫn luôn cúi đầu chen vào nói: "Có thể nào là nam chủ nhân mới là người bị trầm cảm? Đây là thuốc hắn ta trộm uống." Bụng hắn lớn nên không tiện di chuyển, nhưng cũng không dám đợi một mình, sau khi vào cửa luôn ngồi trên ghế mà nhìn.
Hạ Thực Tinh trầm lắng mà nhìn thoáng qua phóng viên, không hỏi hắn vì sao chỉ là một tên phóng viên, làm như thế nài mới có thể điều tra ghi chép chữa bệnh của bệnh viện.
"Bọn họ chết như thế nào?"
"Chết cháy, lửa rất lớn, tính cả ba người trong nhà, còn có người hầu cùng chuyên môn được mời tới đều bị thiêu chết hết."
"Có bao nhiêu người?"
"Nghe nói cuối cùng tìm được bảy thi thể, ba người một nhà, đầu bếp, bác sĩ, hầu gái, còn có luật sư nổi tiếng. Cháy đến nỗi không thể phân biệt hình dạng, chỉ có thể tạm thời phân biệt thân phận."
Giọng điệu Hạ Thực Tinh sâu kín: "Bảy thi thể, thật trùng hợp."
Thật sự rất trùng hợp, người dự thi vừa vẹn cũng có bảy người.
Hơn nữa người dự thi cũng có đầu bếp, bác sĩ, tựa như là đã lựa chọn kỹ càng.
Sau một hồi tìm hiểu, thu hoạch tạm thời chỉ có lọ thuốc bị giấu ở góc ngăn kéo nội y kia.
Quần áo trong phòng ngủ chính vẫn được sắp xếp hoàn chỉnh, sạch sẽ, tựa như chủ nhân chỉ đi ra ngoài du lịch, rất nhanh sẽ trở về, không có chút nào giống nơi đã từng xảy ra tai nạn.
Ở nơi được gọi là "Huyễn Tưởng Nhạc Viên" này, Hạ Thực Tinh không dám nghĩ lại lần nữa. Tìm đọc thêm tại || TR??TRU ?E?.V? ||
Bọn họ cơ bản đã lật tung mọi ngóc ngách, tới mức lôi những chiếc tất ra xem xét, đáng tiếc là có khởi đầu đẹp, lúc sau lại không có thu hoạch gì.
Hạ Thực Tinh bất đắc dĩ mà thầm lắc đầu.
Người này sao lại có thói quen giống hắn như vậy, bởi vì tính cách của người nào đó vừa bá đạo lại cũ kỹ, trừ bỏ việc không chạm vào nội y của hắn, những thứ khác đều kiểm tra, dẫn tới việc hắn thích đem mấy thứ mình thích giấu trong góc ngăn kéo đựng nội y.
Không biết chủ nhân của lọ thuốc ngủ là xuất phát từ tâm lý gì.
Hạ Thực Tinh không tiếp tục suy nghĩ, đem lọ thuốc ngủ đã bị thay đổi này để vào hộp y tế, cất giữ để tiếp tục quan sát.
Khi đã tới giữa trưa, đầu bếp kiên trì muốn tự tay làm cơm trưa, phóng viên đỡ đầu bếp xuống lầu, Hạ Thực Tinh mới tự mình sử dụng phòng tắm, dùng dao phẫu thuật cạo một lớp bột phấn trên gạch men sứ xuống.
Dao phẫu thuật dính bột phấn, được đưa xuống vòi nước bị nước xối ướt, dao phẫu thuật bị nhuộm một màu đỏ, đỏ thành mảng, giống như mới làm một ca giải phẫu.
Ánh mắt Hạ Thực Tinh trở nên thâm thúy.
Dấu tay máu trên vách tường chỉ xuất hiện sau khi hắn mở vòi sen ra, hắn lúc ấy liền cảm giác dấu tay máu này không thích hợp lắm, mới cố ý nếm thử xem sao.
Quả nhiên, dấu tay máu là dùng thuốc hóa chất bôi lên, gặp thủy sẽ thành màu đỏ, vào thời gian ban đêm phối hợp với tiếng khóc nỏ non của trẻ con cùng không gian chật kín của phòng tắm, hiệu quả dọa người rất cao làm cho người khác khó mà phát hiện dấu tay máu có điểm không thích hợp.
Nước chảy ra từ vòi nước lúc buổi sáng cũng không phải máu người mà là máu vịt. Vì sao trong vòi nước lại có máu vịt? Lại còn có thể biến thành nước trong bình thường?
Nhưng mà nữ quỷ lúc tối là chân thật.
Hắn đã nhìn thấy khuôn mặt của nữ quỷ, không phải là nữ chủ nhân của bức tranh sơn dầu Đinh Thất Thất. Thật thật giả giả, cuối cùng biệt thự quỷ này đã xảy ra chuyện gì?
......
Thời gian ban ngày có thể miễn cưỡng xem như an toàn mà vượt qua, trừ bỏ đầu bếp Bàn là một nam nhân đang lớn bụng, những người còn lại đều khỏe mạnh.
Mọi người lo sợ ban ngày cúp điện thì ban đêm đèn của biệt thự lại nổ, nên đã giải quyết bữa tối đơn giản từ rất sớm, đang chuẩn bị trở về phòng ngủ.
Bụng của đầu bếp Bàn đã lớn tới mức giống như sắp sinh, làm mọi người đều cảm thấy lo sợ.
Điều làm đầu bếp Bàn lo sợ là, nếu như phải sinh, thì hắn sinh ra từ đường nào.
Lý do làm hắn ân cần tới mức không quan tâm thân thể đang không thoải mái mà nấu cơm, chính là bởi vì không muốn kéo chân sau mọi người, còn có ý muốn ôm đùi nữa.
"Cậu phóng viên này....Tôi....Buổi tối tôi có thể ở cùng phòng với cậu nữa được không....."
Phóng viên thoáng chần chờ, dùng sự im lặng thay thế cho câu trả lời.
"Cái bụng này của anh quá kì lạ, đừng nói là đang mang thai quỷ chứ...." Tuyết Hoa Tô tự cho là mình đã nhỏ giọng nói nhỏ cùng Ấn Đại Sâm, "Tôi nhớ rõ hồi trước nghe người ta kể chuyện, nói mang thai quỷ, thì khi sinh thì quỷ nhỏ sẽ xé bụng mà ra, rồi giết chết người mẹ..."
Trùng hợp hiện tại không có ai nói gì cả, Tuyết Hoa Tô tự cho mình đã nói nhỏ giọng đều bị mọi người nghe thấy rõ ràng, gương mặt đầu bếp Bàn thể hiện rõ cảm xúc phẫn nộ.
Ấn Đại Sâm vội vàng che miệng Tuyết Hoa Tô lại: "Đồng ngôn vô kỵ đồng ngôn vô kỵ [1]."
Phóng viên đột nhiên đồng ý: "Cũng được, chúng ta vẫn có thể ở cùng nhau, nhưng mà tôi sẽ không đỡ đẻ, nếu như anh ấy muốn sinh có thể tìm anh được không?" Người mà phóng viên hỏi chính là Hạ Thực Tinh.
Phóng viên biết vì sao đầu bếp Bàn lại lựa chọn mình, vì đầu bếp Bàn nhát gan sợ ngủ trong phòng ngủ chính sẽ có chuyện, cũng như là sợ vị bác sĩ khi thấy máu còn cực kì bình tĩnh kia.
"Có thể."
Hạ Thực Tinh gật đầu, những chuyện vào buổi tối chỉ cần sắp xếp vậy là xong.
Không có tín hiệu nên Ấn Đại Sâm không thể tiếp tục livestream, nên đêm nay cũng hai thiếu nữ Tuyết Hoa Tô và Miêu Toa cùng nhau ở lầu 3, lầu hai chỉ có một mình Hạ Thực Tinh, việc này làm cho ánh mắt của mấy người khác trở nên vi diệu, muốn nói lại thôi.
Hạ Thực Tinh không đợi bọn họ mời mình cũng ở, chỉ tạm biệt một cách lễ phép rồi vẫn đi lên tầng hai.
Trong mắt hắn hiện lên cảm xúc hưng phấn, ngón tay hơi hơi vuốt ve hộp y tế ----- bên trong có đồ mới, là camera số của Lữ Dật Phi.
Hạ Thực Tinh không quay lại phòng ngủ chính của mình mà đi vào căn phòng ngủ phụ nơi Lữ Dật Phi tử vong.
Trong nháy mắt khi vừa bước vào căn phòng này, bóng đèn đột nhiên nháy sáng lập lòe ba lần rồi tắt hẳn.
Hạ Thực Tinh đi tới bên bàn đọc sách, trong đầu nhớ lại vị trí vết máu trong phòng Lữ Dật Phi, rồi ngồi lên trên ghế.
Bật camera số đã dính máu, dùng vẻ mặt không cảm xúc mà xem hết đoạn video có quỷ ở trong nhà.
Cho tới khi hình ảnh chuyển đến lúc ngoài hành lang, quay từ trên xuống dưới, quay được bóng dáng của Hạ Thực Tinh. Một tiếng loảng xoảng, cửa sổ bị gió thổi mở, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong căn phòng, chiếu tới bàn tay trắng bệt ở dưới gầm giường đang bò ra, giữa các ngón tay nhiễm máu còn mới, kéo dài vết máu trên mặt đất.....
Đôi mắt Hạ Thực Tinh chớp cũng không chớp, nghiêm túc nhìn.
Mắt thấy nữ quỷ sắp tới phía sau hắn, đầu Hạ Thực Tinh cũng không thèm nâng, nhanh chóng lui về sau rồi bật máy ghi hình lên.
Nữ quỷ bò ra từ gầm giường, cơ thể lung lay đi về phía hắn, móng vuốt muốn cào xuống từ đỉnh đầu hắn......
Hạ Thực Tinh vẫn cầm máy ghi hình đang bật lui về sau rồi khởi động lại máy.
Nữ quỷ bò ra từ gầm giường, cơ thể lung lay đi về phía hắn, móng vuốt hướng về phía hắn.....
Hạ Thực Tinh lùi về sau rồi khởi động lại máy......
Nữ quỷ bò ra từ gầm giường.....
Lùi về sau rồi khởi động lại máy....
Nữ quỷ......
Nữ quỷ không ra.
Hạ Thực Tinh đi qua quay gầm giường: "Này, cô có phải hay không chơi không nổi nữa à? Cô mau ra đây đi mà!"
- ------------
[1]: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ
Đôi lời của editor: Tuy đã hứa với mọi người sẽ cố 1 tuần/ 1 chương nhưng có vẻ không được rồi. Thôi thì đăng xong lại sủi vậy. Nhân tiện chúc mọi người có một giáng sinh an lành. Cũng như chúc các bạn đang và chuẩn bị thi có một thành tích tốt đẹp nhé.